Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 335: Chấn động toàn thành phố
Trong màn ảnh khuôn mặt của Phương Trì Hạ hơi nghiêng, không nhìn rõ được toàn bộ.
Chỉ có thể nhìn rõ được bàn tay cô, tinh tế oánh nhuận, trắng nõn như ngọc, cùng với chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út óng ánh như da thịt của cô.
Mảnh lụa nhỏ khẽ bay bay, vừa vặn dừng ở cổ tay cô.
Hình ảnh này đủ tình ý, ánh mắt Lạc Dịch Bắc rất chuẩn, quảng cáo do Phương Trì Hạ quay có cảm giác tốt hơn Anna rất nhiều.
Chủ yếu là cô rất tự nhiên, rất tươi mát, sẽ không giống như Anna, dù là mặc quần áo ngây thơ thì cũng dung tục gái đứng đường.
Lạc Dịch Bắc rất vừa lòng với lần quay nào, sau khi trở về còn thưởng thức thật lâu, không quá hai ngày liền đưa mẫu nhẫn này ra thị trường.
Lúc ra mắt cũng không công bố tên nhà thiết kế, đây là yêu cầu của Phương Trì Hạ.
Vốn dĩ thiết kế không nằm trong kế hoạch tương lại của cô, Phương Trì Hạ cảm thấy khá tốt khi cứ ẩn nấp sau ánh đèn như vậy.
Thiết kế của Phương Trì Hạ có đăc điểm lớn nhất là không khô khan, trang sức là vật chết nhưng được cô thổi hồn vào, đặc biệt sinh động.
Như dự đoán của Lạc Dịch Bắc, sau khi mẫu thiết kế này được công bố đã nhận được sự hưởng ứng vô cùng mạnh mẽ, như một làn gió mới nhanh chóng thổi đến các ngóc ngách của Châu Âu.
Càng làm chấn động hơn nữa là mức tiền đấu giá của sản phẩm.
Dung Hi chỉ đưa ra thị trường những mẫu trang sức độc nhất vô nhị, sản phẩm lần này của Phương Trì Hạ cũng như vậy.
Dung Hi luôn áp dụng phương thức bán đấu giá với những sản phẩm độc nhất vô nhị, mà tác phẩm của Phương Trì Hạ được bán với giá năm trăm triệu!
Một chiếc nhẫn mà bán với giá năm trăm triệu, hơn nữa còn là tác phẩm không công bố tên tác giả, điều này chưa từng xảy ra trong giới thiết kế.
Cũng bởi vì việc này mà càng khiến tác phẩm trở nên chấn động, còn được lan truyền khắp Châu Âu.
Lạc Dịch Bắc ngồi trên sô pha phòng khách, ánh mắt nhìn hình ảnh trên Ipad, cau mày nhìn đơn đặt hàng đã được xác nhận.
Trang sức của Dung Hi đều có giá cả xa xỉ, nhưng lấy năm trăm triệu để mua thì vẫn tương đối nhiều.
Chủ yếu là bởi vì người ngoài không biết được tác phẩm lần này là do ai thiết kế.
Tác phẩm của Phương Trì Hạ vừa độc đáo lại tự nhiên nhưng Lạc Dịch Bắc rất rõ sẽ không đến được cái giá mấy trăm triệu.
Trừ phi, đối phương không phải đơn thuần bởi vì thích tác phẩm mà mua, mà bởi vì…… Người!
Người nào ra tay rộng rãi như vậy?
Đầu ngón tay gõ nhẹ, người đầu tiên hiện ra trong đầu Lạc Dịch Bắc chính là Phí Tư Nặc.
Người thừa kế dua nhất của gia tộc Chris, số tiền này cũng không đáng là bao với số tài sản của người.
Phí Tư Nặc ở nước R, nếu anh ta muốn mua nhẫn thì địa chỉ phải ở nước R mới đúng.
Nhưng địa chỉ trên đơn đặt hàng lại là Bắc Ireland.
Bắc Ireland rõ ràng không liên quan gì đến Phí Tư Nặc.
Phương Trì Hạ đứng trước cửa sổ phòng khách cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Bắc Ireland……
Bắc Ireland!
Chẳng lẽ là……
Trong đầu Phương Trì Hạ nhảy ra một cái tên, mặt bỗng nhiên nâng lên.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đảo qua người cô, mặt không chút biểu tình hỏi, “Em có bạn bè ở Bắc Ireland sao?”
Phương Trì Hạ không muốn làm anh nghĩ nhiều, thản nhiên phủ nhận, “Không có.”
Giọng của cô cũng không biểu hiện ra cái gì, nói xong liền xoay người trấn định tự nhiên đi lên lầu.
Lạc Dịch Bắc không một tiếng động nhìn bóng lưng cô, ánh mắt càng trầm…
Chỉ có thể nhìn rõ được bàn tay cô, tinh tế oánh nhuận, trắng nõn như ngọc, cùng với chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út óng ánh như da thịt của cô.
Mảnh lụa nhỏ khẽ bay bay, vừa vặn dừng ở cổ tay cô.
Hình ảnh này đủ tình ý, ánh mắt Lạc Dịch Bắc rất chuẩn, quảng cáo do Phương Trì Hạ quay có cảm giác tốt hơn Anna rất nhiều.
Chủ yếu là cô rất tự nhiên, rất tươi mát, sẽ không giống như Anna, dù là mặc quần áo ngây thơ thì cũng dung tục gái đứng đường.
Lạc Dịch Bắc rất vừa lòng với lần quay nào, sau khi trở về còn thưởng thức thật lâu, không quá hai ngày liền đưa mẫu nhẫn này ra thị trường.
Lúc ra mắt cũng không công bố tên nhà thiết kế, đây là yêu cầu của Phương Trì Hạ.
Vốn dĩ thiết kế không nằm trong kế hoạch tương lại của cô, Phương Trì Hạ cảm thấy khá tốt khi cứ ẩn nấp sau ánh đèn như vậy.
Thiết kế của Phương Trì Hạ có đăc điểm lớn nhất là không khô khan, trang sức là vật chết nhưng được cô thổi hồn vào, đặc biệt sinh động.
Như dự đoán của Lạc Dịch Bắc, sau khi mẫu thiết kế này được công bố đã nhận được sự hưởng ứng vô cùng mạnh mẽ, như một làn gió mới nhanh chóng thổi đến các ngóc ngách của Châu Âu.
Càng làm chấn động hơn nữa là mức tiền đấu giá của sản phẩm.
Dung Hi chỉ đưa ra thị trường những mẫu trang sức độc nhất vô nhị, sản phẩm lần này của Phương Trì Hạ cũng như vậy.
Dung Hi luôn áp dụng phương thức bán đấu giá với những sản phẩm độc nhất vô nhị, mà tác phẩm của Phương Trì Hạ được bán với giá năm trăm triệu!
Một chiếc nhẫn mà bán với giá năm trăm triệu, hơn nữa còn là tác phẩm không công bố tên tác giả, điều này chưa từng xảy ra trong giới thiết kế.
Cũng bởi vì việc này mà càng khiến tác phẩm trở nên chấn động, còn được lan truyền khắp Châu Âu.
Lạc Dịch Bắc ngồi trên sô pha phòng khách, ánh mắt nhìn hình ảnh trên Ipad, cau mày nhìn đơn đặt hàng đã được xác nhận.
Trang sức của Dung Hi đều có giá cả xa xỉ, nhưng lấy năm trăm triệu để mua thì vẫn tương đối nhiều.
Chủ yếu là bởi vì người ngoài không biết được tác phẩm lần này là do ai thiết kế.
Tác phẩm của Phương Trì Hạ vừa độc đáo lại tự nhiên nhưng Lạc Dịch Bắc rất rõ sẽ không đến được cái giá mấy trăm triệu.
Trừ phi, đối phương không phải đơn thuần bởi vì thích tác phẩm mà mua, mà bởi vì…… Người!
Người nào ra tay rộng rãi như vậy?
Đầu ngón tay gõ nhẹ, người đầu tiên hiện ra trong đầu Lạc Dịch Bắc chính là Phí Tư Nặc.
Người thừa kế dua nhất của gia tộc Chris, số tiền này cũng không đáng là bao với số tài sản của người.
Phí Tư Nặc ở nước R, nếu anh ta muốn mua nhẫn thì địa chỉ phải ở nước R mới đúng.
Nhưng địa chỉ trên đơn đặt hàng lại là Bắc Ireland.
Bắc Ireland rõ ràng không liên quan gì đến Phí Tư Nặc.
Phương Trì Hạ đứng trước cửa sổ phòng khách cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Bắc Ireland……
Bắc Ireland!
Chẳng lẽ là……
Trong đầu Phương Trì Hạ nhảy ra một cái tên, mặt bỗng nhiên nâng lên.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đảo qua người cô, mặt không chút biểu tình hỏi, “Em có bạn bè ở Bắc Ireland sao?”
Phương Trì Hạ không muốn làm anh nghĩ nhiều, thản nhiên phủ nhận, “Không có.”
Giọng của cô cũng không biểu hiện ra cái gì, nói xong liền xoay người trấn định tự nhiên đi lên lầu.
Lạc Dịch Bắc không một tiếng động nhìn bóng lưng cô, ánh mắt càng trầm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất