Phá Vỡ Quy Tắc

Chương 22

Trước
Đã 1 tháng kể từ khi Khương Hi với Châu Nhiên chia tay.

Trong khoảng thời gian đó, Phó Hàm cứ liên tục nhắn tin xin lỗi Khương Hi, nhưng toàn bị cô ngó lơ.

Hôm nay Khương Hi trở lại Bắc Kinh ở với ba mẹ vài ngày. Khoảng thời gian ở trên taxi, Khương Hi chăm chăm nhìn ở ngoài cửa sổ, cô rũ mắt, trong lòng vẫn chưa nguôi vì sự việc của cả hai.

Cô thở dài, thầm nghĩ: “Ngay từ đầu vốn dĩ không nên nói chuyện, không nên làm quen, không nên biết tên nhau, không nên lướt qua nhau…thì bây giờ đâu phải bận tâm suy nghĩ mãi về một người…”

Khi chạy ngang trường Bắc Kinh, cô nhìn thấy mọi người đang trang trí rất nhiều, cô thầm nghĩ: “Chắc là lễ kỷ niệm nhỉ…”

Trở về nhà, cô hớn hở chạy vào ôm Hồng Di và Khương Vĩnh.

“Ba mẹ, nhớ ba mẹ quá à”

Hồng Di tươi cười: “Sao con gái của mẹ ốm quá vậy? Công việc nhiều lắm sao?”

Khương Hi cười: “Dạ con bình thường mà, con còn ăn nhiều hơn mọi khi nữa đó”

Khương Vĩnh xoa đầu Khương Hi, chậm rãi hỏi: “Về đây ở với ba mẹ bao lâu?”

Khương Hi nói: “Dạ bốn ngày, nhưng mà, trường của ba dạy tối nay tổ chức lễ kỷ niệm sao?”

Khương Vĩnh: “Ừm, lát nữa có muốn đi với ba không?”

Mắt Khương Hi sáng lên: “Được luôn hả?”

Khương Vĩnh gật đầu, Khương Hi nhanh chóng nói: “Dạ dạ, mà mẹ không đi sao?”

Hồng Di khẽ nói: “Nay mẹ có hẹn với mấy bà bạn, mẹ không đi đâu”

Buổi trưa, Khương Hi cùng Khương Vĩnh đến trường Bắc Kinh.

Trong lúc Khương Hi đi dạo một vòng, Khương Vĩnh đã gặp Châu Nhiên.

Châu Nhiên mỉm cười đi đến: “Thầy Khương, lâu rồi không gặp thầy”

Khương Vĩnh cười: “Ôi cha, học trò cũ của thầy đây mà, vẫn đẹp trai như ngày nào nhỉ”

Châu Nhiên cười: “Thầy khoẻ không ạ?”

Khương Vĩnh nói: “Khoẻ, khoẻ mà, Tống Thịnh Nam với Triệu Kha Nguyệt cả Giang Mỹ Mỹ nữa, mấy đứa đó đâu sao không thấy?”

Châu Nhiên chỉ tay về phía sân khấu: “Bọn họ ở gần sân khấu kìa thầy”

Khương Vĩnh nhìn thấy Tống Thịnh Nam nắm tay Triệu Kha Nguyệt, ông khẽ hỏi: “Hai đứa này ở bên nhau rồi sao?”

Châu Nhiên cười: “Thầy bất ngờ lắm đúng không? Khi nãy gặp cả lớp ai cũng bất ngờ lắm đấy ạ”

Khương Vĩnh hỏi: “Vậy lúc trước chuyện tụi nó yêu sớm là thật à?”

Châu Nhiên vội nói: “Không phải không phải, lúc đó họ chưa có yêu nhau, mới bên nhau năm ngoái thôi thầy ơi”



Khương Vĩnh nói: “À, Châu Nhiên, em có bạn gái chưa?”

Châu Nhiên trả lời: “Dạ, vẫn chưa”

Khương Vĩnh cười: “Thầy có đứa con gái nhỏ hơn em một tuổi đấy, có muốn làm quen không?”

Châu Nhiên nói: “Xã giao thì được ạ chứ hiện tại em chưa muốn yêu đương”

Khương Vĩnh nhìn xung quanh, nhìn tới chỗ Khương Hi, ông gọi: “Tiểu Hi”

Khương Hi quay lại nhìn, ánh mắt của cô và Châu Nhiên bắt gặp nhau. Châu Nhiên chết lặng trong vài giây khi thấy cô.

Khương Vĩnh đi đến kéo tay Khương Hi đứng trước mặt Châu Nhiên, ông nói: “Đây là con gái của thầy, tên Khương Hi”

“Khương Hi, đây là Châu Nhiên, học trò cũ của ba”

Khương Hi cứng đơ người, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Châu Nhiên mím môi, anh đưa tay ra: “Rất vui được gặp em”

Khương Hi ngạc nhiên, cô cũng đưa tay ra bắt tay anh: “Chào anh…”

Khương Vĩnh cười: “Vậy hai đứa nói chuyện đi, ba đi đây đã”

Sau khi Khương Vĩnh rời đi, cả hai rơi vào im lặng.

Châu Nhiên lên tiếng phá bỏ sự im lặng này: “Trùng hợp thật ha, lại gặp em ở đây…”

Khương Hi gượng cười: “Trùng hợp thật…”

Châu Nhiên nhìn cô: “Em với Phó Hàm…hai người đã quay lại chưa?”

Khương Hi dối lòng, cô trả lời anh: “Rồi, bọn em quay lại rồi”

Châu Nhiên thất vọng, khẽ nói: “Chúc em hạnh phúc, phải hạnh phúc đó nha”

Khương Hi gật đầu: “Cảm ơn, anh cũng sớm tìm được hạnh phúc của mình nhé”

Châu Nhiên mỉm cười, sau đó quay người đi.

Khương Hi nheo mắt nhìn Châu Nhiên rời đi, trong lòng cô vô cùng chua xót

Đúng vậy, anh sẽ sớm gặp được một người tốt hơn em, một người toàn tâm toàn ý ở bên anh, xứng đáng với anh, chứ không giống như em…

Nhiên Nhiên à…em không xứng với anh đâu, xin lỗi anh

Cả đời này, Ánh Dương rạng rỡ năm ấy… có lẽ sẽ không bao giờ vì em mà quay đầu trở lại.

Em yêu anh.

Hôm sau, Khương Hi đang ngồi ở nhà, bỗng nhiên Khương Vĩnh đi đến nói: “Lát nữa đi siêu thị tìm gì đó ngon ngon về nấu, ba mời vài học trò cũ đến nhà chơi”

Khương Hi nghe đến ba chữ học trò cũ, cô bỗng nhiên nhớ lại Châu Nhiên, thầm nghĩ: “Không lẽ có anh ấy nữa sao…”



Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn Khương Vĩnh: “Dạ”

Buổi chiều, tiếng chuông cửa vang lên, Khương Hi đi đến mở cửa: “Ai đó?”

Cô vừa mở cửa ra, đã chạm mặt Châu Nhiên đang nói chuyện với Tống Thịnh Nam.

Tống Thịnh Nam giật mình khi thấy Khương Hi, anh lên tiếng: “Cô là con gái của thầy Khương à?”

Khương Hi ấp úng: “Đúng vậy…”

Triệu Kha Nguyệt mỉm cười: “Chào em, chị tên Triệu Kha Nguyệt”

Giang Mỹ Mỹ cũng nói: “Còn chị là Giang Mỹ Mỹ”

Khương Hi mỉm cười: “Em chào hai chị, mọi người vào đi”

Trên bàn ăn, Khương Vĩnh trò chuyện với học trò cũ của mình, ông quay sang Tống Thịnh Nam đang gắp đồ ăn cho Triệu Kha Nguyệt, ông mỉm cười: “Hai đứa định khi nào kết hôn?”

Tống Thịnh Nam khẽ nói: “Sắp rồi ạ, đợi đến ngày hoàng đạo, bọn em sẽ đi đăng ký kết hôn”

Khương Vĩnh gật đầu: “Thấy hai đứa bây giờ vẫn ở bên nhau, thầy thật thấy mừng, năm lớp mười em đi du học, Triệu Kha Nguyệt lúc nào cũng như người mất hồn”

Triệu Kha Nguyệt giật mình: “Thầy Khương”

Tống Thịnh Nam mỉm cười, ôn nhu nhìn cô: “Thật sao?”

Triệu Kha Nguyệt bĩu môi: “Không có, anh đừng nghe thầy nói bậy”

Khương Vĩnh cười: “Cái con bé này, thầy có nói bậy đâu”

Tống Thịnh Nam đưa tay véo má Triệu Kha Nguyệt: “Em mới là người đừng nói dối đấy, lo ăn đi”

Châu Nhiên lên tiếng: “Thầy ơi, lấy nước ở trong bếp hả?”

Khương Vĩnh gật đầu: “Ừ đúng rồi, vào bếp là thấy”

Châu Nhiên đứng dậy, sau đó đi vào bếp, vô tình lại gặp Khương Hi đang nấu ăn

Cô ngượng ngùng: “Anh cần gì sao?”

Châu Nhiên gượng cười: “Anh vào lấy nước thôi, em cứ thoải mái đi”

Trong lúc anh mở tủ lạnh, Khương Hi đang nấu ăn, vô tình chạm tay vào nắp nồi đang sôi.

Cô “A” lên một tiếng, Châu Nhiên giật mình, anh đóng tủ lạnh lại, đi đến nắm tay cô, lo lắng nói: “Em có sao không? Sao lại bất cẩn quá vậy”

Anh nhanh chóng thổi vào tay cô, sau đó xoa xoa nó.

Khương Hi ngạc nhiên nhìn anh, anh lúc này mới nhận ra hành động của mình, anh vô thức lùi lại, rũ mắt nói: “Em lấy kem đánh răng thoa lên đi, nhớ cẩn thận hơn”

Anh nói, sau đó quay người đi ra khỏi bếp. Cô nhìn thay mình, hơi ấm được anh nắm lấy vẫn còn ở trên tay cô, cô vô thức nắm tay lại, áp sát vào lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước