Chương 18: Bích họa
Trượng gỗ đầu rắn từ từ chuyển động, Văn Âm cuối cùng mở miệng.
"Bà bà, ta thật sự không có tiếp cận Xà yêu, hắn càng không nói với ta cái gì. Bởi vì... buổi tối ngày hôm ấy ta căn bản không có đi Trấn Yêu giếng." Hắn ngẩng đầu lên "Khi đó ngài ở đây chủ trì nghi thức thế thân, ta dựa theo lời ngài phân phó sờ soạng đi lên đỉnh núi, muốn chuẩn bị tốt để tinh lọc yêu khí trước. Thế nhưng thời điểm đi tới nửa đường, ta gặp phải tập kích."
Thần Bà khẽ nhíu mày: "Tập kích?"
"Ta không nhìn thấy, chỉ cảm thấy một trận gió kỳ quái kéo tới, đem ta từ trên sơn đạo cuốn xuống, liền hôn mê tại chỗ. Sau khi tỉnh lại cũng không biết ở nơi nào, chỉ cảm thấy xung quanh ẩm ướt âm lãnh, như một cái đường hầm tĩnh mịch, ta thuận chiều gió sờ soạng tìm đường ra, sau đó..." Văn Âm ra vẻ nhớ lại "...Ta mò tới một bức bích họa rất dài."
Trong giây lát này, Mộ Tàn Thanh bén nhạy nhận ra được từ trên người Thần Bà tản mát sát ý; Chỉ thoáng một cái liền qua, lại sắc bén đến thấu xương.
Người mù quen với bóng tối, khứu giác, thính giác, xúc giác thậm chí là trực giác so với người bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều. Bởi vậy lúc Văn Âm phát hiện trên tường có dị dạng lập tức dọc theo hoa văn điêu khắc từng tấc từng tấc mò mẫm, ngón tay xẹt qua mỗi một vết tích đều ở trong đầu hóa thành một nét mực, cuối cùng tạo thành một bức tranh khiến người nhìn thấy mà giật mình:
Lửa lớn bốc cháy, thây chất đầy đồng, hai bên giao chiến giơ cao binh đao liều mạng chém giết. Một bên là Nhân tộc mặc giáp cầm binh, một bên là Yêu tộc dùng vẩy và móng vuốt. Mà ở ngoài chiến trường, một phụ nhân bụng to thừa dịp loạn trốn vào trong núi sâu; Nơi đó có một nhóm Nhân tộc trốn tránh chiến hỏa lánh đời. Bọn họ lòng mang thiện ý mà tiếp nhận phụ nhân, vì nàng ở trong thôn dựng một ngôi nhà nhỏ, tiếp tế cơm áo cho nàng;
Đêm trăng tròn, phụ nhân chuyển dạ, lại sinh ra một quả trứng kỳ quái, từ trong có một con rắn nhỏ phá xác mà ra;
Thôn dân lúc trước đối xử với nàng thân thiện lúc này lại cầm lên gậy gộc xua đuổi. Phụ nhân ôm con rắn nhỏ hoảng sợ không biết đi đường nào liền trốn vào tòa miếu nhỏ cũ nát trên núi, di chuyển đồ vật linh tinh chặn lại cửa;
Thôn dân bên ngoài đốt lửa, phụ nhân ở trước tượng thần loang lổ bùn đất quỳ xuống khóc rống, con rắn nhỏ từ trong lòng nàng quẫy xuống, bò đến dưới cái bệ của tượng thần dựa lưng vào vách núi;
Phụ nhân phát hiện mặt sau cái bệ có một cửa động nhỏ hẹp, liền đem con rắn nhỏ thả vào trong đó, sau đó ra sức đẩy ngã tượng thần chặn lại cửa động;
Ngôi miếu ở trong lửa đỏ đổ sụp xuống...
"Phía sau còn có một đoạn rất dài, mà có thể là niên đại quá xa, trên vách tường khắc hoạ càng ngày càng mơ hồ, bằng vào xúc giác của ta chỉ có thể thăm dò rõ ràng đến vậy." Văn Âm nhẫn nhịn đau đớn từ trượng gỗ xoáy vào trong thân thể, ngẩng đầu nhìn về phía Thần Bà "Nếu như ta không đoán sai, ngọn núi trên bích họa đó chính là Miên Xuân sơn, con rắn nhỏ tránh được một kiếp kia ..."
Thần Bà mặt không thay đổi nói: "Không sai, chính là con Xà yêu đó. Tổ tiên chúng ta giết chết mẫu thân hắn, hắn mang theo cừu hận ở trong núi tu luyện. Cuối cùng vào trăm năm trước hắn điên cuồng đòi nợ đối với hậu duệ kẻ thù ngày xưa chính là chúng ta hiện nay. Nếu không có Sơn Thần đại nhân cứu giúp, Miên Xuân sơn đã không còn từ lâu."
Mộ Tàn Thanh đem từng lời bọn họ nói không sót một chữ thu vào trong tai, hai mắt chậm rãi nheo lại.
Lúc trước ở ngoài miếu, tiểu nam hài kia khóc lóc kể lể là Xà yêu lợi dụng Âm cổ làm hại người Miên Xuân sơn gặp phải thống khổ triền miên. Nhưng nếu hắn có bản lĩnh đó, tại sao không đem đám người này giết sạch một hồi gọn gàng sảng khoái, trái lại lựa chọn phương pháp rắc rối như vậy? Hơn nữa, Âm cổ phải là tử linh oán khí hoá hình, có thể căn cứ giếng Trấn Yêu được nhắc tới trong cuộc trò chuyện mà suy đoán, Xà yêu tám phần mười còn sống, vậy tử linh hóa thành Âm cổ từ đâu mà đến? Loại Âm cổ này làm sao lại có sức mạnh khiến người trường sinh bất lão?
Ngoài ra, vị Miên Xuân sơn thần được gọi là "Hủy thần quân" kia lại giữ vị trí nào trong đó? Nếu như hắn thực sự là sơn thần duy nhất, đối với cây cỏ đất đai nơi này đều khống chế trong lòng bàn tay, làm sao lại không biết có Xà yêu ở trong núi tu luyện, hoàn toàn bỏ mặc cho nó thành tựu?
Thần Bà nói Xà yêu bị trấn áp trong một cái giếng, Sơn Thần vì sao lại không giết hắn để trừ hậu hoạn vĩnh viễn?
Nhớ đến câu nói kia của Thần Bà "Xà yêu một ngày không chết, Sơn Thần một ngày không tỉnh", Mộ Tàn Thanh suy đoán Xà yêu có thể cùng Sơn Thần lưỡng bại câu thương. Sơn thần tuy không tổn thương đến tính mạng, sau khi trấn áp yêu vật bị thương nặng liền rơi vào trầm miên (*), vì vậy không thể nhổ cỏ tận gốc, cũng không thể đem Âm cổ trên người thôn dân giải trừ, chỉ có thể để Thần Bà làm sứ giả của mình tiếp quản những người này.
[(*) giấc ngủ mãi không tỉnh, đại khái kiểu người thực vật đi :)]
Như vậy cái gọi là "Thế thân" cùng "Mệnh chủ" là cái gì? Bọn họ định ra hai loại người này có hạn chế điều kiện không, hay là chỉ dựa vào Thần Bà tự quyết định?
Bên này y tâm trạng suy nghĩ, bên kia Văn Âm hỏi: "Nếu ghi chép trên bích họa là Xà yêu, vì sao ta chưa từng nghe người trong thôn nói qua? Chỗ kia đến tột cùng là ở nơi nào, là do người nào khắc? Bà bà ngài có biết nó hay không?"
"Ta cũng chưa từng nghe nói một nơi như vậy." Thần Bà nhíu mày "Ngươi có phát hiện thêm manh mối gì nữa?"
Văn Âm lắc lắc đầu: "Ta thứ nhất không mò ra được thêm dấu vết, thứ hai khó nén sợ hãi, theo con đường kia vội vã rời đi. Nhưng mà không ngờ tới... lúc ta đi ra khỏi đường hầm kỳ quái đó, người cũng đã ở ngoài Miên Xuân sơn."
Thần Bà không bỏ qua mảy may thần sắc nào trên mặt hắn, cũng không phát hiện nửa dấu hiệu chột dạ nói dối, nheo mắt lại nói: "Cổ trùng một khi rời khỏi Miên Xuân sơn sẽ náo động lên, khiến người thời thời khắc khắc đau đớn khó nhịn, ngươi vì sao không trở lại?"
Văn Âm cười khổ một tiếng: "Nếu như một con thú bị nhốt cuối cùng cũng thoát khỏi lao tù, nó sẽ muốn trở về nhanh như thế sao? Bà bà, một trăm năm qua, tất cả mọi người trong Miên Xuân sơn không bị sinh lão bệnh tử, cũng mất đi quyền lợi truyền thừa đời sau cùng tự chủ hành động. Chúng ta chỉ là cái ổ để Âm cổ ký sinh, cũng là con rối bị vùng đất này giam cầm."
Âm cổ cho bọn hắn sinh mệnh lâu dài, cũng mang cho bọn hắn thống khổ vô tận; Miên Xuân sơn có thể áp chế nó quấy phá, cũng giam cầm mỗi người trong này. Bởi vậy lúc Văn Âm phát hiện mình thoát khỏi nơi đây, một khắc đó hắn tuy là đau đến không muốn sống, cũng lại như trút được gánh nặng.
Thần Bà lạnh lùng nói: "Nguyên lai, ngươi là muốn đi ra ngoài tìm chết."
"Đúng vậy. Nhưng đáng tiếc ta từng thử nhiều biện pháp cũng không thể giải thoát, mới biết đối với người Miên Xuân sơn mà nói, cái chết so với sống sót càng khó." Văn Âm lẩm bẩm "Nếu không thể thống khoái đi tìm chết, lại không thể cứ chịu đựng thống khổ mà tồn tại, ta cũng đành trở lại Miên Xuân sơn, thuận tiện... mang về một cái thế thân lấy công chuộc tội."
Thần Bà nói: "Một kẻ thế thân có thể giải trừ tội ngươi một mình rời núi cùng việc không được ta cho phép đã tiết lộ tin tức cho người ngoài sao? Hơn nữa, ngươi cho rằng mấy lời của ngươi, ta sẽ hoàn toàn tin tưởng? Ta đích xác là già rồi, nhưng vẫn còn chưa đến mức hồ đồ."
Văn Âm ngẩng đầu hướng đến gương mặt nhu hòa ôn nhuận cuả nàng, thấp giọng nói: "Bà bà, ta hầu ở bên cạnh ngài hơn trăm năm, tuy không phải là quan hệ máu mủ nhưng cũng có tình bầu bạn, vì sao chỉ trong hai tháng ngắn ngủi ngài lại từ bỏ sự tin tưởng đối với ta? Đến tột cùng là tội Văn Âm không thể tha thứ, hay là... ngài cũng thay đổi rồi?"
Nói xong lời cuối cùng, bàn tay hắn đặt lên cây trượng gỗ kia, mặc dù vẫn không nhúc nhích, lại làm cho bầu không khí trong miếu nhất thời căng thẳng.
Thần Bà nhìn chăm chú hắn hồi lâu, một lúc sau khẽ mỉm cười: "Bà bà... dĩ nhiên là thương ngươi."
Đang khi nói chuyện, nàng dứt khoát rút trượng gỗ ra, động tác làm vết thương mới vừa khép miệng lại rách ra, Văn Âm đau đến cả người run rẩy. Chỉ thấy Thần Bà ngồi xổm xuống, lấy ngón tay lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, giống như dỗ hài tử nói: "Ta sẽ đi tìm sơn động ngươi nói. Mấy lời vừa rồi liền không cần nói cho người ngoài. Đêm nay ngươi ở nơi này đóng cửa sám hối, ta tuần sơn xong sẽ đi gặp thế thân ngươi mang đến. Sau đó... lần này, bà bà tác thành cho ngươi."
Nam nhân đang cúi đầu nhịn đau bỗng ngẩng phắt lên. Nàng nhìn rõ vẻ mừng rỡ khó có thể che giấu trên mặt Văn Âm, rốt cuộc bỏ đi chút hoài nghi cuối cùng trong lòng.
Một kẻ nóng lòng muốn giải thoát, sẽ không giấu nhiều bí mật trong tâm, trừ phi hắn muốn đem những thứ này đều tan thành mây khói cùng với mình.
Thần Bà đứng dậy rời đi. Kèm theo một tiếng "kẹt kẹt", cửa miếu bị khoá từ bên ngoài. Bên trong ngoại trừ ánh nến trên hương án, không còn tia sáng nào khác.
Yêu hồ núp ở sau lưng tượng thần thả người nhảy một cái, nhẹ nhàng rơi xuống bên chân hắn, cái đuôi to thật dài quét qua bàn tay nắm chặt thành quyền kia.
Văn Âm nghe thấy thanh âm của Mộ Tàn Thanh vang lên trong đầu mình: "Ngươi gạt nàng!"
Hắn bất động thanh sắc, chỉ sờ soạng mấy cái đem yêu hồ ôm vào ngực, trong lòng mặc niệm: "Đại nhân làm sao thấy được?"
"Ở trong Noãn Ngọc các, ngươi vì ta đàn qua một thủ khúc. Sau đó ta tìm nhạc sư trong Yêu hoàng cung hỏi qua, biết được bản đó thật ra là nhạc phổ bí tàng trong cung, do Hồ vương hạ lệnh cho ngươi học tập. Mà ngươi chỉ nghe qua một lần, không chỉ nhớ kỹ từng âm điệu nhạc sư biểu diễn, lại còn đem nó bổ toàn. Bởi vậy có thể thấy được ngươi là một người có thính lực thượng đẳng, trí nhớ tuyệt hảo, linh tính cực cao."
Mộ Tàn Thanh nhìn gương mặt tái nhợt của hắn "Người như ngươi, nếu lúc đó không thể thăm dò nội dung còn lại của bức bích họa, cũng sẽ đem từng vết tích của nó đều ghi vào trong đầu, chậm rãi ngẫm đi nghĩ lại, xem như không thể bổ sung toàn cảnh, cũng không chỉ dừng lại ở mấy điều vụn vặt như vừa nãy nói với Thần Bà."
Văn Âm lau đi mồ hôi lạnh trên trán, khẽ cười một tiếng: "Đại nhân thực sự là đánh giá cao ta rồi."
"Đánh giá cao một người, dù sao cũng ăn ít thiệt thòi hơn là đánh giá thấp." Mộ Tàn Thanh nhảy lên bả vai Văn Âm "Huống hồ, ta mặc dù không hiểu âm luật, cũng biết đạo lý nhạc từ trong tâm. Cứ xem như là khúc vịnh xuân, nếu ngươi đầy cõi lòng chỉ hướng đến cái chết, không thể đàn ra thanh âm khiến ta rung động như vậy. Bởi thế, ngươi nói với Thần Bà rời núi là vì muốn tìm chết, điểm ấy căn bản nói không thông. Lại nhớ đến hai chuyện Âm cổ do Xà yêu báo thù và việc ngươi đi Bất Dạ yêu đô cầu viện lực, như vậy ta có thể suy đoán ngươi cho là Yêu tộc có thể giải quyết mối họa Âm cổ. Thế nhưng ngươi lại không tin Thần Bà một tay nuôi mình lớn lên, thậm chí là... Miên Xuân sơn thần mà nàng đại biểu?"
Khóe miệng hơi vểnh lên của Văn Âm rốt cuộc hạ xuống.
Mộ Tàn Thanh biết mình đã đoán đúng, nhưng hiện tại y cũng không đắc ý, trái lại có cảm giác một chân bước vào vũng nước đục.
Nội dung còn lại trên bức bích họa đến tột cùng là cái gì, khiến cho Văn Âm từ nhỏ sinh trưởng tại Miên Xuân sơn, được Thần Bà mưa dầm thấm đất lại không tiếp tục tin tưởng người chí thân của mình cùng vị Sơn Thần được tôn sùng như tín ngưỡng kia?
Còn vị Hủy thần quân đến giờ chưa từng lộ diện, rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
Mộ Tàn Thanh bất giác nhìn về phía pho tượng thần nọ. Nếu như y không đoán sai, ngôi miếu nhỏ trên bức bích họa chính là chỗ này. Hiện giờ tang thương qua đi, miếu thờ được trùng tu lại từ nền phế tích, hang động từng trợ giúp Xà yêu tránh được một kiếp kia vẫn còn ở chỗ cũ.
Thần Bà ngày ngày ở đây cầu phúc không thể không phát hiện ra nó, lại ngầm chấp nhận sự tồn tại của yêu vật trong truyền thuyết này.
Hình ảnh Văn Âm vừa nãy đối mặt Sơn Thần mà không quỳ lạy chợt lóe lên trong đầu Mộ Tàn Thanh. Yêu hồ đột nhiên bắt được một chi tiết nhỏ, hỏi: "Văn Âm, ngươi là được Hủy thần quân và Thần Bà cùng nhặt về sao?"
Nam nhân mắt mù ngồi thẳng tắp, ở trong lòng than nhẹ một tiếng: "120 năm trước, ta theo cha mẹ tránh nạn đi ngang qua nơi đây, bởi vì mắt mù lại tuổi nhỏ thể yếu, bị vứt bỏ dưới Miên Xuân sơn. Là Sơn Thần đại nhân dùng Khôn nhĩ thần thông nhận ra được, mới mang ta đi vào."
Mộ Tàn Thanh nói: "Ta xem ngươi hành xử theo đạo quân tử, một giọt ơn nghĩa phải lấy cả suối nguồn báo đáp. Như vậy Hủy thần quân đối với ngươi mà nói, chính là thiên địa trong lòng."
Văn Âm nghe được ý tứ trong lời nói của y; Hắn dựng thẳng lên một ngón tay, nghiêng đầu hướng về phía tượng thần đang đứng kia: "Đại nhân quả nhiên thông minh, trước phải biết đạo lý mắt nhìn thấu không nói toạc ra."
Lời còn chưa dứt, hắn liền bị một cái đuôi to không khách khí chút nào vỗ vào mặt. Yêu hồ từ trên vai hắn nhảy xuống, nhìn về phía kim thân tượng thần mi mục rũ xuống mỉm cười kia.
Y đã đoán đúng.
Văn Âm sẽ không phản bội Hủy thần quân mà trong lòng hắn tôn sùng là thiên địa. Như vậy vấn đề quay lại trên người Thần Bà: một trăm năm qua, trong miếu cung phụng "Sơn Thần" không phải Hủy thần quân chân chính, mà nàng làm sứ giả lại phản bội thần linh của chính mình.
Nếu là như vậy, họa Âm cổ trăm năm không dứt vừa là yêu nghiệt quấy phá, cũng vừa do con người thúc đẩy.
Vậy trong giếng Trấn Yêu kia ... thực sự là Xà yêu sao?
Mộ Tàn Thanh đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một đôi tay đem y bế lên. Không đợi yêu hồ vẫy đuôi đánh cho đối phương mặt mũi nở hoa, liền nghe Văn Âm nhẹ giọng nói: "Đại nhân, ngài có muốn biết nội dung còn lại của bức bích họa là gì không?"
"Bà bà, ta thật sự không có tiếp cận Xà yêu, hắn càng không nói với ta cái gì. Bởi vì... buổi tối ngày hôm ấy ta căn bản không có đi Trấn Yêu giếng." Hắn ngẩng đầu lên "Khi đó ngài ở đây chủ trì nghi thức thế thân, ta dựa theo lời ngài phân phó sờ soạng đi lên đỉnh núi, muốn chuẩn bị tốt để tinh lọc yêu khí trước. Thế nhưng thời điểm đi tới nửa đường, ta gặp phải tập kích."
Thần Bà khẽ nhíu mày: "Tập kích?"
"Ta không nhìn thấy, chỉ cảm thấy một trận gió kỳ quái kéo tới, đem ta từ trên sơn đạo cuốn xuống, liền hôn mê tại chỗ. Sau khi tỉnh lại cũng không biết ở nơi nào, chỉ cảm thấy xung quanh ẩm ướt âm lãnh, như một cái đường hầm tĩnh mịch, ta thuận chiều gió sờ soạng tìm đường ra, sau đó..." Văn Âm ra vẻ nhớ lại "...Ta mò tới một bức bích họa rất dài."
Trong giây lát này, Mộ Tàn Thanh bén nhạy nhận ra được từ trên người Thần Bà tản mát sát ý; Chỉ thoáng một cái liền qua, lại sắc bén đến thấu xương.
Người mù quen với bóng tối, khứu giác, thính giác, xúc giác thậm chí là trực giác so với người bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều. Bởi vậy lúc Văn Âm phát hiện trên tường có dị dạng lập tức dọc theo hoa văn điêu khắc từng tấc từng tấc mò mẫm, ngón tay xẹt qua mỗi một vết tích đều ở trong đầu hóa thành một nét mực, cuối cùng tạo thành một bức tranh khiến người nhìn thấy mà giật mình:
Lửa lớn bốc cháy, thây chất đầy đồng, hai bên giao chiến giơ cao binh đao liều mạng chém giết. Một bên là Nhân tộc mặc giáp cầm binh, một bên là Yêu tộc dùng vẩy và móng vuốt. Mà ở ngoài chiến trường, một phụ nhân bụng to thừa dịp loạn trốn vào trong núi sâu; Nơi đó có một nhóm Nhân tộc trốn tránh chiến hỏa lánh đời. Bọn họ lòng mang thiện ý mà tiếp nhận phụ nhân, vì nàng ở trong thôn dựng một ngôi nhà nhỏ, tiếp tế cơm áo cho nàng;
Đêm trăng tròn, phụ nhân chuyển dạ, lại sinh ra một quả trứng kỳ quái, từ trong có một con rắn nhỏ phá xác mà ra;
Thôn dân lúc trước đối xử với nàng thân thiện lúc này lại cầm lên gậy gộc xua đuổi. Phụ nhân ôm con rắn nhỏ hoảng sợ không biết đi đường nào liền trốn vào tòa miếu nhỏ cũ nát trên núi, di chuyển đồ vật linh tinh chặn lại cửa;
Thôn dân bên ngoài đốt lửa, phụ nhân ở trước tượng thần loang lổ bùn đất quỳ xuống khóc rống, con rắn nhỏ từ trong lòng nàng quẫy xuống, bò đến dưới cái bệ của tượng thần dựa lưng vào vách núi;
Phụ nhân phát hiện mặt sau cái bệ có một cửa động nhỏ hẹp, liền đem con rắn nhỏ thả vào trong đó, sau đó ra sức đẩy ngã tượng thần chặn lại cửa động;
Ngôi miếu ở trong lửa đỏ đổ sụp xuống...
"Phía sau còn có một đoạn rất dài, mà có thể là niên đại quá xa, trên vách tường khắc hoạ càng ngày càng mơ hồ, bằng vào xúc giác của ta chỉ có thể thăm dò rõ ràng đến vậy." Văn Âm nhẫn nhịn đau đớn từ trượng gỗ xoáy vào trong thân thể, ngẩng đầu nhìn về phía Thần Bà "Nếu như ta không đoán sai, ngọn núi trên bích họa đó chính là Miên Xuân sơn, con rắn nhỏ tránh được một kiếp kia ..."
Thần Bà mặt không thay đổi nói: "Không sai, chính là con Xà yêu đó. Tổ tiên chúng ta giết chết mẫu thân hắn, hắn mang theo cừu hận ở trong núi tu luyện. Cuối cùng vào trăm năm trước hắn điên cuồng đòi nợ đối với hậu duệ kẻ thù ngày xưa chính là chúng ta hiện nay. Nếu không có Sơn Thần đại nhân cứu giúp, Miên Xuân sơn đã không còn từ lâu."
Mộ Tàn Thanh đem từng lời bọn họ nói không sót một chữ thu vào trong tai, hai mắt chậm rãi nheo lại.
Lúc trước ở ngoài miếu, tiểu nam hài kia khóc lóc kể lể là Xà yêu lợi dụng Âm cổ làm hại người Miên Xuân sơn gặp phải thống khổ triền miên. Nhưng nếu hắn có bản lĩnh đó, tại sao không đem đám người này giết sạch một hồi gọn gàng sảng khoái, trái lại lựa chọn phương pháp rắc rối như vậy? Hơn nữa, Âm cổ phải là tử linh oán khí hoá hình, có thể căn cứ giếng Trấn Yêu được nhắc tới trong cuộc trò chuyện mà suy đoán, Xà yêu tám phần mười còn sống, vậy tử linh hóa thành Âm cổ từ đâu mà đến? Loại Âm cổ này làm sao lại có sức mạnh khiến người trường sinh bất lão?
Ngoài ra, vị Miên Xuân sơn thần được gọi là "Hủy thần quân" kia lại giữ vị trí nào trong đó? Nếu như hắn thực sự là sơn thần duy nhất, đối với cây cỏ đất đai nơi này đều khống chế trong lòng bàn tay, làm sao lại không biết có Xà yêu ở trong núi tu luyện, hoàn toàn bỏ mặc cho nó thành tựu?
Thần Bà nói Xà yêu bị trấn áp trong một cái giếng, Sơn Thần vì sao lại không giết hắn để trừ hậu hoạn vĩnh viễn?
Nhớ đến câu nói kia của Thần Bà "Xà yêu một ngày không chết, Sơn Thần một ngày không tỉnh", Mộ Tàn Thanh suy đoán Xà yêu có thể cùng Sơn Thần lưỡng bại câu thương. Sơn thần tuy không tổn thương đến tính mạng, sau khi trấn áp yêu vật bị thương nặng liền rơi vào trầm miên (*), vì vậy không thể nhổ cỏ tận gốc, cũng không thể đem Âm cổ trên người thôn dân giải trừ, chỉ có thể để Thần Bà làm sứ giả của mình tiếp quản những người này.
[(*) giấc ngủ mãi không tỉnh, đại khái kiểu người thực vật đi :)]
Như vậy cái gọi là "Thế thân" cùng "Mệnh chủ" là cái gì? Bọn họ định ra hai loại người này có hạn chế điều kiện không, hay là chỉ dựa vào Thần Bà tự quyết định?
Bên này y tâm trạng suy nghĩ, bên kia Văn Âm hỏi: "Nếu ghi chép trên bích họa là Xà yêu, vì sao ta chưa từng nghe người trong thôn nói qua? Chỗ kia đến tột cùng là ở nơi nào, là do người nào khắc? Bà bà ngài có biết nó hay không?"
"Ta cũng chưa từng nghe nói một nơi như vậy." Thần Bà nhíu mày "Ngươi có phát hiện thêm manh mối gì nữa?"
Văn Âm lắc lắc đầu: "Ta thứ nhất không mò ra được thêm dấu vết, thứ hai khó nén sợ hãi, theo con đường kia vội vã rời đi. Nhưng mà không ngờ tới... lúc ta đi ra khỏi đường hầm kỳ quái đó, người cũng đã ở ngoài Miên Xuân sơn."
Thần Bà không bỏ qua mảy may thần sắc nào trên mặt hắn, cũng không phát hiện nửa dấu hiệu chột dạ nói dối, nheo mắt lại nói: "Cổ trùng một khi rời khỏi Miên Xuân sơn sẽ náo động lên, khiến người thời thời khắc khắc đau đớn khó nhịn, ngươi vì sao không trở lại?"
Văn Âm cười khổ một tiếng: "Nếu như một con thú bị nhốt cuối cùng cũng thoát khỏi lao tù, nó sẽ muốn trở về nhanh như thế sao? Bà bà, một trăm năm qua, tất cả mọi người trong Miên Xuân sơn không bị sinh lão bệnh tử, cũng mất đi quyền lợi truyền thừa đời sau cùng tự chủ hành động. Chúng ta chỉ là cái ổ để Âm cổ ký sinh, cũng là con rối bị vùng đất này giam cầm."
Âm cổ cho bọn hắn sinh mệnh lâu dài, cũng mang cho bọn hắn thống khổ vô tận; Miên Xuân sơn có thể áp chế nó quấy phá, cũng giam cầm mỗi người trong này. Bởi vậy lúc Văn Âm phát hiện mình thoát khỏi nơi đây, một khắc đó hắn tuy là đau đến không muốn sống, cũng lại như trút được gánh nặng.
Thần Bà lạnh lùng nói: "Nguyên lai, ngươi là muốn đi ra ngoài tìm chết."
"Đúng vậy. Nhưng đáng tiếc ta từng thử nhiều biện pháp cũng không thể giải thoát, mới biết đối với người Miên Xuân sơn mà nói, cái chết so với sống sót càng khó." Văn Âm lẩm bẩm "Nếu không thể thống khoái đi tìm chết, lại không thể cứ chịu đựng thống khổ mà tồn tại, ta cũng đành trở lại Miên Xuân sơn, thuận tiện... mang về một cái thế thân lấy công chuộc tội."
Thần Bà nói: "Một kẻ thế thân có thể giải trừ tội ngươi một mình rời núi cùng việc không được ta cho phép đã tiết lộ tin tức cho người ngoài sao? Hơn nữa, ngươi cho rằng mấy lời của ngươi, ta sẽ hoàn toàn tin tưởng? Ta đích xác là già rồi, nhưng vẫn còn chưa đến mức hồ đồ."
Văn Âm ngẩng đầu hướng đến gương mặt nhu hòa ôn nhuận cuả nàng, thấp giọng nói: "Bà bà, ta hầu ở bên cạnh ngài hơn trăm năm, tuy không phải là quan hệ máu mủ nhưng cũng có tình bầu bạn, vì sao chỉ trong hai tháng ngắn ngủi ngài lại từ bỏ sự tin tưởng đối với ta? Đến tột cùng là tội Văn Âm không thể tha thứ, hay là... ngài cũng thay đổi rồi?"
Nói xong lời cuối cùng, bàn tay hắn đặt lên cây trượng gỗ kia, mặc dù vẫn không nhúc nhích, lại làm cho bầu không khí trong miếu nhất thời căng thẳng.
Thần Bà nhìn chăm chú hắn hồi lâu, một lúc sau khẽ mỉm cười: "Bà bà... dĩ nhiên là thương ngươi."
Đang khi nói chuyện, nàng dứt khoát rút trượng gỗ ra, động tác làm vết thương mới vừa khép miệng lại rách ra, Văn Âm đau đến cả người run rẩy. Chỉ thấy Thần Bà ngồi xổm xuống, lấy ngón tay lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, giống như dỗ hài tử nói: "Ta sẽ đi tìm sơn động ngươi nói. Mấy lời vừa rồi liền không cần nói cho người ngoài. Đêm nay ngươi ở nơi này đóng cửa sám hối, ta tuần sơn xong sẽ đi gặp thế thân ngươi mang đến. Sau đó... lần này, bà bà tác thành cho ngươi."
Nam nhân đang cúi đầu nhịn đau bỗng ngẩng phắt lên. Nàng nhìn rõ vẻ mừng rỡ khó có thể che giấu trên mặt Văn Âm, rốt cuộc bỏ đi chút hoài nghi cuối cùng trong lòng.
Một kẻ nóng lòng muốn giải thoát, sẽ không giấu nhiều bí mật trong tâm, trừ phi hắn muốn đem những thứ này đều tan thành mây khói cùng với mình.
Thần Bà đứng dậy rời đi. Kèm theo một tiếng "kẹt kẹt", cửa miếu bị khoá từ bên ngoài. Bên trong ngoại trừ ánh nến trên hương án, không còn tia sáng nào khác.
Yêu hồ núp ở sau lưng tượng thần thả người nhảy một cái, nhẹ nhàng rơi xuống bên chân hắn, cái đuôi to thật dài quét qua bàn tay nắm chặt thành quyền kia.
Văn Âm nghe thấy thanh âm của Mộ Tàn Thanh vang lên trong đầu mình: "Ngươi gạt nàng!"
Hắn bất động thanh sắc, chỉ sờ soạng mấy cái đem yêu hồ ôm vào ngực, trong lòng mặc niệm: "Đại nhân làm sao thấy được?"
"Ở trong Noãn Ngọc các, ngươi vì ta đàn qua một thủ khúc. Sau đó ta tìm nhạc sư trong Yêu hoàng cung hỏi qua, biết được bản đó thật ra là nhạc phổ bí tàng trong cung, do Hồ vương hạ lệnh cho ngươi học tập. Mà ngươi chỉ nghe qua một lần, không chỉ nhớ kỹ từng âm điệu nhạc sư biểu diễn, lại còn đem nó bổ toàn. Bởi vậy có thể thấy được ngươi là một người có thính lực thượng đẳng, trí nhớ tuyệt hảo, linh tính cực cao."
Mộ Tàn Thanh nhìn gương mặt tái nhợt của hắn "Người như ngươi, nếu lúc đó không thể thăm dò nội dung còn lại của bức bích họa, cũng sẽ đem từng vết tích của nó đều ghi vào trong đầu, chậm rãi ngẫm đi nghĩ lại, xem như không thể bổ sung toàn cảnh, cũng không chỉ dừng lại ở mấy điều vụn vặt như vừa nãy nói với Thần Bà."
Văn Âm lau đi mồ hôi lạnh trên trán, khẽ cười một tiếng: "Đại nhân thực sự là đánh giá cao ta rồi."
"Đánh giá cao một người, dù sao cũng ăn ít thiệt thòi hơn là đánh giá thấp." Mộ Tàn Thanh nhảy lên bả vai Văn Âm "Huống hồ, ta mặc dù không hiểu âm luật, cũng biết đạo lý nhạc từ trong tâm. Cứ xem như là khúc vịnh xuân, nếu ngươi đầy cõi lòng chỉ hướng đến cái chết, không thể đàn ra thanh âm khiến ta rung động như vậy. Bởi thế, ngươi nói với Thần Bà rời núi là vì muốn tìm chết, điểm ấy căn bản nói không thông. Lại nhớ đến hai chuyện Âm cổ do Xà yêu báo thù và việc ngươi đi Bất Dạ yêu đô cầu viện lực, như vậy ta có thể suy đoán ngươi cho là Yêu tộc có thể giải quyết mối họa Âm cổ. Thế nhưng ngươi lại không tin Thần Bà một tay nuôi mình lớn lên, thậm chí là... Miên Xuân sơn thần mà nàng đại biểu?"
Khóe miệng hơi vểnh lên của Văn Âm rốt cuộc hạ xuống.
Mộ Tàn Thanh biết mình đã đoán đúng, nhưng hiện tại y cũng không đắc ý, trái lại có cảm giác một chân bước vào vũng nước đục.
Nội dung còn lại trên bức bích họa đến tột cùng là cái gì, khiến cho Văn Âm từ nhỏ sinh trưởng tại Miên Xuân sơn, được Thần Bà mưa dầm thấm đất lại không tiếp tục tin tưởng người chí thân của mình cùng vị Sơn Thần được tôn sùng như tín ngưỡng kia?
Còn vị Hủy thần quân đến giờ chưa từng lộ diện, rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
Mộ Tàn Thanh bất giác nhìn về phía pho tượng thần nọ. Nếu như y không đoán sai, ngôi miếu nhỏ trên bức bích họa chính là chỗ này. Hiện giờ tang thương qua đi, miếu thờ được trùng tu lại từ nền phế tích, hang động từng trợ giúp Xà yêu tránh được một kiếp kia vẫn còn ở chỗ cũ.
Thần Bà ngày ngày ở đây cầu phúc không thể không phát hiện ra nó, lại ngầm chấp nhận sự tồn tại của yêu vật trong truyền thuyết này.
Hình ảnh Văn Âm vừa nãy đối mặt Sơn Thần mà không quỳ lạy chợt lóe lên trong đầu Mộ Tàn Thanh. Yêu hồ đột nhiên bắt được một chi tiết nhỏ, hỏi: "Văn Âm, ngươi là được Hủy thần quân và Thần Bà cùng nhặt về sao?"
Nam nhân mắt mù ngồi thẳng tắp, ở trong lòng than nhẹ một tiếng: "120 năm trước, ta theo cha mẹ tránh nạn đi ngang qua nơi đây, bởi vì mắt mù lại tuổi nhỏ thể yếu, bị vứt bỏ dưới Miên Xuân sơn. Là Sơn Thần đại nhân dùng Khôn nhĩ thần thông nhận ra được, mới mang ta đi vào."
Mộ Tàn Thanh nói: "Ta xem ngươi hành xử theo đạo quân tử, một giọt ơn nghĩa phải lấy cả suối nguồn báo đáp. Như vậy Hủy thần quân đối với ngươi mà nói, chính là thiên địa trong lòng."
Văn Âm nghe được ý tứ trong lời nói của y; Hắn dựng thẳng lên một ngón tay, nghiêng đầu hướng về phía tượng thần đang đứng kia: "Đại nhân quả nhiên thông minh, trước phải biết đạo lý mắt nhìn thấu không nói toạc ra."
Lời còn chưa dứt, hắn liền bị một cái đuôi to không khách khí chút nào vỗ vào mặt. Yêu hồ từ trên vai hắn nhảy xuống, nhìn về phía kim thân tượng thần mi mục rũ xuống mỉm cười kia.
Y đã đoán đúng.
Văn Âm sẽ không phản bội Hủy thần quân mà trong lòng hắn tôn sùng là thiên địa. Như vậy vấn đề quay lại trên người Thần Bà: một trăm năm qua, trong miếu cung phụng "Sơn Thần" không phải Hủy thần quân chân chính, mà nàng làm sứ giả lại phản bội thần linh của chính mình.
Nếu là như vậy, họa Âm cổ trăm năm không dứt vừa là yêu nghiệt quấy phá, cũng vừa do con người thúc đẩy.
Vậy trong giếng Trấn Yêu kia ... thực sự là Xà yêu sao?
Mộ Tàn Thanh đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một đôi tay đem y bế lên. Không đợi yêu hồ vẫy đuôi đánh cho đối phương mặt mũi nở hoa, liền nghe Văn Âm nhẹ giọng nói: "Đại nhân, ngài có muốn biết nội dung còn lại của bức bích họa là gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất