Chương 5
Tạ Thanh Châu vốn định sắp xếp nơi ở khác cho Huyền Ngọc, không ngờ kẻ này lại ăn vạ đòi ở lại điện Minh Đức không chịu đi.
"Thanh Châu, ta đang ở nơi đất khách quê người, để ta ở lại với ngươi đi, ngươi không lo cho ta sao?"
Suy nghĩ của ngươi hiện rõ trên mặt kìa...
"Vậy ngươi muốn ở điện trên?"
"Ừm."
Ăn từng miếng cơm thật chậm rãi, không nên nóng vội, Huyền Ngọc âm thầm tính toán.
Ngoài điện Minh Đức có một cái hồ lớn, hai người đi ra đình giữa hồ để bàn bạc.
Huyền Ngọc đưa trà cho Tạ Thanh Châu, "Ngươi định khi nào thì bắt đầu?"
"Ngày mai, ngươi vừa mới đến, nên thư giãn một chút, việc này không cần vội. Hơn nữa, tạm thời ta không muốn nhìn thấy hắn."
Thật kỳ lạ, mặc dù nhân quả còn chưa bị cắt đứt, nhưng lòng hắn đã không còn lay động vì Tống Khê nữa.
Chỉ còn lại cảm giác trói buộc khó chịu.
Khi hai người còn đang thưởng trà, một cái bóng đã xuất hiện trong đình.
"Ngươi lại dám bắt nạt cha ta nữa sao?"
Tống An vênh mặt hất hàm khiến sắc mặt Huyền Ngọc trở nên âm trầm.
"Đây là cách ngươi nói chuyện với ân nhân và trưởng bối?"
Tiểu hài tử mới mười mấy tuổi ngang ngược kiêu ngạo: "Ai cũng đều không được phép bắt nạt cha ta! Phụ thân cũng không được! Còn ngươi là ai? Dám quản chuyện của Tiểu An?"
"Đây là bằng hữu của bản đế." Đáy mắt Tạ Thanh Châu chỉ có sự lạnh nhạt, không tìm thấy được nhu hòa của trước kia, "Ta không làm gì cha ngươi hết."
"Sao ngươi có thể như vậy hả? Chắc chắn cha ta bị tổn thương vì thái độ này của ngươi, cả ngày rầu rĩ không vui."
Huyền Ngọc tặng Tống An một cái tát.
"Bạch nhãn lang, cần bản tôn dạy cho ngươi biết thế nào là tôn kính trưởng bối, rõ được thị phi không?"
"Thanh Châu mềm lòng, không đánh trẻ con, nhưng bản tôn không phải người tốt đâu!"
Hai con ngươi của y đen chìm.
Ăn một cái tát, Tống An sững sờ một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, hung tợn trừng mắt nhìn hai người.
"Ngươi muốn vứt bỏ cha? Không yêu thì tại sao lại đùa giỡn với cha? Cha với Tiểu An không cần loại người cặn bã như ngươi, Tiểu An lớn lên sẽ cưới cha, bảo vệ cha thật tốt! Thứ như ngươi không xứng với cha!"
Huyền Ngọc nổi trận lôi đình, suýt nữa đã giết chết dược linh hỗn xược này nhưng lại bị Tạ Thanh Châu cản lại, để Tống An chạy mất.
"Đừng nóng giận, từ ngày mai ta sẽ không còn quan hệ gì với họ nữa."
Thấy Huyền Ngọc vẫn chưa nguôi giận hoàn toàn, hắn xoa nhẹ đầu y.
Huyền Ngọc đá mấy người không liên quan sang một bên.
Một đêm ngủ ngon.
- ----
Ngày hôm sau.
Tạ Thanh cùng Huyền Ngọc đi vào điện Thanh An, Tống Khê đã biết chuyện hôm qua của Tống An, thấy hai người đi cùng nhau, nét mặt ngày càng khó coi.
Huyền Ngọc còn nắm tay Tạ Thanh Châu, gương mặt y trông có vẻ nghiêm nghị, nhưng trong lòng thì vô cùng hưng phấn.
Tống Khê cười lạnh, "Tạ Thanh Châu, chuyện của Tiểu An, ngươi không định giải thích ư?"
"Giải thích gì? Giải thích nó không biết lễ phép, ăn nói lỗ mãng nên bị bản tôn thưởng cho một bạt tai để xem lại mình?"
"Câm miệng! Tạ Thanh Châu, nếu ghét ta thì cứ nói thẳng, ta không phải loại cố chấp bám vào ngươi, nếu ngươi đã như vậy thì ta bỏ ngươi! Đừng mang tên kia đến trước mặt ta, thật buồn nôn!"
Bốp! Nửa gương mặt Tống Khê xuất hiện vết bàn tay đỏ tươi.
Huyền Ngọc xoay xoay cổ tay, "Ta nói cho mà nghe, hai cha con các người muốn ăn đòn hả? Khi ngươi mập mờ không rõ với người đàn ông khác thì không cảm thấy buồn nôn hả? Đã có đạo lữ mà còn để mặc người ta theo đuổi, rồi tự nhận là không nỡ làm người ta thương tâm, ngươi cảm thấy ghê tởm không? Ngươi không thèm nhìn tới tấm chân tình của Thanh Châu mà còn xem nó là thứ ngươi dĩ nhiên phải nhận được, có đáng chết không?"
"Ngươi.....!"
"Ngươi cái gì? Suốt ngày tự cho mình là thanh cao nhưng lại đi qua lại với mấy tên đàn ông ngoài kia!"
Nói xong y phất tay áo, thi triển thuật pháp lên ý thức của Tống Khê cùng Tống An.
"Thanh Châu, bắt đầu đi, sau khi loại bỏ nhân quả sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng các ngươi đã kết đạo lữ nên ngươi phải chịu trói buộc bởi các quy tắc, xóa bỏ đi đường nhân duyên giữa hai người có thể động chạm các quy tắc đó, tổn thương thần hồn, nhưng không có ảnh hưởng quá lớn không thể vãn hồi, ta sẽ không để ngươi gặp chuyện đâu."
"Được, ta tin ngươi."
Một tầng kết giới lặng yên bao quanh điện Thanh An, Huyền Ngọc cầm tay Tạ Thanh Châu truyền linh lực sang mắt hắn, dần dần, Tạ Thanh Châu có thể thấy được sợi dây gắn kết hắn với Tống Khê.
Hắn không tìm thấy thứ kỳ quái mà Huyền Ngọc đã nhắc đến, nhưng hắn thấy được, giữa hắn và Tống Khê có một đường nhân quả màu tím phát sáng, thứ đó bao quanh người hắn, sau đó kết nối với Tống Khê.
Trên cổ tay hắn còn có một dây nhỏ màu đỏ, đầu còn lại thắt trên cổ tay Tống Khê.
Huyền Ngọc triệu ra bút Phán Sinh Âm Dương, đầu bút di chuyển chầm chậm trên chỗ phù văn đang phát sáng.
Ngay khi đầu bút chạm vào, đường nhân quả tan rã ngay lập tức, rồi biến mất hoàn toàn.
Số phận của sợi dây đỏ cũng tương tự.
Đau nhức truyền đến từ trong thần hồn, Tạ Thanh Châu suýt không đứng vững được, Huyền Ngọc khẽ vươn tay ôm hắn vào trong lồng ngực.
"Ta không sao."
Tạ Thanh Châu thật ra rất vui, từ nay về sau, hắn không còn bị trói buộc nữa, mặc dù hồn phách có tổn hại đôi chút, nhưng gánh nặng đã được gỡ xuống, thật nhẹ nhàng.
"Cắt đứt quan hệ với người này trước, mấy chuyện còn lại để tính sau, phải nghỉ ngơi cái đã."
Một người luôn được ưu ái không thèm nhìn rõ vị trí của mình, mất đi sự chăm sóc vốn không thuộc về mình, dần dần cũng phải trở về vị trí mà mình không chịu thừa nhận, cho kẻ đó thấy những thứ tốt đẹp trong quá khứ đã không còn, đó là hình phạt tốt nhất.
Như vậy mới xứng đáng với kẻ đã phụ tình Tạ Thanh Châu.
Huyền Ngọc giải trừ thuật pháp, Tống Khê vẫn giữ nguyên biểu cảm lúc trước, vẫn chưa ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Tạ Thanh Châu đứng dậy, gương mặt lạnh lùng.
"Tống Khê, ngày hôm nay chúng ta kết thúc đi, bao năm nay ta chưa từng bạc đãi ngươi, những thứ tốt ta đều cho ngươi, không hề tiếc rẻ bất cứ thứ gì, Tống An cũng giống vậy. Bây giờ, duyên phận giữa ta và ngươi đã hết, ngươi đưa Tống An theo, rời khỏi đây, một trăm linh thạch quý hiếm này là thứ cuối cùng ta tặng ngươi, từ nay ta và ngươi không còn quan hệ nữa!
Tống Khê khó mà giữ vững được vẻ ngoài cao lãnh, giọng nói sắc nhọn, "Tạ Thanh Châu, ngươi không nghĩ rằng ta chỉ có nơi này để về thôi sao? Chẵng lẽ ngươi đã quên khế ước, nếu ngươi thay lòng đổi dạ thì ngươi phải trả giá?"
"Ngươi đi đâu về đâu, không liên quan tới bọn ta."
"Còn những chuyện khác, không cần ngươi phải quan tâm."
"Tốt! Ngươi đừng có hối hận!"
Tạ Thanh Châu không để ý đến hai người. . Đam Mỹ Hay
Tống Khê cắn răng rời đi, đưa theo cả Tống An, Tạ Thanh Châu, sau này dù cho ngươi có quỳ xuống cầu xin, ta cũng không cho ngươi cơ hội để hối hận.
Có người quen tự cao tự đại, cần phải dạy dỗ để người đó nhận ra mình thật sự thấp kém.
Huyền Ngọc giúp Tạ Thanh Châu trở về điện Minh Đức.
"Thanh Châu, ngươi có muốn thử nhìn kết quả của việc xóa bỏ đường nhân quả không?"
Tạ Thanh Châu cười nhìn y: "Ngươi muốn thấy Tống Khê bị xấu mặt hả?"
"Đúng thì sao, ta thấy tên đó thật chướng mắt."
Vẻ ngoài của Huyền Ngọc tuấn lãng bất phàm, nhưng bên trong thì lại ngây thơ, trẻ con như vậy. Tạ Thanh Châu tựa lưng vào giường oán thầm.
"Được rồi, đi chuẩn bị chút trà Linh Quả, ngươi sẽ không để ta khát khô cả họng, ngồi một chỗ yên lặng nhìn ngươi đó chứ?"
Huyền Ngọc lên tinh thần trong nháy mắt.
"Được được, chờ ta——"
Tạ Thanh Châu vừa cười vừa lắc đầu, coi như có thể được yên tĩnh được một chút rồi.
"Thanh Châu, ta đang ở nơi đất khách quê người, để ta ở lại với ngươi đi, ngươi không lo cho ta sao?"
Suy nghĩ của ngươi hiện rõ trên mặt kìa...
"Vậy ngươi muốn ở điện trên?"
"Ừm."
Ăn từng miếng cơm thật chậm rãi, không nên nóng vội, Huyền Ngọc âm thầm tính toán.
Ngoài điện Minh Đức có một cái hồ lớn, hai người đi ra đình giữa hồ để bàn bạc.
Huyền Ngọc đưa trà cho Tạ Thanh Châu, "Ngươi định khi nào thì bắt đầu?"
"Ngày mai, ngươi vừa mới đến, nên thư giãn một chút, việc này không cần vội. Hơn nữa, tạm thời ta không muốn nhìn thấy hắn."
Thật kỳ lạ, mặc dù nhân quả còn chưa bị cắt đứt, nhưng lòng hắn đã không còn lay động vì Tống Khê nữa.
Chỉ còn lại cảm giác trói buộc khó chịu.
Khi hai người còn đang thưởng trà, một cái bóng đã xuất hiện trong đình.
"Ngươi lại dám bắt nạt cha ta nữa sao?"
Tống An vênh mặt hất hàm khiến sắc mặt Huyền Ngọc trở nên âm trầm.
"Đây là cách ngươi nói chuyện với ân nhân và trưởng bối?"
Tiểu hài tử mới mười mấy tuổi ngang ngược kiêu ngạo: "Ai cũng đều không được phép bắt nạt cha ta! Phụ thân cũng không được! Còn ngươi là ai? Dám quản chuyện của Tiểu An?"
"Đây là bằng hữu của bản đế." Đáy mắt Tạ Thanh Châu chỉ có sự lạnh nhạt, không tìm thấy được nhu hòa của trước kia, "Ta không làm gì cha ngươi hết."
"Sao ngươi có thể như vậy hả? Chắc chắn cha ta bị tổn thương vì thái độ này của ngươi, cả ngày rầu rĩ không vui."
Huyền Ngọc tặng Tống An một cái tát.
"Bạch nhãn lang, cần bản tôn dạy cho ngươi biết thế nào là tôn kính trưởng bối, rõ được thị phi không?"
"Thanh Châu mềm lòng, không đánh trẻ con, nhưng bản tôn không phải người tốt đâu!"
Hai con ngươi của y đen chìm.
Ăn một cái tát, Tống An sững sờ một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, hung tợn trừng mắt nhìn hai người.
"Ngươi muốn vứt bỏ cha? Không yêu thì tại sao lại đùa giỡn với cha? Cha với Tiểu An không cần loại người cặn bã như ngươi, Tiểu An lớn lên sẽ cưới cha, bảo vệ cha thật tốt! Thứ như ngươi không xứng với cha!"
Huyền Ngọc nổi trận lôi đình, suýt nữa đã giết chết dược linh hỗn xược này nhưng lại bị Tạ Thanh Châu cản lại, để Tống An chạy mất.
"Đừng nóng giận, từ ngày mai ta sẽ không còn quan hệ gì với họ nữa."
Thấy Huyền Ngọc vẫn chưa nguôi giận hoàn toàn, hắn xoa nhẹ đầu y.
Huyền Ngọc đá mấy người không liên quan sang một bên.
Một đêm ngủ ngon.
- ----
Ngày hôm sau.
Tạ Thanh cùng Huyền Ngọc đi vào điện Thanh An, Tống Khê đã biết chuyện hôm qua của Tống An, thấy hai người đi cùng nhau, nét mặt ngày càng khó coi.
Huyền Ngọc còn nắm tay Tạ Thanh Châu, gương mặt y trông có vẻ nghiêm nghị, nhưng trong lòng thì vô cùng hưng phấn.
Tống Khê cười lạnh, "Tạ Thanh Châu, chuyện của Tiểu An, ngươi không định giải thích ư?"
"Giải thích gì? Giải thích nó không biết lễ phép, ăn nói lỗ mãng nên bị bản tôn thưởng cho một bạt tai để xem lại mình?"
"Câm miệng! Tạ Thanh Châu, nếu ghét ta thì cứ nói thẳng, ta không phải loại cố chấp bám vào ngươi, nếu ngươi đã như vậy thì ta bỏ ngươi! Đừng mang tên kia đến trước mặt ta, thật buồn nôn!"
Bốp! Nửa gương mặt Tống Khê xuất hiện vết bàn tay đỏ tươi.
Huyền Ngọc xoay xoay cổ tay, "Ta nói cho mà nghe, hai cha con các người muốn ăn đòn hả? Khi ngươi mập mờ không rõ với người đàn ông khác thì không cảm thấy buồn nôn hả? Đã có đạo lữ mà còn để mặc người ta theo đuổi, rồi tự nhận là không nỡ làm người ta thương tâm, ngươi cảm thấy ghê tởm không? Ngươi không thèm nhìn tới tấm chân tình của Thanh Châu mà còn xem nó là thứ ngươi dĩ nhiên phải nhận được, có đáng chết không?"
"Ngươi.....!"
"Ngươi cái gì? Suốt ngày tự cho mình là thanh cao nhưng lại đi qua lại với mấy tên đàn ông ngoài kia!"
Nói xong y phất tay áo, thi triển thuật pháp lên ý thức của Tống Khê cùng Tống An.
"Thanh Châu, bắt đầu đi, sau khi loại bỏ nhân quả sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng các ngươi đã kết đạo lữ nên ngươi phải chịu trói buộc bởi các quy tắc, xóa bỏ đi đường nhân duyên giữa hai người có thể động chạm các quy tắc đó, tổn thương thần hồn, nhưng không có ảnh hưởng quá lớn không thể vãn hồi, ta sẽ không để ngươi gặp chuyện đâu."
"Được, ta tin ngươi."
Một tầng kết giới lặng yên bao quanh điện Thanh An, Huyền Ngọc cầm tay Tạ Thanh Châu truyền linh lực sang mắt hắn, dần dần, Tạ Thanh Châu có thể thấy được sợi dây gắn kết hắn với Tống Khê.
Hắn không tìm thấy thứ kỳ quái mà Huyền Ngọc đã nhắc đến, nhưng hắn thấy được, giữa hắn và Tống Khê có một đường nhân quả màu tím phát sáng, thứ đó bao quanh người hắn, sau đó kết nối với Tống Khê.
Trên cổ tay hắn còn có một dây nhỏ màu đỏ, đầu còn lại thắt trên cổ tay Tống Khê.
Huyền Ngọc triệu ra bút Phán Sinh Âm Dương, đầu bút di chuyển chầm chậm trên chỗ phù văn đang phát sáng.
Ngay khi đầu bút chạm vào, đường nhân quả tan rã ngay lập tức, rồi biến mất hoàn toàn.
Số phận của sợi dây đỏ cũng tương tự.
Đau nhức truyền đến từ trong thần hồn, Tạ Thanh Châu suýt không đứng vững được, Huyền Ngọc khẽ vươn tay ôm hắn vào trong lồng ngực.
"Ta không sao."
Tạ Thanh Châu thật ra rất vui, từ nay về sau, hắn không còn bị trói buộc nữa, mặc dù hồn phách có tổn hại đôi chút, nhưng gánh nặng đã được gỡ xuống, thật nhẹ nhàng.
"Cắt đứt quan hệ với người này trước, mấy chuyện còn lại để tính sau, phải nghỉ ngơi cái đã."
Một người luôn được ưu ái không thèm nhìn rõ vị trí của mình, mất đi sự chăm sóc vốn không thuộc về mình, dần dần cũng phải trở về vị trí mà mình không chịu thừa nhận, cho kẻ đó thấy những thứ tốt đẹp trong quá khứ đã không còn, đó là hình phạt tốt nhất.
Như vậy mới xứng đáng với kẻ đã phụ tình Tạ Thanh Châu.
Huyền Ngọc giải trừ thuật pháp, Tống Khê vẫn giữ nguyên biểu cảm lúc trước, vẫn chưa ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Tạ Thanh Châu đứng dậy, gương mặt lạnh lùng.
"Tống Khê, ngày hôm nay chúng ta kết thúc đi, bao năm nay ta chưa từng bạc đãi ngươi, những thứ tốt ta đều cho ngươi, không hề tiếc rẻ bất cứ thứ gì, Tống An cũng giống vậy. Bây giờ, duyên phận giữa ta và ngươi đã hết, ngươi đưa Tống An theo, rời khỏi đây, một trăm linh thạch quý hiếm này là thứ cuối cùng ta tặng ngươi, từ nay ta và ngươi không còn quan hệ nữa!
Tống Khê khó mà giữ vững được vẻ ngoài cao lãnh, giọng nói sắc nhọn, "Tạ Thanh Châu, ngươi không nghĩ rằng ta chỉ có nơi này để về thôi sao? Chẵng lẽ ngươi đã quên khế ước, nếu ngươi thay lòng đổi dạ thì ngươi phải trả giá?"
"Ngươi đi đâu về đâu, không liên quan tới bọn ta."
"Còn những chuyện khác, không cần ngươi phải quan tâm."
"Tốt! Ngươi đừng có hối hận!"
Tạ Thanh Châu không để ý đến hai người. . Đam Mỹ Hay
Tống Khê cắn răng rời đi, đưa theo cả Tống An, Tạ Thanh Châu, sau này dù cho ngươi có quỳ xuống cầu xin, ta cũng không cho ngươi cơ hội để hối hận.
Có người quen tự cao tự đại, cần phải dạy dỗ để người đó nhận ra mình thật sự thấp kém.
Huyền Ngọc giúp Tạ Thanh Châu trở về điện Minh Đức.
"Thanh Châu, ngươi có muốn thử nhìn kết quả của việc xóa bỏ đường nhân quả không?"
Tạ Thanh Châu cười nhìn y: "Ngươi muốn thấy Tống Khê bị xấu mặt hả?"
"Đúng thì sao, ta thấy tên đó thật chướng mắt."
Vẻ ngoài của Huyền Ngọc tuấn lãng bất phàm, nhưng bên trong thì lại ngây thơ, trẻ con như vậy. Tạ Thanh Châu tựa lưng vào giường oán thầm.
"Được rồi, đi chuẩn bị chút trà Linh Quả, ngươi sẽ không để ta khát khô cả họng, ngồi một chỗ yên lặng nhìn ngươi đó chứ?"
Huyền Ngọc lên tinh thần trong nháy mắt.
"Được được, chờ ta——"
Tạ Thanh Châu vừa cười vừa lắc đầu, coi như có thể được yên tĩnh được một chút rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất