Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình
Chương 33: Tin tưởng
Tô Ý Nhiên nói: "Trong Vị Hoa nhiều người như vậy, bạn cậu không biết anh Đình cũng bình thường, hơn nữa anh Đình gần đây được phái đi xuất ngoại."
Tài chính Vị Hoa là công ty lớn, trong công ty từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, nếu như ở khác ngành, lúc thường sẽ không có giao tiếp gì, hơn nữa Cố Uyên Đình cũng vừa mới chính thức nhận việc không lâu, lại bị phái ra ngoài, cho nên bạn của Hàng Tử Khôn không chú ý tới có anh Đình ở công ty, cậu cảm thấy cũng là rất bình thường.
Cậu không nghĩ tới, Hàng Tử Khôn lại đi nhờ bạn đi lật danh sách công ty điều tra.
Nghe Tô Ý Nhiên nói, nụ cười trên khóe miệng Hàng Tử Khôn kéo căng, hắn giả vờ nghi hoặc: "Thật không? Nhưng bạn tôi nói, Tài chính Vị Hoa gần đây căn bản cũng không có hoạt động gì cần phải ra nước ngoài."
Nhìn bóng lưng Tô Ý Nhiên rời đi, Hàng Tử Khôn cảm thấy khoái ý trong lòng.
Thời kì trung học, hắn ở trong lớp y như người trong suốt, vĩnh viễn ở trong góc, không có bất kỳ người nào chú ý tới hắn, hoàn toàn tương phản với hắn, là Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình trong lớp.
Hai người kia như vật phát sáng tự nhiên, chói lóa, cướp đi hết thảy vầng sáng.
Hắn chỉ có từng ngáng chân Tô Ý Nhiên nho nhỏ mà thôi, vẫn chưa thể đắc thủ đã bị Cố Uyên Đình tìm người chặn trong ngõ hẻm dạy dỗ, mà Cố Uyên Đình, tay đút túi quần đứng ở nơi khuất sáng đầu hẻm, tùy tiện liếc qua một cái, ánh mắt đó nhìn hắn, lại như đang nhìn rác thải ven đường.
Loại cảm giác bị người ở trên cao nhìn xuống, tôn nghiêm bị đạp ở lòng bàn chân ấy, hắn nghĩ một lần, hận một lần.
Sau đó chia lớp, Ngô Lam Lam được phân vào lớp, dung mạo Ngô Lam Lam rất đẹp đẽ, rất nhanh trở thành hoa khôi của lớp.
Một lần vô tình, Ngô Lam Lam giúp hắn, hai người dần dần nói chuyện nhiều hơn, hắn thích Ngô Lam Lam, hắn cho là Ngô Lam Lam cũng có thiện cảm với hắn.
Hắn lòng tràn đầy vui vẻ tỏ tình với Ngô Lam Lam, thế nhưng không nghĩ tới bị cô từ chối. Càng làm cho hắn khó có thể tiếp thu là, lý do Ngô Lam Lam từ chối hắn, lại là cô thích Tô Ý Nhiên.
Hắn trơ mắt nhìn Ngô Lam Lam dần dần đến gần Tô Ý Nhiên, sau đó đột nhiên, Ngô Lam Lam chuyển trường.
Lý do Ngô Lam Lam chuyển trường, sau đó hắn thông qua một ít manh mối và nghe ngóng mà biết được.
Hóa ra lại là Cố Uyên Đình giở trò quỷ ở sau lưng, làm cho hắn không còn được gặp lại nữ thần mối tình đầu của hắn.
Nhưng cũng chả sao, Ngô Lam Lam từ chối hắn, bị kết cục như vậy, cũng là đáng.
Chỉ là nữ thần từ chối hắn, không chỉ thích kẻ thù của hắn, còn bị đối phương không nhìn, thậm chí bị Cố Uyên Đình tùy tiện làm chút thủ đoạn đã bị chuyển trường, làm cho hắn lại một lần nữa cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm đạp.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn đã có doanh nghiệp mấy triệu thành công, mà đối phương một người nói dối là nhân viên doanh nghiệp top năm trăm, một người chỉ là streamer nhỏ, chủ nhỏ.
Thật không nghĩ tới, vật phát sáng cũng có một ngày mất đi ánh sáng, ảm đạm phai mờ.
Không, hắn sớm đã nghĩ đến, từ ngày đầu tiên hắn thành công, hắn đã nghĩ đến, những năm này, hắn liều mạng nỗ lực, nghĩ sớm muộn cũng có một ngày đạp người từng đạp lên hắn dưới chân.
Hàng Tử Khôn bật cười.
Đối với loại tiểu nhân rõ ràng không có ý tốt như Hàng Tử Khôn này, Tô Ý Nhiên không thèm để ý hắn.
Cậu trực tiếp về bếp, tìm được học tỷ, cảm ơn học tỷ trợ giúp cho tới nay, còn có kinh hỉ khi được giải.
Học tỷ khoát tay áo một cái, không để ý lắm, nói với cậu, cô bởi vì đào được ra người mới tiềm lực như cậu, được sếp trọng dụng, lập tức sẽ thăng chức.
Tô Ý Nhiên nghe tin tức tốt của học tỷ, cũng cảm thấy cao hứng, hai người lại hàn huyên hai câu, học tỷ có việc phải đi làm, tạm biệt nhau.
Chỉ là tại lúc tạm biệt, dư quang Tô Ý Nhiên đột nhiên cảm giác giống như có đèn chớp, cậu nhìn sang bên kia, chỉ thấy bên bóng người lóe lên trong góc, không thấy người nữa.
Cậu cũng không để ý lắm, lần này kỉ niệm thành lập có không ít truyền thông và fan, chụp hình rất bình thường.
Tô Ý Nhiên lái xe về nhà, kỳ quái là, dọc theo đường đi điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên âm thanh thông báo tin tức. Cậu không khỏi nghi hoặc, về đến nhà mở điện thoại di động ra nhìn, trong group cửa hàng, trong group bạn học trung học, group bạn học thời đại học đều đang @ cậu, cũng không thiếu bạn bè nhắn tin cho cậu:
"Chủ quán Ý Nhiên, cậu lên no. 1 hot search rồi!!!!"
No. 1 hot search? Tô Ý Nhiên mơ hồ.
Cậu mở Weibo ra, quả nhiên thấy no. 1 hot search: Nhất Thính. Cậu bấm vào nhìn, bài đăng Weibo đầu tiên, đơn giản: 【 Tôi, gặp được thần tiên. # Nhất Thính # 】 còn đính kèm ảnh.
Mỗi tấm ảnh đều là động tác nhỏ cậu làm lúc live stream lễ kỉ niệm thành lập.
Tô Ý Nhiên: "..." Không phải chứ, dân mạng này, động tác nhanh như vậy sao, lúc này vừa mới kết thúc live stream không bao lâu mà.
Hơn nữa, làm sao lại lên no.1 hot search...
Tô Ý Nhiên xem top comment toàn là "A a a a", "Oa oa oa", cảm thấy xấu hổ.
Cậu thoát Weibo, tạm thời không để ý cái này.
Cậu bắt đầu suy nghĩ tin tức Hàng Tử Khôn nói cho cậu, anh Đình không đi làm ở Vị Hoa, mà Vị Hoa gần đây không có hoạt động ở nước ngoài.
Suy nghĩ một chút cậu quyết định không nghĩ nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Uyên Đình.
Nước D.
Hội nghị kết thúc, Tiểu Chu cầm văn kiện đứng trước mặt giám đốc Cố, báo cáo công tác cho giám đốc Cố.
Anh thấy giám đốc Cố vừa nghe anh nói, vừa tự nhiên lấy một túi nhỏ từ trong ngăn kéo ra, kỷ tử dùng túi nhựa đóng gói đơn sơ, cầm một nhúm nhỏ bỏ vào trong ly, tự mình nghiêm túc rót một chén kỷ tử.
Tiểu Chu: "..." Boss các anh, đều nghiêm túc dưỡng sinh như người lớn tuổi hả...
Nhưng quả thật cũng phải, gần đây giám đốc Cố luôn luôn làm liên tục, dường như là đang thi chạy với thời gian, mắt cũng đỏ, phải bồi bổ...
Tiểu Chu thiên phú dị bẩm mà nhất tâm nhị dụng, vừa nghĩ bậy nghĩ bạ vừa báo cáo xong.
Nghe Tiểu Chu báo cáo xong, Cố Uyên Đình nhất thời không nói gì, hắn từ từ uống một hớp nước kỷ tử, tựa hồ đang suy tư.
Tiểu Chu thấp thỏm, anh ngày hôm nay báo cáo, là chuyện có liên quan đến vị "đại ca" cùng cha khác mẹ kia của giám đốc Cố.
Vào Cố thị cũng có một đoạn thời gian, Cố giám đốc làm việc liên tục, những thuộc hạ như bọn họ cũng mệt ngất ngư, bị hành hạ không ít.
Nhưng Tiểu Chu trong loại công tác cường độ cao này, cũng tiến bộ thần tốc.
Anh biết đến một ít chuyện không người biết, còn bí ẩn.
"Đại ca" của giám đốc Cố, người thừa kế mà Cố thị sớm định ra, đã bị ung thư phổi.
Nghe đâu vốn đang là thời kỳ đầu, còn có tỷ lệ nhất định có thể chữa trị, mà gần đây đột nhiên bệnh tình xấu đi, tình trạng sức khỏe thay đổi đột ngột, làm "đại ca" của giám đốc Cố mấy ngày nay làm rất nhiều chuyện không lý trí, rất nhiều lần muốn cá chết lưới rách với giám đốc Cố.
Bệnh nhân ung thư, vốn lẽ ra nên khiến người đồng tình, được giúp đỡ, mà "đại ca" của giám đốc Cố những ngày qua làm những chuyện kia, làm lưng Tiểu Chu dựng cả lông gáy, một chút cũng đồng tình với hắn cũng không có.
Tiểu Chu có lúc không khỏi nghĩ, nếu như đại ca của giám đốc Cố không bị ung thư phổi, hoặc là ung thư phổi thời kỳ đầu được chữa trị, giám đốc Cố còn có thể thuận lợi được long trọng đón về Cố gia, cũng trở thành người thừa kế của Cố thị như vậy sao? Nếu như không thể, giám đốc Cố sẽ được đãi ngộ gì?
Anh không dám suy nghĩ sâu sa.
Gia tộc lớn băng lãnh, anh những ngày gần đây đã gặp rất nhiều, rất nhiều lúc, mức độ lãnh huyết vượt quá tưởng tượng của người bình thường.
Tiểu Chu để cho mình phục hồi tinh thần lại, lúc này, Cố Uyên Đình đã uống nửa chén kỷ tử, dường như suy nghĩ xong xuôi, liên tiếp dặn dò anh, Tiểu Chu vội vã lên tinh thần ghi nhớ.
Tiểu Chu rời đi, trợ lý đặc biệt số hai ở ngoài xếp hàng chờ đợi vào.
Trợ lý đặc biệt số hai vừa vào, lại thấy giám đốc Cố thật nhanh nghe một cú điện thoại, cũng lạnh như băng đưa ra một dấu tay, làm cho anh đi ra ngoài trước.
Trợ lý đặc biệt số hai: "..."
Cố Uyên Đình ôn nhu nghe chat video của Tô Ý Nhiên: "Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên nhìn thấy Cố Uyên Đình dường như ở văn phòng: "Anh Đình, anh đang bận ạ?"
Cố Uyên Đình phủ nhận: "Không, vừa vặn rảnh rỗi."
Tô Ý Nhiên có chút do dự: "Em có một việc, muốn nói với anh..." Cậu cảm thấy giữa chồng chồng, không có gì không thể hỏi, cũng hoàn toàn tin anh Đình, nói những câu mà hôm nay gặp Hàng Tử Khôn, Hàng Tử Khôn nói cho cậu cho Cố Uyên Đình.
Tay cầm điện thoại di động của Cố Uyên Đình siết thật chặt: "Em tin cậu ta à? Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên nói: "Đương nhiên không tin rồi, chỉ là vẫn muốn hỏi rõ anh, em tin tưởng anh."
Cố Uyên Đình nghe được câu nói sau cùng: "... Anh không lừa em, anh đích xác là nhân viên của Vị Hoa." Hắn đã thu mua Vị Hoa, có thể xem như là nhân viên của Vị Hoa, cũng coi như là... Không nói dối.
Tô Ý Nhiên nghe hắn nói, yên tâm, so sánh với người không có ý tốt, cậu đương nhiên tin tưởng anh Đình nhà cậu hơn, cậu bắt đầu phun tào Hàng Tử Khôn với anh Đình: "Người này thật sự kỳ cục..."
Ánh mắt Cố Uyên Đình tối sầm: "Anh biết, anh sẽ xử lý."
Tô Ý Nhiên bị anh Đình chọc cười, mặt mày cong lên: "Anh có thể xử lý thế nào hả, người như thế không cần quan tâm đến, mặc kệ là xong."
Cậu không nhắc lại nữa, nhớ tới dự báo thời tiết nói sắp có đợt khí lạnh, vội vã căn dặn anh Đình: "Đúng rồi, gần đây sắp có đợt khí lạnh, nước D khẳng định còn lạnh hơn ở nhà, anh nhất định phải chú ý sức khỏe đó, chú ý giữ ấm, chân anh gần đây có đau không?"
Lòng Cố Uyên Đình ấm áp: "Không đau, anh sẽ chú ý."
Tô Ý Nhiên gật đầu, lại dặn dò hắn một ít chỗ cần chú ý, hàn huyên một hồi, hai người mới cúp máy.
Trợ lý đặc biệt số hai vào, báo cáo xong công việc thường ngày, đưa hai phần văn kiện cho Cố Uyên Đình: "Giám đốc Cố, tư liệu ngài muốn."
Cố Uyên Đình nhận, lật nhìn qua, ra hiệu anh không có chuyện thì có thể đi, lật xem.
Lần trước hắn sai người điều tra hai người Hàng Tử Khôn và Ngô Lam Lam, bởi vì vượt quốc gia, thời gian xa, một ít tư liệu chi tiết nhỏ hiện tại mới đưa tới.
Hắn rất nhanh lật xem xong, bất tri bất giác đã siết chặt giấy văn kiện, tờ giấy bị hắn vò nhăn nhúm.
Một thằng tiểu nhân đã từng từng bắt nạt Nhiên Nhiên, hiện tại lại còn dám xuất hiện lần nữa.
Cố Uyên Đình bấm một dãy số, sai bảo hai câu với đầu kia điện thoại.
Hàng Tử Khôn cũng chỉ là Lương Tiểu Sửu nhảy nhót, lập tức là có thể xử lý xong.
Chỉ là, một người khác...
Cố Uyên Đình ném tư liệu về Hàng Tử Khôn sang một bên, xem một phần trong tay.
Ảnh 2x3 trên tư liệu, cô gái thanh xuân long lanh, cười rất rực rỡ.
Ngô Lam Lam, thời kì cấp ba thích Nhiên Nhiên, viết thư tình cho Nhiên Nhiên, đến gần Nhiên Nhiên, theo bạn học lúc đó nói, tựa hồ từng có ám muội với Nhiên Nhiên.
Sau đó, bị nguyên chủ đưa đi, chuyển tới trường học ngoài tỉnh.
Xương ngón tay Cố Uyên Đình bất tri bất giác dùng sức trở nên trắng, trang giấy mỏng manh bị hắn siết nhăn, xuất hiện vết rách dài.
Thích, thư tình, ám muội mông lung, ám muội mông lung gì? Mông lung ám muội thế nào?
Bị nguyên chủ đưa đi, nguyên chủ cuối cùng cũng coi như làm việc tốt.
Ngược lại, tâm hỏa càng to lớn hơn nhấn chìm Cố Uyên Đình.
Người tại thời niên thiếu, bảo vệ Nhiên Nhiên, hoàn toàn nhét Nhiên Nhiên vào phạm vi tư hữu, tại sao, không phải hắn.
Tài chính Vị Hoa là công ty lớn, trong công ty từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, nếu như ở khác ngành, lúc thường sẽ không có giao tiếp gì, hơn nữa Cố Uyên Đình cũng vừa mới chính thức nhận việc không lâu, lại bị phái ra ngoài, cho nên bạn của Hàng Tử Khôn không chú ý tới có anh Đình ở công ty, cậu cảm thấy cũng là rất bình thường.
Cậu không nghĩ tới, Hàng Tử Khôn lại đi nhờ bạn đi lật danh sách công ty điều tra.
Nghe Tô Ý Nhiên nói, nụ cười trên khóe miệng Hàng Tử Khôn kéo căng, hắn giả vờ nghi hoặc: "Thật không? Nhưng bạn tôi nói, Tài chính Vị Hoa gần đây căn bản cũng không có hoạt động gì cần phải ra nước ngoài."
Nhìn bóng lưng Tô Ý Nhiên rời đi, Hàng Tử Khôn cảm thấy khoái ý trong lòng.
Thời kì trung học, hắn ở trong lớp y như người trong suốt, vĩnh viễn ở trong góc, không có bất kỳ người nào chú ý tới hắn, hoàn toàn tương phản với hắn, là Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình trong lớp.
Hai người kia như vật phát sáng tự nhiên, chói lóa, cướp đi hết thảy vầng sáng.
Hắn chỉ có từng ngáng chân Tô Ý Nhiên nho nhỏ mà thôi, vẫn chưa thể đắc thủ đã bị Cố Uyên Đình tìm người chặn trong ngõ hẻm dạy dỗ, mà Cố Uyên Đình, tay đút túi quần đứng ở nơi khuất sáng đầu hẻm, tùy tiện liếc qua một cái, ánh mắt đó nhìn hắn, lại như đang nhìn rác thải ven đường.
Loại cảm giác bị người ở trên cao nhìn xuống, tôn nghiêm bị đạp ở lòng bàn chân ấy, hắn nghĩ một lần, hận một lần.
Sau đó chia lớp, Ngô Lam Lam được phân vào lớp, dung mạo Ngô Lam Lam rất đẹp đẽ, rất nhanh trở thành hoa khôi của lớp.
Một lần vô tình, Ngô Lam Lam giúp hắn, hai người dần dần nói chuyện nhiều hơn, hắn thích Ngô Lam Lam, hắn cho là Ngô Lam Lam cũng có thiện cảm với hắn.
Hắn lòng tràn đầy vui vẻ tỏ tình với Ngô Lam Lam, thế nhưng không nghĩ tới bị cô từ chối. Càng làm cho hắn khó có thể tiếp thu là, lý do Ngô Lam Lam từ chối hắn, lại là cô thích Tô Ý Nhiên.
Hắn trơ mắt nhìn Ngô Lam Lam dần dần đến gần Tô Ý Nhiên, sau đó đột nhiên, Ngô Lam Lam chuyển trường.
Lý do Ngô Lam Lam chuyển trường, sau đó hắn thông qua một ít manh mối và nghe ngóng mà biết được.
Hóa ra lại là Cố Uyên Đình giở trò quỷ ở sau lưng, làm cho hắn không còn được gặp lại nữ thần mối tình đầu của hắn.
Nhưng cũng chả sao, Ngô Lam Lam từ chối hắn, bị kết cục như vậy, cũng là đáng.
Chỉ là nữ thần từ chối hắn, không chỉ thích kẻ thù của hắn, còn bị đối phương không nhìn, thậm chí bị Cố Uyên Đình tùy tiện làm chút thủ đoạn đã bị chuyển trường, làm cho hắn lại một lần nữa cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm đạp.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn đã có doanh nghiệp mấy triệu thành công, mà đối phương một người nói dối là nhân viên doanh nghiệp top năm trăm, một người chỉ là streamer nhỏ, chủ nhỏ.
Thật không nghĩ tới, vật phát sáng cũng có một ngày mất đi ánh sáng, ảm đạm phai mờ.
Không, hắn sớm đã nghĩ đến, từ ngày đầu tiên hắn thành công, hắn đã nghĩ đến, những năm này, hắn liều mạng nỗ lực, nghĩ sớm muộn cũng có một ngày đạp người từng đạp lên hắn dưới chân.
Hàng Tử Khôn bật cười.
Đối với loại tiểu nhân rõ ràng không có ý tốt như Hàng Tử Khôn này, Tô Ý Nhiên không thèm để ý hắn.
Cậu trực tiếp về bếp, tìm được học tỷ, cảm ơn học tỷ trợ giúp cho tới nay, còn có kinh hỉ khi được giải.
Học tỷ khoát tay áo một cái, không để ý lắm, nói với cậu, cô bởi vì đào được ra người mới tiềm lực như cậu, được sếp trọng dụng, lập tức sẽ thăng chức.
Tô Ý Nhiên nghe tin tức tốt của học tỷ, cũng cảm thấy cao hứng, hai người lại hàn huyên hai câu, học tỷ có việc phải đi làm, tạm biệt nhau.
Chỉ là tại lúc tạm biệt, dư quang Tô Ý Nhiên đột nhiên cảm giác giống như có đèn chớp, cậu nhìn sang bên kia, chỉ thấy bên bóng người lóe lên trong góc, không thấy người nữa.
Cậu cũng không để ý lắm, lần này kỉ niệm thành lập có không ít truyền thông và fan, chụp hình rất bình thường.
Tô Ý Nhiên lái xe về nhà, kỳ quái là, dọc theo đường đi điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên âm thanh thông báo tin tức. Cậu không khỏi nghi hoặc, về đến nhà mở điện thoại di động ra nhìn, trong group cửa hàng, trong group bạn học trung học, group bạn học thời đại học đều đang @ cậu, cũng không thiếu bạn bè nhắn tin cho cậu:
"Chủ quán Ý Nhiên, cậu lên no. 1 hot search rồi!!!!"
No. 1 hot search? Tô Ý Nhiên mơ hồ.
Cậu mở Weibo ra, quả nhiên thấy no. 1 hot search: Nhất Thính. Cậu bấm vào nhìn, bài đăng Weibo đầu tiên, đơn giản: 【 Tôi, gặp được thần tiên. # Nhất Thính # 】 còn đính kèm ảnh.
Mỗi tấm ảnh đều là động tác nhỏ cậu làm lúc live stream lễ kỉ niệm thành lập.
Tô Ý Nhiên: "..." Không phải chứ, dân mạng này, động tác nhanh như vậy sao, lúc này vừa mới kết thúc live stream không bao lâu mà.
Hơn nữa, làm sao lại lên no.1 hot search...
Tô Ý Nhiên xem top comment toàn là "A a a a", "Oa oa oa", cảm thấy xấu hổ.
Cậu thoát Weibo, tạm thời không để ý cái này.
Cậu bắt đầu suy nghĩ tin tức Hàng Tử Khôn nói cho cậu, anh Đình không đi làm ở Vị Hoa, mà Vị Hoa gần đây không có hoạt động ở nước ngoài.
Suy nghĩ một chút cậu quyết định không nghĩ nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Uyên Đình.
Nước D.
Hội nghị kết thúc, Tiểu Chu cầm văn kiện đứng trước mặt giám đốc Cố, báo cáo công tác cho giám đốc Cố.
Anh thấy giám đốc Cố vừa nghe anh nói, vừa tự nhiên lấy một túi nhỏ từ trong ngăn kéo ra, kỷ tử dùng túi nhựa đóng gói đơn sơ, cầm một nhúm nhỏ bỏ vào trong ly, tự mình nghiêm túc rót một chén kỷ tử.
Tiểu Chu: "..." Boss các anh, đều nghiêm túc dưỡng sinh như người lớn tuổi hả...
Nhưng quả thật cũng phải, gần đây giám đốc Cố luôn luôn làm liên tục, dường như là đang thi chạy với thời gian, mắt cũng đỏ, phải bồi bổ...
Tiểu Chu thiên phú dị bẩm mà nhất tâm nhị dụng, vừa nghĩ bậy nghĩ bạ vừa báo cáo xong.
Nghe Tiểu Chu báo cáo xong, Cố Uyên Đình nhất thời không nói gì, hắn từ từ uống một hớp nước kỷ tử, tựa hồ đang suy tư.
Tiểu Chu thấp thỏm, anh ngày hôm nay báo cáo, là chuyện có liên quan đến vị "đại ca" cùng cha khác mẹ kia của giám đốc Cố.
Vào Cố thị cũng có một đoạn thời gian, Cố giám đốc làm việc liên tục, những thuộc hạ như bọn họ cũng mệt ngất ngư, bị hành hạ không ít.
Nhưng Tiểu Chu trong loại công tác cường độ cao này, cũng tiến bộ thần tốc.
Anh biết đến một ít chuyện không người biết, còn bí ẩn.
"Đại ca" của giám đốc Cố, người thừa kế mà Cố thị sớm định ra, đã bị ung thư phổi.
Nghe đâu vốn đang là thời kỳ đầu, còn có tỷ lệ nhất định có thể chữa trị, mà gần đây đột nhiên bệnh tình xấu đi, tình trạng sức khỏe thay đổi đột ngột, làm "đại ca" của giám đốc Cố mấy ngày nay làm rất nhiều chuyện không lý trí, rất nhiều lần muốn cá chết lưới rách với giám đốc Cố.
Bệnh nhân ung thư, vốn lẽ ra nên khiến người đồng tình, được giúp đỡ, mà "đại ca" của giám đốc Cố những ngày qua làm những chuyện kia, làm lưng Tiểu Chu dựng cả lông gáy, một chút cũng đồng tình với hắn cũng không có.
Tiểu Chu có lúc không khỏi nghĩ, nếu như đại ca của giám đốc Cố không bị ung thư phổi, hoặc là ung thư phổi thời kỳ đầu được chữa trị, giám đốc Cố còn có thể thuận lợi được long trọng đón về Cố gia, cũng trở thành người thừa kế của Cố thị như vậy sao? Nếu như không thể, giám đốc Cố sẽ được đãi ngộ gì?
Anh không dám suy nghĩ sâu sa.
Gia tộc lớn băng lãnh, anh những ngày gần đây đã gặp rất nhiều, rất nhiều lúc, mức độ lãnh huyết vượt quá tưởng tượng của người bình thường.
Tiểu Chu để cho mình phục hồi tinh thần lại, lúc này, Cố Uyên Đình đã uống nửa chén kỷ tử, dường như suy nghĩ xong xuôi, liên tiếp dặn dò anh, Tiểu Chu vội vã lên tinh thần ghi nhớ.
Tiểu Chu rời đi, trợ lý đặc biệt số hai ở ngoài xếp hàng chờ đợi vào.
Trợ lý đặc biệt số hai vừa vào, lại thấy giám đốc Cố thật nhanh nghe một cú điện thoại, cũng lạnh như băng đưa ra một dấu tay, làm cho anh đi ra ngoài trước.
Trợ lý đặc biệt số hai: "..."
Cố Uyên Đình ôn nhu nghe chat video của Tô Ý Nhiên: "Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên nhìn thấy Cố Uyên Đình dường như ở văn phòng: "Anh Đình, anh đang bận ạ?"
Cố Uyên Đình phủ nhận: "Không, vừa vặn rảnh rỗi."
Tô Ý Nhiên có chút do dự: "Em có một việc, muốn nói với anh..." Cậu cảm thấy giữa chồng chồng, không có gì không thể hỏi, cũng hoàn toàn tin anh Đình, nói những câu mà hôm nay gặp Hàng Tử Khôn, Hàng Tử Khôn nói cho cậu cho Cố Uyên Đình.
Tay cầm điện thoại di động của Cố Uyên Đình siết thật chặt: "Em tin cậu ta à? Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên nói: "Đương nhiên không tin rồi, chỉ là vẫn muốn hỏi rõ anh, em tin tưởng anh."
Cố Uyên Đình nghe được câu nói sau cùng: "... Anh không lừa em, anh đích xác là nhân viên của Vị Hoa." Hắn đã thu mua Vị Hoa, có thể xem như là nhân viên của Vị Hoa, cũng coi như là... Không nói dối.
Tô Ý Nhiên nghe hắn nói, yên tâm, so sánh với người không có ý tốt, cậu đương nhiên tin tưởng anh Đình nhà cậu hơn, cậu bắt đầu phun tào Hàng Tử Khôn với anh Đình: "Người này thật sự kỳ cục..."
Ánh mắt Cố Uyên Đình tối sầm: "Anh biết, anh sẽ xử lý."
Tô Ý Nhiên bị anh Đình chọc cười, mặt mày cong lên: "Anh có thể xử lý thế nào hả, người như thế không cần quan tâm đến, mặc kệ là xong."
Cậu không nhắc lại nữa, nhớ tới dự báo thời tiết nói sắp có đợt khí lạnh, vội vã căn dặn anh Đình: "Đúng rồi, gần đây sắp có đợt khí lạnh, nước D khẳng định còn lạnh hơn ở nhà, anh nhất định phải chú ý sức khỏe đó, chú ý giữ ấm, chân anh gần đây có đau không?"
Lòng Cố Uyên Đình ấm áp: "Không đau, anh sẽ chú ý."
Tô Ý Nhiên gật đầu, lại dặn dò hắn một ít chỗ cần chú ý, hàn huyên một hồi, hai người mới cúp máy.
Trợ lý đặc biệt số hai vào, báo cáo xong công việc thường ngày, đưa hai phần văn kiện cho Cố Uyên Đình: "Giám đốc Cố, tư liệu ngài muốn."
Cố Uyên Đình nhận, lật nhìn qua, ra hiệu anh không có chuyện thì có thể đi, lật xem.
Lần trước hắn sai người điều tra hai người Hàng Tử Khôn và Ngô Lam Lam, bởi vì vượt quốc gia, thời gian xa, một ít tư liệu chi tiết nhỏ hiện tại mới đưa tới.
Hắn rất nhanh lật xem xong, bất tri bất giác đã siết chặt giấy văn kiện, tờ giấy bị hắn vò nhăn nhúm.
Một thằng tiểu nhân đã từng từng bắt nạt Nhiên Nhiên, hiện tại lại còn dám xuất hiện lần nữa.
Cố Uyên Đình bấm một dãy số, sai bảo hai câu với đầu kia điện thoại.
Hàng Tử Khôn cũng chỉ là Lương Tiểu Sửu nhảy nhót, lập tức là có thể xử lý xong.
Chỉ là, một người khác...
Cố Uyên Đình ném tư liệu về Hàng Tử Khôn sang một bên, xem một phần trong tay.
Ảnh 2x3 trên tư liệu, cô gái thanh xuân long lanh, cười rất rực rỡ.
Ngô Lam Lam, thời kì cấp ba thích Nhiên Nhiên, viết thư tình cho Nhiên Nhiên, đến gần Nhiên Nhiên, theo bạn học lúc đó nói, tựa hồ từng có ám muội với Nhiên Nhiên.
Sau đó, bị nguyên chủ đưa đi, chuyển tới trường học ngoài tỉnh.
Xương ngón tay Cố Uyên Đình bất tri bất giác dùng sức trở nên trắng, trang giấy mỏng manh bị hắn siết nhăn, xuất hiện vết rách dài.
Thích, thư tình, ám muội mông lung, ám muội mông lung gì? Mông lung ám muội thế nào?
Bị nguyên chủ đưa đi, nguyên chủ cuối cùng cũng coi như làm việc tốt.
Ngược lại, tâm hỏa càng to lớn hơn nhấn chìm Cố Uyên Đình.
Người tại thời niên thiếu, bảo vệ Nhiên Nhiên, hoàn toàn nhét Nhiên Nhiên vào phạm vi tư hữu, tại sao, không phải hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất