Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 89: Không muốn làm
Chuyện đã xảy ra cũng cần thời gian tiếp thu; muốn giải trừ khúc mắc cũng cần phải tin tưởng lẫn nhau.
Sở Mộ Vân an ủi mình như vậy mà thả lỏng tâm trạng.
Tuy không cùng y thân mật nhưng Thẩm Thủy Yên thật sự đã thay đổi rất nhiều. Y không giam cầm Sở Mộ Vân, không hạn chế hoạt động của hắn, càng không phong ấn tu vi của hắn.
Đừng nói là Thiên Lâm Cung, cho dù hắn muốn đi đâu y cũng không ngăn cản.
Nhưng Sở Mộ Vân lại không đi đâu, hắn chỉ đi xung quanh tẩm điện, hồ sau núi, phòng bếp và vài nơi khác.
Thật ra Thẩm Thủy Yên đã tích cốc từ lâu nên không cần ăn uống. Nhưng giống như chấp niệm của Thẩm Thủy Yên với hắn, y chưa bao giờ thay đổi thói quen thích ăn cá.
Sở Mộ Vân cũng rất vui vẻ chăm sóc Thẩm Thủy Yên.
Nếu như ngày tháng trôi qua yên bình như vậy cũng không tệ, thế nhưng bảy ngày sau Sở Mộ Vân lại phát hiện ra thân thể bất thường.
Cảm giác xao động quen thuộc kia lại xuất hiện, tuy không mãnh liệt như trước nhưng cũng khó mà chịu được.
Lúc này Sở Mộ Vân mới nhận ra, dù diệt Mị thú thì thân thể hắn vẫn có kỳ phát tình. Hắn cần phải làm tình, tuy nhiên không còn chuyện không phải Tạ Thiên Lan thì không được.
Hắn có thể làm với Thẩm Thủy Yên. Như vậy có thể giả quyết được vấn đề này.
Nhưng...... Thẩm Thủy Yên không muốn làm với hắn.
Sở Mộ Vân cau mày, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Mấy ngày nay hắn đã ám chỉ rất nhiều lần nhưng Thẩm Thủy Yên luôn uyển chuyển từ chối. Sở Mộ Vân cũng không ngốc, đương nhiên biết y không muốn chạm vào mình.
Tuy nhắc nhở mình đừng nghĩ nhiều nhưng hắn cũng không có dũng khí đi ám chỉ.
Nếu không làm..... thì kỳ phát tình phải làm sao bây giờ?
Sở Mộ Vân rất mờ mịt nhưng trong lòng lại xuất hiện ý niệm thống khổ: Không thể để Thẩm Thủy Yên biết đến kỳ phát tình, tuyệt đối không thể...... Nếu y biết, y chắc chắn sẽ nghĩ dù không có Mị thú, mình cũng không giữ mình được, không ngăn được sự dụ dỗ của Tạ Thiên Lan.....
Đây là cái gai đâm ở trong lòng hai người. Bởi vì không nói, không chia sẻ nên nó càng ngày càng sắc nhọn. Chỉ cần thở cũng sẽ bị nó đâm vào, nhận lấy thống khổ mãnh liệt.
Tính Sở Mộ Vân vốn rất nhẫn nại, cho nên lần này hắn cũng chọn nhẫn nại.
Mỗi ngày gặp Thẩm Thủy Yên đều mong y sẽ ở lại vào ban đêm...... Tuy nhiên mỗi lần mong chờ lại là một lần thất vọng.
Hắn không nhắc đến chuyện này Thẩm Thủy Yên cũng rất mừng. Mỗi ngày y đều từ chối theo những cách khác nhau nhưng vẻ mặt Sở Mộ Vân càng ngày càng không ổn.
Hắn bắt đầu thất thần, không nhìn Thẩm Thủy Yên mà thường tự sa vào thế giới của chính mình. Nơi mà Thẩm Thủy Yên không thể đến.
Thẩm Thủy Yên đã nhận ra sự khác thường của hắn nhưng y lại giả vờ như không thấy, chỉ kiên nhẫn đối xử với hắn ngày càng tốt. Giống như bồi thường cho những sai lầm trước, liều mạng dùng cuộc sống dịu dàng như vậy gọi hắn trở về, gọi A Vân chỉ yêu mình y, trong mắt trong lòng chỉ có y.
Linh bảo bảo: "Cảm động quá, ta sắp bị Tham lam làm cảm động đến khóc."
Sở Mộ Vân: “……”
Linh: “(w).”
Sở Mộ Vân biết lời Linh bảo bảo cũng giống như nước trong, không chút bụi bẩn. Nhưng hắn không nhịn được mà tưởng tượng......
Nếu người Thẩm Thủy Yên gặp được là Linh bảo bảo, có lẽ...... ừm.....nhất định hai người sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, hơn nữa còn là loại hạnh phúc nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Cho dù Tham lam không hiểu tình yêu là gì nhưng y sẽ vì sự cố chấp mà tuyệt đối chung tình. Còn Linh bảo bảo đơn thuần sẽ không phát hiện ra chân tướng, chỉ biết rằng mình được yêu, đơn thuần dùng tình cảm báo đáp y. Mà điều này sẽ lấy được lòng Tham lam, một cuộc sống hoàn mỹ tiếp tục......
Tưởng tượng cảnh tượng này, Sở tổng cảm thấy...... Mình không cẩn thận sa chân vào tà giáo rồi ==!
Không có Mị thú quấy phá, với sự chịu đựng của Sở Mộ Vân cũng qua được mười ngày.
Nhưng rất nhanh đã đến giới hạn. Dục vọng ảnh hưởng đến lý trí, cho dù hắn đè nén như thế nào cũng không thể chịu đựng được mãi.
Đặc biệt người yêu còn ở bên cạnh. Cơ thể đã quen với tình dục..... phải nhịn xuống, mỗi đêm trôi qua lại là tra tấn vô tận.
Dường như..... trở lại thời gian bị Mị thú khống chế,
Sở Mộ Vân nghĩ đến đây liền run rẩy. Hắn nhịn không nổi, hắn cần làm tình, hắn không muốn trở lại tháng ngày đáng sợ kia.
Buổi tối khi Thẩm Thủy Yên trở về, Sở Mộ Vân liền chủ động hôn y. Bờ môi của hắn rất nóng, vì động dục mà hắn càng nhiệt tình. Hiếm khi hắn chủ động như vậy, Thẩm Thủy Yên lập tức bị gợi lên dục vọng. Y đè gáy Sở Mộ Vân xuống, làm nụ hôn này thêm triền miên.
Môi lưỡi giao triền đối với Sở Mộ Vân mà nói giống như giọt nước bên môi người hành lữ trên sa mạc, không những không giả được cơn khát mà càng thêm khát vọng, mong muốn được nhiều hơn.
Sở Mộ Vân không hề thỏa mãn với một nụ hôn, hai tay hắn bắt đầu lộn xộn. Thẩm Thủy Yên bị quyến rũ hoàn toàn, y cũng đã nhịn rất lâu, lí trí cũng đã sắp sụp đổ.
Quần áo hai người rơi xuống, Thẩm Thủy Yên đè hắn ra. Lúc y hôn xuống ngực hắn thì trong đầu y như có một dòng nước ùa vào. Y đột nhiên dừng lại.
Sở Mộ Vân khó chịu nhìn y: "Tiểu Yên."
Thẩm Thủy Yên ép mình ngừng lại. Cảm giác này rất khó chịu nên sắc mặt y rất khó nhìn, dường như có chút tức giận.
Sở Mộ Vân nhìn thấy liền giống như bị tạt một thùng nước lạnh.
Thẩm Thủy Yên thở dốc, từ trên người hắn đứng lên. Y yên lặng mặc quần áo xong cũng không dám nhìn hắn, không nói gì. Y sợ mình làm hắn bị thương cho nên chỉ im lặng rời đi.
Nhưng trong mắt Sở Mộ Vân thì trái tim như bị nghiền nát.
Đây là ý gì?
Sở Mộ Vân không biết, nhưng hắn có thể khẳng định: Đây không phải là dáng vẻ thích một người.
Thẩm Thủy Yên thật sự còn thích hắn sao?
Sở Mộ Vân cảm thấy mình không có tư cách hỏi vấn đề này. Đáp án nhận được có lẽ chỉ có đau đớn.
Hắn bất lực nằm xuống, quần áo lộn xộn, trên mặt ửng hồng bất thường, đáy mắt lại tuyệt vọng, thống khổ.
Nằm như vậy khoảng mười lăm phút, Sở Mộ Vân đột nhiên đứng dậy. Hắn nhịn không được, hắn muốn biết đáp án. Nếu thích thì ở bên nhau, nếu không thích thì hắn sẽ không dây dưa với y nữa!
Hắn muốn hỏi rõ ràng!
Sở Mộ Vân khoác hờ áo khoác, đi sang phòng bên cạnh. Bên trong không một bóng người.
Sở Mộ Vân nhíu mày, tiếp tục đi ra bên ngoài.
Hắn rất nhanh đã không chịu được, cơ thể phát tình giống như dã thú không có lý trí, chỉ muốn được lấp đầy, thỏa mãn.
Trong đêm lạnh, hắn càng đi càng nóng. Mạch máu xao động làm hắn không đứng vững.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người thon dài.
Sở Mộ Vân an ủi mình như vậy mà thả lỏng tâm trạng.
Tuy không cùng y thân mật nhưng Thẩm Thủy Yên thật sự đã thay đổi rất nhiều. Y không giam cầm Sở Mộ Vân, không hạn chế hoạt động của hắn, càng không phong ấn tu vi của hắn.
Đừng nói là Thiên Lâm Cung, cho dù hắn muốn đi đâu y cũng không ngăn cản.
Nhưng Sở Mộ Vân lại không đi đâu, hắn chỉ đi xung quanh tẩm điện, hồ sau núi, phòng bếp và vài nơi khác.
Thật ra Thẩm Thủy Yên đã tích cốc từ lâu nên không cần ăn uống. Nhưng giống như chấp niệm của Thẩm Thủy Yên với hắn, y chưa bao giờ thay đổi thói quen thích ăn cá.
Sở Mộ Vân cũng rất vui vẻ chăm sóc Thẩm Thủy Yên.
Nếu như ngày tháng trôi qua yên bình như vậy cũng không tệ, thế nhưng bảy ngày sau Sở Mộ Vân lại phát hiện ra thân thể bất thường.
Cảm giác xao động quen thuộc kia lại xuất hiện, tuy không mãnh liệt như trước nhưng cũng khó mà chịu được.
Lúc này Sở Mộ Vân mới nhận ra, dù diệt Mị thú thì thân thể hắn vẫn có kỳ phát tình. Hắn cần phải làm tình, tuy nhiên không còn chuyện không phải Tạ Thiên Lan thì không được.
Hắn có thể làm với Thẩm Thủy Yên. Như vậy có thể giả quyết được vấn đề này.
Nhưng...... Thẩm Thủy Yên không muốn làm với hắn.
Sở Mộ Vân cau mày, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Mấy ngày nay hắn đã ám chỉ rất nhiều lần nhưng Thẩm Thủy Yên luôn uyển chuyển từ chối. Sở Mộ Vân cũng không ngốc, đương nhiên biết y không muốn chạm vào mình.
Tuy nhắc nhở mình đừng nghĩ nhiều nhưng hắn cũng không có dũng khí đi ám chỉ.
Nếu không làm..... thì kỳ phát tình phải làm sao bây giờ?
Sở Mộ Vân rất mờ mịt nhưng trong lòng lại xuất hiện ý niệm thống khổ: Không thể để Thẩm Thủy Yên biết đến kỳ phát tình, tuyệt đối không thể...... Nếu y biết, y chắc chắn sẽ nghĩ dù không có Mị thú, mình cũng không giữ mình được, không ngăn được sự dụ dỗ của Tạ Thiên Lan.....
Đây là cái gai đâm ở trong lòng hai người. Bởi vì không nói, không chia sẻ nên nó càng ngày càng sắc nhọn. Chỉ cần thở cũng sẽ bị nó đâm vào, nhận lấy thống khổ mãnh liệt.
Tính Sở Mộ Vân vốn rất nhẫn nại, cho nên lần này hắn cũng chọn nhẫn nại.
Mỗi ngày gặp Thẩm Thủy Yên đều mong y sẽ ở lại vào ban đêm...... Tuy nhiên mỗi lần mong chờ lại là một lần thất vọng.
Hắn không nhắc đến chuyện này Thẩm Thủy Yên cũng rất mừng. Mỗi ngày y đều từ chối theo những cách khác nhau nhưng vẻ mặt Sở Mộ Vân càng ngày càng không ổn.
Hắn bắt đầu thất thần, không nhìn Thẩm Thủy Yên mà thường tự sa vào thế giới của chính mình. Nơi mà Thẩm Thủy Yên không thể đến.
Thẩm Thủy Yên đã nhận ra sự khác thường của hắn nhưng y lại giả vờ như không thấy, chỉ kiên nhẫn đối xử với hắn ngày càng tốt. Giống như bồi thường cho những sai lầm trước, liều mạng dùng cuộc sống dịu dàng như vậy gọi hắn trở về, gọi A Vân chỉ yêu mình y, trong mắt trong lòng chỉ có y.
Linh bảo bảo: "Cảm động quá, ta sắp bị Tham lam làm cảm động đến khóc."
Sở Mộ Vân: “……”
Linh: “(w).”
Sở Mộ Vân biết lời Linh bảo bảo cũng giống như nước trong, không chút bụi bẩn. Nhưng hắn không nhịn được mà tưởng tượng......
Nếu người Thẩm Thủy Yên gặp được là Linh bảo bảo, có lẽ...... ừm.....nhất định hai người sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, hơn nữa còn là loại hạnh phúc nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Cho dù Tham lam không hiểu tình yêu là gì nhưng y sẽ vì sự cố chấp mà tuyệt đối chung tình. Còn Linh bảo bảo đơn thuần sẽ không phát hiện ra chân tướng, chỉ biết rằng mình được yêu, đơn thuần dùng tình cảm báo đáp y. Mà điều này sẽ lấy được lòng Tham lam, một cuộc sống hoàn mỹ tiếp tục......
Tưởng tượng cảnh tượng này, Sở tổng cảm thấy...... Mình không cẩn thận sa chân vào tà giáo rồi ==!
Không có Mị thú quấy phá, với sự chịu đựng của Sở Mộ Vân cũng qua được mười ngày.
Nhưng rất nhanh đã đến giới hạn. Dục vọng ảnh hưởng đến lý trí, cho dù hắn đè nén như thế nào cũng không thể chịu đựng được mãi.
Đặc biệt người yêu còn ở bên cạnh. Cơ thể đã quen với tình dục..... phải nhịn xuống, mỗi đêm trôi qua lại là tra tấn vô tận.
Dường như..... trở lại thời gian bị Mị thú khống chế,
Sở Mộ Vân nghĩ đến đây liền run rẩy. Hắn nhịn không nổi, hắn cần làm tình, hắn không muốn trở lại tháng ngày đáng sợ kia.
Buổi tối khi Thẩm Thủy Yên trở về, Sở Mộ Vân liền chủ động hôn y. Bờ môi của hắn rất nóng, vì động dục mà hắn càng nhiệt tình. Hiếm khi hắn chủ động như vậy, Thẩm Thủy Yên lập tức bị gợi lên dục vọng. Y đè gáy Sở Mộ Vân xuống, làm nụ hôn này thêm triền miên.
Môi lưỡi giao triền đối với Sở Mộ Vân mà nói giống như giọt nước bên môi người hành lữ trên sa mạc, không những không giả được cơn khát mà càng thêm khát vọng, mong muốn được nhiều hơn.
Sở Mộ Vân không hề thỏa mãn với một nụ hôn, hai tay hắn bắt đầu lộn xộn. Thẩm Thủy Yên bị quyến rũ hoàn toàn, y cũng đã nhịn rất lâu, lí trí cũng đã sắp sụp đổ.
Quần áo hai người rơi xuống, Thẩm Thủy Yên đè hắn ra. Lúc y hôn xuống ngực hắn thì trong đầu y như có một dòng nước ùa vào. Y đột nhiên dừng lại.
Sở Mộ Vân khó chịu nhìn y: "Tiểu Yên."
Thẩm Thủy Yên ép mình ngừng lại. Cảm giác này rất khó chịu nên sắc mặt y rất khó nhìn, dường như có chút tức giận.
Sở Mộ Vân nhìn thấy liền giống như bị tạt một thùng nước lạnh.
Thẩm Thủy Yên thở dốc, từ trên người hắn đứng lên. Y yên lặng mặc quần áo xong cũng không dám nhìn hắn, không nói gì. Y sợ mình làm hắn bị thương cho nên chỉ im lặng rời đi.
Nhưng trong mắt Sở Mộ Vân thì trái tim như bị nghiền nát.
Đây là ý gì?
Sở Mộ Vân không biết, nhưng hắn có thể khẳng định: Đây không phải là dáng vẻ thích một người.
Thẩm Thủy Yên thật sự còn thích hắn sao?
Sở Mộ Vân cảm thấy mình không có tư cách hỏi vấn đề này. Đáp án nhận được có lẽ chỉ có đau đớn.
Hắn bất lực nằm xuống, quần áo lộn xộn, trên mặt ửng hồng bất thường, đáy mắt lại tuyệt vọng, thống khổ.
Nằm như vậy khoảng mười lăm phút, Sở Mộ Vân đột nhiên đứng dậy. Hắn nhịn không được, hắn muốn biết đáp án. Nếu thích thì ở bên nhau, nếu không thích thì hắn sẽ không dây dưa với y nữa!
Hắn muốn hỏi rõ ràng!
Sở Mộ Vân khoác hờ áo khoác, đi sang phòng bên cạnh. Bên trong không một bóng người.
Sở Mộ Vân nhíu mày, tiếp tục đi ra bên ngoài.
Hắn rất nhanh đã không chịu được, cơ thể phát tình giống như dã thú không có lý trí, chỉ muốn được lấp đầy, thỏa mãn.
Trong đêm lạnh, hắn càng đi càng nóng. Mạch máu xao động làm hắn không đứng vững.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người thon dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất