Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 276: Tầm quan trọng của lão công
Một tiếng xưng hô, làm Lạc Dịch Bắc sửng sốt một chút.
Tiếng Phương Trì Hạ tương đối uyển chuyển, nghe tới thực làm người ta thư thái, tiếng nói kiều mềm làm Lạc Dịch Bắc xém chút nữa nhịn không được.
Ánh mắt rất có hứng thú mà nhìn cô, anh chính là bị cách xưng hô kia của cô lấy lòng, môi mỏng mở lên một vòng cung nhỏ.
“Vừa kêu cái gì?” Ánh mắt lướt qua mặt cô, anh như vô ý mà hỏi.
Phương Trì Hạ bất động thanh sắc quan sát thần sắc anh, sắc mặt anh hình như tốt lên đôi chút, chắc chắn là vừa rồi cô gọi anh như vậy là có hiệu quả.
Cô thật sự không biết như thế nào mới có thể làm cho hắn vui vẻ, lúc nãy cô gọi hắn như cũng chỉ là buột miệng mà thôi.
Chẳng qua, cô cũng không muốn như vậy mà kêu anh, hơn nữa lúc này cũng không phải lúc ra vẻ.
Không cùng anh tách ra, cô ôm lấy cổ anh, liền như vậy nhìn anh, một lần nữa kêu anh: "Lão công".
Lạc Dễ Bắc ánh mắt thâm trầm nhìn cô, hai tay ôm eo cô nhích lên phía trước, thân thể cô ngã ra sau lại bị anh dùng lực kéo lên.
Anh dùng lực có điểm lớn làm thân thể Phương Trì Hạ nghiêng về phía trước liền đụng phải ngực anh.
Lạc Dịch Bắc thuận tay đem cô ôm vào lòng. Mặt đối mặt, cả hai gần nhau trong ganh tấc.
Phương Trì Hạ sững sốt một chút. Khóe miệng Lạc Dịch Bắc như có như không hiện lên một vòng cung.
Khoảng cách giữa cả hai thật gần, gần đến mức cô có thể cảm thấy từng nhịp hô hấp của anh.
Thật là nóng!
Phương Trì Hạ cũng như vậy mà nhìn anh, đột nhiên bị anh dùng ánh mắt như vậy nhìn. Trong ngực trái tim cô chứ nhảy bang bang.
Cô có chút không tự nhiên muốn tách ra nhưng vừa mới cử động, liền bị Lạc Dịch Bắc cường ngạng ôm lại.
“Phương tiểu thư, em đây là đang ngượng ngùng sao?” Anh trêu trọc nói, đôi lông mày thậm chí còn hơi nâng lên.
"Tôi,...tôi chỉ là nghĩ muốn đi vào phòng" Phương Trì Hạ chống tay muốn kéo dãn khoảng cách giữa anh và cô, nghiêng đầu liên muốn đi vào trong phòng. Lạc Dịch Bắc chế trụ cằm dưới của cô, môi hướng môi cô mà hôn lên.
Phương Trì Hạ ngơ ra, như một phản xạ có điều kiện cô tìm kiếm thứ gì đó để ngăn trở giữa hai người nhưng lại bị anh túm lấy cổ tay.
Hung hăng hôn cô một chút, miệng anh nâng lên một vòng cung. Buông môi cô ra anh thật tà ác mà dùng đầu ngón tay miết miết môi của cô.
“Cũng không tệ lắm.” Nhẹ nhàng ném xuống một câu liền đi vào phòng.
Một câu không đầu, không đuôi, cũng không biết là chỉ cái gì.
Phương Trì Hạ đứng đơ tại chỗ, mặt vừa trắng lại vừa hồng.
Anh đây là thích cô sao?
Phương Trì Hạ đứng trên ban công một chút cũng liền theo Lạc Dịch Bắc về phòng.
Vừa rồi, làm động tác yêu cầu độ khó cao như vậy, eo của cô bây giờ giống như không còn là của cô nữa vậy, đi cũng thật là khó khăn.
Lạc Dịch Bắc ý vị thâm trường mà nhìn cô: "Có cần tôi giúp em không?"
Tiếng Phương Trì Hạ tương đối uyển chuyển, nghe tới thực làm người ta thư thái, tiếng nói kiều mềm làm Lạc Dịch Bắc xém chút nữa nhịn không được.
Ánh mắt rất có hứng thú mà nhìn cô, anh chính là bị cách xưng hô kia của cô lấy lòng, môi mỏng mở lên một vòng cung nhỏ.
“Vừa kêu cái gì?” Ánh mắt lướt qua mặt cô, anh như vô ý mà hỏi.
Phương Trì Hạ bất động thanh sắc quan sát thần sắc anh, sắc mặt anh hình như tốt lên đôi chút, chắc chắn là vừa rồi cô gọi anh như vậy là có hiệu quả.
Cô thật sự không biết như thế nào mới có thể làm cho hắn vui vẻ, lúc nãy cô gọi hắn như cũng chỉ là buột miệng mà thôi.
Chẳng qua, cô cũng không muốn như vậy mà kêu anh, hơn nữa lúc này cũng không phải lúc ra vẻ.
Không cùng anh tách ra, cô ôm lấy cổ anh, liền như vậy nhìn anh, một lần nữa kêu anh: "Lão công".
Lạc Dễ Bắc ánh mắt thâm trầm nhìn cô, hai tay ôm eo cô nhích lên phía trước, thân thể cô ngã ra sau lại bị anh dùng lực kéo lên.
Anh dùng lực có điểm lớn làm thân thể Phương Trì Hạ nghiêng về phía trước liền đụng phải ngực anh.
Lạc Dịch Bắc thuận tay đem cô ôm vào lòng. Mặt đối mặt, cả hai gần nhau trong ganh tấc.
Phương Trì Hạ sững sốt một chút. Khóe miệng Lạc Dịch Bắc như có như không hiện lên một vòng cung.
Khoảng cách giữa cả hai thật gần, gần đến mức cô có thể cảm thấy từng nhịp hô hấp của anh.
Thật là nóng!
Phương Trì Hạ cũng như vậy mà nhìn anh, đột nhiên bị anh dùng ánh mắt như vậy nhìn. Trong ngực trái tim cô chứ nhảy bang bang.
Cô có chút không tự nhiên muốn tách ra nhưng vừa mới cử động, liền bị Lạc Dịch Bắc cường ngạng ôm lại.
“Phương tiểu thư, em đây là đang ngượng ngùng sao?” Anh trêu trọc nói, đôi lông mày thậm chí còn hơi nâng lên.
"Tôi,...tôi chỉ là nghĩ muốn đi vào phòng" Phương Trì Hạ chống tay muốn kéo dãn khoảng cách giữa anh và cô, nghiêng đầu liên muốn đi vào trong phòng. Lạc Dịch Bắc chế trụ cằm dưới của cô, môi hướng môi cô mà hôn lên.
Phương Trì Hạ ngơ ra, như một phản xạ có điều kiện cô tìm kiếm thứ gì đó để ngăn trở giữa hai người nhưng lại bị anh túm lấy cổ tay.
Hung hăng hôn cô một chút, miệng anh nâng lên một vòng cung. Buông môi cô ra anh thật tà ác mà dùng đầu ngón tay miết miết môi của cô.
“Cũng không tệ lắm.” Nhẹ nhàng ném xuống một câu liền đi vào phòng.
Một câu không đầu, không đuôi, cũng không biết là chỉ cái gì.
Phương Trì Hạ đứng đơ tại chỗ, mặt vừa trắng lại vừa hồng.
Anh đây là thích cô sao?
Phương Trì Hạ đứng trên ban công một chút cũng liền theo Lạc Dịch Bắc về phòng.
Vừa rồi, làm động tác yêu cầu độ khó cao như vậy, eo của cô bây giờ giống như không còn là của cô nữa vậy, đi cũng thật là khó khăn.
Lạc Dịch Bắc ý vị thâm trường mà nhìn cô: "Có cần tôi giúp em không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất