Chương 56: .1: Cái Tát Đau Đớn (1)
Lập tức đẩy sai lầm lên người khác rồi!
Dù sao, bây giờ chẳng ai còn quan tâm muốn thảo phạt vấn đề cô ta làm giả, hơn nữa, chuyện làm giả này, chỉ có đoàn làm phim mới có quyền tìm cô ta tính số, nhóm người kia chỉ quan tâm đến chuyện sao chép!
Vì thế, vô số người lại dũng mãnh tìm vào weibo của Điền Mỹ Hòa, cưỡng bức cô phải nói ra tác giả sao chép kia.
Bây giờ Điền Mỹ Hòa không tỏ thái độ gì, chỉ là nói, sẽ mở một buổi họp báo, giải thích chính thức với mọi người.
Toàn bộ những thứ náo nhiệt này, Tô Ảnh đều đã xem xong, trong lòng càng thấy bất an, liền gửi tin nhắn cho Tự Thuật Phong Nguyệt, nói ra hết tất cả sự tình, cũng nói rõ ràng sự thật.
Sua cùng, Tô Ảnh lại giải thích với Tự Thuật Phong Nguyệt: “Thực sự xin lỗi, ngày đó lúc tôi thấy cô ta, không nên mang theo ca khúc của anh, nói cách khác, cô ta cũng sẽ không phát hiện ra ca khúc này, hơn nữa, còn độc chiếm nó. Tôi nói những lời này, đều là sự thực. Nếu như anh không tin, tôi có thể tìm camera theo dõi ở trung tâm thương mại, ngày đó thật sự là cô ta cướp đi ca khúc của tôi, tôi cũng không hề bán ca khúc cho cô ta.”
Rất nhanh, Tự Thuật Phong Nguyệt đã trả lời lại tin tức: “Tôi tin tưởng cô. Tôi đã quan sát cô từ lâu, tôi biết cô không phải người như thế.”
Nhìn thấy anh ta trả lời lại, trong mắt Tô Ảnh lập tức đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên có người đứng ở lập trường của cô.
Trước kia, mỗi lần Điền Mỹ Hòa đoạt lấy thành quả lao động của cô, người khác đều chỉ tin vào lời nói của Điền Mỹ Hòa, không ai muốn tin tưởng cô.
Nếu không thì, cô cũng sẽ không có lấy một người bạn tri âm chân chính thời đại học.
Đơn gian đều là Điền Mỹ Hòa đóng kích!
Nhưng hiện giờ, một người không quen biết lại nói với cô rằng, anh ta tin tưởng cô.
Vì phần tin tưởng này, cô cũng không thể ngồi im mặc kệ rồi!
Tô Ảnh bừng lên dũng khí, gọi điện thoại cho Điền Mỹ Hòa: “Điền Mỹ Hòa, sự việc đã bại lộ, cô hãy nói thật đi.”
Điền Mỹ Hòa im lặng trong giây lát nói: “Tô Ảnh, chuyện lần này, chỉ sợ không thể giải quyết theo kiểu khinh địch như thế rồi. Tôi đã nói với bọn họ, mở hội nghị có phóng viên đến, giải thích tất cả mọi chuyện rõ ràng, cô cũng qua đó đi, cô chính là đương sự, cô có quyền tiếp nhận lời xin lỗi của tôi.”
Tô Ảnh thiếu chút nữa kinh ngạc đến mức không cầm được điện thoại!
Từ từ!
Điền Mỹ Hòa đang nói gì?
Cô ta muốn giải thích công khai, còn muốn giải thích với mình?
Làm sao có thể?
Đây không phải là tác phong của cô ta.
Điền Mỹ Hòa chỉ biết bắt nạt cô, làm sao có thể chủ động giải thích với cô.
Chẳng lẽ bởi vì sự việc lần này quá lớn, cho nên cô ta không dám tiếp tục kéo dài thêm nữa sao?
Nếu nói như thế, mình thật sự phải đi một chuyến, thay Tự Thuật Phong Nguyệt rửa sạch oan uổng.
Là chính mình không cẩn thận, mới liên lụy đến anh ta!
Nói cái gì cũng không thể để cho người khác gánh chịu hậu quả thay mình được!
Lúc này Tô Ảnh trả lời nói: “Được, khi nào, ở đâu?”
“Ba ngày sau, ở khách sạn Quốc Hưng thành phố G.” Điền Mỹ Hòa nói xong câu đó, cúp điện thoại.
Tô Ảnh nắm chặt lấy điện thoại, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Đến tối, Phó Thịnh mang theo Mộc Minh trở lại, Tô Ảnh không nhịn được hỏi: “Phó tổng, khi nào chúng ta trở về?”
“Ngày mai, sao thế?” Phó Thịnh khó hiểu hỏi Tô Ảnh, anh thấy vẻ mặt cô không tốt, vô thức hỏi: “Thân thể không thoải mái hả?”
Tô Ảnh nhanh chóng lắc đầu: “A, không có, không có. Phó tổng, tôi trở về phòng thu dọn hành lý trước.”
Phó Thịnh gật đầu, chấp thuận cho Tô Ảnh rời đi.
Sau khi Tô Ảnh rời đi, Mộc Minh mới mở miệng nói với Phó Thịnh: “Tổng giám đốc, Diệp Tự nói anh không cần nhúng tay vào chuyện này, chính anh ấy sẽ xử lý tốt.”
Dù sao, bây giờ chẳng ai còn quan tâm muốn thảo phạt vấn đề cô ta làm giả, hơn nữa, chuyện làm giả này, chỉ có đoàn làm phim mới có quyền tìm cô ta tính số, nhóm người kia chỉ quan tâm đến chuyện sao chép!
Vì thế, vô số người lại dũng mãnh tìm vào weibo của Điền Mỹ Hòa, cưỡng bức cô phải nói ra tác giả sao chép kia.
Bây giờ Điền Mỹ Hòa không tỏ thái độ gì, chỉ là nói, sẽ mở một buổi họp báo, giải thích chính thức với mọi người.
Toàn bộ những thứ náo nhiệt này, Tô Ảnh đều đã xem xong, trong lòng càng thấy bất an, liền gửi tin nhắn cho Tự Thuật Phong Nguyệt, nói ra hết tất cả sự tình, cũng nói rõ ràng sự thật.
Sua cùng, Tô Ảnh lại giải thích với Tự Thuật Phong Nguyệt: “Thực sự xin lỗi, ngày đó lúc tôi thấy cô ta, không nên mang theo ca khúc của anh, nói cách khác, cô ta cũng sẽ không phát hiện ra ca khúc này, hơn nữa, còn độc chiếm nó. Tôi nói những lời này, đều là sự thực. Nếu như anh không tin, tôi có thể tìm camera theo dõi ở trung tâm thương mại, ngày đó thật sự là cô ta cướp đi ca khúc của tôi, tôi cũng không hề bán ca khúc cho cô ta.”
Rất nhanh, Tự Thuật Phong Nguyệt đã trả lời lại tin tức: “Tôi tin tưởng cô. Tôi đã quan sát cô từ lâu, tôi biết cô không phải người như thế.”
Nhìn thấy anh ta trả lời lại, trong mắt Tô Ảnh lập tức đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên có người đứng ở lập trường của cô.
Trước kia, mỗi lần Điền Mỹ Hòa đoạt lấy thành quả lao động của cô, người khác đều chỉ tin vào lời nói của Điền Mỹ Hòa, không ai muốn tin tưởng cô.
Nếu không thì, cô cũng sẽ không có lấy một người bạn tri âm chân chính thời đại học.
Đơn gian đều là Điền Mỹ Hòa đóng kích!
Nhưng hiện giờ, một người không quen biết lại nói với cô rằng, anh ta tin tưởng cô.
Vì phần tin tưởng này, cô cũng không thể ngồi im mặc kệ rồi!
Tô Ảnh bừng lên dũng khí, gọi điện thoại cho Điền Mỹ Hòa: “Điền Mỹ Hòa, sự việc đã bại lộ, cô hãy nói thật đi.”
Điền Mỹ Hòa im lặng trong giây lát nói: “Tô Ảnh, chuyện lần này, chỉ sợ không thể giải quyết theo kiểu khinh địch như thế rồi. Tôi đã nói với bọn họ, mở hội nghị có phóng viên đến, giải thích tất cả mọi chuyện rõ ràng, cô cũng qua đó đi, cô chính là đương sự, cô có quyền tiếp nhận lời xin lỗi của tôi.”
Tô Ảnh thiếu chút nữa kinh ngạc đến mức không cầm được điện thoại!
Từ từ!
Điền Mỹ Hòa đang nói gì?
Cô ta muốn giải thích công khai, còn muốn giải thích với mình?
Làm sao có thể?
Đây không phải là tác phong của cô ta.
Điền Mỹ Hòa chỉ biết bắt nạt cô, làm sao có thể chủ động giải thích với cô.
Chẳng lẽ bởi vì sự việc lần này quá lớn, cho nên cô ta không dám tiếp tục kéo dài thêm nữa sao?
Nếu nói như thế, mình thật sự phải đi một chuyến, thay Tự Thuật Phong Nguyệt rửa sạch oan uổng.
Là chính mình không cẩn thận, mới liên lụy đến anh ta!
Nói cái gì cũng không thể để cho người khác gánh chịu hậu quả thay mình được!
Lúc này Tô Ảnh trả lời nói: “Được, khi nào, ở đâu?”
“Ba ngày sau, ở khách sạn Quốc Hưng thành phố G.” Điền Mỹ Hòa nói xong câu đó, cúp điện thoại.
Tô Ảnh nắm chặt lấy điện thoại, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Đến tối, Phó Thịnh mang theo Mộc Minh trở lại, Tô Ảnh không nhịn được hỏi: “Phó tổng, khi nào chúng ta trở về?”
“Ngày mai, sao thế?” Phó Thịnh khó hiểu hỏi Tô Ảnh, anh thấy vẻ mặt cô không tốt, vô thức hỏi: “Thân thể không thoải mái hả?”
Tô Ảnh nhanh chóng lắc đầu: “A, không có, không có. Phó tổng, tôi trở về phòng thu dọn hành lý trước.”
Phó Thịnh gật đầu, chấp thuận cho Tô Ảnh rời đi.
Sau khi Tô Ảnh rời đi, Mộc Minh mới mở miệng nói với Phó Thịnh: “Tổng giám đốc, Diệp Tự nói anh không cần nhúng tay vào chuyện này, chính anh ấy sẽ xử lý tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất