Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 165: Không ân ái như vậy thì sẽ bị chết nhanh sao?
Ánh mắt anh nặng nề, Phương Trì Hạ bị anh nhìn khẽ giật mình, tay ngượng ngùng rút về.
Nhẹ cúi thấp đầu, cô tiếp tục tự mình ăn.
Bảo Bảo đi đến chỗ nào cũng rất được quan tâm, đúng như tên gọi của cô, được tất cả mọi người xem như bảo bối trong tay.
Thế nhưng Phương Trì Hạ không biết điểm này, cô chỉ thấy mọi người đối xử với Bảo Bảo rất tốt.
Đợi ý thức được vấn đề này, là nói chuyện với Bảo Bảo lúc sau.
KHông chỉ có Lạc Dịch Bắc gọi cô ấy như vậy, tất cả mọi người đều gọi cô ấy là Bảo Bảo.
Ngay cả Tiểu Tả cũng gọi là chị Bảo Bảo.
Phương Trì Hạ rất nhanh liền phát hiện không đúng, thế này sao giống tên của một người chứ?
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Bảo Bảo ngồi bên cạnh Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc rõ ràng thấy được ánh mắt của cô, thậm chí còn cùng cô nhìn nhau, nhưng không có giải thích, như cũ ngồi ăn không quan tâm.
Bảo Bảo quan hệ rất gần gũi với anh, lúc dùng cơm thỉnh thoảng còn ghé vào tai anh nói chuyện.
Lạc Dịch Bắc đối với cô ấy cũng rất ôn nhu, nói chuyện với cô còn cười nói, thỉnh thoảng lấy giúp thức ăn, hai người rất tự nhiên không coi ai ra gì.
Phương Trì Hạ nhìn hai người như vậy, nội tâm không rõ đang có vị gì.
Cô cùng anh ẩn hôn, nhưng có cần trước mặt cô như vậy không? Không ân ái như vậy thì sẽ bị chết nhanh sao?
Thi Cận Dương bất động thanh sắc quan sát phản ứng của cô, đại khái đoán được cô đang nghĩ gì, nhưng cũng không có giải thích, mà làm hành động khiến cho bầu không khí nhất thời quỷ dị.
Một tay cầm dao, một tay cầm xiên, anh ta ưu nhã cắt thịt bò vào dĩa cho cô, cười nhàn nhạt “Chuyện tâm dùng cơm, nhiều đồ ăn ngon như vậy, đừng để lãng phí.”
Một động tác khiến cho mọi người giật mình, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hai người.
Thân thiết như vậy?
Sắc mặt Lạc Dịch Bắc nặng nề, cho Phương Trì Hạ một ánh mắt, trực tiếp đi ra phía ngoài bãi cỏ.
Anh ý bảo cô rời đi, nhưng mà Phương Trì Hạ làm như không thấy, nhẹ cúi đầu, tiếp tục dùng cơm.
Bảo Bảo vốn ngồi gần Lạc Dịch Bắc, ánh mắt kia của anh cô đương nhiên thấy được.
Chỉ là ánh mắt như vậy, thậm chí còn không có ám chỉ, nhưng cô mẫn cảm thấy được có gì đó.
Khi tiệc tối kết thúc, cô đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Phương Trì Hạ giới thiệu” Xin chào, tôi là Cát Sao Bảo.”
Cô nói xong mỉm cười, biểu hiện tự nhiên hào phóng.
Ngược lại Phương Trì Hạ nhất thời không biết nguyên nhân cô ấy giới thiệu tên của mình.
Bảo Bảo cũng không giải thích gì thêm, theo sau người Lạc gia rời đi.
Phương Trì Hạ đi ra ngoài, vừa đi vừa nhẩm tên của cô ấy
Cát Sao Bảo…
Cát Sao Bảo..
Dường như đã nghe qua ở nơi nào đó.
Lúc đi ra khách sạn, đầu như bị vât gì đó đánh tỉnh, mới kịp phản ứng.
Cát Sao Bảo, là tiểu công chúa được mọi người ở Dung Hi sủng ái, là viên minh chậu trên tay LẠc Hi Thần và Sa Chức Tĩnh, là con gái duy nhất của Lạc gia, là em họ của LẠc Dịch Bắc.
Cái tên này Phương Trì Hạ từng thấy trên tạp chí.
“Đã ra?” Lạc Dịch Bắc từ sau khi cho cô một ánh mắt đều một mực ra ngoài đợi cô, đợi đã hơn một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, thoạt nhìn rất nguy hiểm.
Nhẹ cúi thấp đầu, cô tiếp tục tự mình ăn.
Bảo Bảo đi đến chỗ nào cũng rất được quan tâm, đúng như tên gọi của cô, được tất cả mọi người xem như bảo bối trong tay.
Thế nhưng Phương Trì Hạ không biết điểm này, cô chỉ thấy mọi người đối xử với Bảo Bảo rất tốt.
Đợi ý thức được vấn đề này, là nói chuyện với Bảo Bảo lúc sau.
KHông chỉ có Lạc Dịch Bắc gọi cô ấy như vậy, tất cả mọi người đều gọi cô ấy là Bảo Bảo.
Ngay cả Tiểu Tả cũng gọi là chị Bảo Bảo.
Phương Trì Hạ rất nhanh liền phát hiện không đúng, thế này sao giống tên của một người chứ?
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Bảo Bảo ngồi bên cạnh Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc rõ ràng thấy được ánh mắt của cô, thậm chí còn cùng cô nhìn nhau, nhưng không có giải thích, như cũ ngồi ăn không quan tâm.
Bảo Bảo quan hệ rất gần gũi với anh, lúc dùng cơm thỉnh thoảng còn ghé vào tai anh nói chuyện.
Lạc Dịch Bắc đối với cô ấy cũng rất ôn nhu, nói chuyện với cô còn cười nói, thỉnh thoảng lấy giúp thức ăn, hai người rất tự nhiên không coi ai ra gì.
Phương Trì Hạ nhìn hai người như vậy, nội tâm không rõ đang có vị gì.
Cô cùng anh ẩn hôn, nhưng có cần trước mặt cô như vậy không? Không ân ái như vậy thì sẽ bị chết nhanh sao?
Thi Cận Dương bất động thanh sắc quan sát phản ứng của cô, đại khái đoán được cô đang nghĩ gì, nhưng cũng không có giải thích, mà làm hành động khiến cho bầu không khí nhất thời quỷ dị.
Một tay cầm dao, một tay cầm xiên, anh ta ưu nhã cắt thịt bò vào dĩa cho cô, cười nhàn nhạt “Chuyện tâm dùng cơm, nhiều đồ ăn ngon như vậy, đừng để lãng phí.”
Một động tác khiến cho mọi người giật mình, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hai người.
Thân thiết như vậy?
Sắc mặt Lạc Dịch Bắc nặng nề, cho Phương Trì Hạ một ánh mắt, trực tiếp đi ra phía ngoài bãi cỏ.
Anh ý bảo cô rời đi, nhưng mà Phương Trì Hạ làm như không thấy, nhẹ cúi đầu, tiếp tục dùng cơm.
Bảo Bảo vốn ngồi gần Lạc Dịch Bắc, ánh mắt kia của anh cô đương nhiên thấy được.
Chỉ là ánh mắt như vậy, thậm chí còn không có ám chỉ, nhưng cô mẫn cảm thấy được có gì đó.
Khi tiệc tối kết thúc, cô đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Phương Trì Hạ giới thiệu” Xin chào, tôi là Cát Sao Bảo.”
Cô nói xong mỉm cười, biểu hiện tự nhiên hào phóng.
Ngược lại Phương Trì Hạ nhất thời không biết nguyên nhân cô ấy giới thiệu tên của mình.
Bảo Bảo cũng không giải thích gì thêm, theo sau người Lạc gia rời đi.
Phương Trì Hạ đi ra ngoài, vừa đi vừa nhẩm tên của cô ấy
Cát Sao Bảo…
Cát Sao Bảo..
Dường như đã nghe qua ở nơi nào đó.
Lúc đi ra khách sạn, đầu như bị vât gì đó đánh tỉnh, mới kịp phản ứng.
Cát Sao Bảo, là tiểu công chúa được mọi người ở Dung Hi sủng ái, là viên minh chậu trên tay LẠc Hi Thần và Sa Chức Tĩnh, là con gái duy nhất của Lạc gia, là em họ của LẠc Dịch Bắc.
Cái tên này Phương Trì Hạ từng thấy trên tạp chí.
“Đã ra?” Lạc Dịch Bắc từ sau khi cho cô một ánh mắt đều một mực ra ngoài đợi cô, đợi đã hơn một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, thoạt nhìn rất nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất