Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 220: Chị xem ra thật đáng thương
"Em thấy thì chính là vậy, trong nhà bị đàn áp thì thôi đi, bây giờ còn mang người ta đến công ty nữa."
"Chị đến làm việc vặt cho anh ta hả?"
Lời của tiểu Tả rất nhiều, giống như tự nói chuyện một mình vậy, một mình nói cả một đống thứ, Phương Trì Hạ hận không thể bịt miệng của nó.
"Tiểu Tả, đừng nói nữa." Không muốn khơi dậy bát quái, Phương Trì Hạ lườm nó một cái.
Tiểu Tả ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên nhìn cô, buông ra một câu nói mang tính tổng kết, "Chị đáng thương thật đó!"
Phương Trì Hạ cạn lời im lặng, nhưnh lại chẳng giải thích.
Quay người, vào phòng uống nước pha hai ly cà phê, một ly bưng đến phòng làm việc của Lạc Dịch Bắc.
Tiểu Tả đi vào theo, đôi mắt cứ luôn nhìn chằm chằm cô xoay người.
Khi có nó ở đây, mỗi sợi dây thần kinh trên người Phương Trì Hạ đều đang căng thẳng.
Chủ yếu là đứa trẻ này đã quá thông minh, vừa không cẩn thận bị nó nhìn ra một chút điểm không bình thường giữa mình và Lạc Dịch Bắc, Phương Trì Hạ sợ sẽ rơi vào hậu quả giống như với Đồng Nhan lần trước.
Phương Trì Hạ bị nó đi theo suốt đường đều vô cùng cẩn thận, rất là thận trọng.
Đến bên Lạc Dịch Bắc, đặt cà phê xuống, tay vẫn chưa rút về, tay của Lạc Dịch Bắc đột nhiên đưa qua.
Anh định bưng cà phê, tay của hai người trùng hợp chạm vào, ngón tay sượt qua ngón tay, hơi ấm đến từ anh, xuyên thấu huyết quản mỏng manh của Phương Trì Hạ một cách rõ ràng, truyền đến trên tay của cô.
Tay của Phương Trì Hạ cứng đờ, hoảng loạn thu trở về.
Cảm giác ấy giống như là lo sợ dính líu tới anh vậy, lại giống như đang ghét bỏ vi khuẩn gây bệnh.
Hành động này, khiến Lạc Dịch Bắc hơi ngạc nhiên, tầm nhìn chuyên tâm trên giấy tờ, từ từ ngẩng lên.
"Tôi ra ngoài trước đây!" Phương Trì Hạ quay người, bưng khay định rời đi, lại bị Lạc Dịch Bắc gọi lại, "Tôi nói có thể đi rồi à?"
Sống lưng Phương Trì Hạ đông lại, tầm nhìn cứng đờ xoay qua, " Còn có việc gì?"
"Cà phê nóng quá rồi." Lạc Dịch Bắc liếc nhìn cà phê trên bàn một cái, ánh mắt ung dung nhìn về hướng của cô.
Anh đây là yêu cầu cô nghĩ cách làm nó nhanh nguội đi.
Phương Trì Hạ có lại cảm giác anh đang cố tình trêu đùa cô, trong lòng có hơi bực bội, nhưng mà, lúc hai người ở công ty, cô trước giờ không nổi giận với anh.
Đi đến vài bước, cô đứng trước mặt anh, cầm theo một tập tài liệu, bắt đầu giúp anh quạt nhẹ nhàng.
Tiểu Tả nghiêng đầu nhỏ đứng sau lưng cô, chưa từng rời khỏi hai người họ.
"Không có gì." Tiểu Tả cười he he với anh, đi đến xô-pha cạnh đó, nhấc chân nhỏ lên ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người của Phương Trì Hạ.
Nó thật sự là sợ cô ở đây bị ức hiếp, nên lúc nào cũng đi theo sau cô, bao gồm vào căn phòng làm việc này cũng vậy.
Tuy nhiên, tâm lý này của nó, lại không được Phương Trì Hạ hiểu cho.
Phương Trì Hạ lúc nào cũng đề phòng nó, chỉ sợ bản thân và Lạc Dịch Bắc vừa không cẩn thận mập mờ một chút thì bị nó nhìn thấu, đến lúc đó khiến cho mọi người trong Dung Hi đều biết.
Khóe mắt liếc nhìn xem nó còn ở đó không, hành động của cô rất cẩn trọng.
Một lúc, Lạc Dịch Bắc cũng không biết là không ngại bị tiểu Tả nhìn ra hay là cố tình để cô khó xử, lúc cô đang giúp anh làm nguội cà phê, tay của anh đột nhiên nắm tay đang buông xuống kia của cô bắt đầu đùa giỡn.
Động tác của Lạc Dịch Bắc rất tản mạn, trêu đùa từng ngón từng ngón tay của cô, ngón tay cũng không biết có phải cố ý hay không, đột nhiên lướt nhẹ trong lòng bàn tay cô một cái.
"Chị đến làm việc vặt cho anh ta hả?"
Lời của tiểu Tả rất nhiều, giống như tự nói chuyện một mình vậy, một mình nói cả một đống thứ, Phương Trì Hạ hận không thể bịt miệng của nó.
"Tiểu Tả, đừng nói nữa." Không muốn khơi dậy bát quái, Phương Trì Hạ lườm nó một cái.
Tiểu Tả ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên nhìn cô, buông ra một câu nói mang tính tổng kết, "Chị đáng thương thật đó!"
Phương Trì Hạ cạn lời im lặng, nhưnh lại chẳng giải thích.
Quay người, vào phòng uống nước pha hai ly cà phê, một ly bưng đến phòng làm việc của Lạc Dịch Bắc.
Tiểu Tả đi vào theo, đôi mắt cứ luôn nhìn chằm chằm cô xoay người.
Khi có nó ở đây, mỗi sợi dây thần kinh trên người Phương Trì Hạ đều đang căng thẳng.
Chủ yếu là đứa trẻ này đã quá thông minh, vừa không cẩn thận bị nó nhìn ra một chút điểm không bình thường giữa mình và Lạc Dịch Bắc, Phương Trì Hạ sợ sẽ rơi vào hậu quả giống như với Đồng Nhan lần trước.
Phương Trì Hạ bị nó đi theo suốt đường đều vô cùng cẩn thận, rất là thận trọng.
Đến bên Lạc Dịch Bắc, đặt cà phê xuống, tay vẫn chưa rút về, tay của Lạc Dịch Bắc đột nhiên đưa qua.
Anh định bưng cà phê, tay của hai người trùng hợp chạm vào, ngón tay sượt qua ngón tay, hơi ấm đến từ anh, xuyên thấu huyết quản mỏng manh của Phương Trì Hạ một cách rõ ràng, truyền đến trên tay của cô.
Tay của Phương Trì Hạ cứng đờ, hoảng loạn thu trở về.
Cảm giác ấy giống như là lo sợ dính líu tới anh vậy, lại giống như đang ghét bỏ vi khuẩn gây bệnh.
Hành động này, khiến Lạc Dịch Bắc hơi ngạc nhiên, tầm nhìn chuyên tâm trên giấy tờ, từ từ ngẩng lên.
"Tôi ra ngoài trước đây!" Phương Trì Hạ quay người, bưng khay định rời đi, lại bị Lạc Dịch Bắc gọi lại, "Tôi nói có thể đi rồi à?"
Sống lưng Phương Trì Hạ đông lại, tầm nhìn cứng đờ xoay qua, " Còn có việc gì?"
"Cà phê nóng quá rồi." Lạc Dịch Bắc liếc nhìn cà phê trên bàn một cái, ánh mắt ung dung nhìn về hướng của cô.
Anh đây là yêu cầu cô nghĩ cách làm nó nhanh nguội đi.
Phương Trì Hạ có lại cảm giác anh đang cố tình trêu đùa cô, trong lòng có hơi bực bội, nhưng mà, lúc hai người ở công ty, cô trước giờ không nổi giận với anh.
Đi đến vài bước, cô đứng trước mặt anh, cầm theo một tập tài liệu, bắt đầu giúp anh quạt nhẹ nhàng.
Tiểu Tả nghiêng đầu nhỏ đứng sau lưng cô, chưa từng rời khỏi hai người họ.
"Không có gì." Tiểu Tả cười he he với anh, đi đến xô-pha cạnh đó, nhấc chân nhỏ lên ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người của Phương Trì Hạ.
Nó thật sự là sợ cô ở đây bị ức hiếp, nên lúc nào cũng đi theo sau cô, bao gồm vào căn phòng làm việc này cũng vậy.
Tuy nhiên, tâm lý này của nó, lại không được Phương Trì Hạ hiểu cho.
Phương Trì Hạ lúc nào cũng đề phòng nó, chỉ sợ bản thân và Lạc Dịch Bắc vừa không cẩn thận mập mờ một chút thì bị nó nhìn thấu, đến lúc đó khiến cho mọi người trong Dung Hi đều biết.
Khóe mắt liếc nhìn xem nó còn ở đó không, hành động của cô rất cẩn trọng.
Một lúc, Lạc Dịch Bắc cũng không biết là không ngại bị tiểu Tả nhìn ra hay là cố tình để cô khó xử, lúc cô đang giúp anh làm nguội cà phê, tay của anh đột nhiên nắm tay đang buông xuống kia của cô bắt đầu đùa giỡn.
Động tác của Lạc Dịch Bắc rất tản mạn, trêu đùa từng ngón từng ngón tay của cô, ngón tay cũng không biết có phải cố ý hay không, đột nhiên lướt nhẹ trong lòng bàn tay cô một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất