Chương 179: Vấn Tâm
Muốn sáng tạo thần linh vĩnh sinh bất tử, cần chuẩn bị ba điều kiện tiên quyết. Đó là đạo thể Nhân tộc được trời cao ưu ái, chứa đựng thần hồn linh nguyên cùng với trái tim bất tử.
Lựa chọn Ưu Đàm Tôn làm mẫu thể, thai nghén thân thể thần linh, nếu như thành công liền có thể nhất lao vĩnh dật (*). Điều quan trọng mấu chốt là làm sao tuân thủ quy tắc đánh cuộc cùng tránh để Ưu Đàm Tôn dò xét được mục đích, hạn chế nảy sinh chi tiết ảnh hưởng đến kết cục. Chính vì vậy, sau khi Thường Niệm cùng Ưu Đàm Tôn ký kết khế ước, dựa theo quy tắc để cho nhau lưu lại một ngày xử lý công việc; Ưu Đàm Tôn quay về Quy Khư, Thường Niệm trở lại Bắc Cực đỉnh, dùng Tinh đồ mở ra thiên nhãn.
Tại chớp mắt khế ước kết thành, mệnh quỹ của Thường Niệm cùng Ưu Đàm Tôn liền quấn quýt cùng nhau. Quỹ tích nguyên bản bị Ưu Đàm huyễn pháp che giấu bắt đầu từ đây không chỗ che thân dưới thiên nhãn. Nghĩa là trước cuộc chơi, Thường Niệm đã bắt đầu suy diễn ra toàn bộ khả năng phát sinh hướng đi, đồng thời chọn ra một con đường trong đó làm định vị.
Thường Niệm dự kiến được Ưu Đàm Tôn sẽ chọn Phù Mộng cốc mà mình đã khống chế trong lòng bàn tay nhiều năm làm nơi tái thế, đầu thai thành trưởng nữ của tộc trưởng Tân thị đời thứ ba, hiển nhiên là đem Phù Mộng cốc liên kết cùng Quy Khư Ma vực làm đường lui. Thế nhưng hắn không những không thể hạ thủ Phù Mộng cốc trước, mà còn phải tận lực rời xa nơi đây, để tránh gặp trở ngại.
Vì vậy, Thường Niệm quan trắc số mệnh, quyết định đầu thai tại Đông Thương Thẩm thị, không chỉ vì khế ước đánh cuộc sẽ chú định vận mệnh đưa bọn họ liên hệ với nhau, mà còn vì bộ tộc này vẫn chưa ra hình dạng gì, nhưng sẽ phát triển mạnh mẽ trong tương lai gần. Hắn chiếm huyết mạch tộc nhân Thẩm thị, liền phải gánh trọng trách chấn hưng bộ tộc để đền nhân quả. Mà bộ tộc Thẩm thị tuy có đại phú đại quý lại không có phúc khí, sau khi phát triển cực thịnh liền lao dốc, chú định sẽ bị dòng chảy thời gian nhấn chìm biệt tích, miễn để hậu nhân tìm hiểu.
Từng người lựa chọn thân phận tái thế, ký ức tại thời điểm đánh cuộc mở ra sẽ bị triệt để phong ấn. Thường Niệm biết rõ Ưu Đàm Tôn không phải hạng người an phận thủ thường; Vị huynh trưởng trấn thủ Quy Khư kia của nàng cũng không phải là kẻ lương thiện gì. Hắn cũng không tiếp tục làm việc dư thừa, chỉ đem linh nguyên của Đạo Diễn thần quân lấy ra, chôn dấu ở nơi tụ linh giữa Đông Thương Tiềm Long đảo, chính là nơi hắn suy đoán Thẩm thị hưng vong.
Sau đêm này qua đi, Thiên pháp sư liền tại Bắc Cực đỉnh trầm miên, Ưu Đàm Tôn phong ấn huyễn ảnh có thể đánh lừa tai mắt thiên hạ. Một Đạo một Ma chuyển thế làm người, tộc trưởng Tân thị tại Phù Mộng cốc có thêm một trưởng nữ, Đông Thương Thẩm thị cuối cùng cũng có được trưởng tử.
Tân Chỉ thiên phú dị bẩm, có thể thông hiểu ngôn ngữ của hoa cỏ chim chóc, được tộc trưởng cực kỳ sủng ái. Nàng lên bảy tuổi liền được tỉ mỉ bồi dưỡng làm Đại vu chúc đời kế tiếp;
Thẩm Đàn sinh ra đã hiểu việc, trong lĩnh vực vu y thanh nhạc trình độ đã đến mức thượng thừa, tuổi còn trẻ đã trở thành trụ cột trong tộc.
Loáng một cái hơn mười năm, bọn họ trời nam đất bắc không hề giao tập, từng người vì gia tộc thân hữu lo lắng hết lòng. Mãi đến tận lúc Thẩm Đàn mười tám tuổi đi đến Bắc Cực cảnh vấn đạo tu hành, ở ngoài Phù Mộng cốc gặp phải tà ma cắn người. Hắn ra tay giúp đỡ, không ngờ nữ tử chịu nạn nguyên là mồi nhử mà ma vật cố ý thả ra, cánh tay bị nàng cắn đã nhiễm phải ma độc.
Thẩm Đàn một chưởng đập chết ma vật, trên người lại không có thuốc giải ma độc. Hắn nguyên bản có thể hướng Phù Mộng cốc xin tương trợ, lại lo ngại mình đem ma khí đưa vào trong cốc gây vạ tới kẻ vô tội, đành đơn giản dùng chân khí gắng gượng chống đỡ, đi vòng sơn đạo tránh né người khác, không ngờ lại được Tân Chỉ nhặt về.
Tân Chỉ không phải chưa từng thấy người ngoài. Nhưng Phù Mộng cốc lúc đó bởi vì Hương Hỏa đạo pháp nổi danh khắp chốn, người đến đây nhờ vả giao hảo đa phần lòng mang ý đồ xấu, dù cho phòng thủ nghiêm ngặt cũng không ngăn cản được cá lọt lưới. Bởi vậy, nàng tại thời điểm Thẩm Đàn bị thương đã tận mắt nhìn thấy, vốn tưởng là một hồi khổ nhục kế, mãi đến lúc nhìn thấy hắn đi đường vòng tránh xa, lúc này mới động tâm tư cứu người.
Thẩm Đàn xưa nay trầm mặc ít nói, phảng phất một bồi băng tuyết trên đỉnh núi cao trăm trượng, trong khổ hàn vẫn cao ngạo ngẩng cao đầu, cho dù đối mặt với tộc nhân cũng không dễ dàng nhờ vả. Mà Tân Chỉ nhìn như nhiệt tình hiền hoà, kì thực lương bạc đa nghi. Nàng đã thấy nhiều họa bì quỷ sắc thái tươi đẹp, liền đặc biệt yêu thích phần cốt khí như được chạm khắc bằng ngọc này của hắn.
Truyền nhân vu chúc hiếm khi xuất cốc, nàng đáp ứng lời mời của Thẩm Đàn cùng đi đến Bắc Cực cảnh. Mà hắn bôn ba ngàn dặm vấn đạo, lại mang Vong sinh vong ngã không dễ tìm được tặng cho Tân Chỉ để tạ ân tình, bản thân chỉ khắc lại ba bản chú sách.
Trường thịnh điển Thiên pháp sư dùng Vong sinh vong ngã điểm hóa Linh tộc kia kết thúc không quá hai mươi năm, người đương thời phong phần chân kinh này làm kinh điển của Linh tộc, phiến ngữ khuyết bản cũng có thể xem như trân bảo, huống hồ là hoàn hoàn chỉnh chỉnh một quyển? Tân Chỉ cố nhiên đã cứu Thẩm Đàn một mạng, yêu cầu hắn trả thù lao chỉ là đồng hành xuất cốc. Nàng không muốn chiếm phần tiện nghi này của hắn, lại càng không nguyện dính đại nhân quả.
Thẩm Đàn nghe vậy mi mục hơi cong, hiếm thấy nở nụ cười: "Nguyên lai mạng của tại hạ lại không đáng giá như vậy!"
Nụ cười này của hắn, liền như hoa thơm phủ tuyết trắng, thoáng chốc từ trời đông giá rét bước vào thịnh xuân.
Tân Chỉ không nhịn được nói: "Ngươi thế nhưng cũng cười nha."
"Sướng vui đau buồn đều là chuyện thường tình của con người, tại hạ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ." Thẩm Đàn đem ngọc giản đẩy qua, lại đem nửa câu nói sau nuốt trở vào...
Đời người nguyên bản phù dù, duyên đến tam sinh hữu hạnh!
Thẩm Đàn hộ tống Tân Chỉ trở lại Phù Mộng cốc. Bọn họ vốn nên từ đây mỗi người đi một ngả. Ngay tại thời điểm Tân Chỉ sắp đi vào trong cốc, nàng đột ngột dừng chân nhìn lại, nhẹ giọng nói: "Ba năm sau, ngày mười chín tháng tư, là sinh thần hai mươi mốt tuổi của ta, cũng là ngày ta tiếp nhận Đại vu chúc, ngươi sẽ đến xem lễ không?"
Không chờ Thẩm Đàn trả lời, nàng lại nói: "Đại vu chúc Phù Mộng cốc mặc dù không nghiêm cấm cưới gả, nhưng mà cả đời không thể rời khỏi nơi đây nửa bước. Ta từ bé cũng bị hạn chế, cho dù không thiếu gì cả, chỉ có thiếu tự do. Lần này đa tạ ngươi dẫn ta đi xa, một đường sơn thủy đều chiếu trong mắt khắc trong lòng. Nhưng đáng tiếc ta giúp ngươi chọn quyển cầm phổ kia chưa tinh nghiên, chỉ mong ba năm sau ngươi trở lại một chuyến, có thể đàn một khúc cho ta nghe."
Trong lòng Thẩm Đàn lại như bị đuôi bò cạp chích một cái, vừa đau vừa tê, lời từ chối khéo léo đến bên miệng liền nuốt trở xuống, trịnh trọng đáp ứng nàng. Sau đó liền nghe Tân Chỉ nở nụ cười thanh thanh, như bướm xuyên hoa biến mất ở trong rừng, chỉ để lại một chuỗi vòng bằng lông vũ và chuông nhỏ rơi vào lòng bàn tay hắn.
Hắn mang theo chuỗi vũ hoa chuông này, như nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nhớ thương mà trở về Đông Thương cảnh.
Thời gian ba năm cũng không lâu, lại xảy ra rất nhiều chuyện. Quan trọng nhất là Thẩm Đàn thu thập tạp học của gia tộc, sáng lập Thanh nhạc chú thuật trở thành gia học uyên nguyên, lựa chọn những đứa trẻ có ngộ tính cao trong tộc truyền thụ công pháp, khiến một cái gia tộc nho nhỏ căn cơ mỏng manh có được truyền thừa của chính mình. Đầu năm nay hắn liền lập được công lao kinh sợ Đông Thương cảnh.
Đông Thương cảnh thủy mộc xum xuê, càng đến gần hải vực càng linh khí dồi dào, không chỉ có tông môn thế gia ở đây tu hành, quái vật tà ám cũng thích ở đây gây sóng gió. Tiềm Long đảo ở trong Thương Lan hải vực vốn là mảnh đất non xanh nước biếc, lại bị một đám ma tu chiếm cứ gần hai mươi năm. Bọn chúng cướp bóc giết chóc không chuyện ác nào không làm, gia tộc nhỏ xung quanh không dám trêu chọc, đại tông môn không chiếm được lợi ích, cũng không chịu vì thế thương gân động cốt.
Mãi đến tận ngày mùng 2 tháng 2, hai nữ đồng của Thẩm thị bị ma tu trên đảo làm hại, một chết một tàn phế. Thẩm Đàn sắp tiếp nhận vị trí tộc trưởng dù thế nào cũng không thể xem nhẹ việc này, liền dẫn người đánh tới Tiềm Long đảo, dùng Lưu hồn âm pháp khiến ma tu nội loạn, suy đoán ra tình thế quân địch. Hắn ở trong tình huống bốn phía bị bố trí cạm bẫy, dùng lực lượng không tới trăm người đem hơn một nghìn tên ma tu chém tận giết tuyệt, một trận thành danh.
Tiềm Long đảo từ đó thành Thẩm thị tộc địa, tất cả mọi người mừng rỡ như điên, cảm tạ Thẩm Đàn vì gia tộc mang đến thay đổi. Mà Thẩm Đàn lấy ra vòng tay vũ hoa chuông ba năm qua chưa từng rời khỏi người kia, nghĩ sắp đến ước định, trằn trọc trở mình đêm ngủ không an.
Một đoạn không tới trăm ngày chung đường đó, ở trong lòng hắn gieo xuống một hạt giống nho nhỏ. Nó lẽ ra sau khi rời khỏi cây phải héo tàn mục nát, lại bởi vì ước định đó mà như được cam lồ mưa móc, trong ba năm mọc rễ đâm chồi, nở ra đóa hoa càng thêm tươi đẹp mê người.
Mộc giản trên bàn có khắc cầm phổ hắn viết ba năm, Thẩm Đàn đem vũ hoa chuông nắm trong lòng bàn tay ngồi một mình đến bình minh, cuối cùng hạ quyết tâm.
Thẩm Đàn dời lại điển lễ kế nhiệm, theo thương đội đi tới Bắc Cực cảnh ước hẹn. Hành trang mang theo không nhiều, lại là tất cả của hắn.
Tân Chỉ chờ được Thẩm Đàn. Nam tử không thất ước mà dâng lên cầm phổ kia, cũng không phải vì chúc mừng nàng trở thành đại vu chúc, mà nói rõ ràng là cầu hôn.
Trong Phù Mộng cốc, cho dù là Tân thị tộc nhân hay là người ngoài, đều chỉ trỏ Thẩm Đàn châm chọc không thôi. Hắn chỉ nhìn Tân Chỉ, trong đôi mắt vẫn thanh lãnh như bình thường tràn đầy cảm xúc chỉ nàng mới có thể hiểu.
Thời điểm phụ thân muốn đem hắn đuổi đi, Tân Chỉ mở miệng nói: "Để hắn đàn cho ta nghe một khúc trước."
Bảy dây rung động, tiếng trời giáng lâm, một khúc hoàn tất, tâm ý bất tận.
Dung hoa chước chước, nại hà yêu yêu.
Đồ vật dù có đẹp đến mấy đều có ngày úa tàn, dù là thiên nhân cũng có lúc mỏi mệt, sinh mệnh cho dù dài ngắn, cũng chỉ là thăng trầm sáng tối.
Tân Chỉ cười ra nước mắt. Nàng vượt khỏi mọi người, cởi pháp bào tạ lỗi phụ lão, nguyện ứng lời cầu hôn của Thẩm Đàn.
Cha nàng nổi giận, Tân thị tộc nhân bàn tán không ngớt, trong Phù Mộng cốc nhất thời huyên náo. Nhưng những áp lực đó đều do Thẩm Đàn một vai gánh vác. Tại một khắc nàng đáp lại kia, nàng chính là vợ của Thẩm Đàn, tộc trưởng phu nhân tương lai của Đông Thương Thẩm thị.
Thẩm Đàn chưa từng nói qua lời chót lưỡi đầu môi, hắn chỉ trao cho nàng một lời ước hẹn: "Tận đời này của ta, tuyệt không cô phụ!"
Tân Chỉ cuối cùng gả xa đến Đông Thương.
Thẩm gia nhiều năm nghèo túng, đa số cưới gả trong tộc, nàng là ngoại tộc duy nhất gả xa tới đây, cho dù không tự cao tự đại, vẫn cùng người nhà họ Thẩm khó hòa hợp. Lúc đó gia tộc vừa mới bắt đầu phát triển, Thẩm Đàn sau khi tiếp nhận vị trí tộc trưởng bận rộn sứt đầu mẻ trán, Tân Chỉ cũng giúp hắn cùng quản lý sự vụ Tiềm Long đảo, vì vậy nhiều năm qua đi cũng chưa có con nối dõi, chỉ nuôi một bé gái bị ma tu gieo vạ làm nghĩa nữ, đặt tên Thẩm Nhược.
Thẩm Nhược bị ma tu cắt lưỡi, đánh gãy một chân, vì tuổi còn nhỏ không chịu nổi vu dược, chỉ có thể biến thành tàn phế. Mãi đến tận lúc Tân Chỉ thu dưỡng nàng, dùng Hương Hỏa đạo pháp hướng phụ mẫu chí thân đã qua đời của nàng mượn linh lực tái tạo thân thể, lúc này mới chữa cho nàng khỏi hẳn. Trải qua một lần đó, Tân Chỉ động tâm tư. Nàng cùng Thẩm Đàn thương nghị tinh lọc Tiềm Long đảo. Nơi này dù sao bị ma tu chiếm giữ nhiều năm, phong thuỷ địa linh đều bị bại hoại không ít, Thẩm Đàn chỉ có thể dùng trận pháp tách ra thanh trọc, Tân Chỉ lại có thể dùng Hương hỏa làm sạch ô uế, cũng xem như một chuyện tốt.
Vì vậy, Thẩm Đàn từng bước mở ra mấy chỗ cấm địa nguyên bản bị phong bế, Tân Chỉ phát hiện nơi ma tu xây ổ chính là trung tâm tụ linh của cả hòn đảo, liền ở nơi đó khai đàn điểm hương cúng tế thiên địa, đèn nhang hương khói từ đó phân tán, kéo dài không tiêu tan.
Linh nguyên chôn dưới đất được đèn nhang cảm ứng, hóa thành một cỗ nguyên khí tinh khiết lặng yên không một tiếng động dung nhập vào trong cơ thể Tân Chỉ. Việc này qua đi không lâu, nàng liền mang thai.
Kết hôn nhiều năm cuối cùng cũng có con nối dõi, Thẩm Đàn cùng Tân Chỉ không khỏi vui mừng. Thai nhi từ cơ thể mẹ rút lấy chất dinh dưỡng để sinh trưởng vốn là việc bình thường, thế nhưng hài tử trong bụng Tân Chỉ có chút quái dị, yên tĩnh gần như tử thai, đòi hỏi đối với cơ thể mẹ lại gần như cái động không đáy, vô luận đồ ăn như thế nào cũng không thể thỏa mãn nhu cầu của nó. Tân Chỉ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được gầy rộc đi. Nữ nhân xưa nay diễm lệ như đóa hoa nở rộ chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng trở nên khô héo. Nếu không có cái bụng lớn, nàng quả thực giống một que củi khô.
Thẩm Đàn tuy rằng muốn có con cái để có thể truyền thừa cốt nhục, lại không muốn Tân Chỉ xảy ra chuyện. Nhưng lúc này sảy thai dễ một thi hai mạng, chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế bổ túc linh khí để Tân Chỉ thuận sinh. Vì thế, Thẩm Đàn không chỉ nhiều lần ra biển tìm kiếm linh vật bồi dưỡng thân thể cho nàng, mỗi đêm còn đem tự thân linh lực truyền qua, đồng thời lựa chọn linh mạch giữa đảo làm mắt trận, ở dưới lòng đất khẩn cấp tu bổ Lương cung. Tụ Linh trận chồng chất đem linh khí tứ phương tụ hội nơi đây, dốc hết toàn lực bảo đảm Tân Chỉ sinh sản thuận lợi.
Dù là như vậy, thảm biến vẫn phát sinh ở Tiềm Long đảo như cũ.
Ngày mùng 7 tháng 10 giờ hợi ba khắc, Tân Chỉ đột ngột chuyển dạ, được đưa vào Lương cung sinh sản. Quá trình này không chỉ thống khổ vạn phần, còn xuất hiện nhiều lần dị biến. Ban đầu là linh khí được Tụ Linh trận đưa tới vượt quá khả năng chịu đựng của trận pháp nên bạo phát, khí hậu toàn bộ hòn đảo lập tức biến đổi. Rét lạnh căm căm trước nay chưa từng có đột nhiên giáng lâm, dùng Tiềm Long đảo làm trung tâm, ngoài khơi bốn phía nhanh chóng kết băng, các sinh linh dưới nước không hề có điềm báo trước mà bị đông cứng trong đó. Trên đảo cây cỏ khô héo, chim muông đột ngột rơi chết. Thẩm thị tộc nhân đa số kịp thời trốn vào trong nhà được phù văn che chở, xuyên qua khe cửa nhìn thấy những kẻ không kịp tránh núp như bị rút khô khí huyết cấp tốc già yếu quắt queo.
Linh khí mà hài tử kia cần để sinh ra đời vượt xa Thẩm Đàn dự liệu. Kinh khủng hơn chính là hắn chưa xuất thế, lại giống như đã có ý thức điên cuồng cắn nuốt linh khí. Tụ Linh trận rõ ràng đã bị phá hủy, vẫn có linh khí cuồn cuộn không ngừng dâng trào từ bốn phương tám hướng mãnh liệt mà đến. Cảnh tượng kỳ dị như vậy kinh động khắp nơi, phảng phất bảo vật thiên địa sắp xuất thế, dẫn tới tứ phương chính tà đều hướng đến Tiềm Long đảo.
Thẩm Đàn là trượng phu của Tân Chỉ, còn là Thẩm thị tộc trưởng. Hắn để đường đệ Thẩm Đình ổn định động viên tộc nhân, dùng tốc độ nhanh nhất khởi động kết giới bảo vệ đảo, lệnh chúng đệ tử giữ nghiêm trận vị, bản thân mình thì canh giữ ở nơi tụ linh quan trọng nhất, hai tay vuốt lên dây đàn, âm thanh chấn động trăm dặm.
Đây là một đêm dài đằng đẵng cũng đáng kinh sợ nhất từ lúc Thẩm gia tiến vào Tiềm Long đảo tới nay.
Thanh nhạc thuật của Thẩm Đàn không thẹn nhất tuyệt đương đại. Hắn đem bản thân mình làm cột chống đỡ kết giới, dùng tiếng đàn làm quân. Mãi đến tận tảng sáng ngày hôm sau, cũng không một ai có thể xông vào Tiềm Long đảo.
Tia nắng sớm đầu tiên hạ xuống, băng tuyết lại như ảo giác cấp tốc tan rã. Bầu trời phía trên Tiềm Long đảo dâng trào linh khí ầm ầm tứ tán, chính tà vây công cả đêm rốt cuộc không cam lòng rời đi.
Đến lúc kẻ cuối cùng đi khỏi, Thẩm Đàn cũng đứt đoạn một sợi dây đàn cuối cùng, tiêu hao hết một tia tâm lực cuối cùng. Máu tươi từ kẽ ngón tay bị rách nhỏ ra, đọng nửa cây đàn.
Chính vào lúc này, Lương cung rốt cuộc truyền ra tin tức. Thê tử của Thẩm Đình là Minh Chúc lăn lộn té ngã mà chạy đến, quỳ trước mặt hắn khóc không thành tiếng, nói là mẫu tử bình an.
Thẩm Đàn rốt cuộc nở nụ cười, hỏi: "A Chỉ... nàng có khỏe không?"
Hắn đã không thấy rõ mọi vật trước mắt, âm thanh cũng rất yếu ớt khó nghe.
Minh Chúc che miệng liều mạng không để cho mình khóc lên, giọng nói khàn đặc: "Tẩu tử nói... nói ngươi nhanh chóng... nhanh chóng tới... nhi tử chờ ngươi... đặt.... đặt tên."
"Là nhi tử a..." Bàn tay vết máu loang lổ đè lên dây đàn đứt, Thẩm Đàn có chút phiền não mà nghĩ, cũng không biết đứa nhỏ sau này hình dáng giống hắn hay là A Chỉ.
Hy vọng là giống A Chỉ nhiều một chút, miễn cho nàng vừa nhìn thấy sẽ nhớ tới hắn lại đau buồn.
Thẩm Đàn muốn đứng lên, thân thể lại như mọc rễ. Hắn không thấy dáng vẻ hiện tại của mình: nam tử ngày trước thanh lãnh như tiên nhân, lúc này chỉ là một bộ da bọc xương, không còn một chút khí lực.
Dương quang có chút chói mắt, gió cũng quá mức lạnh lẽo.
Trong đầu Thẩm Đàn lại như đèn kéo quân, thoáng hiện từng hình ảnh quá khứ, phát hiện đời này của hắn cũng thăng trầm đủ cả. Chỉ là những hồi ức đẹp đẽ nhất, không có chỗ nào mà không liên quan đến Tân Chỉ.
Chỉ tiếc, hắn cùng Tân Chỉ có nhiều kí ức như vậy, lại không có thời gian cho nhi tử của mình.
"... Gọi...là... Thẩm Vấn Tâm." Ánh mắt Thẩm Đàn từ từ tan rã "Vấn thiên hỏi địa, không bằng... để tay lên ngực tự hỏi."
Đứa bé này từ bé đã không tầm thường, sau này sợ là phải gặp rất nhiều trắc trở, số mệnh thăng trầm họa phúc khó liệu, lại càng không biết nó sẽ biến thành người như thế nào.
Hắn chỉ nguyện nó đời này có thể không thẹn với lương tâm.
"Tộc trưởng ... !"
Thẩm Đình mang theo một đám đệ tử vội vã chạy tới, liền nghe được tiếng Minh Chúc đột nhiên khóc rống lên. Hắn trong lòng giật thót, giương mắt chỉ thấy Thẩm Đàn còn khoanh chân ngồi ở chỗ cũ, đầu cũng đã rũ xuống.
Ngày Thẩm Vấn Tâm ra đời chính là ngày giỗ của Thẩm Đàn.
Tân Chỉ một thân đồ tang ôm con quấn trong tã lót đứng trước quan tài. Nàng nghe quen khí vị đèn nhang tiền giấy, chưa bao giờ lại cảm thấy khó chịu đến như vậy. Trong đôi mắt nàng tơ máu dày đặc, nhưng không hề khóc.
Thẩm Vấn Tâm cũng không khóc. Anh nhi nho nhỏ còn chưa mở mắt ra, từ đó đến giờ cũng không hề khóc.
Mãi đến tận lúc Tân Chỉ một tay ôm hài tử, một tay rải nắm đất đầu tiên lên quan tài che phủ trượng phu, nước mắt đỏ quạch rốt cuộc tràn mi nàng.
Cùng lúc đó, tại Bắc Cực đỉnh xa xôi, Thiên pháp sư trầm miên nhiều năm chậm rãi mở mắt ra.
Lựa chọn Ưu Đàm Tôn làm mẫu thể, thai nghén thân thể thần linh, nếu như thành công liền có thể nhất lao vĩnh dật (*). Điều quan trọng mấu chốt là làm sao tuân thủ quy tắc đánh cuộc cùng tránh để Ưu Đàm Tôn dò xét được mục đích, hạn chế nảy sinh chi tiết ảnh hưởng đến kết cục. Chính vì vậy, sau khi Thường Niệm cùng Ưu Đàm Tôn ký kết khế ước, dựa theo quy tắc để cho nhau lưu lại một ngày xử lý công việc; Ưu Đàm Tôn quay về Quy Khư, Thường Niệm trở lại Bắc Cực đỉnh, dùng Tinh đồ mở ra thiên nhãn.
Tại chớp mắt khế ước kết thành, mệnh quỹ của Thường Niệm cùng Ưu Đàm Tôn liền quấn quýt cùng nhau. Quỹ tích nguyên bản bị Ưu Đàm huyễn pháp che giấu bắt đầu từ đây không chỗ che thân dưới thiên nhãn. Nghĩa là trước cuộc chơi, Thường Niệm đã bắt đầu suy diễn ra toàn bộ khả năng phát sinh hướng đi, đồng thời chọn ra một con đường trong đó làm định vị.
Thường Niệm dự kiến được Ưu Đàm Tôn sẽ chọn Phù Mộng cốc mà mình đã khống chế trong lòng bàn tay nhiều năm làm nơi tái thế, đầu thai thành trưởng nữ của tộc trưởng Tân thị đời thứ ba, hiển nhiên là đem Phù Mộng cốc liên kết cùng Quy Khư Ma vực làm đường lui. Thế nhưng hắn không những không thể hạ thủ Phù Mộng cốc trước, mà còn phải tận lực rời xa nơi đây, để tránh gặp trở ngại.
Vì vậy, Thường Niệm quan trắc số mệnh, quyết định đầu thai tại Đông Thương Thẩm thị, không chỉ vì khế ước đánh cuộc sẽ chú định vận mệnh đưa bọn họ liên hệ với nhau, mà còn vì bộ tộc này vẫn chưa ra hình dạng gì, nhưng sẽ phát triển mạnh mẽ trong tương lai gần. Hắn chiếm huyết mạch tộc nhân Thẩm thị, liền phải gánh trọng trách chấn hưng bộ tộc để đền nhân quả. Mà bộ tộc Thẩm thị tuy có đại phú đại quý lại không có phúc khí, sau khi phát triển cực thịnh liền lao dốc, chú định sẽ bị dòng chảy thời gian nhấn chìm biệt tích, miễn để hậu nhân tìm hiểu.
Từng người lựa chọn thân phận tái thế, ký ức tại thời điểm đánh cuộc mở ra sẽ bị triệt để phong ấn. Thường Niệm biết rõ Ưu Đàm Tôn không phải hạng người an phận thủ thường; Vị huynh trưởng trấn thủ Quy Khư kia của nàng cũng không phải là kẻ lương thiện gì. Hắn cũng không tiếp tục làm việc dư thừa, chỉ đem linh nguyên của Đạo Diễn thần quân lấy ra, chôn dấu ở nơi tụ linh giữa Đông Thương Tiềm Long đảo, chính là nơi hắn suy đoán Thẩm thị hưng vong.
Sau đêm này qua đi, Thiên pháp sư liền tại Bắc Cực đỉnh trầm miên, Ưu Đàm Tôn phong ấn huyễn ảnh có thể đánh lừa tai mắt thiên hạ. Một Đạo một Ma chuyển thế làm người, tộc trưởng Tân thị tại Phù Mộng cốc có thêm một trưởng nữ, Đông Thương Thẩm thị cuối cùng cũng có được trưởng tử.
Tân Chỉ thiên phú dị bẩm, có thể thông hiểu ngôn ngữ của hoa cỏ chim chóc, được tộc trưởng cực kỳ sủng ái. Nàng lên bảy tuổi liền được tỉ mỉ bồi dưỡng làm Đại vu chúc đời kế tiếp;
Thẩm Đàn sinh ra đã hiểu việc, trong lĩnh vực vu y thanh nhạc trình độ đã đến mức thượng thừa, tuổi còn trẻ đã trở thành trụ cột trong tộc.
Loáng một cái hơn mười năm, bọn họ trời nam đất bắc không hề giao tập, từng người vì gia tộc thân hữu lo lắng hết lòng. Mãi đến tận lúc Thẩm Đàn mười tám tuổi đi đến Bắc Cực cảnh vấn đạo tu hành, ở ngoài Phù Mộng cốc gặp phải tà ma cắn người. Hắn ra tay giúp đỡ, không ngờ nữ tử chịu nạn nguyên là mồi nhử mà ma vật cố ý thả ra, cánh tay bị nàng cắn đã nhiễm phải ma độc.
Thẩm Đàn một chưởng đập chết ma vật, trên người lại không có thuốc giải ma độc. Hắn nguyên bản có thể hướng Phù Mộng cốc xin tương trợ, lại lo ngại mình đem ma khí đưa vào trong cốc gây vạ tới kẻ vô tội, đành đơn giản dùng chân khí gắng gượng chống đỡ, đi vòng sơn đạo tránh né người khác, không ngờ lại được Tân Chỉ nhặt về.
Tân Chỉ không phải chưa từng thấy người ngoài. Nhưng Phù Mộng cốc lúc đó bởi vì Hương Hỏa đạo pháp nổi danh khắp chốn, người đến đây nhờ vả giao hảo đa phần lòng mang ý đồ xấu, dù cho phòng thủ nghiêm ngặt cũng không ngăn cản được cá lọt lưới. Bởi vậy, nàng tại thời điểm Thẩm Đàn bị thương đã tận mắt nhìn thấy, vốn tưởng là một hồi khổ nhục kế, mãi đến lúc nhìn thấy hắn đi đường vòng tránh xa, lúc này mới động tâm tư cứu người.
Thẩm Đàn xưa nay trầm mặc ít nói, phảng phất một bồi băng tuyết trên đỉnh núi cao trăm trượng, trong khổ hàn vẫn cao ngạo ngẩng cao đầu, cho dù đối mặt với tộc nhân cũng không dễ dàng nhờ vả. Mà Tân Chỉ nhìn như nhiệt tình hiền hoà, kì thực lương bạc đa nghi. Nàng đã thấy nhiều họa bì quỷ sắc thái tươi đẹp, liền đặc biệt yêu thích phần cốt khí như được chạm khắc bằng ngọc này của hắn.
Truyền nhân vu chúc hiếm khi xuất cốc, nàng đáp ứng lời mời của Thẩm Đàn cùng đi đến Bắc Cực cảnh. Mà hắn bôn ba ngàn dặm vấn đạo, lại mang Vong sinh vong ngã không dễ tìm được tặng cho Tân Chỉ để tạ ân tình, bản thân chỉ khắc lại ba bản chú sách.
Trường thịnh điển Thiên pháp sư dùng Vong sinh vong ngã điểm hóa Linh tộc kia kết thúc không quá hai mươi năm, người đương thời phong phần chân kinh này làm kinh điển của Linh tộc, phiến ngữ khuyết bản cũng có thể xem như trân bảo, huống hồ là hoàn hoàn chỉnh chỉnh một quyển? Tân Chỉ cố nhiên đã cứu Thẩm Đàn một mạng, yêu cầu hắn trả thù lao chỉ là đồng hành xuất cốc. Nàng không muốn chiếm phần tiện nghi này của hắn, lại càng không nguyện dính đại nhân quả.
Thẩm Đàn nghe vậy mi mục hơi cong, hiếm thấy nở nụ cười: "Nguyên lai mạng của tại hạ lại không đáng giá như vậy!"
Nụ cười này của hắn, liền như hoa thơm phủ tuyết trắng, thoáng chốc từ trời đông giá rét bước vào thịnh xuân.
Tân Chỉ không nhịn được nói: "Ngươi thế nhưng cũng cười nha."
"Sướng vui đau buồn đều là chuyện thường tình của con người, tại hạ dĩ nhiên cũng không ngoại lệ." Thẩm Đàn đem ngọc giản đẩy qua, lại đem nửa câu nói sau nuốt trở vào...
Đời người nguyên bản phù dù, duyên đến tam sinh hữu hạnh!
Thẩm Đàn hộ tống Tân Chỉ trở lại Phù Mộng cốc. Bọn họ vốn nên từ đây mỗi người đi một ngả. Ngay tại thời điểm Tân Chỉ sắp đi vào trong cốc, nàng đột ngột dừng chân nhìn lại, nhẹ giọng nói: "Ba năm sau, ngày mười chín tháng tư, là sinh thần hai mươi mốt tuổi của ta, cũng là ngày ta tiếp nhận Đại vu chúc, ngươi sẽ đến xem lễ không?"
Không chờ Thẩm Đàn trả lời, nàng lại nói: "Đại vu chúc Phù Mộng cốc mặc dù không nghiêm cấm cưới gả, nhưng mà cả đời không thể rời khỏi nơi đây nửa bước. Ta từ bé cũng bị hạn chế, cho dù không thiếu gì cả, chỉ có thiếu tự do. Lần này đa tạ ngươi dẫn ta đi xa, một đường sơn thủy đều chiếu trong mắt khắc trong lòng. Nhưng đáng tiếc ta giúp ngươi chọn quyển cầm phổ kia chưa tinh nghiên, chỉ mong ba năm sau ngươi trở lại một chuyến, có thể đàn một khúc cho ta nghe."
Trong lòng Thẩm Đàn lại như bị đuôi bò cạp chích một cái, vừa đau vừa tê, lời từ chối khéo léo đến bên miệng liền nuốt trở xuống, trịnh trọng đáp ứng nàng. Sau đó liền nghe Tân Chỉ nở nụ cười thanh thanh, như bướm xuyên hoa biến mất ở trong rừng, chỉ để lại một chuỗi vòng bằng lông vũ và chuông nhỏ rơi vào lòng bàn tay hắn.
Hắn mang theo chuỗi vũ hoa chuông này, như nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nhớ thương mà trở về Đông Thương cảnh.
Thời gian ba năm cũng không lâu, lại xảy ra rất nhiều chuyện. Quan trọng nhất là Thẩm Đàn thu thập tạp học của gia tộc, sáng lập Thanh nhạc chú thuật trở thành gia học uyên nguyên, lựa chọn những đứa trẻ có ngộ tính cao trong tộc truyền thụ công pháp, khiến một cái gia tộc nho nhỏ căn cơ mỏng manh có được truyền thừa của chính mình. Đầu năm nay hắn liền lập được công lao kinh sợ Đông Thương cảnh.
Đông Thương cảnh thủy mộc xum xuê, càng đến gần hải vực càng linh khí dồi dào, không chỉ có tông môn thế gia ở đây tu hành, quái vật tà ám cũng thích ở đây gây sóng gió. Tiềm Long đảo ở trong Thương Lan hải vực vốn là mảnh đất non xanh nước biếc, lại bị một đám ma tu chiếm cứ gần hai mươi năm. Bọn chúng cướp bóc giết chóc không chuyện ác nào không làm, gia tộc nhỏ xung quanh không dám trêu chọc, đại tông môn không chiếm được lợi ích, cũng không chịu vì thế thương gân động cốt.
Mãi đến tận ngày mùng 2 tháng 2, hai nữ đồng của Thẩm thị bị ma tu trên đảo làm hại, một chết một tàn phế. Thẩm Đàn sắp tiếp nhận vị trí tộc trưởng dù thế nào cũng không thể xem nhẹ việc này, liền dẫn người đánh tới Tiềm Long đảo, dùng Lưu hồn âm pháp khiến ma tu nội loạn, suy đoán ra tình thế quân địch. Hắn ở trong tình huống bốn phía bị bố trí cạm bẫy, dùng lực lượng không tới trăm người đem hơn một nghìn tên ma tu chém tận giết tuyệt, một trận thành danh.
Tiềm Long đảo từ đó thành Thẩm thị tộc địa, tất cả mọi người mừng rỡ như điên, cảm tạ Thẩm Đàn vì gia tộc mang đến thay đổi. Mà Thẩm Đàn lấy ra vòng tay vũ hoa chuông ba năm qua chưa từng rời khỏi người kia, nghĩ sắp đến ước định, trằn trọc trở mình đêm ngủ không an.
Một đoạn không tới trăm ngày chung đường đó, ở trong lòng hắn gieo xuống một hạt giống nho nhỏ. Nó lẽ ra sau khi rời khỏi cây phải héo tàn mục nát, lại bởi vì ước định đó mà như được cam lồ mưa móc, trong ba năm mọc rễ đâm chồi, nở ra đóa hoa càng thêm tươi đẹp mê người.
Mộc giản trên bàn có khắc cầm phổ hắn viết ba năm, Thẩm Đàn đem vũ hoa chuông nắm trong lòng bàn tay ngồi một mình đến bình minh, cuối cùng hạ quyết tâm.
Thẩm Đàn dời lại điển lễ kế nhiệm, theo thương đội đi tới Bắc Cực cảnh ước hẹn. Hành trang mang theo không nhiều, lại là tất cả của hắn.
Tân Chỉ chờ được Thẩm Đàn. Nam tử không thất ước mà dâng lên cầm phổ kia, cũng không phải vì chúc mừng nàng trở thành đại vu chúc, mà nói rõ ràng là cầu hôn.
Trong Phù Mộng cốc, cho dù là Tân thị tộc nhân hay là người ngoài, đều chỉ trỏ Thẩm Đàn châm chọc không thôi. Hắn chỉ nhìn Tân Chỉ, trong đôi mắt vẫn thanh lãnh như bình thường tràn đầy cảm xúc chỉ nàng mới có thể hiểu.
Thời điểm phụ thân muốn đem hắn đuổi đi, Tân Chỉ mở miệng nói: "Để hắn đàn cho ta nghe một khúc trước."
Bảy dây rung động, tiếng trời giáng lâm, một khúc hoàn tất, tâm ý bất tận.
Dung hoa chước chước, nại hà yêu yêu.
Đồ vật dù có đẹp đến mấy đều có ngày úa tàn, dù là thiên nhân cũng có lúc mỏi mệt, sinh mệnh cho dù dài ngắn, cũng chỉ là thăng trầm sáng tối.
Tân Chỉ cười ra nước mắt. Nàng vượt khỏi mọi người, cởi pháp bào tạ lỗi phụ lão, nguyện ứng lời cầu hôn của Thẩm Đàn.
Cha nàng nổi giận, Tân thị tộc nhân bàn tán không ngớt, trong Phù Mộng cốc nhất thời huyên náo. Nhưng những áp lực đó đều do Thẩm Đàn một vai gánh vác. Tại một khắc nàng đáp lại kia, nàng chính là vợ của Thẩm Đàn, tộc trưởng phu nhân tương lai của Đông Thương Thẩm thị.
Thẩm Đàn chưa từng nói qua lời chót lưỡi đầu môi, hắn chỉ trao cho nàng một lời ước hẹn: "Tận đời này của ta, tuyệt không cô phụ!"
Tân Chỉ cuối cùng gả xa đến Đông Thương.
Thẩm gia nhiều năm nghèo túng, đa số cưới gả trong tộc, nàng là ngoại tộc duy nhất gả xa tới đây, cho dù không tự cao tự đại, vẫn cùng người nhà họ Thẩm khó hòa hợp. Lúc đó gia tộc vừa mới bắt đầu phát triển, Thẩm Đàn sau khi tiếp nhận vị trí tộc trưởng bận rộn sứt đầu mẻ trán, Tân Chỉ cũng giúp hắn cùng quản lý sự vụ Tiềm Long đảo, vì vậy nhiều năm qua đi cũng chưa có con nối dõi, chỉ nuôi một bé gái bị ma tu gieo vạ làm nghĩa nữ, đặt tên Thẩm Nhược.
Thẩm Nhược bị ma tu cắt lưỡi, đánh gãy một chân, vì tuổi còn nhỏ không chịu nổi vu dược, chỉ có thể biến thành tàn phế. Mãi đến tận lúc Tân Chỉ thu dưỡng nàng, dùng Hương Hỏa đạo pháp hướng phụ mẫu chí thân đã qua đời của nàng mượn linh lực tái tạo thân thể, lúc này mới chữa cho nàng khỏi hẳn. Trải qua một lần đó, Tân Chỉ động tâm tư. Nàng cùng Thẩm Đàn thương nghị tinh lọc Tiềm Long đảo. Nơi này dù sao bị ma tu chiếm giữ nhiều năm, phong thuỷ địa linh đều bị bại hoại không ít, Thẩm Đàn chỉ có thể dùng trận pháp tách ra thanh trọc, Tân Chỉ lại có thể dùng Hương hỏa làm sạch ô uế, cũng xem như một chuyện tốt.
Vì vậy, Thẩm Đàn từng bước mở ra mấy chỗ cấm địa nguyên bản bị phong bế, Tân Chỉ phát hiện nơi ma tu xây ổ chính là trung tâm tụ linh của cả hòn đảo, liền ở nơi đó khai đàn điểm hương cúng tế thiên địa, đèn nhang hương khói từ đó phân tán, kéo dài không tiêu tan.
Linh nguyên chôn dưới đất được đèn nhang cảm ứng, hóa thành một cỗ nguyên khí tinh khiết lặng yên không một tiếng động dung nhập vào trong cơ thể Tân Chỉ. Việc này qua đi không lâu, nàng liền mang thai.
Kết hôn nhiều năm cuối cùng cũng có con nối dõi, Thẩm Đàn cùng Tân Chỉ không khỏi vui mừng. Thai nhi từ cơ thể mẹ rút lấy chất dinh dưỡng để sinh trưởng vốn là việc bình thường, thế nhưng hài tử trong bụng Tân Chỉ có chút quái dị, yên tĩnh gần như tử thai, đòi hỏi đối với cơ thể mẹ lại gần như cái động không đáy, vô luận đồ ăn như thế nào cũng không thể thỏa mãn nhu cầu của nó. Tân Chỉ lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được gầy rộc đi. Nữ nhân xưa nay diễm lệ như đóa hoa nở rộ chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng trở nên khô héo. Nếu không có cái bụng lớn, nàng quả thực giống một que củi khô.
Thẩm Đàn tuy rằng muốn có con cái để có thể truyền thừa cốt nhục, lại không muốn Tân Chỉ xảy ra chuyện. Nhưng lúc này sảy thai dễ một thi hai mạng, chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế bổ túc linh khí để Tân Chỉ thuận sinh. Vì thế, Thẩm Đàn không chỉ nhiều lần ra biển tìm kiếm linh vật bồi dưỡng thân thể cho nàng, mỗi đêm còn đem tự thân linh lực truyền qua, đồng thời lựa chọn linh mạch giữa đảo làm mắt trận, ở dưới lòng đất khẩn cấp tu bổ Lương cung. Tụ Linh trận chồng chất đem linh khí tứ phương tụ hội nơi đây, dốc hết toàn lực bảo đảm Tân Chỉ sinh sản thuận lợi.
Dù là như vậy, thảm biến vẫn phát sinh ở Tiềm Long đảo như cũ.
Ngày mùng 7 tháng 10 giờ hợi ba khắc, Tân Chỉ đột ngột chuyển dạ, được đưa vào Lương cung sinh sản. Quá trình này không chỉ thống khổ vạn phần, còn xuất hiện nhiều lần dị biến. Ban đầu là linh khí được Tụ Linh trận đưa tới vượt quá khả năng chịu đựng của trận pháp nên bạo phát, khí hậu toàn bộ hòn đảo lập tức biến đổi. Rét lạnh căm căm trước nay chưa từng có đột nhiên giáng lâm, dùng Tiềm Long đảo làm trung tâm, ngoài khơi bốn phía nhanh chóng kết băng, các sinh linh dưới nước không hề có điềm báo trước mà bị đông cứng trong đó. Trên đảo cây cỏ khô héo, chim muông đột ngột rơi chết. Thẩm thị tộc nhân đa số kịp thời trốn vào trong nhà được phù văn che chở, xuyên qua khe cửa nhìn thấy những kẻ không kịp tránh núp như bị rút khô khí huyết cấp tốc già yếu quắt queo.
Linh khí mà hài tử kia cần để sinh ra đời vượt xa Thẩm Đàn dự liệu. Kinh khủng hơn chính là hắn chưa xuất thế, lại giống như đã có ý thức điên cuồng cắn nuốt linh khí. Tụ Linh trận rõ ràng đã bị phá hủy, vẫn có linh khí cuồn cuộn không ngừng dâng trào từ bốn phương tám hướng mãnh liệt mà đến. Cảnh tượng kỳ dị như vậy kinh động khắp nơi, phảng phất bảo vật thiên địa sắp xuất thế, dẫn tới tứ phương chính tà đều hướng đến Tiềm Long đảo.
Thẩm Đàn là trượng phu của Tân Chỉ, còn là Thẩm thị tộc trưởng. Hắn để đường đệ Thẩm Đình ổn định động viên tộc nhân, dùng tốc độ nhanh nhất khởi động kết giới bảo vệ đảo, lệnh chúng đệ tử giữ nghiêm trận vị, bản thân mình thì canh giữ ở nơi tụ linh quan trọng nhất, hai tay vuốt lên dây đàn, âm thanh chấn động trăm dặm.
Đây là một đêm dài đằng đẵng cũng đáng kinh sợ nhất từ lúc Thẩm gia tiến vào Tiềm Long đảo tới nay.
Thanh nhạc thuật của Thẩm Đàn không thẹn nhất tuyệt đương đại. Hắn đem bản thân mình làm cột chống đỡ kết giới, dùng tiếng đàn làm quân. Mãi đến tận tảng sáng ngày hôm sau, cũng không một ai có thể xông vào Tiềm Long đảo.
Tia nắng sớm đầu tiên hạ xuống, băng tuyết lại như ảo giác cấp tốc tan rã. Bầu trời phía trên Tiềm Long đảo dâng trào linh khí ầm ầm tứ tán, chính tà vây công cả đêm rốt cuộc không cam lòng rời đi.
Đến lúc kẻ cuối cùng đi khỏi, Thẩm Đàn cũng đứt đoạn một sợi dây đàn cuối cùng, tiêu hao hết một tia tâm lực cuối cùng. Máu tươi từ kẽ ngón tay bị rách nhỏ ra, đọng nửa cây đàn.
Chính vào lúc này, Lương cung rốt cuộc truyền ra tin tức. Thê tử của Thẩm Đình là Minh Chúc lăn lộn té ngã mà chạy đến, quỳ trước mặt hắn khóc không thành tiếng, nói là mẫu tử bình an.
Thẩm Đàn rốt cuộc nở nụ cười, hỏi: "A Chỉ... nàng có khỏe không?"
Hắn đã không thấy rõ mọi vật trước mắt, âm thanh cũng rất yếu ớt khó nghe.
Minh Chúc che miệng liều mạng không để cho mình khóc lên, giọng nói khàn đặc: "Tẩu tử nói... nói ngươi nhanh chóng... nhanh chóng tới... nhi tử chờ ngươi... đặt.... đặt tên."
"Là nhi tử a..." Bàn tay vết máu loang lổ đè lên dây đàn đứt, Thẩm Đàn có chút phiền não mà nghĩ, cũng không biết đứa nhỏ sau này hình dáng giống hắn hay là A Chỉ.
Hy vọng là giống A Chỉ nhiều một chút, miễn cho nàng vừa nhìn thấy sẽ nhớ tới hắn lại đau buồn.
Thẩm Đàn muốn đứng lên, thân thể lại như mọc rễ. Hắn không thấy dáng vẻ hiện tại của mình: nam tử ngày trước thanh lãnh như tiên nhân, lúc này chỉ là một bộ da bọc xương, không còn một chút khí lực.
Dương quang có chút chói mắt, gió cũng quá mức lạnh lẽo.
Trong đầu Thẩm Đàn lại như đèn kéo quân, thoáng hiện từng hình ảnh quá khứ, phát hiện đời này của hắn cũng thăng trầm đủ cả. Chỉ là những hồi ức đẹp đẽ nhất, không có chỗ nào mà không liên quan đến Tân Chỉ.
Chỉ tiếc, hắn cùng Tân Chỉ có nhiều kí ức như vậy, lại không có thời gian cho nhi tử của mình.
"... Gọi...là... Thẩm Vấn Tâm." Ánh mắt Thẩm Đàn từ từ tan rã "Vấn thiên hỏi địa, không bằng... để tay lên ngực tự hỏi."
Đứa bé này từ bé đã không tầm thường, sau này sợ là phải gặp rất nhiều trắc trở, số mệnh thăng trầm họa phúc khó liệu, lại càng không biết nó sẽ biến thành người như thế nào.
Hắn chỉ nguyện nó đời này có thể không thẹn với lương tâm.
"Tộc trưởng ... !"
Thẩm Đình mang theo một đám đệ tử vội vã chạy tới, liền nghe được tiếng Minh Chúc đột nhiên khóc rống lên. Hắn trong lòng giật thót, giương mắt chỉ thấy Thẩm Đàn còn khoanh chân ngồi ở chỗ cũ, đầu cũng đã rũ xuống.
Ngày Thẩm Vấn Tâm ra đời chính là ngày giỗ của Thẩm Đàn.
Tân Chỉ một thân đồ tang ôm con quấn trong tã lót đứng trước quan tài. Nàng nghe quen khí vị đèn nhang tiền giấy, chưa bao giờ lại cảm thấy khó chịu đến như vậy. Trong đôi mắt nàng tơ máu dày đặc, nhưng không hề khóc.
Thẩm Vấn Tâm cũng không khóc. Anh nhi nho nhỏ còn chưa mở mắt ra, từ đó đến giờ cũng không hề khóc.
Mãi đến tận lúc Tân Chỉ một tay ôm hài tử, một tay rải nắm đất đầu tiên lên quan tài che phủ trượng phu, nước mắt đỏ quạch rốt cuộc tràn mi nàng.
Cùng lúc đó, tại Bắc Cực đỉnh xa xôi, Thiên pháp sư trầm miên nhiều năm chậm rãi mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất