Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 8: .2: Hi Vọng (2)

Trước Sau
Tuy cô vẫn chưa hiểu được, vì sao đối phương đã giúp cô một lần rồi lại thêm lần thứ hai.

Tóm lại, cô mang theo tâm trạng đội ơn mà cố gắng hoàn thành công việc!

Tô Ảnh khẩn trương đi theo, trực tiếp cùng Phó Thịnh đến phòng bệnh ở bên cạnh.

Gian phòng này, tuy cũng cực kỳ xa hoa, nhưng so sánh với vừa rồi, vẫn có một chút chênh lệch.

Phó Thịnh vừa vào cửa liền cởi găng tay ra, cầm tay ông lão đang nằm trên giường bệnh: “Ông Diệp.”

“Là Tiểu Thịnh à, cuối cùng cháu cũng đến.” Ông lão ở trên giường bệnh đã rất già, vẻ mặt xám trắng, dễ nhận thấy là đã nằm trên giường bệnh rất lâu rồi.

“Ông Diệp, cháu xin lỗi ông, hiện giờ cháu mới đến.” Phó Thịnh khẽ cười nói: “Chuyện của ông cũng là chuyện của cháu. Xin ông yên tâm!”

“Được được được, có những lời này của cháu, ông cũng an tâm rồi!” Ông lão kích động, trong mắt cũng đã ẩm ướt, tầm mắt lại chuyển hướng sang Tô Ảnh đứng bên cạnh, lại lau nước mắt, ní: “Rốt cuộc Tiểu Thịnh cũng đã có bạn gái rồi, cuối cùng ông bà nội cháu cũng có thể nhắm mắt rồi!”

Phó Thịnh nhanh chóng liếc mắt nhìn Tô Ảnh một cái.

Cô lập tức đứng thẳng người, trả lời nói: “Ông Diệp, ông hiểu lầm rồi, cháu là trợ lý công việc của tổng giám đốc Phó, cháu tên là Tô Ảnh.”

Ông Diệp hứng thú nhìn thoáng qua Tô Ảnh đầy ý tứ.

Phó Thịnh nói: “Ông Diệp, ông nghỉ ngơi trước đi, cháu đi ra ngoài chút rồi sẽ trở lại.”



“Tiểu Thịnh…” Ông Diệp do dự một chút, nói: “Dạy dỗ một chút là được.”

“Ông Diệp, ông yên tâm.” Khóe miệng Phó Thịnh hơi nhếch lên, lại đeo găng tay vào, dẫn theo mọi người rời khỏi phòng.

Tô Ảnh đi theo ra bên ngoài, vẻ mặt khó hiểu nhìn Mộc Minh.

Đến bây giờ, Tô Ảnh vẫn chưa biết nội dung công việc của mình là cái gì.

Rời khỏi bệnh viện, chạy thẳng đến một hội sợ cao cấp trong thành phố.

Vừa vào cửa, Mộc Minh trực tiếp đưa danh thiếp của mình cho đối phương, đối phương không nói tiếng nào liền mở đường ngay lập tức.

Đoàn người Phó Thịnh đi cả một đường thông suốt như thế, trực tiếp đến một căn phòng có vẻ xa hoa.

Mộc Minh mở cửa, Phó Thịnh nhanh chóng đi vào.

Tô Ảnh thấy người khác đi vào, cũng chỉ có thể vào theo.

Đi vào bên trong, liền nhìn thấy mấy người đàn ông trẻ tuổi, mỗi người đều đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp ngồi chơi mạt chược.

Phó Thịnh nhanh chóng đi qua, cũng không thèm nhìn, một cước đạp đổ bàn mạt chược.



Nắm cổ áo một người đàn ông gầy yếu lên rồi lập tức quăng ra ngoài.

Người trong phòng hoàn toàn bị bất ngờ không hề phòng ngự, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có người dám xông vào phòng của bọn họ, trong nháy mắt liền bị đánh cho lờ mờ rồi.

Mấy người còn lại vừa định đứng lên, mỗi người lại bị người của Phó Thịnh mạnh mẽ ép ngồi lại trên ghế.

Tổng giám đốc Phó tự mình ra tay, đây là đang cho bọn họ mặt mũi!

Tô Ảnh đứng tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Này … này … này… làm thế nào bây giờ?

Ông chủ không nói lời nào liền đánh người, mình là trợ lý bên cạnh, nên làm gì đây?

“Anh… Anh Thịnh?” Vốn dĩ người đàn ông vừa bị đánh còn định hung hãn đánh lại, nhưng lúc anh ta ngẩng đầu lên nhìn rõ khuôn mặt của Phó Thịnh, linh hồn bé nhỏ liền bị dọa bay mất, lập tức trở nên ủ rũ, run rẩy nói: “Anh Thịnh, sao anh lại đến đây? Em đáng chết, đáng chết!”

“A.” Phó Thịnh tháo găng tay xuống, vứt xuống đất như vứt rác, nâng mắt nhìn thoáng qua Tô Ảnh.

Tô Ảnh hiểu ý ngay lập tức, liền đưa tới một chiếc găng tay hoàn toàn mới.

Lúc này Phó Thịnh mới tao nhã đeo lại chiếc găng tay mới, ngồi xuống ghế dựa mà Tô Ảnh vừa kéo qua, lười biếng nhìn người đàn ông vừa bị anh đánh cho một trận, giọng nói thong thả mà lạnh lùng: “Cả đời ông cậu ở trên lưng ngựa chiếm lấy giang sơn, không phải để cho cậu sống bại hoại như thế.”

Vài người trong phòng đều câm như hến, không dám nói tiếng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau