Phá Trận Đồ

Chương 54: Tro tàn

Trước Sau
Bạch Hổ thiên tru, vạn linh tịch diệt.

Pháp ấn này ngưng tụ linh nguyên của Tây Tuyệt đến nay vẫn vô chủ, chỉ có thể dựa vào chú lệnh cưỡng ép khởi động. Cho dù vậy, trong chớp mắt nó xuất hiện đã định sẵn lật ngược thế cân bằng.

Đám Yêu tộc bị nhốt bên trong Hàn Phách thành đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó liền phát ra từng đợt từng đợt reo mừng. Hai người phía trên liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiêu Ngạo Sênh giao tiếp cùng đám đại yêu khá nhiều liền hạ xuống từ đám mây hội hợp với bọn họ, Mộ Tàn Thanh thì đem trường kích chấn động, phóng người nhảy lên, mũi kích đâm tới nhanh như mưa rào chớp giật, đem toàn bộ khí độc cuồn cuộn xoắn nát, ánh mắt nhìn thẳng vào con mắt còn sót lại của Ma Long kia.

Bạch Hổ pháp tướng hiện thân, hẳn là Tịnh Tư cùng Tịnh Quan liên thủ mở ra bí cảnh xuất khẩu, muốn đem mảnh nội thành này từ trong triệt để kéo ra. Trước lúc đó, bọn họ nhất định phải hiệp trợ pháp tướng ngăn trở Ma Long, bằng không một khi nó vươn móng vuốt về hướng lối ra, đường sống duy nhất này sẽ lập tức đóng lại không thể mở ra được nữa.

Yêu tộc bị vây ở nơi này không quá một vạn, nhưng nếu để Ma Long chạy ra ngoài, tàn sát sinh linh bừa bãi đâu chỉ vài vạn là hết? Bởi vậy Mộ Tàn Thanh không nghi ngờ chút nào rằng Tịnh Tư chắc chắn sẽ quyết định làm như vậy, y cũng không cảm thấy nàng sai.

Vào thời khắc này, Bạch Hổ pháp tướng đã cùng Ma Long bay lên không trung đối diện nhau. Nó thân thể khổng lồ, hình dáng hung ác, nhe ra cái miệng đầy răng nanh tựa như hai hàng dao sắc, tiếng gầm bị đè thấp trong cổ họng, bộ lông toàn thân dựng thẳng như gai cứng, thủ thế chờ đợi.

Linh Nhai kiếm vỡ nát cơ hồ hủy diệt một nửa thân thể Ma Long, nó đau đến mức tận cùng lại hóa thành tỉnh táo, từ trong miệng phát lên một tiếng rít gào, thế nhưng xương cốt từ chỗ gãy mọc ra, máu thịt gân da từng tầng từng tầng bao phủ, ngay cả vảy giáp cũng nhanh chóng phục hồi như cũ. Mà thân thể mới tái sinh này so với ban đầu càng to hơn dài hơn, thoáng nhìn chỉ cảm thấy kích thước Ma Long này lớn gấp đôi, khiến người người kinh sợ.

Nó không chỉ lớn lên, còn từ trong vết thương trên người mọc ra lít nha lít nhít những cái chân quái dị. Đồng tử Mộ Tàn Thanh co lại, nhận ra khí tức toàn bộ bí cảnh đột nhiên biến đổi. Quần tà vốn đang bừa bãi tàn phá tứ phương phảng phất bị một tiếng rít kia hiệu triệu, tất cả hướng về phía Ma Long bao vây xung quanh, một bên rít gào liên tục, một bên lại tranh nhau biến thành dưỡng chất chữa trị thân thể cho nó. Ngay cả khí độc nguyên bản đã bị đánh tan nát đều mở rộng gấp mấy lần, chẳng mấy chốc đã đem bầu trời che phủ hoàn toàn.

Không xong! Là sáu đạo Phong Hồn trận!

Dục Diễm Cơ mặc dù trọng thương hôn mê, nhưng nàng vì phục sinh Ma Long mà trù tính ngàn năm, có thể nào không để lại hậu chiêu? Thời điểm bọn họ cùng Ma Long triền đấu, trận đồ đã ở nơi đây hoàn thành, tích lũy nghiệp lực của quần tà, đến thời khắc này rốt cuộc khởi động!

Lượng lớn khí độc đã từ trong cơ thể Ma Long tràn lan, che kín bầu trời cùng chụp xuống, sinh linh trong đó vô luận là có khai trí hay không cũng như ăn phải cổ trùng âm uế, lần lượt phát điên cuồng. Kẻ bị khí độc dính vào người không chết cũng thương tổn, ở dưới da bắt đầu nhô lên từng cái từng cái mụn nhọt to to nhỏ nhỏ, da lông đều bong ra từng mảng rơi xuống, mọc ra vảy giáp giống như long xà, xương cốt quỷ dị tăng trưởng lên gấp đôi, đôi mắt cũng bao phủ một tầng đỏ sậm âm u.

Ngàn năm trước, La Già Tôn đã từng mượn sáu đạo Phong Hồn trận nuốt vào ngàn vạn huyết oán nghiệp lực, đem khí độc của Ma Long bao phủ toàn bộ chiến trường Hàn Phách thành. Quần tà hiện giờ trong bí cảnh ít nhất có một nửa đều là tu sĩ khi đó vì nhiễm khí độc mê thất đến chết, cho dù đại yêu may mắn sống sót như Ngân Nha cũng bị long độc ăn mòn nội đan, kéo dài hơi tàn sống tạm ngàn năm, rốt cuộc không thể tránh được chết thảm.

Nếu như trước khi độc đi vào phế phủ không thể chém chết Ma Long, hết thảy sinh linh trong thành sẽ giẫm lên vết xe đổ. Thế gian không thể dung Ma Long thoát vây, dĩ nhiên cũng không cho phép tà hoạ chạy trốn gây ra hậu hoạn vô cùng!

Không thể chờ được nữa!

Tiêu Ngạo Sênh cũng vì biến cố kinh sợ. Hắn không chút do dự mà đem Huyền Vi kiếm ném đi, hai tay nhanh chóng kết ấn. Kết giới thanh minh như nước phủ đầu chụp xuống, theo chân nguyên hắn khởi động mở rộng ra bốn phía, ở giữa lại có Huyền Vi kiếm ý hoá hình tung hoành, cắn nát tà ám khí độc bên trong kết giới, liền ngay cả những Yêu tộc trúng độc cũng bị kiếm khí ép tới không thể động đậy!

Loại kết giới phòng hộ khổng lồ này càng hao tổn chân nguyên hơn cả chiến đấu; Không bao lâu sau, trán Tiêu Ngạo Sênh đã thấy mồ hôi. Hắn liếc nhìn Ngự Phi Hồng sau lưng đã hôn mê, trong mắt loé lên vẻ lo lắng, thế nhưng trở tay vỗ một cái lên lồng ngực, tâm đầu huyết ra khỏi miệng liền hóa thành một tia sáng đỏ truyền vào trong Huyền Vi kiếm. Phút chốc ánh kiếm sáng rực, tầng ngoài kết giới nguyên bản bị khí độc ăn mòn một lần nữa bổ toàn, phảng phất một cái bát úp ngược, dưới cuồng phong mưa rào vẫn tử thủ bảo vệ chồng trứng sắp đổ.

Khí độc vẫn chưa từ bỏ ý định, tựa hồ biết rằng hắn cùng Mộ Tàn Thanh là hai khối xương khó gặm duy nhất còn sót lại lúc này, giống như là có sinh mệnh hướng bọn họ vây quanh. Tiêu Ngạo Sênh lực chống đỡ kết giới không dám lơi lỏng, Mộ Tàn Thanh cầm kích đối kháng Ma Long cũng không nhàn rỗi đứng nhìn bên cạnh, mắt thấy liền bị bao vây trong khí độc!

"Đinh ...."

Ngay vào lúc này, một tiếng động thanh thúy đột nhiên vang lên, cũng không lớn, lại len thẳng tới cửu tiêu, lọt vào tai như sấm sét phá núi, cuồng phong bẻ gãy cây khô. Hai mắt Mộ Tàn Thanh vốn đã vẩn đục, trong khoảnh khắc liền thanh tỉnh. Y mở to mắt cúi đầu, dựa vào ngũ giác bẩm sinh của Yêu tộc, xuyên qua tầng mây khí độc thấy được Văn Âm.

Thanh niên mù kia dựa vào một bức tường đổ nát, không biết từ chỗ nào mò ra một cái chuông đồng, dùng cánh tay còn sót lại nhặt một cái vũ khí sứt mẻ làm dùi, gõ lên chuông.

Vị trí của hắn quá hẻo lánh, lại có lôi hỏa bình phong bảo vệ, quần tà không thể quấy nhiễu, tuy nhiên cách Tiêu Ngạo Sênh quá xa, kết giới không có cách nào bao phủ tới, dĩ nhiên không có cách nào đem hắn ngăn khỏi khí độc. Chỉ trong khoảnh khắc sau, thân ảnh Văn Âm liền bị che lấp dưới khói độc nồng đậm xanh lục, chỉ có tiếng chuông ẩn chứa Tịnh Linh pháp lực từng tiếng từng tiếng vẫn kéo dài.

"Văn Âm.... !"

Khế ước chú ấn trên cổ phát nóng, đồng tử Mộ Tàn Thanh trong nháy mắt này khuếch đại. Y vào đúng lúc này theo bản năng muốn lao xuống, sau lưng lại có kình phong kéo tới, dù có trường kích trở tay đón đỡ, cũng ép tới toàn thân xương cốt cơ hồ đều phải vỡ ra!

Mắt thấy y sẽ bị Ma Long một miệng nuốt vào, Bạch Hổ pháp tướng nhanh như chớt giật phóng tới, thân thể như núi cao đạp lệch đầu rồng, há miệng ngậm lấy Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu hất một cái, đem y vững vàng quẳng lên đầu mình.

Lý trí Mộ Tàn Thanh thiếu chút nữa như đàn đứt dây bị chính mình cưỡng ép kéo về. Y nhìn thấy Bạch Hổ pháp tướng chủ động cho mình cưỡi lên đầu có chút ngỡ ngàng, nhưng mà hiện tại căn bản không rảnh suy nghĩ nhiều, ở trên đầu hổ vươn mình đứng dậy. Bạch Hổ pháp tướng dường như cùng y tâm ý tương thông phóng lên trời, khí thế so với sấm chớp càng oanh động mãnh liệt vô cùng, đột nhiên liền đến gần Ma Long. Ở khoảng khắc chân trước nó đánh ra, Mộ Tàn Thanh cũng phóng người lên, trường kích như cầu vồng xé rách không trung, đem đầy trời sấm sét đều thu nạp toàn bộ vào trên một kích này!

Hổ trảo cùng long trảo chạm vào nhau, mũi kích đâm vào đầu rồng, kình lực cực lớn phản chấn lại, Mộ Tàn Thanh đều có thể nghe thấy toàn thân mình đồng thời phát ra tiếng nứt gãy, ngũ tạng lục phủ cơ hồ lộn nhạo, thiếu chút nữa liền buông lỏng tay.

Không thể lùi!

Không thể thua!

Mũi kích xuyên giáp đi vào thịt, y không để ý hết thảy điều động toàn thân yêu lực. Đôi tai hiện ra trên đỉnh đầu, răng nanh lộ ra dưới môi, liền ngay cả đuôi cũng lần lượt bắn mạnh mà ra!

Một, hai, ba, bốn , năm, sáu, bảy... tám!

Ở phía sau y vậy mà hiện ra hư ảnh cái đuôi thứ tám. Bình cảnh từ sau Vạn Nha cốc, lại ở bước ngoặt sinh tử này bị mạnh mẽ đột phá!



Đáng tiếc tình huống hiện giờ của y không ổn. Yêu loại tu hành vốn cũng không thể so với Nhân tộc được trời cao ưu ái, càng đừng nói đến hai tầng cảnh giới sau thất vĩ không đơn giản chỉ khó hơn một bậc.

Từ xưa "Bảy là cố định, tám là biến đổi và chín là cực hạn"; Y nếu muốn chân chính đột phá đến cảnh giới bát vỹ, phải độ "Thiên biến kiếp". Nhưng nếu tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này lại thêm tám đạo kiếp lôi, quả thực là chó cắn áo rách!

Thiên kiếp không giống thuật pháp hình tướng, không bị phong ấn bí cảnh cản trở. Toàn bộ mây đen mênh mang nơi đây đều tụ lại trên đỉnh đầu Mộ Tàn Thanh. Tiêu Ngạo Sênh phía dưới cũng có cảm giác, thấy thế liền biến sắc.

"Ngươi mau lui lại vào trong kết giới của ta!" Hắn vội vàng truyền âm nhập mật cho Mộ Tàn Thanh "Thiên biến kiếp tổng cộng có tám đạo Tử Tiêu lôi, cuối cùng còn thêm một đạo Tâm Ma kiếp, ngươi không thể cứng rắn chống lại!"

"Ta..."

Thân thể Mộ Tàn Thanh đều bị kiếp vân khóa chặt, thiên uy trầm trọng cơ hồ ép tới y không thể động đậy. So với lúc trước độ Thiên định kiếp càng thêm kinh hãi, da dẻ y lộ ra đã bắt đầu lan tràn vết rách chi chít, trên người tơ máu gân mạch lít nha lít nhít mà nổi lên, lớp lông dày bao trùm lên da thịt, ngay cả bàn tay cầm kích đều sắp phải biến thành móng vuốt hồ ly.

Y miễn cưỡng liếc nhìn người kia trấn thủ trong kết giới độc chướng. Tiêu Ngạo Sênh chính là Linh tộc bẩm sinh, không phải lo độ kiếp, Huyền Vi kiếm càng ngầm có thiên đạo sắc bén cực kỳ, nếu như trốn vào kết giới của đối phương, chính là nhất thời không lo ngại.

Nhưng mà đó cũng chỉ là nhất thời, nhiều nhất vượt qua ba đạo kiếp lôi, kết giới sẽ bị Tử Tiêu lôi phá nát. Thời điểm đó không chỉ có mình y khó thoát ngũ lôi oanh đỉnh, còn liên lụy sinh linh bên trong cũng mất đi kết giới che chở.

Mộ Tàn Thanh cuối cùng không nhúc nhích. Y nhìn chằm chằm Ma Long trước mắt, bỗng nhiên dưới chân giậm một cái, Bạch Hổ pháp tướng liền dừng dưới thân y, hướng về đầy trời kiếp vân phát ra một tiếng rít gào đinh tai nhức óc, tựa như phẫn nộ, tựa như khiêu khích.

"... Ngươi muốn cùng ta sao?!"

Quỷ thần xui khiến, Mộ Tàn Thanh lại có một loại cảm giác quen thuộc quái dị như vậy. Dưới chân, Bạch Hổ pháp tướng không an phận mà động động, tựa như đáp lại lời y nói.

"Vậy thì cùng nhau đi!"

Khóe miệng Mộ Tàn Thanh chậm rãi nhếch lên. Sau một khắc y ngẩng đầu nhìn về phía Ma Long, đôi mắt biến thành thú đồng hung quang cực thịnh, bàn tay hóa thành hồ trảo rốt cuộc không cầm được trường kích, từ trên đám mây rơi xuống đất hóa thành một tấm lưới cực lớn bằng lôi hỏa đan dệt, mỗi một tia sét hỏa diễm cũng như có sinh mệnh nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, nếu như xoắn được tà vật, liền đem đốt thành tro bụi.

Mộ Tàn Thanh nằm sấp người xuống, thất vĩ yêu hồ cực lớn đứng giữa không trung. Thời điểm đạo thiên lôi thứ nhất sắp sửa hạ xuống, Mộ Tàn Thanh không lùi mà tiến tới, xông về hướng Ma Long đang bay xuống kết giới phía dưới!

La Già Tôn thì lại làm sao? Năm đó đệ nhất thiên hạ kiếm đều đã hóa thành tro bụi, dù cho Ma Long tái sinh, cũng bất quá là một đoạn xương khô phủ thêm da thịt!

Mộ Tàn Thanh y không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ còn sợ con giun dài chết tiệt này sao?!

Đầu rồng cùng kết giới chỉ còn cánh gang tấc, mắt thấy là phải một miệng đem xé nát, yêu hồ liền mạnh mẽ chộp tới. Hai quái vật khổng lồ cứ như vậy đập phải nhau lệch ra ngoài, đồng loạt đưa thân vào dưới kiếp vân. Đầy trời vân lôi cũng vào đúng lúc này khuếch trương lớn mấy lần, tia sét đầu tiên ầm ầm hạ xuống, đem yêu hồ lẫn Ma Long đều bao phủ trong đó!

Tiêu Ngạo Sênh thần sắc kịch biến, thất thanh nói: "Ngươi điên rồi sao?!"

Cùng lúc đó, lôi hỏa địa võng lan tràn bên dưới đột nhiên thu lại, đưa bọn họ cơ hồ bọc thành một quả cầu cực lớn, cùng với lôi kiếp trên trời hạ xuống, hai mặt giáp công, chịu ngập đầu tai ương!

Yêu tộc vẫn còn bị Thiên đạo khắt khe, nói chi đến chí âm cực uế Ma Long? Một khi bị kiếp lôi quấn lấy, dù cho nó có thể bay lên cửu tiêu, cũng bị tầng tầng thiên lôi đánh xuống.

Trong phút chốc lôi đình bạo nộ, đạo Tử tiêu lôi thứ hai từ trên trời giáng xuống, Bạch Hổ pháp tướng vẫn luôn bình thản rốt cuộc động. Nó lắc người một cái chắn dưới lôi đình, lợi trảo cùng Tử lôi chạm vào nhau phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc. Theo một trảo này tác động, Tử lôi thuận thế lệch đi, chỉnh chỉnh đánh lên thân Ma Long vừa muốn bay lên!

Khóe miệng Yêu hồ chảy xuống một dòng máu nhuộm đỏ cả da lông, nó không kịp thở một hơi, đã như mũi tên rời cung xông ra ngoài, dùng móng vuốt gắt gao đè lại thân thể Ma Long đang lăn lộn trên đất, cúi đầu cắn một cái. Vảy giáp của Ma Long bị thiên lôi phá huỷ chưa kịp lành lặn, lần này thẳng tắp xé vào xương thịt, đau đến mức nó ra sức giãy dụa, vẻ điên cuồng trong mắt càng tăng lên gấp bội, cái đuôi dài cực lớn cuốn lấy thân thể yêu hồ, sức mạnh như ngàn quân ép lại, cơ hồ muốn đem cốt cách nội tạng nó đều đập nát vụn!

Đạo Tử lôi thứ ba hạ xuống!

Yêu ma run rẩy, thiên địa thất sắc, kiếp lôi trong thời gian ấp ủ ngắn ngủi liền lục tục hạ xuống, toàn bộ bí cảnh đều trắng xóa một mảnh cùng tiếng ầm ầm nổ tung, tử lôi bạch quang liên tiếp lóe sáng, sinh linh nơi đây vô luận tu vi cao thấp đều là mắt mù tai điếc, căn bản khó chống lại thiên uy!

Chỉ có tiếng chuông đứt quãng kia vẫn chưa ngừng nghỉ, ở dưới Thiên uy bạo nộ nhỏ như tiếng muỗi vo ve, ngoại trừ yêu hồ đẫm máu đang nghênh đón lôi kiếp kia, không có người thứ hai nào nghe thấy.

Tại thời điểm tất cả mọi người theo bản năng nhắm mắt, Văn Âm quay đầu về hướng lôi đình đánh xuống, huyễn ảnh cây mặt người trong con ngươi hắn hiện lên, liền ở một khắc tiếp theo biến mất.

Hắn có thể cảm giác được, khí tức yêu hồ từ hỗn loạn đến chậm rãi suy yếu.

Con hồ ly kia sắp chết rồi! Cho dù nó có thể chịu đến đạo kiếp lôi cuối cùng, cũng không thể còn mệnh. Thời điểm Mộ Tàn Thanh đưa ra quyết định này, y đã dự liệu được kết cục đó, cam lòng một thân tan xương nát thịt, cũng phải khiến Ma Long hôi phi yên diệt.

Y là vì cái gì? Vì đám sinh linh Yêu tộc bèo nước gặp nhau, vì mảnh thành trì xa lạ này, hay là vì cái gọi là đại nghĩa?

Văn Âm chưa bao giờ tiếc nuối mình không nghe được tiếng tim đập của Mộ Tàn Thanh đến thế. Cho nên đối phương sắp phải chết, hắn vẫn không mất đi hứng thú với y, trái lại càng thêm lưu ý.

Tung hoành Bà Sa ảo cảnh ngàn năm, Tâm Ma không thể nào không biết đây là một tín hiệu nguy hiểm. Hắn cần phải để Mộ Tàn Thanh chết đi như thế, tránh lưu lại mối họa sau này, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.



Văn Âm nghĩ như vậy, khuôn mặt lại ẩn vào trong bóng tối, cơ hồ đem binh khí tàn phế trong lòng bàn tay kia bóp nát.

Đạo thứ tám kiếp lôi so với bảy đạo trước đó gộp lại càng dày càng thô bạo hơn. Phía trên điện quang quấn vòng dày đặc, chớp mắt ở giữa trời đánh xuống, cơ hồ đem toàn bộ thế giới này cũng xé rách. Bạch Hổ pháp tướng trợ giúp Mộ Tàn Thanh áp trận dù sao cũng chỉ là chú ấn biến thành, lúc này rốt cuộc không kiên trì được, ở trong lôi quang cơ hồ có thể hủy diệt một phương hóa thành hư vô. Ma Long nhân cơ hội quẳng yêu hồ ra, hướng về phía xa liền muốn phi thân mà đi.

Tiêu Ngạo Sênh cắn răng một cái, mười ngón tay trong khoảnh khắc bị gió cắt rời, mười thanh huyết kiếm trong nháy mắt hoá hình, nhanh như chớp mà vọt tới, ở phía trước Ma Long tạo thành một đạo thập phương kiếm trận. Kiếm khí mênh mông như sóng to gió dữ, mạnh mẽ ngăn trở nó phá vòng vây. Ngay sau đó, bảy cái đuôi hồ ly như bay quấn tới, kéo chặt lấy đuôi Ma Long cùng sáu móng vuốt dưới bụng, dụng hết toàn lực kéo nó trở về!

Phút chốc, Tử tiêu lôi đánh nát thân thể Ma Long, thế đi vẫn chưa tuyệt hướng về yêu hồ phía dưới phủ đầu đánh xuống!

Văn Âm rốt cuộc động.

Có lẽ Mộ Tàn Thanh lúc này mà chết, đối với hắn chỉ là tiếc nuối... Nhưng Cầm Di Âm hắn từ lúc hoá hình đến giờ, chưa từng cho phép mình tiếc nuối cái gì!

Trên gương mặt ôn nhuận như ngọc của Văn Âm, lần đầu tiên hiện lên vẻ tàn khốc. Hắn nắm chặt binh khí tàn phế trong tay, đột nhiên gõ lên cái chuông đồng kia, chỉ một cái, liền khiến nó tan nát!

Thời điểm lôi đình ngập đầu, Mộ Tàn Thanh nghe được một tiếng chuông vang ngắn ngủi, như một cánh tay từ trên vách núi cheo leo duỗi ra, kéo lại ý thức sắp sửa tan rã của y.

Nếu như trong khi độ kiếp thần thức mai một, đó chính là thật sự chết không có chỗ chôn.

Mộ Tàn Thanh miễn cưỡng quay nhìn phía dưới, nhưng đáng tiếc lôi quang che phủ tất cả, cái gì cũng đều không thấy.

Đến thời điểm kiếp vân tản đi, lôi quang vẫn còn bao phủ không trung chưa đi liền nhu hòa xuống, như dòng nước thuận theo thất khiếu thấm vào cơ thể, chảy qua ngũ tạng lục phủ cùng toàn thân, da thịt gân cốt tựa hồ trong chớp mắt này bị lôi đình phá nát, sau đó liền từng chút từng chút một chắp vá hợp lại.

Cùng lúc đó, một đôi tay trắng nõn từ khe hở trên bầu trời duỗi ra, nắm chặt tấm màn hắc ám hai bên sân khấu, mạnh mẽ xé rách!

Trong nháy mắt, như thiên hà lật úp, bầu trời bị vân lôi khí độc phủ kín tựa như tranh sơn dầu từng tấc từng tấc nứt toác, phảng phất xé rách giấy che cửa sổ, ngoại thành cùng dãy núi nguyên bản biến mất lại xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Toà cô thành bị đày trong địa ngục này, rốt cuộc về tới nhân gian.

Nhưng mà nó vẫn tĩnh mịch, không người nào có thể nói ra lời.

Liễu Tố Vân cùng Bạch Thạch suất lĩnh bầy yêu canh giữ ngoài bí cảnh, nhìn thấy sương trắng đột nhiên bị cuồng phong thổi tan, biết là không gian bên trong rốt cuộc giải phong ấn, mỗi người lòng như lửa đốt, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch. Nhưng mà cũng không ai ngờ tới lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Bạch Hồ cực lớn nằm phục trên nền đất, da lông gân cốt không một chỗ nào nguyên vẹn. Tám cái đuôi âm u đầy tử khí buông xõa trên mặt đất, lôi quang còn ở trên người nó loẹt xoẹt quấn quanh. Phía dưới, máu thịt chậm rãi trọng sinh, vết thương khép miệng, vô số mảnh vỡ long cốt to to nhỏ nhỏ rải rác chung quanh nó, tìm không ra một khối hoàn chỉnh, mùi cháy khét lẫn máu tanh tràn ngập không tiêu tan.

Không người nào dám nói chuyện, không người nào dám động, cũng không người nào biết rốt cuộc là nó chết rồi hay còn sống.

Mãi đến tận khi nó nhúc nhích một chút.

Nó cúi đầu liếc nhìn thân thể mình tàn tạ khắp nơi, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu khàn khàn, so với gào thét càng giống như nghẹn ngào, phảng phất như là một khối đá cứng trải qua thiên lôi địa hỏa rèn luyện không vỡ, lại ở thời điểm gió nhẹ thổi tới rốt cuộc nứt ra khe hở.

Sau đó, Bạch Hồ to lớn liền giống như một cây đại thụ bị đốn ngã, da lông hóa thành quần áo, phủ lên thân hình thon gầy của thanh niên tóc trắng, trên người thương tích chất chồng, lảo đảo đến mấy lần mới đứng vững, bàn chân trần loạng choà loạng choạng dẫm lên mặt đất đầy hỗn độn.

Tiêu Ngạo Sênh rốt cuộc lấy lại tinh thần, theo bản năng muốn đi đến dìu y một cái, lại bị Ngự Phi Hồng chẳng biết tỉnh từ lúc nào ngăn trở, chỉ có thể lo âu nhìn theo bóng lưng tập tễnh kia.

"Ta đã hoàn thành lời hứa..." Mộ Tàn Thanh dừng lại trước một mặt tường đổ ngói vỡ, sờ lên cổ mình đã không còn thứ gì "Nhưng mà... ngươi ở chỗ nào?!"

Dưới bức tường đổ không có ai, chỉ có vài mảnh chuông đồng đã vỡ cùng một nắm than tro.

Than tro màu trắng đến xanh biếc, giống như bộ dáng cuối cùng của những thôn dân ở Miên Xuân sơn y đã gặp qua kia, huyết nhục tan biến, bạch cốt thành bột mịn, chỉ còn dư lại một nhúm tro tan vào bụi trần.

Mộ Tàn Thanh từ lúc đó đã biết Văn Âm cũng sẽ có ngày như thế, chỉ không ngờ tới lại là vào đúng lúc này.

Y không rơi lệ, cũng không lên tiếng, chỉ dùng hai tay cẩn cẩn thận thận đem than tro hốt lên. Kết quả một cơn gió nhẹ phất qua, cuốn lấy chúng mang đi chân trời góc biển. Mộ Tàn Thanh theo bản năng muốn đưa tay ra bắt, gió cùng bụi đều từ kẽ tay y xẹt qua, không còn lưu lại được gì.

Một bàn tay hơi lạnh rơi lên bả vai y, không dụng lực, lại khiến y không thể nhúc nhích.

"Sư phụ, hắn đi rồi... !" Mộ Tàn Thanh đem năm ngón tay trống rỗng xiết lại, tựa hồ nhìn nơi rất xa, âm thanh khàn đến chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được "Ta còn chưa kịp nhìn hắn một lần cuối, liền như vậy... biến thành một nắm than tro, theo gió mà đi, rốt cuộc cũng không lưu lại được!"

Tịnh Tư khuôn mặt vẫn băng lãnh như trước, chỉ bàn tay rơi trên vai y hơi rung rung, đè lại thân thể sắp sửa khuynh đảo của y.

"Không trở lại, liền đi tìm!" Ánh mắt của nàng rơi vào một đoạn thân kiếm cũ kỹ, thanh âm rất nhẹ "Đứng lên, đừng khóc!".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau