Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Chương 3: Ta đang nhìn mi

Trước Sau
“Số 58 hẻm Lãm Nguyệt…..”

Sáng sớm tinh mơ, một người đàn ông mặc tây trang đi vào hẻm Lãm Nguyệt, ngẩng đầu nhìn biển số nhà của một cửa hàng trong hẻm, tự lẩm bẩm một mình.

Hắn ta đi từ đầu hẻm đến cuối hẻm, quẹo vào một ngã rẽ, rốt cuộc cũng tìm thấy nhà số 58 ở tận cuối hẻm.

Quả nhiên giống với lời của người đàn ông cầm dù nói tối hôm qua, số 58 hẻm Lãm Nguyệt là một tiệm nhang đèn.

Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu, chỉ thấy trên đó viết ba chữ “Tiệm nhang đèn”, nhưng vì đã lâu không được sửa chữa nên chỉ còn mấy nét chữ là nhìn rõ, khiến cho tiệm nhang đèn nhìn qua giống như “Nơi xem bói”.

Phía dưới bảng hiệu là một hộp đèn quảng cáo vuông vức. Hộp đèn được quán cơm XX tài trợ, chiếm một phần ba chỗ là màu sắc đại diện của tiệm cơm, xanh lá. Trên nền xanh có tám chữ to, màu vàng óng “Tiệm cơm XX, trao gửi yêu thương”. Hai phần ba chỗ còn lại là màu đỏ rực với năm chữ to cũng màu vàng “Nhận tổ chức tang lễ”.

Đỏ, xanh, vàng kết hợp với nhau, cách phối màu quá mức kinh điển làm người đàn ông hết sức cạn lời.

Hắn ta tiếp tục nhìn xuống dưới, bất ngờ nhìn thấy hai đứa bé bằng giấy.

Một đứa mặt vàng như nến, một đứa mặt mày đỏ rực, hai cặp mắt tối om om…..

Người đàn ông vô thức mà nhìn chúng nó, tai nghe thấy những tiếng ‘sột soạt, sột soạt’.

“Hi hi hi…..”

Còn có cả tiếng cười.

Kế đó, hắn ta nhìn thấy khoé miệng của chúng nó từ từ cong lên, tạo thành một nụ cười kỳ dị.

“Á……”

Người đàn ông thét chói tai, giật mình lùi về sau mấy bước, mãi đến khi lưng chạm vào tường mới dừng lại.

Hai chân bủn rủn, hắn ta phải chống tay lên tường mới không ngã ngồi trên mặt đất. Bây giờ là sáng sớm mùa hè nhưng trên đầu hắn lại đầm đìa mồ hôi lạnh.

Người đàn ông dựa vào tường thở hồng hộc, tầm mắt lại vô thức mà nhìn vào hai đứa bé người giấy.

Thế nhưng hắn ta không thấy có gì kỳ lạ.

Chắc lúc nãy mình bị hoa mắt, người đàn ông tự an ủi bản thân.

Lại có tiếng bước chân truyền đến, người đàn ông sợ hãi quay đầu lại, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta nhìn thấy một người thanh niên đang ngáp ngắn ngáp dài, bước đi trên đường đá xanh hướng về phía tiệm nhang đèn.

Cậu mặc một chiếc quần jean rách phối với một chiếc áo thun trắng không có bất kỳ họa tiết gì, nhìn như mấy loại 100k ba cái bán đầy trên vỉa hè, chân mang một đôi dép lào, trên tay là bánh bao và sữa đậu nành.

Chắc là cậu mới vừa tỉnh ngủ, đầu tóc rối tung, rung rung lên theo nhịp bước chân của cậu.

Bộ quần áo rẻ tiền không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của người thanh niên. Cậu có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng. Làn da cậu cực kỳ trắng, trắng đến mức như bị bệnh.

Cậu thanh niên thấy có người đang quan sát mình, dừng bước lại nhìn về phía hắn ta.

“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tôi chính là người đại diện lúc trước cậu gặp ở phim trường, Chu Chí Cường. Hôm nay tôi vẫn muốn hỏi cậu có hứng thú tiến vào giới giải trí không?”

Hạ Cô Hàn cảm nhận được một ít âm khí của quỷ môn quan trên người Chu Chí Cường, lờ mờ đoán được hắn ta chính là người hôm qua vào nhầm quỷ môn quan rồi được Cố Tấn Niên cứu ra ngoài.

Tối hôm qua Cố Tấn Niên nói như thế nào nhỉ, hình như là ấn đường biến thành màu đen, quanh người có oán khí bám theo.

Quả nhiên là như vậy thật.

Ấn đường của Chu Chí Cường đã đen đến mức sắp chảy ra mực, khí đen đậm đặc bao phủ cơ thể, giương nanh múa vuốt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.

Chẳng trách tối hôm qua hắn lại đi nhầm vào quỷ môn quan.

Cũng may vẫn còn cứu được.



Cả ấn đường và oán khí đều không mang máu tanh, chứng tỏ tạm thời Chu Chí Cường không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Hạ Cô Hàn rũ mắt hỏi hắn: “Anh tới đây chỉ để nói chuyện này thôi à?”

Chu Chí Cường giật mình, rốt cuộc cũng nhớ tới mục đích thật sự của mình.

Hắn ta nôn nóng nói: “Tôi đến tìm ông chủ Hạ.”

Hạ Cô Hàn: “Chính là tôi đây.”

Nói xong, cậu xoay người bước vào tiệm nhang đèn.

Cho tới trước ngày hôm qua, Chu Chí Cường vẫn là một người theo thuyết vô thần, hắn ta không tin có ma quỷ tồn tại trên đời này.

Buổi tối hôm trước ở phim trường, sau khi bị Hạ Cô Hàn từ chối, hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà đi theo cậu vào hẻm Lãm Nguyệt.

Rõ ràng là cả hai người cùng chân trước chân sau tiến vào hẻm nhưng Hạ Cô Hàn lại đột ngột biến mất. Không chỉ vậy, hắn ta dường như đã lạc vào thế giới khác, không nghe được bất kỳ âm thanh nào, không gian lạnh lẽo đến thấu xương.

Dần dần, rốt cuộc xung quanh hắn cũng xuất hiện người qua kẻ lại, thế nhưng những người này rất kỳ lạ, bọn họ bị xích sắt trói lại, cúi đầu lầm lũi đi về phía trước, trên người ai nấy đều mang đầy tử khí.

Mới đầu, Chu Chí Cường còn không tin mình gặp quỷ, nhưng mà hồi lâu sau, những người như vậy càng lúc càng nhiều, tình trạng thê thảm cỡ nào cũng có. Thậm chí có người còn đi xuyên qua cơ thể Chu Chí Cường, mang theo khí lạnh khiến cho xương cốt và lục phủ ngủ tạng của hắn rét buốt.

Lúc này Chu Chí Cường không thể không tin, trong đầu hắn ta chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, chạy nhanh lên.

Nhưng mà con đường này dường như không có điểm cuối, hắn chạy đi chạy lại mấy vòng đều trở lại chỗ ban đầu.

Nhiệt độ cơ thể dần dần hạ thấp, sức lực của Chu Chí Cường cũng từ từ giảm đi.

Ngay khi hắn ta nghĩ rằng mình sắp chết, bỗng nhiên có một người xuất hiện trước mặt.

Đây là một người đàn ông mặc vest, tay cầm dù giấy, trông hết sức kỳ quái, nhưng lại rất đẹp trai. Người đàn ông rũ mắt nhìn hắn ta.

Chu Chí Cường như bắt lấy một tia hy vọng cuối cùng.

Không đợi hắn ta mở miệng cầu cứu, người đàn ông đã nhấc chân lên đạp hắn một phát. Sau đó, một giọng nói trầm thấp chui vào tai hắn: “Có khó khăn gì thì đến tiệm nhang đèn số 58 hẻm Lãm Nguyệt tìm ông chủ Hạ.”

Người đàn ông vừa dứt lời thì xung quanh có tiếng người xôn xao, hắn ta đã trở về nhân gian.

Chu Chí Cường hoàn hồn, lật đật đi theo Hạ Cô Hàn vào tiệm nhang đèn.

Vị trí của tiệm khá hẻo lánh, lấy ánh sáng cũng kém, bên trong hết sức âm u.

Sau khi đi vào, Hạ Cô Hàn bật công tắc đèn, lập tức trong tiệm sáng sủa hẳn lên, đến lúc này Chu Chí Cường mới nhìn thấy rõ bày trí bên trong.

Mặt tường bên trái là vòng hoa được treo ngay ngắn, bên phải là tủ thủy tinh, hũ tro cốt đủ các thể loại đang nằm yên trên kệ, chờ đợi chủ nhân của chúng đến nhận. Mặt tiền của cửa hàng hết sức bừa bộn, trên quầy bày đầy tiền giấy và nhang đèn cùng một ít đồ cúng tế. Không gian trong tiệm đều được tận dụng tới mức tối đa, lối đi nhỏ hẹp chỉ có thể đủ cho một người.

Chu Chí Cường nhìn Hạ Cô Hàn đi đến quầy thu ngân.

Chu Chí Cường nói: “Tối hôm qua tôi gặp phải một ít rắc rối, là nhân viên cửa hàng của cậu đã cứu tôi.”

Hạ Cô Hàn nhìn tên ‘nhân viên cửa hàng’ đang ngồi trên ghế cao xem tiểu thuyết, ánh mắt lười biếng nhanh chóng trở nên sắc bén.

Nhìn đi, đây là mớ rắc rối mà anh rước về cho em đó!

Nhân viên cửa hàng Cố Tấn Niên không hề lo lắng, vẫn ngồi bất động như núi.

Chu Chí Cường không hiểu thái độ của Hạ Cô Hàn, nhưng mà dù sao cậu cũng là cao nhân, tính tình kỳ lạ một chút cũng là chuyện bình thường.

Hắn lại gần, đưa cho cậu một lá cờ hiệu đã chuẩn bị sẵn, cười tủm tỉm nói: “Ông chủ Hạ, đây là một chút tấm lòng của tôi, mong cậu không chê.”

Hắn ta mở cờ hiệu ra, bên trên viết tám chữ vàng ‘Anh dũng bắt quỷ, công đức vô lượng’.

Hạ Cô Hàn: “……”



Thật ra đưa phong bì vẫn tốt hơn.

Dù bất mãn nhưng cậu vẫn đứng dậy nhận lấy cờ hiệu.

Dù chưa chạm vào tay Hạ Cô Hàn nhưng Chu Chí Cường vẫn run rẩy một trận.

Lạnh.

Thật sự quá lạnh.

Lúc nãy ở trước cửa tiệm, hắn ta đang kinh ngạc trước vẻ đẹp của Hạ Cô Hàn cho nên mới không để ý điểm này. Bây giờ, ngay khi Hạ Cô Hàn vừa tới gần, hắn ta đã cảm giác có một luồng khí lạnh ập vào mặt.

Hạ Cô Hàn chính là một cái tủ lạnh hình người.

Chu Chí Cường run sợ trong lòng, hơn nữa lúc trước lại gặp đủ thứ chuyện kinh dị, hắn ta không dám coi thường ông chủ Hạ nữa, thái độ nghiêm túc hẳn lên.

Hạ Cô Hàn không để ý đến sự thay đổi của Chu Chí Cường, quay trở lại quầy thu ngân, đặt cờ hiệu ở trước mặt Cố Tấn Niên.

Cuối cùng Cố Tấn Niên cũng chịu rời mắt khỏi điện thoại, hắn đưa mắt nhìn sang, bàn tay to rộng nhẹ nhàng phất qua cờ hiệu một cái.

Không lâu sau, một luồng ánh sáng vàng rất nhạt nhẹ nhàng bay lên, chui vào thân thể Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn ngạc nhiên, chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm len lỏi vào người mình. Cảm giác này tới rất nhanh nhưng biến mất cũng nhanh, dường như chỉ trong một cái chớp mắt, khiến Hạ Cô Hàn nghi ngờ sự ấm áp vừa nãy chỉ là ảo giác.

“Kim quang công đức”, Cố Tấn Niên giải thích.

Ngại có người ngoài ở đây, Hạ Cô Hàn không hỏi thêm mà nhìn về phía Chu Chí Cường lần nữa.

“Anh tìm tôi có việc gì?”

Chu Chí Cường không nhìn thấy Cố Tấn Niên, tất nhiên cũng không biết Hạ Cô Hàn mới vừa nói chuyện với hắn.

Hắn ta đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói ra mục đích đến đây của mình.

Giống như lời Chu Chí Cường đã nói, hắn ta là người đại diện thuộc công ty giải trí Tinh Quang, làm việc ở đây đã được ba năm, đầu năm nay mới chính thức trở thành người đại diện.

Hắn ta đang dẫn dắt một nữ nghệ sĩ, là tân binh hắn tự mình phát hiện được ở trường điện ảnh. Cô ta tên là Hứa Tư Nhã. Nói đến đây, Chu Chí Cường liền lấy ảnh chụp của Hứa Tư Nhã ra cho Hạ Cô Hàn xem.

Chu Chí Cường: “Đây là Hứa Tư Nhã.”

Trong ảnh là một thiếu nữ xinh xắn, khi cười đôi mắt cong cong thành hình bán nguyệt, vừa trẻ trung lại tràn đầy sức sống, quả thật là một cô gái đẹp.

“Nói đúng hơn, đây là vẻ ngoài của cô ấy trước khi phẫu thuật thẩm mỹ”. Nếu đã đến đây nhờ giúp đỡ, chắc chắn có những chuyện không thể giấu giếm, Chu Chí Cường đành phải ăn ngay nói thật, “Chúng tôi ký hợp đồng vào tháng 3 năm nay, đến tháng 4 cô ấy nói không được khoẻ, tôi liền cho cổ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ đến lúc cổ quay trở lại công ty, bộ dạng đã trở thành như vậy.”

Chu Chí Cường lấy ra một bức ảnh khác.

Vẫn có thể nhìn ra người trong ảnh này và ảnh ban nãy là cùng một người. Thật ra Hứa Tư Nhã thay đổi không nhiều, dường như chỉ động dao kéo vào đôi mắt, cặp mắt biết cười kia đã biến mất.

Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, Hứa Tư Nhã trông càng đẹp hơn trước, nhưng nếu so sánh giữa hai bức ảnh trước và sau sẽ có một cảm giác kì dị khó tả.

Ở bức ảnh thứ hai, đôi mắt của Hứa Tư Nhã cực kỳ mê hoặc, như chứa một xoáy nước có thể hút người ta vào đó. Nhưng không ổn ở chỗ, cảm xúc mà đôi mắt biểu hiện ra lại không giống với cảm xúc trên mặt Hứa Tư Nhã.

Chu Chí Cường lại đưa ra thêm vài tấm ảnh chụp Hứa Tư Nhã sau khi phẫu thuật trong điện thoại của hắn. Trong những bức ảnh này, Hứa Tư Nhã đều rất xinh đẹp động lòng người, nhưng dù cho cô ta thể hiện cảm xúc gì, đôi mắt vẫn cứ như không chịu sự điều khiển của chủ nhân mà tự có cảm xúc riêng.

Chu Chí Cường không dám nhìn những tấm ảnh này, không biết bắt đầu từ khi nào, bất kể xem ảnh từ góc độ nào đi nữa, hắn ta đều có cảm giác đôi mắt ấy đang nhìn mình, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Mới đầu hắn ta nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, hắn biết đây chắc chắn không phải tưởng tượng mà thật sự có chuyện khoa học không thể giải thích được đã xảy ra trên người mình.

Chu Chí Cường rất quý mạng mình, cho nên hôm nay hắn vội vàng mang theo ảnh chụp đi tới đây để tìm câu trả lời.

“Cô ta đang nhìn anh”, Hạ Cô Hàn đột ngột nói, giọng trầm khàn, “Cô ta vẫn luôn nhìn anh. “

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau