Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 70: .1: Cô Tính Cảm Ơn Tôi Như Thế Nào? (1)

Trước Sau
Tô Ảnh khẩn trương nhảy xuống giường, tính toán đi qua đóng cửa, nào biết đâu rằng cô vẫn chưa kịp qua đóng cửa, liền liếc mắt một cái đã thấy Phó Thịnh vừa tắm rửa xong chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, vừa lúc nhìn về phía mình.

Tô Ảnh tuyệt đối không nghĩ tới hôm nay Phó Thịnh tắm xong mà không mặc đồ ngủ!

“Đúng, thực xin lỗi! Tôi lập tức đi ngay!” Tô Ảnh nhanh chóng nhắm mắt lại, xoay người đi.

Nào đâu biết rằng, xoay người quá nhanh, đụng đầu vào một chiếc kệ ở bên cạnh!

“A…!” Tô Ảnh gào khóc kêu một tiếng, ôm đầu không dám động nữa.

Phó Thịnh trơ mắt nhìn động tác ngu xuẩn của Tô Ảnh, vẻ mặt bất đắc dĩ, ung dung lôi ra một chiếc áo ngủ để mặc, bình tĩnh nói: “Trở thành như thế, rõ ràng đâm đến ngu ngốc.”

Tô Ảnh oan uổng: “Phó tổng…”

Phó Thịnh tức giận nhìn cô: “Sao không ngủ nữa hả? Vừa rồi không phải ngủ rất say sao?”

Tô Ảnh xoa đầu thấp giọng trả lời: “Tôi, tôi không ngủ nữa.”

Phó Thịnh liếc cô một cái, nói: “Vào đi.”



Tô Ảnh thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thấy anh đã mặc áo ngủ, lúc này mới dám xoay người đi tới, đến khoảng cách Phó Thịnh ba thước liền dừng lại, nói: “Phó tổng, tôi nghĩ muốn nói một tiếng cảm ơn với anh. Chuyện hôm nay, nếu không có anh, chỉ sợ tôi rất khó giải thích rõ ràng chuyện này. Tuy anh nói, là không muốn để tôi làm mất mặt anh, nhưng tôi sẽ nhớ kỹ ân tình của anh.”

Chiếc khăn mặt trong tay Phó Thịnh trực tiếp ném lên đầu Tô Ảnh, che khuất tầm mắt của cô.

“Được, vậy cô tính cảm ơn tôi như thế nào?” Tiếng nói lười biếng của Phó Thịnh vang lên.

“A?” Tô Ảnh mờ mịt ngẩng đầu, ngăn cách qua chiếc khăn mặt nên không thấy rõ vẻ mặt của Phó Thịnh.

Cô chỉ khách khí một chút, thật sự cô không biết nên cảm ơn anh như thế nào.

Loại chuyện này, chẳng lẽ không phải chỉ cần khách khí một chút là được à?

Tô Ảnh vắt óc suy nghĩ chủ ý để trả lời Phó Thịnh, một giây sau, cô chỉ thấy eo căng thẳng, một giây sau cả người liền nhẹ bẫng đi.

Không đợi cô phục hồi lại tinh thần, phía sau lưng liền mềm nhũn, ngay sau đó cảm giác được thân thể của Phó Thịnh đè ép lên.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói của Phó Thịnh: “KHông bằng lấy thân báo đáp?”

Tô Ảnh lờ mờ, hoàn toàn u mê, không biết nên nói gì cho phải.



Ngăn cách bằng chiếc khăn, Tô Ảnh vốn không biết ánh mắt hiện tại của Phó Thịnh, là thật, hay vẫn đang trêu đùa cô, hay còn mang theo ý nghĩa khác.

Theo bản năng, cô có khát vọng sống mãnh liệt, vô thức trả lời: “Lấy thân báo đáp không có nhiều ý nghĩa? Không bằng trừng phạt tôi, mỗi ngày làm tốt ba bữa cho anh?”

Sau khi nói xong, Tô Ảnh cũng không nói gì thêm, Phó Thịnh cũng không hé răng.

Trong lòng Tô Ảnh bắt đầu căng thẳng, không ngừng bồn chồn, không biết trả lời như thế có thể khiến Phó Thịnh vừa lòng hay không.

Bỗng nhiên, khăn mặt đang phủ trên đỉnh đầu mạnh mẽ bị lấy đi, Tô Ảnh giương mắt lên, nhìn đúng phải chỗ cơ ngực hoàn mỹ rắn chắc của Phó Thịnh.

Tô Ảnh sợ hết hồn, khẩn trương dời đi tầm mắt, vẻ mặt lo sợ nó.

Phó Thịnh cân nhắc nhìn qua Tô Ảnh, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cô cũng biết, hôm nay vì giúp cô được trong sạch, phải trả giá lớn như thế nào không? Một ngày ba bữa là xong rồi sao?”

“Vậy một ngày năm bữa?” Tô Ảnh quay đầu vô tôi nhìn Phó Thịnh: “Nhưng mà Phó tổng, anh ăn nhiều thế không béo sao?”

Phó Thịnh bị lời nói của Tô Ảnh làm cho tức đến nở nụ cười, giơ tay hung hăng chụp lên trán Tô Ảnh, xoay người lập tức ngồi dậy khỏi người Tô Ảnh, cầm lấy khăn lau tóc, tức giận nói: “Làm sao tôi lại có trợ lý ngu xuẩn!”

Tô Ảnh khẩn trương ngồi dậy, nhìn Phó Thịnh trân trân: “Tôi liền biết Phó Thịnh chỉ hay đùa tôi, thời gian không còn sớm, Phó tổng, tôi khẩn trương đi tắm rồi đi ngủ. Vừa rồi không biết tại sao, trên giường có thêm mấy chiếc chăn, thiếu chút nữa nướng tôi lên.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau