Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 35: Ông xã…
Phương Trì Hạ không hiểu, đường đường là Đại thiếu gia Dung Hi tại sao phải đơn giản đáp ứng kết hôn với cô như vậy?
Lại vừa nghĩ tới hôm nay tự mình tới trường học, chuyện độc miệng nói cha anh và anh ngay trước mặt anh ở trong xe, biểu hiện trên mặt nhất thời liền mất trật tự.
Xem cô làm việc ngốc gì?
"Hạ Hạ, không sao chứ?". An An thấy thần sắc cô có chút không đúng, vừa đi vừa hỏi.
Mặt Phương Trì Hạ chậm rãi nghiêng đi, lẳng lặng nhìn nhìn cô, do dự nên mở miệng như thế nào.
Trầm mặc một hồi lâu, dứt khoát trực tiếp thẳng thắn: "An An, mình kết hôn!".
An An sững sờ một chút, tưởng cô đang nói đùa: "Nói cái gì đó? Đừng lấy loại chuyện này trêu chọc mình”.
"Mình nói là thật!". Phương Trì Hạ nhắc lại lần nữa.
An An kinh ngạc nhìn cô, chậm rãi phản ứng cô một chút, biểu hiện trên mặt có chút ngốc trệ.
Trầm mặc một hồi lâu, phản ứng kịp, đê-xi-ben cũng dương cao vài phân: "Kết hôn? Kết hôn với ai? Lúc trước sao không nghe cậu nói chứ?”.
"Mình biết cậu vội vã muốn gả đi, thế nhưng, loại chuyện này sao có thể miễn cưỡng như vậy? Lời lúc trước mình cho là đề nghị, thế nhưng, nếu quả thật kết hôn, còn phải cân nhắc kĩ lưỡng nha? Hạ Hạ cậu làm thế nào? Có phải ai bức cậu hay không!".
Cô ấy rất nhiều, giống như bắt đầu mở súng máy đùng đùng (*không dứt) độc miệng một đống lớn, ngoại trừ trong khẩu khí có trách cứ, còn rất lo lắng.
An An tính cách thẳng, có phản ứng kích động như vậy, trong dự liệu của Phương Trì Hạ.
Vỗ nhẹ vai cô ấy, cô giải thích: "Mình tự nguyện, không có ai bức mình, hôm nay mình quay về trường học là chuyển hành lý tới, về sau có thể sẽ không trọ ở trường. Đừng lo lắng, mình rất khỏe”.
An An lại khẽ giật mình, ngây ngốc nhìn nhìn cô, hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.
Kết hôn!
Vậy mà thực sự kết hôn...Cho cô ấy trở về uống chén trà trước rồi an ủi.
Hai người một trước một sau trở lại ký túc xá, buổi chiều không có lớp, lúc ngủ trưa Phương Trì Hạ luôn thu xếp đồ đạc.
Đồ vật cô rất đơn giản, trong nhà đồ dùng sinh hoạt có, cô chỉ cần mang quần áo bình thường của mình tới đó là được rồi, một cái rương hành lý đã có thể đối phó.
An An nhìn nhìn bóng lưng cô gấp quần áo, thình lình hỏi một câu: "Hạ Hạ, ông xã cậu là ai?".
Tay Phương Trì Hạ đang xếp quần áo dừng một chút, chỉ là dùng khóe mắt liếc qua tờ báo trong tay cô ấy đang cầm.
An An cầm là báo thương lượng, đầu đề đưa tin vừa lúc là Dung Hi, ba chữ Lạc Dịch Bắc, ở trong tiêu đề đặc biệt bắt mắt.
"Lần sau có cơ hội sẽ nói cho cậu biết!". Kéo rương hành lý, đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, lúc này chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Mắt nhìn chữ phía trên, Phương Trì Hạ giật mình một chút, cầm lấy điện thoại.
"Ra, tôi ở bên ngoài!". Âm thanh Lạc Dịch Bắc, đạm mạc trước sau như một.
"Đợi tôi năm phút đồng hồ". Phương Trì Hạ nhanh chóng chỉnh đồ không kịp xếp xong ở trên giường, cùng với âm thanh đừng của An An, kéo rương hành lý đi ra ngoài.
Lúc rời khỏi chung cư, có chút không xác định là lần thứ mấy mình lấy giấy hôn thú kia ra xem.
Rõ ràng nhìn thấy phía trên tên Lạc Dịch Bắc, hít thở thật sâu lần nữa, cầm sách vở đặt ở trong bọc hành lý.
Kỳ thật cô không tiêu hóa hết sự thật mình tùy tiện lập gia đình lại có thể là Lạc Dịch Bắc, quãng đường đi ra ngoài này, bước chân có chút phù phiếm.
Ánh sáng hoàng hôn rất nhạt, ấm áp.
Người đàn ông phong thần tuấn dật dựa vào bên cạnh xe chờ cô, sau lưng như là được mạ một tầng ánh sáng chói mắt.
Lại vừa nghĩ tới hôm nay tự mình tới trường học, chuyện độc miệng nói cha anh và anh ngay trước mặt anh ở trong xe, biểu hiện trên mặt nhất thời liền mất trật tự.
Xem cô làm việc ngốc gì?
"Hạ Hạ, không sao chứ?". An An thấy thần sắc cô có chút không đúng, vừa đi vừa hỏi.
Mặt Phương Trì Hạ chậm rãi nghiêng đi, lẳng lặng nhìn nhìn cô, do dự nên mở miệng như thế nào.
Trầm mặc một hồi lâu, dứt khoát trực tiếp thẳng thắn: "An An, mình kết hôn!".
An An sững sờ một chút, tưởng cô đang nói đùa: "Nói cái gì đó? Đừng lấy loại chuyện này trêu chọc mình”.
"Mình nói là thật!". Phương Trì Hạ nhắc lại lần nữa.
An An kinh ngạc nhìn cô, chậm rãi phản ứng cô một chút, biểu hiện trên mặt có chút ngốc trệ.
Trầm mặc một hồi lâu, phản ứng kịp, đê-xi-ben cũng dương cao vài phân: "Kết hôn? Kết hôn với ai? Lúc trước sao không nghe cậu nói chứ?”.
"Mình biết cậu vội vã muốn gả đi, thế nhưng, loại chuyện này sao có thể miễn cưỡng như vậy? Lời lúc trước mình cho là đề nghị, thế nhưng, nếu quả thật kết hôn, còn phải cân nhắc kĩ lưỡng nha? Hạ Hạ cậu làm thế nào? Có phải ai bức cậu hay không!".
Cô ấy rất nhiều, giống như bắt đầu mở súng máy đùng đùng (*không dứt) độc miệng một đống lớn, ngoại trừ trong khẩu khí có trách cứ, còn rất lo lắng.
An An tính cách thẳng, có phản ứng kích động như vậy, trong dự liệu của Phương Trì Hạ.
Vỗ nhẹ vai cô ấy, cô giải thích: "Mình tự nguyện, không có ai bức mình, hôm nay mình quay về trường học là chuyển hành lý tới, về sau có thể sẽ không trọ ở trường. Đừng lo lắng, mình rất khỏe”.
An An lại khẽ giật mình, ngây ngốc nhìn nhìn cô, hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.
Kết hôn!
Vậy mà thực sự kết hôn...Cho cô ấy trở về uống chén trà trước rồi an ủi.
Hai người một trước một sau trở lại ký túc xá, buổi chiều không có lớp, lúc ngủ trưa Phương Trì Hạ luôn thu xếp đồ đạc.
Đồ vật cô rất đơn giản, trong nhà đồ dùng sinh hoạt có, cô chỉ cần mang quần áo bình thường của mình tới đó là được rồi, một cái rương hành lý đã có thể đối phó.
An An nhìn nhìn bóng lưng cô gấp quần áo, thình lình hỏi một câu: "Hạ Hạ, ông xã cậu là ai?".
Tay Phương Trì Hạ đang xếp quần áo dừng một chút, chỉ là dùng khóe mắt liếc qua tờ báo trong tay cô ấy đang cầm.
An An cầm là báo thương lượng, đầu đề đưa tin vừa lúc là Dung Hi, ba chữ Lạc Dịch Bắc, ở trong tiêu đề đặc biệt bắt mắt.
"Lần sau có cơ hội sẽ nói cho cậu biết!". Kéo rương hành lý, đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, lúc này chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Mắt nhìn chữ phía trên, Phương Trì Hạ giật mình một chút, cầm lấy điện thoại.
"Ra, tôi ở bên ngoài!". Âm thanh Lạc Dịch Bắc, đạm mạc trước sau như một.
"Đợi tôi năm phút đồng hồ". Phương Trì Hạ nhanh chóng chỉnh đồ không kịp xếp xong ở trên giường, cùng với âm thanh đừng của An An, kéo rương hành lý đi ra ngoài.
Lúc rời khỏi chung cư, có chút không xác định là lần thứ mấy mình lấy giấy hôn thú kia ra xem.
Rõ ràng nhìn thấy phía trên tên Lạc Dịch Bắc, hít thở thật sâu lần nữa, cầm sách vở đặt ở trong bọc hành lý.
Kỳ thật cô không tiêu hóa hết sự thật mình tùy tiện lập gia đình lại có thể là Lạc Dịch Bắc, quãng đường đi ra ngoài này, bước chân có chút phù phiếm.
Ánh sáng hoàng hôn rất nhạt, ấm áp.
Người đàn ông phong thần tuấn dật dựa vào bên cạnh xe chờ cô, sau lưng như là được mạ một tầng ánh sáng chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất