Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình
Chương 59: Giao lưu
Tô Ý Nhiên vẫn chưa phản ứng lại, đã thấy anh Đình mở nắp bút máy ra, đưa bút cho cậu: "Này."
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên cứng đờ cầm văn kiện mỏng manh, cảm giác văn kiện như thể nặng ngàn cân. Cậu khó khăn mở miệng hỏi: "Mỏ gì? Mỏ kim cương?" Cậu không nghe lầm chứ.
Cố Uyên Đình khẽ gật đầu: "Em muốn đến xem à?"
Tô Ý Nhiên không để ý tới câu hỏi này của anh Đình, cậu lật qua lật lại văn kiện trong tay, lại nhìn anh Đình, lại nhìn văn kiện, cảm giác mình như đang nằm mơ.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên chỉ nhìn hắn và văn kiện, chậm chạp không ký tên, không khỏi có mấy phần thấp thỏm, hắn bất an hỏi: "Em không thích à?"
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên cảm giác đầu của mình sắp đờ ra, cậu cũng không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng chết lặng gật đầu một cái: "Em thích."
Vốn cậu không thể nói là thích kim cương lắm, cũng coi như là bình thường, mà... Đây là mỏ kim cương á! Tô Ý Nhiên đã từng bần cùng, cũng ước ao người có mỏ quặng, còn từng mơ giấc mộng đẹp ngồi trong cái mỏ từ trên trời rơi xuống.
Biết được thân phận anh Đình tới nay, Tô Ý Nhiên ngoại trừ lúc ban đầu khiếp sợ, thời điểm khác vẫn luôn cảm thấy cũng không khác gì trước đây cả, tuy rằng nhà ở thay đổi, xe cũng thay đổi, thế nhưng bình thường sống với anh Đình vẫn giống như hằng ngày ở chung trước đây.
Mãi đến tận lúc này, cậu mới có một loại cảm giác chồng mình thực sự là boss nhà giàu.
Cố Uyên Đình nghe cậu nói thích, thở phào nhẹ nhõm, lại giục cậu: "Ký tên đi, Nhiên Nhiên?"
Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, trả văn kiện cho Cố Uyên Đình: "Cái này đắt giá quá, em không thể lấy. Hơn nữa em muốn cũng không thể đưa vào hoạt động, hay là thôi đi."
Cố Uyên Đình không nghĩ tới lại bị Nhiên Nhiên từ chối, hắn vội vàng nói: "Đưa vào hoạt động thì em không cần lo, quyền sở hữu dời cho em, đưa vào hoạt động là chuyên gia phụ trách. Mấy ngày nữa anh gọi người phụ trách về, bảo cậu ta báo cáo tình huống khoáng sản."
Tô Ý Nhiên: "..."
Cậu cảm thấy anh Đình hiểu sai trọng điểm, vì vậy đành giải thích: "Không phải vấn đề đưa vào hoạt động, chủ yếu là cái này đắt giá quá, như vậy không tốt."
Cố Uyên Đình ngẩn người, mà nghĩ lại, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Nhiên Nhiên, nhưng hắn không thể tán đồng.
Hắn tiến lên ôm lấy Tô Ý Nhiên, trước tiên hôn cậu một cái, sau đó nói: "Chúng ta là bạn đời." Nói đến hai chữ bạn đời, trong lòng hắn ngọt ngào, cho dù hắn biết hai chữ này là hắn trộm được từ nguyên chủ.
Cố Uyên Đình ôm Nhiên Nhiên nói tiếp: "Em là của anh, anh là của em, em không nên chia rõ ràng như thế. Anh chỉ muốn tặng cho em món quà." Nói xong lời cuối cùng, hắn thấp giọng xuống, trong giọng nói như thể có một tia oan ức.
Tô Ý Nhiên hơi bất đắc dĩ, lời không phải nói như vậy, thế nhưng ngẫm lại, anh Đình nói có lý. Cậu trong lúc nhất thời không biết nên phản bác thế nào, càng nghĩ càng cảm thấy anh Đình nói có lý, dường như cậu bị anh Đình kéo vào bẫy. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên thả lỏng, vội vã tận dụng mọi thời cơ, hắn ôm Nhiên Nhiên, thân mật cọ cọ trán cậu, lại hôn lên đôi môi mềm mại: "Nhiên Nhiên, nhận đi, được không? Chỉ là một món quà, quan trọng là... Anh yêu em."
"Em, em cũng yêu anh." Tô Ý Nhiên đáp lại theo bản năng, suy nghĩ hồi lâu, đúng là không nghĩ ra có lý do gì để từ chối. Anh Đình nói rất đúng, đây chỉ là một phần quà giữa bạn đời.
Cuối cùng Tô Ý Nhiên gật đầu, cậu ký tên mình, ký tên xong, cậu không nhịn được cầm văn kiện lên xem, ngẩng đầu cười với Cố Uyên Đình: "Em là người có mỏ quặng trong nhà nha."
Mỏ kim cương, chắc tính vào hàng vương giả giàu nhất nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tô Ý Nhiên không khỏi bị mình chọc cười.
Cố Uyên Đình nhìn thấy nụ cười của Nhiên Nhiên, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Hắn sờ mái tóc Nhiên Nhiên, tán thành với cậu: "Đúng, Nhiên Nhiên là người có nhiều mỏ quặng trong nhà."
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình lại đẩy cái hộp trên bàn: "Cái này cũng cho em."
Tô Ý Nhiên vừa nãy đã chú ý tới cái hộp này, nhìn khá nặng, không nghĩ tới là cho mình. Cậu tò mò hỏi: "Trong này là gì thế?" Nói xong, cậu mở hộp ra.
Trong hộp là các loại kim cương, còn có các loại đá quý, lấp lánh rạng rỡ dưới ánh đèn, cực kì mỹ lệ.
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình nói: "Đưa cho em lúc thường không có việc gì làm thì chơi."
Tô Ý Nhiên đờ ra nhìn hộp, mặc dù đã có mỏ kim cương, mà vừa nãy dù sao cũng chỉ là ký tên lên văn kiện, không nhìn thấy vật thật, hiện tại cả hộp để trước mặt, là một loại kích thích khác.
Cậu ngẫm nghĩ, mỏ đã có, còn sợ một hộp này sao? Cậu sờ cái hộp, đầy tay lấp lánh kim cương và đủ loại đá quý, làm cho cậu có cảm giác quỷ dị mình là thổ hào vùng Trung Đông.
Cố Uyên Đình nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của Nhiên Nhiên cầm kim cương và đá quý lấp lóe, lòng đột nhiên nổi lên một loại tà niệm.
Hắn bắt đầu tưởng tượng Nhiên Nhiên bị hắn lột sạch nằm trên giường, hắn từ từ đặt kim cương và đá quý lên cơ thể trắng nõn của Nhiên Nhiên, dùng kim cương và đá quý trang trí cậu. Nhiên Nhiên nhất định còn đẹp hơn đá quý.
Hắn muốn làm Nhiên Nhiên trong đống kim cương đá quý.
Tô Ý Nhiên không biết anh Đình đang nghĩ gì, cậu nghĩ tới cảnh mình biến thành thổ hào vùng Trung Đông quỷ dị, giật cả mình, vội vã thả đá quý trong tay xuống, sau đó quyết đoán khép hộp lại.
Vốn cậu cũng không thích kim cương đá quý quá, đều thuộc về phạm trù "cũng được", sở dĩ làm cậu cảm thấy kích thích chỉ bởi vì giá trị quá lớn.
Bất kể nói thế nào, những thứ này đều là tâm ý của anh Đình, Tô Ý Nhiên nhẹ nhàng sờ cái hộp, ngẩng đầu cười nói với Cố Uyên Đình: "Đẹp lắm, em rất thích, anh..."
Nụ cười của Tô Ý Nhiên đọng lại trên môi, sau đó từ từ biến mất, cậu thấy được hạ thân Cố Uyên Đình đang toàn tâm toàn ý.
Tô Ý Nhiên: "..." anh Đình, anh lại nghĩ gì thế.
Biến thái hả.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên phát hiện cũng không có ý tứ muốn che giấu. Hắn nhìn chằm chằm Nhiên Nhiên, ánh mắt tối sầm, cúi đầu nói hai câu bên tai Nhiên Nhiên.
Tô Ý Nhiên nghe hết câu, không dám tin nhìn anh Đình, quả thực không thể tin được mình nghe thấy cái gì. Cậu đỏ bừng mặt, hoảng loạn lui về sau vài bước, cách hộp đá quý rất xa, lắc đầu như trống bỏi: "Không được không được."
Rõ ràng là đang tặng quà bình thường, sao anh Đình đột nhiên nghĩ đến cái này chứ! Đây cũng quá...
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên dùng sức lắc đầu từ chối như thế, cảm thấy tiếc nuối, nhưng nghĩ tới sức khỏe của Nhiên Nhiên gần đây cũng không cưỡng cầu nữa. Luôn có cơ hội.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình không tiến một bước nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Thở xong, cậu nghĩ tới lời anh Đình vừa nãy kề vào tai cậu nói, lại không nhịn được cảm thấy thẹn thùng, còn có chút hiếu kỳ, cậu len lén nhìn cái hộp trên bàn kia.
Ừm... Nói đến đây, cách chơi này họ chưa từng làm, hình như... Rất mới mẻ.
Tô Ý Nhiên lén lút liếc mắt nhìn cái hộp kia.
Tô Ý Nhiên tò mò, tuy rằng cảm thấy rất thẹn thùng, mà cũng muốn thử. Dù sao họ cũng không làm đến cuối cùng, thử xem cũng không sao đúng chứ?
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên vẫn không lên tiếng, tưởng mình vừa nãy đường đột quá, hù dọa cậu, hắn âm thầm tự trách, hít sâu mấy lần, nỗ lực đè phản ứng xuống. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Không nghĩ tới qua một lát, Cố Uyên Đình lại nghe Nhiên Nhiên do dự nói với hắn: "Hay, hay là, chúng ta thử một lần? Nhẹ nhàng thôi..."
Tô Ý Nhiên mới nói xong, mặt đã đỏ thành một tấm vải đỏ, ngay cả vành tai và cổ cũng nổi lên một tầng hồng nhạt, cả người như con tôm luộc. Cậu cảm thấy đỉnh đầu của mình tựa hồ cũng đang bốc khói xèo xèo.
Cố Uyên Đình không thể tin được mà nhìn Nhiên Nhiên, vừa trở nên bình lặng, cơ hồ là trong nháy mắt một lần nữa phấn chấn lên.
...
...
Ngày hôm sau.
Tô Ý Nhiên dậy từ sáng sớm, nhìn thấy anh Đình cạnh mình là cảm thấy vừa thẹn thùng, vừa không dễ chịu.
Hộp kim cương giá trị liên thành kia, cậu cũng không dám nhìn nữa.
Nhưng mà, khụ khụ, tối hôm qua, đúng thật là mới mẻ lại kích thích.
Hộp quà đã được Cố Uyên Đình trân trọng cất đi, Tô Ý Nhiên nghĩ đến anh Đình thành thật bảo đảm với cậu sau này sẽ chân chính làm một lần trong đống đá quý là vừa run chân, vừa mong đợi.
Cậu cảm thấy mình cũng bị anh Đình làm hư mất rồi.
Tô Ý Nhiên vẫn đang suy nghĩ miên man, Cố Uyên Đình đã đi thu dọn đồ xong, sau đó đi tới chỗ cậu: "Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi?"
Tô Ý Nhiên tỉnh táo lại, quăng bay ý nghĩ lung ta lung tung trong đầu đi, cùng Cố Uyên Đình xuống nhà: "Đi thôi."
Cậu nghĩ tới chuyện chút nữa cần làm, lòng bình tĩnh lại.
Hôm nay họ phải đi khám thai theo lệ.
Cố Uyên Đình lái xe đưa cậu tới bệnh viện.
Vì lần đầu tiên đến bệnh viện công Tô Ý Nhiên có phản ứng với mùi sát trùng trong bệnh viện, cho dù vị nước sát trùng rất nhạt vẫn làm cậu khó chịu nôn mửa, cho nên Cố Uyên Đình đổi bệnh viện khác cho cậu, bắt đầu từ lần thứ hai đã đổi sang bệnh viện tư.
Năng lực của bác sĩ, thiết bị chữa bệnh của bệnh viện này gần như bệnh viện công lập, thậm chí thiết bị chữa bệnh còn tân tiến hơn một chút. Ở đây, họ được hưởng thụ phục vụ tư nhân.
Hai người đã đến bệnh viện. Mùi nước sát trùng ở bệnh viện này bằng không, Tô Ý Nhiên chỉ hơi buồn nôn, không có cảm giác gì khác.
Cô y tá lễ tân nhìn thấy họ đến, nhận ra hai người, vội vã mỉm cười nói: "Chào Cố tiên sinh, Tô tiên sinh. Mời đi bên này, bác sĩ Trần đang chờ hai anh."
Tô Ý Nhiên cùng Cố Uyên Đình đi tới phòng làm việc của bác sĩ Trần, bắt đầu kiểm tra theo lệ.
Tô Ý Nhiên nằm trên giường, bác sĩ Trần cầm máy kiểm tra bụng cậu, ngẩng đầu cười nói với hai người họ: "Em bé phát triển rất khỏe mạnh, tất cả bình thường." Anh còn bảo họ xem màn hình máy bên cạnh, "Em bé bây giờ đã biết động đậy rồi, xem màn hình kìa, em bé đang mút ngón tay cái của mình đấy."
Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình quay đầu xem, quả nhiên có thể mơ hồ từ trong màn hình nhìn ra em bé đang làm động tác mút ngón tay.
Tô Ý Nhiên cảm thấy rất thần kỳ, cậu sờ màn hình cạnh mình, ngẩng đầu hỏi bác sĩ: "Bây giờ em bé biết làm động tác rồi ạ?"
Bác sĩ Trần cười gật đầu: "Đúng, bây giờ em bé còn biết đá chân, xoay người, vươn vai, lăn, sau này cậu sẽ cảm giác được."
Tô Ý Nhiên nghe bác sĩ nói, lại cảm thấy thần kỳ hơn. Cậu lại sờ em bé đang mút ngón tay cái trong màn hình, cảm thấy lòng mềm mại.
Khám xong, Cố Uyên Đình bước lên giúp Nhiên Nhiên sửa sang quần áo, đỡ cậu ngồi dậy.
Bác sĩ Trần nhìn thấy giám đốc Cố đối đãi dịu dàng với bạn đời của mình như vậy, đã tập mãi thành quen, anh bổ sung: "Hơn nữa bắt đầu từ bây giờ các cậu có thể dưỡng thai, lúc thường cũng có thể thử giao lưu với em bé." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên lại cúi đầu nhìn bụng mình, hiện tại em bé đã năm tháng, nhưng bụng dưới của cậu chỉ có độ cong không rõ ràng, mặc quần áo vào là phẳng, bác sĩ nói nam giới mang thai cũng là như vậy.
Em bé còn nhỏ như vậy, bây giờ có thể giao lưu sao? Cậu có chút không biết làm sao mà nhìn anh Đình: "Giao lưu... giao lưu thế nào?"
Cố Uyên Đình thấy ánh mắt chờ đợi, thỉnh giáo của Nhiên Nhiên, dừng một chút, đặt tay lên bụng Nhiên Nhiên, khẽ khàng sờ em bé của hắn và Nhiên Nhiên: "Giống như vậy?"
Mới sờ hai lần, Cố Uyên Đình đột nhiên cảm thấy dưới lòng bàn tay hơi nhúc nhích một chút.
Hắn ngẩn ra.
Tim Cố Uyên Đình đột nhiên cũng nảy lên một cái.
Tác giả có lời muốn nói: Không cộm đến độ sợ hãi! Khụ khụ, không phải cộm trên giường, là cộm trên người Nhiên Nhiên... coi, coi như không cộm vậy (*ω*)
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên cứng đờ cầm văn kiện mỏng manh, cảm giác văn kiện như thể nặng ngàn cân. Cậu khó khăn mở miệng hỏi: "Mỏ gì? Mỏ kim cương?" Cậu không nghe lầm chứ.
Cố Uyên Đình khẽ gật đầu: "Em muốn đến xem à?"
Tô Ý Nhiên không để ý tới câu hỏi này của anh Đình, cậu lật qua lật lại văn kiện trong tay, lại nhìn anh Đình, lại nhìn văn kiện, cảm giác mình như đang nằm mơ.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên chỉ nhìn hắn và văn kiện, chậm chạp không ký tên, không khỏi có mấy phần thấp thỏm, hắn bất an hỏi: "Em không thích à?"
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên cảm giác đầu của mình sắp đờ ra, cậu cũng không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng chết lặng gật đầu một cái: "Em thích."
Vốn cậu không thể nói là thích kim cương lắm, cũng coi như là bình thường, mà... Đây là mỏ kim cương á! Tô Ý Nhiên đã từng bần cùng, cũng ước ao người có mỏ quặng, còn từng mơ giấc mộng đẹp ngồi trong cái mỏ từ trên trời rơi xuống.
Biết được thân phận anh Đình tới nay, Tô Ý Nhiên ngoại trừ lúc ban đầu khiếp sợ, thời điểm khác vẫn luôn cảm thấy cũng không khác gì trước đây cả, tuy rằng nhà ở thay đổi, xe cũng thay đổi, thế nhưng bình thường sống với anh Đình vẫn giống như hằng ngày ở chung trước đây.
Mãi đến tận lúc này, cậu mới có một loại cảm giác chồng mình thực sự là boss nhà giàu.
Cố Uyên Đình nghe cậu nói thích, thở phào nhẹ nhõm, lại giục cậu: "Ký tên đi, Nhiên Nhiên?"
Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, trả văn kiện cho Cố Uyên Đình: "Cái này đắt giá quá, em không thể lấy. Hơn nữa em muốn cũng không thể đưa vào hoạt động, hay là thôi đi."
Cố Uyên Đình không nghĩ tới lại bị Nhiên Nhiên từ chối, hắn vội vàng nói: "Đưa vào hoạt động thì em không cần lo, quyền sở hữu dời cho em, đưa vào hoạt động là chuyên gia phụ trách. Mấy ngày nữa anh gọi người phụ trách về, bảo cậu ta báo cáo tình huống khoáng sản."
Tô Ý Nhiên: "..."
Cậu cảm thấy anh Đình hiểu sai trọng điểm, vì vậy đành giải thích: "Không phải vấn đề đưa vào hoạt động, chủ yếu là cái này đắt giá quá, như vậy không tốt."
Cố Uyên Đình ngẩn người, mà nghĩ lại, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Nhiên Nhiên, nhưng hắn không thể tán đồng.
Hắn tiến lên ôm lấy Tô Ý Nhiên, trước tiên hôn cậu một cái, sau đó nói: "Chúng ta là bạn đời." Nói đến hai chữ bạn đời, trong lòng hắn ngọt ngào, cho dù hắn biết hai chữ này là hắn trộm được từ nguyên chủ.
Cố Uyên Đình ôm Nhiên Nhiên nói tiếp: "Em là của anh, anh là của em, em không nên chia rõ ràng như thế. Anh chỉ muốn tặng cho em món quà." Nói xong lời cuối cùng, hắn thấp giọng xuống, trong giọng nói như thể có một tia oan ức.
Tô Ý Nhiên hơi bất đắc dĩ, lời không phải nói như vậy, thế nhưng ngẫm lại, anh Đình nói có lý. Cậu trong lúc nhất thời không biết nên phản bác thế nào, càng nghĩ càng cảm thấy anh Đình nói có lý, dường như cậu bị anh Đình kéo vào bẫy. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên thả lỏng, vội vã tận dụng mọi thời cơ, hắn ôm Nhiên Nhiên, thân mật cọ cọ trán cậu, lại hôn lên đôi môi mềm mại: "Nhiên Nhiên, nhận đi, được không? Chỉ là một món quà, quan trọng là... Anh yêu em."
"Em, em cũng yêu anh." Tô Ý Nhiên đáp lại theo bản năng, suy nghĩ hồi lâu, đúng là không nghĩ ra có lý do gì để từ chối. Anh Đình nói rất đúng, đây chỉ là một phần quà giữa bạn đời.
Cuối cùng Tô Ý Nhiên gật đầu, cậu ký tên mình, ký tên xong, cậu không nhịn được cầm văn kiện lên xem, ngẩng đầu cười với Cố Uyên Đình: "Em là người có mỏ quặng trong nhà nha."
Mỏ kim cương, chắc tính vào hàng vương giả giàu nhất nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tô Ý Nhiên không khỏi bị mình chọc cười.
Cố Uyên Đình nhìn thấy nụ cười của Nhiên Nhiên, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Hắn sờ mái tóc Nhiên Nhiên, tán thành với cậu: "Đúng, Nhiên Nhiên là người có nhiều mỏ quặng trong nhà."
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình lại đẩy cái hộp trên bàn: "Cái này cũng cho em."
Tô Ý Nhiên vừa nãy đã chú ý tới cái hộp này, nhìn khá nặng, không nghĩ tới là cho mình. Cậu tò mò hỏi: "Trong này là gì thế?" Nói xong, cậu mở hộp ra.
Trong hộp là các loại kim cương, còn có các loại đá quý, lấp lánh rạng rỡ dưới ánh đèn, cực kì mỹ lệ.
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình nói: "Đưa cho em lúc thường không có việc gì làm thì chơi."
Tô Ý Nhiên đờ ra nhìn hộp, mặc dù đã có mỏ kim cương, mà vừa nãy dù sao cũng chỉ là ký tên lên văn kiện, không nhìn thấy vật thật, hiện tại cả hộp để trước mặt, là một loại kích thích khác.
Cậu ngẫm nghĩ, mỏ đã có, còn sợ một hộp này sao? Cậu sờ cái hộp, đầy tay lấp lánh kim cương và đủ loại đá quý, làm cho cậu có cảm giác quỷ dị mình là thổ hào vùng Trung Đông.
Cố Uyên Đình nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của Nhiên Nhiên cầm kim cương và đá quý lấp lóe, lòng đột nhiên nổi lên một loại tà niệm.
Hắn bắt đầu tưởng tượng Nhiên Nhiên bị hắn lột sạch nằm trên giường, hắn từ từ đặt kim cương và đá quý lên cơ thể trắng nõn của Nhiên Nhiên, dùng kim cương và đá quý trang trí cậu. Nhiên Nhiên nhất định còn đẹp hơn đá quý.
Hắn muốn làm Nhiên Nhiên trong đống kim cương đá quý.
Tô Ý Nhiên không biết anh Đình đang nghĩ gì, cậu nghĩ tới cảnh mình biến thành thổ hào vùng Trung Đông quỷ dị, giật cả mình, vội vã thả đá quý trong tay xuống, sau đó quyết đoán khép hộp lại.
Vốn cậu cũng không thích kim cương đá quý quá, đều thuộc về phạm trù "cũng được", sở dĩ làm cậu cảm thấy kích thích chỉ bởi vì giá trị quá lớn.
Bất kể nói thế nào, những thứ này đều là tâm ý của anh Đình, Tô Ý Nhiên nhẹ nhàng sờ cái hộp, ngẩng đầu cười nói với Cố Uyên Đình: "Đẹp lắm, em rất thích, anh..."
Nụ cười của Tô Ý Nhiên đọng lại trên môi, sau đó từ từ biến mất, cậu thấy được hạ thân Cố Uyên Đình đang toàn tâm toàn ý.
Tô Ý Nhiên: "..." anh Đình, anh lại nghĩ gì thế.
Biến thái hả.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên phát hiện cũng không có ý tứ muốn che giấu. Hắn nhìn chằm chằm Nhiên Nhiên, ánh mắt tối sầm, cúi đầu nói hai câu bên tai Nhiên Nhiên.
Tô Ý Nhiên nghe hết câu, không dám tin nhìn anh Đình, quả thực không thể tin được mình nghe thấy cái gì. Cậu đỏ bừng mặt, hoảng loạn lui về sau vài bước, cách hộp đá quý rất xa, lắc đầu như trống bỏi: "Không được không được."
Rõ ràng là đang tặng quà bình thường, sao anh Đình đột nhiên nghĩ đến cái này chứ! Đây cũng quá...
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên dùng sức lắc đầu từ chối như thế, cảm thấy tiếc nuối, nhưng nghĩ tới sức khỏe của Nhiên Nhiên gần đây cũng không cưỡng cầu nữa. Luôn có cơ hội.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình không tiến một bước nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Thở xong, cậu nghĩ tới lời anh Đình vừa nãy kề vào tai cậu nói, lại không nhịn được cảm thấy thẹn thùng, còn có chút hiếu kỳ, cậu len lén nhìn cái hộp trên bàn kia.
Ừm... Nói đến đây, cách chơi này họ chưa từng làm, hình như... Rất mới mẻ.
Tô Ý Nhiên lén lút liếc mắt nhìn cái hộp kia.
Tô Ý Nhiên tò mò, tuy rằng cảm thấy rất thẹn thùng, mà cũng muốn thử. Dù sao họ cũng không làm đến cuối cùng, thử xem cũng không sao đúng chứ?
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên vẫn không lên tiếng, tưởng mình vừa nãy đường đột quá, hù dọa cậu, hắn âm thầm tự trách, hít sâu mấy lần, nỗ lực đè phản ứng xuống. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Không nghĩ tới qua một lát, Cố Uyên Đình lại nghe Nhiên Nhiên do dự nói với hắn: "Hay, hay là, chúng ta thử một lần? Nhẹ nhàng thôi..."
Tô Ý Nhiên mới nói xong, mặt đã đỏ thành một tấm vải đỏ, ngay cả vành tai và cổ cũng nổi lên một tầng hồng nhạt, cả người như con tôm luộc. Cậu cảm thấy đỉnh đầu của mình tựa hồ cũng đang bốc khói xèo xèo.
Cố Uyên Đình không thể tin được mà nhìn Nhiên Nhiên, vừa trở nên bình lặng, cơ hồ là trong nháy mắt một lần nữa phấn chấn lên.
...
...
Ngày hôm sau.
Tô Ý Nhiên dậy từ sáng sớm, nhìn thấy anh Đình cạnh mình là cảm thấy vừa thẹn thùng, vừa không dễ chịu.
Hộp kim cương giá trị liên thành kia, cậu cũng không dám nhìn nữa.
Nhưng mà, khụ khụ, tối hôm qua, đúng thật là mới mẻ lại kích thích.
Hộp quà đã được Cố Uyên Đình trân trọng cất đi, Tô Ý Nhiên nghĩ đến anh Đình thành thật bảo đảm với cậu sau này sẽ chân chính làm một lần trong đống đá quý là vừa run chân, vừa mong đợi.
Cậu cảm thấy mình cũng bị anh Đình làm hư mất rồi.
Tô Ý Nhiên vẫn đang suy nghĩ miên man, Cố Uyên Đình đã đi thu dọn đồ xong, sau đó đi tới chỗ cậu: "Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi?"
Tô Ý Nhiên tỉnh táo lại, quăng bay ý nghĩ lung ta lung tung trong đầu đi, cùng Cố Uyên Đình xuống nhà: "Đi thôi."
Cậu nghĩ tới chuyện chút nữa cần làm, lòng bình tĩnh lại.
Hôm nay họ phải đi khám thai theo lệ.
Cố Uyên Đình lái xe đưa cậu tới bệnh viện.
Vì lần đầu tiên đến bệnh viện công Tô Ý Nhiên có phản ứng với mùi sát trùng trong bệnh viện, cho dù vị nước sát trùng rất nhạt vẫn làm cậu khó chịu nôn mửa, cho nên Cố Uyên Đình đổi bệnh viện khác cho cậu, bắt đầu từ lần thứ hai đã đổi sang bệnh viện tư.
Năng lực của bác sĩ, thiết bị chữa bệnh của bệnh viện này gần như bệnh viện công lập, thậm chí thiết bị chữa bệnh còn tân tiến hơn một chút. Ở đây, họ được hưởng thụ phục vụ tư nhân.
Hai người đã đến bệnh viện. Mùi nước sát trùng ở bệnh viện này bằng không, Tô Ý Nhiên chỉ hơi buồn nôn, không có cảm giác gì khác.
Cô y tá lễ tân nhìn thấy họ đến, nhận ra hai người, vội vã mỉm cười nói: "Chào Cố tiên sinh, Tô tiên sinh. Mời đi bên này, bác sĩ Trần đang chờ hai anh."
Tô Ý Nhiên cùng Cố Uyên Đình đi tới phòng làm việc của bác sĩ Trần, bắt đầu kiểm tra theo lệ.
Tô Ý Nhiên nằm trên giường, bác sĩ Trần cầm máy kiểm tra bụng cậu, ngẩng đầu cười nói với hai người họ: "Em bé phát triển rất khỏe mạnh, tất cả bình thường." Anh còn bảo họ xem màn hình máy bên cạnh, "Em bé bây giờ đã biết động đậy rồi, xem màn hình kìa, em bé đang mút ngón tay cái của mình đấy."
Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình quay đầu xem, quả nhiên có thể mơ hồ từ trong màn hình nhìn ra em bé đang làm động tác mút ngón tay.
Tô Ý Nhiên cảm thấy rất thần kỳ, cậu sờ màn hình cạnh mình, ngẩng đầu hỏi bác sĩ: "Bây giờ em bé biết làm động tác rồi ạ?"
Bác sĩ Trần cười gật đầu: "Đúng, bây giờ em bé còn biết đá chân, xoay người, vươn vai, lăn, sau này cậu sẽ cảm giác được."
Tô Ý Nhiên nghe bác sĩ nói, lại cảm thấy thần kỳ hơn. Cậu lại sờ em bé đang mút ngón tay cái trong màn hình, cảm thấy lòng mềm mại.
Khám xong, Cố Uyên Đình bước lên giúp Nhiên Nhiên sửa sang quần áo, đỡ cậu ngồi dậy.
Bác sĩ Trần nhìn thấy giám đốc Cố đối đãi dịu dàng với bạn đời của mình như vậy, đã tập mãi thành quen, anh bổ sung: "Hơn nữa bắt đầu từ bây giờ các cậu có thể dưỡng thai, lúc thường cũng có thể thử giao lưu với em bé." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên lại cúi đầu nhìn bụng mình, hiện tại em bé đã năm tháng, nhưng bụng dưới của cậu chỉ có độ cong không rõ ràng, mặc quần áo vào là phẳng, bác sĩ nói nam giới mang thai cũng là như vậy.
Em bé còn nhỏ như vậy, bây giờ có thể giao lưu sao? Cậu có chút không biết làm sao mà nhìn anh Đình: "Giao lưu... giao lưu thế nào?"
Cố Uyên Đình thấy ánh mắt chờ đợi, thỉnh giáo của Nhiên Nhiên, dừng một chút, đặt tay lên bụng Nhiên Nhiên, khẽ khàng sờ em bé của hắn và Nhiên Nhiên: "Giống như vậy?"
Mới sờ hai lần, Cố Uyên Đình đột nhiên cảm thấy dưới lòng bàn tay hơi nhúc nhích một chút.
Hắn ngẩn ra.
Tim Cố Uyên Đình đột nhiên cũng nảy lên một cái.
Tác giả có lời muốn nói: Không cộm đến độ sợ hãi! Khụ khụ, không phải cộm trên giường, là cộm trên người Nhiên Nhiên... coi, coi như không cộm vậy (*ω*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất