Chương 29: Thần Ma
[Tác giả nói: ý tưởng Sơn Thần thiên là về Thiện và Ác, Thần và Ma. Các câu đố còn lại sẽ được giải đáp toàn bộ trong ba chương cuối.]
Hơn một ngàn năm trước, Huyền La tứ tộc thoát khỏi thời kỳ mông muội dài dằng dặc dựa vào trời sinh đất dưỡng, từ quần cư đến liên hợp, cuối cùng trước sau dựng nước lập thành, bởi vậy vận thế nhân gian thay đổi cực lớn.
Nội bộ Ngũ cảnh bắt đầu nhiều năm chinh chiến liên tục, trong đó Tây Tuyệt cảnh nhân yêu lẫn lộn đặc biệt hỗn loạn. Ngàn dặm quanh Miên Xuân sơn đều lâm vào địa ngục Tu La, sinh linh nơi này đều bị cuốn vào trong chiến hỏa không một kẻ nào may mắn thoát khỏi.
Mãi đến lúc Linh tộc Tam bảo sư đột nhiên xuất hiện, cầm trong tay ba quyển diệu pháp đồ lục Thiên Địa Nhân, điểm hóa thiện ác cho linh hồn trên thế gian, liên hợp người đứng đầu của tứ tộc, bao trùm Ngũ cảnh. Đạo thần bị sa sút nhiều năm cũng bởi vậy hồi sinh, đủ các loại thần linh xuất hiện như nấm mọc sau cơn mưa, tuy rằng trong đó hơn nửa là yêu tinh sơn quái giả dạng, nhưng cũng có chân thần được tạo hóa.
Miên Xuân sơn là địa mạch trung tâm trong phạm vi ngàn dặm đất đai xung quanh, vốn nên là một nơi động thiên phúc địa, chỉ là trong lòng núi thai nghén một vị thần. Người này chính là Sơn Thần rút đi phần lớn linh khí địa mạch, từ trong giấc ngủ triền miên nhờ nguyện lực mà thức tỉnh. Nhưng cũng vì thế nơi này không còn là phúc địa. Như vậy, vùng đất này một được một mất đều là nhân quả.
Nàng tuy rằng sinh ra cùng với núi non, nhưng lại đúng thời mà tỉnh, tựa như một đóa hoa ưu đàm nở rộ, trải qua mấy trăm năm gió táp mưa sa, che chở sinh linh suốt ngàn dặm sơn thủy. Sau khi Ngũ cảnh đi vào ổn định, nàng "thân tử đạo tiêu", thi hài lưu lại trong lòng Miên Xuân sơn bổ sung cho địa mạch, chờ đợi sinh ra một vị thần khác.
Trải qua ròng rã rất nhiều năm, chân thần hay giả thần đều thành quá khứ, đám người sinh lão bệnh tử dần dần quên mất Sơn Thần, miếu thờ cũng chỉ còn dư lại một toà cũ nát nơi đây. Mãi đến hơn 900 năm trước, phụ nhân sinh ra yêu thai mang theo con mình trốn vào miếu sơn thần trong Miên Xuân sơn, đám người đuổi theo nhất thời không thể phá cửa, liền dứt khoát cho một mồi lửa hỏa thiêu.
Tiểu xà chính là dị loại do người cùng yêu kết hợp sinh ra. Nó bẩm sinh đã có linh trí, âm thanh đầu tiên nghe thấy là tiếng thôn dân rít gào mắng chửi, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là gương mặt sợ hãi của mẫu thân.
Phụ nhân ở sau bệ tượng thần phát hiện ra cái động nhỏ, cho rằng đó chính là thần linh từ bi rủ lòng thương, vì vậy cuối cùng hôn tiểu xà trong tay một cái, sau khi đưa nó bỏ vào trong động, dùng gạch đá chặn lại lối ra, bản thân cùng ngôi miếu hóa thành than tro.
Nhưng nàng không ngờ tới, cái hang nhỏ kia kỳ thực cũng không phải là đường sống tử tế gì.
Bên trong hang càng vào sâu càng rộng rãi hơn, dẫn vào trong lòng núi. Nơi đó chỉ có vài con trùng kiến, không có nguồn nước càng không có đường ra. Tiểu xà thật vất vả bò đến nơi đó, lại phát hiện mình không thoát ra được.
Nó quá nhỏ, không có nanh vuốt để phá núi mà ra, cũng chỉ có thể sống sờ sờ bị vây chết ở chỗ này. Tiểu xà dĩ nhiên là không cam lòng. Nó là Yêu tộc trời sinh đã có linh tính, từ lúc ra đời liền nhớ hết mọi việc, biết rằng mẫu thân vùng vẫy đánh đổi sinh tử đem mình đưa ra khỏi đám cháy, chỉ vì muốn để nó được tiếp tục sống.
Nó di chuyển loạn qua các khe hở to to nhỏ nhỏ trong lòng núi, muốn tìm được thức ăn hoặc là lối ra, lại tình cờ bò vào một nơi huyền diệu.
Trong lòng núi có rất nhiều hang động, nó ở trong một cái động sâu xa nhất phát hiện một người phụ nữ. Thân hình nàng không hề che đậy, dung nhan ôn nhu, hai tay chắp lại để trên bụng, thân thể nằm thẳng tựa hồ cùng với đất đá phía dưới dung hòa, không chút suy chuyển.
Mái tóc nàng đen bóng, da dẻ trắng hồng, phảng phất như là đang ngủ. Nhưng trong hang động tĩnh mịch này không có tiếng hít thở hay tim đập.
Khi đó nó cũng không biết, đây chính là thân thể Sơn thần Miên Xuân sơn đời thứ nhất để lại, sinh trưởng cùng với đất đá trong lòng núi, liên kết với địa mạch.
Tiểu xà ở chỗ này bò loạn rất lâu, cái đói khiến nó gần như phát điên, nhưng ngay cả một con chuột cũng không tìm ra. Nó muốn để cho mình sống tiếp, cũng chỉ có thể đi ăn khối thi thể Sơn Thần này.
"..." Văn Âm nghe đến đó, tựa hồ đã đoán được cái gì.
"Tiểu xà vừa ra đời, chỉ nhớ rõ hai chuyện: báo thù cùng sinh tồn, ngoài ra cũng không hiểu được việc gì khác, đương nhiên không thể biết thi thể Sơn Thần kia chính là địa mạch thứ hai của Miên Xuân sơn, cất giấu tinh nguyên cho thần linh ra đời, vốn có thể mấy trăm năm sau sinh ra Sơn Thần mới, khi đó lại bị nó ăn hết."
Hủy thần quân thở dài "Yêu tộc ăn nguyên thần, nếu không bị hồn phi phách tán, liền sẽ thoát thai hoán cốt. Nó dựa vào hận ý cường liệt cùng dục vọng cầu sinh giúp mình vượt qua cửa ải này, không quá trăm ngày liền hóa thành thân thể đầu người mình rắn, trở thành Sơn thần thứ hai của Miên Xuân sơn. Thế nhưng... hắn tuy rằng sống sót, lại mất đi quyền được báo thù."
Văn Âm mắt mù nhưng tâm sáng. Sơn Thần là người gánh vác chức trách che chở một phương khí hậu sinh linh, hành vi chịu Thiên đạo quản thúc bị nguyện lực đồng hóa. Xà yêu một khi thành thần, liền không bao giờ có thể báo thù đối với các thôn dân sinh sống nơi đây, trái lại phải thuận theo lời cầu nguyện của bọn họ mà che chở chốn này.
Dù có muôn vạn không cam lòng, cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hắn nhớ tới một việc, hỏi: "Trên thủ bút ghi chép, năm thứ hai sau khi hỏa thiêu thần miếu, quanh đây đã xảy ra một hồi tai họa tuyết lở, Miên Xuân sơn lại bình yên vô sự. Đó là hắn làm sao?"
"Ừm." Hủy thần quân gật đầu "Bất quá, đây là do nguyện lực thúc đẩy, Thiên đạo ép buộc, nếu như hắn không che chở nơi này, sẽ mất đi sức mạnh của Sơn Thần, hồn phi phách tán."
Văn Âm cuối cùng đã minh bạch tại sao Xà yêu yên lặng nhiều năm. Bởi vì báo thù là việc hắn tâm tâm niệm niệm, sinh tồn lại là ý nghĩa duy nhất mẫu thân để lại cho hắn, giữa hai việc chỉ có thể chọn một, hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn nguyện vọng của mẫu thân.
Nhưng mà hắn không muốn gặp những người này, vì vậy chỉ báo mộng cho nữ nhân Văn gia truyền thừa vu thuật trong thôn. Sau lần đó, tượng thần đầu người mình rắn xuất hiện ở trong miếu thờ mới xây, Văn gia nữ nhân bắt đầu đời đời đảm nhiệm vị trí Thần Bà chủ trì toàn bộ sự vụ cầu nguyện bốc thuật, hương khói từng một thời cường thịnh.
Văn Âm nghe được thổn thức, hỏi: "Chỉ có Sơn Thần đời trước chết, mới xuất hiện Sơn Thần mới sao?"
Hủy thần quân gật đầu: "Nói chung bình thường chính là như vậy. Nhưng mà thần linh mạnh mẽ, cho dù bị Thiên đạo trói buộc, lại vượt qua luân hồi. Trừ phi gặp phải Thiên nhân ngũ suy (*) trong truyền thuyết, bằng không cũng chỉ có thể giống đại Sơn Thần đầu tiên, tan hết hồn phách quay về nguyên bản, xem như vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh."
[(*) Thiên nhân ngũ suy: khi tuổi thọ của thiên nhân sắp hết thì sẽ hiện ra 5 dấu hiệu: quần áo dơ bẩn, hoa trên đầu héo tàn, nách đổ mồ hôi, thân thể dơ bẩn, không thích chỗ ngồi cũ]
"Như vậy tình huống bất thường thì sao?" Văn Âm nói "Liền giống như hiện tại, hắn còn sống, ngài cũng xuất hiện... Ngài cùng hắn, là có quan hệ gì chứ?"
Cái vấn đề này khiến Hủy thần quân im lặng nửa ngày, âm thanh hơi khàn: "Nếu như không có hắn, cũng không có ta..."
Xà yêu lòng mang cừu hận, chống lại thiên đạo cảm hóa, tuy được ngồi vào vị trí Sơn Thần, lại vì vậy không đạt được thần lực hoàn chỉnh của Miên Xuân sơn thần. Nhưng mà thiên đạo bất đồng mệnh số khác biệt. Xà yêu vì thường mang lòng oán hận không nhận được Khai Sơn cùng Chỉ Thủy lệnh, đối mặt với lời khẩn cầu liên quan đến sinh cơ liền hữu tâm vô lực, vì vậy hắn bắt đầu tìm kiếm kẻ có thể trợ giúp mình làm được việc này.
Hắn ghét hận Nhân tộc, bèn ở trong núi tìm ra một con thanh xà mới vừa mở linh trí, sau khi khảo sát gân cốt liền giữ ở bên người, truyền thụ chân pháp, đặt tên là Hủy.
Hủy được hắn nuôi lớn từ nhỏ, cũng đều là loài rắn, ở chung như chí thân. Khác với Xà yêu vừa sinh ra liền gặp đại nạn, Hủy mới vừa mở linh trí liền được hắn mang đi, không trải qua cực khổ, lòng tràn đầy yêu thích đối với Miên Xuân sơn cùng thần linh, một thân yêu khí không nhuốm máu tanh. Sau năm trăm năm tu hành Hủy liền hóa thành nhân hình, tiếp nhận hai lệnh Khai Sơn cùng Chỉ Thủy, hiệp trợ Xà yêu cùng củng cố địa mạch; Tuy hắn không phải Sơn Thần, lại thực hành trách nhiệm của Sơn Thần.
Xà yêu chán ghét tất cả những người trên ngọn núi này, bao gồm cả Thần Bà thờ phụng mình, chỉ đối xử ôn nhu tử tế với Hủy. Ngày hắn hóa thành nhân hình, Xà yêu tự mình bốc một quẻ, nói: "Ngươi là có vận may lớn."
Lúc này trời tối người yên, Hủy đem đầu gối lên trên đuôi rắn băng lãnh trắng mịn của hắn cùng ở trên đỉnh núi tắm trong ánh trăng, nghe vậy liền cười: "Ta cho dù có vận may lớn, cũng đều do đại nhân ban tặng."
Xà yêu nghe liền bấm đốt ngón tay một lần nữa, lần này nhíu mày. Hắn chỉ biết là tương lai Hủy sẽ có vận may lớn, lại không thấy thêm được chi tiết gì, thuyết minh mệnh người này xác thực quan hệ không ít với hắn.
Đại phu không thể tự chữa bệnh, bốc sĩ không thể tự tính vận cho mình. Dù là thần linh tài giỏi lật trời, cũng chỉ là một quân cờ trên Thiên đạo.
Xà yêu tính được Hủy có vận may lớn, mà việc này có liên quan với mình, hiện giờ người sau thay hắn trở thành Hủy thần quân, chuyện này không phải là ứng với mệnh số sao?
Văn Âm hỏi: "Sau đó đã xảy ra cái gì?"
Hủy thần quân hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy bản tính con người thế nào?"
Thế gian có thiện ác hai đầu, nhưng kẻ khôn ngoan đều biết lòng người phức tạp nhiều biến đổi. Nếu như nghiên cứu đến gốc rễ, ắt hẳn hai chữ «vô tận» mới là khái quát đúng nhất.
Nhân tâm vô chừng mực, dục vọng vô cùng tận.
"Tham lam." Văn Âm không chút nghĩ ngợi nói.
"Hương khói cường thịnh, tín đồ đông đảo, nguyện cầu dĩ nhiên cũng tăng lên từng ngày." Hủy thần quân khẽ nói "Hắn không thích con người, lúc ở trong tượng thần tiếp thu hương khói cũng không vui, ta liền núp ở cái hang nhỏ phía sau giúp hắn nghe. Từ những chuyện nhà vụn vặt đến tửu sắc tài vận đủ thứ phiền phức. Lúc không có thần linh con người chỉ có thể dựa vào bản thân, một khi có thần linh liền muốn hữu cầu tất ứng. Nhưng mà mệnh trời họa phúc cân bằng, nào có việc như ý mãi mãi trường thịnh không suy? Những đạo lý này con người không phải không biết, lại hiếm có người nguyện ý dùng tâm tư bình thản mà đối mặt với được mất."
Xà yêu bị Thiên đạo áp chế cừu hận dưới đáy lòng. Nếu như hắn có thể nhờ hương khói tích lũy qua ngày tháng cảm hóa, liền sẽ từ từ cởi bỏ trái tim hận thù cá nhân này, trở thành Sơn Thần chân chính được Thiên đạo tán thành.
Nhưng hắn chỉ là vì sinh tồn nên không thể không thực hiện chức trách, từ đáy lòng chống cự Thiên đạo trói buộc, hận hết thảy những kẻ vì lợi ích của bản thân mà uốn gối dập đầu trước tượng thần mỗi ngày, đương nhiên sẽ không đáp ứng đa số thỉnh cầu của bọn họ.
Vì vậy, sau một hồi cường thịnh, miếu sơn thần lại bắt đầu trở nên quạnh quẽ. Nếu không nhờ mỗi lần phát sinh thiên tai địa họa đều có thể hữu kinh vô hiểm, e rằng nơi đó đã sớm bị đám người ước nguyện không thành kia dỡ xuống.
Dù là như vậy, theo sinh linh luân hồi thay đổi, đám người đời sau không còn tin tưởng truyền thuyết về Sơn Thần mà tổ tông lưu lại. Bọn họ đều cho mấy chuyện đó đều là cố sự vô căn cứ, trong miếu bất quá chỉ là một bức tượng gỗ hình thù kỳ quái do người nhà họ Văn dựng lên để thuận tiện giành chút lợi ích, căn bản cũng chẳng có cái gì gọi là Sơn Thần.
Nữ nhân Văn gia từng ở trong mộng gặp qua chân thân Sơn Thần đã sớm yên nghỉ, lúc đó đảm nhiệm Thần Bà chính là hậu bối cách nàng mấy đời. Nhưng mà cô nương này cũng chưa từng tận mắt thấy Sơn Thần tồn tại, tất cả nhận thức đối với thần linh đều bắt nguồn từ tổ mẫu. Nàng cũng còn quá trẻ, nguyên bản không thích thân phận Thần Bà có rất nhiều trói buộc, vì vậy mượn cơ hội này buông chức trách xuống, từ đó chỉ nghiên y dược không màng vu thệ, đem lời tổ mẫu dặn dò đều quăng ra sau gáy.
"Sơn Thần mất đi hương khói nguyện lực, liền như người phàm mất đi hồn phách, rất nhanh sẽ rơi vào trầm miên, mãi đến lúc mọi người lại cần đến hắn." Ánh mắt Hủy thần quân có chút trống rỗng "Thời gian tỉnh táo mỗi ngày của hắn càng lúc càng ít. Ta vẫn luôn bồi bên cạnh hắn, cuối cùng tự tay đem hắn đã ngủ say đưa vào hang động trong lòng núi, sau đó nhìn miếu thờ từng ngày từng ngày suy tàn, trừ ta ra không còn ai nhớ tới hắn... Ta vốn định đánh thức hắn, nhưng hắn nói thay vì tỉnh táo ôm cừu hận, không bằng cứ như vậy ngủ đi, tốt xấu cũng hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân, khiến ta chuyện vớ vẩn gì cũng không muốn làm."
Hắn thay thế Xà yêu ở trong bóng tối che chở nơi này nhiều năm, mãi đến tận trường thiên tai mấy ngày liền không dứt hơn 140 năm trước kia.
Hủy dù sao cũng không phải thần, Khai Sơn cùng Chỉ Thủy lệnh ở trong tay hắn chỉ có thể phát huy được một nửa sức mạnh, tu bổ địa mạch bị chấn động cường liệt đánh gãy cũng chỉ là giật gấu vá vai, căn bản không kịp ngăn chặn nạn lở đất phát sinh sau khi mưa rào nước đọng thành lũ.
Đến lúc hắn thật vất vả đem địa mạch tu bổ xong, chạy lên chỗ cao, liền gặp phải Văn Điệp.
Nàng là hậu duệ Văn gia năm xưa, tính tình linh hoạt tinh quái, từ nhỏ đã thích xem điển tịch do tổ tông lưu lại, đối với câu chuyện về Sơn Thần tin tưởng không chút nghi ngờ, thuở nhỏ đã nghiên cứu luyện tập vu dược. Nhưng mà gia tộc nàng truyền nữ không truyền nam, đời đời nam nhân ít ỏi, đến bây giờ chỉ còn dư lại một mình Văn Điệp. Tình thế bắt buộc, tuy tuổi còn trẻ liền rơi vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày, bị nhét cho cái chức Thần Bà, trên thực tế chính là vu y trong thôn.
Sau khi thiên tai phát sinh, Văn Điệp tính toán sẽ xảy ra lở đất, liền hô hoán mọi người nhanh chóng sơ tán lên chỗ miếu sơn thần tị nạn. Nhưng mà bọn họ mặc dù không bị vùi dưới dòng lũ bùn đất, lại đối mặt với nạn dịch bệnh lan tràn. Văn Điệp dẫn người mạo hiểm đi tìm thảo dược, nhưng những thứ này đều như muối bỏ biển, không giải được tình huống khẩn cấp.
Theo dịch bệnh ở nơi tị nạn khuếch tán, còn có nhân tâm từ từ mất khống chế.
Văn Điệp dốc toàn lực cứu trị, bệnh nhân cũng không thể sống sót, dịch bệnh vẫn cứ lan ra, tất cả mọi người đều xuất hiện hoặc nhiều hoặc ít bệnh tình, hơn nữa ăn đói mặc rét, mọi người bắt đầu hối hận: Nếu như lúc đó không trốn lên núi, mà được ăn cả ngã về không liều chạy ra bên ngoài, đã có thể thoát hay không?
Ý nghĩ như thế một khi đưa ra liền khó đè xuống. Đến lúc người duy nhất có thể miễn cưỡng động viên mọi người là lão Thôn trưởng chết, toàn bộ tâm tình tiêu cực đều vào thời khắc ấy như nước lũ vỡ đê. Đám người đối diện thực tế cảm thấy kinh hoảng cùng vô lực, liền vây quanh Văn Điệp, ép cô nương này nhất định phải đưa ra biện pháp cứu mạng.
Văn Điệp dĩ nhiên là không có cách nào. Nhưng nàng cũng biết, nếu như vào lúc này mình mất giá trị, kết cục chắc chắn so với mấy người đã chết càng tệ hơn.
Nàng càng thêm nôn nóng phối trí thảo dược, tổ chức mọi người thăm dò lối ra. Theo từng cái từng cái biện pháp thất bại, nàng rốt cuộc bó tay hết cách, đi vào trong ngôi miếu cũ nát khóc cầu thần linh từ bi.
Tâm tình căng thẳng suốt mấy ngày liền khiến nàng đập nồi dìm thuyền. Thời điểm Hủy chạy đến, nhìn thấy nàng giương cây đuốc tuyên bố "Nếu như thần linh không thể cứu người, không bằng đốt quách đi!". Hắn lúc đó liền tức đến bật cười.
Chưa kịp cho cô nương làm càn này một chút giáo huấn nho nhỏ, đã thấy nàng ném cây đuốc xuống đất, đầu gối quỵ xuống trước bức tượng thần sứt mẻ "rầm rầm" rập đầu lạy. Cô nương cứng cỏi ở trước mặt người ngoài chỉ dám kìm nén, lúc này nước mắt như vỡ đê, khóc đến mức Hủy ở trong bóng tối nhất thời rơi vào tình huống khó xử.
Thiên tai nhân họa cùng giáng xuống, nàng có quá nhiều khủng hoảng cùng khổ sở, lại chỉ dám kể lể cho một bức tượng thần mà nàng biết rõ sẽ không có bất kỳ hồi đáp nào.
Khóc đến cuối cùng nước mắt đã chảy khô, Văn Điệp nhặt lên một mảnh ngói vỡ, dùng góc nhọn kề vào cổ mình, trong nháy mắt này nảy sinh ý nghĩ tìm giải thoát.
Nhưng mà góc nhọn cắt vào trên cổ không đau một chút nào. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy mảnh ngói vỡ trong tay mềm nhũn, biến thành một chiếc khăn lụa màu xanh lục.
"Lau mặt đi, đừng khóc!" Hủy lấy tay khẽ vuốt đỉnh đầu nàng "Hết thảy rồi sẽ tốt hơn, ta hứa với ngươi như thế!"
Hắn có một đôi mắt màu vàng đồng tử dựng thẳng đứng, tuy rằng lớn thành nhân dạng, cổ và lưng bàn tay lộ ra lại đều có vảy rắn, người khác thấy liền sợ hãi. Thế nhưng lúc này rơi vào trong mắt Văn Điệp, hắn chính là Thần có thể chống đỡ cả bầu trời trên đầu mình.
Nàng lẩm bẩm nói: "Ngài... là Sơn Thần sao?"
Hủy lắc đầu cười khẽ, chỉ vào tượng đá phía sau nàng: "Đó mới là Thần."
"..." Văn Âm nghe đến đó không khỏi lắc đầu, so với tượng thần nàng khóc lóc van nài vẫn không đáp ứng, Hủy xuất hiện ở trước mặt Văn Điệp cứu nàng ra khỏi nguy nan mới là "Thần linh" chân chính.
"Vụ tai nạn kia qua đi, trong thôn một lần nữa bắt đầu phát hưng cúng tế Sơn Thần. Ta đem mấy chuyện này đều nhìn vào trong mắt, biết là nàng âm thầm xuất lực. Nhưng mà nàng tạo ra thân phận Hủy thần quân này, còn dựa vào cơ hội trùng tu miếu thờ, đến tượng thần cũng đổi thành bộ dáng của ta." Hủy thần quân rũ mắt xuống "Ta ngầm ở trong mộng đi tìm nàng mấy lần, nói rõ chính mình là Xà yêu, Sơn Thần chân chính còn trầm miên trong lòng núi, nhưng nàng chính là không tin, dốc hết khí lực muốn cho Hủy thần quân tại Miên Xuân sơn cắm rễ."
Dừng một chút, hắn cười khổ nói: "Ta cho là thần cùng yêu tựa như nước khác bùn. Đại nhân vẫn còn tồn tại trên thế gian, tượng thần giả tạo cũng không thể chiếm vị trí của chân thần. Một khi miếu xây xong nhất định dẫn tới thiên lôi phá huỷ, đến lúc đó lời nói dối chưa đánh đã tan. Nhưng mà ta không ngờ tới..."
Miếu thờ mới đã xây dựng xong, tượng Hủy thần quân đặt chính vị, nhưng mà trời cao vẫn trong xanh, căn bản không có tung tích của thiên lôi.
Sau khi mọi người cầm hương khói trong tay ở trước tượng thần ba quỳ chín lạy, Hủy núp trong bóng tối chỉ cảm thấy một dòng nước nóng từ xoang mũi xộc thẳng vào linh đài phế phủ, lớp vảy trên người còn lưu lại chớp mắt bóc ra từng mảng, Khai Sơn, Chỉ Thủy lệnh giấu trong nội phủ bỗng nhiên chuyển động, linh lực thông suốt bách mạch, cảnh giới trong nháy mắt liên tiếp tăng cao.
Hủy tuy là loài yêu, mà nhận ân tình của Xà yêu tiếp thu hai lệnh này nhiều năm, được thần lực tẩy tủy đã lâu, hơn nữa những năm qua tích lũy công đức, hắn tuy rằng không bằng đại năng Yêu tộc tu vi cao thâm, lại có thanh khí bao nhiêu yêu linh tinh quái đều không thể so sánh. Huống chi hắn là ở Miên Xuân sơn sinh ra lớn lên, đối với tất cả mọi thứ nơi này thường mang lòng từ bi thiện tâm.
Văn Điệp tạo dựng vị trí thần quân cho hắn, xem như là cơ hội trở thành Sơn Thần đời thứ ba của Miên Xuân sơn, đến chết mới thôi.
"Sau khi phát hiện bản thân biến hóa, ta tuy rằng kinh hỉ lại càng kinh hoảng hơn. Bởi vì trong nhận thức của ta, chỉ có tiền nhiệm Sơn Thần chết đi mới có tân nhậm Sơn Thần ra đời." Hủy thần quân nói "Ta đi vào hang động trong lòng núi tìm đại nhân, nhưng mà không thấy hắn."
Văn Âm nhíu nhíu mày. Thời điểm vi diệu như vậy làm cho hắn không thể không hoài nghi Văn Điệp, cũng chính là Thần Bà hiện giờ.
Hủy thần quân xem thấu ý nghĩ trên mặt hắn, nói: "Ta cũng hoài nghi, nhưng mà ta hỏi qua yêu linh trong núi, đều nói không thấy nàng có gì khác thường. Huống hồ nàng chỉ là phàm nhân bình thường, làm sao có thể đột nhập vào trong lòng núi mạo phạm thân thể Sơn Thần? Chưa kể, nếu như đại nhân đã chết, Băng Sơn, Phúc Thủy lệnh liền sẽ tự động đưa về trong cơ thể ta, mà ta đến giờ vẫn không có được chúng nó, thuyết minh ngoại trừ cái chết, còn có biện pháp thứ hai thay đổi được thần vị."
Dừng lại chốc lát, hắn thở ra một hơi thật dài, tựa như già đi rất nhiều.
"Từ ngày đó trở đi ta thành Miên Xuân sơn thần, mà không một ngày từ bỏ tìm kiếm hắn, nhưng đáng tiếc đều không thu hoạch được gì, hắn tựa như thật sự biến mất khỏi thế gian... Tiểu Điệp cả đời làm bạn với ta, nàng vì ta chuẩn bị tất cả sự vụ, đè xuống hết thảy thanh âm không phục đối với ta, so với ta năm xưa hầu ở bên cạnh đại nhân còn làm tốt hơn. Vì vậy ta rốt cuộc tiếp nhận hiện thực, tại xuân tế năm đó hiện thân, kể từ đây làm Sơn Thần che chở nơi này mưa thuận gió hòa, để dân chúng an cư lạc nghiệp, ngày qua ngày nghe bọn họ nguyện cầu, có cái được ta thành toàn, có cái bị ta bỏ qua, liền như vậy qua hơn bốn mươi năm."
Thanh âm Hủy thần quân càng ngày càng thấp "Tiểu Điệp già rồi, đối với những chuyện này lực bất tòng tâm, những người trẻ tuổi mới sinh đều hướng ra thế giới bên ngoài, mà ta không thể vĩnh viễn hữu cầu tất ứng đối với bọn họ... Đến lúc sau, ta cảm nhận được sự mỏi mệt của đại nhân năm đó, vì vậy trở vào hang động trong lòng núi chờ đợi trầm miên."
Mà ba năm sau, Xà yêu ba đầu xuất hiện.
"Tiểu Điệp kéo thân thể bệnh tật đi vào trong miếu thắp hương thỉnh thần, ta nghe nàng nói xong rất kinh ngạc. Bởi vì ta luôn luôn ở trong lòng núi, nếu như trong núi ẩn giấu đại yêu bực này, ta không thể không biết." Hủy thần quân mặt mày rũ xuống "Ta tự mình đi gặp yêu vật kia, lại không ngờ rằng..."
Dù cho nhiều năm đã trôi qua, dù cho đối phương đã trở thành ba đầu hung ác dữ tợn, hắn vẫn nhận ra như cũ.
Đó là đại nhân của hắn!
"Thời điểm nhìn thấy hắn, ta rốt cuộc biết biện pháp thứ hai kia là cái gì..." Hủy thần quân cười khổ "Thế gian có tứ tộc: nhân yêu linh quái, ngoài ra trên có Thần dưới có Ma. Hắn mặc dù không chết, lại đi ngược thần vị nhập vào ma đạo."
Nhập vào ma đạo, trầm luân không thể quay đầu. Tất cả quá khứ đều hóa thành mây khói.
Văn Âm dù cho không nhìn thấy, cũng có thể đoán được lúc Hủy thần quân nói đến chỗ này khổ sở đến mức nào, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp: "Hắn vốn trầm miên, làm sao lại nhập ma?"
"Ta không biết." Hủy thần quân lắc đầu "Hắn đối với cái này không đề cập tới nửa lời, chỉ nhanh chóng tấn công ta. Sau khi nhập ma thực lực của hắn càng thêm đáng sợ, mà ta đã suy yếu, cuối cùng liền biến thành kết cục như ngươi đã biết."
Là thật sự không biết hay là giống Thần Bà có điều che giấu?
Văn Âm ở trong đầu đem lời hắn lẫn Thần Bà cùng với manh nối trước đó xâu chuỗi, đến đây hơn nửa cũng đã rõ ràng, nhưng mà lại càng bộc lộ ra điểm đáng ngờ: Xà yêu đã từng là Sơn Thần vì lại sao nhập ma? Bích họa trong đường hầm là lưu lại cho ai? Thần Bà xóa đi phần đó là giấu tin tức gì? Nàng vì sao tại nhiều năm trước đã tỉ mỉ bồi dưỡng mình trở thành một cái tế phẩm sống, chẳng lẽ là bói được trong mệnh của Hủy thần quân phải có một kiếp này?
Không chờ hắn nghĩ rõ ràng, liền có một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống. Hai cái bóng đen lăn lộn dây dưa nơi chân trời rốt cuộc đem tầng mây triệt để xé rách, một cái móng vuốt hồ ly nhuốm máu từ giữa đám mây nhanh chóng xẹt qua, tóm lấy một cái đuôi rắn màu đen to lớn.
Cả tòa Miên Xuân sơn tăng tốc sụp đổ, đất đai rung chuyển, không ít nơi đã bắt đầu lún xuống. Hủy thần quân đứng lên, hai mắt trở nên lạnh lẽo như chim ưng, nhìn chăm chú vào núi rừng phía dưới, hai đạo linh quang một xanh một vàng từ trong cơ thể thoát ra, hóa thành hai thanh lệnh bài xoay quanh hắn.
"Sơn Thần đại nhân!" Ở ngay lúc này, Văn Âm gọi hắn lại "Bà bà nói qua ngài mới vừa thoát vây, hiện tại không phải là đối thủ của hắn, càng không thể gánh nổi sức nặng của địa mạch, như vậy..."
Hít sâu một hơi, hắn gằn từng chữ nói: "... Ngài ăn ta đi, khiến cho tất cả những thứ này kết thúc... Chỉ cần ngài có thể làm được, ta liền không có oán hận, dù chết cũng đều cam tâm tình nguyện."
"Tiểu tử, ngươi không chỉ mù, còn ngốc sao?" Hủy thần quân khẽ cười một tiếng "Ta nói rồi, ăn ngươi cũng không có ý nghĩa. Bởi vì... ta chẳng mấy chốc sẽ chết."
Trên người hắn vảy hiện lên càng ngày càng nhiều, hơn nữa đang không ngừng rạn nứt, máu phía dưới lại đều là màu đen, dần dần lộ ra xương cốt đầy vết rạn.
Văn Âm ngửi được mùi tanh nồng nặc này, giống y như mùi trong miếu sơn thần.
"100 năm trước, ta bị đám người mà chính mình che chở thiên đao vạn quả." Hủy thần quân lẩm bẩm nói "Thần linh sẽ không chết, nhưng ta sẽ đau, sẽ hận."
Hận ý theo huyết nhục trôi đi mà sinh trưởng trong lòng, đến lần đó bởi vì cố nhân nhập ma mà khuấy động tâm thần. Mãi đến tận đêm thứ bảy, Xà yêu trút bỏ lớp ngụy trang, dẫn hắn đến cạnh miệng giếng mới xây trên đỉnh núi.
Hủy thần quân liếc mắt là đã nhìn ra. Kỳ thực đây căn bản không phải là giếng Trấn Yêu gì, mà là tụ âm trận. Nếu như bị nhốt ở bên trong lâu dài, ắt bị âm uế xâm nhập, từ đó lòng sinh ma chướng.
"Hủy, ta thật sự muốn giết ngươi, nhưng ta cũng luyến tiếc ngươi." Xà yêu ghé vào tai hắn nhẹ giọng mà nói "Tụ âm trận này có thể dẫn trọc khí trong phạm vi 300 dặm, cho dù là thân thể thần linh ở đó cũng sẽ bị ô uế xâm nhiễm. Ta chờ ngươi nhập ma, một lần nữa cùng ta đứng chung một chỗ... Yên tâm, ta sẽ không giết sạch người Miên Xuân sơn, bởi vì ta còn cần bọn họ xây lại một toà miếu, tiếp tục cung phụng ngươi và ta. Ha ha ha ha... để hai Ma thần đứng trên Thần đàn trộm đoạt hương khói nguyện lực, ngươi nói đời này nếu thật sự còn có Thần tộc từ thượng cổ, có thể tức giận hạ phàm đến giết chúng ta hay không?!"
Hắn nhìn thẳng đôi mắt Xà yêu: "Ngài điên rồi!"
"Điên hay là tỉnh táo, đều không hữu dụng. Ta mất đi quá nhiều thứ, chỉ muốn đòi lại cả gốc lẫn lãi." Xà yêu đem hắn đẩy xuống giếng "Đương nhiên, ngươi cũng có thể chờ con tiện nhân kia tới cứu ngươi. Chỉ cần nàng có bản lãnh, mà ngươi... ha ha..."
Cây bách chui từ dưới đất lên sinh trưởng, âm khí tụ lại đây, Hủy thần quân ở dưới đáy giếng đợi một trăm năm, thật sự chờ được Thần Bà hóa thành tử linh vẫn đến đây cứu hắn.
Nhưng mà ngày đó đã quá muộn.
Tâm cảnh thất thủ, ma chướng nảy sinh, nguyên thần của hắn cũng đã bị âm khí thẩm thấu, bây giờ đã bước nửa bước vào ma đạo. Dòng máu chí dương tuy rằng có thể giúp hắn thoát vây, nhưng mà cũng làm cho hình thần của hắn trọng thương. Nếu như hắn không muốn chết, cũng chỉ có thể hoàn toàn nhập ma.
Hai yêu xà này tuy không phải đồng sinh, lại bởi vì nhân quả dây dưa mệnh trời tương giao, cùng cộng sinh cũng không khác lắm. Hủy một khi thành ma, Xà yêu liền triệt để thắng trận này. Cho dù Thần Bà mưu tính, Văn Âm cùng Mộ Tàn Thanh nỗ lực hoặc là người Miên Xuân sơn trăm năm giãy dụa thống khổ, đều biến thành đá kê chân trên con đường ma đạo.
Hủy thần quân nói xong điều này, vậy mà vẫn còn cười được.
"Văn Âm, chờ một lát Tiểu Điệp trở về, ngươi thay ta..." Hắn tựa hồ có gì muốn căn dặn, nhưng mà lời đến bên môi liền nuốt trở về.
Sơn Thần áo xanh mở hai tay ra, ôm gió núi vào ngực, ôn nhu tựa như ôm tình nhân chân thành nhất của mình một lần cuối cùng.
Hai tiếng xé gió bay đi. Ngay sau đó Văn Âm nghe được một tiếng nứt vang, tựa hồ xa cuối chân trời, lại giống gần trong gang tấc.
Hắn hướng về phía trước đưa tay ra sờ. Nơi đó vốn có một vị Thần áo xanh đứng đón gió, hiện tại năm ngón tay sờ soạng nắm tới, lại chỉ còn hư không.
Văn Âm không nhìn thấy, đương nhiên sẽ không biết hai tiếng gió kia là từ hai thanh lệnh bài như chim bay xuống núi rừng phía dưới, còn tiếng nứt vang đến từ chính Hủy thần quân.
Cả người hắn, kể cả nguyên thần đều giống như đồ vật bằng sứ, từ giữa lông mày hướng phía dưới nứt thành mảnh nhỏ, sau đó trong nháy mắt tan ra như hạt bụi, bị gió thổi qua không còn lại gì.
Thiên kiếp bách nan tu thần ma, hồng trần trọc thế vị nại hà.
Cầu tiên chẩm ngộ quy chân pháp, đạo thị tâm gian vấn kỷ ca.
[Mỗ tạm dịch :
Trăm ngàn kiếp khó tu Thần Ma
Hồng trần trọc thế cách nào ra?
Cầu tiên chính ngộ quy tâm pháp
Đạo ở trong tâm ắt đâu xa.]
Hơn một ngàn năm trước, Huyền La tứ tộc thoát khỏi thời kỳ mông muội dài dằng dặc dựa vào trời sinh đất dưỡng, từ quần cư đến liên hợp, cuối cùng trước sau dựng nước lập thành, bởi vậy vận thế nhân gian thay đổi cực lớn.
Nội bộ Ngũ cảnh bắt đầu nhiều năm chinh chiến liên tục, trong đó Tây Tuyệt cảnh nhân yêu lẫn lộn đặc biệt hỗn loạn. Ngàn dặm quanh Miên Xuân sơn đều lâm vào địa ngục Tu La, sinh linh nơi này đều bị cuốn vào trong chiến hỏa không một kẻ nào may mắn thoát khỏi.
Mãi đến lúc Linh tộc Tam bảo sư đột nhiên xuất hiện, cầm trong tay ba quyển diệu pháp đồ lục Thiên Địa Nhân, điểm hóa thiện ác cho linh hồn trên thế gian, liên hợp người đứng đầu của tứ tộc, bao trùm Ngũ cảnh. Đạo thần bị sa sút nhiều năm cũng bởi vậy hồi sinh, đủ các loại thần linh xuất hiện như nấm mọc sau cơn mưa, tuy rằng trong đó hơn nửa là yêu tinh sơn quái giả dạng, nhưng cũng có chân thần được tạo hóa.
Miên Xuân sơn là địa mạch trung tâm trong phạm vi ngàn dặm đất đai xung quanh, vốn nên là một nơi động thiên phúc địa, chỉ là trong lòng núi thai nghén một vị thần. Người này chính là Sơn Thần rút đi phần lớn linh khí địa mạch, từ trong giấc ngủ triền miên nhờ nguyện lực mà thức tỉnh. Nhưng cũng vì thế nơi này không còn là phúc địa. Như vậy, vùng đất này một được một mất đều là nhân quả.
Nàng tuy rằng sinh ra cùng với núi non, nhưng lại đúng thời mà tỉnh, tựa như một đóa hoa ưu đàm nở rộ, trải qua mấy trăm năm gió táp mưa sa, che chở sinh linh suốt ngàn dặm sơn thủy. Sau khi Ngũ cảnh đi vào ổn định, nàng "thân tử đạo tiêu", thi hài lưu lại trong lòng Miên Xuân sơn bổ sung cho địa mạch, chờ đợi sinh ra một vị thần khác.
Trải qua ròng rã rất nhiều năm, chân thần hay giả thần đều thành quá khứ, đám người sinh lão bệnh tử dần dần quên mất Sơn Thần, miếu thờ cũng chỉ còn dư lại một toà cũ nát nơi đây. Mãi đến hơn 900 năm trước, phụ nhân sinh ra yêu thai mang theo con mình trốn vào miếu sơn thần trong Miên Xuân sơn, đám người đuổi theo nhất thời không thể phá cửa, liền dứt khoát cho một mồi lửa hỏa thiêu.
Tiểu xà chính là dị loại do người cùng yêu kết hợp sinh ra. Nó bẩm sinh đã có linh trí, âm thanh đầu tiên nghe thấy là tiếng thôn dân rít gào mắng chửi, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là gương mặt sợ hãi của mẫu thân.
Phụ nhân ở sau bệ tượng thần phát hiện ra cái động nhỏ, cho rằng đó chính là thần linh từ bi rủ lòng thương, vì vậy cuối cùng hôn tiểu xà trong tay một cái, sau khi đưa nó bỏ vào trong động, dùng gạch đá chặn lại lối ra, bản thân cùng ngôi miếu hóa thành than tro.
Nhưng nàng không ngờ tới, cái hang nhỏ kia kỳ thực cũng không phải là đường sống tử tế gì.
Bên trong hang càng vào sâu càng rộng rãi hơn, dẫn vào trong lòng núi. Nơi đó chỉ có vài con trùng kiến, không có nguồn nước càng không có đường ra. Tiểu xà thật vất vả bò đến nơi đó, lại phát hiện mình không thoát ra được.
Nó quá nhỏ, không có nanh vuốt để phá núi mà ra, cũng chỉ có thể sống sờ sờ bị vây chết ở chỗ này. Tiểu xà dĩ nhiên là không cam lòng. Nó là Yêu tộc trời sinh đã có linh tính, từ lúc ra đời liền nhớ hết mọi việc, biết rằng mẫu thân vùng vẫy đánh đổi sinh tử đem mình đưa ra khỏi đám cháy, chỉ vì muốn để nó được tiếp tục sống.
Nó di chuyển loạn qua các khe hở to to nhỏ nhỏ trong lòng núi, muốn tìm được thức ăn hoặc là lối ra, lại tình cờ bò vào một nơi huyền diệu.
Trong lòng núi có rất nhiều hang động, nó ở trong một cái động sâu xa nhất phát hiện một người phụ nữ. Thân hình nàng không hề che đậy, dung nhan ôn nhu, hai tay chắp lại để trên bụng, thân thể nằm thẳng tựa hồ cùng với đất đá phía dưới dung hòa, không chút suy chuyển.
Mái tóc nàng đen bóng, da dẻ trắng hồng, phảng phất như là đang ngủ. Nhưng trong hang động tĩnh mịch này không có tiếng hít thở hay tim đập.
Khi đó nó cũng không biết, đây chính là thân thể Sơn thần Miên Xuân sơn đời thứ nhất để lại, sinh trưởng cùng với đất đá trong lòng núi, liên kết với địa mạch.
Tiểu xà ở chỗ này bò loạn rất lâu, cái đói khiến nó gần như phát điên, nhưng ngay cả một con chuột cũng không tìm ra. Nó muốn để cho mình sống tiếp, cũng chỉ có thể đi ăn khối thi thể Sơn Thần này.
"..." Văn Âm nghe đến đó, tựa hồ đã đoán được cái gì.
"Tiểu xà vừa ra đời, chỉ nhớ rõ hai chuyện: báo thù cùng sinh tồn, ngoài ra cũng không hiểu được việc gì khác, đương nhiên không thể biết thi thể Sơn Thần kia chính là địa mạch thứ hai của Miên Xuân sơn, cất giấu tinh nguyên cho thần linh ra đời, vốn có thể mấy trăm năm sau sinh ra Sơn Thần mới, khi đó lại bị nó ăn hết."
Hủy thần quân thở dài "Yêu tộc ăn nguyên thần, nếu không bị hồn phi phách tán, liền sẽ thoát thai hoán cốt. Nó dựa vào hận ý cường liệt cùng dục vọng cầu sinh giúp mình vượt qua cửa ải này, không quá trăm ngày liền hóa thành thân thể đầu người mình rắn, trở thành Sơn thần thứ hai của Miên Xuân sơn. Thế nhưng... hắn tuy rằng sống sót, lại mất đi quyền được báo thù."
Văn Âm mắt mù nhưng tâm sáng. Sơn Thần là người gánh vác chức trách che chở một phương khí hậu sinh linh, hành vi chịu Thiên đạo quản thúc bị nguyện lực đồng hóa. Xà yêu một khi thành thần, liền không bao giờ có thể báo thù đối với các thôn dân sinh sống nơi đây, trái lại phải thuận theo lời cầu nguyện của bọn họ mà che chở chốn này.
Dù có muôn vạn không cam lòng, cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hắn nhớ tới một việc, hỏi: "Trên thủ bút ghi chép, năm thứ hai sau khi hỏa thiêu thần miếu, quanh đây đã xảy ra một hồi tai họa tuyết lở, Miên Xuân sơn lại bình yên vô sự. Đó là hắn làm sao?"
"Ừm." Hủy thần quân gật đầu "Bất quá, đây là do nguyện lực thúc đẩy, Thiên đạo ép buộc, nếu như hắn không che chở nơi này, sẽ mất đi sức mạnh của Sơn Thần, hồn phi phách tán."
Văn Âm cuối cùng đã minh bạch tại sao Xà yêu yên lặng nhiều năm. Bởi vì báo thù là việc hắn tâm tâm niệm niệm, sinh tồn lại là ý nghĩa duy nhất mẫu thân để lại cho hắn, giữa hai việc chỉ có thể chọn một, hắn cuối cùng vẫn là lựa chọn nguyện vọng của mẫu thân.
Nhưng mà hắn không muốn gặp những người này, vì vậy chỉ báo mộng cho nữ nhân Văn gia truyền thừa vu thuật trong thôn. Sau lần đó, tượng thần đầu người mình rắn xuất hiện ở trong miếu thờ mới xây, Văn gia nữ nhân bắt đầu đời đời đảm nhiệm vị trí Thần Bà chủ trì toàn bộ sự vụ cầu nguyện bốc thuật, hương khói từng một thời cường thịnh.
Văn Âm nghe được thổn thức, hỏi: "Chỉ có Sơn Thần đời trước chết, mới xuất hiện Sơn Thần mới sao?"
Hủy thần quân gật đầu: "Nói chung bình thường chính là như vậy. Nhưng mà thần linh mạnh mẽ, cho dù bị Thiên đạo trói buộc, lại vượt qua luân hồi. Trừ phi gặp phải Thiên nhân ngũ suy (*) trong truyền thuyết, bằng không cũng chỉ có thể giống đại Sơn Thần đầu tiên, tan hết hồn phách quay về nguyên bản, xem như vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh."
[(*) Thiên nhân ngũ suy: khi tuổi thọ của thiên nhân sắp hết thì sẽ hiện ra 5 dấu hiệu: quần áo dơ bẩn, hoa trên đầu héo tàn, nách đổ mồ hôi, thân thể dơ bẩn, không thích chỗ ngồi cũ]
"Như vậy tình huống bất thường thì sao?" Văn Âm nói "Liền giống như hiện tại, hắn còn sống, ngài cũng xuất hiện... Ngài cùng hắn, là có quan hệ gì chứ?"
Cái vấn đề này khiến Hủy thần quân im lặng nửa ngày, âm thanh hơi khàn: "Nếu như không có hắn, cũng không có ta..."
Xà yêu lòng mang cừu hận, chống lại thiên đạo cảm hóa, tuy được ngồi vào vị trí Sơn Thần, lại vì vậy không đạt được thần lực hoàn chỉnh của Miên Xuân sơn thần. Nhưng mà thiên đạo bất đồng mệnh số khác biệt. Xà yêu vì thường mang lòng oán hận không nhận được Khai Sơn cùng Chỉ Thủy lệnh, đối mặt với lời khẩn cầu liên quan đến sinh cơ liền hữu tâm vô lực, vì vậy hắn bắt đầu tìm kiếm kẻ có thể trợ giúp mình làm được việc này.
Hắn ghét hận Nhân tộc, bèn ở trong núi tìm ra một con thanh xà mới vừa mở linh trí, sau khi khảo sát gân cốt liền giữ ở bên người, truyền thụ chân pháp, đặt tên là Hủy.
Hủy được hắn nuôi lớn từ nhỏ, cũng đều là loài rắn, ở chung như chí thân. Khác với Xà yêu vừa sinh ra liền gặp đại nạn, Hủy mới vừa mở linh trí liền được hắn mang đi, không trải qua cực khổ, lòng tràn đầy yêu thích đối với Miên Xuân sơn cùng thần linh, một thân yêu khí không nhuốm máu tanh. Sau năm trăm năm tu hành Hủy liền hóa thành nhân hình, tiếp nhận hai lệnh Khai Sơn cùng Chỉ Thủy, hiệp trợ Xà yêu cùng củng cố địa mạch; Tuy hắn không phải Sơn Thần, lại thực hành trách nhiệm của Sơn Thần.
Xà yêu chán ghét tất cả những người trên ngọn núi này, bao gồm cả Thần Bà thờ phụng mình, chỉ đối xử ôn nhu tử tế với Hủy. Ngày hắn hóa thành nhân hình, Xà yêu tự mình bốc một quẻ, nói: "Ngươi là có vận may lớn."
Lúc này trời tối người yên, Hủy đem đầu gối lên trên đuôi rắn băng lãnh trắng mịn của hắn cùng ở trên đỉnh núi tắm trong ánh trăng, nghe vậy liền cười: "Ta cho dù có vận may lớn, cũng đều do đại nhân ban tặng."
Xà yêu nghe liền bấm đốt ngón tay một lần nữa, lần này nhíu mày. Hắn chỉ biết là tương lai Hủy sẽ có vận may lớn, lại không thấy thêm được chi tiết gì, thuyết minh mệnh người này xác thực quan hệ không ít với hắn.
Đại phu không thể tự chữa bệnh, bốc sĩ không thể tự tính vận cho mình. Dù là thần linh tài giỏi lật trời, cũng chỉ là một quân cờ trên Thiên đạo.
Xà yêu tính được Hủy có vận may lớn, mà việc này có liên quan với mình, hiện giờ người sau thay hắn trở thành Hủy thần quân, chuyện này không phải là ứng với mệnh số sao?
Văn Âm hỏi: "Sau đó đã xảy ra cái gì?"
Hủy thần quân hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy bản tính con người thế nào?"
Thế gian có thiện ác hai đầu, nhưng kẻ khôn ngoan đều biết lòng người phức tạp nhiều biến đổi. Nếu như nghiên cứu đến gốc rễ, ắt hẳn hai chữ «vô tận» mới là khái quát đúng nhất.
Nhân tâm vô chừng mực, dục vọng vô cùng tận.
"Tham lam." Văn Âm không chút nghĩ ngợi nói.
"Hương khói cường thịnh, tín đồ đông đảo, nguyện cầu dĩ nhiên cũng tăng lên từng ngày." Hủy thần quân khẽ nói "Hắn không thích con người, lúc ở trong tượng thần tiếp thu hương khói cũng không vui, ta liền núp ở cái hang nhỏ phía sau giúp hắn nghe. Từ những chuyện nhà vụn vặt đến tửu sắc tài vận đủ thứ phiền phức. Lúc không có thần linh con người chỉ có thể dựa vào bản thân, một khi có thần linh liền muốn hữu cầu tất ứng. Nhưng mà mệnh trời họa phúc cân bằng, nào có việc như ý mãi mãi trường thịnh không suy? Những đạo lý này con người không phải không biết, lại hiếm có người nguyện ý dùng tâm tư bình thản mà đối mặt với được mất."
Xà yêu bị Thiên đạo áp chế cừu hận dưới đáy lòng. Nếu như hắn có thể nhờ hương khói tích lũy qua ngày tháng cảm hóa, liền sẽ từ từ cởi bỏ trái tim hận thù cá nhân này, trở thành Sơn Thần chân chính được Thiên đạo tán thành.
Nhưng hắn chỉ là vì sinh tồn nên không thể không thực hiện chức trách, từ đáy lòng chống cự Thiên đạo trói buộc, hận hết thảy những kẻ vì lợi ích của bản thân mà uốn gối dập đầu trước tượng thần mỗi ngày, đương nhiên sẽ không đáp ứng đa số thỉnh cầu của bọn họ.
Vì vậy, sau một hồi cường thịnh, miếu sơn thần lại bắt đầu trở nên quạnh quẽ. Nếu không nhờ mỗi lần phát sinh thiên tai địa họa đều có thể hữu kinh vô hiểm, e rằng nơi đó đã sớm bị đám người ước nguyện không thành kia dỡ xuống.
Dù là như vậy, theo sinh linh luân hồi thay đổi, đám người đời sau không còn tin tưởng truyền thuyết về Sơn Thần mà tổ tông lưu lại. Bọn họ đều cho mấy chuyện đó đều là cố sự vô căn cứ, trong miếu bất quá chỉ là một bức tượng gỗ hình thù kỳ quái do người nhà họ Văn dựng lên để thuận tiện giành chút lợi ích, căn bản cũng chẳng có cái gì gọi là Sơn Thần.
Nữ nhân Văn gia từng ở trong mộng gặp qua chân thân Sơn Thần đã sớm yên nghỉ, lúc đó đảm nhiệm Thần Bà chính là hậu bối cách nàng mấy đời. Nhưng mà cô nương này cũng chưa từng tận mắt thấy Sơn Thần tồn tại, tất cả nhận thức đối với thần linh đều bắt nguồn từ tổ mẫu. Nàng cũng còn quá trẻ, nguyên bản không thích thân phận Thần Bà có rất nhiều trói buộc, vì vậy mượn cơ hội này buông chức trách xuống, từ đó chỉ nghiên y dược không màng vu thệ, đem lời tổ mẫu dặn dò đều quăng ra sau gáy.
"Sơn Thần mất đi hương khói nguyện lực, liền như người phàm mất đi hồn phách, rất nhanh sẽ rơi vào trầm miên, mãi đến lúc mọi người lại cần đến hắn." Ánh mắt Hủy thần quân có chút trống rỗng "Thời gian tỉnh táo mỗi ngày của hắn càng lúc càng ít. Ta vẫn luôn bồi bên cạnh hắn, cuối cùng tự tay đem hắn đã ngủ say đưa vào hang động trong lòng núi, sau đó nhìn miếu thờ từng ngày từng ngày suy tàn, trừ ta ra không còn ai nhớ tới hắn... Ta vốn định đánh thức hắn, nhưng hắn nói thay vì tỉnh táo ôm cừu hận, không bằng cứ như vậy ngủ đi, tốt xấu cũng hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân, khiến ta chuyện vớ vẩn gì cũng không muốn làm."
Hắn thay thế Xà yêu ở trong bóng tối che chở nơi này nhiều năm, mãi đến tận trường thiên tai mấy ngày liền không dứt hơn 140 năm trước kia.
Hủy dù sao cũng không phải thần, Khai Sơn cùng Chỉ Thủy lệnh ở trong tay hắn chỉ có thể phát huy được một nửa sức mạnh, tu bổ địa mạch bị chấn động cường liệt đánh gãy cũng chỉ là giật gấu vá vai, căn bản không kịp ngăn chặn nạn lở đất phát sinh sau khi mưa rào nước đọng thành lũ.
Đến lúc hắn thật vất vả đem địa mạch tu bổ xong, chạy lên chỗ cao, liền gặp phải Văn Điệp.
Nàng là hậu duệ Văn gia năm xưa, tính tình linh hoạt tinh quái, từ nhỏ đã thích xem điển tịch do tổ tông lưu lại, đối với câu chuyện về Sơn Thần tin tưởng không chút nghi ngờ, thuở nhỏ đã nghiên cứu luyện tập vu dược. Nhưng mà gia tộc nàng truyền nữ không truyền nam, đời đời nam nhân ít ỏi, đến bây giờ chỉ còn dư lại một mình Văn Điệp. Tình thế bắt buộc, tuy tuổi còn trẻ liền rơi vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày, bị nhét cho cái chức Thần Bà, trên thực tế chính là vu y trong thôn.
Sau khi thiên tai phát sinh, Văn Điệp tính toán sẽ xảy ra lở đất, liền hô hoán mọi người nhanh chóng sơ tán lên chỗ miếu sơn thần tị nạn. Nhưng mà bọn họ mặc dù không bị vùi dưới dòng lũ bùn đất, lại đối mặt với nạn dịch bệnh lan tràn. Văn Điệp dẫn người mạo hiểm đi tìm thảo dược, nhưng những thứ này đều như muối bỏ biển, không giải được tình huống khẩn cấp.
Theo dịch bệnh ở nơi tị nạn khuếch tán, còn có nhân tâm từ từ mất khống chế.
Văn Điệp dốc toàn lực cứu trị, bệnh nhân cũng không thể sống sót, dịch bệnh vẫn cứ lan ra, tất cả mọi người đều xuất hiện hoặc nhiều hoặc ít bệnh tình, hơn nữa ăn đói mặc rét, mọi người bắt đầu hối hận: Nếu như lúc đó không trốn lên núi, mà được ăn cả ngã về không liều chạy ra bên ngoài, đã có thể thoát hay không?
Ý nghĩ như thế một khi đưa ra liền khó đè xuống. Đến lúc người duy nhất có thể miễn cưỡng động viên mọi người là lão Thôn trưởng chết, toàn bộ tâm tình tiêu cực đều vào thời khắc ấy như nước lũ vỡ đê. Đám người đối diện thực tế cảm thấy kinh hoảng cùng vô lực, liền vây quanh Văn Điệp, ép cô nương này nhất định phải đưa ra biện pháp cứu mạng.
Văn Điệp dĩ nhiên là không có cách nào. Nhưng nàng cũng biết, nếu như vào lúc này mình mất giá trị, kết cục chắc chắn so với mấy người đã chết càng tệ hơn.
Nàng càng thêm nôn nóng phối trí thảo dược, tổ chức mọi người thăm dò lối ra. Theo từng cái từng cái biện pháp thất bại, nàng rốt cuộc bó tay hết cách, đi vào trong ngôi miếu cũ nát khóc cầu thần linh từ bi.
Tâm tình căng thẳng suốt mấy ngày liền khiến nàng đập nồi dìm thuyền. Thời điểm Hủy chạy đến, nhìn thấy nàng giương cây đuốc tuyên bố "Nếu như thần linh không thể cứu người, không bằng đốt quách đi!". Hắn lúc đó liền tức đến bật cười.
Chưa kịp cho cô nương làm càn này một chút giáo huấn nho nhỏ, đã thấy nàng ném cây đuốc xuống đất, đầu gối quỵ xuống trước bức tượng thần sứt mẻ "rầm rầm" rập đầu lạy. Cô nương cứng cỏi ở trước mặt người ngoài chỉ dám kìm nén, lúc này nước mắt như vỡ đê, khóc đến mức Hủy ở trong bóng tối nhất thời rơi vào tình huống khó xử.
Thiên tai nhân họa cùng giáng xuống, nàng có quá nhiều khủng hoảng cùng khổ sở, lại chỉ dám kể lể cho một bức tượng thần mà nàng biết rõ sẽ không có bất kỳ hồi đáp nào.
Khóc đến cuối cùng nước mắt đã chảy khô, Văn Điệp nhặt lên một mảnh ngói vỡ, dùng góc nhọn kề vào cổ mình, trong nháy mắt này nảy sinh ý nghĩ tìm giải thoát.
Nhưng mà góc nhọn cắt vào trên cổ không đau một chút nào. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy mảnh ngói vỡ trong tay mềm nhũn, biến thành một chiếc khăn lụa màu xanh lục.
"Lau mặt đi, đừng khóc!" Hủy lấy tay khẽ vuốt đỉnh đầu nàng "Hết thảy rồi sẽ tốt hơn, ta hứa với ngươi như thế!"
Hắn có một đôi mắt màu vàng đồng tử dựng thẳng đứng, tuy rằng lớn thành nhân dạng, cổ và lưng bàn tay lộ ra lại đều có vảy rắn, người khác thấy liền sợ hãi. Thế nhưng lúc này rơi vào trong mắt Văn Điệp, hắn chính là Thần có thể chống đỡ cả bầu trời trên đầu mình.
Nàng lẩm bẩm nói: "Ngài... là Sơn Thần sao?"
Hủy lắc đầu cười khẽ, chỉ vào tượng đá phía sau nàng: "Đó mới là Thần."
"..." Văn Âm nghe đến đó không khỏi lắc đầu, so với tượng thần nàng khóc lóc van nài vẫn không đáp ứng, Hủy xuất hiện ở trước mặt Văn Điệp cứu nàng ra khỏi nguy nan mới là "Thần linh" chân chính.
"Vụ tai nạn kia qua đi, trong thôn một lần nữa bắt đầu phát hưng cúng tế Sơn Thần. Ta đem mấy chuyện này đều nhìn vào trong mắt, biết là nàng âm thầm xuất lực. Nhưng mà nàng tạo ra thân phận Hủy thần quân này, còn dựa vào cơ hội trùng tu miếu thờ, đến tượng thần cũng đổi thành bộ dáng của ta." Hủy thần quân rũ mắt xuống "Ta ngầm ở trong mộng đi tìm nàng mấy lần, nói rõ chính mình là Xà yêu, Sơn Thần chân chính còn trầm miên trong lòng núi, nhưng nàng chính là không tin, dốc hết khí lực muốn cho Hủy thần quân tại Miên Xuân sơn cắm rễ."
Dừng một chút, hắn cười khổ nói: "Ta cho là thần cùng yêu tựa như nước khác bùn. Đại nhân vẫn còn tồn tại trên thế gian, tượng thần giả tạo cũng không thể chiếm vị trí của chân thần. Một khi miếu xây xong nhất định dẫn tới thiên lôi phá huỷ, đến lúc đó lời nói dối chưa đánh đã tan. Nhưng mà ta không ngờ tới..."
Miếu thờ mới đã xây dựng xong, tượng Hủy thần quân đặt chính vị, nhưng mà trời cao vẫn trong xanh, căn bản không có tung tích của thiên lôi.
Sau khi mọi người cầm hương khói trong tay ở trước tượng thần ba quỳ chín lạy, Hủy núp trong bóng tối chỉ cảm thấy một dòng nước nóng từ xoang mũi xộc thẳng vào linh đài phế phủ, lớp vảy trên người còn lưu lại chớp mắt bóc ra từng mảng, Khai Sơn, Chỉ Thủy lệnh giấu trong nội phủ bỗng nhiên chuyển động, linh lực thông suốt bách mạch, cảnh giới trong nháy mắt liên tiếp tăng cao.
Hủy tuy là loài yêu, mà nhận ân tình của Xà yêu tiếp thu hai lệnh này nhiều năm, được thần lực tẩy tủy đã lâu, hơn nữa những năm qua tích lũy công đức, hắn tuy rằng không bằng đại năng Yêu tộc tu vi cao thâm, lại có thanh khí bao nhiêu yêu linh tinh quái đều không thể so sánh. Huống chi hắn là ở Miên Xuân sơn sinh ra lớn lên, đối với tất cả mọi thứ nơi này thường mang lòng từ bi thiện tâm.
Văn Điệp tạo dựng vị trí thần quân cho hắn, xem như là cơ hội trở thành Sơn Thần đời thứ ba của Miên Xuân sơn, đến chết mới thôi.
"Sau khi phát hiện bản thân biến hóa, ta tuy rằng kinh hỉ lại càng kinh hoảng hơn. Bởi vì trong nhận thức của ta, chỉ có tiền nhiệm Sơn Thần chết đi mới có tân nhậm Sơn Thần ra đời." Hủy thần quân nói "Ta đi vào hang động trong lòng núi tìm đại nhân, nhưng mà không thấy hắn."
Văn Âm nhíu nhíu mày. Thời điểm vi diệu như vậy làm cho hắn không thể không hoài nghi Văn Điệp, cũng chính là Thần Bà hiện giờ.
Hủy thần quân xem thấu ý nghĩ trên mặt hắn, nói: "Ta cũng hoài nghi, nhưng mà ta hỏi qua yêu linh trong núi, đều nói không thấy nàng có gì khác thường. Huống hồ nàng chỉ là phàm nhân bình thường, làm sao có thể đột nhập vào trong lòng núi mạo phạm thân thể Sơn Thần? Chưa kể, nếu như đại nhân đã chết, Băng Sơn, Phúc Thủy lệnh liền sẽ tự động đưa về trong cơ thể ta, mà ta đến giờ vẫn không có được chúng nó, thuyết minh ngoại trừ cái chết, còn có biện pháp thứ hai thay đổi được thần vị."
Dừng lại chốc lát, hắn thở ra một hơi thật dài, tựa như già đi rất nhiều.
"Từ ngày đó trở đi ta thành Miên Xuân sơn thần, mà không một ngày từ bỏ tìm kiếm hắn, nhưng đáng tiếc đều không thu hoạch được gì, hắn tựa như thật sự biến mất khỏi thế gian... Tiểu Điệp cả đời làm bạn với ta, nàng vì ta chuẩn bị tất cả sự vụ, đè xuống hết thảy thanh âm không phục đối với ta, so với ta năm xưa hầu ở bên cạnh đại nhân còn làm tốt hơn. Vì vậy ta rốt cuộc tiếp nhận hiện thực, tại xuân tế năm đó hiện thân, kể từ đây làm Sơn Thần che chở nơi này mưa thuận gió hòa, để dân chúng an cư lạc nghiệp, ngày qua ngày nghe bọn họ nguyện cầu, có cái được ta thành toàn, có cái bị ta bỏ qua, liền như vậy qua hơn bốn mươi năm."
Thanh âm Hủy thần quân càng ngày càng thấp "Tiểu Điệp già rồi, đối với những chuyện này lực bất tòng tâm, những người trẻ tuổi mới sinh đều hướng ra thế giới bên ngoài, mà ta không thể vĩnh viễn hữu cầu tất ứng đối với bọn họ... Đến lúc sau, ta cảm nhận được sự mỏi mệt của đại nhân năm đó, vì vậy trở vào hang động trong lòng núi chờ đợi trầm miên."
Mà ba năm sau, Xà yêu ba đầu xuất hiện.
"Tiểu Điệp kéo thân thể bệnh tật đi vào trong miếu thắp hương thỉnh thần, ta nghe nàng nói xong rất kinh ngạc. Bởi vì ta luôn luôn ở trong lòng núi, nếu như trong núi ẩn giấu đại yêu bực này, ta không thể không biết." Hủy thần quân mặt mày rũ xuống "Ta tự mình đi gặp yêu vật kia, lại không ngờ rằng..."
Dù cho nhiều năm đã trôi qua, dù cho đối phương đã trở thành ba đầu hung ác dữ tợn, hắn vẫn nhận ra như cũ.
Đó là đại nhân của hắn!
"Thời điểm nhìn thấy hắn, ta rốt cuộc biết biện pháp thứ hai kia là cái gì..." Hủy thần quân cười khổ "Thế gian có tứ tộc: nhân yêu linh quái, ngoài ra trên có Thần dưới có Ma. Hắn mặc dù không chết, lại đi ngược thần vị nhập vào ma đạo."
Nhập vào ma đạo, trầm luân không thể quay đầu. Tất cả quá khứ đều hóa thành mây khói.
Văn Âm dù cho không nhìn thấy, cũng có thể đoán được lúc Hủy thần quân nói đến chỗ này khổ sở đến mức nào, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp: "Hắn vốn trầm miên, làm sao lại nhập ma?"
"Ta không biết." Hủy thần quân lắc đầu "Hắn đối với cái này không đề cập tới nửa lời, chỉ nhanh chóng tấn công ta. Sau khi nhập ma thực lực của hắn càng thêm đáng sợ, mà ta đã suy yếu, cuối cùng liền biến thành kết cục như ngươi đã biết."
Là thật sự không biết hay là giống Thần Bà có điều che giấu?
Văn Âm ở trong đầu đem lời hắn lẫn Thần Bà cùng với manh nối trước đó xâu chuỗi, đến đây hơn nửa cũng đã rõ ràng, nhưng mà lại càng bộc lộ ra điểm đáng ngờ: Xà yêu đã từng là Sơn Thần vì lại sao nhập ma? Bích họa trong đường hầm là lưu lại cho ai? Thần Bà xóa đi phần đó là giấu tin tức gì? Nàng vì sao tại nhiều năm trước đã tỉ mỉ bồi dưỡng mình trở thành một cái tế phẩm sống, chẳng lẽ là bói được trong mệnh của Hủy thần quân phải có một kiếp này?
Không chờ hắn nghĩ rõ ràng, liền có một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống. Hai cái bóng đen lăn lộn dây dưa nơi chân trời rốt cuộc đem tầng mây triệt để xé rách, một cái móng vuốt hồ ly nhuốm máu từ giữa đám mây nhanh chóng xẹt qua, tóm lấy một cái đuôi rắn màu đen to lớn.
Cả tòa Miên Xuân sơn tăng tốc sụp đổ, đất đai rung chuyển, không ít nơi đã bắt đầu lún xuống. Hủy thần quân đứng lên, hai mắt trở nên lạnh lẽo như chim ưng, nhìn chăm chú vào núi rừng phía dưới, hai đạo linh quang một xanh một vàng từ trong cơ thể thoát ra, hóa thành hai thanh lệnh bài xoay quanh hắn.
"Sơn Thần đại nhân!" Ở ngay lúc này, Văn Âm gọi hắn lại "Bà bà nói qua ngài mới vừa thoát vây, hiện tại không phải là đối thủ của hắn, càng không thể gánh nổi sức nặng của địa mạch, như vậy..."
Hít sâu một hơi, hắn gằn từng chữ nói: "... Ngài ăn ta đi, khiến cho tất cả những thứ này kết thúc... Chỉ cần ngài có thể làm được, ta liền không có oán hận, dù chết cũng đều cam tâm tình nguyện."
"Tiểu tử, ngươi không chỉ mù, còn ngốc sao?" Hủy thần quân khẽ cười một tiếng "Ta nói rồi, ăn ngươi cũng không có ý nghĩa. Bởi vì... ta chẳng mấy chốc sẽ chết."
Trên người hắn vảy hiện lên càng ngày càng nhiều, hơn nữa đang không ngừng rạn nứt, máu phía dưới lại đều là màu đen, dần dần lộ ra xương cốt đầy vết rạn.
Văn Âm ngửi được mùi tanh nồng nặc này, giống y như mùi trong miếu sơn thần.
"100 năm trước, ta bị đám người mà chính mình che chở thiên đao vạn quả." Hủy thần quân lẩm bẩm nói "Thần linh sẽ không chết, nhưng ta sẽ đau, sẽ hận."
Hận ý theo huyết nhục trôi đi mà sinh trưởng trong lòng, đến lần đó bởi vì cố nhân nhập ma mà khuấy động tâm thần. Mãi đến tận đêm thứ bảy, Xà yêu trút bỏ lớp ngụy trang, dẫn hắn đến cạnh miệng giếng mới xây trên đỉnh núi.
Hủy thần quân liếc mắt là đã nhìn ra. Kỳ thực đây căn bản không phải là giếng Trấn Yêu gì, mà là tụ âm trận. Nếu như bị nhốt ở bên trong lâu dài, ắt bị âm uế xâm nhập, từ đó lòng sinh ma chướng.
"Hủy, ta thật sự muốn giết ngươi, nhưng ta cũng luyến tiếc ngươi." Xà yêu ghé vào tai hắn nhẹ giọng mà nói "Tụ âm trận này có thể dẫn trọc khí trong phạm vi 300 dặm, cho dù là thân thể thần linh ở đó cũng sẽ bị ô uế xâm nhiễm. Ta chờ ngươi nhập ma, một lần nữa cùng ta đứng chung một chỗ... Yên tâm, ta sẽ không giết sạch người Miên Xuân sơn, bởi vì ta còn cần bọn họ xây lại một toà miếu, tiếp tục cung phụng ngươi và ta. Ha ha ha ha... để hai Ma thần đứng trên Thần đàn trộm đoạt hương khói nguyện lực, ngươi nói đời này nếu thật sự còn có Thần tộc từ thượng cổ, có thể tức giận hạ phàm đến giết chúng ta hay không?!"
Hắn nhìn thẳng đôi mắt Xà yêu: "Ngài điên rồi!"
"Điên hay là tỉnh táo, đều không hữu dụng. Ta mất đi quá nhiều thứ, chỉ muốn đòi lại cả gốc lẫn lãi." Xà yêu đem hắn đẩy xuống giếng "Đương nhiên, ngươi cũng có thể chờ con tiện nhân kia tới cứu ngươi. Chỉ cần nàng có bản lãnh, mà ngươi... ha ha..."
Cây bách chui từ dưới đất lên sinh trưởng, âm khí tụ lại đây, Hủy thần quân ở dưới đáy giếng đợi một trăm năm, thật sự chờ được Thần Bà hóa thành tử linh vẫn đến đây cứu hắn.
Nhưng mà ngày đó đã quá muộn.
Tâm cảnh thất thủ, ma chướng nảy sinh, nguyên thần của hắn cũng đã bị âm khí thẩm thấu, bây giờ đã bước nửa bước vào ma đạo. Dòng máu chí dương tuy rằng có thể giúp hắn thoát vây, nhưng mà cũng làm cho hình thần của hắn trọng thương. Nếu như hắn không muốn chết, cũng chỉ có thể hoàn toàn nhập ma.
Hai yêu xà này tuy không phải đồng sinh, lại bởi vì nhân quả dây dưa mệnh trời tương giao, cùng cộng sinh cũng không khác lắm. Hủy một khi thành ma, Xà yêu liền triệt để thắng trận này. Cho dù Thần Bà mưu tính, Văn Âm cùng Mộ Tàn Thanh nỗ lực hoặc là người Miên Xuân sơn trăm năm giãy dụa thống khổ, đều biến thành đá kê chân trên con đường ma đạo.
Hủy thần quân nói xong điều này, vậy mà vẫn còn cười được.
"Văn Âm, chờ một lát Tiểu Điệp trở về, ngươi thay ta..." Hắn tựa hồ có gì muốn căn dặn, nhưng mà lời đến bên môi liền nuốt trở về.
Sơn Thần áo xanh mở hai tay ra, ôm gió núi vào ngực, ôn nhu tựa như ôm tình nhân chân thành nhất của mình một lần cuối cùng.
Hai tiếng xé gió bay đi. Ngay sau đó Văn Âm nghe được một tiếng nứt vang, tựa hồ xa cuối chân trời, lại giống gần trong gang tấc.
Hắn hướng về phía trước đưa tay ra sờ. Nơi đó vốn có một vị Thần áo xanh đứng đón gió, hiện tại năm ngón tay sờ soạng nắm tới, lại chỉ còn hư không.
Văn Âm không nhìn thấy, đương nhiên sẽ không biết hai tiếng gió kia là từ hai thanh lệnh bài như chim bay xuống núi rừng phía dưới, còn tiếng nứt vang đến từ chính Hủy thần quân.
Cả người hắn, kể cả nguyên thần đều giống như đồ vật bằng sứ, từ giữa lông mày hướng phía dưới nứt thành mảnh nhỏ, sau đó trong nháy mắt tan ra như hạt bụi, bị gió thổi qua không còn lại gì.
Thiên kiếp bách nan tu thần ma, hồng trần trọc thế vị nại hà.
Cầu tiên chẩm ngộ quy chân pháp, đạo thị tâm gian vấn kỷ ca.
[Mỗ tạm dịch :
Trăm ngàn kiếp khó tu Thần Ma
Hồng trần trọc thế cách nào ra?
Cầu tiên chính ngộ quy tâm pháp
Đạo ở trong tâm ắt đâu xa.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất