Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 234: Thích thô bạo đơn giản như vậy
Lạc Dịch Bắc nhìn qua phản ứng của cô, nghĩ đến ngày đó cô từ Thi gia trở về mặt đầy ủy khuất, không muốn Sa Chức Tĩnh nhắc đến nhiều, đặt đũa xuống bàn, nhàn nhạt nói chen vào “Không biết Tiểu Tả bây giờ như thế nào?”
“Tôi đi xem một chút.”
Phương Trì Hạ hiểu ý kia là cho cô kiếm cớ rời đi, đứng dậy lễ phép nói với mọi người trên bàn, quay người đi lên lầu.
Sa CHức Tĩnh kì thật cũng thuận miệng hỏi, không phải có ý muốn chạm đến nỗi đau của cô.
Làm cha mẹ, hiểu bối cảnh nữ nhân bên cạnh con trai không phải là bình thường sao?
Đưa mắt nhìn Phương Trì Hạ rời đi, bà chuyển qua nhìn Lạc Dịch Bắc.
Đây là bảo vệ sao?
“Con ăn xong rồi, lên xem Tiểu Tả một chút.”Lạc Dịch Bắc đứng lên, như không có việc gì đứng dậy đi lên lầu.
Khi vào phòng, tiểu tả đang ngồi trên giường khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng tiểu thiếu gia, trên mặt còn lạnh lùng.
Hắn hình như không muốn ăn cơm, Phương Trì Hạ đang trêu chọc hắn, trên tay cầm hai con rối, đang diễn kịch rối cho hắn xem, trong miệng còn ngâm nga bài hát.
Tiểu Tả hình như đối với cô ghét bỏ, khinh thường hừ một tiếng “ẤU trĩ!”
“Ngạo mạn!” Phương Trì Hạ không khách khí châm biếm nó một câu, đem chén đẩy đến trước mặt nó “Em đến cùng là có ăn hay không?”
“Không ăn!” Tinh thần Tiểu Tả hiện tại tốt hơn không ít, cũng không giống như hôm qua, như con cừu nhỏ dễ bị khi dễ, cằm nhỏ nâng lên kiêu ngạo nghiêng đâu.
Phương Trì Hạ đôi mi thanh tú nhéo một cái, nhìn nó tức đến ngứa răng, nhưng lại không làm được cái gì.
Lạc Dịch Bắc đứng ở cửa nhìn thấy một màn này, vài bước đi vào, gõ lên đầu Tiểu Tả một cái, đạm mạc nói “Ăn đi!”
Trên người anh có một cỗ khí thế rất lớn,nói chuyện lại lạnh lùng, khiến người ta rất kinh sợ.
Tiểu Tả bình thường không nghe lời cha mẹ nhưng tuyệt đối nghe lời anh.
Ngẩng đầu nhìn anh một cái, như làm chuyện xấu bị bắt được, trầm thấp cúi đầu, nhận lấy tiền, buồn bực bắt đầu ăn.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn một màn này, có chút khó tin nhìn Lạc Dịch Bắc.
Cô dỗ dành, hành động cũng không thế bắt nó ăn vậy mà anh vừa nói một câu đã xong chuyện.
“Hóa ra là thích kiểu thô bạo đơn giản kia! Sao không nói sớm!” Phương Trì Hạ trêu Tiểu Tả một câu,ánh mắt chuyển sang Lạc Dịch Bắc “Nơi này giao cho anh đấy.”
Cô kì thật không muốn ở cùng một chỗ với anh, chỉ cần nơi có anh, trong đầu cô liền nghĩ đến chuyện chuồn đi.
Lạc Dịch Bắc mới vào không đến hai phút, cô liền đi ra ngoài.
Xuống dưới lầu, Phương Trì Hạ đi ra ngoài vườn.
Hoa viên Lạc gia rất lớn, so với công viên bình thường còn lớn hơn, lại còn trang trí rất xinh đẹp, trong vườn hoa cỏ trái cây gì cũng có.
Phương Trì Hạ không biết đường ở đây, tùy tiện đi một chút liền đi đến một biệt thự không biết là ai ở.
Lúc đi qua vườn trái cây, bỗng nhiên có một con Husky từ bụi cỏ chạy đến.
Con chó có màu rất đẹp, lông bóng loáng tỏa sáng, vừa nhìn đã biết chủ nhân rất chăm chút.
Nhìn thấy cô cũng không hung hăng thậm chí còn rất ngoan ngoãn chạy từng vòng quanh người cô, chơi đùa với cô.
Phương Trì Hạ rất thích chó, đúng lúc này cũng không muốn trở về liền hái chút hoa quả dứt khoát ngồi xuống cho Husky ăn.
“Tôi đi xem một chút.”
Phương Trì Hạ hiểu ý kia là cho cô kiếm cớ rời đi, đứng dậy lễ phép nói với mọi người trên bàn, quay người đi lên lầu.
Sa CHức Tĩnh kì thật cũng thuận miệng hỏi, không phải có ý muốn chạm đến nỗi đau của cô.
Làm cha mẹ, hiểu bối cảnh nữ nhân bên cạnh con trai không phải là bình thường sao?
Đưa mắt nhìn Phương Trì Hạ rời đi, bà chuyển qua nhìn Lạc Dịch Bắc.
Đây là bảo vệ sao?
“Con ăn xong rồi, lên xem Tiểu Tả một chút.”Lạc Dịch Bắc đứng lên, như không có việc gì đứng dậy đi lên lầu.
Khi vào phòng, tiểu tả đang ngồi trên giường khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng tiểu thiếu gia, trên mặt còn lạnh lùng.
Hắn hình như không muốn ăn cơm, Phương Trì Hạ đang trêu chọc hắn, trên tay cầm hai con rối, đang diễn kịch rối cho hắn xem, trong miệng còn ngâm nga bài hát.
Tiểu Tả hình như đối với cô ghét bỏ, khinh thường hừ một tiếng “ẤU trĩ!”
“Ngạo mạn!” Phương Trì Hạ không khách khí châm biếm nó một câu, đem chén đẩy đến trước mặt nó “Em đến cùng là có ăn hay không?”
“Không ăn!” Tinh thần Tiểu Tả hiện tại tốt hơn không ít, cũng không giống như hôm qua, như con cừu nhỏ dễ bị khi dễ, cằm nhỏ nâng lên kiêu ngạo nghiêng đâu.
Phương Trì Hạ đôi mi thanh tú nhéo một cái, nhìn nó tức đến ngứa răng, nhưng lại không làm được cái gì.
Lạc Dịch Bắc đứng ở cửa nhìn thấy một màn này, vài bước đi vào, gõ lên đầu Tiểu Tả một cái, đạm mạc nói “Ăn đi!”
Trên người anh có một cỗ khí thế rất lớn,nói chuyện lại lạnh lùng, khiến người ta rất kinh sợ.
Tiểu Tả bình thường không nghe lời cha mẹ nhưng tuyệt đối nghe lời anh.
Ngẩng đầu nhìn anh một cái, như làm chuyện xấu bị bắt được, trầm thấp cúi đầu, nhận lấy tiền, buồn bực bắt đầu ăn.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn một màn này, có chút khó tin nhìn Lạc Dịch Bắc.
Cô dỗ dành, hành động cũng không thế bắt nó ăn vậy mà anh vừa nói một câu đã xong chuyện.
“Hóa ra là thích kiểu thô bạo đơn giản kia! Sao không nói sớm!” Phương Trì Hạ trêu Tiểu Tả một câu,ánh mắt chuyển sang Lạc Dịch Bắc “Nơi này giao cho anh đấy.”
Cô kì thật không muốn ở cùng một chỗ với anh, chỉ cần nơi có anh, trong đầu cô liền nghĩ đến chuyện chuồn đi.
Lạc Dịch Bắc mới vào không đến hai phút, cô liền đi ra ngoài.
Xuống dưới lầu, Phương Trì Hạ đi ra ngoài vườn.
Hoa viên Lạc gia rất lớn, so với công viên bình thường còn lớn hơn, lại còn trang trí rất xinh đẹp, trong vườn hoa cỏ trái cây gì cũng có.
Phương Trì Hạ không biết đường ở đây, tùy tiện đi một chút liền đi đến một biệt thự không biết là ai ở.
Lúc đi qua vườn trái cây, bỗng nhiên có một con Husky từ bụi cỏ chạy đến.
Con chó có màu rất đẹp, lông bóng loáng tỏa sáng, vừa nhìn đã biết chủ nhân rất chăm chút.
Nhìn thấy cô cũng không hung hăng thậm chí còn rất ngoan ngoãn chạy từng vòng quanh người cô, chơi đùa với cô.
Phương Trì Hạ rất thích chó, đúng lúc này cũng không muốn trở về liền hái chút hoa quả dứt khoát ngồi xuống cho Husky ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất