Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 295: Cô ấy đã là hoa có chủ
Đặc điểm lớn nhất của lễ phục Valentino là mang đậm hơi thở quý tộc hoa lệ, đơn giản lại không mất đi sự quý phái.
Bộ mà Phương Trì Hạ chọn màu xanh nước có vạt áo được làm bằng vải mỏng linh động, phần trên là đường may với chất liệu ren, thiết kế rất đơn giản, nhưng sau khi khoác lên lại vô cùng cùng đẹp đẽ.
Phí Tư Nặc lúc nhìn cô đi từ trên lầu xuống, trong đôi mắt không che đậy mà chảy trôi sự kinh ngạc.
Phương Trì Hạ không nhìn anh ta, đang cúi đầu chỉnh sửa lại váy.
Phí Tư Nặc bảo người chuẩn bị bộ lễ phục này cho cô, không ngờ lại hợp với thân người, điểm này khiến cô có hơi kinh ngạc.
Lạc Dịch Bắc cũng từng làm chuyện này cho cô, quần áo chuẩn bị mỗi lần cũng rất vừa thân, nhưng Phương Trì Hạ đối với việc này lại không bất ngờ.
Tốt xấu gì cô và anh cũng đã sống cùng nhau thời gian dài đến thế, vả lại hai người đều đã kết hôn, anh đối với cái gì của cô cũng đều đã thân thuộc, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà, cô và Phí Tư Nặc căn bản là chưa từng tiếp xúc thân mật, anh làm thế nào nắm bắt chính xác đến thế?
Phương Trì Hạ rất ngạc nhiên, vấn đề này, thậm chí đến khi cô và Phí Tư Nặc ra khỏi thành bảo, cũng không làm rõ được.
"Tối nay cô rất đẹp." Phí Tư Nặc và Lạc Dịch Bắc không như nhau, anh ta khen ngợi, anh ta sẽ thẳng thừng biểu đạt ra suy nghĩ của mình.
"Cảm ơn." Phương Trì Hạ nghiêng đầu chỉnh sửa tóc ở đằng sau, tay ở sau lưng sửa rồi lại sửa, dường như là định chỉnh gọn gàng một chút.
Phí Tư Nặc đi đến vài bước, gạt tay của cô ra, vén tóc của cô lên, rất thản nhiên giúp cô sửa từng sợi tóc lại ngay ngắn.
Hành động này, khiến Phương Trì Hạ ngẩn người.
"Đi thôi!" Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, Phí Tư Nặc đưa cánh tay của mình về phía cô.
Phương Trì Hạ hiểu ý của anh, nhìn chằm chằm cánh tay của anh được một lúc, đặt tay mình khoác lên đó.
Cô mang giày cao gót có gót rất nhỏ, đi đường hơi chậm, Phí Tư Nặc cũng không biết là vì để phối hợp với cô, hay là vốn là đã ung dung như thế, bước chân cũng rất từ tốn.
Từ nhà chính đến ga-ra khoảng cách không xa lắm, hai người cứ như thế đi mất 10 phút.
Lúc lái xe đến phủ của bá tước Đỗ Lan, đã là hơn 7 giờ tối.
Địa vị của Phí Tư Nặc ở thành phố R rõ ràng là vô cùng cao, đi đến đâu, người cúi đầu khom lưng với anh đều rất nhiều, thái độ đều là cung kính.
Phương Trì Hạ lần đầu tiên cùng anh ta tham dự tại nơi đông người này, cô không biết là, đây cũng là lần đầu Phí Tư Nặc công khai đưa người đi cùng là nữ tham dự bữa tiệc nghiêm túc như thế của giới quý tộc.
Nơi đây là châu Âu, khách đến nơi này tối nay đa số đều là người châu Âu, gương mặt phương Tây điển hình, duy chỉ có Phương Trì Hạ và Phí Tư Nặc.
Phí Tư Nặc còn ổn, người ở đây đều quen biết, gương mặt này của anh người của nước R đều đã nhìn quen rồi.
Ngược lại là Phương Trì Hạ, một gương mặt phương Đông đột nhiên xuất hiện trong đám đông nhiều người phương Tây đến thế, cảm giác giống như sắc đỏ giữa rừng xanh, đặc biệt nổi bật.
Ngũ quan của Phương Trì Hạ tinh xảo, cứ như vậy mà đứng bên cạnh Phí Tư Nặc, giống như một búp bê Phương Đông xinh đẹp vậy, hai người vừa xuất hiện, liền đã thu hút không ít ánh nhìn ở bữa tiệc.
"Tư Nặc, vị này là ai, trước đây chưa từng gặp qua?" Một chàng trai trẻ trong đám đó thân phận có lẽ cũng không tầm thường nhìn Phương Trì Hạ được một lúc, mỉm cười trêu đùa.
"Văn Sâm, dạy cậu một câu tiếng Trung, hoa đã có chủ đừng tùy tiện hái, hiểu chứ?" Phí Tư Nặc lạnh lùng trả lời đối phương một câu, để lại Văn Sâm với gương mặt méo mó, dẫn theo Phương Trì Hạ làm như không có việc gì mà đi vào.
Bộ mà Phương Trì Hạ chọn màu xanh nước có vạt áo được làm bằng vải mỏng linh động, phần trên là đường may với chất liệu ren, thiết kế rất đơn giản, nhưng sau khi khoác lên lại vô cùng cùng đẹp đẽ.
Phí Tư Nặc lúc nhìn cô đi từ trên lầu xuống, trong đôi mắt không che đậy mà chảy trôi sự kinh ngạc.
Phương Trì Hạ không nhìn anh ta, đang cúi đầu chỉnh sửa lại váy.
Phí Tư Nặc bảo người chuẩn bị bộ lễ phục này cho cô, không ngờ lại hợp với thân người, điểm này khiến cô có hơi kinh ngạc.
Lạc Dịch Bắc cũng từng làm chuyện này cho cô, quần áo chuẩn bị mỗi lần cũng rất vừa thân, nhưng Phương Trì Hạ đối với việc này lại không bất ngờ.
Tốt xấu gì cô và anh cũng đã sống cùng nhau thời gian dài đến thế, vả lại hai người đều đã kết hôn, anh đối với cái gì của cô cũng đều đã thân thuộc, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà, cô và Phí Tư Nặc căn bản là chưa từng tiếp xúc thân mật, anh làm thế nào nắm bắt chính xác đến thế?
Phương Trì Hạ rất ngạc nhiên, vấn đề này, thậm chí đến khi cô và Phí Tư Nặc ra khỏi thành bảo, cũng không làm rõ được.
"Tối nay cô rất đẹp." Phí Tư Nặc và Lạc Dịch Bắc không như nhau, anh ta khen ngợi, anh ta sẽ thẳng thừng biểu đạt ra suy nghĩ của mình.
"Cảm ơn." Phương Trì Hạ nghiêng đầu chỉnh sửa tóc ở đằng sau, tay ở sau lưng sửa rồi lại sửa, dường như là định chỉnh gọn gàng một chút.
Phí Tư Nặc đi đến vài bước, gạt tay của cô ra, vén tóc của cô lên, rất thản nhiên giúp cô sửa từng sợi tóc lại ngay ngắn.
Hành động này, khiến Phương Trì Hạ ngẩn người.
"Đi thôi!" Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, Phí Tư Nặc đưa cánh tay của mình về phía cô.
Phương Trì Hạ hiểu ý của anh, nhìn chằm chằm cánh tay của anh được một lúc, đặt tay mình khoác lên đó.
Cô mang giày cao gót có gót rất nhỏ, đi đường hơi chậm, Phí Tư Nặc cũng không biết là vì để phối hợp với cô, hay là vốn là đã ung dung như thế, bước chân cũng rất từ tốn.
Từ nhà chính đến ga-ra khoảng cách không xa lắm, hai người cứ như thế đi mất 10 phút.
Lúc lái xe đến phủ của bá tước Đỗ Lan, đã là hơn 7 giờ tối.
Địa vị của Phí Tư Nặc ở thành phố R rõ ràng là vô cùng cao, đi đến đâu, người cúi đầu khom lưng với anh đều rất nhiều, thái độ đều là cung kính.
Phương Trì Hạ lần đầu tiên cùng anh ta tham dự tại nơi đông người này, cô không biết là, đây cũng là lần đầu Phí Tư Nặc công khai đưa người đi cùng là nữ tham dự bữa tiệc nghiêm túc như thế của giới quý tộc.
Nơi đây là châu Âu, khách đến nơi này tối nay đa số đều là người châu Âu, gương mặt phương Tây điển hình, duy chỉ có Phương Trì Hạ và Phí Tư Nặc.
Phí Tư Nặc còn ổn, người ở đây đều quen biết, gương mặt này của anh người của nước R đều đã nhìn quen rồi.
Ngược lại là Phương Trì Hạ, một gương mặt phương Đông đột nhiên xuất hiện trong đám đông nhiều người phương Tây đến thế, cảm giác giống như sắc đỏ giữa rừng xanh, đặc biệt nổi bật.
Ngũ quan của Phương Trì Hạ tinh xảo, cứ như vậy mà đứng bên cạnh Phí Tư Nặc, giống như một búp bê Phương Đông xinh đẹp vậy, hai người vừa xuất hiện, liền đã thu hút không ít ánh nhìn ở bữa tiệc.
"Tư Nặc, vị này là ai, trước đây chưa từng gặp qua?" Một chàng trai trẻ trong đám đó thân phận có lẽ cũng không tầm thường nhìn Phương Trì Hạ được một lúc, mỉm cười trêu đùa.
"Văn Sâm, dạy cậu một câu tiếng Trung, hoa đã có chủ đừng tùy tiện hái, hiểu chứ?" Phí Tư Nặc lạnh lùng trả lời đối phương một câu, để lại Văn Sâm với gương mặt méo mó, dẫn theo Phương Trì Hạ làm như không có việc gì mà đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất