Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 155: Thấy rõ thân phận của mình
Lạc Dịch Bắc lái xe đi thật xa, nghĩ đến cô, ngực lại thấy ngột ngạt.
Tại sao ngay trước mắt anh lại có thể ám muội đưa quà cho người đàn ông khác?
Anh chỉ muốn trừng phạt cô một chút, muốn cho cô thấy rõ thân phận của mình, sau khi rời đi nửa giờ liền lái xe trở lại.
Ai ngờ lại không thấy Phương Trì Hạ ở đâu!
Lạc Dịch Bắc ngồi trên xe nhìn trên đường không có một ai, mặt mày nặng nề lại xe đi dọc đường tìm.
Lúc tìm được Phương Trì Hạ là sáng sớm ngày thứ hai, ở một nhà trọ nhỏ.
Một ngày không nhìn thấy cô, không có chật vật đáng thương của người bị bỏ lại mà mặt mày tinh thần sáng lạn.
Cô như vậy khiến cho anh có chút ngoài ý muốn, còn muốn lau mắt lại mà nhìn.
Cô đang ở cùng người phụ nữ địa phương, cô rất thông minh, cho dù có đem cô đến nơi hoang vu, cô cũng có thể sống thật tốt.
Phương Trì Hạ lúc này đang ở trong vườn nhà trọ ngắt hoa, trên đầu buộc dây cột tóc con bướm, tóc dài nhẹ nhàng buộc thành tóc đuôi ngựa, xinh đẹp đầy sức sống.
Trên tay cô cầm một bó hoa hồng trắng, cánh hoa còn đọng nước, bên cạnh là có thiếu niên nước Pháp xinh đẹp đang líu ríu dùng tiếng Pháp cùng cô trò chuyện.
“Hạ Hạ, như vậy là đủ rồi a!”
“Hôm nay tất cả bàn ăn trong nhà trọ đều có hoa trang trí a.”
“Nóng quá, có muốn đi nghỉ một lát không?”
ÁNh mắt Phương Trì Hạ lướt nhìn qua cửa sắt vừa vặn thấy xe của Lạc Dịch, khóe môi khẽ cười, nghe lời thiếu niên kia cầm hoa đi vào nhà.
Vừa đi, đối thoại của hai người truyền đến.
“Lan Tu, nếu như em làm việc bảy ngày thì tiền phục vụ là bao nhiêu?”
“1500 đồng frang.”
“Đủ vé máy bay về nước không?”
“Không đủ cũng không sao, nơi này lúc nào cũng hoan nghênh em.”
“Cảm ơn, nhưng mà em phải xin phép trường học nghỉ học.”
“Như vậy a, thế thì cố gắng lên!”
Âm thanh hai người càng ngày càng xa, nghiễm nhiên xem Lạc Dịch Bắc như không tồn tại, nhìn vào trong hoa viên kia, Phương Trì Hạ cản bản không có nhìn về phía anh.
Lạc Dịch Bắc đứng tại chỗ cũ, nhìn bóng lưng của cô một hồi lâu, vài bước đi theo vào khách sạn.
Đây là một nhà trọ nhỏ, giống như nhiều nhà trọ ở phía nam Nước Pháp, và khách sạn cho các đôi tình nhân.
Phương Trì Hạ là hôm qua vừa vặn gặp Lan Tu nên xin nhờ, vật gì cũng ở trên xe Lạc Dịch Bắc, tiền cũng không có, nhưng cô không muốn ăn ở không, vì thế đề nghị thay giúp đỡ để trả ơn, thuận tiện chuẩn bị tiền để mua vé máy bay.
Lạc Dịch Bắc đi vào, lập tức đi đến chỗ cô đang cắm hoa “Đặt phòng.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, lưng Phương Trì Hạ cứng đờ.
Nghiêng đầu cô đạm mạc nói với anh “Xin lỗi, hôm nay khách sạn đã đầy phòng.”
Cô chính là cố ý nói lời này, ai ngờ Lan Tu ở bên cạnh nói một câu “Hạ Hạ, nói gì vậy? Mới sáng sớm, còn rất nhiều phòng a!”
“Lan Tu, anh làm đi!” Phương Trì Hạ mắng anh ta một câu, đem chỗ hoa đi phòng ăn bày biện.
Lạc Dịch Bắc lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Lan Tu “Tôi muốn phòng gần phòng cô ấy nhất!”
Tại sao ngay trước mắt anh lại có thể ám muội đưa quà cho người đàn ông khác?
Anh chỉ muốn trừng phạt cô một chút, muốn cho cô thấy rõ thân phận của mình, sau khi rời đi nửa giờ liền lái xe trở lại.
Ai ngờ lại không thấy Phương Trì Hạ ở đâu!
Lạc Dịch Bắc ngồi trên xe nhìn trên đường không có một ai, mặt mày nặng nề lại xe đi dọc đường tìm.
Lúc tìm được Phương Trì Hạ là sáng sớm ngày thứ hai, ở một nhà trọ nhỏ.
Một ngày không nhìn thấy cô, không có chật vật đáng thương của người bị bỏ lại mà mặt mày tinh thần sáng lạn.
Cô như vậy khiến cho anh có chút ngoài ý muốn, còn muốn lau mắt lại mà nhìn.
Cô đang ở cùng người phụ nữ địa phương, cô rất thông minh, cho dù có đem cô đến nơi hoang vu, cô cũng có thể sống thật tốt.
Phương Trì Hạ lúc này đang ở trong vườn nhà trọ ngắt hoa, trên đầu buộc dây cột tóc con bướm, tóc dài nhẹ nhàng buộc thành tóc đuôi ngựa, xinh đẹp đầy sức sống.
Trên tay cô cầm một bó hoa hồng trắng, cánh hoa còn đọng nước, bên cạnh là có thiếu niên nước Pháp xinh đẹp đang líu ríu dùng tiếng Pháp cùng cô trò chuyện.
“Hạ Hạ, như vậy là đủ rồi a!”
“Hôm nay tất cả bàn ăn trong nhà trọ đều có hoa trang trí a.”
“Nóng quá, có muốn đi nghỉ một lát không?”
ÁNh mắt Phương Trì Hạ lướt nhìn qua cửa sắt vừa vặn thấy xe của Lạc Dịch, khóe môi khẽ cười, nghe lời thiếu niên kia cầm hoa đi vào nhà.
Vừa đi, đối thoại của hai người truyền đến.
“Lan Tu, nếu như em làm việc bảy ngày thì tiền phục vụ là bao nhiêu?”
“1500 đồng frang.”
“Đủ vé máy bay về nước không?”
“Không đủ cũng không sao, nơi này lúc nào cũng hoan nghênh em.”
“Cảm ơn, nhưng mà em phải xin phép trường học nghỉ học.”
“Như vậy a, thế thì cố gắng lên!”
Âm thanh hai người càng ngày càng xa, nghiễm nhiên xem Lạc Dịch Bắc như không tồn tại, nhìn vào trong hoa viên kia, Phương Trì Hạ cản bản không có nhìn về phía anh.
Lạc Dịch Bắc đứng tại chỗ cũ, nhìn bóng lưng của cô một hồi lâu, vài bước đi theo vào khách sạn.
Đây là một nhà trọ nhỏ, giống như nhiều nhà trọ ở phía nam Nước Pháp, và khách sạn cho các đôi tình nhân.
Phương Trì Hạ là hôm qua vừa vặn gặp Lan Tu nên xin nhờ, vật gì cũng ở trên xe Lạc Dịch Bắc, tiền cũng không có, nhưng cô không muốn ăn ở không, vì thế đề nghị thay giúp đỡ để trả ơn, thuận tiện chuẩn bị tiền để mua vé máy bay.
Lạc Dịch Bắc đi vào, lập tức đi đến chỗ cô đang cắm hoa “Đặt phòng.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, lưng Phương Trì Hạ cứng đờ.
Nghiêng đầu cô đạm mạc nói với anh “Xin lỗi, hôm nay khách sạn đã đầy phòng.”
Cô chính là cố ý nói lời này, ai ngờ Lan Tu ở bên cạnh nói một câu “Hạ Hạ, nói gì vậy? Mới sáng sớm, còn rất nhiều phòng a!”
“Lan Tu, anh làm đi!” Phương Trì Hạ mắng anh ta một câu, đem chỗ hoa đi phòng ăn bày biện.
Lạc Dịch Bắc lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Lan Tu “Tôi muốn phòng gần phòng cô ấy nhất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất