Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 262: Người thắng làm vua
Sắc mặt Lạc Dịch Bắc, gần như thoắt một cái liền đen lại.
Ánh mắt anh nhìn cô còn thực sắc bén, cảm giác kia giống như có chút không cam lòng.
Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến sóng lưng lành lạnh, rút tay từ trong tay anh ra, làm như không có chuyện gì đi vào phòng tắm.
Lần thứ hai đi ra là vài phút sau đó.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đuổi theo bóng dáng di động của cô, nhìn cô đi qua trước mặt mình, xoay qua chỗ khác, lúc cô đi đến mép giường, bỗng nhiên đứng lên đi đến về phía cô.
Phương Trì Hạ đang xốc khăn trải giường, nghe thấy tiếng bước chân của anh liền sửng sốt.
động tác trên tay dừng lại, xoay người, muốn nhìn xem tình hình phía sau, nhưng chỉ thấy một bóng đen từ phía sau chụp xuống, Phương Trì Hạ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị anh đẩy ngã lên giường, đầu nặng nề đập xuống gối đầu……
Phương Trì Hạ lại một lần nữa bị đè!
Lại còn là trong tình huống không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Thậm chí cô còn không biết mình đã châm lửa chỗ nào!
Ngày hôm sau toàn thân rã rời tỉnh lại, cô tức hận người đàn ông vẫn còn ở trong phòng kia, lúc nhìn Lạc Dịch Bắc, nghiến cắn đến ken két vang dội.
Lạc Dịch Bắc đang mặc quần áo, cánh tay dài hững hờ luồn vào ống tay áo, sửa sửa vạt áo, sau đó động tác ưu nhã bắt đầu cài cúc áo sơ mi.
“Trứng - thối!” Phương Trì Hạ cắn răng chửi nhỏ một câu.
Giọng cô rất nhỏ, nhỏ đến mức chắc chỉ có mình cô có thể nghe thấy.
Nhưng Lạc Dịch Bắc là loại lỗ tai gì?
Thính lực cực tốt, một chút âm thanh tới chỗ anh liền như được phóng đại lên mấy lần.
Chuẩn xác không sai xót bắt được những từ trong miệng cô, khóe mắt dư quang hơi nghiêng đi, anh nhìn thoáng qua chỗ cô, đuôi lông mày nhếch nhếch, “Không phục?”
Một câu liền ngăn chặn Phương Trì Hạ, mặc dù có đầy bụng oán hận nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nuốt hết lại vào bụng.
Mỗi lần Lạc Dịch Bắc dùng loại khẩu khí này nói chuyện, những lời nói ra đều không phải những gì cô muốn nghe.
Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, không chừng cuộc đối thoại sẽ biến thành “Không phục thì làm tiếp chuyện tối qua” hoặc là “Người thắng làm vua người thua làm ấm giường” linh tinh.
Phương Trì Hạ biết có chừng có mực, hơn nữa cũng đã kết hôn, loại chuyện như tối hôm qua quá đỗi bình thường!
Cô cũng chỉ là bất mãn mà càu nhàu thôi, sao có thể thật sự làm gì được anh.
“Hôm nay đến công ty sao?” Xốc lên chăn đơn muốn xuống giường, thoáng nhìn quần áo vẫn rơi vãi trên mặt đất, động tác cô lại nhịn xuống.
“ừm.” Lạc Dịch Bắc kéo dài âm cuối trả lời cô, đầu tiên là nhìn quần áo cô, sau đó lại từ từ chuyển đến trên người cô.
Anh đang nhìn cô, thậm chí ánh mắt còn có vẻ rất hứng thú.
Trong lòng Phương Trì Hạ có chút xấu hổ, song, cũng không muốn để anh xem trò vui.
Làm như không có chuyện gì xốc chăn đơn xuống giường, dùng chăn đơn bọc cơ thể của mình, cúi người, nhặt quần áo lên, cô dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đưa lưng về phía anh, tròng quần áo vào người.
động tác của cô rất nhanh, không để cho mờ ám có thời gian lên men.
Mặc quần áo xong, cô xoay người đi vào phòng tắm, “Chờ em một chút, lát nữa em và anh cùng đi!”
Lạc Dịch Bắc nhìn cô vẫn quấn khăn trải giường, nhíu lông mày, vẻ mặt kia như có chút thất vọng.
Lúc Phương Trì Hạ lần thứ hai bước ra đã thay xong quần áo đi ra ngoài, sau đó cùng anh đi xuống lầu.
Trên đường đến công ty, Lạc Dịch Bắc vừa lái xe vừa nói chuyện với cô, “Lát nữa sẽ ký hợp đồng với hoàng tộc nước R, em đi thay anh.”
Ánh mắt anh nhìn cô còn thực sắc bén, cảm giác kia giống như có chút không cam lòng.
Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến sóng lưng lành lạnh, rút tay từ trong tay anh ra, làm như không có chuyện gì đi vào phòng tắm.
Lần thứ hai đi ra là vài phút sau đó.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đuổi theo bóng dáng di động của cô, nhìn cô đi qua trước mặt mình, xoay qua chỗ khác, lúc cô đi đến mép giường, bỗng nhiên đứng lên đi đến về phía cô.
Phương Trì Hạ đang xốc khăn trải giường, nghe thấy tiếng bước chân của anh liền sửng sốt.
động tác trên tay dừng lại, xoay người, muốn nhìn xem tình hình phía sau, nhưng chỉ thấy một bóng đen từ phía sau chụp xuống, Phương Trì Hạ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị anh đẩy ngã lên giường, đầu nặng nề đập xuống gối đầu……
Phương Trì Hạ lại một lần nữa bị đè!
Lại còn là trong tình huống không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Thậm chí cô còn không biết mình đã châm lửa chỗ nào!
Ngày hôm sau toàn thân rã rời tỉnh lại, cô tức hận người đàn ông vẫn còn ở trong phòng kia, lúc nhìn Lạc Dịch Bắc, nghiến cắn đến ken két vang dội.
Lạc Dịch Bắc đang mặc quần áo, cánh tay dài hững hờ luồn vào ống tay áo, sửa sửa vạt áo, sau đó động tác ưu nhã bắt đầu cài cúc áo sơ mi.
“Trứng - thối!” Phương Trì Hạ cắn răng chửi nhỏ một câu.
Giọng cô rất nhỏ, nhỏ đến mức chắc chỉ có mình cô có thể nghe thấy.
Nhưng Lạc Dịch Bắc là loại lỗ tai gì?
Thính lực cực tốt, một chút âm thanh tới chỗ anh liền như được phóng đại lên mấy lần.
Chuẩn xác không sai xót bắt được những từ trong miệng cô, khóe mắt dư quang hơi nghiêng đi, anh nhìn thoáng qua chỗ cô, đuôi lông mày nhếch nhếch, “Không phục?”
Một câu liền ngăn chặn Phương Trì Hạ, mặc dù có đầy bụng oán hận nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nuốt hết lại vào bụng.
Mỗi lần Lạc Dịch Bắc dùng loại khẩu khí này nói chuyện, những lời nói ra đều không phải những gì cô muốn nghe.
Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, không chừng cuộc đối thoại sẽ biến thành “Không phục thì làm tiếp chuyện tối qua” hoặc là “Người thắng làm vua người thua làm ấm giường” linh tinh.
Phương Trì Hạ biết có chừng có mực, hơn nữa cũng đã kết hôn, loại chuyện như tối hôm qua quá đỗi bình thường!
Cô cũng chỉ là bất mãn mà càu nhàu thôi, sao có thể thật sự làm gì được anh.
“Hôm nay đến công ty sao?” Xốc lên chăn đơn muốn xuống giường, thoáng nhìn quần áo vẫn rơi vãi trên mặt đất, động tác cô lại nhịn xuống.
“ừm.” Lạc Dịch Bắc kéo dài âm cuối trả lời cô, đầu tiên là nhìn quần áo cô, sau đó lại từ từ chuyển đến trên người cô.
Anh đang nhìn cô, thậm chí ánh mắt còn có vẻ rất hứng thú.
Trong lòng Phương Trì Hạ có chút xấu hổ, song, cũng không muốn để anh xem trò vui.
Làm như không có chuyện gì xốc chăn đơn xuống giường, dùng chăn đơn bọc cơ thể của mình, cúi người, nhặt quần áo lên, cô dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đưa lưng về phía anh, tròng quần áo vào người.
động tác của cô rất nhanh, không để cho mờ ám có thời gian lên men.
Mặc quần áo xong, cô xoay người đi vào phòng tắm, “Chờ em một chút, lát nữa em và anh cùng đi!”
Lạc Dịch Bắc nhìn cô vẫn quấn khăn trải giường, nhíu lông mày, vẻ mặt kia như có chút thất vọng.
Lúc Phương Trì Hạ lần thứ hai bước ra đã thay xong quần áo đi ra ngoài, sau đó cùng anh đi xuống lầu.
Trên đường đến công ty, Lạc Dịch Bắc vừa lái xe vừa nói chuyện với cô, “Lát nữa sẽ ký hợp đồng với hoàng tộc nước R, em đi thay anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất