Phá Trận Đồ

Chương 193: Khôn trạch

Trước Sau
"Tỉnh chưa?"

Trong bóng tối tĩnh lặng, Mộ Tàn Thanh tựa như một thi thể trôi nổi trên mặt biển chết. Sự mệt mỏi từ sâu trong linh hồn lan ra như sóng triều cuốn đi ý thức của y. Từ dưới mặt nước duỗi ra những bàn tay vô hình, chen chen chúc chúc muốn kéo y chìm xuống đáy. Mãi đến lúc thanh âm này đột nhiên vang lên, lôi y từ dưới địa ngục trở lại nhân gian.

Thời điểm Mộ Tàn Thanh mở mắt ra, chỉ cảm thấy dường như cách một đời.

Trường minh đăng xa xa chiếu sáng, Địa pháp sư không còn phong hoa vẫn đứng trước mặt y, từ trên cao uy nghiêm nhìn xuống như trước. Khi thấy một đạo kim văn cuối cùng trên mặt y lui xuống dưới cổ, Tịnh Tư dường như rốt cuộc hài lòng, hiếm thấy cúi người đưa tay cho y. Mộ Tàn Thanh theo bản năng mà chạm vào đầu ngón tay lành lạnh kia, ngay sau đó liền đột ngột rụt trở lại, một tay chống đất loạng choạng đứng lên, sắc mặt tái nhợt, thần sắc cực kỳ khó coi.

Y rốt cuộc đã hiểu.

Những giấc mộng hoang đường kỳ quái đã ám ảnh y từ rất nhiều năm trước, những con người xa lạ như đã từng quen biết, vô số những ngã rẽ định mệnh trên rìa vách đá dựng đứng... Mộ Tàn Thanh vẫn cho đó đều là ảo tưởng nảy sinh từ nỗi kinh sợ khi trải qua kiếp nạn. Cho dù chúng cực kỳ tương tự với hiện thực, việc bản thân đã từng trải qua chắc chắn sẽ không bị ác mộng ảnh hưởng, chỉ cần có thể phân rõ hiện thực cùng mộng ảo, kiên định niềm tin lẫn dũng khí một đường hướng về phía trước, cuối cùng sẽ đi về phía quang minh.

Nhưng ngay từ đầu y đã sai rồi.

Cái gọi là "Ác mộng" chính là thực tế đã từng xảy ra. Bọn họ tưởng rằng mình thoát được ra ngoài cạm bẫy của số phận, bất quá lại chỉ là vọng tưởng của những con thú bị vây sắp chết. Hiện tại, thế giới này đã là Huyễn giới mà Đạo Diễn thần quân sau khi khởi động Cửu Diệu luân sáng tạo ra. Hủy thần quân, Tiêu Ngạo Sênh, Ngự Phi Hồng, U Minh, Phượng Vân Ca... những người mà y gặp gỡ quen biết trong đời này, cơ hồ đều đã qua đời từ lâu hoặc hoàn toàn thay đổi. Thậm chí ngay cả chính bản thân y cũng chỉ là vong hồn chấp tướng không cam lòng.

Cái thế giới chân thật kia, chính là cõi trời băng đất tuyết như quan tài mà y từng thoáng lướt qua trong Giới tử cảnh. Nó đóng băng vạn tượng, giam cầm chúng sinh, đem tất cả nhưng linh hồn tươi sống từng cái từng cái nghiền nát tiêu hóa dưới Cửu Diệu luân, chỉ còn dư lại xương khô tàn tạ đầy đất, chờ đợi cùng nhật nguyệt đồng táng.

"Trước trận chiến Hàn Phách thành, ta đã đặt Địa ấn trên thân thể ngươi, để ngươi không đến nỗi bị Bạch Hổ pháp ấn cướp đi toàn bộ hồn phách." Tịnh Tư nhàn nhạt nói "Không ngờ tới ngươi ở thời điểm trận chiến cuối cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa không thể hoàn thành hiến tế, không thể không chọn binh giải, dẫn đến hồn phách vốn nên chia ra làm hai lại bị phân hóa. Thai Quang chủ thần bị hút vào trong trung tâm pháp ấn, mệnh hồn được Địa ấn mang về tay ta, còn lại đều bám vào trong Ẩm Tuyết. Theo cuộc chiến kết thúc, tin tức về nó cũng bặt tăm, khiến cho những bố trí của ta bị trì trệ một thời gian."

Mộ Tàn Thanh cũng không ngờ được.

Sau đêm hôm đó, y biết cho dù kết quả trận chiến này thế nào mình cũng sẽ một đi không trở lại. Vốn không muốn thêm nhiều người phải uổng phí tính mạng, thế nhưng như y từng nói, Hàn Phách thành cũng không phải chỉ thuộc về một mình y. Y có thể cam tâm chịu chết, lại không thể ngăn cản những người khác vì quê hương tan xương nát thịt. Điều duy nhất có thể xứng đáng với những tướng sĩ bách tính trong thành, cũng chỉ còn sót lại bốn chữ «đốt sạch nhiệt huyết» này.

Bởi vậy, thời điểm Cơ Khinh Lan thuyết phục Phượng Tập Hàn dẫn người đến tương trợ, phản ứng đầu tiên của y là từ chối bọn họ tham chiến.

Tiểu tổ tông từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn nhu thuận, thời điểm mấu chốt lại bướng bỉnh đến chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được. Mộ Tàn Thanh lại không thể nói ra hậu chiêu của y cùng Tịnh Tư, dùng hết miệng lưỡi cũng không thể khuyên hắn rời khỏi, hận không thể đập một cái bất tỉnh ném đi xa. Cuối cùng vẫn là Phượng Tập Hàn đứng ra ép Cơ Khinh Lan ở lại trong thành, thay bằng hắn đi theo.

Lúc đó Phượng Tập Hàn không chỉ là Đông Thương Phượng thị tộc trưởng, còn là thủ đồ của Tịnh Quan, ở trong Nhân tộc danh tiếng vô lượng, quan hệ với Mộ Tàn Thanh từ trước đến giờ vẫn luôn tốt. Đối đầu kẻ địch mạnh, Mộ Tàn Thanh không có lựa chọn khác, nghĩ mang theo hắn tốt xấu cũng có thể cứu thêm một số tướng sĩ, liền đồng ý.

Ngoài điều đó ra, Mộ Tàn Thanh cũng có tư tâm. Phượng Tập Hàn không chỉ là bằng hữu đã từng cùng y vào sinh ra tử, còn là đạo lữ mà Cơ Khinh Lan đã chọn. Nếu cái chết của y đã là chú định, chung quy phải có người trông chừng Cơ Khinh Lan không được cùng Cầm Di Âm đồng loạt nổi điên. Tiểu tổ tông tu vi tuy cao nhưng tâm cơ quá thẳng, sơ suất một chút là có thể đi lầm đường lạc lối, mà Phượng Tập Hàn là ứng cử viên phù hợp nhất.

Vì vậy, trong trường huyết chiến kia Mộ Tàn Thanh từ đầu đến cuối đều đem Phượng Tập Hàn che chở phía sau, dốc hết toàn lực bảo hộ hắn, để hắn có thể mang theo càng nhiều tướng sĩ sống sót rời khỏi chiến trường càng tốt. Mãi đến tận lúc y cung giương hết đà không thể gắng gượng được nữa, quyết ý mở ra Bạch Hổ Thiên tru vực kéo quần ma cùng xuống địa ngục, cho dù được năm trăm hay một ngàn tên cũng không lỗ vốn. Càng nhiều Ma tộc chôn cùng y, những người khác sẽ càng an toàn.

Không ngờ, linh lực đột ngột bị cắt đứt lúc đang vận công, nguyên thần vì đó hơi ngưng lại. Không đợi y nhận thức được đã xảy ra chuyện gì, ngực liền mát lạnh, một mũi kiếm sắc nhọn đâm xuyên ra.

Nếu như không có Địa ấn khắc trong tâm mạch cản lại một chút, Mộ Tàn Thanh ngay cả binh giải cũng không làm được, nói gì đến hoàn thành hồn tế.

Đau đớn hơn một kiếm xuyên tim, là lúc y ý thức được người sau lưng là ai.

Một khắc kia vô số tình cảm mãnh liệt cùng xông lên, nhiều hơn cả phẫn nộ chính là không cam lòng. Sau khi biết được Phượng Tập Hàn chính là Phi Thiên Tôn, Mộ Tàn Thanh ngay lập tức hiểu ra ý đồ giết người của đối phương. Nguyên nhân chính là như vậy, y mới vì Cơ Khinh Lan không cam lòng.

Nhưng y đã không còn thời gian!

Tố Tâm như ý biến thành linh kiếm không chỉ sắc bén, mà còn nuốt chửng sinh khí của địch thủ. Cho dù Mộ Tàn Thanh lập tức chấn lưỡi kiếm văng ra ngoài, lỗ máu trên ngực cũng không thể khép lại, y rất nhanh sẽ chết ở nơi này. Chút thời gian mà địa ấn tranh thủ được chỉ miễn cưỡng đủ để y đi xong bước cuối cùng.

Vì vậy Mộ Tàn Thanh xoay chuyển mũi kích, Ẩm Tuyết kích uống máu vô số phát ra một tiếng rít gào quay ngược trở về, đem chủ nhân của nó đóng đinh trên vách tường băng. Bạch Hổ lực đột nhiên bạo phát xé rách khối thân thể tàn phế, đầy trời phong tuyết hóa thành màu đỏ tươi, một lần cuối cùng mở ra Bạch Hổ Thiên tru vực.

Trước khi y trút một hơi thở cuối cùng, chút tàn niệm điều khiển Ẩm Tuyết bắn mạnh mà ra, như mụn độc ăn vào xương đuổi kịp Phượng Tập Hàn. Cho dù người sau không chết dưới một kích đó, Ẩm Tuyết cũng sẽ hòa vào trong người hắn đến chết mới thôi. Đây là manh mối y để lại cho Khinh Lan, hi vọng tiểu tổ tông có thể rời xa đối phương.

Đáng tiếc hết thảy đều không như mong muốn.

Thu hồi một phần hồn phách bám vào trong tàn phế cốt kia, Mộ Tàn Thanh nắm được toàn bộ sự tình giữa Cơ Khinh Lan cùng Phượng Tập Hàn phát sinh sau khi y chết. Y khinh thường thủ đoạn của Phượng Tập Hàn, cũng đánh giá thấp sự quyết tuyệt của Cơ Khinh Lan, càng không ngờ tới vai trò của Tịnh Tư trong đó.

"... Ngài có nhiều biện pháp có thể đạt được mục đích, tại sao muốn lợi dụng Khinh Lan?"

"Trước đó hắn đã phát hiện chân tướng, ta chỉ nhắc nhở hắn nhớ ra." Thanh âm Tịnh Tư không mang theo một tia ấm áp "Giết chết Phượng Tập Hàn cũng thế, đoạt lại Ẩm Tuyết cùng Thanh Long pháp ấn cũng thế... đều là hắn tự mình lựa chọn. Nếu như sau khi hắn tỉnh lại vẫn cam nguyện sống trong mộng như cũ, ta cũng sẽ không can thiệp nữa."

"Thế nhưng ngài lừa hắn!" Đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt kim sắc của Mộ Tàn Thanh lạnh lẽo như đao, bàn tay kẹp lấy cổ Tịnh Tư đẩy nàng lên vách đá "Ngài nói cho Khinh Lan cái thế giới thứ tư này không phải ảo mộng mà là trọng sinh. Ngài lừa hắn chỉ cần tình nguyện hi sinh là có thể cứu vãn bi kịch! Ngài làm cho hắn trở thành vật hy sinh đầu tiên dưới Cửu Diệu luân ... Ngài tại sao không nói cho ta, hắn chính là quân cờ thứ hai của ngài ?!"

Nói xong lời cuối cùng, y từ giận không nhịn nổi chậm rãi khóc không thành tiếng.

Cơ Khinh Lan, hài tử hóa hình từ thiên sát quỷ anh, ngay cả cơ hội bình an sinh ra đời cũng đều không có. Trải qua gần ba trăm năm ngơ ngơ ngác ngác mặc người sai khiến, thời điểm được y móc từ dưới phế tích ra còn chỉ có thể gào khóc há miệng cắn người. Y đem hắn từng chút từng chút một lôi kéo lớn lên, từng ngày từng ngày nhìn hắn từ tiểu quỷ ngay cả tiếng người cũng chưa biết nói biến thành nam nhân phong thái vô song, tiếng là sư đồ tình như máu mủ. Mộ Tàn Thanh đem hết thảy những gì mình không xứng nắm giữ đều cho hắn, hi vọng Cơ Khinh Lan có thể sống hạnh phúc vui vẻ hơn so với mình, mới xem như không phụ một kiếp nhân sinh không dễ dàng này.

Thế nhưng kết cục của Cơ Khinh Lan như thế nào?!

Hắn yêu trúng ma đầu khoác da người, nếm cả thất tình bát khổ, ngoan cố chống cự giữa dối trá cùng hư huyễn, sau khi mất đi chí thân lại tự tay giết chân ái, chỉ còn lại hối hận cùng thống khổ vô biên vô hạn.

Phượng Tập Hàn chết rồi, chân tướng minh bạch khắp thiên hạ. Không biết bao nhiêu người lúc cố sức mắng chửi Phi Thiên Tôn cũng phỉ nhổ Cơ Khinh Lan như vậy, nhưng hắn đã làm sai điều gì chứ?!

Trước khi hợp đạo, Tịnh Tư tìm được Cơ Khinh Lan, hỏi hắn: nếu như ngươi có thể trọng sinh quay về quá khứ, nguyện ý trả giá cái gì?

Tiểu hài tử ngốc nghếch kia nói: tất cả mọi thứ của ta!



Sau đó, hắn đem mảnh phế cốt trao trả Tịnh Tư, một mình xông tới Vấn Đạo đài, buông bỏ quãng đời còn lại cùng tương lai, máu tưới Cửu Diệu luân, đoạt một cơ hội trước khi thế giới thứ tư được sáng tạo, đem hồn phách dựa vào bên trên. Đợi đến lúc Cửu Diệu luân rốt cuộc chuyển động, hắn quay lại bắt đầu từ đầu, thay thế chính mình, đem hết toàn lực đi thay đổi tương lai, nỗ lực dùng sức một người chống lại Thần Ma, không màng đến việc mặc dù vận mệnh chuyển biến, chờ đợi hắn cũng chỉ có cái chết!

Thế nhưng Mộ Tàn Thanh chưa bao giờ cho là Cơ Khinh Lan nợ mình cái gì, càng không đáng dùng cả đời hoàn trả, trầm trọng đến mức y khó có thể tiếp thu.

"Ta tuy rằng định ra khế ước cùng Đạo Diễn thần quân, có thể sau khi hợp đạo vẫn bảo lưu ký ức tiến vào thế giới thứ tư. Thế nhưng Thường Niệm cùng Tịnh Quan lại mất đi ký ức về thế giới chân thật. Vì vậy, trước khi thời cơ chín muồi, ta không thể tùy tiện rời khỏi quỹ tích mệnh định, nếu không sẽ kinh động bọn họ, dẫn đến việc sinh ra biến số càng khó lường hơn." Rõ ràng đang ở thế yếu, Tịnh Tư vẫn không thấy lộ ra nửa điểm chật vật. Nàng dùng ngón tay khô héo nhỏ gầy chậm rãi đẩy tay Mộ Tàn Thanh ra, ánh mắt băng lãnh "Cơ Khinh Lan là Quỷ tu duy nhất trong tam giới tu luyện "Kỳ môn thiên hương sách", có thể cùng hương hỏa đạo thần hô ứng, nhờ vào đó tránh được Cửu Diệu luân phong ấn. Mà nhân duyên của hắn cùng các ngươi không ít, rất nhiều chuyện hắn đi làm thuận tiện hơn. Đó là lý do ta chỉ có thể chọn hắn."

Can thiệp khảo nghiệm thiên tuyển minh chủ, thúc đẩy Mộ Tàn Thanh cùng Ngự thị kết duyên, thả Cầm Di Âm ra trước thời gian, tiếp cận Phi Thiên Tôn chiếm cứ tiên cơ, ngăn cản Kiếm Tà hiện thế, gây trở ngại cho việc Minh Giáng trọng sinh... Những chuyện này Cơ Khinh Lan đều làm rất tốt. Mà hắn là dị số vi phạm pháp tắc tiến vào thế giới thứ tư sẽ khiến cho Thường Niệm tập trung sự chú ý, để Tịnh Tư có càng nhiều cơ hội đi làm những việc chỉ nàng mới có thể làm.

Nếu không phải trong quá trình đó, Cơ Khinh Lan có gút mắc không cách nào tiêu tán đối với Cầm Di Âm, do đó bị Y Lan ác tướng ảnh hưởng tâm trí, khiến Tịnh Tư không thể không chấm dứt liên hệ với hắn trước, thì quân cờ này sẽ còn hữu dụng lâu dài. May mà trước khi ván cờ bị hủy, Cơ Khinh Lan chung quy hỗ trợ hoàn thành một chuyện quan trọng nhất: giết ngược lại Phượng Tập Hàn, tru sát Phi Thiên Tôn.

Nếu như Phi Thiên Tôn không chết, cho dù bọn họ cuối cùng đoạt được Cửu Diệu luân từ trong tay Đạo Diễn thần quân, cũng rất có thể sẽ giẫm lên vết xe đổ.

"Nhưng mà hắn đã chết!" Mộ Tàn Thanh nắm chặt quyền "Cho dù kết quả cuối cùng làm sao, hắn cũng sẽ không trở lại!"

"Ta nói rồi, thế sự khó song toàn." Tịnh Tư nhàn nhạt nói "Đây chính là nguyên nhân lúc trước ta không nói cho ngươi."

"Như vậy Yêu hoàng là quân cờ thứ ba của ngài, đúng không?" Mộ Tàn Thanh hít sâu một hơi, "Ngài dùng Khinh Lan kiềm chế thiên mệnh, bố cục nhân thế vẫn cần tính toán khác. Mà Nhân tộc bị Tịnh Quan khống chế, ngài không có cách nào bảo đảm việc này sẽ không bị Tịnh Quan trong thế giới thứ tư biết được, vì vậy đưa ánh mắt về phía Yêu tộc có liên quan mật thiết với ta... Yêu hoàng Huyền Lẫm lúc đó mặc dù suy yếu, thế nhưng thời gian của thế giới thứ tư sẽ quay lại đến ngàn năm trước, hắn đạo hạnh cao thâm thủ đoạn phi phàm, lại là chủ Yêu tộc, đối với bố cục thế lực Ngũ cảnh có ảnh hưởng cực kỳ to lớn. Chỉ cần hắn chịu âm thầm hỗ trợ dẫn dắt Nhân tộc đi đúng quỹ đạo, thế cuộc thiên hạ chắc chắn biến đổi cực lớn."

Ký ức của hai thế giới hoàn toàn dung hợp, rất nhiều sự tình y đã từng không hiểu, hiện tại đều rõ rõ ràng ràng. Huyền Lẫm có lẽ đã được Tịnh Tư thức tỉnh lại ký ức chân thực trước, lợi dụng tấm chân tình của hắn đối với Tô Ngu cùng Yêu tộc, cho dù biết đời này chỉ là hư huyễn, hắn cũng sẽ dốc toàn bộ sức lực.

Mà như vậy, thái độ vi diệu của Tô Ngu cũng có lời giải: Hồ vương vô cùng cẩn trọng, huống hồ là đối mặt với Yêu hoàng kề cận ngàn năm, bởi vậy hắn dò ra được một phần chân tướng cũng không có gì kỳ quái. Nhưng hắn ở trong thế giới chân thật đã chết từ rất sớm, tại chớp mắt tri tình lại phải đối mặt với quá khứ tàn khốc cùng tương lai lúc nào cũng có thể hóa thành hư ảo; Mộ Tàn Thanh làm người phá cuộc được Tịnh Tư tuyển chọn, làm sao có thể khiến hắn không sinh ra khúc mắc trong lòng?!

Rốt cuộc kết quả trận che trời này thế nào, không ai có thể bảo đảm. Nếu như bọn họ thua, liền ngay cả một chút ấm áp cuối cùng đó cũng sẽ tan thành mây khói.

"Ngài lợi dụng tất cả mọi thứ có thể tính toán được..." Mộ Tàn Thanh lẳng lặng nhìn nàng "... Năm đó ngài nói với ta, Thường Niệm lấp tất cả những nhánh sông đi, để bảo đảm cá trong sông cuối cùng bơi vào biển rộng mà hắn kỳ vọng. Thế nhưng cái cách ngài làm như vậy có khác biệt gì với hắn đâu?"

"Ta khôi phục tất cả những nhánh sông từ phế tích, cho cá bơi lựa chọn cơ hội ra biển rộng hay là phân lưu, cuối cùng có thể đi hướng nào đều là nhìn tự thân cá quyết định." Tịnh Tư rũ mắt xuống "Từ đầu đến cuối, toàn bộ ta nỗ lực thao túng chỉ có ngươi, mà ngươi cũng là quân cờ duy nhất không nằm trong lòng bàn tay ta."

Mộ Tàn Thanh lạnh lùng hỏi ngược lại: "Đệ tử nên cảm thấy vinh hạnh sao?"

"Sống lại một đời, ngươi so với lúc trước càng thêm phản nghịch phóng túng." Tịnh Tư ho nhẹ một tiếng, sắc mặt tựa hồ tái hơn một chút "Thế nhưng, ngươi làm rất tốt."

Nàng ho khan, thân thể không tự chủ mà run rẩy, tựa như nến tàn trong gió sắp tắt. Cho dù hiện tại trong lòng Mộ Tàn Thanh tràn đầy phức tạp, nhìn thấy cũng không khỏi cau mày.

"Ngài đến cùng làm sao vậy?" Cái vấn đề này Mộ Tàn Thanh vừa bắt đầu liền muốn hỏi, lại bị Tịnh Tư đoạt trước, cho đến bây giờ mới có cơ hội nói ra.

"Việc không viên mãn, cơ quan cho dù tính hết cũng khó tránh khỏi sơ hở." Tịnh Tư nhìn bàn tay tiều tụy của mình "Ta chỉ là.. đến cực hạn."

Trước khi Cửu Diệu luân đi vào quỹ đạo, thế giới này chung quy chỉ là một huyễn giới. Theo kim chỉ nam đi ngược chiều, chúng sinh bị vây trong đó cũng vô tình bị tiêu hao hết hồn lực, cho dù là Tam Bảo sư cũng không ngoại lệ.

Trong thế giới chân thật, Thường Niệm suy diễn ra bí mật của Cửu Diệu luân và thế giới thứ tư trước Đạo Diễn thần quân. Tịnh Quan sau khi bị Phượng Tập Hàn phản bội rơi xuống địa ngục, cuối cùng được Thường Niệm cùng Tịnh Tư liên thủ cứu khỏi Thôn Tà uyên liền đạt thành hòa giải, đáp ứng dùng thân hợp đạo tác thành Cửu Diệu luân. Điều kiện là Tịnh Tư nhất định phải ở trong thế giới thứ tư giúp hắn thay đổi vận mệnh Nhân tộc, cũng vì đó mở ra trung tâm Kỳ Lân pháp ấn, thức tỉnh lại tàn hồn của Ngự Phi Hồng, khiến cho nàng có thể giống như Mộ Tàn Thanh mượn pháp ấn ở trong thế giới thứ tư tái hiện, mà không phải là ảo ảnh được Cửu Diệu luân sáng tạo ra.

Thường Niệm cùng Tịnh Quan đã làm những gì họ có thể, mà Tịnh Tư là người thực sự điều khiển trận bố cục này, nhất định phải bảo lưu hoàn chỉnh ký ức tiến vào thế giới thứ tư, tương đương với việc nàng là người duy nhất trước sau vẫn tỉnh táo, không chỉ là phân cách với đồng tu mỗi người đi một ngả thậm chí đối địch, còn phải đồng thời gánh chịu trọng lượng của cả hai thế giới. Thế giới này mười năm, thế giới kia ngàn năm, một mặt là hiện thực lạnh lẽo chết chóc, một mặt là ảo cảnh ầm ầm sóng dậy.

Nàng tuy rằng không phải đứng giậm chân tại chỗ không tiến bộ, cuối cùng cũng đến lúc không chịu nổi gánh nặng này.

Tịnh Tư đỡ vách đá chậm rãi đứng thẳng người: "Cầm Di Âm lần này sớm tiến vào chuyển biến kỳ, chắc chắn sẽ dẫn đến việc bị Thường Niệm cùng Đạo Diễn thần quân truy sát. Ta đem khôn linh phù uỷ thác Tô Ngu chuyển giao cho ngươi, trợ giúp các ngươi rời khỏi Tiềm Long đảo, chính là ở ngoài sáng đối địch với bọn hắn."

Mộ Tàn Thanh thần sắc khẽ biến, đột nhiên phát hiện một việc lúc trước đã quên mất: Y cùng Cầm Di Âm tại Nam Hoang cảnh đợi gần mười ngày, ngoại trừ thời điểm mở ra Chu Tước môn dẫn tới thiên kiếp, Đạo Diễn thần quân cùng Thiên pháp sư từ đầu đến cuối đều không hề ra tay.

"Ngài..." Mộ Tàn Thanh xông lên trước, nỗ lực đem chân khí Hạo Hư công truyền vào trong cơ thể Tịnh Tư, lại phát hiện kinh mạch của nàng mỏng manh như cỏ khô, căn bản không chịu nổi chân nguyên từ ngoài vào, nghiễm nhiên là hình thái suy kiệt.

Thiên nhân ngũ suy, như đèn cạn dầu!

"Ta đem càn khôn nghịch chuyển, phong tỏa Thiên Tịnh sa, kỳ hạn mười ngày." Thanh âm Tịnh Tư khàn khàn mệt mỏi "Chu Tước pháp ấn vốn là vật thuộc về Thẩm Vấn Tâm, Cầm Di Âm một khi có tâm, muốn chiếm được nó chẳng hề khó khăn, thời gian mười ngày đủ để các ngươi đạt được sức mạnh của Chu Tước, khiến Cầm Di Âm lột xác thành thần có thể tranh cường cùng Đạo Diễn thần quân ... Nhưng ta không ngờ tới một bước cờ kém."

Nàng chọn vào lúc này ra tay, đơn giản vì hai nguyên nhân: một là thời cơ chín muồi, hai là đại nạn sắp đến.

Vì đạt thành mục đích cuối cùng, thế giới thứ tư phát triển quỹ đạo dùng 290 năm trước làm bước ngoặt, vô số vận mệnh dưới ảnh hưởng liên hoàn phát sinh chuyển biến, đi theo hướng mà Tịnh Tư hi vọng. Tương ứng với điều đó, tốc độ Cửu Diệu luân vận chuyển cũng sẽ tăng nhanh, tất cả những người mưu toan thay đổi vận mệnh đều muốn cùng thời gian giành mạng sống. Ở trong thế giới thật, quỹ châm cách điểm chung kết không đến một ngôi sao. Chuyển sang thế giới thứ tư, chính là chỉ còn không tới một trăm năm nữa.

Điều làm cho nàng không ứng phó kịp chính là, Đạo Diễn thần quân mở ra thông đạo hai thế giới trước khi Chu Tước pháp ấn nhận chủ, đem Cầm Di Âm nhân tính chưa đầy đủ đẩy vào thực tế mà hắn không thể nào tiếp thu được, trực tiếp bức hắn đến bên mép vực thẳm.

Mộ Tàn Thanh trở thành tâm ma của Cầm Di Âm, chuyện này là một thanh kiếm hai lưỡi. Đó chính là mồi nhử chống đỡ Cầm Di Âm tiếp tục đi về phía trước, cũng là cạm bẫy phá hủy hắn. Thời điểm Tịnh Tư bố cục lợi dụng điều trước, Đạo Diễn thần quân phá cục liền chọn điều sau: hắn khiến cho Cầm Di Âm sau khi đối diện với sự thật tàn khốc liền không thể chấp nhận được, do đó lựa chọn tự giam mình trong mộng.

"... Cầm Di Âm là một khâu quyết định thành bại chung cuộc. Nếu như không có hắn, sẽ không ai có thể thay thế được Đạo Diễn thần quân. Mà nếu hắn nhân tính không trọn vẹn, cũng không có cách nào đem Cửu Diệu luân đang nghịch hướng đẩy lại quỹ đạo." Trên mặt Tịnh Tư rốt cuộc lộ ra một nụ cười khổ "Ta nghĩ dùng Chu Tước pháp ấn thức tỉnh lại tâm hắn, dùng toàn bộ thời gian còn lại để cho hắn cảm ngộ thất tình lục dục cùng chúng sinh bách thái, lại không liệu được sẽ là như vậy..."

Hắc ám đột nhiên giáng lâm, đốm lửa tưởng chừng đã bóp tắt sắp lại bùng cháy lên.

Cầm Di Âm cự tuyệt Chu Tước pháp ấn, cho dù tâm hắn xuất hiện, nhưng là sinh trong tuyệt vọng, mặt trái tình cảm nuốt hết ý thức cùng lý trí của hắn, làm cho hắn từ chối thế giới lẫn chúng sinh, chỉ nguyện sống trong ảo mộng mà tự mình đan dệt. Nếu như hắn không muốn, không ai có thể đánh thức hắn lại được.

Cho dù Mộ Tàn Thanh thoát khỏi mộng cảnh, thì bản thân mộng cảnh cũng sẽ thuận theo tâm ý Cầm Di Âm, biến ảo ra một Mộ Tàn Thanh mới. Cứ vòng đi vòng lại như vậy, hắn chỉ có thể vĩnh viễn chìm đắm trong đó.

Tịnh Tư rốt cuộc không đứng thẳng được, lưng dựa vách đá chậm rãi ngồi xuống, trong động hoàn toàn tĩnh mịch.

"Biện pháp cuối cùng là thế nào?" Mộ Tàn Thanh quỳ một gối trước người nàng "Ngài vào lúc này đến tìm ta, đem mưu tính toàn cục nói thẳng ra. Ta không tin đây chỉ là lời tán gẫu an ủi của kẻ thất bại."



"Trước đó đã nói qua, ta muốn ngươi thức tỉnh Ẩm Tuyết, sau đó... giết ta." Tịnh Tư tựa hồ là thật sự không còn khí lực, âm thanh càng ngày càng thấp "Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể được ăn cả ngã về không."

"Đánh cược vào cái gì?"

"Đánh cược Cầm Di Âm sẽ tỉnh lại trước khi tiêu vong, đồng thời lột xác thành một vị thần mới, chân chính biết ấm lạnh, minh bạch tình đời." Tịnh Tư ngẩng đầu lên "Thế nhưng, điều này cần có một tiền đề."

Mộ Tàn Thanh mơ hồ ngửi được một tia máu tanh. Y trầm mặc chốc lát: "Trước đó, Đạo Diễn thần quân nhất định phải ngã xuống. Ngài tìm đến ta... là muốn ta giết thần?"

"Ngươi thức tỉnh toàn bộ ký ức, sức mạnh thuộc về ngươi sẽ hợp hai làm một. Thêm vào Bạch Hổ pháp ấn, so với Tiêu Túc năm đó chỉ có hơn không kém. Nhưng như thế vẫn chưa đủ." Tịnh Tư chậm rãi nắm tay y "Ngươi vẫn chưa triệt để mở ra sát tinh thiên mệnh, không có cách nào chân chính đạt đến cảnh giới giết thần."

"Điều kiện mở ra thiên mệnh là gì?"

Mộ Tàn Thanh hỏi như vậy, trong lòng cũng đã đoán được đáp án: sát tinh mệnh trời bắt nguồn từ Hư Dư. Hắn là tổ sư của binh khí cũng là sát thần, dùng việc giết 49 vị thần, bao gồm cả chính mình để chứng đạo. Mà người đầu tiên bỏ mạng dưới kiếm Hư Dư chính là phụ thân hắn, Dương thần Thái Sơ, tự nguyện chịu chết, thuyết minh sát tinh mệnh trời khởi đầu và kết thúc bằng giết thần.

Cho đến ngày nay, tam giới chỉ còn dư lại một vị thần linh là Đạo Diễn thần quân, dưới đó chính bán thần Tam Bảo sư.

Tịnh Tư đến tìm y, không chỉ vì giúp y khôi phục ký ức, hiểu rõ chân tướng, mà còn vì để cho y khai đao.

"Ngươi từ trước đến giờ thông minh, hà tất vào lúc này biết rõ còn hỏi?" Tịnh Tư chậm rãi nói. Khi ngồi xuống, vẻ già yếu của nàng không còn tư thái áp bách khiếp người như cũ, trở nên không khác gì lão phụ trên thế gian, mái tóc hoa râm có chút ngổn ngang rũ xuống hai bên thái dương, làn da khô héo không còn chút linh khí, khiến Mộ Tàn Thanh trong lúc thảng thốt nhớ lại cảnh tượng mai táng bộ xương khô trong động năm đó.

"... Ta không thể động đao với ngài!" Mộ Tàn Thanh hít sâu một hơi. Y quả thực muốn thoát khỏi sự khống chế của Tịnh Tư, cũng vì đủ loại che giấu lợi dụng của đối phương mà sinh ra khúc mắc trong lòng. Thế nhưng, đến cùng dưới thiên địa chính là quân - thân - sư; Nếu như không có Tịnh Tư, trên đời có lẽ cũng không có Mộ Tàn Thanh.

Nếu như y có thể tàn nhẫn đến quyết tuyệt muốn thương tổn Tịnh Tư, tại thời điểm hai người trở mặt lúc trước nên ra tay từ sớm, hà tất phải đợi đến một trăm năm sau để cho nàng đến Hàn Phách thành khuyên mình đi chịu chết?!

Tịnh Tư ngước mắt lên: "Khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, chớ nương từ ..."

"Ngài dạy ta, muôn đời không dám quên." Mộ Tàn Thanh cắt ngang lời nàng, trong mắt dâng lên phẫn nộ không khống chế được "Nhưng ta là đồ đệ của ngài, không phải là con rối, càng không phải là một thanh đao kiếm không có tâm!"

"Ngu ngốc!" Tịnh Tư lạnh lùng nói "Ngươi là đệ tử tối ngu xuẩn mất khôn của ta!"

"Ngài cũng chỉ có mỗi một mình ta là đồ đệ!" Mộ Tàn Thanh nói như vậy, trong đầu lại nhanh chóng đem các thông tin phân tích tổ hợp, nỗ lực tìm ra những biện pháp khác.

Nhưng mà lần này Tịnh Tư vẫn không cho y lựa chọn.

Bàn tay phải vẫn bị Tịnh Tư nắm kia, đột nhiên bị một luồng sức mạnh không có cách nào chống cự tác động. Không đợi y theo bản năng rụt về, bàn tay đã thấm đẫm chất lỏng ấm áp, có vật gì cứng rắn như kiếm đâm vào lưng bàn tay y, đầu ngón tay đột nhiên không kịp đề phòng liền phá vỡ một khối huyết nhục đang nảy lên.

Địa pháp sư lãnh tình túc sát, thế nhưng lại có một trái tim nóng rực đến như vậy!

Nàng nguyên lai còn ẩn tàng sức mạnh như vậy!

Mộ Tàn Thanh ngơ ngác cúi đầu xuống, nhìn thấy một tay Tịnh Tư nắm lấy cổ tay phải y, toàn bộ bàn tay y đều xuyên vào lồng ngực nàng. Mà thần sắc Tịnh Tư từ đầu đến cuối đều không có một chút biến hoá nào, trong ánh mắt còn hàm chứa một tia giận dữ không sao hiểu nổi đối với y, khiến cho y hoàn toàn không kịp phản ứng.

Nàng dùng thần binh tự tay mình rèn đúc, xuyên thủng trái tim mình!

Y há miệng, cổ họng lại bị cái gì tắc nghẽn, một chữ đều không nói ra được.

Không có máu chảy như suối, chỉ nhìn thấy những tia kim sắc nhàn nhạt nhỏ vụn từ trong lỗ thủng lan ra, như đom đóm bay lượn trong rừng núi ngày hè, tựa hồ bị ánh đèn hấp dẫn, hóa thành những tia kim quang nhỏ vụn bốc lên. Ánh lửa phản chiếu khiến chúng đặc biệt ấm áp, phảng phất tia nắng ban mai đầu ngày.

"Ngươi là đệ tử ngu ngốc ngoan cố nhất của ta..." Tịnh Tư chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng bàn tay già nua hơi run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt y, đôi môi mím thành một đường sắc như đao chậm rãi nhu hòa, dần dần giương lên "Bất quá, ngươi cũng là kiêu ngạo duy nhất của ta!"

Hai đời ngàn năm, Tịnh Tư trước sau đem vẻ giả tạo hoàn mỹ nhất lộ ra với người ngoài, dùng tàn khốc chân thực nhất đối mặt Mộ Tàn Thanh, lại ở thời khắc cuối cùng nói ra câu này.

Mộ Tàn Thanh cả người cứng ngắc quỳ tại chỗ, thanh âm nhỏ như muỗi vo ve, ngay cả chính y cũng không biết mình nói cái gì, Tịnh Tư lại như là nghe hiểu, trong ánh mắt băng tuyết hòa tan dập dờn một chút ánh sáng nhạt, khóe môi ý cười nhẹ nhàng.

Bước chân sinh mệnh vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.

Tịnh Tư ngồi ở dưới vách đá, khóe môi hơi cong lên, đôi mắt nhắm hờ, tựa như khách bộ hành bôn ba vạn dặm rốt cuộc đến đích, có thể dỡ gánh nặng xuống, mộng đẹp an nghỉ.

Trong động càng ngày càng ấm áp sáng ngời. Địa pháp sư sinh từ đại địa, dĩ nhiên quay trở về đại địa. Ngoại trừ một thân thể tàn phế này, tất cả những cái khác đều tan thành ánh sáng tặng lại cho vạn vật trên mặt đất. Vô số dây leo khô héo trên vách đá, sau giấc ngủ say ngàn năm rốt cuộc thức tỉnh, một lần nữa toả ra điểm điểm xanh biếc. Rõ ràng cửa động đã bị đoạn long thạch ngăn chặn mọi thanh sắc, cho dù thời điểm này đang là mùa đông, thế nhưng Mộ Tàn Thanh vẫn nghe được âm thanh vạn vật thức tỉnh.

Đây không phải là lần đầu tiên y chứng kiến cái chết, nhưng là lần đầu tiên lĩnh ngộ được như thế nào là hướng tử mà sinh.

Rất lâu sau đó, Mộ Tàn Thanh mới chậm rãi thu tay về. Lưng bàn tay bị xương gãy đâm thủng đã khép lại, ngay cả một giọt máu cũng không có. Sự lạnh lẽo của cái chết cùng máu tanh phảng phất cũng không từng tồn tại, chỉ còn chút ấm áp vẫn lưu lại trên tay.

Ngón tay theo bản năng lướt qua khóe mắt. Y kinh ngạc phát hiện bản thân mình chẳng những không bi thống rơi lệ, trái lại có một loại bình tĩnh ngoài ý muốn.

Có lẽ y cũng hiểu, nàng đã thật sự mệt mỏi.

Mộ Tàn Thanh ở chỗ cũ đứng yên thật lâu, mãi đến tận lúc một chút kim quang nhỏ vụn cuối cùng biến mất, mới cúi người cẩn thận bế nàng lên, để đầu nàng dựa vào vai mình, quay người đi về hướng cửa động.

Đoạn long thạch chặn ở phía trước bỗng nhiên không hề có một tiếng động dời đi, ánh trăng ôn nhu như nước trút xuống dưới, chiếu sáng thân ảnh không biết đã chờ ở bên ngoài bao lâu kia.

Đôi môi Mộ Tàn Thanh mấp máy: "... Sư huynh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau