Chương 99: Kẽ hở
"... Tà ma vô đạo, xâm phạm ranh giới. Hiện giờ Đàm cốc lâm nguy, chúng sinh nơi đây chết trong đại kiếp nạn, bi thương vô hạn."
Tinh đồ mênh mông che kín bầu trời, bóng người mờ mịt đứng trên đám mây, quan sát sơn cốc phía dưới ma chướng nảy sinh, mặt không hề cảm xúc.
"Quần ma tạo sát, nghiệp chướng khó tiêu, phán chịu thiên phạt, thân hồn đều diệt, vĩnh viễn không siêu sinh!"
Từ trong cổ họng những sơn dân đã hoàn toàn biến đổi phát ra tiếng gào thét như dã thú, dùng thân thể liều mạng đập vào kết giới do tinh quang tạo thành cho đến lúc sứt đầu mẻ trán máu chảy thịt bong. Trên kết giới lưu lại hàng ngàn, hàng vạn huyết thủ ấn, lại rất nhanh tiêu thất. Gió mang theo khí tức tử vong đem toàn bộ âm thanh đều vây ở nơi này, không truyền ra nhân gian đôi câu vài lời.
Hắn muốn nói điều gì, lại bị một bàn tay gắt gao che kín miệng, đè hắn nằm rạp xuống nơi hắc ám sâu xa nhất, không để cho hắn bại lộ trong đôi mắt lạnh như băng kia.
Ngay sau đó, hắn nghe được một tiếng nổ cực lớn trong đời chưa từng thấy từ chân trời xa xôi truyền đến. Cuồng phong mang theo lưu tinh đổ ập xuống, trọng lực đủ để phá hủy tất cả, ép tới nền đất đều lún sâu. Trong chớp mắt như vậy, hắn cảm thấy mình như bị nghiền nát thành từng mảnh.
Trong ngực hắn ôm một con hồ ly đang thoi thóp, da lông trắng như tuyết đều bị máu nhuộm đỏ, nhịp tim nhỏ bé vô hình đó chính là hy vọng lớn nhất của hắn lúc này. Nhưng rốt cuộc nó vẫn không thể tỉnh lại.
Người phía sau lưng trước sau vẫn tiếp tục đè hắn cúi thấp đầu, đem thân thể mình cong thành một cái lồng bảo vệ, bao phủ hắn đang co ro cuộn tròn bên dưới. Áo bào sẫm màu đầy vết máu loang lổ bao trùm tầm mắt hắn. Hắn nỗ lực muốn quay đầu, chỉ nhìn thấy cánh tay chống bên cạnh mình nắm chặt một cành bạch ngọc lá rũ xuống. Vô số dây leo dẻo dai xanh biếc từ đó mọc ra, đưa bọn họ bọc trong một cái kén màu lục, như một chiếc thuyền con trôi nổi trên dòng sông hắc ám.
Dây leo xanh biếc bị máu nhuộm đỏ, bàn tay nắm cành bạch ngọc gân xanh lộ ra. Hắn có thể nghe được âm thanh dây leo từng tầng từng tầng đứt gãy lại cấp tốc sinh trưởng, cũng có thể cảm nhận được sợ hãi từ bả vai bị máu tươi không ngừng thấm ướt. Trong mơ hồ, bàn tay bịt miệng hắn buông lỏng ra, toàn bộ Hắc hà (*) cũng ở dưới thiên uy khuấy động nổi sóng, hình thành một cái vòng xoáy nuốt chửng tất cả, đem cái kén xanh biếc sắp vỡ vụn này nuốt vào.
[(*) dòng sông đen, ô nhiễm]
"Không......"
Trong bóng tối vô biên vô hạn, hồng y quỷ tu nằm co quắp rốt cuộc thức tỉnh. Hắn đột ngột ngồi phắt dậy, rõ ràng xung quanh không có gió, vào thời khắc này lại lạnh đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Cơ Khinh Lan gần như mê man mà liếc nhìn bốn phía. Hắn phát hiện mình quả thật là nằm ở trong một cái Hắc hà, bởi vì gần bờ cho nên nước rất cạn. Chỉ là trong nước hàn ý thấu xương buốt hồn, dù cho hắn không có thân thể máu thịt chân thực, cũng cảm thấy lạnh giá.
Nơi này là Quy Khư. Cơ Khinh Lan sau khi thu hồi thần trí rất nhanh nhận ra vị trí hoàn cảnh của mình. Ký ức trước khi mê man cũng quay trở về trong đầu, lúc này mới dám khẳng định vừa nãy chỉ là mình nằm mơ.
Đàm cốc không bị hủy, vô số người bị chết đều vẫn còn sống, ký ức kinh hoàng kia từ giờ cũng chỉ là một cơn ác mộng.
Cơ Khinh Lan lấy lại bình tĩnh. Hắn thổi một hơi lên tay, đèn lồng giấy màu trắng liền hoá hình, bên trong đốt một ngọn lửa đỏ. Có ánh lửa chiếu rọi, Cơ Khinh Lan liền từ trong lòng sông đứng dậy. Hắc thủy như từng hạt châu từ trên người hắn lăn xuống mà không hề lưu vết tích. Sau khi hắn đi vài bước liền đưa mắt nhìn bốn phía. Xung quanh không có gì cả, yên tĩnh hồn nhiên không giống Quy Khư địa giới mà quần ma chiếm giữ.
Hắn nhớ mang máng sau khi mình vì Mộ Tàn Thanh chặn lại sát chiêu liền ngã xuống, hẳn là Phi Thiên Tôn đem hắn dẫn trở về, bằng không dùng thân phận quỷ tu cấu kết Ma tộc, nếu không bị tru diệt tại chỗ, cũng nên tỉnh lại trong lao tù của Trọng Huyền cung, làm sao có thể xảy ra tình huống hiện tại, ngay cả thương thế cũng đã hồi phục bảy tám phần?
"Ngươi tỉnh rồi."
Ý niệm này mới vừa thoáng qua, thanh âm của Phi Thiên Tôn liền vang lên phía sau Cơ Khinh Lan. Hắn trong lòng cả kinh, liền vội vàng xoay người nhìn lại. Chỉ thấy sau lưng ngoại trừ Hắc hà phẳng lặng như nước đọng kia, chẳng còn cái gì cả.
Thanh âm Phi Thiên Tôn chính là từ dưới Hắc hà truyền đến: "Vận chuyển nội tức, xem còn có cái gì đáng ngại không?"
Cơ Khinh Lan nghe thanh âm này có chút suy yếu mệt mỏi, trong lòng run lên. Hắn đến gần, chỉ thấy một bóng người phản chiếu trên mặt nước. Không chờ hắn nhìn rõ ràng, liền có một bàn tay đột nhiên từ dưới nước duỗi đến, giữ lấy cổ hắn, trực tiếp đem hắn ấn vào trong lòng sông.
Cơ Khinh Lan dưới sự kinh hãi thiếu chút nữa động thủ. Hắn nhận ra được bàn tay trên cổ cũng không dùng sức, liền miễn cưỡng đè xuống kích động. Ngọn đèn lồng của hắn di chuyển trên mặt sông, chiếu lên một vùng thuỷ vực óng ánh long lanh như hắc lưu ly. Phi Thiên Tôn thế nhưng nằm dưới nước, trên người không hề che đậy, tóc đen đầy đầu tĩnh lặng bồng bềnh trong nước, ngẫu nhiên có vài lọn tóc vòng qua bên gáy, trong lúc hoảng hốt khiến Cơ Khinh Lan nhớ lại cảm giác được tầng tầng dây leo quấn quanh che chở trong mộng.
Trong hắc thủy ẩn chứa ma lực xuyên qua toàn thân rót vào trong cơ thể, thẳng đến nguyên thần, giống như một bàn tay ôn nhu khẽ xoa dịu vết thương. Cơ Khinh Lan mơ hồ nhìn thấy trong nước có những ác nhãn khép mở chìm nổi, đáy sông không sâu cũng không có bùn, mà là một tầng đất thô ráp như vỏ cây.
Cơ Khinh Lan giờ mới hiểu được vì sao xung quanh không gặp một ma ảnh nào, cũng như thương thế của mình vì sao lại khỏi nhanh như vậy: đây căn bản không phải dòng sông ở Quy Khư, mà là trong cơ thể của Y Lan ác tướng!
"Ngươi hình như rất sợ?" Dòng nước hoàn toàn không ảnh hưởng lời nói hô hấp của người tu hành. Phi Thiên Tôn đem Cơ Khinh Lan ôm vào trong lòng, ngón tay ở trên cổ hắn từ từ vuốt nhẹ, vành tai tóc mai chạm vào nhau "Bất quá chỉ là một cái Hắc hà bình thường mà thôi, mượn ma khí của nó chữa thương, không cần lo lắng."
Thoáng chốc, sống lưng Cơ Khinh Lan dâng lên kinh sợ. Hắn vội vã điều chỉnh nỗi lòng, ra vẻ khoan khoái nói: "Thì ra là như vậy, đa tạ Đại đế thi cứu."
Làm Ác Sinh ma đạo tướng, sự trọng yếu của Y Lan đối với Phi Thiên Tôn, tựa như Ma La Ưu Đàm hoa với Ưu Đàm Tôn. Vị ác tướng này nguyên bản là hoa thụ, sau khi tu luyện hóa thành nữ thể, trong đó bao gồm dụng vọng cực ác của tam giới, tự thành một trời đất bên trong, cùng Bà Sa thiên ảo cảnh của Cầm Di Âm có hiệu quả huyền diệu như nhau ... Nhưng mà, những chuyện này quá mức bí ẩn, cũng không phải là điều hắn phải biết lúc này.
"Ngươi đúng là tạo thêm phiền phức thật lớn cho bổn tọa." Phi Thiên Tôn than thở một tiếng "Một chiêu đó chính là Liệt Nguyên chú, bổn tọa lại dùng gần bảy thành ma lực, có thể đem một thân tinh huyết hồn phách sinh linh đều vỡ vụn nóng chảy. Nếu ngươi không phải là quỷ tu thân, lại có đạo hạnh cao thâm, e là bổn tọa cũng không cứu được."
Cơ Khinh Lan hai mắt hơi rũ xuống, hắn chủ động vòng tay qua cổ Phi Thiên Tôn, giống như một con cá đuôi đỏ xinh đẹp chập chờn quấn trên người vị Quy Khư Đại đế này, âm thanh mềm mại lại mang theo tàn nhẫn: "Ta nhất thời sơ sót trúng Linh Khôi thuật, làm hỏng mưu tính của Đại đế, thật là chết vạn lần cũng khó từ, sau này nhất định phải khiến U Minh trả lại gấp bội."
"Sau này?" Phi Thiên Tôn cười như không cười mà ôm hắn "Ngươi liền đoan chắc bổn tọa còn có thể cấp cho ngươi một cái «sau này»?"
Lời này như là tình nhân trêu đùa thú vị, trong lòng Cơ Khinh Lan lại nổi lên hàn ý. Hắn kìm nén bàn tay không phát run, kiên định cúi đầu ngậm liếm hầu kết Phi Thiên Tôn, hàm hồ cười nói: "Nếu mà Đại đế muốn ban ta tội chết, sẽ không cần phải nhọc lòng tốn sức cứu ta."
Phi Thiên Tôn nở nụ cười, bàn tay trượt lên hồ điệp cốt đường nét duyên dáng của hắn, nhẹ nhàng vỗ một cái, nói: "Thị sủng mà kiêu!"
Thị sủng mà kiêu. Ngắn ngủi bốn chữ mềm mại ngọt ngào này như mật đường thơm ngon nhất trên thế gian. Nó mang theo thương yêu cưng chiều thiên hạ vô song, đem mật đường này đút tới khóe miệng của ngươi, khiến cho ngươi ngay cắn một cái cũng đều không nỡ, chỉ kiềm chế dùng đầu lưỡi liếm chậm ngậm khẽ, mãi đến tận lúc... ngươi nếm đến một tia ngọt cuối cùng, mới phát hiện bên trong mật đường bao bọc chính là một lưỡi dao sắc bén, trên lưỡi dao đã ngâm đầy máu tươi.
Đôi mắt Cơ Khinh Lan tối sầm lại, chỉ cảm thấy trong cổ họng đều là mùi tanh.
Hắc thủy cuồn cuộn, mặt sông như gương bị bọt nước đánh vỡ. Dưới ánh sáng lung linh, hai bóng người như song ngư giao phối, quấn chặt lấy nhau không thể tách rời, vây đuôi đỏ tươi cùng lớp vảy tái nhợt đan xen, không biết là diễm lệ hay là nhạt nhẽo. Thỉnh thoảng có bọt nước tinh tế hiện lên, kéo mái tóc dài như hải tảo ở trên mặt nước chập trùng. Ánh lửa đèn lồng bị sóng nước gạt ra loang loáng, tô điểm một vùng nước đọng.
"Không biết ta hôn mê bao lâu, Đàm cốc hiện tại như thế nào?"
Một lúc lâu sau, dòng nước đen như thuỷ triều rút xuống. Cơ Khinh Lan chỉ cảm thấy hoa mắt, thế giới nhỏ gần như tĩnh mịch kia liền biến mất không còn tăm hơi. Quy Khư địa giới vừa hắc ám lại vừa náo động một lần nữa hiện ra, dưới chân hắn đạp lên nền đất, lúc này mới một bên chỉnh lại quần áo, một bên hỏi sự tình phát sinh sau khi mình mê man.
"Bảy ngày." Âm thanh có chút lười biếng của Phi Thiên Tôn vang lên sau lưng "Sau chuyện này, Đàm cốc tuy rằng vẫn còn, nhưng cũng gần như bị hủy diệt. Những người bên trong kia ngược lại đều nhặt được mạng trở về, do Trọng Huyền cung phân tán thu xếp đến thành trấn Nhân tộc quần cư quanh đó. Hiện tại Đàm cốc chỉ còn lại ngọn núi trống không, bị Trọng Huyền cung phái người phong tỏa."
Cơ Khinh Lan đưa lưng về phía hắn khẽ nhíu mày liền giãn ra. Trọng Huyền cung đem những sơn dân may mắn còn sống sót phân hoá là để tiện thu xếp, cũng là vì phòng ngừa bọn họ tiếp tục bện thành một sợi dây thừng, không nên có điều vương vấn với Đàm cốc nữa. Như vậy cũng khiến những người này đều thành kẻ tha hương xa xứ, bận rộn với ấm no sinh cơ, trên căn bản là từ từ xóa đi vết tích thuộc về Đàm cốc của bọn họ.
Đây là một loại tàn nhẫn, cũng là một loại từ bi. Cơ Khinh Lan hết sức minh bạch Đàm cốc cũng không phải là địa phương tốt đẹp gì, dù cho may mắn vượt qua đại nạn này, ai có thể đảm bảo sau đó sẽ không quay đầu trở lại? Những người này có thể rời đi sơn cốc vây hãm ngàn năm giành lấy cuộc sống mới, đã là cơ duyên lớn lao rồi.
Hắn nghĩ tới đây liền yên lòng, ngoài miệng nói: "Một đám dân chúng giun dế không đáng quan tâm. Trái lại là Tâm Ma đại nhân, tại sao không thấy bóng dáng hắn?"
Thanh âm Phi Thiên Tôn lạnh lùng: "Hắn bị áp giải về Trọng Huyền cung."
Đồng tử Cơ Khinh Lan đột nhiên co lại. Hắn quay người nhìn về phía Phi Thiên Tôn, lúc này mới phát hiện không có ma lực của Y Lan ác tướng ôn dưỡng, trên cơ thể lõa lồ của Phi Thiên Tôn thế nhưng nhiều chỗ hiện đầy vết thương, đặc biệt là vết tích một lỗ lớn thiêu đốt trên lưng, quả thực nhìn thấy mà giật mình.
"Sức mạnh của Huyền Vũ thực sự khó đối phó." Phi Thiên Tôn mặt lạnh như băng. Hắn thân là Quy Khư Đại đế, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm với Quy Khư. Lúc Huyền Vũ linh trạch mở ra, Đãng Ma thần lực biến thành nước mưa thông qua Thôn Tà uyên tràn vào Quy Khư, đối với vùng đất của Ma tộc này mà nói tựa như tai ương ngập đầu. Bởi vậy Phi Thiên Tôn tuy rằng từ dưới tay "Tư Tinh Di" kịp thời rút lui, lại vì bảo vệ Quy Khư, đem toàn bộ lượng nước mưa này thu nạp vào trong cơ thể, cần phải bỏ nhiều thời gian tâm lực mới có thể đem luyện hóa sạch sẽ.
Cơ Khinh Lan phủ thêm ngoại bào cho hắn: "Dùng bản lĩnh của Tâm Ma đại nhân, cho dù là bị trọng thương, sau khi Đạo Diễn thần giáng ly thể, ai còn có bản lĩnh bắt được hắn?"
Phi Thiên Tôn nhếch miệng lên thành một nụ cười châm chọc: "Hắn bó tay chịu trói... Ai... bởi vì điều nhỏ mà bỏ mất cái lớn, hành xử quái đản, đức hạnh y như mẫu thân hắn."
Cơ Khinh Lan trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Cầm Di Âm bị Trọng Huyền cung bắt được, liền không uổng phí hắn lần này mạo hiểm tính kế Đạo Diễn thần giáng tới đây. Không có Tâm Ma trợ lực, đối phó Phi Thiên Tôn phần thắng liền tăng nhiều lên không ít.
Vừa nghĩ đến đây, hắn đưa mắt thăm dò vết tích trên người Phi Thiên Tôn. Quỷ tu giỏi nhất cảm linh, Cơ Khinh Lan lúc này có thể phát hiện Phi Thiên Tôn ma lực yếu ớt, khí tức cũng thu liễm đến mức tận cùng, chỉ sợ là đem sức mạnh toàn thân đều tập hợp tập ở trong nội phủ cùng sức mạnh của Huyền Vũ giằng co, xem như là giai đoạn suy nhược ngàn năm một thủa.
Trong lòng Cơ Khinh Lan nhanh chóng tính toán, cũng không dám manh động. Đương thời điểm hắn còn muốn nói điều gì, Phi Thiên Tôn dắt tay hắn, nói: "Đi, đi nhìn xem Minh Quang."
Sau khi Quý thủy âm lôi trận được phá giải, mảnh đầm lầy mênh mông vô bờ kia liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thay vào đó chính là một vùng đất hoang vu cô quạnh rộng lớn, phía trên không có một ngọn cỏ, đất đá cũng giống như nhân gian hạn hán nhiều năm, khe hở rạn nứt như mạng nhện nằm dày đặc. Thỉnh thoảng có vài ma vật cấp thấp không thấy rõ nguyên dạng lướt qua, tuy nhỏ bé nhưng vẫn tồn tại.
Minh Quang dựa vào bên cạnh bụi rễ cây khô quắt, như dựa vào một gò đất thấp. Thân hình nàng vốn gầy gò hiện giờ càng trở nên yếu đuối bất kham, từ xương cốt đến từng sợi tóc đều có cảm giác trong suốt, thỉnh thoảng có ma khí từ giữa tản ra, rất nhanh liền dung nhập vào mảnh đất âm u đầy tử khí.
Cơ Khinh Lan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị ma tướng này. Trong trí nhớ của hắn, Minh Quang mặc dù có thanh danh lan truyền, lại bởi vì vĩnh viễn ở trong Quy Khư chưa bao giờ xuất hiện trước nhân thế, độ tồn tại yếu ớt như bụi tuyết mùa đông, sau đó chính là vô thanh vô tức biến mất.
Mãi đến lúc bọn họ đi đến gần, lại tận lực thả nặng tiếng bước chân, Minh Quang dường như mới có cảm giác ngẩng đầu lên. Trên mặt nàng không có chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt kia vẫn còn sáng ngời. Sau khi liếc nhìn người tới, ánh mắt ở trên người Cơ Khinh Lan dừng lại trong chốc lát.
Chỉ một cái nhìn này, Cơ Khinh Lan tức thì có loại ảo giác bị nàng nhìn thấu. Hắn lấy lại bình tĩnh, tránh tầm mắt Minh Quang, dùng một loại tư thái nhu thuận đứng ở sau lưng Phi Thiên Tôn.
"Ta có thể cảm giác được... Minh Giáng chết rồi." Minh Quang nói nhẹ như tơ nhện "Bảy ngày nay, ta chỉ cần nhắm mắt lại sẽ mơ thấy hắn."
Phi Thiên Tôn nghe nàng nói chuyện, không nói một lời.
"Ta cũng sắp chết rồi." Minh Quang nhìn hai chân mình đã bán trong suốt "Sống tạm một ngàn năm, có thể nhìn thấy mảnh đầm lầy này biến mất, ta đã đủ rồi."
Phi Thiên Tôn cúi người, độ cho nàng một đạo ma lực, ôn thanh nói: "Ưu Đàm Tôn đã chết, ngươi bây giờ xé bỏ linh khế cũng sẽ không bị phản phệ, triệt để cống hiến cho bổn tọa, như vậy ngươi liền sống tiếp."
Cơ Khinh Lan nghe vậy cả kinh. Hắn biết được Minh Quang mới là kẻ phản bội Ưu Đàm Tôn, còn tưởng rằng nàng đã sớm tìm đến phía Phi Thiên Tôn. Lại không ngờ đến thời điểm hiện tại, sức mạnh Ưu Đàm gần như tiêu vong, mà nàng vẫn còn là Ưu Đàm Tôn ma tướng.
"Đa tạ Đại đế, ta không ngại vì ngài phản bội chủ nhân, đứt tình đoạn ái, nhưng... ta sẽ không vì ngài mà sống." Khóe miệng Minh Quang nhẹ nhếch lên "Ngày đó ta đã thấy thiếu chủ. Tuy rằng khoác túi da, nhưng mà... gương mặt Người dưới Huyền Minh mộc kia, thật đẹp."
Ánh mắt Phi Thiên Tôn hơi trầm xuống: "Hắn dùng Bà Sa ảo cảnh với ngươi?"
"Ta phản bội Tôn thượng, có tội thì phải chịu." Minh Quang đè tay hắn lại "Một ngàn năm, ta ở đây trong vũng bùn ngơ ngơ ngác ngác, quên mất rất nhiều thứ. Tỷ như Tôn thượng đã từng đối xử với ta tốt thế nào, tỷ như Minh Giáng từng yêu ta như thế nào, còn có... do dự cùng thống khổ của ta trước khi phản bội bọn họ. Người khiến ta đem tất cả những thứ ta đã tận lực quên đi, từng việc từng chi tiết nhỏ nhặt đều nhớ lại."
Thanh âm của Minh Quang rất nhẹ, lại khiến Cơ Khinh Lan nghe sởn cả tóc gáy.
"Kỳ thực ta rất tưởng niệm Minh Giáng. Một ngàn năm qua, ta nằm mộng cũng muốn nhìn thấy hắn trở về, biến thành một con chuột nhỏ ở trong lòng bàn tay ta chạy quanh. Nhưng mà... ta lừa hắn một ngàn năm, thiết kế hắn chôn thây ở Huyền La, ngăn cản hắn trở về cố hương, lừa gạt hắn mượn thể chuyển sinh..." Minh Quang chậm rãi nhếch miệng "... Hiện tại, hắn vĩnh viễn không về được."
Phi Thiên Tôn rốt cuộc mở miệng: "Ngươi nếu yêu hắn như vậy, năm đó tại sao lại đáp ứng ta chứ?"
Minh Quang tối nghĩa mà hạ khóe miệng xuống, ánh mắt lướt qua Phi Thiên Tôn nhìn về phía Cơ Khinh Lan, sâu xa nói: "Luôn có một số chuyện quan trọng hơn tình ái."
Cơ Khinh Lan nắm chặt bàn tay hơi lạnh lẽo. Hắn cảm thấy được câu nói này của Minh Quang có ý riêng, tựa như là đang tự nhủ. Thế nhưng nàng sau khi liếc mắt một cái liền nghiêng đầu, phảng phất chỉ là chính hắn chột dạ suy nghĩ nhiều.
Phi Thiên Tôn trầm mặc rất lâu, hỏi: "Ngươi nói 1,100 năm trước, thời điểm Tịnh Tư ở đây bày xuống Quý Thủy âm lôi trận, ngươi dùng ba chuỗi nhân quả ảo diệu trao đổi cơ hội sống với nàng ... Thứ nhất là tình duyên của nàng, thứ hai là truyền thừa của nàng, như vậy thứ ba là cái gì?"
"Điều thứ ba là sợi dây màu đen, nó... tượng trưng cho cái chết." Đôi mắt Minh Quang vào đúng lúc này trống rỗng, tựa hồ lâm vào hồi ức, lẩm bẩm nói "Không Thiền kính chỉ có thể nhìn thấy nhân quả quá khứ, không có cách nào thăm dò tương lai. Nhưng mà đường dây này rất kỳ quái, nó không song song cùng chuỗi nhân quả khác, mà là cắt ngang từ dưới qua. Ta không nhìn thấy mở đầu cũng không thấy được kết thúc, chỉ có..."
"Chỉ có cái gì?"
"Duy nhất kết bạn với nó, là sợi dây màu trắng tượng trưng truyền thừa." Minh Quang nhìn Phi Thiên Tôn, chậm rãi từng chữ nói "Cái chết của nàng, cùng đệ tử của mình có liên quan."
Đôi mắt Phi Thiên Tôn hơi híp lại: "Bởi vậy, ngươi mới có thể đem đáp án sợi dây thứ hai nói cho nàng biết? Ngươi để cho nàng đi tìm kẻ có khả năng hại chết nàng thu làm đồ đệ?"
"Sợi dây đen ngoại trừ tương giao thì không thấy được khởi đầu. Nàng có khả năng vì y mà chết, cũng có thể là nàng hại chết đồ đệ, ta cũng không biết đến tột cùng là có ý gì." Minh Quang dừng một chút "Bất quá, hai loại khả năng này, cho dù là loại nào, đối với Đại đế mà nói, cũng đều là chuyện tốt đi."
Cơ Khinh Lan đứng ở cách đó không xa, đem đối thoại lần này thu vào trong tai. Hàn ý từ nơi sâu xa trong hồn phách hắn dâng lên, cơ hồ có thể đem hỏa diễm bên trong đèn lồng đều đông lại.
Ở trước đó không lâu, hắn còn vì mình tạo ra thay đổi mà âm thầm mừng rỡ, lại trong một lời của Minh Quang này khơi gợi lên những ký ức xưa như một cơn ác mộng. Hắn cho là sẽ không còn sự trùng lặp giữa "giấc mơ" và hiện thực. Thế nhưng vào thời khắc này xu hướng quỹ đạo lại trùng điệp.
Cơ Khinh Lan so với bất luận người nào đều rõ ràng, Tịnh Tư sau đại kiếp nạn vẫn là Địa pháp sư cao cao tại thượng, mà người kia lại chết không có chỗ chôn. Cho tới bây giờ, hắn đều cho rằng Tịnh Tư không chỉ khoanh tay đứng nhìn. Quả thật đối phương tại thời điểm hắn xông vào Vấn Đạo đài cũng mở ra một con đường. Bởi vậy Cơ Khinh Lan từ đáy lòng cảm thấy, chỉ cần có thể nắm chặt cái phao cứu mạng Tịnh Tư này, người kia liền sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng mà, cuộc chiến cửu tử nhất sinh nơi Đàm cốc, nàng cũng không đến.
Hiện tại, Minh Quang nói sợi dây chuỗi nhân quả thứ ba trên người Tịnh Tư tượng trưng tử vong, thế nhưng lại cùng người đó có liên quan.
Nguyên lai, trong số người hại chết người đó, cũng có một phần của ngài sao... sư tổ?
"Đại đế, thân thể ta không khỏe, thỉnh xin được cáo lui trước."
Cơ Khinh Lan hít sâu một hơi. Hắn cật lực khiến sắc mặt không hề thay đổi, trong lòng đã như trời long đất lở. Tàn nhẫn trước nay chưa có nổi lên trong đáy mắt, ánh lên màu đỏ tươi như máu.
Lý trí nói cho hắn, lưu lại mới có thể biết càng nhiều manh mối không rõ. Nhưng mà bản năng không ngừng đốc thúc hắn, phải ngưng lại ở đây. Nếu không, hắn nhất định sẽ bị Phi Thiên Tôn nhìn ra sơ hở.
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, Phi Thiên Tôn cũng không nóng giận, xoay người lại liếc mắt nhìn hắn, ôn thanh hỏi: "Là thương thế phát tác sao?"
Cơ Khinh Lan nắm chặt cán đèn lồng, nỗ lực nở nụ cười: "Đại đế công lực cái thế."
"Vậy thì lui đi." Phi Thiên Tôn nói "Trước sau Dục Diễm Cơ cũng nên trở lại, ngươi vừa vặn đi đón nàng một phen."
Lời này trái lại nhắc nhở Cơ Khinh Lan. Hắn trong lòng khẽ động, thấp giọng đáp: "Tuân mệnh."
Mắt thấy thân ảnh Cơ Khinh Lan biến mất, nụ cười trên khóe miệng Phi Thiên Tôn không thay đổi, ánh mắt lại đông lạnh như hàn đàm.
"Hài tử thú vị." Minh Quang nhẹ giọng nói "Trên người hắn chuỗi nhân quả rất loạn, ngay cả ta cũng chia không ra đầu đuôi. Bất quá... có hai sợi dây đều cùng Đại đế ngài dây dưa thâm hậu, trái lại rất có ý tứ."
"Hai cái nào?"
"Tình duyên, cừu hận." Minh Quang nhấn mạnh từng chữ "Hắn đối với Đại đế ngài, yêu sâu, hận nặng."
Phi Thiên Tôn trái lại hơi kinh ngạc: "Hắn thế nhưng thật sự yêu ta sao?"
"Không phải là đã yêu, hắn vẫn đang yêu ngài." Minh Quang ngẩng đầu lên "Đại đế, lời này là biết rõ còn hỏi, ngài đối với hắn không có nửa phần tín nhiệm lại đồng ý lưu ở bên người, ngoại trừ muốn tìm căn nguyên nguồn gốc, không phải là vì phần tình cảm phức tạp mãnh liệt này sao?"
"Minh Quang, ngươi biết quá nhiều, nói cũng quá nhiều." Phi Thiên Tôn điểm nhẹ khóe mắt "Bất quá, vừa nãy ngươi làm rất tốt."
Hắn đối với Cơ Khinh Lan không có tín nhiệm, vẫn cứ ở trước mặt đối phương hướng Minh Quang hỏi những việc trọng yếu như vậy, chính là vì để người nọ đem những câu nói này nghe vào trong tai, ghi vào trong lòng.
"Khiên Hồn ti... Ai... đó xác thực là đồ tốt. Nhưng mà bổn tọa tự tay đem đạo hồn thức kia đánh ra, căn bản cũng không phải là do U Minh điều khiển. Dùng tu vi của hắn muốn tránh thoát khống chế dễ như trở bàn tay." Phi Thiên Tôn nhẹ giọng chầm chậm nói "Hắn là xem đó mà mượn cớ, không tiếc tính mạng đi cứu con hồ ly kia, không tiếc nguy cơ bại lộ, lừa gạt bổn tọa. Dụng tâm lương khổ như vậy, bổn tọa làm sao có thể không thành toàn cho hắn?"
Hai chân Minh Quang cũng đã hóa thành tia sáng nhỏ vụn, chỉ còn dư lại hơn nửa người. Trên mặt đất hắc ám này dường như bay lên từng con từng con đom đóm trắng bạc.
Phi Thiên Tôn quay người nhìn nàng: "Ngươi còn có nguyện vọng gì?"
"Minh Giáng..." Minh Quang nhìn Phi Thiên Tôn "Tàn hồn của hắn, bị ngài thu rồi?"
Phi Thiên Tôn chỉ cười không nói, xem như là chấp nhận.
"Ngài quả nhiên là không làm tướng bên thua." Minh Quang thấp giọng ho khan "Vậy hãy để cho ta hồn phi phách tán đi, đến lúc hắn tỉnh lại... không bao giờ gặp phải ta. Để báo đáp, ta đem đôi mắt này đưa cho ngài, dùng sức mạnh của Không Thiền kính ... chắc là có thể chữa trị hai chủ nhãn Y Lan bị hao tổn đi?"
Phi Thiên Tôn gật đầu. Nếu không phải vì Không Thiền kính, hắn cũng không cần tới đưa Minh Quang đoạn đường cuối cùng. Sinh tử của nàng nguyên bản không trọng yếu.
Minh Quang rốt cuộc nở nụ cười. Nàng quyến luyến mà liếc nhìn vùng đất này. Rõ ràng vẫn là dáng dấp hoang vu, thế nhưng nàng dường như thấy lại cảnh tượng phồn hoa năm xưa.
Thân thể của nàng nhanh chóng tan vỡ. Mắt thấy đầu cũng sắp thành tro bụi, Phi Thiên Tôn ra tay như chớp ở trên mặt nàng vạch một cái, hai con ngươi theo đó bay ra, tựa như hai hạt ngọc trắng như tuyết rơi vào lòng bàn tay hắn. Mà Minh Quang đã hoàn toàn biến mất không còn thấy, chỉ dư lại từng đốm sáng màu trắng bay múa đầy trời.
"Nàng đã "thân tử đạo tiêu". Hồn phách này liền bỏ qua đi." Phi Thiên Tôn nhìn đám bạch quang, nhàn nhạt nói "Một ngàn năm phản bội, một ngàn năm thống khổ, đến bây giờ còn trấn Quy Khư. Đã đủ rồi."
"Nếu không có ngươi cầu tình, ta sẽ để nàng ở trong Bà Sa ảo cảnh luân hồi ngàn vạn năm không được giải thoát."
Theo một tiếng cười nhạo lạnh lẽo như chuông bạc, thân ảnh nữ hài nhỏ gầy từ trong bóng tối bước ra, rõ ràng là Bạch Yêu không nên xuất hiện nơi đây.
Phi Thiên Tôn cười nheo mắt nhìn nàng: "Ta còn tưởng ngươi ở Trọng Huyền cung trải qua những ngày thần tiên chứ."
"Đạo Diễn lần này bị chúng ta đả thương nguyên thần, ở Thiên Tịnh sa bế quan. Thường Niệm cùng Tịnh Tư đều ở nơi đó hộ pháp." Bạch Yêu hờ hững nói "Tịnh Quan đi Trung Thiên cảnh, còn lại một đám lão bất tử cùng thiếu chủ kia, ai có thể quản phân thần ta tới lui?"
Cầm Di Âm bản tôn quả thật là bó tay chịu trói áp giải về Trọng Huyền cung. Nhưng mà hắn chính là Tâm Ma hóa tự tại, phân thần hoá hình là công pháp trời phú, lại có khối túi da chuẩn bị kỹ càng này, nếu muốn thao túng ý niệm đi ra một chuyến, quả thực dễ như trở bàn tay.
"Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ trở mặt với ta." Phi Thiên Tôn cười nói "Dù sao ở trong Đàm cốc, là ta thật sự muốn giết y... A Âm, con mồi lần này ngươi vừa ý rất nguy hiểm. Bình tĩnh mà xem xét, ta cũng không hy vọng nhìn thấy y trưởng thành."
"Giữa ngươi và ta nguyên bản không có tình cảm gì, làm sao lại nói chuyện trở mặt? Trước sau là hành động chưa xong, chưa đến thời điểm tính toán với ngươi." Ý cười của Bạch Yêu không vào đến đáy mắt "Chờ ngươi lấy được Huyền Võ pháp ấn, ta cũng đạt thành mục đích, trở lại sẽ tính sổ cả gốc lẫn lãi với ngươi."
"Vậy ta liền xin đợi tin tốt của A Âm." Dừng một chút, Phi Thiên Tôn lại nói "Đối với Cơ Khinh Lan, ngươi thấy thế nào?"
Bạch Yêu không khách khí chút nào nói: "Nhìn như nhạy bén kì thực ngây thơ. So với tên rác rưởi Minh Quang kia lại càng ngu ngốc. Y Lan ác tướng của ngươi đã ở trên người hắn lưu lại nhiều ma lực như vậy, hắn vì chấp nhất mà bị khuếch đại ác niệm, hành sự đã có sai lệch, chính mình còn không hề hay biết... A, xem ra không bao lâu nữa, hắn sẽ bị ngươi chơi đùa đến chết."
"Không hẳn, phải xem bí mật hắn ẩn giấu, có đáng giá cho ta kéo dài thời gian hay không." Khóe miệng Phi Thiên Tôn xẹt qua một độ cong băng lãnh "Càng là vật có ý tứ, ta càng thích từ từ đi."
[Lời tác giả: Phá Trận đồ bộ thượng hoàn. Thức đến hừng đông rốt cuộc viết xong, sợ ngắt quãng không hay, quay đầu lại gặp ác mộng. Sắp tới ta phải đi công tác, xin nghỉ mười ngày, thuận tiện một lần nữa biên tập lại, mọi người nhất định phải nhớ ta nha ~ Tấu chương đã hết, toàn văn đã bắt đầu gút lại, tiểu đồng bọn thích khảo chứng trong lúc này có thể xem lại từ đầu một lần, nói không chừng sẽ phát hiện kinh hỉ nha ~~~ ]
Tinh đồ mênh mông che kín bầu trời, bóng người mờ mịt đứng trên đám mây, quan sát sơn cốc phía dưới ma chướng nảy sinh, mặt không hề cảm xúc.
"Quần ma tạo sát, nghiệp chướng khó tiêu, phán chịu thiên phạt, thân hồn đều diệt, vĩnh viễn không siêu sinh!"
Từ trong cổ họng những sơn dân đã hoàn toàn biến đổi phát ra tiếng gào thét như dã thú, dùng thân thể liều mạng đập vào kết giới do tinh quang tạo thành cho đến lúc sứt đầu mẻ trán máu chảy thịt bong. Trên kết giới lưu lại hàng ngàn, hàng vạn huyết thủ ấn, lại rất nhanh tiêu thất. Gió mang theo khí tức tử vong đem toàn bộ âm thanh đều vây ở nơi này, không truyền ra nhân gian đôi câu vài lời.
Hắn muốn nói điều gì, lại bị một bàn tay gắt gao che kín miệng, đè hắn nằm rạp xuống nơi hắc ám sâu xa nhất, không để cho hắn bại lộ trong đôi mắt lạnh như băng kia.
Ngay sau đó, hắn nghe được một tiếng nổ cực lớn trong đời chưa từng thấy từ chân trời xa xôi truyền đến. Cuồng phong mang theo lưu tinh đổ ập xuống, trọng lực đủ để phá hủy tất cả, ép tới nền đất đều lún sâu. Trong chớp mắt như vậy, hắn cảm thấy mình như bị nghiền nát thành từng mảnh.
Trong ngực hắn ôm một con hồ ly đang thoi thóp, da lông trắng như tuyết đều bị máu nhuộm đỏ, nhịp tim nhỏ bé vô hình đó chính là hy vọng lớn nhất của hắn lúc này. Nhưng rốt cuộc nó vẫn không thể tỉnh lại.
Người phía sau lưng trước sau vẫn tiếp tục đè hắn cúi thấp đầu, đem thân thể mình cong thành một cái lồng bảo vệ, bao phủ hắn đang co ro cuộn tròn bên dưới. Áo bào sẫm màu đầy vết máu loang lổ bao trùm tầm mắt hắn. Hắn nỗ lực muốn quay đầu, chỉ nhìn thấy cánh tay chống bên cạnh mình nắm chặt một cành bạch ngọc lá rũ xuống. Vô số dây leo dẻo dai xanh biếc từ đó mọc ra, đưa bọn họ bọc trong một cái kén màu lục, như một chiếc thuyền con trôi nổi trên dòng sông hắc ám.
Dây leo xanh biếc bị máu nhuộm đỏ, bàn tay nắm cành bạch ngọc gân xanh lộ ra. Hắn có thể nghe được âm thanh dây leo từng tầng từng tầng đứt gãy lại cấp tốc sinh trưởng, cũng có thể cảm nhận được sợ hãi từ bả vai bị máu tươi không ngừng thấm ướt. Trong mơ hồ, bàn tay bịt miệng hắn buông lỏng ra, toàn bộ Hắc hà (*) cũng ở dưới thiên uy khuấy động nổi sóng, hình thành một cái vòng xoáy nuốt chửng tất cả, đem cái kén xanh biếc sắp vỡ vụn này nuốt vào.
[(*) dòng sông đen, ô nhiễm]
"Không......"
Trong bóng tối vô biên vô hạn, hồng y quỷ tu nằm co quắp rốt cuộc thức tỉnh. Hắn đột ngột ngồi phắt dậy, rõ ràng xung quanh không có gió, vào thời khắc này lại lạnh đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Cơ Khinh Lan gần như mê man mà liếc nhìn bốn phía. Hắn phát hiện mình quả thật là nằm ở trong một cái Hắc hà, bởi vì gần bờ cho nên nước rất cạn. Chỉ là trong nước hàn ý thấu xương buốt hồn, dù cho hắn không có thân thể máu thịt chân thực, cũng cảm thấy lạnh giá.
Nơi này là Quy Khư. Cơ Khinh Lan sau khi thu hồi thần trí rất nhanh nhận ra vị trí hoàn cảnh của mình. Ký ức trước khi mê man cũng quay trở về trong đầu, lúc này mới dám khẳng định vừa nãy chỉ là mình nằm mơ.
Đàm cốc không bị hủy, vô số người bị chết đều vẫn còn sống, ký ức kinh hoàng kia từ giờ cũng chỉ là một cơn ác mộng.
Cơ Khinh Lan lấy lại bình tĩnh. Hắn thổi một hơi lên tay, đèn lồng giấy màu trắng liền hoá hình, bên trong đốt một ngọn lửa đỏ. Có ánh lửa chiếu rọi, Cơ Khinh Lan liền từ trong lòng sông đứng dậy. Hắc thủy như từng hạt châu từ trên người hắn lăn xuống mà không hề lưu vết tích. Sau khi hắn đi vài bước liền đưa mắt nhìn bốn phía. Xung quanh không có gì cả, yên tĩnh hồn nhiên không giống Quy Khư địa giới mà quần ma chiếm giữ.
Hắn nhớ mang máng sau khi mình vì Mộ Tàn Thanh chặn lại sát chiêu liền ngã xuống, hẳn là Phi Thiên Tôn đem hắn dẫn trở về, bằng không dùng thân phận quỷ tu cấu kết Ma tộc, nếu không bị tru diệt tại chỗ, cũng nên tỉnh lại trong lao tù của Trọng Huyền cung, làm sao có thể xảy ra tình huống hiện tại, ngay cả thương thế cũng đã hồi phục bảy tám phần?
"Ngươi tỉnh rồi."
Ý niệm này mới vừa thoáng qua, thanh âm của Phi Thiên Tôn liền vang lên phía sau Cơ Khinh Lan. Hắn trong lòng cả kinh, liền vội vàng xoay người nhìn lại. Chỉ thấy sau lưng ngoại trừ Hắc hà phẳng lặng như nước đọng kia, chẳng còn cái gì cả.
Thanh âm Phi Thiên Tôn chính là từ dưới Hắc hà truyền đến: "Vận chuyển nội tức, xem còn có cái gì đáng ngại không?"
Cơ Khinh Lan nghe thanh âm này có chút suy yếu mệt mỏi, trong lòng run lên. Hắn đến gần, chỉ thấy một bóng người phản chiếu trên mặt nước. Không chờ hắn nhìn rõ ràng, liền có một bàn tay đột nhiên từ dưới nước duỗi đến, giữ lấy cổ hắn, trực tiếp đem hắn ấn vào trong lòng sông.
Cơ Khinh Lan dưới sự kinh hãi thiếu chút nữa động thủ. Hắn nhận ra được bàn tay trên cổ cũng không dùng sức, liền miễn cưỡng đè xuống kích động. Ngọn đèn lồng của hắn di chuyển trên mặt sông, chiếu lên một vùng thuỷ vực óng ánh long lanh như hắc lưu ly. Phi Thiên Tôn thế nhưng nằm dưới nước, trên người không hề che đậy, tóc đen đầy đầu tĩnh lặng bồng bềnh trong nước, ngẫu nhiên có vài lọn tóc vòng qua bên gáy, trong lúc hoảng hốt khiến Cơ Khinh Lan nhớ lại cảm giác được tầng tầng dây leo quấn quanh che chở trong mộng.
Trong hắc thủy ẩn chứa ma lực xuyên qua toàn thân rót vào trong cơ thể, thẳng đến nguyên thần, giống như một bàn tay ôn nhu khẽ xoa dịu vết thương. Cơ Khinh Lan mơ hồ nhìn thấy trong nước có những ác nhãn khép mở chìm nổi, đáy sông không sâu cũng không có bùn, mà là một tầng đất thô ráp như vỏ cây.
Cơ Khinh Lan giờ mới hiểu được vì sao xung quanh không gặp một ma ảnh nào, cũng như thương thế của mình vì sao lại khỏi nhanh như vậy: đây căn bản không phải dòng sông ở Quy Khư, mà là trong cơ thể của Y Lan ác tướng!
"Ngươi hình như rất sợ?" Dòng nước hoàn toàn không ảnh hưởng lời nói hô hấp của người tu hành. Phi Thiên Tôn đem Cơ Khinh Lan ôm vào trong lòng, ngón tay ở trên cổ hắn từ từ vuốt nhẹ, vành tai tóc mai chạm vào nhau "Bất quá chỉ là một cái Hắc hà bình thường mà thôi, mượn ma khí của nó chữa thương, không cần lo lắng."
Thoáng chốc, sống lưng Cơ Khinh Lan dâng lên kinh sợ. Hắn vội vã điều chỉnh nỗi lòng, ra vẻ khoan khoái nói: "Thì ra là như vậy, đa tạ Đại đế thi cứu."
Làm Ác Sinh ma đạo tướng, sự trọng yếu của Y Lan đối với Phi Thiên Tôn, tựa như Ma La Ưu Đàm hoa với Ưu Đàm Tôn. Vị ác tướng này nguyên bản là hoa thụ, sau khi tu luyện hóa thành nữ thể, trong đó bao gồm dụng vọng cực ác của tam giới, tự thành một trời đất bên trong, cùng Bà Sa thiên ảo cảnh của Cầm Di Âm có hiệu quả huyền diệu như nhau ... Nhưng mà, những chuyện này quá mức bí ẩn, cũng không phải là điều hắn phải biết lúc này.
"Ngươi đúng là tạo thêm phiền phức thật lớn cho bổn tọa." Phi Thiên Tôn than thở một tiếng "Một chiêu đó chính là Liệt Nguyên chú, bổn tọa lại dùng gần bảy thành ma lực, có thể đem một thân tinh huyết hồn phách sinh linh đều vỡ vụn nóng chảy. Nếu ngươi không phải là quỷ tu thân, lại có đạo hạnh cao thâm, e là bổn tọa cũng không cứu được."
Cơ Khinh Lan hai mắt hơi rũ xuống, hắn chủ động vòng tay qua cổ Phi Thiên Tôn, giống như một con cá đuôi đỏ xinh đẹp chập chờn quấn trên người vị Quy Khư Đại đế này, âm thanh mềm mại lại mang theo tàn nhẫn: "Ta nhất thời sơ sót trúng Linh Khôi thuật, làm hỏng mưu tính của Đại đế, thật là chết vạn lần cũng khó từ, sau này nhất định phải khiến U Minh trả lại gấp bội."
"Sau này?" Phi Thiên Tôn cười như không cười mà ôm hắn "Ngươi liền đoan chắc bổn tọa còn có thể cấp cho ngươi một cái «sau này»?"
Lời này như là tình nhân trêu đùa thú vị, trong lòng Cơ Khinh Lan lại nổi lên hàn ý. Hắn kìm nén bàn tay không phát run, kiên định cúi đầu ngậm liếm hầu kết Phi Thiên Tôn, hàm hồ cười nói: "Nếu mà Đại đế muốn ban ta tội chết, sẽ không cần phải nhọc lòng tốn sức cứu ta."
Phi Thiên Tôn nở nụ cười, bàn tay trượt lên hồ điệp cốt đường nét duyên dáng của hắn, nhẹ nhàng vỗ một cái, nói: "Thị sủng mà kiêu!"
Thị sủng mà kiêu. Ngắn ngủi bốn chữ mềm mại ngọt ngào này như mật đường thơm ngon nhất trên thế gian. Nó mang theo thương yêu cưng chiều thiên hạ vô song, đem mật đường này đút tới khóe miệng của ngươi, khiến cho ngươi ngay cắn một cái cũng đều không nỡ, chỉ kiềm chế dùng đầu lưỡi liếm chậm ngậm khẽ, mãi đến tận lúc... ngươi nếm đến một tia ngọt cuối cùng, mới phát hiện bên trong mật đường bao bọc chính là một lưỡi dao sắc bén, trên lưỡi dao đã ngâm đầy máu tươi.
Đôi mắt Cơ Khinh Lan tối sầm lại, chỉ cảm thấy trong cổ họng đều là mùi tanh.
Hắc thủy cuồn cuộn, mặt sông như gương bị bọt nước đánh vỡ. Dưới ánh sáng lung linh, hai bóng người như song ngư giao phối, quấn chặt lấy nhau không thể tách rời, vây đuôi đỏ tươi cùng lớp vảy tái nhợt đan xen, không biết là diễm lệ hay là nhạt nhẽo. Thỉnh thoảng có bọt nước tinh tế hiện lên, kéo mái tóc dài như hải tảo ở trên mặt nước chập trùng. Ánh lửa đèn lồng bị sóng nước gạt ra loang loáng, tô điểm một vùng nước đọng.
"Không biết ta hôn mê bao lâu, Đàm cốc hiện tại như thế nào?"
Một lúc lâu sau, dòng nước đen như thuỷ triều rút xuống. Cơ Khinh Lan chỉ cảm thấy hoa mắt, thế giới nhỏ gần như tĩnh mịch kia liền biến mất không còn tăm hơi. Quy Khư địa giới vừa hắc ám lại vừa náo động một lần nữa hiện ra, dưới chân hắn đạp lên nền đất, lúc này mới một bên chỉnh lại quần áo, một bên hỏi sự tình phát sinh sau khi mình mê man.
"Bảy ngày." Âm thanh có chút lười biếng của Phi Thiên Tôn vang lên sau lưng "Sau chuyện này, Đàm cốc tuy rằng vẫn còn, nhưng cũng gần như bị hủy diệt. Những người bên trong kia ngược lại đều nhặt được mạng trở về, do Trọng Huyền cung phân tán thu xếp đến thành trấn Nhân tộc quần cư quanh đó. Hiện tại Đàm cốc chỉ còn lại ngọn núi trống không, bị Trọng Huyền cung phái người phong tỏa."
Cơ Khinh Lan đưa lưng về phía hắn khẽ nhíu mày liền giãn ra. Trọng Huyền cung đem những sơn dân may mắn còn sống sót phân hoá là để tiện thu xếp, cũng là vì phòng ngừa bọn họ tiếp tục bện thành một sợi dây thừng, không nên có điều vương vấn với Đàm cốc nữa. Như vậy cũng khiến những người này đều thành kẻ tha hương xa xứ, bận rộn với ấm no sinh cơ, trên căn bản là từ từ xóa đi vết tích thuộc về Đàm cốc của bọn họ.
Đây là một loại tàn nhẫn, cũng là một loại từ bi. Cơ Khinh Lan hết sức minh bạch Đàm cốc cũng không phải là địa phương tốt đẹp gì, dù cho may mắn vượt qua đại nạn này, ai có thể đảm bảo sau đó sẽ không quay đầu trở lại? Những người này có thể rời đi sơn cốc vây hãm ngàn năm giành lấy cuộc sống mới, đã là cơ duyên lớn lao rồi.
Hắn nghĩ tới đây liền yên lòng, ngoài miệng nói: "Một đám dân chúng giun dế không đáng quan tâm. Trái lại là Tâm Ma đại nhân, tại sao không thấy bóng dáng hắn?"
Thanh âm Phi Thiên Tôn lạnh lùng: "Hắn bị áp giải về Trọng Huyền cung."
Đồng tử Cơ Khinh Lan đột nhiên co lại. Hắn quay người nhìn về phía Phi Thiên Tôn, lúc này mới phát hiện không có ma lực của Y Lan ác tướng ôn dưỡng, trên cơ thể lõa lồ của Phi Thiên Tôn thế nhưng nhiều chỗ hiện đầy vết thương, đặc biệt là vết tích một lỗ lớn thiêu đốt trên lưng, quả thực nhìn thấy mà giật mình.
"Sức mạnh của Huyền Vũ thực sự khó đối phó." Phi Thiên Tôn mặt lạnh như băng. Hắn thân là Quy Khư Đại đế, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm với Quy Khư. Lúc Huyền Vũ linh trạch mở ra, Đãng Ma thần lực biến thành nước mưa thông qua Thôn Tà uyên tràn vào Quy Khư, đối với vùng đất của Ma tộc này mà nói tựa như tai ương ngập đầu. Bởi vậy Phi Thiên Tôn tuy rằng từ dưới tay "Tư Tinh Di" kịp thời rút lui, lại vì bảo vệ Quy Khư, đem toàn bộ lượng nước mưa này thu nạp vào trong cơ thể, cần phải bỏ nhiều thời gian tâm lực mới có thể đem luyện hóa sạch sẽ.
Cơ Khinh Lan phủ thêm ngoại bào cho hắn: "Dùng bản lĩnh của Tâm Ma đại nhân, cho dù là bị trọng thương, sau khi Đạo Diễn thần giáng ly thể, ai còn có bản lĩnh bắt được hắn?"
Phi Thiên Tôn nhếch miệng lên thành một nụ cười châm chọc: "Hắn bó tay chịu trói... Ai... bởi vì điều nhỏ mà bỏ mất cái lớn, hành xử quái đản, đức hạnh y như mẫu thân hắn."
Cơ Khinh Lan trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Cầm Di Âm bị Trọng Huyền cung bắt được, liền không uổng phí hắn lần này mạo hiểm tính kế Đạo Diễn thần giáng tới đây. Không có Tâm Ma trợ lực, đối phó Phi Thiên Tôn phần thắng liền tăng nhiều lên không ít.
Vừa nghĩ đến đây, hắn đưa mắt thăm dò vết tích trên người Phi Thiên Tôn. Quỷ tu giỏi nhất cảm linh, Cơ Khinh Lan lúc này có thể phát hiện Phi Thiên Tôn ma lực yếu ớt, khí tức cũng thu liễm đến mức tận cùng, chỉ sợ là đem sức mạnh toàn thân đều tập hợp tập ở trong nội phủ cùng sức mạnh của Huyền Vũ giằng co, xem như là giai đoạn suy nhược ngàn năm một thủa.
Trong lòng Cơ Khinh Lan nhanh chóng tính toán, cũng không dám manh động. Đương thời điểm hắn còn muốn nói điều gì, Phi Thiên Tôn dắt tay hắn, nói: "Đi, đi nhìn xem Minh Quang."
Sau khi Quý thủy âm lôi trận được phá giải, mảnh đầm lầy mênh mông vô bờ kia liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thay vào đó chính là một vùng đất hoang vu cô quạnh rộng lớn, phía trên không có một ngọn cỏ, đất đá cũng giống như nhân gian hạn hán nhiều năm, khe hở rạn nứt như mạng nhện nằm dày đặc. Thỉnh thoảng có vài ma vật cấp thấp không thấy rõ nguyên dạng lướt qua, tuy nhỏ bé nhưng vẫn tồn tại.
Minh Quang dựa vào bên cạnh bụi rễ cây khô quắt, như dựa vào một gò đất thấp. Thân hình nàng vốn gầy gò hiện giờ càng trở nên yếu đuối bất kham, từ xương cốt đến từng sợi tóc đều có cảm giác trong suốt, thỉnh thoảng có ma khí từ giữa tản ra, rất nhanh liền dung nhập vào mảnh đất âm u đầy tử khí.
Cơ Khinh Lan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị ma tướng này. Trong trí nhớ của hắn, Minh Quang mặc dù có thanh danh lan truyền, lại bởi vì vĩnh viễn ở trong Quy Khư chưa bao giờ xuất hiện trước nhân thế, độ tồn tại yếu ớt như bụi tuyết mùa đông, sau đó chính là vô thanh vô tức biến mất.
Mãi đến lúc bọn họ đi đến gần, lại tận lực thả nặng tiếng bước chân, Minh Quang dường như mới có cảm giác ngẩng đầu lên. Trên mặt nàng không có chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt kia vẫn còn sáng ngời. Sau khi liếc nhìn người tới, ánh mắt ở trên người Cơ Khinh Lan dừng lại trong chốc lát.
Chỉ một cái nhìn này, Cơ Khinh Lan tức thì có loại ảo giác bị nàng nhìn thấu. Hắn lấy lại bình tĩnh, tránh tầm mắt Minh Quang, dùng một loại tư thái nhu thuận đứng ở sau lưng Phi Thiên Tôn.
"Ta có thể cảm giác được... Minh Giáng chết rồi." Minh Quang nói nhẹ như tơ nhện "Bảy ngày nay, ta chỉ cần nhắm mắt lại sẽ mơ thấy hắn."
Phi Thiên Tôn nghe nàng nói chuyện, không nói một lời.
"Ta cũng sắp chết rồi." Minh Quang nhìn hai chân mình đã bán trong suốt "Sống tạm một ngàn năm, có thể nhìn thấy mảnh đầm lầy này biến mất, ta đã đủ rồi."
Phi Thiên Tôn cúi người, độ cho nàng một đạo ma lực, ôn thanh nói: "Ưu Đàm Tôn đã chết, ngươi bây giờ xé bỏ linh khế cũng sẽ không bị phản phệ, triệt để cống hiến cho bổn tọa, như vậy ngươi liền sống tiếp."
Cơ Khinh Lan nghe vậy cả kinh. Hắn biết được Minh Quang mới là kẻ phản bội Ưu Đàm Tôn, còn tưởng rằng nàng đã sớm tìm đến phía Phi Thiên Tôn. Lại không ngờ đến thời điểm hiện tại, sức mạnh Ưu Đàm gần như tiêu vong, mà nàng vẫn còn là Ưu Đàm Tôn ma tướng.
"Đa tạ Đại đế, ta không ngại vì ngài phản bội chủ nhân, đứt tình đoạn ái, nhưng... ta sẽ không vì ngài mà sống." Khóe miệng Minh Quang nhẹ nhếch lên "Ngày đó ta đã thấy thiếu chủ. Tuy rằng khoác túi da, nhưng mà... gương mặt Người dưới Huyền Minh mộc kia, thật đẹp."
Ánh mắt Phi Thiên Tôn hơi trầm xuống: "Hắn dùng Bà Sa ảo cảnh với ngươi?"
"Ta phản bội Tôn thượng, có tội thì phải chịu." Minh Quang đè tay hắn lại "Một ngàn năm, ta ở đây trong vũng bùn ngơ ngơ ngác ngác, quên mất rất nhiều thứ. Tỷ như Tôn thượng đã từng đối xử với ta tốt thế nào, tỷ như Minh Giáng từng yêu ta như thế nào, còn có... do dự cùng thống khổ của ta trước khi phản bội bọn họ. Người khiến ta đem tất cả những thứ ta đã tận lực quên đi, từng việc từng chi tiết nhỏ nhặt đều nhớ lại."
Thanh âm của Minh Quang rất nhẹ, lại khiến Cơ Khinh Lan nghe sởn cả tóc gáy.
"Kỳ thực ta rất tưởng niệm Minh Giáng. Một ngàn năm qua, ta nằm mộng cũng muốn nhìn thấy hắn trở về, biến thành một con chuột nhỏ ở trong lòng bàn tay ta chạy quanh. Nhưng mà... ta lừa hắn một ngàn năm, thiết kế hắn chôn thây ở Huyền La, ngăn cản hắn trở về cố hương, lừa gạt hắn mượn thể chuyển sinh..." Minh Quang chậm rãi nhếch miệng "... Hiện tại, hắn vĩnh viễn không về được."
Phi Thiên Tôn rốt cuộc mở miệng: "Ngươi nếu yêu hắn như vậy, năm đó tại sao lại đáp ứng ta chứ?"
Minh Quang tối nghĩa mà hạ khóe miệng xuống, ánh mắt lướt qua Phi Thiên Tôn nhìn về phía Cơ Khinh Lan, sâu xa nói: "Luôn có một số chuyện quan trọng hơn tình ái."
Cơ Khinh Lan nắm chặt bàn tay hơi lạnh lẽo. Hắn cảm thấy được câu nói này của Minh Quang có ý riêng, tựa như là đang tự nhủ. Thế nhưng nàng sau khi liếc mắt một cái liền nghiêng đầu, phảng phất chỉ là chính hắn chột dạ suy nghĩ nhiều.
Phi Thiên Tôn trầm mặc rất lâu, hỏi: "Ngươi nói 1,100 năm trước, thời điểm Tịnh Tư ở đây bày xuống Quý Thủy âm lôi trận, ngươi dùng ba chuỗi nhân quả ảo diệu trao đổi cơ hội sống với nàng ... Thứ nhất là tình duyên của nàng, thứ hai là truyền thừa của nàng, như vậy thứ ba là cái gì?"
"Điều thứ ba là sợi dây màu đen, nó... tượng trưng cho cái chết." Đôi mắt Minh Quang vào đúng lúc này trống rỗng, tựa hồ lâm vào hồi ức, lẩm bẩm nói "Không Thiền kính chỉ có thể nhìn thấy nhân quả quá khứ, không có cách nào thăm dò tương lai. Nhưng mà đường dây này rất kỳ quái, nó không song song cùng chuỗi nhân quả khác, mà là cắt ngang từ dưới qua. Ta không nhìn thấy mở đầu cũng không thấy được kết thúc, chỉ có..."
"Chỉ có cái gì?"
"Duy nhất kết bạn với nó, là sợi dây màu trắng tượng trưng truyền thừa." Minh Quang nhìn Phi Thiên Tôn, chậm rãi từng chữ nói "Cái chết của nàng, cùng đệ tử của mình có liên quan."
Đôi mắt Phi Thiên Tôn hơi híp lại: "Bởi vậy, ngươi mới có thể đem đáp án sợi dây thứ hai nói cho nàng biết? Ngươi để cho nàng đi tìm kẻ có khả năng hại chết nàng thu làm đồ đệ?"
"Sợi dây đen ngoại trừ tương giao thì không thấy được khởi đầu. Nàng có khả năng vì y mà chết, cũng có thể là nàng hại chết đồ đệ, ta cũng không biết đến tột cùng là có ý gì." Minh Quang dừng một chút "Bất quá, hai loại khả năng này, cho dù là loại nào, đối với Đại đế mà nói, cũng đều là chuyện tốt đi."
Cơ Khinh Lan đứng ở cách đó không xa, đem đối thoại lần này thu vào trong tai. Hàn ý từ nơi sâu xa trong hồn phách hắn dâng lên, cơ hồ có thể đem hỏa diễm bên trong đèn lồng đều đông lại.
Ở trước đó không lâu, hắn còn vì mình tạo ra thay đổi mà âm thầm mừng rỡ, lại trong một lời của Minh Quang này khơi gợi lên những ký ức xưa như một cơn ác mộng. Hắn cho là sẽ không còn sự trùng lặp giữa "giấc mơ" và hiện thực. Thế nhưng vào thời khắc này xu hướng quỹ đạo lại trùng điệp.
Cơ Khinh Lan so với bất luận người nào đều rõ ràng, Tịnh Tư sau đại kiếp nạn vẫn là Địa pháp sư cao cao tại thượng, mà người kia lại chết không có chỗ chôn. Cho tới bây giờ, hắn đều cho rằng Tịnh Tư không chỉ khoanh tay đứng nhìn. Quả thật đối phương tại thời điểm hắn xông vào Vấn Đạo đài cũng mở ra một con đường. Bởi vậy Cơ Khinh Lan từ đáy lòng cảm thấy, chỉ cần có thể nắm chặt cái phao cứu mạng Tịnh Tư này, người kia liền sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng mà, cuộc chiến cửu tử nhất sinh nơi Đàm cốc, nàng cũng không đến.
Hiện tại, Minh Quang nói sợi dây chuỗi nhân quả thứ ba trên người Tịnh Tư tượng trưng tử vong, thế nhưng lại cùng người đó có liên quan.
Nguyên lai, trong số người hại chết người đó, cũng có một phần của ngài sao... sư tổ?
"Đại đế, thân thể ta không khỏe, thỉnh xin được cáo lui trước."
Cơ Khinh Lan hít sâu một hơi. Hắn cật lực khiến sắc mặt không hề thay đổi, trong lòng đã như trời long đất lở. Tàn nhẫn trước nay chưa có nổi lên trong đáy mắt, ánh lên màu đỏ tươi như máu.
Lý trí nói cho hắn, lưu lại mới có thể biết càng nhiều manh mối không rõ. Nhưng mà bản năng không ngừng đốc thúc hắn, phải ngưng lại ở đây. Nếu không, hắn nhất định sẽ bị Phi Thiên Tôn nhìn ra sơ hở.
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, Phi Thiên Tôn cũng không nóng giận, xoay người lại liếc mắt nhìn hắn, ôn thanh hỏi: "Là thương thế phát tác sao?"
Cơ Khinh Lan nắm chặt cán đèn lồng, nỗ lực nở nụ cười: "Đại đế công lực cái thế."
"Vậy thì lui đi." Phi Thiên Tôn nói "Trước sau Dục Diễm Cơ cũng nên trở lại, ngươi vừa vặn đi đón nàng một phen."
Lời này trái lại nhắc nhở Cơ Khinh Lan. Hắn trong lòng khẽ động, thấp giọng đáp: "Tuân mệnh."
Mắt thấy thân ảnh Cơ Khinh Lan biến mất, nụ cười trên khóe miệng Phi Thiên Tôn không thay đổi, ánh mắt lại đông lạnh như hàn đàm.
"Hài tử thú vị." Minh Quang nhẹ giọng nói "Trên người hắn chuỗi nhân quả rất loạn, ngay cả ta cũng chia không ra đầu đuôi. Bất quá... có hai sợi dây đều cùng Đại đế ngài dây dưa thâm hậu, trái lại rất có ý tứ."
"Hai cái nào?"
"Tình duyên, cừu hận." Minh Quang nhấn mạnh từng chữ "Hắn đối với Đại đế ngài, yêu sâu, hận nặng."
Phi Thiên Tôn trái lại hơi kinh ngạc: "Hắn thế nhưng thật sự yêu ta sao?"
"Không phải là đã yêu, hắn vẫn đang yêu ngài." Minh Quang ngẩng đầu lên "Đại đế, lời này là biết rõ còn hỏi, ngài đối với hắn không có nửa phần tín nhiệm lại đồng ý lưu ở bên người, ngoại trừ muốn tìm căn nguyên nguồn gốc, không phải là vì phần tình cảm phức tạp mãnh liệt này sao?"
"Minh Quang, ngươi biết quá nhiều, nói cũng quá nhiều." Phi Thiên Tôn điểm nhẹ khóe mắt "Bất quá, vừa nãy ngươi làm rất tốt."
Hắn đối với Cơ Khinh Lan không có tín nhiệm, vẫn cứ ở trước mặt đối phương hướng Minh Quang hỏi những việc trọng yếu như vậy, chính là vì để người nọ đem những câu nói này nghe vào trong tai, ghi vào trong lòng.
"Khiên Hồn ti... Ai... đó xác thực là đồ tốt. Nhưng mà bổn tọa tự tay đem đạo hồn thức kia đánh ra, căn bản cũng không phải là do U Minh điều khiển. Dùng tu vi của hắn muốn tránh thoát khống chế dễ như trở bàn tay." Phi Thiên Tôn nhẹ giọng chầm chậm nói "Hắn là xem đó mà mượn cớ, không tiếc tính mạng đi cứu con hồ ly kia, không tiếc nguy cơ bại lộ, lừa gạt bổn tọa. Dụng tâm lương khổ như vậy, bổn tọa làm sao có thể không thành toàn cho hắn?"
Hai chân Minh Quang cũng đã hóa thành tia sáng nhỏ vụn, chỉ còn dư lại hơn nửa người. Trên mặt đất hắc ám này dường như bay lên từng con từng con đom đóm trắng bạc.
Phi Thiên Tôn quay người nhìn nàng: "Ngươi còn có nguyện vọng gì?"
"Minh Giáng..." Minh Quang nhìn Phi Thiên Tôn "Tàn hồn của hắn, bị ngài thu rồi?"
Phi Thiên Tôn chỉ cười không nói, xem như là chấp nhận.
"Ngài quả nhiên là không làm tướng bên thua." Minh Quang thấp giọng ho khan "Vậy hãy để cho ta hồn phi phách tán đi, đến lúc hắn tỉnh lại... không bao giờ gặp phải ta. Để báo đáp, ta đem đôi mắt này đưa cho ngài, dùng sức mạnh của Không Thiền kính ... chắc là có thể chữa trị hai chủ nhãn Y Lan bị hao tổn đi?"
Phi Thiên Tôn gật đầu. Nếu không phải vì Không Thiền kính, hắn cũng không cần tới đưa Minh Quang đoạn đường cuối cùng. Sinh tử của nàng nguyên bản không trọng yếu.
Minh Quang rốt cuộc nở nụ cười. Nàng quyến luyến mà liếc nhìn vùng đất này. Rõ ràng vẫn là dáng dấp hoang vu, thế nhưng nàng dường như thấy lại cảnh tượng phồn hoa năm xưa.
Thân thể của nàng nhanh chóng tan vỡ. Mắt thấy đầu cũng sắp thành tro bụi, Phi Thiên Tôn ra tay như chớp ở trên mặt nàng vạch một cái, hai con ngươi theo đó bay ra, tựa như hai hạt ngọc trắng như tuyết rơi vào lòng bàn tay hắn. Mà Minh Quang đã hoàn toàn biến mất không còn thấy, chỉ dư lại từng đốm sáng màu trắng bay múa đầy trời.
"Nàng đã "thân tử đạo tiêu". Hồn phách này liền bỏ qua đi." Phi Thiên Tôn nhìn đám bạch quang, nhàn nhạt nói "Một ngàn năm phản bội, một ngàn năm thống khổ, đến bây giờ còn trấn Quy Khư. Đã đủ rồi."
"Nếu không có ngươi cầu tình, ta sẽ để nàng ở trong Bà Sa ảo cảnh luân hồi ngàn vạn năm không được giải thoát."
Theo một tiếng cười nhạo lạnh lẽo như chuông bạc, thân ảnh nữ hài nhỏ gầy từ trong bóng tối bước ra, rõ ràng là Bạch Yêu không nên xuất hiện nơi đây.
Phi Thiên Tôn cười nheo mắt nhìn nàng: "Ta còn tưởng ngươi ở Trọng Huyền cung trải qua những ngày thần tiên chứ."
"Đạo Diễn lần này bị chúng ta đả thương nguyên thần, ở Thiên Tịnh sa bế quan. Thường Niệm cùng Tịnh Tư đều ở nơi đó hộ pháp." Bạch Yêu hờ hững nói "Tịnh Quan đi Trung Thiên cảnh, còn lại một đám lão bất tử cùng thiếu chủ kia, ai có thể quản phân thần ta tới lui?"
Cầm Di Âm bản tôn quả thật là bó tay chịu trói áp giải về Trọng Huyền cung. Nhưng mà hắn chính là Tâm Ma hóa tự tại, phân thần hoá hình là công pháp trời phú, lại có khối túi da chuẩn bị kỹ càng này, nếu muốn thao túng ý niệm đi ra một chuyến, quả thực dễ như trở bàn tay.
"Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ trở mặt với ta." Phi Thiên Tôn cười nói "Dù sao ở trong Đàm cốc, là ta thật sự muốn giết y... A Âm, con mồi lần này ngươi vừa ý rất nguy hiểm. Bình tĩnh mà xem xét, ta cũng không hy vọng nhìn thấy y trưởng thành."
"Giữa ngươi và ta nguyên bản không có tình cảm gì, làm sao lại nói chuyện trở mặt? Trước sau là hành động chưa xong, chưa đến thời điểm tính toán với ngươi." Ý cười của Bạch Yêu không vào đến đáy mắt "Chờ ngươi lấy được Huyền Võ pháp ấn, ta cũng đạt thành mục đích, trở lại sẽ tính sổ cả gốc lẫn lãi với ngươi."
"Vậy ta liền xin đợi tin tốt của A Âm." Dừng một chút, Phi Thiên Tôn lại nói "Đối với Cơ Khinh Lan, ngươi thấy thế nào?"
Bạch Yêu không khách khí chút nào nói: "Nhìn như nhạy bén kì thực ngây thơ. So với tên rác rưởi Minh Quang kia lại càng ngu ngốc. Y Lan ác tướng của ngươi đã ở trên người hắn lưu lại nhiều ma lực như vậy, hắn vì chấp nhất mà bị khuếch đại ác niệm, hành sự đã có sai lệch, chính mình còn không hề hay biết... A, xem ra không bao lâu nữa, hắn sẽ bị ngươi chơi đùa đến chết."
"Không hẳn, phải xem bí mật hắn ẩn giấu, có đáng giá cho ta kéo dài thời gian hay không." Khóe miệng Phi Thiên Tôn xẹt qua một độ cong băng lãnh "Càng là vật có ý tứ, ta càng thích từ từ đi."
[Lời tác giả: Phá Trận đồ bộ thượng hoàn. Thức đến hừng đông rốt cuộc viết xong, sợ ngắt quãng không hay, quay đầu lại gặp ác mộng. Sắp tới ta phải đi công tác, xin nghỉ mười ngày, thuận tiện một lần nữa biên tập lại, mọi người nhất định phải nhớ ta nha ~ Tấu chương đã hết, toàn văn đã bắt đầu gút lại, tiểu đồng bọn thích khảo chứng trong lúc này có thể xem lại từ đầu một lần, nói không chừng sẽ phát hiện kinh hỉ nha ~~~ ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất