Chương 8: Theo đuổi
"GÌ CHỨ? Cái tên đó dám làm vậy thật hả!?" Nhã Tịnh quát lên trong điện thoại, Khương Hi khẽ thở dài trả lời: "Phải, mình sốc lắm"
Nhã Tịnh tức giận: "Khốn nạn!! Ngày mai mình sẽ bóp chết hắn ta"
Khương Hi khẽ nói: "Đừng làm lớn chuyện, mình muốn tự giải quyết"
Nhã Tịnh nhanh chóng hỏi: "Giải quyết bằng cách nào?"
Khương Hi mím môi, cô rũ mắt: "Mình vẫn chưa nghĩ ra, cũng trễ rồi, cậu ngủ sớm đi, bai bai."
Nhã Tịnh thở dài: "Cậu đừng khóc nhiều, biết chưa? Ngủ ngon"
Khương Hi trả lời: "Ừm ngủ ngon"
Cúp máy xong, lúc này vừa hay Hồng Di là mẹ của Khương Hi cũng gọi đến, thấy mẹ mình gọi, cô nhanh chóng bật máy
"Dạ?"
Hồng Di khẽ nói: "Con gái, hôm nào rảnh về nhà thăm ba mẹ nha, ba của con ông ấy nhớ con lắm rồi đấy, mẹ cũng nhớ"
Khương Hi khẽ nói: "Dạ, dạo này con bận quá, khi nào rảnh con sẽ về"
Hồng Di hỏi: "Con ở một mình có ổn không? Ăn uống có đủ không đó"
Khương Hi: "Con ổn mà mẹ, con lớn rồi chứ có còn nhỏ đâu mà, mẹ đừng lo"
Hồng Di khẽ nói: "Cái con bé này, con là con gái của mẹ, không lo cho con thì biết lo cho ai chứ?"
Khương Hi mỉm cười: "Ba đâu rồi mẹ?"
Hồng Di cười: "Ba của con ngủ sớm rồi, con cũng ngủ đi, mẹ chỉ gọi nói vậy thôi"
Khương Hi: "Dạ, mẹ ngủ ngon"
Hồng Di: "Con ngủ ngon"
Sau khi cúp máy, cô thẫn thờ suy nghĩ một lúc, sau đó lại nhìn xuống điện thoại bắt đầu lướt tìm kiếm gì đó.
Cuối cùng, màn hình ngưng lại ở wechat của Châu Nhiên.
Cô nheo mắt, khẽ gõ vào màn hình
Khương Hi:【Cảm ơn anh】
Châu Nhiên bên này đang pha cafe, thấy màn hình điện thoại sáng lên, anh đưa tay lấy xem thử, nhìn tin nhắn của Khương Hi, anh có chút ngạc nhiên.
Châu Nhiên:【Vì điều gì?】
Khương Hi nhìn thấy anh trả lời, cô vội nhắn lại
【Vì đã luôn giúp đỡ tôi..và cũng vì cái ôm hôm nay】
Châu Nhiên:【Chuyện nên làm】
Khương Hi:【Ngày mai anh rảnh không? Tôi mời anh đi ăn】
Châu Nhiên:【Được thôi】
Khương Hi:【Vậy sau khi tôi dạy học xong anh có thể đến đón tôi không?】
Châu Nhiên nhướng mày, anh nhìn tin nhắn, nhếch miệng cười sau đó trả lời
【Được】
Khương Hi nhìn tin nhắn, cô không nhắn thêm, sau đó để điện thoại sang một bên, nhanh chóng nằm xuống ngủ.
Buổi sáng, Khương Hi đến trường, vừa bước vào phòng giáo viên, đã thấy Ly Vân cũng có mặt ở đó.
Thầy Vũ vừa thấy Khương Hi, khẽ mỉm cười nói: "Cô Khương, đến đây chào giáo viên mới đi, cô ấy tên là Ly Vân, vừa xin vào dạy tiếng anh"
Khương Hi trầm mặt nhìn Ly Vân, cô không nói gì, sau đó đi đến thẳng chỗ bàn làm việc cạnh Nhã Tịnh.
Phó Hàm và thầy Vũ ngây người khi thấy biểu cảm đó của Khương Hi, chỉ có Ly Vân là vẫn giữ nguyên nụ cười đắt ý trên môi.
Thấy Khương Hi bực bội, Nhã Tịnh quay sang nói nhỏ: "Là cô ta sao?"
Khương Hi liếc sang nhìn Nhã Tịnh, chỉ gật đầu một cái.
Nhã Tịnh không hỏi thêm, cũng đem ánh mắt khó chịu mà nhìn Ly Vân và Phó Hàm.
Châu Nhiên đang ở quán bar, nghe có người đẩy cửa vào quán, anh giương mắt lên nhìn: "Chẳng phải bây giờ cô đáng ra phải ở trường sao?"
Hân Nghiêng vẻ mặt không vui đi đến chỗ anh: "Hôm nay em xin nghỉ một hôm" Cô im lặng một lúc, sau đó nói thêm: "Anh Châu Nhiên, em nghe nói anh từ mặt cả nhà họ Châu phải không?"
Châu Nhiên khó chịu hỏi: "Liên quan đến chuyện của cô à?"
Hân Nghiêng lo lắng hỏi: "Anh có thể nói chuyện với em hoan nghênh một tí được không?"
Châu Nhiên thờ ơ nói: "Tôi không hoan nghênh cô, làm ơn rời đi"
Hân Nghiêng cau mày, khẽ nói: "Em nghe nói anh và cô Khương có mối quan hệ gì đó phải không? Lần trước mọi người đều thấy anh đưa cô Khương đến trường"
Châu Nhiên trả lời cho có: "Không"
Hân Nghiêng khó chịu: "Nói với anh nhiều như vậy mà anh chỉ trả lời với em như cho qua thôi sao?"
Châu Nhiên cau mày: "Tôi đã bảo không muốn nói chuyện với cô cơ mà?"
Hân Nghiêng ngây người, cô bĩu môi, dậm chân một cái sau đó bực bội rời đi.
Đến giờ tan trường, xe Châu Nhiên đã đậu trước cổng trường học.
Các học sinh nhận thấy chiếc xe quen thuộc, ai nấy đều bắt đầu chỉ tay cười cười nói nhỏ với nhau.
Khương Hi trưng diện bằng một chiếc váy trễ vai đi đến gần chiếc xe, cô khẽ gõ vào cửa kính, kính sẽ dần dần hạ xuống, đã thấy Châu Nhiên có ngạc nhiên nhìn cô, Khương Hi khẽ lên tiếng: "Sao vậy?"
Châu Nhiên cáu kỉnh quay lại phía trước, nhanh chóng nói: "Lên đi"
Phó Hàm và Ly Vân lúc này cũng từ trường học đi ra, thấy Khương Hi lên xe của Châu Nhiên, Phó Hàm bỗng nhiên ngây người nhìn chăm chăm vào chỗ họ.
Ly Vân lay người Phó Hàm, cô hỏi: "Anh sao thế?"
Phó Hàm nhanh chóng nhận thức lại, quay sang mỉm cười với Ly Vân: "Không sao, chúng ta đi thôi"
Ở nhà hàng, thấy Khương Hi ăn mặc xinh đẹp như vậy, Châu Nhiên ngây người nhìn chằm chằm vào cô.
Khương Hi nhận thấy ánh mắt của anh, cô khẽ hỏi: "Lạ lắm sao?"
Châu Nhiên ngưng nhìn, nhanh chóng nói: "Phải, đi ăn với tôi thôi có cần trưng diện vậy không?"
Khương Hi cáu kỉnh: "Anh không hiểu con gái bọn tôi đâu"
Châu Nhiên khẽ cười: "Đừng nói là cô đã sửa soạn trong nhà vệ sinh ở trường đấy nhé?"
Khương Hi nói: "Phải, tôi đã thay đồ ở trường"
Khi cả hai đang nói chuyện, trùng hợp là Phó Hàm và Ly Vân cũng đến cái nhà hàng này.
Khi cả hai bước vào, ánh mắt Phó Hàm và Khương Hi đã va vào nhau
Phó Hàm ngạc nhiên khi thấy họ, còn Khương Hi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Lúc sau, Khương Hi lên tiếng: "Tôi đi vệ sinh chút"
Châu Nhiên chỉ phản ứng ngắn ngọn: "Ừ"
Phó Hàm thấy Khương Hi rời khỏi bàn, anh cũng đứng dậy: "Anh đi vệ sinh nha" Anh nói với Ly Vân, sau đó cũng nhanh chóng bước đi.
Khương Hi lúc này vừa từ nhà vệ sinh nữ ra, đã bị Phó Hàm tóm gọn cánh tay
Theo phản xạ, cô định đưa tay còn lại đánh vào Phó Hàm, nhưng anh nhanh chóng lên tiếng: "Khương Hi, là anh mà"
Khương Hi cau mày: "Anh muốn gì nữa?"
Phó Hàm khẽ hỏi: "Em và tên đó hẹn hò rồi sao?"
Khương Hi hất tay Phó Hàm ra, tức giận nói: "Liên quan đến anh sao?"
Phó Hàm gãi gãi sau gáy: "Em ghét anh lắm à, thật ra anh không định lừa dối em đâu"
Khương Hi nhếch miệng cười: "Anh im đi, cút đi"
Chợt nghe thấy tiếng Châu Nhiên gọi Khương Hi từ xa, Phó Hàm nhanh chóng rời đi.
Khương Hi xoay người lại, đã nhìn thấy Châu Nhiên ở gần, anh hỏi: "Cô làm gì lâu vậy? Tôi tưởng cô bị làm sao không đấy"
Khương Hi rũ mắt: "Không sao, ăn no rồi, về thôi"
Châu Nhiên nhìn cô, thấy biểu cảm cô không vui, nhưng anh cũng không biết hỏi như thế nào nên cũng chỉ gật đầu.
Khi đang đi đến bãi đậu xe, Khương Hi nhớ lại câu nói của Phó Hàm
"Em và tên đó hẹn hò rồi sao?"
Đột nhiên cô lên tiếng: "Châu Nhiên"
Châu Nhiên đang đi trước, nghe tiếng cô gọi, anh xoay người lại nhìn, "Ừ?"
Khương Hi chậm rãi nói: "Anh có bạn gái chưa?"
Châu Nhiên nhướng mày: "Nếu có rồi thì cô nghĩ tôi lại đi ăn cùng cô gái khác sao?"
Khương Hi nhanh chóng nói: "Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi"
Châu Nhiên cúi đầu xuống, khuôn mặt anh nhìn đối diện cô, mỉm cười nói: "Chắc chắn cái gì?"
Khương Hi lập tức đỏ mặt, cô nhìn sang chỗ khác, ấp úng trả lời: "Không..tôi"
"Quý cô hống hách, tôi để ý, sao cứ gặp tôi là đỏ mặt thế?" Châu Nhiên trêu chọc
Khương Hi quay mắt sang đối diện, ánh mắt cô đụng ngay vào khuôn mặt của Châu Nhiên đang ở trước mặt mình.
Châu Nhiên nói thêm: "Cô thích tôi rồi sao? Nếu cô thích tôi thì cứ nói, tôi sẽ cân nhắc việc để cô theo đuổi"
"Nhưng tôi nói trước, từ trước đến nay tôi luôn có quy tắc là theo chủ nghĩa độc thân, nên có lẽ—" Anh ngưng nói một lúc, đưa đầu cúi đến gần, khẽ áp sát vào một bên tai cô và thì thầm: "Sẽ khó khăn lắm đấy."
Khương Hi mở to mắt ngạc nhiên, khuôn mặt và tai cô đỏ bừng như phát hoả, cô cáu kỉnh nhanh chóng đi lướt qua anh, đi nhanh về phía xe.
Châu Nhiên cười lên, sau đó cũng bắt đầu đi đến.
Vừa về đến nhà Khương Hi, cô nhanh chóng bước xuống xe, đi được vài bước đến cửa nhà. Bỗng nhiên cô xoay người quay lại, chạy đến xe anh mà đưa tay gõ vào cửa kính xe.
Châu Nhiên mở hạ kính xe, khẽ hỏi: "Để quên gì sao?"
Khương Hi mím môi, thẳng thừng nói: "Đúng, tôi có ý định theo đuổi anh, tôi không sợ khó khăn..vậy nên anh hãy cân nhắc". Sau đó cô nhanh chóng chạy vào nhà
Châu Nhiên ngây người, không biết phản ứng làm sao cho đúng. Lúc sau anh mới bình tĩnh lại, bắt đầu bật cười.
Khương Hi nằm trên giường, nhớ lại lời vừa nói với Châu Nhiên, cô đỏ mặt nhìn điện thoại, sau đó gõ gõ vào màn hình
【Ngủ ngon】
Châu Nhiên nhận thấy tin nhắn, khoé môi cong lên cười
【Đây là bước đầu theo đuổi?】
Khương Hi nheo mắt nhìn tin nhắn:【Đúng】
Châu Nhiên nhanh chóng trả lời:【Được, tôi sẽ cân nhắc, ngủ ngon!】
Khương Hi nhìn tin nhắn, hai má lại bắt đầu đỏ lên, Châu Nhiên bên này cũng nhìn chăm chăm vào đoạn tin nhắn của cả hai, trên miệng vẫn nở nụ cười.
Nhã Tịnh tức giận: "Khốn nạn!! Ngày mai mình sẽ bóp chết hắn ta"
Khương Hi khẽ nói: "Đừng làm lớn chuyện, mình muốn tự giải quyết"
Nhã Tịnh nhanh chóng hỏi: "Giải quyết bằng cách nào?"
Khương Hi mím môi, cô rũ mắt: "Mình vẫn chưa nghĩ ra, cũng trễ rồi, cậu ngủ sớm đi, bai bai."
Nhã Tịnh thở dài: "Cậu đừng khóc nhiều, biết chưa? Ngủ ngon"
Khương Hi trả lời: "Ừm ngủ ngon"
Cúp máy xong, lúc này vừa hay Hồng Di là mẹ của Khương Hi cũng gọi đến, thấy mẹ mình gọi, cô nhanh chóng bật máy
"Dạ?"
Hồng Di khẽ nói: "Con gái, hôm nào rảnh về nhà thăm ba mẹ nha, ba của con ông ấy nhớ con lắm rồi đấy, mẹ cũng nhớ"
Khương Hi khẽ nói: "Dạ, dạo này con bận quá, khi nào rảnh con sẽ về"
Hồng Di hỏi: "Con ở một mình có ổn không? Ăn uống có đủ không đó"
Khương Hi: "Con ổn mà mẹ, con lớn rồi chứ có còn nhỏ đâu mà, mẹ đừng lo"
Hồng Di khẽ nói: "Cái con bé này, con là con gái của mẹ, không lo cho con thì biết lo cho ai chứ?"
Khương Hi mỉm cười: "Ba đâu rồi mẹ?"
Hồng Di cười: "Ba của con ngủ sớm rồi, con cũng ngủ đi, mẹ chỉ gọi nói vậy thôi"
Khương Hi: "Dạ, mẹ ngủ ngon"
Hồng Di: "Con ngủ ngon"
Sau khi cúp máy, cô thẫn thờ suy nghĩ một lúc, sau đó lại nhìn xuống điện thoại bắt đầu lướt tìm kiếm gì đó.
Cuối cùng, màn hình ngưng lại ở wechat của Châu Nhiên.
Cô nheo mắt, khẽ gõ vào màn hình
Khương Hi:【Cảm ơn anh】
Châu Nhiên bên này đang pha cafe, thấy màn hình điện thoại sáng lên, anh đưa tay lấy xem thử, nhìn tin nhắn của Khương Hi, anh có chút ngạc nhiên.
Châu Nhiên:【Vì điều gì?】
Khương Hi nhìn thấy anh trả lời, cô vội nhắn lại
【Vì đã luôn giúp đỡ tôi..và cũng vì cái ôm hôm nay】
Châu Nhiên:【Chuyện nên làm】
Khương Hi:【Ngày mai anh rảnh không? Tôi mời anh đi ăn】
Châu Nhiên:【Được thôi】
Khương Hi:【Vậy sau khi tôi dạy học xong anh có thể đến đón tôi không?】
Châu Nhiên nhướng mày, anh nhìn tin nhắn, nhếch miệng cười sau đó trả lời
【Được】
Khương Hi nhìn tin nhắn, cô không nhắn thêm, sau đó để điện thoại sang một bên, nhanh chóng nằm xuống ngủ.
Buổi sáng, Khương Hi đến trường, vừa bước vào phòng giáo viên, đã thấy Ly Vân cũng có mặt ở đó.
Thầy Vũ vừa thấy Khương Hi, khẽ mỉm cười nói: "Cô Khương, đến đây chào giáo viên mới đi, cô ấy tên là Ly Vân, vừa xin vào dạy tiếng anh"
Khương Hi trầm mặt nhìn Ly Vân, cô không nói gì, sau đó đi đến thẳng chỗ bàn làm việc cạnh Nhã Tịnh.
Phó Hàm và thầy Vũ ngây người khi thấy biểu cảm đó của Khương Hi, chỉ có Ly Vân là vẫn giữ nguyên nụ cười đắt ý trên môi.
Thấy Khương Hi bực bội, Nhã Tịnh quay sang nói nhỏ: "Là cô ta sao?"
Khương Hi liếc sang nhìn Nhã Tịnh, chỉ gật đầu một cái.
Nhã Tịnh không hỏi thêm, cũng đem ánh mắt khó chịu mà nhìn Ly Vân và Phó Hàm.
Châu Nhiên đang ở quán bar, nghe có người đẩy cửa vào quán, anh giương mắt lên nhìn: "Chẳng phải bây giờ cô đáng ra phải ở trường sao?"
Hân Nghiêng vẻ mặt không vui đi đến chỗ anh: "Hôm nay em xin nghỉ một hôm" Cô im lặng một lúc, sau đó nói thêm: "Anh Châu Nhiên, em nghe nói anh từ mặt cả nhà họ Châu phải không?"
Châu Nhiên khó chịu hỏi: "Liên quan đến chuyện của cô à?"
Hân Nghiêng lo lắng hỏi: "Anh có thể nói chuyện với em hoan nghênh một tí được không?"
Châu Nhiên thờ ơ nói: "Tôi không hoan nghênh cô, làm ơn rời đi"
Hân Nghiêng cau mày, khẽ nói: "Em nghe nói anh và cô Khương có mối quan hệ gì đó phải không? Lần trước mọi người đều thấy anh đưa cô Khương đến trường"
Châu Nhiên trả lời cho có: "Không"
Hân Nghiêng khó chịu: "Nói với anh nhiều như vậy mà anh chỉ trả lời với em như cho qua thôi sao?"
Châu Nhiên cau mày: "Tôi đã bảo không muốn nói chuyện với cô cơ mà?"
Hân Nghiêng ngây người, cô bĩu môi, dậm chân một cái sau đó bực bội rời đi.
Đến giờ tan trường, xe Châu Nhiên đã đậu trước cổng trường học.
Các học sinh nhận thấy chiếc xe quen thuộc, ai nấy đều bắt đầu chỉ tay cười cười nói nhỏ với nhau.
Khương Hi trưng diện bằng một chiếc váy trễ vai đi đến gần chiếc xe, cô khẽ gõ vào cửa kính, kính sẽ dần dần hạ xuống, đã thấy Châu Nhiên có ngạc nhiên nhìn cô, Khương Hi khẽ lên tiếng: "Sao vậy?"
Châu Nhiên cáu kỉnh quay lại phía trước, nhanh chóng nói: "Lên đi"
Phó Hàm và Ly Vân lúc này cũng từ trường học đi ra, thấy Khương Hi lên xe của Châu Nhiên, Phó Hàm bỗng nhiên ngây người nhìn chăm chăm vào chỗ họ.
Ly Vân lay người Phó Hàm, cô hỏi: "Anh sao thế?"
Phó Hàm nhanh chóng nhận thức lại, quay sang mỉm cười với Ly Vân: "Không sao, chúng ta đi thôi"
Ở nhà hàng, thấy Khương Hi ăn mặc xinh đẹp như vậy, Châu Nhiên ngây người nhìn chằm chằm vào cô.
Khương Hi nhận thấy ánh mắt của anh, cô khẽ hỏi: "Lạ lắm sao?"
Châu Nhiên ngưng nhìn, nhanh chóng nói: "Phải, đi ăn với tôi thôi có cần trưng diện vậy không?"
Khương Hi cáu kỉnh: "Anh không hiểu con gái bọn tôi đâu"
Châu Nhiên khẽ cười: "Đừng nói là cô đã sửa soạn trong nhà vệ sinh ở trường đấy nhé?"
Khương Hi nói: "Phải, tôi đã thay đồ ở trường"
Khi cả hai đang nói chuyện, trùng hợp là Phó Hàm và Ly Vân cũng đến cái nhà hàng này.
Khi cả hai bước vào, ánh mắt Phó Hàm và Khương Hi đã va vào nhau
Phó Hàm ngạc nhiên khi thấy họ, còn Khương Hi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Lúc sau, Khương Hi lên tiếng: "Tôi đi vệ sinh chút"
Châu Nhiên chỉ phản ứng ngắn ngọn: "Ừ"
Phó Hàm thấy Khương Hi rời khỏi bàn, anh cũng đứng dậy: "Anh đi vệ sinh nha" Anh nói với Ly Vân, sau đó cũng nhanh chóng bước đi.
Khương Hi lúc này vừa từ nhà vệ sinh nữ ra, đã bị Phó Hàm tóm gọn cánh tay
Theo phản xạ, cô định đưa tay còn lại đánh vào Phó Hàm, nhưng anh nhanh chóng lên tiếng: "Khương Hi, là anh mà"
Khương Hi cau mày: "Anh muốn gì nữa?"
Phó Hàm khẽ hỏi: "Em và tên đó hẹn hò rồi sao?"
Khương Hi hất tay Phó Hàm ra, tức giận nói: "Liên quan đến anh sao?"
Phó Hàm gãi gãi sau gáy: "Em ghét anh lắm à, thật ra anh không định lừa dối em đâu"
Khương Hi nhếch miệng cười: "Anh im đi, cút đi"
Chợt nghe thấy tiếng Châu Nhiên gọi Khương Hi từ xa, Phó Hàm nhanh chóng rời đi.
Khương Hi xoay người lại, đã nhìn thấy Châu Nhiên ở gần, anh hỏi: "Cô làm gì lâu vậy? Tôi tưởng cô bị làm sao không đấy"
Khương Hi rũ mắt: "Không sao, ăn no rồi, về thôi"
Châu Nhiên nhìn cô, thấy biểu cảm cô không vui, nhưng anh cũng không biết hỏi như thế nào nên cũng chỉ gật đầu.
Khi đang đi đến bãi đậu xe, Khương Hi nhớ lại câu nói của Phó Hàm
"Em và tên đó hẹn hò rồi sao?"
Đột nhiên cô lên tiếng: "Châu Nhiên"
Châu Nhiên đang đi trước, nghe tiếng cô gọi, anh xoay người lại nhìn, "Ừ?"
Khương Hi chậm rãi nói: "Anh có bạn gái chưa?"
Châu Nhiên nhướng mày: "Nếu có rồi thì cô nghĩ tôi lại đi ăn cùng cô gái khác sao?"
Khương Hi nhanh chóng nói: "Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi"
Châu Nhiên cúi đầu xuống, khuôn mặt anh nhìn đối diện cô, mỉm cười nói: "Chắc chắn cái gì?"
Khương Hi lập tức đỏ mặt, cô nhìn sang chỗ khác, ấp úng trả lời: "Không..tôi"
"Quý cô hống hách, tôi để ý, sao cứ gặp tôi là đỏ mặt thế?" Châu Nhiên trêu chọc
Khương Hi quay mắt sang đối diện, ánh mắt cô đụng ngay vào khuôn mặt của Châu Nhiên đang ở trước mặt mình.
Châu Nhiên nói thêm: "Cô thích tôi rồi sao? Nếu cô thích tôi thì cứ nói, tôi sẽ cân nhắc việc để cô theo đuổi"
"Nhưng tôi nói trước, từ trước đến nay tôi luôn có quy tắc là theo chủ nghĩa độc thân, nên có lẽ—" Anh ngưng nói một lúc, đưa đầu cúi đến gần, khẽ áp sát vào một bên tai cô và thì thầm: "Sẽ khó khăn lắm đấy."
Khương Hi mở to mắt ngạc nhiên, khuôn mặt và tai cô đỏ bừng như phát hoả, cô cáu kỉnh nhanh chóng đi lướt qua anh, đi nhanh về phía xe.
Châu Nhiên cười lên, sau đó cũng bắt đầu đi đến.
Vừa về đến nhà Khương Hi, cô nhanh chóng bước xuống xe, đi được vài bước đến cửa nhà. Bỗng nhiên cô xoay người quay lại, chạy đến xe anh mà đưa tay gõ vào cửa kính xe.
Châu Nhiên mở hạ kính xe, khẽ hỏi: "Để quên gì sao?"
Khương Hi mím môi, thẳng thừng nói: "Đúng, tôi có ý định theo đuổi anh, tôi không sợ khó khăn..vậy nên anh hãy cân nhắc". Sau đó cô nhanh chóng chạy vào nhà
Châu Nhiên ngây người, không biết phản ứng làm sao cho đúng. Lúc sau anh mới bình tĩnh lại, bắt đầu bật cười.
Khương Hi nằm trên giường, nhớ lại lời vừa nói với Châu Nhiên, cô đỏ mặt nhìn điện thoại, sau đó gõ gõ vào màn hình
【Ngủ ngon】
Châu Nhiên nhận thấy tin nhắn, khoé môi cong lên cười
【Đây là bước đầu theo đuổi?】
Khương Hi nheo mắt nhìn tin nhắn:【Đúng】
Châu Nhiên nhanh chóng trả lời:【Được, tôi sẽ cân nhắc, ngủ ngon!】
Khương Hi nhìn tin nhắn, hai má lại bắt đầu đỏ lên, Châu Nhiên bên này cũng nhìn chăm chăm vào đoạn tin nhắn của cả hai, trên miệng vẫn nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất