Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 247: Nếu anh có chuyện gì, tôi thế nào
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, cô đâu có nhao nhao?
Rất muốn đưa đẩy anh lần nữa, thế nhưng, nhìn bộ dáng Lạc Dịch Bắc rõ ràng không nguyện phản ứng cô, cô nhịn xúc động xuống.
Hai người ngồi dựa vào vị trí cửa sổ, lúc này có lẽ đã tới giờ trưa, trong không trung có ánh mặt trời chiếu vào.
Ấm áp, rất mãn nguyện.
Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng dựa vào Phương Trì Hạ, thân thể dựa cô, sách phủ trên mặt, cũng không nói chuyện.
Anh tựa hồ đã ngủ, vừa bắt đầu chỉ có lưng tựa trên người cô, về sau đại khái là cảm thấy ghế sô pha quá nhỏ, chân không có chỗ để gác, ngủ ngủ, trực tiếp gối đầu lên trên đùi cô.
Một động tác, để cho lưng Phương Trì Hạ cương cương.
Anh cũng không biết là không phát giác hay là cố ý, sau khi đầu gối lên cũng không di chuyển.
Chỗ Phương Trì Hạ bị anh gối lên rất không được tự nhiên, rất muốn đẩy anh ra, thế nhưng là, vươn tay ra về phía sau, nghe hô hấp của anh thanh thanh nhẹ nhàng hư hư thực thực, lại nhịn xuống xúc động.
Kỳ thật, máy bay bay hành trình dài như vậy, toàn bộ hành trình anh ngủ thì đối với cô là một chuyện tốt.
Chung quy cũng tốt hơn so với khi tỉnh dậy hai người đối mặt với nhau.
Dựa theo tính cách của Lạc Dịch Bắc, thời gian dài như vậy, Phương Trì Hạ không tin anh sẽ an phận, dù cho hai người ở trên máy bay.
Ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, Phương Trì Hạ không nhìn anh.
Thành phố C đến Nice, giữa đường vượt qua rất nhiều chỗ, thời tiết ngoài cửa sổ cũng biến hóa thất thường.
Có thể trước 10 phút còn ở giữa trời quang, 10 phút sau lại mù mịt rậm rạp.Hành trình đến đại khái là phía trên một phiến hải dương, nhiệt độ trong buồng phi cơ bỗng nhiên lạnh không ít.
Phương Trì Hạ lục lọi một drap trải giường, muốn đắp ở trên người mình, còn chưa đắp lên, ánh mắt nhịn không được nhìn người đàn ông đang nằm ở trên người cô.
Lúc trước Lạc Dịch Bắc, cô không xác định được anh ngủ thật hay là đơn thuần không muốn lý cô, thế nhưng anh hiện tại, cô cảm thấy hẳn là đã ngủ say.
Lẳng lặng nhìn nhìn anh, Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm gương mặt được tạo hình tinh xảo một hồi lâu, cũng không biết mình như thế nào, vậy mà ma xui quỷ khiến cầm drap trải giường trong tay phủ ở trên người anh.
Giúp anh sửa sửa, tay đang chuẩn bị thu hồi, cổ tay thình lình bị một tay chế trụ.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, tất cả động tác cứ như vậy dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía anh đang nằm.
Lạc Dịch Bắc nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên mặt cô.
Thân thể Phương Trì Hạ nghiêng qua, mặt vừa vặn ở trên đỉnh đầu anh, tay cứ bị anh kìm như vậy, thân thể bị anh kéo về phía trước.
Mà Lạc Dịch Bắc nằm ngang, đầu gối ở trên đùi cô.
Tư thế như vậy, thoạt nhìn cực giống như Phương Trì Hạ thò qua hôn anh.
Mặt hai người ở cự ly rất gần, bốn mắt nhìn nhau, thậm chí Phương Trì Hạ có thể thấy rất rõ ràng hình ảnh thu nhỏ của mình trong đó.
"Phương tiểu thư, em đang làm gì đó?". Tầm mắt Lạc Dịch Bắc đầu tiên là liếc mắt nhìn drap giường phủ lên người mình, nhàn nhạt chế nhạo một câu, ánh mắt lấy tốc độ cực kỳ chậm chạp nhìn lướt qua mặt cô, con mắt, chóp mũi, tiếp theo là môi...
"Ở Nice còn một đoạn thời gian dài như vậy, đi đến chỗ nào cũng dựa vào anh, ăn, ở, công tác phương diện, nếu anh có cái gì, đến lúc sau phiền toái là tôi”.
Phương Trì Hạ bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, như không có việc gì tìm lý do cho hành vi của mình, muốn rút tay về, một cánh tay của Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên ôm cái ót cô, kìm đầu cô xuống, môi anh dán lên môi cô.
Rất muốn đưa đẩy anh lần nữa, thế nhưng, nhìn bộ dáng Lạc Dịch Bắc rõ ràng không nguyện phản ứng cô, cô nhịn xúc động xuống.
Hai người ngồi dựa vào vị trí cửa sổ, lúc này có lẽ đã tới giờ trưa, trong không trung có ánh mặt trời chiếu vào.
Ấm áp, rất mãn nguyện.
Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng dựa vào Phương Trì Hạ, thân thể dựa cô, sách phủ trên mặt, cũng không nói chuyện.
Anh tựa hồ đã ngủ, vừa bắt đầu chỉ có lưng tựa trên người cô, về sau đại khái là cảm thấy ghế sô pha quá nhỏ, chân không có chỗ để gác, ngủ ngủ, trực tiếp gối đầu lên trên đùi cô.
Một động tác, để cho lưng Phương Trì Hạ cương cương.
Anh cũng không biết là không phát giác hay là cố ý, sau khi đầu gối lên cũng không di chuyển.
Chỗ Phương Trì Hạ bị anh gối lên rất không được tự nhiên, rất muốn đẩy anh ra, thế nhưng là, vươn tay ra về phía sau, nghe hô hấp của anh thanh thanh nhẹ nhàng hư hư thực thực, lại nhịn xuống xúc động.
Kỳ thật, máy bay bay hành trình dài như vậy, toàn bộ hành trình anh ngủ thì đối với cô là một chuyện tốt.
Chung quy cũng tốt hơn so với khi tỉnh dậy hai người đối mặt với nhau.
Dựa theo tính cách của Lạc Dịch Bắc, thời gian dài như vậy, Phương Trì Hạ không tin anh sẽ an phận, dù cho hai người ở trên máy bay.
Ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ, Phương Trì Hạ không nhìn anh.
Thành phố C đến Nice, giữa đường vượt qua rất nhiều chỗ, thời tiết ngoài cửa sổ cũng biến hóa thất thường.
Có thể trước 10 phút còn ở giữa trời quang, 10 phút sau lại mù mịt rậm rạp.Hành trình đến đại khái là phía trên một phiến hải dương, nhiệt độ trong buồng phi cơ bỗng nhiên lạnh không ít.
Phương Trì Hạ lục lọi một drap trải giường, muốn đắp ở trên người mình, còn chưa đắp lên, ánh mắt nhịn không được nhìn người đàn ông đang nằm ở trên người cô.
Lúc trước Lạc Dịch Bắc, cô không xác định được anh ngủ thật hay là đơn thuần không muốn lý cô, thế nhưng anh hiện tại, cô cảm thấy hẳn là đã ngủ say.
Lẳng lặng nhìn nhìn anh, Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm gương mặt được tạo hình tinh xảo một hồi lâu, cũng không biết mình như thế nào, vậy mà ma xui quỷ khiến cầm drap trải giường trong tay phủ ở trên người anh.
Giúp anh sửa sửa, tay đang chuẩn bị thu hồi, cổ tay thình lình bị một tay chế trụ.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, tất cả động tác cứ như vậy dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía anh đang nằm.
Lạc Dịch Bắc nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên mặt cô.
Thân thể Phương Trì Hạ nghiêng qua, mặt vừa vặn ở trên đỉnh đầu anh, tay cứ bị anh kìm như vậy, thân thể bị anh kéo về phía trước.
Mà Lạc Dịch Bắc nằm ngang, đầu gối ở trên đùi cô.
Tư thế như vậy, thoạt nhìn cực giống như Phương Trì Hạ thò qua hôn anh.
Mặt hai người ở cự ly rất gần, bốn mắt nhìn nhau, thậm chí Phương Trì Hạ có thể thấy rất rõ ràng hình ảnh thu nhỏ của mình trong đó.
"Phương tiểu thư, em đang làm gì đó?". Tầm mắt Lạc Dịch Bắc đầu tiên là liếc mắt nhìn drap giường phủ lên người mình, nhàn nhạt chế nhạo một câu, ánh mắt lấy tốc độ cực kỳ chậm chạp nhìn lướt qua mặt cô, con mắt, chóp mũi, tiếp theo là môi...
"Ở Nice còn một đoạn thời gian dài như vậy, đi đến chỗ nào cũng dựa vào anh, ăn, ở, công tác phương diện, nếu anh có cái gì, đến lúc sau phiền toái là tôi”.
Phương Trì Hạ bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, như không có việc gì tìm lý do cho hành vi của mình, muốn rút tay về, một cánh tay của Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên ôm cái ót cô, kìm đầu cô xuống, môi anh dán lên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất