Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 150: Nhìn cô với cặp mắt khác xưa
Cô thẳng thừng nói ra toàn bộ những cái tên thị trấn nơi phía nam nước Pháp, còn có mấy cái không tồn tại trong bản đồ của Lạc Dịch Bắc.
Thị trấn nơi đó rất nhiều, trong nước tìm một tấm bản đồ hoàn chỉnh cũng rất khó, thế mà, cô lại đem từng cái tên lưu loát nói ra, thậm chí tình huống từng nơi đều biết cụ thể.
Cô như thế, không chỉ làm cho Lạc Dịch Bắc, thậm chí Lạc Ân Kỳ cũng vì thế mà chấn động.
Trước còn cắm đầu nghiên cứu bản đồ, Lạc Ân Kỳ ngẩng mặt lên, lần đầu tiên chăm chú quan sát cô gái trước mặt này.
Phương Trì Hạ có khuôn mặt quá non trẻ, nhưng mà, người như vậy, lại không giống ông và Lạc Dịch Bắc, thậm chí là Bộ tư pháp của Hi Dung không nhìn ra cái lỗ hổng lớn vậy mà cô lại có thể.
Vì vậy Phương Trì Hạ, làm cho Lạc Ân Kỳ phải nhìn cô với con mắt khác.
"Mới tới?" nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ một lúc lâu, ông hỏi.
"Vâng ạ!" Phương Trì Hạ nhẹ cúi thấp đầu, lễ phép đáp.
"Đó là công việc hiện tại của Cận Dương sao" Lạc Ân Kỳ lại hỏi.
"Vâng." Phương Trì Hạ cũng chẳng biết ông có thân phận gì, không biết xưng hô thế nào với ông, chỉ có thể thành thật trả lời.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nghe hai người nói chuyện, thấy có vẻ không tốt lắm, quay sang khoát tay với Phương Trì Hạ, "Ra ngoài trước đi!"
Phương Trì Hạ thật ra cũng thấy, được hắn cho phép, liên quay sang chào hai người, rồi ra ngoài.
"Làm gì đó? Ta đã nói hết đâu mà con cho người ta đi?" Lạc Ân Kỳ liếc Lạc Dịch Bắc, khá bất mãn với hành vi của hắn.
Lạc Dịch Bắc rất lạnh lùng mà... nhếch môi.
Ha, đừng tưởng hắn nghe không ra lời vừa rồi có ý gì.Muốn đem cô ta điều đến chỗ ông sao!?
Lạc Dịch Bắc trong lòng nghĩ, hắn còn không xử phạt Phương Trì Hạ, há lại tiếp chịu chuyện cô chuyển sang tay người khác?
Hơn nữa, thật sự điều cô tới chỗ Lạc Ân Kỳ, lúc hai người muốn làm gì đó, chỗ không thích hợp rất nhiều.
"Ông, con tìm người ta đi xử lý phần hợp đồng này." không để tâm chút nào với lời của Lạc Ân Kỳ, Lạc Dịch Bắc cầm văn kiện trên bàn, đứng dậy ra khỏi cửa.
Phương Trì Hạ sau khi trở về đem sự tình đơn giản xử lí, sau đó lại nhận điện thoại của Đại bảo bối.
Đại bảo bối là xưng hô Phương Trì Hạ dành cho đối phương, cách gọi đặc biệt của hội chị em, tên thật là Đồng Nhan.
Giống như An An, Tiểu Đồng cũng là bạn cùng phòng của Phương Trì Hạ, chỉ không giống cô và An An, bình thưởng ở trường học.
Đồng Nhan có gia cảnh khá tốt, tốt bao nhiêu thì Phương Trì Hạ chịu, chỉ thấy lúc nào đi đi về về cũng có xe đưa đón, hơn nữa bình thường dùng gì đó, hầu như là bản limited.
Đồng Nhan lúc trước bị cô em gái cuồng anh trai mang theo xuất ngoại vài ngày, nên chuyện Phương Trì Hạ đã kết hôn cô cũng không biết.
Đêm đó gọi tới, chắc là nghe An An nhắc, nên mới đánh tiếng hỏi thăm chút.
Phương Trì Hạ thiếu cô ấy một cái khai báo rõ ràng, hai người hẹn bảy giờ tối gặp nhau một lần, sau khi tan làm, Phương Trì Hạ trực tiếp tới điểm hẹn hai người.
Cô và Đồng Nhan đã lâu lắm không gặp, cô đi lần này, mấy tiếng lận chưa thèm về.
Lạc Dịch Bắc ngồi trên salon, tay ôm đầu, đến mười giờ cũng không thấy cô về, gọi điện, "Ở đâu rồi?"
"Đang cùng Đại bảo liên hoan, đêm nay sẽ về trễ." cô không đem lời hắn coi ra gì, nói xong là cúp.
Thị trấn nơi đó rất nhiều, trong nước tìm một tấm bản đồ hoàn chỉnh cũng rất khó, thế mà, cô lại đem từng cái tên lưu loát nói ra, thậm chí tình huống từng nơi đều biết cụ thể.
Cô như thế, không chỉ làm cho Lạc Dịch Bắc, thậm chí Lạc Ân Kỳ cũng vì thế mà chấn động.
Trước còn cắm đầu nghiên cứu bản đồ, Lạc Ân Kỳ ngẩng mặt lên, lần đầu tiên chăm chú quan sát cô gái trước mặt này.
Phương Trì Hạ có khuôn mặt quá non trẻ, nhưng mà, người như vậy, lại không giống ông và Lạc Dịch Bắc, thậm chí là Bộ tư pháp của Hi Dung không nhìn ra cái lỗ hổng lớn vậy mà cô lại có thể.
Vì vậy Phương Trì Hạ, làm cho Lạc Ân Kỳ phải nhìn cô với con mắt khác.
"Mới tới?" nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ một lúc lâu, ông hỏi.
"Vâng ạ!" Phương Trì Hạ nhẹ cúi thấp đầu, lễ phép đáp.
"Đó là công việc hiện tại của Cận Dương sao" Lạc Ân Kỳ lại hỏi.
"Vâng." Phương Trì Hạ cũng chẳng biết ông có thân phận gì, không biết xưng hô thế nào với ông, chỉ có thể thành thật trả lời.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nghe hai người nói chuyện, thấy có vẻ không tốt lắm, quay sang khoát tay với Phương Trì Hạ, "Ra ngoài trước đi!"
Phương Trì Hạ thật ra cũng thấy, được hắn cho phép, liên quay sang chào hai người, rồi ra ngoài.
"Làm gì đó? Ta đã nói hết đâu mà con cho người ta đi?" Lạc Ân Kỳ liếc Lạc Dịch Bắc, khá bất mãn với hành vi của hắn.
Lạc Dịch Bắc rất lạnh lùng mà... nhếch môi.
Ha, đừng tưởng hắn nghe không ra lời vừa rồi có ý gì.Muốn đem cô ta điều đến chỗ ông sao!?
Lạc Dịch Bắc trong lòng nghĩ, hắn còn không xử phạt Phương Trì Hạ, há lại tiếp chịu chuyện cô chuyển sang tay người khác?
Hơn nữa, thật sự điều cô tới chỗ Lạc Ân Kỳ, lúc hai người muốn làm gì đó, chỗ không thích hợp rất nhiều.
"Ông, con tìm người ta đi xử lý phần hợp đồng này." không để tâm chút nào với lời của Lạc Ân Kỳ, Lạc Dịch Bắc cầm văn kiện trên bàn, đứng dậy ra khỏi cửa.
Phương Trì Hạ sau khi trở về đem sự tình đơn giản xử lí, sau đó lại nhận điện thoại của Đại bảo bối.
Đại bảo bối là xưng hô Phương Trì Hạ dành cho đối phương, cách gọi đặc biệt của hội chị em, tên thật là Đồng Nhan.
Giống như An An, Tiểu Đồng cũng là bạn cùng phòng của Phương Trì Hạ, chỉ không giống cô và An An, bình thưởng ở trường học.
Đồng Nhan có gia cảnh khá tốt, tốt bao nhiêu thì Phương Trì Hạ chịu, chỉ thấy lúc nào đi đi về về cũng có xe đưa đón, hơn nữa bình thường dùng gì đó, hầu như là bản limited.
Đồng Nhan lúc trước bị cô em gái cuồng anh trai mang theo xuất ngoại vài ngày, nên chuyện Phương Trì Hạ đã kết hôn cô cũng không biết.
Đêm đó gọi tới, chắc là nghe An An nhắc, nên mới đánh tiếng hỏi thăm chút.
Phương Trì Hạ thiếu cô ấy một cái khai báo rõ ràng, hai người hẹn bảy giờ tối gặp nhau một lần, sau khi tan làm, Phương Trì Hạ trực tiếp tới điểm hẹn hai người.
Cô và Đồng Nhan đã lâu lắm không gặp, cô đi lần này, mấy tiếng lận chưa thèm về.
Lạc Dịch Bắc ngồi trên salon, tay ôm đầu, đến mười giờ cũng không thấy cô về, gọi điện, "Ở đâu rồi?"
"Đang cùng Đại bảo liên hoan, đêm nay sẽ về trễ." cô không đem lời hắn coi ra gì, nói xong là cúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất