Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 33: Xuân tiết hiến tế (tam)

Trước Sau
Kim Hi lập tức nhìn về phía Bạch Thiền, hắn cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cầu cứu lão lưu manh.

“Thần phù hộ Bỉ Mông!” Lão lưu manh không chút do dự cao giọng hô, toàn dân Bỉ Mông đều giơ tay lên, cùng hô lên: “Thần phù hộ Bỉ Mông!”

Năng lực ứng biến của lão lưu manh thật quá mạnh mẽ, Kim Hi thực cam bái hạ phong.

“Tiếp theo cử hành Bộ lạc luận võ, các dũng sĩ Bỉ Mông, vì quang vinh Bỉ Mông, vì nữ thần ân sủng, hãy xuất hết dũng khí cùng năng lực của các ngươi ra đi!” Một câu của Kim Hi khiến các Thú nhân cùng đấm ngực, biểu lộ sự cường đại của mình. Điều khiển sàn luận võ là Bạch Linh, Kim Hi rốt cục có thể nghỉ một lát.

“Xem ra Bộ lạc Bỉ Mông khuếch trương đã là kết cục đã định.” Ô Giang Đại Tế ti chậm rãi đi tới, nhìn luồng ánh sáng từ hai mắt Áo Lạp Hách theo tiếng ca dừng lại mà chậm rãi lui về, “Nếu trận chiến lần trước, Bộ lạc Bỉ Mông cũng có kết giới cường đại như thế, Lạc Mông chỉ sợ đã sớm thất bại thảm hại.”

“Hiện tại cũng không muộn.” Bạch Thiền trầm ổn nghiêm túc, biểu cảm vân đạm phong khinh, khí phách đã áp chế Ô Giang ba phần, loại khí thế này, Kim Hi hiện tại không thể so sánh, “Không có trận chiến lần trước, Kim Hi cũng sẽ không thức tỉnh, ta còn phải cảm tạ Ô Giang Đại Tế ti.”

“Không tới xem Thú nhân luận võ sao? Bộ lạc Bỉ Mông trở nên cường đại như thế, vậy trận đấu sẽ thực phấn khích đi.” Tiếu minh bao ám biếm, tựa hồ còn muốn đấu một ván.

“Người của ta đều không tham gia luận võ, thắng bại, với ta mà nói không đáng để ý.” Kim Hi quay đầu lại, Hi Tư Lạc Tạp Tắc Nhĩ cùng Nạp Lan đều được hắn an bài nhiệm vụ hiến tế, bọn họ đều là Thú nhân nhận cầu ái, không có tư cách tham gia luận võ. Cái gọi là luận võ, bản chất kỳ thật vẫn là một cuộc coi mắt. Hai Bộ lạc tuyển ra mười võ sĩ cường đại nhất, từng đôi chém giết, thắng trận nhiều nhất coi như thắng lợi. Mà Bộ lạc thắng ít, tỷ như nếu Bỉ Mông thắng ba trận, Lạc Mông thắng bảy trận, cho dù Lạc Mông thắng lợi, nhưng ba dũng sĩ Bỉ Mông dành thắng lợi, có thể chọn đối thủ từ người thắng của Lạc Mông, nếu bị đánh bại liền mất tư cách đấu tiếp, nếu thắng lợi, lại tiếp tục khiêu chiến.

Tuy rằng mặt ngoài như không quan tâm, nhưng kết quả luận võ vẫn là hấp dẫn chú ý của cấp cao của hai bộ Bộ lạc. Kết quả cuối cùng thật bất ngờ, không ngờ là hòa năm năm. Kim Hi nhìn lướt qua, nhướng mày nhìn Bạch Linh. Bạch Linh ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi.

Bởi vì đã phát sinh quan hệ, cho nên Hi Tư Lạc, Tạp Tắc Nhĩ cùng Nạp Lan muốn lên sàn cũng không thể gạt được Lạc Mông, tương tự Nhĩ Nhã cũng không thể ra trận. Nhưng nhị ca của Kim Hi, Bác Nhã, cùng hai Thú nhân khác trong mười người được sắp xếp lên đấu, nếu Kim Hi nhớ không lầm, trên cổ ba người này, đều từng đeo Lệ châu bối của Bạch Linh.



Kim Hi bất động thanh sắc nhếch khóe miệng, công bằng gì đó, coi như hết. Nếu không phải khí tức trên thân không thể che dấu, chỉ sợ hắn cũng sẽ giựt giây Hi Tư Lạc lên sàn đi, dù sao nhìn Tát nhĩ của mình đoạt hạng nhất trong trận đấu, phần quang vinh tự hào ấy hắn cũng rất muốn hưởng thụ. Có điều Bạch Linh nhìn qua như gia hỏa vô cùng háo sắc, lại có thể không hề ra tay với Bác Nhã và hai Tát nhĩ kia, thật đúng là khiến người không ngờ, so ra, Kim Hi sờ sờ cái mũi, không suy nghĩ trước sau. Kim Hi lộ tia cười yếu ớt, Bạch Linh tên kia cũng thực giảo hoạt. Bởi vì là hòa năm năm, cho nên hai Bộ lạc lại tiếp tục luận võ từng đôi. Ba Tát nhĩ của hắn đều là dũng sĩ hiếm có của Bộ lạc, lúc khiêu chiến lại chọn Thú nhân yếu nhất của Lạc Mông, bỏ qua tên Hoa Lê đại sát khí này. Lấy thủ pháp điền kỵ tái mã, xoát rớt Thú nhân Bộ lạc Lạc Mông, như vậy cho dù không thể cản Hoa Lê giành đệ nhất, nhưng vẫn đảm bảo số trận thắng của Bỉ Mông là cao nhất. Quả nhiên sau luận võ, Tát nhĩ của Bạch Linh đều đã giành thắng lợi, cục diện liền biến thành ba hai, Bộ lạc Lạc Mông ngược lại đã rơi vào hạ phong.

“Quỷ kế!” Tiếu nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn bốn vị đứng đầu Bộ lạc Bỉ Mông.

“Trí tuệ.” Kim Hi dùng ngón trỏ gõ gõ huyệt thái dương của mình, diễn cảm cực kỳ vô sỉ. Bởi vì số trận thắng ít, nên Lạc Mông lấy được cơ hội khiêu chiến, dựa vào tự lực, Bỉ Mông đấu cận chiến không thể sánh với Lạc Mông, liền thua trong tay Lạc Mông, may mắn thua còn không quá khó coi. Kế tiếp Hoa Lê không chút do dự lựa chọn Bác Nhã.

Vì giảm bớt ngộ thương, song phương đều dùng trường mộc côn, chiều dài chừng một thước hai, chọn loại gỗ nặng, tiếng đánh nặng nề mà hung tàn, nếu không cố ý hạ thủ tàn nhẫn, cũng đủ để tạo thành tổn thương nghiêm trọng. Trận đấu này cơ hồ chính là trận quyết chiến cuối cùng, cho nên do người chịu trách nhiệm hiến tế tự mình chủ trì.

Kim Hi chậm rãi đi xuống đài, trên người hắn vận trường bào trắng, vạt áo dài trải phía sau, trên trán đội đồ trang sức tạo hình từ khối phỉ thúy nhỏ, làn da trắng nõn, mi thanh mục tú, ánh mắt chuyên chú nhìn Hoa Lê, trong không khí băng lăng khẽ di động, dưới ánh mặt trời hình thành một dải cầu vồng, phần phật theo gió thổi tới, thổi tóc hắn bay về một phía, quần áo bay bay, không giống phàm nhân hồng trần.

Hoa Lê tháo toàn bộ trang sức trên thân xuống, chỉ còn vỏ kiếm đeo bên hông, thuận tiện cho chiến đấu, chứng kiến Kim Hi lúc này giống như thiên thần hạ phàm, từng bước bước xuống nhân gian, không khỏi ngơ ngác há to mồm.

“Bắt đầu.” Kim Hi nhẹ giọng mở miệng, Bác Nhã mạnh đánh tới Hoa Lê. Hoa Lê quả thật không hổ là chiến sĩ ưu tú nhất, trường côn giơ lên, một cánh tay chống đỡ một kích toàn lực của Bác Nhã, thuận thế buông khửu tay, hạ công kích, cước bộ thay đổi, bàn tay trống không chống mặt đất, chân dài xoạc đá về phía trước. Bác Nhã cúi mình tránh thoát, mộc côn trong tay nhắm ngay eo Hoa Lê, Hoa Lê thuận theo lực chân thu về, thân thể xoay tròn, mộc côn trong tay xoay 270 độ, hung hăng đánh về phía đầu Bác Nhã. Một chiêu này động tác nhanh nhẹn, kỹ xảo điêu luyện, hiển nhiên là tuyệt sát Hoa Lê đã thiên chuy bách luyện. Bác Nhã mất thế công kích, cơ hồ muốn tránh cũng không được, nhưng thực lực của y quả thật cũng cực kỳ cường hãn, ánh mắt co rút lại, hai tay nắm hai đầu mộc côn, giơ lên cao chuẩn bị chống đỡ một kích này.

Hoa Lê liền xoay người nhảy lên giữa không trung, nương theo đà vặn thắt lưng xoay tròn thân mình, sức lực cơ thể dồn lại nhiều hơn, mộc côn trong tay Bác Nhã thế mà gãy đôi, mộc côn của Hoa Lê cũng dùng loại gỗ vô cùng cứng cáp, dù cũng rạn nứt, vẫn sấm vang chớp giật tiếp tục tiến công. Nhưng đúng lúc này thân thể y đột ngột chuyển lệch, bị kéo qua một bên.

“Hoa Lê thắng lợi.” Kim Hi bình tĩnh mở miệng, nếu để Bác Nhã kiên trì mạo hiểm chịu thương, có lẽ còn có thể kéo dài trận chiến một hồi, nhưng thế thua đã định, lúc trước Hoa Lê căn bản không xuất toàn lực, hiện tại mới bày ra đầy đủ năng lực cùng kỹ xảo kinh người của y, tiếp tục đánh đã không còn cần thiết.

Hoa Lê nhếch khóe miệng lên, diễn cảm vô sỉ ngạo mạn đến cực điểm, cao thấp đánh giá Kim Hi, dâm loạn đến cực điểm. Vẻ mặt của y đột nhiên biến hóa, biểu hiện ra hoảng sợ cực hạn.

Thân thể Kim Hi nhẹ như phiêu, phiêu cao cao về một bên, đột nhiên xuất hiện trường đao hung hăng chém ngang vạt áo trường bào của hắn, cắt phăng một đoạn vạt áo. Gió to ào ào đẩy Bác Nhã còn đang thở hổn hển ra, nhưng trận gió to ào đến một nửa liền đột nhiên bị đông cứng. Kim Hi ấn huyệt thái dương, ánh mắt dữ tợn, vòng lửa thật lớn từ thân thể hắn khuếch tán ra bốn phía, ngăn Hoa Lê cùng địch nhân đang muốn bổ nhào tới tách ra thật xa. Nhưng tên thích khách kia thực lực cao không tưởng, lại có thể vượt qua vòng lửa đánh về phía Kim Hi, mà Kim Hi bị tinh thần lực không biết từ đâu phát ra gây rối, đã không thể giữ thăng bằng giữa không trung.



“Lớn mật!” Kim Hi gầm lên một tiếng, tinh thần lực không lưu tình thổi quét qua, gắt gao bao vây thích khách, mà thân thể thích khách như có một tầng giáp mỏng bao quanh, tinh thần lực bị trượt khỏi người y, không thể khống chế thân thể y. Hai vòng băng hỏa cùng lúc từ cơ thể Kim Hi đột nhiên khuếch tán, Kim Hi mặt trướng đỏ bừng, chung quanh không có bao nhiêu vật chất tự nhiên có thể sử dụng, dùng hơi nước cùng khí đốt trong không khí hao phí năng lực quá lớn, hắn bắt đầu có triệu chứng say xe, thiếu dưỡng khí.

Mà nghe thấy hơi thở thích khách đã muốn đến gần, khóe mắt Kim Hi đau nhức, ngón tay kết ra một đạo băng lăng, đâm về phía ngực thích khách, một kích này thật sự tàn nhẫn đồng quy vu tận, thích khách này chung quy không phải hiệp sĩ hy sinh vì nghĩa, đành phải xoay người tránh thoát, nhưng trường đao trong tay vẫn đang đâm về phía Kim Hi. Kim Hi một tay nắm lưỡi dao, ngón tay đụng vào tầng giáp mỏng kia, lưỡi dao đã cắt vào bàn tay hắn, trong miệng hắn phun ra một búng máu, tay lại không chút do dự chặt đứt trường đao trong tay, năng lực thật lớn đẩy thích khách ra thật xa. Lúc này vô luận là Hoa Lê hay Thú nhân bên cạnh đã muốn xông tới, thích khách thấy chuyện không thành, lập tức nhảy lên, một cỗ năng lực từ trên trời giáng xuống tiếp lấy y đón lên.

Kim Hi ngẩng đầu, chứng kiến một con kim sí cực điểu thật lớn, là kim sí đại bàng trân quý cường đại vượt xa song đầu kiêu, hung cầm rất khó phục tùng, được một lần Bộ lạc Bỉ Mông chinh phục được nó chính là Tộc trưởng đời thứ nhất. Lưng đại bàng cực rộng, lúc này Thú nhân kia đã sớm ngồi trên lưng đại bằng, bên người còn có hai Giống đực, cho dù không có trang sức gì, xem thức lực của hai người kia, ít nhất cũng là mang huyết mạch của Tộc trưởng cùng Đại Tế ti. Khó trách Giống đực Bộ lạc cứu viện muộn như vậy mới đến, một kẻ gây rối Kim Hi, một kẻ tiến hành phòng ngự, chỉ có Giống đực có năng lực tiếp cận bọn hắn mới có thể đột phá phòng thủ, hiển nhiên trên người bọn họ mang theo bảo vật vượt qua tầm hiểu biết của Kim Hi, có thể triệt tiêu Ngả Lộ Ni lực, nếu không phải Kim Hi đã học được năng lực trái cây, thì đã chết sớm ở chỗ này.

Lưỡi đao đẫm máu nằm trên tay, Kim Hi đột nhiên nâng tay phi lên trời, lưỡi dao đỏ hồng bị gió to cuốn bay lên càng nhanh, hung hăng chặt đứt một ngón chân của kim sí đại bằng. Có thể gây thương tổn cho loài hung cầm cực kỳ nhanh nhẹn này đã là chiến tích khó kiếm. Thú nhân ngồi trên đại bằng cúi người nhìn Kim Hi, Kim Hi lúc này mới thấy rõ bộ dáng y, đầu cua ngắn ngủn, dung mạo cực anh tuấn, nhìn qua càng giống người mẫu trên sàn, không giống như chiến sĩ cường đại, nhưng cánh tay chống gối căng đầy của y, làn da màu đồng cổ như chiến thần, y hung ác dùng bàn tay làm thế cắt ngang yết hầu, tươi cười tàn bạo.

Kim Hi một trận đầu hoa mắt choáng, hai Giống đực kia thực lực chí ít ngang bằng Bạch Linh, vừa rồi phát động Ngả Lộ Ni lực cản gây rối tạo thành tổn thương cho hắn, còn thống khổ hơn miệng vết thương cần trên bàn tay, nếu không phải bàn tay đau đớn chống đỡ cơ thể hắn, hắn đã sớm ngất đi rồi. Kim Hi cũng không phải chưa từng bị thương, nhưng vết đao chém vào bàn tay thật là đau đớn khó nhịn. Hắn nghiêm mặt gắt gao cắn răng, lúc này toàn dân Bỉ Mông cùng Lạc Mông đều ở đây, gặp đại biến, hắn tuyệt đối không thể lộ ra một tia khiếp ý. Thật khó tin trạch nam như mình còn có thể có ý chí kiên cường như lúc này.

Hoa Lê tiến lên muốn đỡ lấy Kim Hi, Kim Hi lại hung hăng quay đầu lại, khàn khàn nói: “Canh chừng toàn bộ sứ đoàn Lạc Mông, nếu có phản kháng, xử quyết ngay tại chỗ.” Hắn được Tạp Tắc Nhĩ vừa chạy xuống đỡ lấy, chóng mặt đi lên bậc thang, Ô Giang Đại Tế ti cùng Tiếu Tộc trưởng sắc mặt ác liệt. Hi Tư Lạc lo lắng lôi kéo hắn muốn tiến vào thần miếu, Kim Hi lại đột nhiên ngừng cước bộ.

“Sự việc xảy ra đột ngột, Bộ lạc Lạc Mông vô cùng đáng ngờ, xin Ô Giang tôn cùng Tiếu Tộc trưởng ở lại Bỉ Mông nghỉ ngơi mấy ngày, nếu điều tra rõ việc này không liên quan đến Lạc Mông, ta sẽ tự mình tạ lỗi.” Kim Hi cứng ngắc nở nụ cười, rồi nói với Bạch Linh cách hắn gần nhất, “Hảo hảo chiêu đãi Lạc Mông sứ đoàn, ngàn vạn lần không thể bạc đãi.” Nói xong mới vội vàng đi vào Thần miếu bạch thạch.

Vào lễ hiến tế hai Bộ lạc liên hợp mà phát động ám sát, chuẩn bị chu đáo chặt chẽ như thế, còn vận dụng bảo vật cường lực thần bí, thời gian tính toán chính xác như thế, hiển nhiên là đã có chuẩn bị trước, mục tiêu chính là Kim Hi. Khả năng Bộ lạc Lạc Mông tổ chức ám sát hay liên hợp với người khác là lớn nhất, tự nhiên không thể để bọn họ rời đi.

“Ô Giang tôn, Tộc trưởng!” Thú nhân Lạc Mông vừa mới chiến đấu xong còn nghẹn cơn tức lòng đầy căm phẫn, quần chúng kích động.

“Bình tĩnh, Lạc Mông không thẹn với lương tâm, ta tin tưởng Kim Hi miện hạ sẽ cho ta một lời giải thích hợp lý.” Ô Giang Đại Tế ti nheo mắt lại, mím môi, chỉ trong nháy mắt đã hạ quyết tâm. Bộ lạc Bỉ Mông đã vượt qua Lạc Mông nhiều lắm, nếu hôm nay Lạc Mông rời đi, cho dù trong sạch cũng khó mà nhận được tín nhiệm của Bỉ Mông, hai Bộ lạc kết minh sẽ không còn khả năng. Hắn tự hỏi Lạc Mông không thẹn Bỉ Mông, cũng nguyện ý tin tưởng vị Tế ti trẻ tuổi rõ ràng đau đến sắp hỏng mất vẫn không quên chức trách kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau