Phá Trận Đồ

Chương 156: Tầm tung

Trước Sau
Đêm mây đen gió lớn, gió thu buồn não lòng.

Mộ Tàn Thanh rời khỏi Thiên Thánh đô.

Y chưa từng cất tiếng cáo từ, chỉ hai ba dòng thư chia tay duyên phận sâu cạn, dọc theo đường đi không nhanh không chậm, cũng may không một người phát hiện. Ngay cả kết giới bố trí tại các nơi cửa ải cũng không bị động chạm, phảng phất tòa thành này đã cùng y tách biệt, từ đây hai bên không còn liên quan.

Mộ Tàn Thanh biết chuyện này chắc chắn là tác phẩm của Ngự Phi Hồng. Nữ tử sắp trở thành Ngự thiên tân hoàng kia xưa nay nhạy cảm, y không muốn quay lại Trọng Huyền cung, nàng liền mở ra cánh cửa phương tiện này.

Rời thành lâu, y đạp lên con đường nhỏ vương đầy sương thu, đi cũng không quay đầu lại. Mãi đến cuối con đường mòn vắng lặng được rừng cây xanh um che kín, Mộ Tàn Thanh mới đột nhiên dừng chân, nhìn về thân ảnh cơ hồ cùng bóng đêm hòa làm một thể phía trước kia.

"Không từ mà biệt, chính là tác phong xưa nay của ngươi." Tiêu Ngạo Sênh thương thế chưa khỏi hẳn, trên mặt có thể thấy được thần sắc tái nhợt, đang ôm kiếm dựa gốc cây mà đứng, đôi mắt sáng như sao đêm nửa khép, cũng không nhìn y.

Mộ Tàn Thanh giơ tay ôm quyền, hướng hắn bái một cái thật sâu: "Là ta xin lỗi sư huynh."

"Một hồi huynh đệ, hà tất phải nói mấy lời đó tăng thêm xa lạ?" Tiêu Ngạo Sênh nhếch khóe miệng "Bất quá, ngươi nếu còn gọi ta một tiếng sư huynh, ta liền phải hỏi ngươi thêm mấy câu."

"Sư huynh, mời nói."

"Ngươi muốn đi đâu?"

Mộ Tàn Thanh sau khi trầm mặc, thản nhiên nói: "Đi tìm một tên hỗn trướng hồ ngôn loạn ngữ."

Tiêu Ngạo Sênh rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Mười năm trầm oan đắc tuyết, tiền đồ tốt đẹp trước mắt, ngươi lại muốn tự cam đọa lạc?"

Mộ Tàn Thanh chẳng hề phản bác, chỉ là nở nụ cười. Cơ hồ ngay tại chớp mắt mi mục hơi cong đó, một tia sáng lạnh chợt phá bóng đêm, lưỡi kiếm như tuyết xé gió mà tới, nằm ngang bên cổ y.

"Ta chưa từng nghĩ tới, ba người chúng ta lại đi tới bước này hôm nay..." Tiêu Ngạo Sênh viền mắt đỏ chót, đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn "Mộ Tàn Thanh, còn nhớ mười năm trước lời ta từng nói sao?"

"Sư huynh năm đó từng lập lời thề, nếu ta bị oan sai, không màng hết thảy cũng sẽ che chở ta đến cùng. Nhưng nếu là ta tội không thể thứ..." Dừng một chút, Mộ Tàn Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt hắn "... liền do sư huynh tự mình động thủ, không nhọc người khác ra tay."

"Ngươi nếu nhớ được, phải biết ta đêm nay vì sao mà đến." Tiêu Ngạo Sênh lạnh lùng nói, "Trọng Huyền cung quyết không cho phép Bạch Hổ pháp ấn rơi vào tay Ma tộc. Ngươi hoặc là đi theo ta, hoặc là ta mang ngươi đi."

Mộ Tàn Thanh thở dài, nói: "Sư huynh, ngươi hiện tại không phải là đối thủ của ta."

"Vậy ngươi liền đạp lên thi thể của ta đi đến Quy Khư."

"Sư huynh, xem như ta cầu huynh..." Mộ Tàn Thanh đưa tay khoát lên lưỡi kiếm, chậm rãi đẩy ra "Năm trăm năm ta bị đẩy đi về phía trước, hiện tại ta chỉ là muốn quay đầu lại tìm thứ mình đã ném mất."

"Hắn là Ma La tôn, làm hại thế gian, thiên địa bất dung. Ngươi..." Tiêu Ngạo Sênh không thể nói hết câu. Hắn nhìn thấy Mộ Tàn Thanh hất vạt áo lên, hướng mình quỳ xuống.

"Ta biết hắn bị thế đạo vứt bỏ; Ta biết hắn tính tình xấu xa; Ta biết hành vi của hắn khó dung thứ... Ta biết, hắn là Quy Khư Ma La tôn, sẽ có một ngày khiến cho sinh linh đồ thán, vạn quỷ cùng khóc." Ngữ điệu Mộ Tàn Thanh bình tĩnh, lại mang theo cố chấp cứng đầu "Huynh nói những thứ đó, ta đều biết."

"... Ngươi nếu minh bạch, cần gì phải đi?" Bàn tay Tiêu Ngạo Sênh cầm kiếm khẽ run "Trải qua trận chiến này, các ngươi đã thanh toán xong nợ."

"Huynh xem như ta u mê không tỉnh đi." Mộ Tàn Thanh cúi đầu "Sư huynh, ta biết mình đang làm gì. Lần này đi cho dù kết quả như thế nào, xác định không liên luỵ nửa phần đến kẻ vô tội, quyết không hối hận. Nếu như có một ngày hắn thật sự đe dọa nguy hiểm cho Huyền La, ta nhất định trước khi chúng sinh đổ máu sẽ cùng hắn vạn kiếp bất phục."

"Ngươi..."



"Ta cầu ngươi, sư huynh!"

"..."

Câu kế tiếp Tiêu Ngạo Sênh rốt cuộc không nói ra được, trong cổ họng như là nghẹn một thanh đao rỉ sét loang lổ, nuốt một hơi đều cảm thấy máu tanh.

Lưỡi kiếm sáng như tuyết chiếu lên mi mục, trong nháy mắt này Tiêu Ngạo Sênh thật sự muốn chặt quách cái đầu u mê không tỉnh này đi. Nhưng đáng tiếc chuyện cũ trước kia như tuyết bay dày đặc, máu huyết toàn thân đều lạnh thấu, bàn tay cầm kiếm đã cứng ngắc thành đá.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên vung kiếm. Một thân cây giữa rừng bị chém gãy, vô số lá khô đổ xuống rào rào.

"Nhớ kỹ lời ngày hôm nay ngươi nói, chúng ta sau này còn gặp lại." Thân cây đổ gục giữa hai người, Tiêu Ngạo Sênh tra kiếm vào vỏ "Nếu như ngươi sa đọa thành ma, làm hại thế gian, đến lúc đó ta sẽ tự tay giết ngươi."

Dứt lời, hắn không quay đầu lại nhìn Mộ Tàn Thanh một cái, ngự kiếm phóng lên trời, rất nhanh như sao băng biến mất trong màn đêm.

Mãi đến tận lúc hoàn toàn không còn thấy thân ảnh màu xanh kia trong tầm mắt, Mộ Tàn Thanh mới cúi đầu, nhặt lên tấm Truyền tống phù cùng bay theo lá rụng xuống đất.

Ngàn năm trước trường đại chiến kia qua đi, những con đường thông giữa Huyền La cùng Quy Khư hai giới đều bị phong tuyệt. Cầm Di Âm có thể dựa vào Huyền Minh mộc huyễn pháp qua lại không trở ngại, bọn người Phi Thiên Tôn lại phải dùng nhiều năm như vậy mới mở ra chỗ hổng, Mộ Tàn Thanh nếu muốn lẻn vào Quy Khư, cũng chỉ có thể mượn Thôn Tà uyên.

Hiện giờ y nắm giữ Bạch Hổ pháp ấn, nắm giữ quyền đóng mở Thôn Tà uyên Tây Tuyệt cảnh. Mà nơi đó bị vây trong Thiên Chú bí cảnh tại Hàn Phách thành. Muốn từ Thiên Thánh đô chạy đến đó cũng phải năm ba ngày, càng chưa nói đến tầng tầng cửa ải trên đường, hơi có sai sót liền kinh động đến Huyền môn thiên hạ.

Tiêu Ngạo Sênh từng ở Hàn Phách thành thủ vệ Thiên Chú bí cảnh mười năm, tấm Truyền tống phù này có thể chớp mắt liên thông hai vùng đất, khiến cho y có thể thần không biết quỷ không hay mà tiếp cận mục đích.

"Sư huynh...!" Mộ Tàn Thanh nắm chặt tấm phù. Y biết đây là một lần tư tâm cuối cùng của Tiêu Ngạo Sênh. Từ nay về sau hai người cho dù nhân quả chưa đứt, đến cùng vẫn là đường đi khác biệt, không thể trở lại tình cảnh như xưa.

Gió thổi làm khô giọt nước mắt chưa rơi; Mộ Tàn Thanh đứng lên, không chút do dự mà xé Truyền tống phù.

Phút chốc, cảm giác choáng váng tựa như thiên địa đảo ngược đột nhiên ập xuống, tất cả màu sắc đều ở trước mắt rút đi, trắng đen đan dệt thành dòng chảy thời không trôi về phía sau. Đến lúc Mộ Tàn Thanh tái mở mắt ra, đã đứng ở địa giới Hàn Phách thành. Hàn khí lạnh lẽo kinh niên theo gió từ bốn phương tám hướng mãnh liệt tụ lại, Ngọc Long tung bay, mây tuyết vần vũ.

Vị trí y xuất hiện là ở băng nguyên phía sau Hàn Phách thành. Nơi này vốn không có dấu chân người, ngay cả yêu binh tuần tra cũng hiếm thấy, đám yêu tu phụ trách thủ vệ lẩn vào núi sông băng tuyết, nhìn như không hề có thứ gì, kì thực ở khắp mọi nơi.

Mộ Tàn Thanh thu liễm yêu khí toàn thân, chân nguyên hợp vào trong nội phủ, bất động thanh sắc tránh qua hết thảy tai mắt, hướng biên giới Thiên Chú bí cảnh áp sát.

Từ lúc mười năm trước Ma Long bị chém, Thiên Chú bí cảnh không cần phải dùng Bạch Hổ pháp ấn trấn thủ. Tam Bảo sư vận dụng ẩn phù bí trận, đem không gian bí cảnh phong ấn Thôn Tà uyên một lần nữa tách biệt cùng Hàn Phách thành. Vì vậy Phi Thiên Tôn sau đó mấy lần đến đây cũng không đúng pháp môn, chỉ có thể tay trắng trở về.

Mộ Tàn Thanh dựa vào Bạch Hổ pháp ấn nhận biết, rất nhanh từ giữa không trung trắng xóa bắt được vết tích trận pháp vận chuyển.

Y đứng bên ngoài kết giới, đầu ngón tay tập hợp Bạch Hổ lực, lăng không hư họa, tạo phong ấn bùa chú. Trên mặt tuyết nguyên bản trống rỗng đột nhiên xuất hiện một cái huyết động. Mới bắt đầu nó chỉ to bằng nắm tay trẻ con, sau đó nhanh chóng xé rách không gian mở rộng, từ giữa thoát ra tà khí bất tường.

Mộ Tàn Thanh không đợi nó tiếp tục mở ra, mắt thấy đường đi vừa rõ, lập tức hóa thân thành vệt sáng xông vào. Huyết động không tình không nguyện mà một lần nữa khép lại, ngoại trừ một chút tà khí lan tràn, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Kiếm các trên Đạo Vãng phong có một Mộ kiếm, trong Thiên Chú bí cảnh cũng như vậy. Chỉ có điều cái trước chính là đạo trường cho kiếm tu rèn luyện tự thân, cái sau lại là nơi dừng chân cuối cùng của Linh Nhai chân nhân ngày xưa.

Mười năm trước, thời điểm Mộ Tàn Thanh đi tới nơi này lòng như lửa đốt, nguy nan phủ đầu không nghĩ gì được nhiều. Hiện giờ trở lại chốn cũ mới thấy rõ: hài cốt Ma Long cùng Linh Nhai cổ kiếm nguyên bản chôn vùi ngàn năm nơi đây đều không còn nữa, mặt đất không có một ngọn cỏ, chỉ còn lại cát bụi đỏ sậm, tựa như thấm đẫm vô số máu cùng nước mắt.

Y trầm mặc chốc lát, lấy ra một bình liệt tửu trong tay áo càn khôn, chậm rãi rải lên mảnh đất này, sau đó mới khởi động Bạch Hổ pháp ấn, hóa thân thành một tia sáng ảm đạm.

Pháp ấn tuy rằng có thể trấn áp Thôn Tà uyên, thế nhưng một khi thông đạo mở ra, sẽ hấp dẫn quần ma Quy Khư chen chúc mà tới. Y nếu không muốn gây thành đại họa, cần đợi đến lúc tà khí phân hợp nhảy vào trong đó, trở thành một con cá theo dòng lũ, được Thôn Tà uyên chủ động cuốn vào bên trong.



Ước chừng qua hơn một canh giờ, tà khí bốn phía đã xảy ra gợn sóng rõ ràng. Chỉ thấy một kẽ nứt sâu thẳm hiển hiện trước mắt, vô số âm linh từ các nơi được gió mang theo nhào đến. Mộ Tàn Thanh biến thành tia sáng mờ nhạt lập tức dung nhập trong đó, nhất thời như nhảy vào vực sâu đầm lầy, trong lúc hoảng hốt liền có loại cảm giác mãi mãi không thể bò trở về nhân thế được nữa.

Y lấy lại bình tĩnh, đọc thầm Tĩnh tâm chú ổn định nỗi lòng, Bạch Hổ lực ngưng tụ thành một tầng kén mỏng, bao phủ lấy y di chuyển trong hắc thủy. Mộ Tàn Thanh không dám tùy tiện thả ra thần niệm, chỉ có thể nỗ lực phân biệt phương hướng. Tại thời điểm hắc thủy mở rộng chi nhánh liền thoát thân đi ra ngoài, dựa vào hắc ám vô biên yểm trợ, lặng yên rơi xuống bắc phương Ma vực.

Thời điểm còn chưa tách khỏi Cầm Di Âm, Mộ Tàn Thanh đã nghe qua mười năm này từng trải của đối phương. Tâm Ma trước kia luôn cô độc đã trở thành tôn chủ chưởng quản bắc phương Ma vực, xem như là tiếp nhận lãnh thổ ngàn năm trước của vị Ưu Đàm Tôn kia. Hiện giờ một phương Thiên Ma nơi này đều do Huyền Minh mộc điểm hóa khai trí, cùng Cầm Di Âm có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Chỉ cần Tâm Ma một ngày vẫn còn, chúng liền tuyệt đối không có cơ hội phản loạn.

Mộ Tàn Thanh vốn biết dục vọng khống chế của Tâm Ma gần như là bệnh trạng. Đối phương dám nói như vậy, liền đại biểu bắc phương Ma vực đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Y vốn nghĩ Cầm Di Âm tại Trung Thiên cảnh bị thương mà về, chỉ cần trở lại lãnh địa của mình liền có thể an dưỡng hồi phục, lại không ngờ lại nhìn thấy quang cảnh như vậy.

Máu!

Mảnh địa vực rộng lớn khắp nơi huyết quang bao phủ, hắc thủy trên không trung chảy xuôi đến chỗ này liền bị huyết sắc ô nhiễm, hóa thành đám mây sền sệt đỏ sậm đọng lại trên không trung, nhìn liền cảm giác ngột ngạt khó thở. Dưới mây máu, đất đai đã biến thành địa ngục, bùn đất lẫn lộn thịt tươi, núi đá đè vụn bạch cốt, trong dòng sông ngâm vô số tàn thi đếm không hết, huyết sắc thuận theo dòng nước chầm chậm khuếch tán, đất bằng bỗng nổi lên một cơn gió mang theo mùi tanh nồng nặc.

Tiếng thét chói tai, tiếng gào đau đớn, tiếng gầm rú... đủ loại âm thanh vang lên trong khung cảnh hoang vu, rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi.

Đây không phải là một hồi chém giết, mà là tàn sát.

Người giết chóc cùng người bị giết đều là Ma tộc. Bọn họ hình thái khác nhau, đạo hạnh cao thấp không đồng đều, lúc này hỗn chiến đến một chỗ. Cho dù là đại năng hay giun dế đều đã giết đến đỏ cả mắt. Mộ Tàn Thanh nhìn đến kinh hãi, thừa dịp chiến cuộc say sưa đem thần thức thả ra, bất thình lình ở trong trận doanh giết chóc bắt được hai khuôn mặt quen thuộc: La Già Tôn, Cơ Khinh Lan.

Cơ Khinh Lan trong tay nhấc theo đèn lồng, khói xanh lượn lờ từ giữa tràn ra, rất nhanh ngưng tụ thành một mảnh yên vụ (*), sau đó lại tiếp tục phân hoá thành ngàn vạn tia, quanh quẩn ở trên người ma binh dưới trướng. Yên vụ này nhìn nhẹ như không, nhưng mỗi khi đao kích chạm đến thân lập tức hóa thành khiên giáp bảo hộ. Ngẫu nhiên theo tâm niệm hắn xoay chuyển, yên vụ dẫn dắt ma binh biến hóa chiến trận, phảng phất như nghệ nhân đang điều khiển con rối.

[(*) sương khói]

"Giết ba ngày, vẫn không thấy Ma La tôn đứng ra." La Già Tôn trầm giọng nói "Chẳng lẽ hắn đã trốn khỏi thế giới này?"

"Hắn bị Đại đế dùng Huyền Võ pháp ấn gây trọng thương, vì chạy trốn mà tự hủy Huyền Minh mộc, không thể khôi phục nhanh như vậy được." Cơ Khinh Lan nhìn đám ma vật đông như kiến chung quanh "Đại đế có lệnh, một ngày không thể ép hắn đi ra, liền tàn sát một thành bắc vực."

La Già Tôn cười nhạo: "Thủ đoạn Tu La như vậy, không sợ Ma tộc khác môi hở răng lạnh sao?"

"Đại đế khoan dung chỉ dành cho con dân Quy Khư. Ma La tôn đã phản bội chúng ta, khiến Trung Thiên chiến tuyến hủy hoại trong một ngày. Nếu không trừng phạt nghiêm khắc, càng khó giao đãi cho toàn bộ Quy Khư ma tộc." Cơ Khinh Lan chậm rãi thở ra một hơi "Quần ma phương bắc đều kết khế ước với Ma La tôn, cho dù là Y Lan ác tướng cũng không có cách nào giải trừ. Chỉ cần Ma La tôn một ngày vẫn còn, những ma tộc này chính là đại quân nguyện chết trung thành với hắn. Sự tình nếu đã đến một bước này, tuyệt đối không được lưu lại hậu hoạn."

La Già Tôn liếc hắn một cái, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "So với mười năm trước, ngươi trái lại là tiến bộ không ít. Xem ra Đại đế quả thực có phương pháp giáo dục."

Nói xong, không chờ Cơ Khinh Lan trả lời, La Già Tôn mạnh mẽ tiến lên một bước, thân ảnh đột nhiên kéo dài lớn lên, trong nháy mắt đã từ nam tử anh tuấn hóa thành Ma Long phóng lên trời. Đầu rồng dữ tợn khủng bố mở cái miệng lớn như chậu máu, khói độc màu xanh lục như nước tràn ra. Đuôi rồng cực lớn dùng sức vung một cái, sức mạnh liền tựa như bài sơn đảo hải, chỉ trong khoảnh khắc hất bay vô số ma binh, chưa rơi xuống đất đã tan xương nát thịt.

Có Ma Long tương trợ, tình hình trận chiến nhất thời tựa như tưới dầu lên lửa. Giết chóc nghiêng về một phương thế không thể đỡ, quần ma phương bắc liên tục bại lui. Bọn họ cùng Cầm Di Âm vui buồn tương quan, trước mắt Huyền Minh mộc bị hao tổn, sức mạnh của những Ma tộc này cũng bị suy yếu. Mắt thấy phần thắng không lớn, hơn một nghìn đại ma đồng thời phát ra tiếng gào thét, bỗng nhiên từ trong cuộc chiến thoát ra, hóa thân lớn thành trăm trượng, móng vuốt sắc nhọn đáng sợ xé rách không gian bốn phía, mở ra thông đạo ẩn sâu trong sào huyệt. Ma binh phe bên này đều từ chút khe hở đó nối đuôi nhau trốn vào, nguyên bản Ma tộc đầy khắp núi đồi trong khoảnh khắc đã vơi đi rất nhiều.

Ma Long há có thể để cho chúng toàn thân trở ra? Thân rồng khổng lồ như núi cao sụp đổ gào thét mà đến, truy binh như thủy triều mãnh liệt xông qua. Mộ Tàn Thanh ở trong bóng tối ngủ đông đã lâu, trong chớp mắt hai bên va chạm đột nhiên di chuyển, dựa vào vô số ma ảnh che chắn, bóp lấy cổ một tên Thiên Ma phương bắc xuống kéo đi, đồng thời phát động độn thuật. Không khí xung quanh bỗng dưng vặn vẹo gợn sóng, chỉ vỏn vẹn chớp mắt, y đã mang theo con mồi thoát khỏi chiến trường, xuất hiện ở dưới mốt cái cống tối tăm chưa bị giết chóc lan đến.

Tất cả phát sinh chỉ trong khoảng khắc, Thiên Ma còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ trong biến cố đột ngột trở lại, mở mắt đã thấy một khuôn mặt xa lạ toàn thân thanh khí không giống kẻ ở Quy Khư nên có, nhất thời cảnh giác: "Ngươi là ..."

Mộ Tàn Thanh không cùng nó phí lời, năm ngón tay y cong thành trảo chụp lên đỉnh đầu đối phương, thần thức bá đạo chen vào trong, mạnh mẽ càn quét thức hải Thiên Ma, tìm kiếm tất cả manh mối có liên quan đến Cầm Di Âm cùng trận Quy Khư nội chiến này.

Một lúc sau, y từ từ mở mắt, trong khoảng thời gian ngắn gắng sức nhồi nhét vào đầu quá nhiều tin tức hỗn loạn mà mơ hồ đau nhói. Thiên Ma đã bị thần thức của y xoắn nát óc, tại thời điểm năm ngón tay rút đi liền ngã nhào xuống đất, không còn hơi thở.

"Cầm Di Âm..." Mộ Tàn Thanh lẩm bẩm gọi tên Tâm Ma, sắc mặt tái nhợt như quỷ.

Y phải tìm được hắn, cành nhanh càng tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau