Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 173: Khó nghe gần chết
Đồng Nhan chu đáo giới thiệu quan hệ hai nhà và toàn bộ người Lạc gia cho cô.
Cô ấy làm như vậy, mục đích rất đơn giản, nếu Phương Trì Hạ muốn giữ bí mật chuyện hai người kết hôn, cô ấy sẽ giúp cô.
Giới thiệu người Lạc gia cho cô, về sau gặp mặt, Phương Trì Hạ thông minh như vậy, Đồng Nhan cảm thấy, cô hẳn là biết bản thân nên làm thế nào.
Ít nhất, có thể tránh khỏi trùng hợp như đêm nay.
“Đại bảo bối, cảm ơn!” Phương Trì Hạ rất cảm kích cô, sau đó liền ôm lấy cô.
Cách đó không xa, Lạc Dịch Bắc đang nâng ly rượu trò chuyện cùng người khác, ánh mắt anh vừa lúc đảo qua, thoáng nhìn hai người, cau mày.
Phương Trì Hạ và Đồng Nhan vẫn luôn gọi nhau rất thân mật, cử chỉ cũng thế, kề vai sát cánh là chuyện bình thường.
Kỳ thật, giữa con gái với nhau làm như vậy rất bình thường, nhưng mà ở trong mắt Lạc Dịch Bắc, lại cực kì phản cảm.
Hai đứa con gái ôm nhau thân mật như vậy làm gì?
Lại nhớ đến mấy cái khẩu vị đối thoại nặng trong cuộc trò chuyện giữa Phương Trì Hạ và Đồng Nhan, trong lòng Lạc Dịch Bắc có chút lộp bộp.
Bên này, Phương Trì Hạ tựa hồ không chú ý tới ánh mắt anh, cùng Đồng Nhan đi dạo, nghiêng đầu một câu “Đại bảo bối”, xoay người lại một câu “Đại bảo bối”, gọi còn cực kì thuận miệng.
Lạc Dịch Bắc lặng lẽ nhìn chằm chằm hai người một lát, sau đó bước tới.
“Đại bảo bối, tớ muốn cái này!”
“Đại bảo bối, cậu muốn nếm thử à?”
“Đại bảo bối, chuyện tớ vừa đặc biệt nhắc nhở, cậu nhớ phải giúp tớ giữ bí mật đấy!”
Phương Trì Hạ không thấy anh, vẫn còn gọi “Đại bảo bối” như cũ.
Lạc Dịch Bắc bước vài bước qua, kéo Phương Trì Hạ đến bên người, khuôn mặt lạnh lùng khẽ mắng, “Không được gọi như vậy!”
“Tại sao?” Phương Trì Hạ ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.“Đúng vậy? Vì sao chứ?” Đồng Nhan cũng rất không hiểu.
"Còn hỏi tại sao?” Lạc Dịch Bắc lạnh lùng quét mắt nhìn hai người, có chút bực bội kéo kéo cà vạt của mình, lầm bầm lầu bầu toát ra một câu, “Khó nghe gần chết!”
“Sao lại khó nghe? Tôi thích là được.” Phương Trì Hạ đối với lời nói kia của anh không cho là đúng, còn rất không sợ chết mà đáp lại.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đảo qua khuôn mặt cô, cặp lông mày nhíu nhíu lại.
Đây là muốn tranh cãi với anh?
“Nhan Nhan, chúng ta đi thôi!” Phương Trì Hạ thất kinh phát giác lại đây lời nói của mình, lấy lại tinh thần, kéo Đồng Nhan tới nơi khác.
Trường hợp như đêm nay, những người quen biết Lạc Dịch Bắc đều ở đây, thật sự không thích hợp để cãi nhau.
Sau khi hai người ở lại chỗ khác một lúc, Phương Trì Hạ nhìn thời gian cũng khá trễ nên đề nghị trở về.
Đồng Nhan muốn đưa cô, cũng đã chạy tới cửa, xe Lạc Dịch Bắc thình lình lại chạy tới.
“Lên xe!” Ánh mắt đảo qua mặt Phương Trì Hạ, anh lạnh giọng ra lệnh.
“Tôi và Nhan Nhan cùng nhau trở về là được!” Phương Trì Hạ suy xét đến quan hệ hai người, có chút do dự, Lạc Dịch Bắc lại đẩy cửa xe ra, xuống xe, bế ngang cô lên rồi đi vào trong xe.
Đồng Nhan đứng bên cạnh, bất động thanh sắc nhìn anh như vậy, khuôn mặt hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.
Hai đứa con gái gọi thân mật cũng không cho, động tác thân mật cũng không cho, để cô đưa trở về cũng không chịu?
Ẩn hôn cũng có thể để ý nhiều như vậy?
Xe Lạc Dịch Bắc lập tức rời đi.
Về đến nhà, khi lên lầu, anh vừa đi vừa hỏi cô, “Sao lại quen biết con bé Đồng Nhan kia?”
“Chúng tôi là bạn cùng phòng.” Phương Trì Hạ nhàn nhạt đáp lại anh, lướt qua anh đi lên lầu, trở về phòng ngủ cầm quần áo muốn vào phòng tắm.
Cô ấy làm như vậy, mục đích rất đơn giản, nếu Phương Trì Hạ muốn giữ bí mật chuyện hai người kết hôn, cô ấy sẽ giúp cô.
Giới thiệu người Lạc gia cho cô, về sau gặp mặt, Phương Trì Hạ thông minh như vậy, Đồng Nhan cảm thấy, cô hẳn là biết bản thân nên làm thế nào.
Ít nhất, có thể tránh khỏi trùng hợp như đêm nay.
“Đại bảo bối, cảm ơn!” Phương Trì Hạ rất cảm kích cô, sau đó liền ôm lấy cô.
Cách đó không xa, Lạc Dịch Bắc đang nâng ly rượu trò chuyện cùng người khác, ánh mắt anh vừa lúc đảo qua, thoáng nhìn hai người, cau mày.
Phương Trì Hạ và Đồng Nhan vẫn luôn gọi nhau rất thân mật, cử chỉ cũng thế, kề vai sát cánh là chuyện bình thường.
Kỳ thật, giữa con gái với nhau làm như vậy rất bình thường, nhưng mà ở trong mắt Lạc Dịch Bắc, lại cực kì phản cảm.
Hai đứa con gái ôm nhau thân mật như vậy làm gì?
Lại nhớ đến mấy cái khẩu vị đối thoại nặng trong cuộc trò chuyện giữa Phương Trì Hạ và Đồng Nhan, trong lòng Lạc Dịch Bắc có chút lộp bộp.
Bên này, Phương Trì Hạ tựa hồ không chú ý tới ánh mắt anh, cùng Đồng Nhan đi dạo, nghiêng đầu một câu “Đại bảo bối”, xoay người lại một câu “Đại bảo bối”, gọi còn cực kì thuận miệng.
Lạc Dịch Bắc lặng lẽ nhìn chằm chằm hai người một lát, sau đó bước tới.
“Đại bảo bối, tớ muốn cái này!”
“Đại bảo bối, cậu muốn nếm thử à?”
“Đại bảo bối, chuyện tớ vừa đặc biệt nhắc nhở, cậu nhớ phải giúp tớ giữ bí mật đấy!”
Phương Trì Hạ không thấy anh, vẫn còn gọi “Đại bảo bối” như cũ.
Lạc Dịch Bắc bước vài bước qua, kéo Phương Trì Hạ đến bên người, khuôn mặt lạnh lùng khẽ mắng, “Không được gọi như vậy!”
“Tại sao?” Phương Trì Hạ ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.“Đúng vậy? Vì sao chứ?” Đồng Nhan cũng rất không hiểu.
"Còn hỏi tại sao?” Lạc Dịch Bắc lạnh lùng quét mắt nhìn hai người, có chút bực bội kéo kéo cà vạt của mình, lầm bầm lầu bầu toát ra một câu, “Khó nghe gần chết!”
“Sao lại khó nghe? Tôi thích là được.” Phương Trì Hạ đối với lời nói kia của anh không cho là đúng, còn rất không sợ chết mà đáp lại.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đảo qua khuôn mặt cô, cặp lông mày nhíu nhíu lại.
Đây là muốn tranh cãi với anh?
“Nhan Nhan, chúng ta đi thôi!” Phương Trì Hạ thất kinh phát giác lại đây lời nói của mình, lấy lại tinh thần, kéo Đồng Nhan tới nơi khác.
Trường hợp như đêm nay, những người quen biết Lạc Dịch Bắc đều ở đây, thật sự không thích hợp để cãi nhau.
Sau khi hai người ở lại chỗ khác một lúc, Phương Trì Hạ nhìn thời gian cũng khá trễ nên đề nghị trở về.
Đồng Nhan muốn đưa cô, cũng đã chạy tới cửa, xe Lạc Dịch Bắc thình lình lại chạy tới.
“Lên xe!” Ánh mắt đảo qua mặt Phương Trì Hạ, anh lạnh giọng ra lệnh.
“Tôi và Nhan Nhan cùng nhau trở về là được!” Phương Trì Hạ suy xét đến quan hệ hai người, có chút do dự, Lạc Dịch Bắc lại đẩy cửa xe ra, xuống xe, bế ngang cô lên rồi đi vào trong xe.
Đồng Nhan đứng bên cạnh, bất động thanh sắc nhìn anh như vậy, khuôn mặt hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.
Hai đứa con gái gọi thân mật cũng không cho, động tác thân mật cũng không cho, để cô đưa trở về cũng không chịu?
Ẩn hôn cũng có thể để ý nhiều như vậy?
Xe Lạc Dịch Bắc lập tức rời đi.
Về đến nhà, khi lên lầu, anh vừa đi vừa hỏi cô, “Sao lại quen biết con bé Đồng Nhan kia?”
“Chúng tôi là bạn cùng phòng.” Phương Trì Hạ nhàn nhạt đáp lại anh, lướt qua anh đi lên lầu, trở về phòng ngủ cầm quần áo muốn vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất