Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 109: Xá Thân Trận
Máu trào ra, xiêm y màu đỏ cũng không thể che giấu vết máu sậm màu kia.
Con ngươi Sở Mộ Vân co lại, hắn tránh mắng: "Thẩm Thủy Yên!"
Trong trạng thái tỉnh táo, hắn chưa từng gọi họ tên đầy đủ của Thẩm Thủy Yên bằng giọng điệu như vậy. Vì vậy khi nghe thấy, trong mắt Thẩm Thủy Yên tràn ngập kinh ngạc.
Sở Mộ Vân vội vàng chạy tới, nhìn Tạ Thiên Lan suy yếu, hốc mắt hắn lập tức đỏ ửng: "Dừng lại!"
Lời này là nói với Thẩm Thủy Yên.
Trường kiếm màu vàng là do Phù Lục Thuật biến thành, không phải là vật thật, nhưng so với vật thật còn hung tàn hơn nhiều. Bùa chú hóa thành kiếm lợi hại hơn so với kiếm thật thương thật, bởi vì thứ đâm vào là sức mạnh của Thẩm Thủy Yên. Y phá tan phòng ngự của Tạ Thiên Lan, nếu tiếp tục đâm sâu vào thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá hoại từ trong ra ngoài, cuối cùng là cái chết.
Thẩm Thủy Yên không cử động, y nhìn Sở Mộ Vân, giọng nói lạnh lẽo: "A Vân, ngươi quên y ép buộc, nhục nhã, tra tấn ngươi như thế nào sao?"
Sở Mộ Vân ngẩn ra.
Giọng Thẩm Thủy Yên bất giác tăng âm lượng: "Bốn năm nay ngươi coi y là ta, ngươi nhìn y cũng là nhìn ta. Từ trước đến nay ngươi chưa từng thích y, người ngươi thích là ta!"
Y hét lên như vậy nhưng ba người đều cảm thấy tổn thương.
Tạ Thiên Lan biết lời Thẩm Thủy Yên nói là sự thật.
Thẩm Thủy Yên lại không tin những gì mình vừa nói.
Sở Mộ Vân biết Thẩm Thủy Yên nói đúng một nửa, sai một nửa.
Nhưng bây giờ hắn không thể chọc giận y: "Tiểu Yên, nghe lời ta.... dừng lại, đừng..."
"A Vân" Đôi mắt Thẩm Thủy Yên tối đen, trong lòng y đang gào thét điên cuồng nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh. Y nhìn chằm chằm Sở Mộ Vân, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc: "Ta giúp ngươi báo thù được không? Ngươi đã nói ngươi hận y, muốn giết y, bây giờ... ta giúp ngươi giết y."
Đau đớn trong mắt Sở Mộ Vân gần như tràn ra ngoài, giọng hắn run rẩy: "Tiểu Yên, thả y ra. Từ nay ta sẽ không bao giờ gặp lại y nữa, ta và Tạ Thiên Lan..."
"Đủ rồi!" Tạ Thiên Lan ngắt lời Sở Mộ Vân.
Y rõ ràng đang ở bờ vực cái chết nhưng dáng vẻ lại vô cùng bình tĩnh.
Tình huống này rất kì lạ, giống như y và Thẩm Thủy Yên đang thay đổi vị trí.
Người cầm kiếm lại như sắp phát điên, người sắp chết lại vô cùng bình tĩnh.
Tạ Thiên Lan không nhìn Sở Mộ Vân, quay lại nhìn chằm chằm Thẩm Thủy Yên: "Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu ta còn sống thì sẽ có ngày ta đoạt lại hắn."
Lời này chọc giận Thẩm Thủy Yên hoàn toàn.
Sở Mộ Vân muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
Ánh sáng vàng chiếu sáng cả bầu trời, Thẩm Thủy Yên dùng hết sức lực, mang theo phẫn nộ và hận thù vào một đòn trí mạng, đủ để hủy diệt trời đất.
Tạ Thiên Lan không thể chịu đựng được.
Có tuổi thọ sánh ngang với trời đất nhưng y không phải là thần.
Ánh sáng vàng chói mắt tan đi, dưới bầu trời đột nhiên âm u là nam nhân hồng y hơi cúi đầu.
Y vẫn đứng thẳng, máu chảy đầy đất, kéo dài giống như vạt áo, kéo ra sự tuyệt vọng và bi thương sâu nặng.
Tạ Thiên Lan muốn chết.
Vì không có được Sở Mộ Vân nên lựa chọn cái chết?
Không....
Vì muốn có được, muốn đến mức không từ thủ đoạn nếu còn sống.
Linh: "Dâm dục.... Dâm dục y..."
Sở Mộ Vân: "Ta sẽ không để y chết."
Linh: "..."
Sở Mộ Vân khẽ thở dài: "Nhìn không được thì phong bế giác quan đi."
Linh: QAQ!
Khung cảnh như bị đóng băng, tiếng thở dốc dường như biến mất.
Thẩm Thủy Yên lạnh lùng đứng đó, nhìn Tạ Thiên Lan đã không còn sức sống.
Cơ thể Sở Mộ Vân run rẩy, mất rất nhiều sức mới có thể đi qua. Hắn vươn tay nhưng lại không có dũng khí chạm vào y.
Tạ Thiên Lan ... đã chết.
Người đã mang tới tai họa lớn cho hắn, tra tấn hắn vô số lần, sau đó lại cho hắn nửa sinh mệnh, cho hắn bốn năm đẹp đẽ, cho hắn tình cảm đã chết....
Cuối cùng Sở Mộ Vân cũng chạm vào y, bàn tay dính nhớp khiến hốc mắt đỏ ửng của hắn trào ra nước mắt.
Nỗi bi thương quanh quẩn trong trái tim, bởi vì quá đau đớn nên hắn không nói được gì, yết hầu như bị bóp nghẹt, không thể phát ra cũng không thể thở được.
Cảm giác hít thở không thông khiến sắc mặt Sở Mộ Vân tái nhợt, hắn ôm Tạ Thiên Lan vào lòng. Cơ thể của y đã hoàn toàn lạnh lẽo và cứng ngắc...
Nam nhân hồng y yên lặng dựa vào vai Sở Mộ Vân, mái tóc lạnh như tơ lụa, làn da trắng nõn mất đi ánh sáng, hiện ra màu xanh xám chết chóc, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng giương giờ cụp xuống, che khuất phong hoa vô hạn, khiến Sở Mộ Vân không thể nhìn thấy màu sắc trong đó nữa.
Có những tình cảm chỉ nhận ra khi đánh mất.
Hành động của Sở Mộ Vân khiến Thẩm Thủy Yên nhíu chặt mày. Y đi về phía trước, mở miệng gọi: "A Vân."
Sở Mộ Vân bỗng nhiên mở miệng: "Đừng tới đây."
Thẩm Thủy Yên sững sờ, không dám cử động.
Sở Mộ Vân không nhìn y, hắn cúi đầu, hôn nhẹ xuống đôi môi đã mất đi độ ấm của Tạ Thiên Lan.
Đồng tử Thẩm Thủy Yên co lại, bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên.
Sở Mộ Vân lập tức bình tĩnh lại, hắn nhìn Thẩm Thủy Yên, khóe miệng hơi hạ xuống: "Xin lỗi, ta không thể để y chết."
Thẩm Thủy Yên vội vàng nói: "Tại sao? A Vân, y đã làm nhiều chuyện sai như vậy, y hại ngươi..."
Sở Mộ Vân lắc đầu, nước mắt hắn như hạt châu tuôn xuống, giọng nói vẫn duy trì sự bình tĩnh chưa từng có: "Y không thể chết được, y không thể chết như vậy..."
Thẩm Thủy Yên có thể hiểu nhưng y không muốn hiểu, y chỉ muốn đoạt lại Sở Mộ Vân.
Mà lúc này Sở Mộ Vân lại giơ tay, ánh sáng xanh đánh úp về phía Thẩm Thủy Yên. Thẩm Thủy Yên chưa từng đề phòng hắn nên lập tức trúng chiêu.
"A Vân?" Thẩm Thủy Yên bị nhốt hơi nheo mắt lại.
Sở Mộ Vân mỉm cười với y: "Xin lỗi tiểu Yên, là ta... phụ ngươi."
Hắn nói xong liền cắt cổ tay mình, một lượng lớn máu điên cuồng trào ra, giống như dòng suối nhỏ chảy đầy đất, trận pháp đã sớm thành hình lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực.
Xá Thân Trận.
Đây là trận pháp hoàn mỹ hắn thỉnh giáo Mạc Cửu Thiều mới vẽ ra được.
Thật ra nó không hề phức tạp, cứ là người thông hiểu trận pháp thì đều biết. Nhưng biết cũng không có nghĩa là dùng được.
Bởi vì... trả giá quá lớn.
Muốn càng nhiều thì trả giá càng nhiều.
Sở Mộ Vân muốn Tạ Thiên Lan sống lại.
Nhưng sinh mệnh của Tạ Thiên Lan quá khổng lồ. Muốn người như vậy sống lại, không ai có thể tưởng tượng sẽ phải trả giá những gì.
Chỉ đơn giản là lấy mạng đổi mạng thì không thể nào đủ.
Sở Mộ Vân cần phải trả một cái giá lớn hơn nhiều... Mà hắn cần trả giá thứ gì thì ngay cả hắn cũng không quyết định được.
Thẩm Thủy Yên nhận ra hắn đang làm gì, lập tức như phát điên muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích.
Nhưng đợi đến khi y có thể thoát ra thì đã quá muộn.
Xá Thân Trận hoàn thành, Sở Mộ Vân cứu sống Tạ Thiên Lan.
Thứ hắn phải trả giá là: Sinh mệnh và truyền thừa đoạn tuyệt tình ái.
Con ngươi Sở Mộ Vân co lại, hắn tránh mắng: "Thẩm Thủy Yên!"
Trong trạng thái tỉnh táo, hắn chưa từng gọi họ tên đầy đủ của Thẩm Thủy Yên bằng giọng điệu như vậy. Vì vậy khi nghe thấy, trong mắt Thẩm Thủy Yên tràn ngập kinh ngạc.
Sở Mộ Vân vội vàng chạy tới, nhìn Tạ Thiên Lan suy yếu, hốc mắt hắn lập tức đỏ ửng: "Dừng lại!"
Lời này là nói với Thẩm Thủy Yên.
Trường kiếm màu vàng là do Phù Lục Thuật biến thành, không phải là vật thật, nhưng so với vật thật còn hung tàn hơn nhiều. Bùa chú hóa thành kiếm lợi hại hơn so với kiếm thật thương thật, bởi vì thứ đâm vào là sức mạnh của Thẩm Thủy Yên. Y phá tan phòng ngự của Tạ Thiên Lan, nếu tiếp tục đâm sâu vào thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá hoại từ trong ra ngoài, cuối cùng là cái chết.
Thẩm Thủy Yên không cử động, y nhìn Sở Mộ Vân, giọng nói lạnh lẽo: "A Vân, ngươi quên y ép buộc, nhục nhã, tra tấn ngươi như thế nào sao?"
Sở Mộ Vân ngẩn ra.
Giọng Thẩm Thủy Yên bất giác tăng âm lượng: "Bốn năm nay ngươi coi y là ta, ngươi nhìn y cũng là nhìn ta. Từ trước đến nay ngươi chưa từng thích y, người ngươi thích là ta!"
Y hét lên như vậy nhưng ba người đều cảm thấy tổn thương.
Tạ Thiên Lan biết lời Thẩm Thủy Yên nói là sự thật.
Thẩm Thủy Yên lại không tin những gì mình vừa nói.
Sở Mộ Vân biết Thẩm Thủy Yên nói đúng một nửa, sai một nửa.
Nhưng bây giờ hắn không thể chọc giận y: "Tiểu Yên, nghe lời ta.... dừng lại, đừng..."
"A Vân" Đôi mắt Thẩm Thủy Yên tối đen, trong lòng y đang gào thét điên cuồng nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh. Y nhìn chằm chằm Sở Mộ Vân, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc: "Ta giúp ngươi báo thù được không? Ngươi đã nói ngươi hận y, muốn giết y, bây giờ... ta giúp ngươi giết y."
Đau đớn trong mắt Sở Mộ Vân gần như tràn ra ngoài, giọng hắn run rẩy: "Tiểu Yên, thả y ra. Từ nay ta sẽ không bao giờ gặp lại y nữa, ta và Tạ Thiên Lan..."
"Đủ rồi!" Tạ Thiên Lan ngắt lời Sở Mộ Vân.
Y rõ ràng đang ở bờ vực cái chết nhưng dáng vẻ lại vô cùng bình tĩnh.
Tình huống này rất kì lạ, giống như y và Thẩm Thủy Yên đang thay đổi vị trí.
Người cầm kiếm lại như sắp phát điên, người sắp chết lại vô cùng bình tĩnh.
Tạ Thiên Lan không nhìn Sở Mộ Vân, quay lại nhìn chằm chằm Thẩm Thủy Yên: "Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu ta còn sống thì sẽ có ngày ta đoạt lại hắn."
Lời này chọc giận Thẩm Thủy Yên hoàn toàn.
Sở Mộ Vân muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
Ánh sáng vàng chiếu sáng cả bầu trời, Thẩm Thủy Yên dùng hết sức lực, mang theo phẫn nộ và hận thù vào một đòn trí mạng, đủ để hủy diệt trời đất.
Tạ Thiên Lan không thể chịu đựng được.
Có tuổi thọ sánh ngang với trời đất nhưng y không phải là thần.
Ánh sáng vàng chói mắt tan đi, dưới bầu trời đột nhiên âm u là nam nhân hồng y hơi cúi đầu.
Y vẫn đứng thẳng, máu chảy đầy đất, kéo dài giống như vạt áo, kéo ra sự tuyệt vọng và bi thương sâu nặng.
Tạ Thiên Lan muốn chết.
Vì không có được Sở Mộ Vân nên lựa chọn cái chết?
Không....
Vì muốn có được, muốn đến mức không từ thủ đoạn nếu còn sống.
Linh: "Dâm dục.... Dâm dục y..."
Sở Mộ Vân: "Ta sẽ không để y chết."
Linh: "..."
Sở Mộ Vân khẽ thở dài: "Nhìn không được thì phong bế giác quan đi."
Linh: QAQ!
Khung cảnh như bị đóng băng, tiếng thở dốc dường như biến mất.
Thẩm Thủy Yên lạnh lùng đứng đó, nhìn Tạ Thiên Lan đã không còn sức sống.
Cơ thể Sở Mộ Vân run rẩy, mất rất nhiều sức mới có thể đi qua. Hắn vươn tay nhưng lại không có dũng khí chạm vào y.
Tạ Thiên Lan ... đã chết.
Người đã mang tới tai họa lớn cho hắn, tra tấn hắn vô số lần, sau đó lại cho hắn nửa sinh mệnh, cho hắn bốn năm đẹp đẽ, cho hắn tình cảm đã chết....
Cuối cùng Sở Mộ Vân cũng chạm vào y, bàn tay dính nhớp khiến hốc mắt đỏ ửng của hắn trào ra nước mắt.
Nỗi bi thương quanh quẩn trong trái tim, bởi vì quá đau đớn nên hắn không nói được gì, yết hầu như bị bóp nghẹt, không thể phát ra cũng không thể thở được.
Cảm giác hít thở không thông khiến sắc mặt Sở Mộ Vân tái nhợt, hắn ôm Tạ Thiên Lan vào lòng. Cơ thể của y đã hoàn toàn lạnh lẽo và cứng ngắc...
Nam nhân hồng y yên lặng dựa vào vai Sở Mộ Vân, mái tóc lạnh như tơ lụa, làn da trắng nõn mất đi ánh sáng, hiện ra màu xanh xám chết chóc, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng giương giờ cụp xuống, che khuất phong hoa vô hạn, khiến Sở Mộ Vân không thể nhìn thấy màu sắc trong đó nữa.
Có những tình cảm chỉ nhận ra khi đánh mất.
Hành động của Sở Mộ Vân khiến Thẩm Thủy Yên nhíu chặt mày. Y đi về phía trước, mở miệng gọi: "A Vân."
Sở Mộ Vân bỗng nhiên mở miệng: "Đừng tới đây."
Thẩm Thủy Yên sững sờ, không dám cử động.
Sở Mộ Vân không nhìn y, hắn cúi đầu, hôn nhẹ xuống đôi môi đã mất đi độ ấm của Tạ Thiên Lan.
Đồng tử Thẩm Thủy Yên co lại, bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên.
Sở Mộ Vân lập tức bình tĩnh lại, hắn nhìn Thẩm Thủy Yên, khóe miệng hơi hạ xuống: "Xin lỗi, ta không thể để y chết."
Thẩm Thủy Yên vội vàng nói: "Tại sao? A Vân, y đã làm nhiều chuyện sai như vậy, y hại ngươi..."
Sở Mộ Vân lắc đầu, nước mắt hắn như hạt châu tuôn xuống, giọng nói vẫn duy trì sự bình tĩnh chưa từng có: "Y không thể chết được, y không thể chết như vậy..."
Thẩm Thủy Yên có thể hiểu nhưng y không muốn hiểu, y chỉ muốn đoạt lại Sở Mộ Vân.
Mà lúc này Sở Mộ Vân lại giơ tay, ánh sáng xanh đánh úp về phía Thẩm Thủy Yên. Thẩm Thủy Yên chưa từng đề phòng hắn nên lập tức trúng chiêu.
"A Vân?" Thẩm Thủy Yên bị nhốt hơi nheo mắt lại.
Sở Mộ Vân mỉm cười với y: "Xin lỗi tiểu Yên, là ta... phụ ngươi."
Hắn nói xong liền cắt cổ tay mình, một lượng lớn máu điên cuồng trào ra, giống như dòng suối nhỏ chảy đầy đất, trận pháp đã sớm thành hình lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực.
Xá Thân Trận.
Đây là trận pháp hoàn mỹ hắn thỉnh giáo Mạc Cửu Thiều mới vẽ ra được.
Thật ra nó không hề phức tạp, cứ là người thông hiểu trận pháp thì đều biết. Nhưng biết cũng không có nghĩa là dùng được.
Bởi vì... trả giá quá lớn.
Muốn càng nhiều thì trả giá càng nhiều.
Sở Mộ Vân muốn Tạ Thiên Lan sống lại.
Nhưng sinh mệnh của Tạ Thiên Lan quá khổng lồ. Muốn người như vậy sống lại, không ai có thể tưởng tượng sẽ phải trả giá những gì.
Chỉ đơn giản là lấy mạng đổi mạng thì không thể nào đủ.
Sở Mộ Vân cần phải trả một cái giá lớn hơn nhiều... Mà hắn cần trả giá thứ gì thì ngay cả hắn cũng không quyết định được.
Thẩm Thủy Yên nhận ra hắn đang làm gì, lập tức như phát điên muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích.
Nhưng đợi đến khi y có thể thoát ra thì đã quá muộn.
Xá Thân Trận hoàn thành, Sở Mộ Vân cứu sống Tạ Thiên Lan.
Thứ hắn phải trả giá là: Sinh mệnh và truyền thừa đoạn tuyệt tình ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất