Chương 34: .2: Hóa Ra Cô Thích Nằm Trên (2)
Nhìn Tô Ảnh đứng ở chỗ này hoàn toàn bình thường, hiển nhiên đêm qua đã qua đi bình an rồi.
Mộc Minh nào biết rằng, tối hôm qua, Tô Ảnh không những gây họa mà còn lầm lỡ hôn nhầm Phó Thịnh?
Ưm, chắc là cho dù Phó Thịnh nghe nói, nhưng cũng sẽ không tin rồi.
Tô Ảnh ngẩng đầu liền thấy Mộc Minh, chủ động chào hỏi: “Trợ lý Mộc Minh, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Mộc Minh nhìn trên lầu, thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc còn chưa dậy sao?”
Tô Ảnh gật đầu: “Tối hôm qua tổng giám đốc vẫn còn bận rộn, bận đến sau nửa đêm mới nghỉ ngơi.”
Mộc Minh nói: “Vậy để cho tổng giám đốc ngủ nhiều hơn một chút đi.”
Tô Ảnh cẩn thận dò hỏi: “Trợ lý Mộc Minh, anh tìm tổng giám đốc có chuyện gì?”
“Ừm, cũng không có chuyện gì nhiều.” Mộc Minh nhìn thấy bếp trưởng đưa cho bữa sáng đã chuẩn bị xong, đưa tay nhận lấy, nghĩ ngợi, vẫn là giao cho Tô Ảnh: “Cô đưa vào cho anh ấy đi.”
Tô Ảnh nghĩ tới chuyện đã xảy ra đêm qua, liền có chút sơ hãi: “Trợ lý Mộc Minh, nếu không, anh đưa đi. Dù sao anh còn có chuyện muốn báo…”
Mộc Minh vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy trên lầu truyền đến âm thanh của Phó Thịnh: “Sớm như vậy đã tới đây rồi sao?”
“Tổng giám đốc!” Trợ lý Mộc Minh xoay người cúi chào nói: “Liền mang bữa sáng lên?”
Nói xong, Mộc Minh lập tức ra hiệu về phía Tô Ảnh, Tô Ảnh chỉ có thể kiên trì mang bữa sáng đến nhà ăn, đặt từng thứ một xuống, sau đó đứng sang một bên.
Phó Thịnh đi đến trước mặt Tô Ảnh, cúi đầu thâm ý nhìn cô một cái, lúc này mới ngồi xuống nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
Mộc Minh tiếp tục báo cáo nói: “Ông Diệp đã vừa mới xuất viện rồi.”
Lông mày của Phó Thịnh nhíu lại: “Xuất viện nhanh vậy sao? Sao lại như thế?”
Mộc Minh lập tức báo cáo tiếp: “Là cậu cả sai người làm, hình như vị bị đưa đến Sơn Tây đào than đá kia xảy ra chút chuyện, ông Diệp nóng vội, nói thế nào cũng phải qua xem một chút. Cậu cả nhà họ Diệp không còn cách nào, chỉ có thể làm thủ tục xuất viện cho ông ấy, cho người đưa ông ấy đến nơi.”
“Biết rồi.” Phó Thịnh gật đầu, nói: “Phải người đi theo xem sao, mang theo bác sĩ tốt nhất.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Mộc Minh trả lời ngay .
Mộc Minh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Phó Thịnh ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cậu còn chuyện gì không?”
Mộc Minh cười nói: “Lúc sáng nay khi vừa qua đây, nhận được điện thoại của cậu Sầm, cậu Sầm nói không gọi điện thoại được cho anh, nên liền gọi cho tôi, hỏi một chút xem hôm nay có thể cùng đi câu cá hay không. Nói là muốn thương lượng một số chuyện với anh, khu đất ở ngoại ô phía nam thành phố. Dường như cậu Sầm rất xem trọng nó, cho nên muốn cho anh một khoản đầu tư mạo hiểm.”
Phó Thịnh tức khắc nở nụ cười: “Cậu chàng này, rõ ràng là muốn kéo tôi lên thuyền tặc của cậu ta, lại còn cố ý nói là tới phía nam xem đất. Cũng được, đã lâu chưa đi gặp mặt cậu ta tử tế, cậu liền gọi điện thoại lại cho cậu ta đi, lập tức qua đi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Mộc Minh cười lập tức gật đầu.
Phó Thịnh nói với Tô Ảnh đang đứng một bên: “Cô ở nhà dọn dẹp vệ sinh cho thật tốt!”
Tô Ảnh khẩn trương đứng thẳng người: “Vâng, tổng giám đốc.”
Phó Thịnh tức giận lườm cô một cái, lúc này mới tiếp tục ăn sáng.
Lúc Phó Thịnh ăn xong, liền quay trở về phòng thay quần áo.
Tô Ảnh không nhịn được nhỏ giọng hỏi Mộc Minh: “Tổng cộng là ông Diệp có mấy người cháu?”
“Tổng cộng có hai người, ông Diệp có hai người con trai, mỗi người con trai đều chỉ có một người con trai nữa, cho nên tổng cộng có hai người cháu. Diệp Tự là cậu cả nhà họ Diệp, Diệp Thuận chín là người bị tổng giám đốc đưa đến Sơn Tây đào than đá.” Mộc Minh giải thích ngắn gọn cho Tô Ảnh về mối quan hệ giữa nhiều người: “Năm đó ông cụ nhà họ Phó của chúng ta cùng với ông cụ Diệp cùng là chiến hữu vào sinh ra tử, hai người đã từng hợp tác, nhà họ Phó và nhà họ Diệp là thế giao. Đến thời của cha mẹ tổng giám đốc, quan hệ cũng vô cùng chặt chẽ. Đến thời tổng giám đốc, tổng giám đốc lại có giao tình với cậu cả nhà họ Diệp Diệp Tự. cho nên sau khi Diệp Tự đi nước ngoài, đã nhờ vẻ tổng giám đốc quản chuyện trong nhà.”
Mộc Minh nào biết rằng, tối hôm qua, Tô Ảnh không những gây họa mà còn lầm lỡ hôn nhầm Phó Thịnh?
Ưm, chắc là cho dù Phó Thịnh nghe nói, nhưng cũng sẽ không tin rồi.
Tô Ảnh ngẩng đầu liền thấy Mộc Minh, chủ động chào hỏi: “Trợ lý Mộc Minh, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Mộc Minh nhìn trên lầu, thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc còn chưa dậy sao?”
Tô Ảnh gật đầu: “Tối hôm qua tổng giám đốc vẫn còn bận rộn, bận đến sau nửa đêm mới nghỉ ngơi.”
Mộc Minh nói: “Vậy để cho tổng giám đốc ngủ nhiều hơn một chút đi.”
Tô Ảnh cẩn thận dò hỏi: “Trợ lý Mộc Minh, anh tìm tổng giám đốc có chuyện gì?”
“Ừm, cũng không có chuyện gì nhiều.” Mộc Minh nhìn thấy bếp trưởng đưa cho bữa sáng đã chuẩn bị xong, đưa tay nhận lấy, nghĩ ngợi, vẫn là giao cho Tô Ảnh: “Cô đưa vào cho anh ấy đi.”
Tô Ảnh nghĩ tới chuyện đã xảy ra đêm qua, liền có chút sơ hãi: “Trợ lý Mộc Minh, nếu không, anh đưa đi. Dù sao anh còn có chuyện muốn báo…”
Mộc Minh vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy trên lầu truyền đến âm thanh của Phó Thịnh: “Sớm như vậy đã tới đây rồi sao?”
“Tổng giám đốc!” Trợ lý Mộc Minh xoay người cúi chào nói: “Liền mang bữa sáng lên?”
Nói xong, Mộc Minh lập tức ra hiệu về phía Tô Ảnh, Tô Ảnh chỉ có thể kiên trì mang bữa sáng đến nhà ăn, đặt từng thứ một xuống, sau đó đứng sang một bên.
Phó Thịnh đi đến trước mặt Tô Ảnh, cúi đầu thâm ý nhìn cô một cái, lúc này mới ngồi xuống nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
Mộc Minh tiếp tục báo cáo nói: “Ông Diệp đã vừa mới xuất viện rồi.”
Lông mày của Phó Thịnh nhíu lại: “Xuất viện nhanh vậy sao? Sao lại như thế?”
Mộc Minh lập tức báo cáo tiếp: “Là cậu cả sai người làm, hình như vị bị đưa đến Sơn Tây đào than đá kia xảy ra chút chuyện, ông Diệp nóng vội, nói thế nào cũng phải qua xem một chút. Cậu cả nhà họ Diệp không còn cách nào, chỉ có thể làm thủ tục xuất viện cho ông ấy, cho người đưa ông ấy đến nơi.”
“Biết rồi.” Phó Thịnh gật đầu, nói: “Phải người đi theo xem sao, mang theo bác sĩ tốt nhất.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Mộc Minh trả lời ngay .
Mộc Minh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Phó Thịnh ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cậu còn chuyện gì không?”
Mộc Minh cười nói: “Lúc sáng nay khi vừa qua đây, nhận được điện thoại của cậu Sầm, cậu Sầm nói không gọi điện thoại được cho anh, nên liền gọi cho tôi, hỏi một chút xem hôm nay có thể cùng đi câu cá hay không. Nói là muốn thương lượng một số chuyện với anh, khu đất ở ngoại ô phía nam thành phố. Dường như cậu Sầm rất xem trọng nó, cho nên muốn cho anh một khoản đầu tư mạo hiểm.”
Phó Thịnh tức khắc nở nụ cười: “Cậu chàng này, rõ ràng là muốn kéo tôi lên thuyền tặc của cậu ta, lại còn cố ý nói là tới phía nam xem đất. Cũng được, đã lâu chưa đi gặp mặt cậu ta tử tế, cậu liền gọi điện thoại lại cho cậu ta đi, lập tức qua đi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Mộc Minh cười lập tức gật đầu.
Phó Thịnh nói với Tô Ảnh đang đứng một bên: “Cô ở nhà dọn dẹp vệ sinh cho thật tốt!”
Tô Ảnh khẩn trương đứng thẳng người: “Vâng, tổng giám đốc.”
Phó Thịnh tức giận lườm cô một cái, lúc này mới tiếp tục ăn sáng.
Lúc Phó Thịnh ăn xong, liền quay trở về phòng thay quần áo.
Tô Ảnh không nhịn được nhỏ giọng hỏi Mộc Minh: “Tổng cộng là ông Diệp có mấy người cháu?”
“Tổng cộng có hai người, ông Diệp có hai người con trai, mỗi người con trai đều chỉ có một người con trai nữa, cho nên tổng cộng có hai người cháu. Diệp Tự là cậu cả nhà họ Diệp, Diệp Thuận chín là người bị tổng giám đốc đưa đến Sơn Tây đào than đá.” Mộc Minh giải thích ngắn gọn cho Tô Ảnh về mối quan hệ giữa nhiều người: “Năm đó ông cụ nhà họ Phó của chúng ta cùng với ông cụ Diệp cùng là chiến hữu vào sinh ra tử, hai người đã từng hợp tác, nhà họ Phó và nhà họ Diệp là thế giao. Đến thời của cha mẹ tổng giám đốc, quan hệ cũng vô cùng chặt chẽ. Đến thời tổng giám đốc, tổng giám đốc lại có giao tình với cậu cả nhà họ Diệp Diệp Tự. cho nên sau khi Diệp Tự đi nước ngoài, đã nhờ vẻ tổng giám đốc quản chuyện trong nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất