Chương 82: .1: Bạn Trai Cũ Muốn Quay Lại (1)
Lúc Phó Thịnh lau tóc đi ra ngoài, Tô Ảnh nói: “Phó tổng, bữa tối của anh đã được mang đến.”
Ánh mắt của Phó Thịnh đảo qua văn kiện trên bàn, lại nhìn thoáng qua Tô Ảnh, ném khăn mặt trong tay cho cô, tự mình ngồi xuống ghế sofa.
Tô Ảnh lập tức thông minh đi qua dùng khăn mặt nhè nhẹ lau sạch nước trên đầu anh.
“Những thứ trên bàn, cô động vào rồi à?” Trong tiếng nói của Phó Thịnh nghe không ra buồn vui.
Trong lòng cô run lên.
Cô biết, càng không thể nhìn ra được cảm xúc của Phó Thịnh, ngược lại càng nguy hiểm.
Nói như thế, Phó Thịnh sẽ không muốn lộ ra khổ sở khi ở trước mặt Tô Ảnh.
Điều này chỉ xảy ra khi Phó Thịnh muốn giải quyết người nào đó.
Tô Ảnh lập tức hiểu được, những văn kiện ở trên bàn, bao gồm cả những ảnh chụp kia, cũng không phải thứ mà cô nên đụng chạm vào.
Tô Ảnh lập tức trả lời thông minh: “Không có, gió ngoài cửa thổi rất lớn, làm đồ đạc rối loạn. Tôi đang định sửa lại giúp anh một chút thì anh lại đi ra.”
Phó Thịnh híp mắt không nói gì.
Khuôn mặt giống như một bức tranh thủy mặc, đã thu lại tất cả mênh mông, tất cả sát khí muốn giết người dần dần biến mất.
“Đi đi, thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.” Phó Thịnh lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói.
Ngón tay của Tô Ảnh ngừng một chút, thu lại khăn mặt, xoay người rời đi.
Tô Ảnh biết, lần này anh thật sự buông tha cho cô rồi.
Nằm trên giường, cô không biết vì sao, trong đầu đều là ảnh chụp của cô gái kia.
Tô Ảnh có thể chắc chắn một trăm phần trăm, cô gái này tuyệt đối chưa từng xuất hiện bên cạnh Phó Thịnh, có thể được Phó Thịnh quý trọng như thế, là ai mới được?
Mang theo nghi vấn này, Tô Ảnh bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Tô Ảnh lại ngủ quên.
Tô Ảnh ôm đồng hồ báo thức, thiếu chút nữa hối hận muốn đập lên đầu.
Rõ ràng đã đặt đồng hồ báo thức, vì sao không kêu lên?
Mỗi ngày đều ngủ nướng như thế, tương lai có thể làm gì được bây giờ?
Tô Ảnh khẩn trương vội vã đi rửa mặt, vừa xuống bên dưới nhìn thấy quản gia Lâm cười tít mắt nói với cô: “Cậu chủ vừa phân phó, để cho cô ngủ nhiều một chút. Hôm nay cậu chủ đã ra ngoài, cô không cần đi theo.”
Lúc này Tô Ảnh mới thở ra, giải thích với quản gia Lâm: “Quản gia Lâm, tôi thật sự có đặt đồng hồ báo thức! Nhưng không biết vì sao sáng dậy nó lại không kêu.”
Quản gia Lâm cười tít mắt trả lời: “Không sao, chỉ cần cậu chủ không nói gì, vậy thì không sao cả.”
Vẻ mặt Tô Ảnh nghi ngờ xoay người rời đi.
Đương nhiên cô không biết, lúc sáng sớm, khi Phó Thịnh ngồi bên giường cô, đã nhẹ nhàng dùng tay miêu tả mặt cô một lúc, sau đó thuận tay đóng luôn chuông báo thức đồng hồ của cô.
Cô cũng sẽ không biết, hôm nay Phó Thịnh ra ngoài, cũng không mang theo người nào, chỉ dẫn theo hai người Mộc Minh và Cát Tuấn, đi thăm mộ một người.
Hôm nay, là ngày giỗ của người đó.
Nếu cô ấy còn sống, thì chính là sinh nhật thứ 25 rồi.
Hôm nay, Phó Thịnh chỉ muốn Tô Ảnh có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Dù cho, không biết người này có quan hệ với Tô Ảnh như thế nào.
Sau đó, Tô Ảnh cũng không phải người có thể ngồi không được.
Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, cô liền quyết định đi ra ngoài một chút, mua ít nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị một bàn đồ ăn đúng đắn cho Phó Thịnh.
Tô Ảnh vừa ra khỏi cửa, chưa đi được bao xa, đã nghe thấy điện thoại kêu lên.
Tô Ảnh cầm lên vừa thấy, hóa ra là điện thoại của mẹ, cô khẩn trương nhận điện: “Mẹ, có phải sức khỏe không thoải mái không?”
Tiếng nói của Tô Như Quân vang lên mang theo chút bất đắc dĩ, nói: “Mẹ không sao. Chỉ là, tiểu Ảnh, có phải con đã chia tay với NHạc Đông rồi không?”
Tô Ảnh liền rơi vào im lặng.
Chuyện cô và Vương Nhạc Đông chia tay, cũng không nói với mẹ, cô lo mẹ không chịu nổi sự kích thích này, dù sao cũng mới qua khỏi bệnh nặng, sợ lại tái phát.
Ánh mắt của Phó Thịnh đảo qua văn kiện trên bàn, lại nhìn thoáng qua Tô Ảnh, ném khăn mặt trong tay cho cô, tự mình ngồi xuống ghế sofa.
Tô Ảnh lập tức thông minh đi qua dùng khăn mặt nhè nhẹ lau sạch nước trên đầu anh.
“Những thứ trên bàn, cô động vào rồi à?” Trong tiếng nói của Phó Thịnh nghe không ra buồn vui.
Trong lòng cô run lên.
Cô biết, càng không thể nhìn ra được cảm xúc của Phó Thịnh, ngược lại càng nguy hiểm.
Nói như thế, Phó Thịnh sẽ không muốn lộ ra khổ sở khi ở trước mặt Tô Ảnh.
Điều này chỉ xảy ra khi Phó Thịnh muốn giải quyết người nào đó.
Tô Ảnh lập tức hiểu được, những văn kiện ở trên bàn, bao gồm cả những ảnh chụp kia, cũng không phải thứ mà cô nên đụng chạm vào.
Tô Ảnh lập tức trả lời thông minh: “Không có, gió ngoài cửa thổi rất lớn, làm đồ đạc rối loạn. Tôi đang định sửa lại giúp anh một chút thì anh lại đi ra.”
Phó Thịnh híp mắt không nói gì.
Khuôn mặt giống như một bức tranh thủy mặc, đã thu lại tất cả mênh mông, tất cả sát khí muốn giết người dần dần biến mất.
“Đi đi, thời gian không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.” Phó Thịnh lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói.
Ngón tay của Tô Ảnh ngừng một chút, thu lại khăn mặt, xoay người rời đi.
Tô Ảnh biết, lần này anh thật sự buông tha cho cô rồi.
Nằm trên giường, cô không biết vì sao, trong đầu đều là ảnh chụp của cô gái kia.
Tô Ảnh có thể chắc chắn một trăm phần trăm, cô gái này tuyệt đối chưa từng xuất hiện bên cạnh Phó Thịnh, có thể được Phó Thịnh quý trọng như thế, là ai mới được?
Mang theo nghi vấn này, Tô Ảnh bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Tô Ảnh lại ngủ quên.
Tô Ảnh ôm đồng hồ báo thức, thiếu chút nữa hối hận muốn đập lên đầu.
Rõ ràng đã đặt đồng hồ báo thức, vì sao không kêu lên?
Mỗi ngày đều ngủ nướng như thế, tương lai có thể làm gì được bây giờ?
Tô Ảnh khẩn trương vội vã đi rửa mặt, vừa xuống bên dưới nhìn thấy quản gia Lâm cười tít mắt nói với cô: “Cậu chủ vừa phân phó, để cho cô ngủ nhiều một chút. Hôm nay cậu chủ đã ra ngoài, cô không cần đi theo.”
Lúc này Tô Ảnh mới thở ra, giải thích với quản gia Lâm: “Quản gia Lâm, tôi thật sự có đặt đồng hồ báo thức! Nhưng không biết vì sao sáng dậy nó lại không kêu.”
Quản gia Lâm cười tít mắt trả lời: “Không sao, chỉ cần cậu chủ không nói gì, vậy thì không sao cả.”
Vẻ mặt Tô Ảnh nghi ngờ xoay người rời đi.
Đương nhiên cô không biết, lúc sáng sớm, khi Phó Thịnh ngồi bên giường cô, đã nhẹ nhàng dùng tay miêu tả mặt cô một lúc, sau đó thuận tay đóng luôn chuông báo thức đồng hồ của cô.
Cô cũng sẽ không biết, hôm nay Phó Thịnh ra ngoài, cũng không mang theo người nào, chỉ dẫn theo hai người Mộc Minh và Cát Tuấn, đi thăm mộ một người.
Hôm nay, là ngày giỗ của người đó.
Nếu cô ấy còn sống, thì chính là sinh nhật thứ 25 rồi.
Hôm nay, Phó Thịnh chỉ muốn Tô Ảnh có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Dù cho, không biết người này có quan hệ với Tô Ảnh như thế nào.
Sau đó, Tô Ảnh cũng không phải người có thể ngồi không được.
Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, cô liền quyết định đi ra ngoài một chút, mua ít nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị một bàn đồ ăn đúng đắn cho Phó Thịnh.
Tô Ảnh vừa ra khỏi cửa, chưa đi được bao xa, đã nghe thấy điện thoại kêu lên.
Tô Ảnh cầm lên vừa thấy, hóa ra là điện thoại của mẹ, cô khẩn trương nhận điện: “Mẹ, có phải sức khỏe không thoải mái không?”
Tiếng nói của Tô Như Quân vang lên mang theo chút bất đắc dĩ, nói: “Mẹ không sao. Chỉ là, tiểu Ảnh, có phải con đã chia tay với NHạc Đông rồi không?”
Tô Ảnh liền rơi vào im lặng.
Chuyện cô và Vương Nhạc Đông chia tay, cũng không nói với mẹ, cô lo mẹ không chịu nổi sự kích thích này, dù sao cũng mới qua khỏi bệnh nặng, sợ lại tái phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất