Chương 80: .1: Ớt Đương Nhiên Rất Cay (1)
“Anh Diệp?” Tô Ảnh không phản ứng kịp.
“A, chính là xe của Tự Thuật Phong Nguyệt?” Mạnh Tiểu Ngư khẩn trương bổ sung một câu.
Tô Ảnh gật gật đầu, nói: “Đúng, mới vừa đi. Làm sao vậy? Có vấn đề gì?”
Mạnh Tiểu Ngư cáu giận: “Chán ghét, lại trễ một bước, vốn dĩ tôi còn định mời anh ta đóng vai phụ khách mời, đạo diễn Dương nói anh ta sẽ không đồng ý, tôi không tin như thế, liền muốn thử xem. Nhưng, chưa kịp…”
Tô Ảnh tức khắc cười ngửa tới ngửa lui: “Cô đúng là nghiện bắt quần chúng làm diễn viên, cô coi xem, Phong Nguyệt đại thần sẽ không quay phim.”
Mạnh Tiểu Ngư thẫn thờ: “Được rồi.”
Tô Ảnh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nói: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi đi mua một ít ớt khô mang về, ớt ở nơi này rất ngon, làm tương ớt là thích hợp nhất.”
Mạnh Tiểu Ngư bất đắc dĩ gật đầu, lại không cam lòng nhìn thoáng qua hướng Diệp Tự vừa rời đi, nói: “Được rồi, tôi nói cho cô chỗ nào bán ớt ngon nhất. Cô nghe tôi, đảm bảo không bị thiệt thòi.”
“Được được được, cảm ơn đại biên kịch của chúng ta!” Tô Ảnh lập tức kéo tay Mạnh Tiểu Ngư đi về.
Mạnh Tiểu Ngư lại vẫn muốn tiếp tục đi đến đoàn làm phim để làm việc, Tô Ảnh liền đi mua ớt, mua đủ loại ớt.
Lúc đi về, khi Tô Ảnh qua cửa kiểm tra, còn lo lắng đối phương sẽ ngăn không cho mình đi qua.
Lý do là: Qúa cay.
Nhưng, may mà an ninh cũng không ngăn cô lại, thuận lợi để cô mang một bao ớt to như thế trở về thành phố G.
Tô Ảnh vừa đến biệt thự Gia Thịnh, liền vén tay áo lên, phân loại các loại ớt để bắt đầu làm ớt tương.
Tô Ảnh vô cùng hứng khởi, không chỉ làm tương ớt, lại còn làm dầu ớt, thuận tiện vẫn rang xào hai cây ớt để làm vị chủ đạo cho món ăn.
May mà hệ thống hút mùi trong nhà rất tốt, nói cách khác, nếu không phải thế thì đã khiến cho người trong biệt thự chạy mất vì cay sặc.
Lúc Phó Thịnh về nhà, khoảng 8 giờ rưỡi.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Tô Ảnh trưng vẻ mặt lấy lòng cười nghênh đón mình, trong đáy mắt anh hiện lên một chút thả lỏng vừa lòng, miệng cũng không tha người: “Đi chơi ba ngày, lại vẫn biết quay về?”
Tô Ảnh lập tức cầu xin tha thứ: “Phó tổng, tôi qua lại trên đường hơn một ngày rồi. Hơn nữa, tôi đi ký hợp đồng, không phải đi chơi đùa.”
Phó Thịnh giơ tay lên gõ đầu Tô Ảnh một cái: “Gìa mồm.”
Tô Ảnh lập tức ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
Phó Thịnh nghe thấy chút vị ớt cay trong không khí, đáy mắt liền lóe sáng.
Trong mắt anh có chút chờ mong, ngoài miệng tiếp tục tổn hại Tô Ảnh: “Tôi nhớ rõ một người nào đấy, luôn mồm nói là mang ớt về cho tôi, phải làm tương ớt…”
Tô Ảnh khẩn trương ngẩng đầu giải thích: “Phó tổng, tương ớt phải ngâm một thời gian mới dễ ăn. Tuy đêm nay không ăn được tương ớt, nhưng tôi đã làm dầu ớt, còn có thêm hai món cay, anh có muốn nếm thử không?”
Phó Thịnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Ảnh một cái, nói: “Xem cô cố gắng biểu hiện như thế, vậy thì nếm thử đi.”
Nói còn chưa dứt lời, chân Phó Thịnh đã đi về hướng nhà ăn.
Chân Tô Ảnh ngắn, không theo kịp bước chân của Phó Thịnh.
Sau khi cô đi đến nhà ăn, Phó Thịnh đã ngồi xuống, không chút khách khí kẹp lên một miếng ớt to nhét vào trong miệng.
Tô Ảnh vừa định nhắc nhở anh, ớt này thật sự rất cay, không thể ăn hết một lần như thế được.
Nhưng cô mới chỉ há mồm, đã nhìn thấy động tác của anh đột nhiên ngừng lại, đũa trong tay hạ xuống bàn, cầm cốc nước trên bàn uống vào: “Lại thêm cốc nước.”
Tô Ảnh nhanh chóng đi qua đổ nước vào, đã liên tiếp bốn chén nước, lúc này Phó Thịnh mới nhẹ nhàng thở ra.
Tô Ảnh đứng ở một bên, cúi đầu không dám nhìn anh.
Trong lòng nghĩ là, xong rồi xong rồi, lần này nhất định sẽ bị tổng giám đốc trừng phạt rồi.
Biết mà không báo, tội lớn rồi!
Ngay lúc Tô Ảnh đang cân nhắc suy nghĩ xem Phó Thịnh sẽ xử lý cô như thế nào, đã cảm giác được không khí chung quanh trở nên nóng bỏng trong nháy mắt, Tô Ảnh vừa định ngẩng đầu, lập tức tiến công vào một lồng ngực rộng lớn rắn chắc.
“A, chính là xe của Tự Thuật Phong Nguyệt?” Mạnh Tiểu Ngư khẩn trương bổ sung một câu.
Tô Ảnh gật gật đầu, nói: “Đúng, mới vừa đi. Làm sao vậy? Có vấn đề gì?”
Mạnh Tiểu Ngư cáu giận: “Chán ghét, lại trễ một bước, vốn dĩ tôi còn định mời anh ta đóng vai phụ khách mời, đạo diễn Dương nói anh ta sẽ không đồng ý, tôi không tin như thế, liền muốn thử xem. Nhưng, chưa kịp…”
Tô Ảnh tức khắc cười ngửa tới ngửa lui: “Cô đúng là nghiện bắt quần chúng làm diễn viên, cô coi xem, Phong Nguyệt đại thần sẽ không quay phim.”
Mạnh Tiểu Ngư thẫn thờ: “Được rồi.”
Tô Ảnh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nói: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi đi mua một ít ớt khô mang về, ớt ở nơi này rất ngon, làm tương ớt là thích hợp nhất.”
Mạnh Tiểu Ngư bất đắc dĩ gật đầu, lại không cam lòng nhìn thoáng qua hướng Diệp Tự vừa rời đi, nói: “Được rồi, tôi nói cho cô chỗ nào bán ớt ngon nhất. Cô nghe tôi, đảm bảo không bị thiệt thòi.”
“Được được được, cảm ơn đại biên kịch của chúng ta!” Tô Ảnh lập tức kéo tay Mạnh Tiểu Ngư đi về.
Mạnh Tiểu Ngư lại vẫn muốn tiếp tục đi đến đoàn làm phim để làm việc, Tô Ảnh liền đi mua ớt, mua đủ loại ớt.
Lúc đi về, khi Tô Ảnh qua cửa kiểm tra, còn lo lắng đối phương sẽ ngăn không cho mình đi qua.
Lý do là: Qúa cay.
Nhưng, may mà an ninh cũng không ngăn cô lại, thuận lợi để cô mang một bao ớt to như thế trở về thành phố G.
Tô Ảnh vừa đến biệt thự Gia Thịnh, liền vén tay áo lên, phân loại các loại ớt để bắt đầu làm ớt tương.
Tô Ảnh vô cùng hứng khởi, không chỉ làm tương ớt, lại còn làm dầu ớt, thuận tiện vẫn rang xào hai cây ớt để làm vị chủ đạo cho món ăn.
May mà hệ thống hút mùi trong nhà rất tốt, nói cách khác, nếu không phải thế thì đã khiến cho người trong biệt thự chạy mất vì cay sặc.
Lúc Phó Thịnh về nhà, khoảng 8 giờ rưỡi.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Tô Ảnh trưng vẻ mặt lấy lòng cười nghênh đón mình, trong đáy mắt anh hiện lên một chút thả lỏng vừa lòng, miệng cũng không tha người: “Đi chơi ba ngày, lại vẫn biết quay về?”
Tô Ảnh lập tức cầu xin tha thứ: “Phó tổng, tôi qua lại trên đường hơn một ngày rồi. Hơn nữa, tôi đi ký hợp đồng, không phải đi chơi đùa.”
Phó Thịnh giơ tay lên gõ đầu Tô Ảnh một cái: “Gìa mồm.”
Tô Ảnh lập tức ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
Phó Thịnh nghe thấy chút vị ớt cay trong không khí, đáy mắt liền lóe sáng.
Trong mắt anh có chút chờ mong, ngoài miệng tiếp tục tổn hại Tô Ảnh: “Tôi nhớ rõ một người nào đấy, luôn mồm nói là mang ớt về cho tôi, phải làm tương ớt…”
Tô Ảnh khẩn trương ngẩng đầu giải thích: “Phó tổng, tương ớt phải ngâm một thời gian mới dễ ăn. Tuy đêm nay không ăn được tương ớt, nhưng tôi đã làm dầu ớt, còn có thêm hai món cay, anh có muốn nếm thử không?”
Phó Thịnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Ảnh một cái, nói: “Xem cô cố gắng biểu hiện như thế, vậy thì nếm thử đi.”
Nói còn chưa dứt lời, chân Phó Thịnh đã đi về hướng nhà ăn.
Chân Tô Ảnh ngắn, không theo kịp bước chân của Phó Thịnh.
Sau khi cô đi đến nhà ăn, Phó Thịnh đã ngồi xuống, không chút khách khí kẹp lên một miếng ớt to nhét vào trong miệng.
Tô Ảnh vừa định nhắc nhở anh, ớt này thật sự rất cay, không thể ăn hết một lần như thế được.
Nhưng cô mới chỉ há mồm, đã nhìn thấy động tác của anh đột nhiên ngừng lại, đũa trong tay hạ xuống bàn, cầm cốc nước trên bàn uống vào: “Lại thêm cốc nước.”
Tô Ảnh nhanh chóng đi qua đổ nước vào, đã liên tiếp bốn chén nước, lúc này Phó Thịnh mới nhẹ nhàng thở ra.
Tô Ảnh đứng ở một bên, cúi đầu không dám nhìn anh.
Trong lòng nghĩ là, xong rồi xong rồi, lần này nhất định sẽ bị tổng giám đốc trừng phạt rồi.
Biết mà không báo, tội lớn rồi!
Ngay lúc Tô Ảnh đang cân nhắc suy nghĩ xem Phó Thịnh sẽ xử lý cô như thế nào, đã cảm giác được không khí chung quanh trở nên nóng bỏng trong nháy mắt, Tô Ảnh vừa định ngẩng đầu, lập tức tiến công vào một lồng ngực rộng lớn rắn chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất