Chương 43
''Thiếu gia, cậu không đi làm sao?'' Bùi Văn Ca lo lắng hỏi, nhìn dáng vẻ của Dung tiên sinh thì có lẽ ông ấy đang nổi giận. Dung Bái cười híp mắt, ''Không, tôi muốn ở cạnh em.'' Hắn không nói thì thôi, nói rồi càng khiến cho Bùi Văn Ca lo lắng hơn, đúng lúc anh có việc phải đi, chần chờ một lúc lâu rồi quyết định mở lời hỏi, ''Buổi chiều tôi có thể ra ngoài một lúc được không?''
Dung Bái nhướng mày, rõ ràng hắn không đồng ý, muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt trông đợi của Bùi Văn Ca đành nuốt lời nói lại, cũng dịu dàng nói, ''Em muốn đi đâu?'' Bùi Văn Ca cúi đầu, xoay chiếc bát trong tay nói, ''Tôi muốn đi thăm mộ, muốn thăm người nhà của mình.''
Đây là mục đích chính cho chuyến quay về lần này của anh. Cảm xúc vừa nhen nhóm trong lòng Dung Bái tan thành mây khói, bàn tay hắn xoa má Bùi Văn Ca, sau đó lần xuống phía gáy của anh, nhẹ nhàng kéo đầu anh vào lòng hắn, ''Tôi đi với em.'' Hắn nói, không cho cơ hội từ chối. Bùi Văn Ca im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
Thời tiết ở nghĩa trang hanh khô, những cái cây vốn xanh tốt bị cái rét của mùa đông bao trùm, chỉ còn lại gió lạnh xác xơ. Đây là một bãi đất rộng lớn, chỉ có từng dãy bia mộ lạnh như băng, đằng sau thì bao quanh bởi núi, lạnh đến mức khiến người đến đây phải run lên.
Gần đây Dung Bái hình thành một thói quen, hắn thường xuyên nắm tay trái của Bùi Văn Ca rồi cùng bỏ vào túi áo bên phải của mình, ủ ấm tay anh, cùng anh bước lên mất cái bậc thang, đi về phía phần mộ của Bùi gia. Hắn biết rõ chỗ mai táng của người nhà Bùi gia, mấy năm nay hắn thường tới đây ''ôm cây đợi thỏ''.
Ba bia mộ của Bùi gia dựng song song với nhau, những tấm ảnh trên bia đều đã cũ, nhưng những từ ngữ khắc bên dưới lại vô cùng rõ, như thể vừa có người dùng mực đỏ tô lại lần nữa. Dung Bái buông tay Bùi Văn Ca ra, Bùi Văn Ca ngồi xổm trước bia mộ, dùng mực đỏ tô lại những từ ngữ trên bia lần nữa, nói, ''Cảm ơn!''
Nhưng Dung Bái không có cách nào nhận lấy lời cảm ơn này, hắn biết người nên nói cảm ơn là hắn, ''Nếu như không có những chuyện vô tình xảy ra thì hôm nay mọi thứ đã khác.'' Hắn đứng sau Bùi Văn Ca, bình tĩnh nói.
Nếu như không có những chuyện kia thì có lẽ Bùi Văn Ca đã được ba mẹ che chở lớn lên, anh sẽ trải qua cuộc sống của một người bình thường, hoặc là tình cờ gặp Dung Bái trên một đoạn đường nào đó, hai người chạm mặt nhau một lúc ngắn ngủi. Hoặc là Dung Bái vừa nhìn thấy anh đã nhất kiến chung tình, dùng nửa cuộc đời còn lại theo đuổi anh. Đáng tiếc cuộc đời này không có nếu như.
Bùi Văn Ca cẩn thận tô lại từng chữ, sau đó ngồi trên mặt đất quay lưng về phía bia mộ, nhìn gió thổi xung quanh khu đất trống, dáng vẻ có chút yếu ớt. Dung Bái yên lặng ở bên cạnh anh, cho đến khi thời tiết không được tốt lắm, sợ Bùi Văn Ca sẽ bị cảm lạnh, hắn mở miệng, ''Văn Ca, chúng ta đi thăm cả ông nội nữa rồi quay về, lần sau lại đến.''
Bùi Văn Ca nhìn bầu trời xám xịt, rồi lại nhìn Dung Bái nãy giờ vẫn đứng đợi anh, nhẹ nhàng 'vâng' một tiếng, rồi quay lại nhìn những bia mộ, nói, ''Ba, mẹ, ông nội, thời tiết không được tốt lắm, không thể mang Duyệt Duyệt đến được, lần sau con sẽ dẫn cháu đến đây. Thằng bé đã lớn hơn nhiều, chúng con sống tốt lắm, xin mọi người hãy yên tâm.''
Trên bia mộ của Dung lão gia có ảnh ông, đầy uy phong, cho dù có bao năm trôi qua vẫn uy nghiêm như vậy. Bùi Văn Ca cầm lọ mực bùng bút lông, anh định ngồi xuống viết thì Dung Bái đỡ lại, cầm bút và mực từ tay anh, ngồi xuống trước mộ ông nội, chậm rãi tô từng chữ trên mặt bia.
Hai người nói rất ít, mà quả thật cũng không biết nói gì, tình cảm giữa hắn và ông nội vẫn luôn phức tạp như vậy. Trước khi đi, Dung Bái quỳ gối trước mộ ông, dùng sự tôn kính và thành kính cao nhất kể từ khi sinh ra, cúi lạy ba cái, ''Ông nội, cảm ơn ông vì năm đó đã giao em ấy cho cháu, cháu từ nhỏ đến lớn đều không nghe lời ông, nổi giận với ông, cháu sai rồi. Ông nội, cháu xin lỗi!''
Trong lòng hắn nghiêm túc nhìn nhận lỗi lầm của bản thân, gió lướt qua tai như thể tiếng hắn đang nức nở. Hắn nhìn về bia mộ của Bùi gia, không thể đối mặt với ba bia mộ kia, trấn tĩnh một lúc rồi nhìn về phía mộ ông nội, ''Ông, cháu sợ ba mẹ của em ấy không nghe cháu nói, nên nhờ ông chuyển lời giúp, trước đây cháu đối xử không tốt với con của họ, cháu đã hủy hoại em ấy. Sau này cháu sẽ không thế nữa, em ấy là cả cuộc đời của cháu. Cháu sẵn sàng cho em ấy mạng sống của mình. Ông nội, xin ông phù hộ bọn cháu.''
Dung Bái nhướng mày, rõ ràng hắn không đồng ý, muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt trông đợi của Bùi Văn Ca đành nuốt lời nói lại, cũng dịu dàng nói, ''Em muốn đi đâu?'' Bùi Văn Ca cúi đầu, xoay chiếc bát trong tay nói, ''Tôi muốn đi thăm mộ, muốn thăm người nhà của mình.''
Đây là mục đích chính cho chuyến quay về lần này của anh. Cảm xúc vừa nhen nhóm trong lòng Dung Bái tan thành mây khói, bàn tay hắn xoa má Bùi Văn Ca, sau đó lần xuống phía gáy của anh, nhẹ nhàng kéo đầu anh vào lòng hắn, ''Tôi đi với em.'' Hắn nói, không cho cơ hội từ chối. Bùi Văn Ca im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
Thời tiết ở nghĩa trang hanh khô, những cái cây vốn xanh tốt bị cái rét của mùa đông bao trùm, chỉ còn lại gió lạnh xác xơ. Đây là một bãi đất rộng lớn, chỉ có từng dãy bia mộ lạnh như băng, đằng sau thì bao quanh bởi núi, lạnh đến mức khiến người đến đây phải run lên.
Gần đây Dung Bái hình thành một thói quen, hắn thường xuyên nắm tay trái của Bùi Văn Ca rồi cùng bỏ vào túi áo bên phải của mình, ủ ấm tay anh, cùng anh bước lên mất cái bậc thang, đi về phía phần mộ của Bùi gia. Hắn biết rõ chỗ mai táng của người nhà Bùi gia, mấy năm nay hắn thường tới đây ''ôm cây đợi thỏ''.
Ba bia mộ của Bùi gia dựng song song với nhau, những tấm ảnh trên bia đều đã cũ, nhưng những từ ngữ khắc bên dưới lại vô cùng rõ, như thể vừa có người dùng mực đỏ tô lại lần nữa. Dung Bái buông tay Bùi Văn Ca ra, Bùi Văn Ca ngồi xổm trước bia mộ, dùng mực đỏ tô lại những từ ngữ trên bia lần nữa, nói, ''Cảm ơn!''
Nhưng Dung Bái không có cách nào nhận lấy lời cảm ơn này, hắn biết người nên nói cảm ơn là hắn, ''Nếu như không có những chuyện vô tình xảy ra thì hôm nay mọi thứ đã khác.'' Hắn đứng sau Bùi Văn Ca, bình tĩnh nói.
Nếu như không có những chuyện kia thì có lẽ Bùi Văn Ca đã được ba mẹ che chở lớn lên, anh sẽ trải qua cuộc sống của một người bình thường, hoặc là tình cờ gặp Dung Bái trên một đoạn đường nào đó, hai người chạm mặt nhau một lúc ngắn ngủi. Hoặc là Dung Bái vừa nhìn thấy anh đã nhất kiến chung tình, dùng nửa cuộc đời còn lại theo đuổi anh. Đáng tiếc cuộc đời này không có nếu như.
Bùi Văn Ca cẩn thận tô lại từng chữ, sau đó ngồi trên mặt đất quay lưng về phía bia mộ, nhìn gió thổi xung quanh khu đất trống, dáng vẻ có chút yếu ớt. Dung Bái yên lặng ở bên cạnh anh, cho đến khi thời tiết không được tốt lắm, sợ Bùi Văn Ca sẽ bị cảm lạnh, hắn mở miệng, ''Văn Ca, chúng ta đi thăm cả ông nội nữa rồi quay về, lần sau lại đến.''
Bùi Văn Ca nhìn bầu trời xám xịt, rồi lại nhìn Dung Bái nãy giờ vẫn đứng đợi anh, nhẹ nhàng 'vâng' một tiếng, rồi quay lại nhìn những bia mộ, nói, ''Ba, mẹ, ông nội, thời tiết không được tốt lắm, không thể mang Duyệt Duyệt đến được, lần sau con sẽ dẫn cháu đến đây. Thằng bé đã lớn hơn nhiều, chúng con sống tốt lắm, xin mọi người hãy yên tâm.''
Trên bia mộ của Dung lão gia có ảnh ông, đầy uy phong, cho dù có bao năm trôi qua vẫn uy nghiêm như vậy. Bùi Văn Ca cầm lọ mực bùng bút lông, anh định ngồi xuống viết thì Dung Bái đỡ lại, cầm bút và mực từ tay anh, ngồi xuống trước mộ ông nội, chậm rãi tô từng chữ trên mặt bia.
Hai người nói rất ít, mà quả thật cũng không biết nói gì, tình cảm giữa hắn và ông nội vẫn luôn phức tạp như vậy. Trước khi đi, Dung Bái quỳ gối trước mộ ông, dùng sự tôn kính và thành kính cao nhất kể từ khi sinh ra, cúi lạy ba cái, ''Ông nội, cảm ơn ông vì năm đó đã giao em ấy cho cháu, cháu từ nhỏ đến lớn đều không nghe lời ông, nổi giận với ông, cháu sai rồi. Ông nội, cháu xin lỗi!''
Trong lòng hắn nghiêm túc nhìn nhận lỗi lầm của bản thân, gió lướt qua tai như thể tiếng hắn đang nức nở. Hắn nhìn về bia mộ của Bùi gia, không thể đối mặt với ba bia mộ kia, trấn tĩnh một lúc rồi nhìn về phía mộ ông nội, ''Ông, cháu sợ ba mẹ của em ấy không nghe cháu nói, nên nhờ ông chuyển lời giúp, trước đây cháu đối xử không tốt với con của họ, cháu đã hủy hoại em ấy. Sau này cháu sẽ không thế nữa, em ấy là cả cuộc đời của cháu. Cháu sẵn sàng cho em ấy mạng sống của mình. Ông nội, xin ông phù hộ bọn cháu.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất