Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 149: Ngay cả cái này cũng hiểu
"Đứng lại!" Lạc Dịch Bắc sầm mặt lại, bước đi theo.
Phương Trì Hạ không để ý tới hắn, bước chân không những không thèm chậm lại, mà còn nhanh hơn.
Chạy nhanh như một làn khói, sau khi ra ngoài vừa lúc gặp xe, chặn lại rồi đi.
Tới công ty, cô đến sớm hơn Lạc Dịch Bắc mấy phút.
Lúc tới phòng làm việc, Thi Cận Dương đã tới trước.
"Chào buổi sáng!" thấy cô, hắn dường như không có việc gì liền chào cô, cầm văn kiện trong tay đưa ra, "Được rồi, phần tài liệu này lát em đưa cho Lạc Dịch Bắc giúp anh!"
"Lạc Dịch Bắc? Hắn có đuổi nhân viên đi được không..." Phương Trì Hạ ngẩn ra, định từ chối, Thi Cận Dương lại không quay đầu lại nhằm thẳng hướng văn phòng làm việc của mình mà đi.
Phương Trì Hạ bất đắc dĩ, cất tài liệu vào.
Đều chung công ty, Lạc Dịch Bắc cũng biết chuyện của cô rồi, thỉnh thoảng chạm mặt là không thể tránh.
Phương Trì Hạ lấy điện thoại ra nhìn giờ, mười lăm phút sau, đoán Lạc Dịch Bắc cũng tới công ty rồi, cầm tài liệu ra phòng làm việc.
Chỗ Lạc Dịch Bắc hơi xa tầng trệt, cần đi bộ một đoạn
Phương Trì Hạ không đi qua bên kia, chỗ làm của hắn thật sự là không quen lắm, vẫn là tìm nhân viên bên đó hỏi rồi mới đi.
Tới nơi, Lạc Dịch Bắc không có ở phòng làm việc, mà là cùng một người khách lớn tuổi ở phòng họp.
Thấy cô đột nhiên xuất hiện, hắn sửng sốt mất mấy giây, nhìn qua người ngồi cạnh.
Người đó vẫn như cũ nhìn vào bản đồ phía Nam nước Pháp trên bàn, không chú ý tới cô.
Phương Trì Hạ không biết ai, vẫn thản nhiên nhìn hai người, cầm tài liệu vào, "Thi thiếu gia nhờ tôi mang tới."
Lạc Dịch Bắc tiện tay nhận tài liệu, đang cùng Lạc Ân Kỳ thảo luận về phần thu mua hợp đồng, về Pháp thu mua hết thảy những thị trấn thương nghiệp nhỏ.
Hắn có hơi bồn chồn, nhưng không nói thêm gì.
"Tôi xin phép ra trước!" Phương Trì Hạ điềm nhiên như không quen biết, đưa đồ sau đó, muốn rời khỏi, lúc xoay người, ánh mắt lơ đãng quét qua bản đồ của Lạc Ân Kỳ trong tay.
Tấm bản đồ phía Nam nước Pháp có hết những trấn thương nghiệp nhỏ có giá trị, cũng là mục tiêu của Dung Hi lần này.
Những thị trấn phía Nam nước Pháp nổi tiếng là thánh địa du ngoạn trứ danh, lần này Lạc Dịch Bắc bày kế thu mua, chuẩn bị mở rộng thị trường Dung Hi.
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm tấm bản đồ kia một chút, đôi mi thanh tú hồ nghi nhíu lại, không tự chủ được mà dừng lại.
"Làm sao vậy?" Lạc Dịch Bắc nhìn phản ứng của cô, thuận thế hỏi.
Phương Trì Hạ nhìn bản đồ một chút, lại nhìn một chút hợp đồng bên cạnh, nhìn chằm chằm hợp đồng có tất cả trấn thương nghiệp phía nam của Pháp kia, cô rất nghiêm túc mà nói, "Tấm bản đồ có vấn đề, giống như trấn nhỏ của Trung Quốc, thị trấn Sa Xa, quả thực có thể mang đến kinh tế nhất định, nhưng, giống như Thiên Không Thành, loại địa phương nước suối một dòng này, nếu không có ý định mở rộng địa bàn du lịch, căn bản là không có ý nghĩa gì."
Ví dụ như là thị trấn Stone Town rực rỡ, đối với thị trường mở rộng không có mấy ích lợi, ngược lại như thị trấn nhỏ như Avignon, Nimes lai có giá trị thương mại hơn, bản đồ lại bỏ sót.
Dừng lại, cô tổng kết, "Nếu như bản đồ này là từ phía bên cung cấp nói, thì đó là cố ý lừa gạt, đây là hợp đồng lừa dối! Thị trấn chân chính có giá trị bị đối phương cầm rồi, mà bán cho Dung Hi, phân nửa là vô nghĩa! Tổn thất thuộc về Dung Hi!"
Phương Trì Hạ không để ý tới hắn, bước chân không những không thèm chậm lại, mà còn nhanh hơn.
Chạy nhanh như một làn khói, sau khi ra ngoài vừa lúc gặp xe, chặn lại rồi đi.
Tới công ty, cô đến sớm hơn Lạc Dịch Bắc mấy phút.
Lúc tới phòng làm việc, Thi Cận Dương đã tới trước.
"Chào buổi sáng!" thấy cô, hắn dường như không có việc gì liền chào cô, cầm văn kiện trong tay đưa ra, "Được rồi, phần tài liệu này lát em đưa cho Lạc Dịch Bắc giúp anh!"
"Lạc Dịch Bắc? Hắn có đuổi nhân viên đi được không..." Phương Trì Hạ ngẩn ra, định từ chối, Thi Cận Dương lại không quay đầu lại nhằm thẳng hướng văn phòng làm việc của mình mà đi.
Phương Trì Hạ bất đắc dĩ, cất tài liệu vào.
Đều chung công ty, Lạc Dịch Bắc cũng biết chuyện của cô rồi, thỉnh thoảng chạm mặt là không thể tránh.
Phương Trì Hạ lấy điện thoại ra nhìn giờ, mười lăm phút sau, đoán Lạc Dịch Bắc cũng tới công ty rồi, cầm tài liệu ra phòng làm việc.
Chỗ Lạc Dịch Bắc hơi xa tầng trệt, cần đi bộ một đoạn
Phương Trì Hạ không đi qua bên kia, chỗ làm của hắn thật sự là không quen lắm, vẫn là tìm nhân viên bên đó hỏi rồi mới đi.
Tới nơi, Lạc Dịch Bắc không có ở phòng làm việc, mà là cùng một người khách lớn tuổi ở phòng họp.
Thấy cô đột nhiên xuất hiện, hắn sửng sốt mất mấy giây, nhìn qua người ngồi cạnh.
Người đó vẫn như cũ nhìn vào bản đồ phía Nam nước Pháp trên bàn, không chú ý tới cô.
Phương Trì Hạ không biết ai, vẫn thản nhiên nhìn hai người, cầm tài liệu vào, "Thi thiếu gia nhờ tôi mang tới."
Lạc Dịch Bắc tiện tay nhận tài liệu, đang cùng Lạc Ân Kỳ thảo luận về phần thu mua hợp đồng, về Pháp thu mua hết thảy những thị trấn thương nghiệp nhỏ.
Hắn có hơi bồn chồn, nhưng không nói thêm gì.
"Tôi xin phép ra trước!" Phương Trì Hạ điềm nhiên như không quen biết, đưa đồ sau đó, muốn rời khỏi, lúc xoay người, ánh mắt lơ đãng quét qua bản đồ của Lạc Ân Kỳ trong tay.
Tấm bản đồ phía Nam nước Pháp có hết những trấn thương nghiệp nhỏ có giá trị, cũng là mục tiêu của Dung Hi lần này.
Những thị trấn phía Nam nước Pháp nổi tiếng là thánh địa du ngoạn trứ danh, lần này Lạc Dịch Bắc bày kế thu mua, chuẩn bị mở rộng thị trường Dung Hi.
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm tấm bản đồ kia một chút, đôi mi thanh tú hồ nghi nhíu lại, không tự chủ được mà dừng lại.
"Làm sao vậy?" Lạc Dịch Bắc nhìn phản ứng của cô, thuận thế hỏi.
Phương Trì Hạ nhìn bản đồ một chút, lại nhìn một chút hợp đồng bên cạnh, nhìn chằm chằm hợp đồng có tất cả trấn thương nghiệp phía nam của Pháp kia, cô rất nghiêm túc mà nói, "Tấm bản đồ có vấn đề, giống như trấn nhỏ của Trung Quốc, thị trấn Sa Xa, quả thực có thể mang đến kinh tế nhất định, nhưng, giống như Thiên Không Thành, loại địa phương nước suối một dòng này, nếu không có ý định mở rộng địa bàn du lịch, căn bản là không có ý nghĩa gì."
Ví dụ như là thị trấn Stone Town rực rỡ, đối với thị trường mở rộng không có mấy ích lợi, ngược lại như thị trấn nhỏ như Avignon, Nimes lai có giá trị thương mại hơn, bản đồ lại bỏ sót.
Dừng lại, cô tổng kết, "Nếu như bản đồ này là từ phía bên cung cấp nói, thì đó là cố ý lừa gạt, đây là hợp đồng lừa dối! Thị trấn chân chính có giá trị bị đối phương cầm rồi, mà bán cho Dung Hi, phân nửa là vô nghĩa! Tổn thất thuộc về Dung Hi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất