Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 161: Tôi còn có thể lưu manh hơn
Lạc Dịch Bắc vốn không phải là một người có kiên nhẫn, càng không có kiên nhẫn ứng phó với một người nửa say nửa tỉnh.
Khóa cổ tay cô lại anh lạnh lùng cảnh cáo “Còn quậy như vậy có tin hay không đợi tí nữa tôi còn lưu manh hơn?”
Phương Trì Hạ nghe thấy anh nói như vậy thì sững sờ một chút.
Ngẩng đầu con mắt mê ly phảng phất sương mù nhìn anh, không sợ chết nói “Anh nói như thế nào là càng lưu manh?”
Cô nói như vậy chỉ vì không phục nhưng nghe vào tai Lạc Dịch Bắc, lại không phải như vậy.
Như thế nào là càng lưu manh hơn?
Đây là muốn khiêu khích sao?
Phương Trì Hạ rõ ràng còn không ý thức được mình nói cái gì, ngửa đầu, con ngươi xinh đẹp mờ mịt nhìn anh, mắt vô tội chớp chớp.
Ở khoảng cách như vậy, nhìn Lạc Dịch Bắc thật là tuấn tú.
Anh đẹp trai, khí khái khiến cho người khác có cảm giác hít thở không thông.
Chỉ nhìn anh như vậy, Phương Trì Hạ có cỗ xúc động muốn đứng dậy hôn anh.
Đây là lần thứ hai cô có ý niệm này ở trong đầu, lần đầu tiên là lần đầu gặp mặt của hai người, lúc đó cô bị hạ dược.
Lần này là uống rượu.
Lạc Dịch Bắc cũng nhìn cô, quan sát phản ứng của cô, khóe môi lạnh lùng cười, đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa nhìn cô, suy nghĩ lát nữa nên làm tư thế gì.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, suy nghĩ của Phương Trì Hạ tương đối thuần khiết, chỉ nghĩ muốn hôn anh mà thôi.
Còn Lạc Dịch Bắc chắc canh sẽ không đứng đắn như vậy.
“Thích ban công hay thích phòng tắm?” Nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên anh ung dung nói, ôn nhu đến mức cho dù Phương Trì Hạ uống rượu cũng ý thức được nguy cơ.
“Em thích giường!” Xoa xoa đầu co chút đau, cô chỉ về phía giường, mềm mại nói.
“Không sao, giường cũng rất tốt.” Lạc Dịch Bắc thuận theo cô, ôm ngang cô đi về phía giường.
Đến bên giường anh ném cô lên, còn anh đứng một bên cởi áo quần của mình ra.
Động tác của anh không gấp, chậm rãi cởi từng cái, ánh mắt nhìn cô.
Còn cả buổi tối hôm nay, không phải chỉ lúc này.
Lúc này Phương Trì Hạ đặc biệt làm cho người ta thương tiếc, mắt xinh đẹp mê ly, trong mắt như có nước, mặt đỏ ửng.
Biểu hiện của cô lúc này giống như một cô gái bị hung hăng yêu thương một đêm.
Chỉ trong chớp mắt khiến cho anh có cảm giác muốn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay.
Chỉ là đầu vừa nghĩ cái này khi nhìn lại cô thì như bị giội một chậu nước lạnh.
Phương Trì Hạ đầu nặng cực kì, đôi mắt híp lại, giống như buồn ngủ.
“Không được ngủ!” Lạc Dịch Bắc đứng ở mép giường lạnh lùng cảnh cáo.
Như không nghe được anh nói, Phương Trì Hạ không để ý đến anh, ôm một cái gối vào trong ngực, mơ màng nhắm hai mắt lại, hít thở đều đều.
“Tôi nói không được ngủ có nghe thấy không?” Lạc Dịch Bắc cúi người, muốn lay cô tỉnh, chợt truyền đến âm thanh hít thở đều đều của Phương Trì Hạ.
Như là tác dụng của rượu hoăc là cô thực sự mệt, mới nằm xuống giường vài phút, cô vậy mà ngủ!
Ngay dưới con mắt của Lạc Dịch Bắc, anh thậm chí còn chuẩn bị tốt làm thế nào để vượt qua đêm nay!
Khóa cổ tay cô lại anh lạnh lùng cảnh cáo “Còn quậy như vậy có tin hay không đợi tí nữa tôi còn lưu manh hơn?”
Phương Trì Hạ nghe thấy anh nói như vậy thì sững sờ một chút.
Ngẩng đầu con mắt mê ly phảng phất sương mù nhìn anh, không sợ chết nói “Anh nói như thế nào là càng lưu manh?”
Cô nói như vậy chỉ vì không phục nhưng nghe vào tai Lạc Dịch Bắc, lại không phải như vậy.
Như thế nào là càng lưu manh hơn?
Đây là muốn khiêu khích sao?
Phương Trì Hạ rõ ràng còn không ý thức được mình nói cái gì, ngửa đầu, con ngươi xinh đẹp mờ mịt nhìn anh, mắt vô tội chớp chớp.
Ở khoảng cách như vậy, nhìn Lạc Dịch Bắc thật là tuấn tú.
Anh đẹp trai, khí khái khiến cho người khác có cảm giác hít thở không thông.
Chỉ nhìn anh như vậy, Phương Trì Hạ có cỗ xúc động muốn đứng dậy hôn anh.
Đây là lần thứ hai cô có ý niệm này ở trong đầu, lần đầu tiên là lần đầu gặp mặt của hai người, lúc đó cô bị hạ dược.
Lần này là uống rượu.
Lạc Dịch Bắc cũng nhìn cô, quan sát phản ứng của cô, khóe môi lạnh lùng cười, đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa nhìn cô, suy nghĩ lát nữa nên làm tư thế gì.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, suy nghĩ của Phương Trì Hạ tương đối thuần khiết, chỉ nghĩ muốn hôn anh mà thôi.
Còn Lạc Dịch Bắc chắc canh sẽ không đứng đắn như vậy.
“Thích ban công hay thích phòng tắm?” Nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên anh ung dung nói, ôn nhu đến mức cho dù Phương Trì Hạ uống rượu cũng ý thức được nguy cơ.
“Em thích giường!” Xoa xoa đầu co chút đau, cô chỉ về phía giường, mềm mại nói.
“Không sao, giường cũng rất tốt.” Lạc Dịch Bắc thuận theo cô, ôm ngang cô đi về phía giường.
Đến bên giường anh ném cô lên, còn anh đứng một bên cởi áo quần của mình ra.
Động tác của anh không gấp, chậm rãi cởi từng cái, ánh mắt nhìn cô.
Còn cả buổi tối hôm nay, không phải chỉ lúc này.
Lúc này Phương Trì Hạ đặc biệt làm cho người ta thương tiếc, mắt xinh đẹp mê ly, trong mắt như có nước, mặt đỏ ửng.
Biểu hiện của cô lúc này giống như một cô gái bị hung hăng yêu thương một đêm.
Chỉ trong chớp mắt khiến cho anh có cảm giác muốn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay.
Chỉ là đầu vừa nghĩ cái này khi nhìn lại cô thì như bị giội một chậu nước lạnh.
Phương Trì Hạ đầu nặng cực kì, đôi mắt híp lại, giống như buồn ngủ.
“Không được ngủ!” Lạc Dịch Bắc đứng ở mép giường lạnh lùng cảnh cáo.
Như không nghe được anh nói, Phương Trì Hạ không để ý đến anh, ôm một cái gối vào trong ngực, mơ màng nhắm hai mắt lại, hít thở đều đều.
“Tôi nói không được ngủ có nghe thấy không?” Lạc Dịch Bắc cúi người, muốn lay cô tỉnh, chợt truyền đến âm thanh hít thở đều đều của Phương Trì Hạ.
Như là tác dụng của rượu hoăc là cô thực sự mệt, mới nằm xuống giường vài phút, cô vậy mà ngủ!
Ngay dưới con mắt của Lạc Dịch Bắc, anh thậm chí còn chuẩn bị tốt làm thế nào để vượt qua đêm nay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất