Chương 33
Căn phòng của Dung Bái vẫn vậy, tất cả đồ đều ở vị trí cũ, đã năm năm không thay đổi, cả ga giường cũng là màu xanh giống năm đó. Phong cách mát mẻ và đơn giản, đều là màu lạnh. Bên cạnh bàn học có thêm mấy mô hình kiến trúc đặt trên đế gỗ, còn cẩn thận dùng hộp kính đậy lại. Dù vậy vẫn có người thường xuyên bỏ hộp kính ra, dùng bản chải mềm phủi sạch bụi ở mỗi kẽ hở. Bùi Văn Ca nhận ra mấy mô hình này là do anh làm, anh còn tưởng những thứ này đã sớm bị vứt đi rồi. Anh cảm thấy kỳ quái, nhìn mô hình mấy lần, cũng không suy nghĩ nhiều về lý do, thấy xung quanh không có hành lý của mình thì mở tủ quần áo. Túi hành lý thì không thấy đâu nhưng quần áo đã được xếp cẩn thận cùng đồ của Dung Bái.
Mấy năm gần đây cuộc sống của Bùi Văn Ca không khả quan lắm. Anh không có tiền, không thể mua quần áo đắt tiền, nhìn bình thường thì không sao nhưng khi đặt cùng với quần áo của Dung Bái thì thật sự rất khó coi. Anh thở dài, lấy quần áo của mình ra đi vào phòng tắm. Anh tắm xong đi ra thì Dung Bái vẫn chưa quay lại, có lẽ đang ở thư phòng. Thế nên anh ngồi lên ghế cạnh giường, vừa dùng máy sấy làm khô tóc vừa nhìn chiếc đèn bàn làm bằng đồng, muốn suy nghĩ thật cẩn thận.
Anh bị ép ở lại Dung gia một cách bất thường, Bùi Duyệt đang ngủ ở phòng dành cho trẻ em ở sát vách, bà Dung thì vẫn ngồi bên cạnh giường. Anh dỗ con trai ngủ, nếu thật sự không thể rời đi thì tính quay về phòng ngày trước ngủ, thế nhưng Dung Bái không cho phép, kéo anh về phòng này, khóa trái cửa lại. Anh đang bị nhốt.
Trước đây khi anh đến phòng của Dung Bái chỉ có một mục đích, một là để phục vụ Dung Bái trên giường, hai là để Dung Bái trút giận. Trong lòng anh hiểu rõ điều này, bây giờ chờ đợi anh cũng chỉ có chuyện này thôi. Xưa nay ở trên giường Dung Bái luôn thô bạo với Bùi Văn Ca, hắn muốn chơi như nào thì phải như vậy, không quan tâm cảm nhận của Bùi Văn Ca, thứ kia rất lớn, sức bền cũng kinh người, từ đầu đến cuối Bùi Văn Ca chịu không ít đau khổ. Sau này anh phải mất rất nhiều thời gian mới thích ứng được với Dung Bái và đạt được sung sướng khi quan hệ, nhưng điều này cũng bắt đầu khiến Dung Bái khó chịu. Khi anh động tình Dung Bái sẽ càng mạnh bạo, mắng chửi anh là kỹ nam lẳng lơ, anh không biết phải làm sao mới tốt.
Cứ tưởng rằng không bao giờ phải trải qua chuyện này nữa, hóa ra anh quá ngây thơ, Dung Bái chơi phụ nữ chán rồi. lại muốn chơi cái loại nam nữ không rõ như anh. Bùi Văn Ca cảm thấy chua xót, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, tay đặt lên trán, hít một hơi thật sâu rồi thở dài. Anh nắm chặt chiếc khăn đang đặt trên đùi, nơi rất gần phần dưới của anh.
Anh đã bị thương trong lần quan hệ cuối cùng với Dung Bái, đoạn cuối hạ bộ của anh có một vết sẹo vòng tròn màu hồng nhạt, bộ phận đáng nguyền rủa kia cũng có vết thương được khâu lại. Anh không chạm vào nơi tư mật của mình nữa, bình thường chỉ rửa sạch đơn giản. Anh cũng chưa từng cương lại, ngay cả khi nằm trên chiếc giường thoải mái nhất trong một buổi sớm mùa xuân cũng không cương.
Nếu đêm nay Dung Bái bắt anh quan hệ thì anh sẽ rất đau, chẳng khác gì bị lăng trì. Bùi Văn Ca cảm thấy khó chịu. Những từ mắng chửi của Dung Bái năm đó vẫn khắc sâu trong lòng anh, hắn luôn khinh bỉ anh dơ bẩn. Chắc giờ không còn dơ bẩn nữa, nơi tư mật tiếp tục để Dung Bái chơi đùa, có lẽ chỉ đau chứ không bị nhục mạ. Thật khó chấp nhận khi bị người mình yêu chửi rủa. Ánh mắt của anh dần bình tĩnh, trấn an bản thân, sau đó gấp khăn lại cất cẩn thận vào phòng tắm. Anh ngồi xổm trong phòng tắm vò qua đống quần áo bẩn, vắt khô rồi để một bên, không dám động vào chiếc móc treo quần áo giống hệt như trong khách sạn của Dung Bái.
Anh ra khỏi phòng tắm, không chút do dự nằm lên giường, nghĩ ngợi một lúc thì lại ngồi dậy lau khô chân rồi mới chui vào chăn của Dung Bái. Anh nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, dùng chiếc chăn ấm áp che phần đầu, ngáp một cái rồi nhanh chóng thiếp đi. Dù sao cũng sẽ bị đau đến chết đi sống lại, nhiều năm qua đã quen rồi, so với việc để người khác đâm mấy dao thì chuyện này có là gì? Vẫn nên ngủ một lúc.
Bao nhiêu mệt mỏi của những năm qua có dồn lại cũng không bằng ngày hôm nay, gần như kiệt quệ. Bùi Văn Ca ngủ rất sâu, bề ngoài của anh vốn anh tuấn, mũi cao thẳng, vùng trán dày dặn, mi thanh mày tú, khi ngủ cơ mặt đều thả lỏng, không còn vẻ mặt cảnh giác như mọi đêm, đôi môi hơi hé mở, từng nhịp thở đều đều, dáng ngủ vô cùng yên tĩnh.
Dung Bái hơi kéo chăn xuống, người đàn ông nằm trong chăn ngọt ngào đến mức khiến hắn gần như tan chảy. Hắn ngồi bên cạnh giường im lặng nhìn Bùi Văn Ca, nhờ người này mà đống đất khô cằn trong lòng hắn bắt đầu nở hoa, hóa ra, hóa ra tôi lại yêu em nhiều đến vậy, ''Cho nên, tôi biết em sợ tôi, nhưng mà không sao, tôi sẽ không để em đi. Tôi muốn giữ chặt em, giữ thật chặt, muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em.'' Hắn nở nụ cười nhạt nói, ngón trỏ nhẹ vuốt trên chóp mũi của Bùi Văn Ca một cái, tràn đầy thương tiếc. Hắn cúi người hôn lên mi tâm của Bùi Văn Ca, nụ hôn nhẹ nhàng di chuyển dọc theo sống mũi cho đến khi hắn áp lên đôi môi ngọt ngào của anh.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi Dung Bái bốn tuổi, Bùi Văn Ca sáu tuổi. Thời gian trôi thật nhanh, đã qua hai mươi ba năm, đây là nụ hôn đầu tiên của hai người. Dung Bái nằm lên giường, quấn lấy Bùi Văn Ca, hắn cố gắng hành động thật nhẹ nhàng, hắn muốn nhiều hơn là một nụ hôn. Cánh tay phải của hắn luồn xuống dưới cổ Bùi Văn Ca, hơi dùng sức một chút, khiến cơ thể không chút đề phòng của anh nằm gọn trong lồng ngực hắn, nụ hôn cũng dần mất đi sự dịu dàng, tiến sâu hơn, đầu lưỡi cậy mở khớp hàm luồn vào trong miệng anh, sau khi xâm nhập thì không ngừng càn quấy, đoạt lấy hương vị mê người trong miệng anh.
''Ưm...ưm...'' Bùi Văn Ca khó chịu rên rỉ, anh mơ mơ màng màng, đại não trở nên chậm chạp, sao đột nhiên thấy khó thở, trong miệng còn có thứ gì đó mềm mại trơn ướt càn quấy. Anh theo bản năng muốn quay đầu sang chỗ khác, giơ đầu lưỡi muốn đẩy thứ ở trong miệng ra, không muốn bị vướng víu thêm, còn chưa kịp phản ứng thì thứ kia đã ngậm lấy lưỡi anh kéo ra ngoài, lưỡi anh bị mút đến phát đau, đến khi anh hoàn toàn tỉnh táo mới nhận ra Dung Bái đang không ngừng gặm cắn đôi môi của anh.
Mấy năm gần đây cuộc sống của Bùi Văn Ca không khả quan lắm. Anh không có tiền, không thể mua quần áo đắt tiền, nhìn bình thường thì không sao nhưng khi đặt cùng với quần áo của Dung Bái thì thật sự rất khó coi. Anh thở dài, lấy quần áo của mình ra đi vào phòng tắm. Anh tắm xong đi ra thì Dung Bái vẫn chưa quay lại, có lẽ đang ở thư phòng. Thế nên anh ngồi lên ghế cạnh giường, vừa dùng máy sấy làm khô tóc vừa nhìn chiếc đèn bàn làm bằng đồng, muốn suy nghĩ thật cẩn thận.
Anh bị ép ở lại Dung gia một cách bất thường, Bùi Duyệt đang ngủ ở phòng dành cho trẻ em ở sát vách, bà Dung thì vẫn ngồi bên cạnh giường. Anh dỗ con trai ngủ, nếu thật sự không thể rời đi thì tính quay về phòng ngày trước ngủ, thế nhưng Dung Bái không cho phép, kéo anh về phòng này, khóa trái cửa lại. Anh đang bị nhốt.
Trước đây khi anh đến phòng của Dung Bái chỉ có một mục đích, một là để phục vụ Dung Bái trên giường, hai là để Dung Bái trút giận. Trong lòng anh hiểu rõ điều này, bây giờ chờ đợi anh cũng chỉ có chuyện này thôi. Xưa nay ở trên giường Dung Bái luôn thô bạo với Bùi Văn Ca, hắn muốn chơi như nào thì phải như vậy, không quan tâm cảm nhận của Bùi Văn Ca, thứ kia rất lớn, sức bền cũng kinh người, từ đầu đến cuối Bùi Văn Ca chịu không ít đau khổ. Sau này anh phải mất rất nhiều thời gian mới thích ứng được với Dung Bái và đạt được sung sướng khi quan hệ, nhưng điều này cũng bắt đầu khiến Dung Bái khó chịu. Khi anh động tình Dung Bái sẽ càng mạnh bạo, mắng chửi anh là kỹ nam lẳng lơ, anh không biết phải làm sao mới tốt.
Cứ tưởng rằng không bao giờ phải trải qua chuyện này nữa, hóa ra anh quá ngây thơ, Dung Bái chơi phụ nữ chán rồi. lại muốn chơi cái loại nam nữ không rõ như anh. Bùi Văn Ca cảm thấy chua xót, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, tay đặt lên trán, hít một hơi thật sâu rồi thở dài. Anh nắm chặt chiếc khăn đang đặt trên đùi, nơi rất gần phần dưới của anh.
Anh đã bị thương trong lần quan hệ cuối cùng với Dung Bái, đoạn cuối hạ bộ của anh có một vết sẹo vòng tròn màu hồng nhạt, bộ phận đáng nguyền rủa kia cũng có vết thương được khâu lại. Anh không chạm vào nơi tư mật của mình nữa, bình thường chỉ rửa sạch đơn giản. Anh cũng chưa từng cương lại, ngay cả khi nằm trên chiếc giường thoải mái nhất trong một buổi sớm mùa xuân cũng không cương.
Nếu đêm nay Dung Bái bắt anh quan hệ thì anh sẽ rất đau, chẳng khác gì bị lăng trì. Bùi Văn Ca cảm thấy khó chịu. Những từ mắng chửi của Dung Bái năm đó vẫn khắc sâu trong lòng anh, hắn luôn khinh bỉ anh dơ bẩn. Chắc giờ không còn dơ bẩn nữa, nơi tư mật tiếp tục để Dung Bái chơi đùa, có lẽ chỉ đau chứ không bị nhục mạ. Thật khó chấp nhận khi bị người mình yêu chửi rủa. Ánh mắt của anh dần bình tĩnh, trấn an bản thân, sau đó gấp khăn lại cất cẩn thận vào phòng tắm. Anh ngồi xổm trong phòng tắm vò qua đống quần áo bẩn, vắt khô rồi để một bên, không dám động vào chiếc móc treo quần áo giống hệt như trong khách sạn của Dung Bái.
Anh ra khỏi phòng tắm, không chút do dự nằm lên giường, nghĩ ngợi một lúc thì lại ngồi dậy lau khô chân rồi mới chui vào chăn của Dung Bái. Anh nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, dùng chiếc chăn ấm áp che phần đầu, ngáp một cái rồi nhanh chóng thiếp đi. Dù sao cũng sẽ bị đau đến chết đi sống lại, nhiều năm qua đã quen rồi, so với việc để người khác đâm mấy dao thì chuyện này có là gì? Vẫn nên ngủ một lúc.
Bao nhiêu mệt mỏi của những năm qua có dồn lại cũng không bằng ngày hôm nay, gần như kiệt quệ. Bùi Văn Ca ngủ rất sâu, bề ngoài của anh vốn anh tuấn, mũi cao thẳng, vùng trán dày dặn, mi thanh mày tú, khi ngủ cơ mặt đều thả lỏng, không còn vẻ mặt cảnh giác như mọi đêm, đôi môi hơi hé mở, từng nhịp thở đều đều, dáng ngủ vô cùng yên tĩnh.
Dung Bái hơi kéo chăn xuống, người đàn ông nằm trong chăn ngọt ngào đến mức khiến hắn gần như tan chảy. Hắn ngồi bên cạnh giường im lặng nhìn Bùi Văn Ca, nhờ người này mà đống đất khô cằn trong lòng hắn bắt đầu nở hoa, hóa ra, hóa ra tôi lại yêu em nhiều đến vậy, ''Cho nên, tôi biết em sợ tôi, nhưng mà không sao, tôi sẽ không để em đi. Tôi muốn giữ chặt em, giữ thật chặt, muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em.'' Hắn nở nụ cười nhạt nói, ngón trỏ nhẹ vuốt trên chóp mũi của Bùi Văn Ca một cái, tràn đầy thương tiếc. Hắn cúi người hôn lên mi tâm của Bùi Văn Ca, nụ hôn nhẹ nhàng di chuyển dọc theo sống mũi cho đến khi hắn áp lên đôi môi ngọt ngào của anh.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi Dung Bái bốn tuổi, Bùi Văn Ca sáu tuổi. Thời gian trôi thật nhanh, đã qua hai mươi ba năm, đây là nụ hôn đầu tiên của hai người. Dung Bái nằm lên giường, quấn lấy Bùi Văn Ca, hắn cố gắng hành động thật nhẹ nhàng, hắn muốn nhiều hơn là một nụ hôn. Cánh tay phải của hắn luồn xuống dưới cổ Bùi Văn Ca, hơi dùng sức một chút, khiến cơ thể không chút đề phòng của anh nằm gọn trong lồng ngực hắn, nụ hôn cũng dần mất đi sự dịu dàng, tiến sâu hơn, đầu lưỡi cậy mở khớp hàm luồn vào trong miệng anh, sau khi xâm nhập thì không ngừng càn quấy, đoạt lấy hương vị mê người trong miệng anh.
''Ưm...ưm...'' Bùi Văn Ca khó chịu rên rỉ, anh mơ mơ màng màng, đại não trở nên chậm chạp, sao đột nhiên thấy khó thở, trong miệng còn có thứ gì đó mềm mại trơn ướt càn quấy. Anh theo bản năng muốn quay đầu sang chỗ khác, giơ đầu lưỡi muốn đẩy thứ ở trong miệng ra, không muốn bị vướng víu thêm, còn chưa kịp phản ứng thì thứ kia đã ngậm lấy lưỡi anh kéo ra ngoài, lưỡi anh bị mút đến phát đau, đến khi anh hoàn toàn tỉnh táo mới nhận ra Dung Bái đang không ngừng gặm cắn đôi môi của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất