Chương 91: .1: Có Thể Về Nhà Gặp Mẹ (1)
Tô Ảnh khẩn trương xoay người đi về.
Phó Thịnh lại gọi cô về: “Ngày mai theo tôi quay lại thành phố S?”
Bước chân của cô đột nhiên dừng lại.
Quay lại thành phố S?”
Có thể về nhà mình sao?
Tô Ảnh từ từ xoay người, nhỏ giọng bất an hỏi Phó Thịnh: “Phó tổng, tôi có thể về nhà thăm mẹ một chút không? Lần này đi đã hơn một tháng, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ rời xa nhà lâu như thế.”
Phó Thịnh hơi rũ mắt, thu lại phương hoa vô hạn, tiếng nói trầm thấp, không nghe ra cảm xúc gì: “Nhớ nhà à?”
Tô Ảnh cắn môi gật đầu: “Vâng.”
“Biết rồi.” Phó Thịnh nói: “Đêm nay cô có thể đi chọn chút quà mang về.”
Tô Ảnh sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đột nhiên trước mắt sáng lên: “Tôi có thể về nhà đúng không? Cảm ơn Phó tổng, Cảm ơn Phó Tổng, anh thật sự là người tốt.”
Nói xong, Tô Ảnh tung tăng đi ra ngoài.
“Đợi một chút!” Phó Thịnh gọi cô lại: “Đêm nay vừa lúc tôi đang rảnh, sẽ đưa cô đi trung tâm thương mai một chút. Nếu đi theo bản thiếu gia công tác, quay về nhà cũng không được keo kiệt.”
Tô Ảnh cười tươi như hoa: “Cảm ơn Phó tổng!”
Phó Thịnh nhìn bóng lưng vui vẻ của Tô Ảnh, lần đầu tiên không cảm thấy chướng mắt, ngược lại còn thấy cực kỳ thuận mắt.
Giống như, Tô Ảnh vốn dĩ nên như thế.
Sau một thời gian, Tô Ảnh mặc quần bò mày lan và áo phông trắng, đi giày trắng đơn giản, tết tóc đeo ba lô màu hồng, đứng trước mặt Phó Thịnh.
“Phó tổng, tôi chuẩn bị xong rồi.” Tô Ảnh tràn ngập nóng vội trong mắt, rơi vào trong đáy mắt Phó Thịnh.
Trêu chọc Phó Thịnh rất muốn đưa tay xoa đầu Tô Ảnh.
“Đi thôi.” Phó Thịnh vươn người đứng dậy, đi nhanh ra bên ngoài.
Tô Ảnh khẩn trương bước chân ngắn đi theo.
Tô Ảnh vừa đi ra ngoài, vừa cân nhắc: sao hôm nay Phó Thịnh lại đối nhân xử thế tốt như vậy?Chắc không phải là chồn chúc tế gà chứ? KHông đúng, nói về giá trị nhan sắc, anh ta đẹp trai hơn mình nhiều, nói về tài phú, anh ta nhiều tiền hơn mình, vậy thì anh ta cần cái gì?
Cũng không đúng!
Trong thời gian gần đây, mình đều nghỉ ngơi không làm việc gì mấy, anh ấy cũng không quát nạt mình?
Ngay lúc Tô Ảnh suy nghĩ miên man, không phát hiện đột nhiên Phó Thịnh đang đi đằng trước dừng bước, liền đụng đầu vào người anh.
Tô Ảnh chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.
A a a đau chết rồi!
Phía sau lưng anh sao cũng cứng rắn như thế, cứng như hòn đá vậy?
Phó Thịnh vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tô Ảnh đang lưng tròng nước mắt nhìn mình.
Anh nhíu mày nhìn cô: “Đi đường không có mắt à? Hơi tý là đập đầu?”
“Thật sư đau quá! Sau lưng anh cứng rắn như thế, mũi tôi sắp méo đến nơi rồi!” Tô Ảnh lên án nói.
Tiếng nói vừa dứt, Tô Ảnh cảm giác được có một bàn tay to đùa dài xoa bóp chóp mũi của mình, sau đó liền nghe được tiếng nói của Phó Thịnh truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Được, xoa xong lại thẳng rồi.”
Nói xong, Phó Thịnh xoay người rời đi trước.
Tô Ảnh ngẩn người tại chỗ.
Xoa xong, liền thẳng rồi?
Uy uy uy, Phó tổng, anh bắt nạt tôi như thế, thật sự à?
“Lại còn mất hồn làm gì thế, theo kịp đi!” Tiếng nói của anh truyền vào từ ngoài cửa.
“Vâng, tổng giám đốc.” Tô Ảnh chỉ có thể ôm mũi đi theo.
Phó Thịnh đưa Tô Ảnh đến trung tâm thương mại, quả nhiên là vô cùng lớn.
Trước kia, thu nhập của cô cũng chỉ có thể đi dạo những nơi giá cả ổn định một chút.
Trên cơ bản, mỗi bộ quần áo đều không vượt qua 500 đồng, tất cả đều rất bình thường.
Về sau khi đi theo Phó Thịnh làm trợ lý đời sống, chi phí hằng ngày đều là nhà họ Phó chi trả, Tô Ảnh cũng không có thời gian đi dạo những trung tâm thương mại xa hoa.
Bởi vậy, khi Tô Ảnh đi theo Phó Thịnh đứng ở trước thế giới hàng hiệu, cả đầu đều trở nên lờ mờ.
Nhìn những nhãn hiệu quen thuộc nhưng không thể mua nổi, Tô Ảnh không nhịn được lôi kéo tay áo Phó Thịnh, sợ hãi nói: “Phó tổng, tôi không có tiền. Lúc đi ra ngoài, sau khi trả tiền thuốc thì tôi đã đưa hết tiền cho mẹ rồi, trên người tôi không có nổi hai vạn tệ.”
Phó Thịnh lại gọi cô về: “Ngày mai theo tôi quay lại thành phố S?”
Bước chân của cô đột nhiên dừng lại.
Quay lại thành phố S?”
Có thể về nhà mình sao?
Tô Ảnh từ từ xoay người, nhỏ giọng bất an hỏi Phó Thịnh: “Phó tổng, tôi có thể về nhà thăm mẹ một chút không? Lần này đi đã hơn một tháng, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ rời xa nhà lâu như thế.”
Phó Thịnh hơi rũ mắt, thu lại phương hoa vô hạn, tiếng nói trầm thấp, không nghe ra cảm xúc gì: “Nhớ nhà à?”
Tô Ảnh cắn môi gật đầu: “Vâng.”
“Biết rồi.” Phó Thịnh nói: “Đêm nay cô có thể đi chọn chút quà mang về.”
Tô Ảnh sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đột nhiên trước mắt sáng lên: “Tôi có thể về nhà đúng không? Cảm ơn Phó tổng, Cảm ơn Phó Tổng, anh thật sự là người tốt.”
Nói xong, Tô Ảnh tung tăng đi ra ngoài.
“Đợi một chút!” Phó Thịnh gọi cô lại: “Đêm nay vừa lúc tôi đang rảnh, sẽ đưa cô đi trung tâm thương mai một chút. Nếu đi theo bản thiếu gia công tác, quay về nhà cũng không được keo kiệt.”
Tô Ảnh cười tươi như hoa: “Cảm ơn Phó tổng!”
Phó Thịnh nhìn bóng lưng vui vẻ của Tô Ảnh, lần đầu tiên không cảm thấy chướng mắt, ngược lại còn thấy cực kỳ thuận mắt.
Giống như, Tô Ảnh vốn dĩ nên như thế.
Sau một thời gian, Tô Ảnh mặc quần bò mày lan và áo phông trắng, đi giày trắng đơn giản, tết tóc đeo ba lô màu hồng, đứng trước mặt Phó Thịnh.
“Phó tổng, tôi chuẩn bị xong rồi.” Tô Ảnh tràn ngập nóng vội trong mắt, rơi vào trong đáy mắt Phó Thịnh.
Trêu chọc Phó Thịnh rất muốn đưa tay xoa đầu Tô Ảnh.
“Đi thôi.” Phó Thịnh vươn người đứng dậy, đi nhanh ra bên ngoài.
Tô Ảnh khẩn trương bước chân ngắn đi theo.
Tô Ảnh vừa đi ra ngoài, vừa cân nhắc: sao hôm nay Phó Thịnh lại đối nhân xử thế tốt như vậy?Chắc không phải là chồn chúc tế gà chứ? KHông đúng, nói về giá trị nhan sắc, anh ta đẹp trai hơn mình nhiều, nói về tài phú, anh ta nhiều tiền hơn mình, vậy thì anh ta cần cái gì?
Cũng không đúng!
Trong thời gian gần đây, mình đều nghỉ ngơi không làm việc gì mấy, anh ấy cũng không quát nạt mình?
Ngay lúc Tô Ảnh suy nghĩ miên man, không phát hiện đột nhiên Phó Thịnh đang đi đằng trước dừng bước, liền đụng đầu vào người anh.
Tô Ảnh chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.
A a a đau chết rồi!
Phía sau lưng anh sao cũng cứng rắn như thế, cứng như hòn đá vậy?
Phó Thịnh vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tô Ảnh đang lưng tròng nước mắt nhìn mình.
Anh nhíu mày nhìn cô: “Đi đường không có mắt à? Hơi tý là đập đầu?”
“Thật sư đau quá! Sau lưng anh cứng rắn như thế, mũi tôi sắp méo đến nơi rồi!” Tô Ảnh lên án nói.
Tiếng nói vừa dứt, Tô Ảnh cảm giác được có một bàn tay to đùa dài xoa bóp chóp mũi của mình, sau đó liền nghe được tiếng nói của Phó Thịnh truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Được, xoa xong lại thẳng rồi.”
Nói xong, Phó Thịnh xoay người rời đi trước.
Tô Ảnh ngẩn người tại chỗ.
Xoa xong, liền thẳng rồi?
Uy uy uy, Phó tổng, anh bắt nạt tôi như thế, thật sự à?
“Lại còn mất hồn làm gì thế, theo kịp đi!” Tiếng nói của anh truyền vào từ ngoài cửa.
“Vâng, tổng giám đốc.” Tô Ảnh chỉ có thể ôm mũi đi theo.
Phó Thịnh đưa Tô Ảnh đến trung tâm thương mại, quả nhiên là vô cùng lớn.
Trước kia, thu nhập của cô cũng chỉ có thể đi dạo những nơi giá cả ổn định một chút.
Trên cơ bản, mỗi bộ quần áo đều không vượt qua 500 đồng, tất cả đều rất bình thường.
Về sau khi đi theo Phó Thịnh làm trợ lý đời sống, chi phí hằng ngày đều là nhà họ Phó chi trả, Tô Ảnh cũng không có thời gian đi dạo những trung tâm thương mại xa hoa.
Bởi vậy, khi Tô Ảnh đi theo Phó Thịnh đứng ở trước thế giới hàng hiệu, cả đầu đều trở nên lờ mờ.
Nhìn những nhãn hiệu quen thuộc nhưng không thể mua nổi, Tô Ảnh không nhịn được lôi kéo tay áo Phó Thịnh, sợ hãi nói: “Phó tổng, tôi không có tiền. Lúc đi ra ngoài, sau khi trả tiền thuốc thì tôi đã đưa hết tiền cho mẹ rồi, trên người tôi không có nổi hai vạn tệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất