Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 39: Ta thích, ta sủng

Trước Sau
Sáng ngày thứ hai thức dậy, trên người Hoa Lê còn loang lổ dấu hôn, trên ngực bụng còn có dấu vết khô cạn. Hi Tư Lạc cười tủm tỉm dùng túi da đựng nước thấm ướt khăn đưa cho Hoa Lê. Lạc Mông đã làm xong điểm tâm, Tạp Tắc Nhĩ đi lĩnh phần của bọn hắn. Hoa Lê mặc quần da, ấp úng nói: “Ta ăn trong lều sẽ tốt hơn.”

“Sẽ dỡ lều xuống ngay để đi đó.” Kim Hi đương nhiên biết Hoa Lê do dự cái gì, hắn nói là sự thật, Nạp Lan và Hi Tư Lạc đã chuẩn bị dỡ lều trướng. Hoa Lê dùng cánh tay che lồng ngực của mình, y hơi cúi đầu, có thể nhìn thấy chung quanh đầu nhũ. Đầu cùng cơ ngực như trang báo gấp lại, trên bụng còn có dấu hôn. Kim Hi nâng cằm y lên: “Trời thì tối, ta cũng không biết miếng vải kia là áo choàng của ngươi a, ai bảo ngươi ngay cả một kiện áo cũng không mặc.” Hoa Lê mặt phiếm hồng, tức giận bổ nhào lên Kim Hi, lưu lại trên cổ hắn một dấu răng rõ ràng, rồi lập tức chạy ra khỏi lều.

Vào bữa sáng, không khí giữa mấy người biến hóa rõ ràng, tuy rằng vẫn thực im lặng, nhưng chỉ là nhàn nhạt xấu hổ, khoảng cách giữa mọi người lại được kéo gần lại, hoặc là nói, khoảng cách giữa bọn họ, chính là khoảng cách của mỗi người bọn họ đến Kim Hi.

Khi Lạc Mông đến Bỉ Mông, vì mang theo vật hiến tế ổn thoả, nhất là khối phỉ thúy kia, cưỡi chính là trường tị thú, hình như loài thú ăn kiến thật lớn, cao tráng cường đại, có thể đồng thời cõng được ba Thú nhân. Mà Kim Hi một hàng sau khi rời khỏi Lạc Mông thì phải qua thảo nguyên khô hạn rộng lớn mới tới Thánh Địa, vì tránh né trinh sát của Sóc Mông, không thể cưỡi song đầu kiêu, cho nên mang theo tị thú, hình như tê ngưu to lớn, thích hợp di chuyển trên thảo nguyên và sơn đạo, tới Lạc Mông sau đó tiếp tục đổi cưỡi khủng điểu tốc độ nhanh hơn. Bởi vì ổn thoả, cho nên tốc độ không nhanh.

Hoa Lê luôn thích khoe khoang, luôn thích ngồi ở phía trước, ngày hôm nay lại chuyển qua phía sau Tạp Tắc Nhĩ, cưỡi cùng một con với Tạp Tắc Nhĩ. Nhưng lại vẫn có Thú nhân sán lại: “Ai, Hoa Lê, ngươi xem mắt ta có phải rất đen không?” “Không có a.” Hoa Lê không rõ ẩn ý, còn ngốc hồ hồ trả lời. Kết quả Thú nhân nói: “Ngày hôm qua ầm ĩ như vậy, làm ta ngủ không ngon nha.” Hoa Lê lặng đi một chút, nhìn nhìn lại ánh mắt đối phương chuyển chuyển nhìn ngực y, cũng chỉ có thể xấu hổ không phản bác được.

Có điều năng lực đề kháng của Hoa Lê vẫn rất mạnh, cũng chỉ ngày đầu bị người trêu chọc không có lời để nói, mấy ngày kế tiếp mỗi buổi tối đều bị Kim Hi hung hăng ăn sạch sẽ, y lại không xấu hổ nữa, ngược lại kề vai sát cánh với Thú nhân quen thuộc, lấy khẩu khí người từng trải truyền thụ kinh nghiệm. Bộ dạng vô lại vô tâm vô phế của y, buổi tối tự nhiên sẽ bị Kim Hi tiếp tục hung hăng “trừng phạt” một trận, có điều hôm sau y lại khoẻ như vâm đi nơi nơi tìm ngược.

Hoa Lê tính khí phóng đãng, quả thật chọc Kim Hi thích, ai không thích Thú nhân của mình ở trên giường phóng đãng chứ? Tuy rằng bị người khác nghe lỏm không quá thoải mái, nhưng vô luận là Thú nhân cực kỳ hâm mộ Hoa Lê hay Giống đực ghen tị với mình, kỳ thật có điểm thỏa mãn lòng hư vinh của hắn. Có điều nguyên nhân sâu xa hơn, chỉ có mình Hi Tư Lạc nhìn ra, chính là mỗi buổi tối Hoa Lê được sủng ái, khiến quan hệ giữa Kim Hi và Bộ lạc Lạc Mông nhanh chóng gần hơn, Tiếu hiện tại đã hoàn toàn coi Kim Hi là “con rể” của mình mà đối đãi, thái độ của Ô Giang Đại Tế ti cũng thay đổi rất nhiều. Đây là nhờ Bạch Linh dẫn dắt, đừng nhìn ngày đó hắn ở trên giường hung hăng khi dễ Vũ Lâm, đây chẳng qua là tính xấu của hắn trong phòng ngủ, bình thường đối xử với Vũ Lâm chính là yêu thương hết mực. Vốn trước khi hai Bộ lạc chính thức liên hợp, Vũ Lâm hẳn nên quay về Lạc Mông, nhưng Bạch Linh mang theo một đống đồ tới lều của Ô Giang Đại Tế ti, cuối cùng được Ô Giang Đại Tế ti vẻ mặt ôn hoà tiễn ra ngoài, cuộc lữ trình lần này liền không có bóng dáng Vũ Lâm.

Vô luận Bạch Linh hay Kim Hi, thân phận của bọn họ đều nhất định sẽ khiến tình yêu của bọn hắn đối Vũ Lâm cùng Hoa Lê nhuốm màu chính trị. Nhưng cảm tình sẽ không lừa được người, Bạch Linh hoàn toàn là Giống đực của thế giới này, cho nên hắn đang dùng phương thức của mình biểu đạt tình yêu đối với Vũ Lâm. Mà Kim Hi tâm tư còn phức tạp hơn Bạch Linh, cũng đang dùng phương thức của mình yêu nhóm Tát nhĩ của mình.

Có điều nhờ thanh âm phóng đãng mỗi đêm của Hoa Lê ảnh hưởng, Giống đực cùng Thú nhân Lạc Mông trước lần liên hợp hiến tế còn chưa tìm được người trong lòng, vậy mà tự sản tự tiêu, trong mấy ngày sinh ra mấy đôi tình lữ, thậm chí còn có “nhân sinh doanh gia” đồng thời thu được hảo cảm của hai Thú nhân.

Trải qua bôn ba đằng đẵng, xuyên qua thảo nguyên, đồi núi, thẳng đến rừng rậm trong núi sâu, cuối cùng cũng tới Bộ lạc Lạc Mông. Bộ lạc Lạc Mông ba mặt bị núi rừng vây quanh, nhà trong Bộ lạc đều làm bằng gỗ, cách mặt đất ước chừng một thước. Đi theo sứ đoàn Lạc Mông tiến vào Bộ lạc Lạc Mông, nhóm người Lạc Mông sớm đón trước cổng lớn phát ra một trận hoan hô. Kim Hi đang kỳ quái, liền bắt gặp một Giống đực bộ dạng rất tuấn tú tức giận đi đến, nghênh đón Ô Giang Đại Tế ti cùng Tiếu Tộc trưởng.

“Phụ thân, hoan nghênh các ngươi trở về.” Hắn đứng bên cạnh Ô Giang Đại Tế ti, rộng mở hai tay, quay đầu mặt hướng Kim Hi.”Đây là Kim Hi miện hạ Bỉ Mông.” Ô Giang giới thiệu hai người, “Đây là ta nhi tử, Thoan Lưu.” “Đây là Giống đực bắt từ Bỉ Mông về? Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt a.” Kim Hi đang muốn chào hỏi thân mật, Thoan Lưu đã nói ra lời khiến hắn liền lạnh mặt.

“Không được vô lễ!” Ô Giang Đại Tế ti thấp giọng giận dữ khiển trách. Hắn trấn an nhóm Lạc Mông đến nghênh đón, trong ánh mắt tò mò của mọi người, mang theo Kim Hi đi tới Thần miếu bạch thạch của Bộ lạc Lạc Mông. Hắn nói với nhi tử Nộ Phong của Tiếu Tộc trưởng vừa tới và Thoan Lưu: “Ta long trọng giới thiệu một lần nữa, vị này chính là người nhận được ân sủng của nữ thần Ngả Lộ Ni, học được thần văn Ngả Lộ Ni, Kim Hi miện hạ. Sau khi liên hợp hiến tế, thông qua ta, Tiếu Tộc trưởng cùng Bạch Thiền tôn, Khang Địch Tộc trưởng Bỉ Mông bàn định, Lạc Mông sẽ nhập vào Bộ lạc Bỉ Mông.”

Thoan Lưu vốn đang rất khinh thường Kim Hi, nhưng nghe Ô Giang nói xong, mới kịp phản ứng: “Cái gì?”



“Cảm tạ Ô Giang tôn một đường đưa chúng tới đây, thời gian cấp bách, ngày hôm nay tu chỉnh một đêm, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, không bằng chúng ta xuống trước nghỉ ngơi đi.” Kim Hi biết kế tiếp Ô Giang sẽ kể lại Bỉ Mông cường đại và Lạc Mông thất bại, đề tài này không thích hợp để hắn dự thính, cho nên sáng suốt quyết định rời đi.

“Ta mang bọn ngươi đi đi.” Thoan Lưu chủ động xin đi giết giặc, Ô Giang tuy có hơi do dự, nhưng cũng không ngăn cản.

“Hoa Lê, ngươi không phải nói sẽ cướp một Giống đực cường đại từ Bỉ Mông sao, thế nào không kể ta nghe một chút a.” Thoan Lưu mang Kim Hi ra khỏi Thần miếu, lại mở miệng nói với Hoa Lê trước.

“Ta là Na nhĩ của Hoa Lê, có chuyện gì cứ nói với ta.” Kim Hi không mặn không nhạt mở miệng tiếp chuyện, “Lạc Mông sau này xát nhập vào Bỉ Mông, chúng ta chính là người cùng Bộ lạc, cơ hội giao tiếp còn nhiều, cũng nên thân cận.”

“Lạc Mông nhập vào Bỉ Mông, ngươi xác định?” Thoan Lưu hiển nhiên không tin sự thật này, thanh âm lập tức kích động lên, “Hoa Lê, chẳng lẽ phụ thân không đưa đồ tế đến Bỉ Mông sao?”

“Việc này mời đi hỏi Ô Giang tôn, mà không phải Tát nhĩ của ta, ta nghĩ hắn nhất định sẽ giải thích ổn thoả về vấn đề phát triển tương lai của hai Bộ lạc.” Kim Hi giọng điệu rất lạnh.

“Ngươi, phế vật Bỉ Mông, a!” Thoan Lưu bị năng lực vô hình đẩy ra, lảo đảo vài bước mới đứng lại, hắn phẫn nộ huy động cánh tay, trong không khí hội tụ dòng nước thật lớn, lao về phía Kim Hi. Kim Hi bình tĩnh nhướng mi, dòng nước lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà đóng băng, ngưng trệ giữa không trung, một ngọn lửa như con rắn dài quấn quanh băng trụ, siết nó vỡ nát.

“Nói ta là phế vật? Ngươi xứng sao?”

Trong mắt Kim Hi là khinhh thường khiến Thoan Lưu vô cùng giận dữ, hắn gầm lên: “Ngươi muốn kích động chiến tranh giữa hai Bộ lạc sao?”

“Đừng đổ sai lầm lên đầu người khác, trở về hảo hảo học tập Ô Giang tôn đi.” Kim Hi xoay người muốn đi, hắn đột nhiên quay đầu lại, Hi Tư Lạc đã đặt đao trước mặt Thoan Lưu: “Thoan Lưu miện hạ, Na nhĩ nhà ta không đả thương ngươi là vì lo ngại cho tương lai của hai Bộ lạc, xin đừng làm chuyện không hợp thân phận nữa.”

Thoan Lưu không nói gì, chỉ chậm rãi đảo mắt qua Kim Hi cùng Hi Tư Lạc, Nạp Lan, Tạp Tắc Nhĩ, cuối cùng dừng lại trên người Hoa Lê, không nói được lời nào xoay người rời đi.

“Hoa Lê, ngươi có phải có chuyện gì chưa nói với ta?” Kim Hi cười đến thực ôn nhu, lại khiến Hoa Lê từ khi Thoan Lưu xuất hiện đến giờ vẫn luôn trầm mặc lập tức khẩn trương bất an.



Không bao lâu, nhi tử Tiếu Tộc trưởng Nộ Phong liền chạy tới, hắn mang theo nụ cười áy náy: “Thoan Lưu, hắn, ai, mong Kim Hi miện hạ tha thứ cho sự lỗ mãng của hắn.”

“Không có việc gì.” Kim Hi miệng tha thứ, sắc mặt lại vẫn không vui, cũng may Nộ Phong là Giống đực phi thường sáng sủa, giới thiệu vài phong cảnh chỉ có ở Lạc Mông, liền phá khai hàn băng trên mặt Kim Hi, dẫn Kim Hi dẫn chỗ hắn sẽ ở đêm nay. Kim Hi chỉ liếc mắt một cái, liền biết đây là nơi của Tộc trưởng Bộ lạc, xem ra đây là nhà Tiếu, nghĩ cũng đúng, Hoa Lê là Vương trướng của Tiếu, Kim Hi đương nhiên phải đến nhà Tiếu mà không phải Thần miếu bạch thạch.

Đến buổi tối, Ô Giang Đại Tế ti mang theo Thoan Lưu vội tới nhận lỗi với Kim Hi, là một Đại Tế ti của Bộ lạc, Ô Giang đã nghe lại toàn bộ tình cảnh lúc đó: “Nghe nói ngày hôm nay Thoan Lưu cùng Kim Hi miện hạ đã xảy ra chút chuyện không mấy khoái trá, các ngươi đều là người trẻ tuổi, tương lai còn cùng thống trị Bộ lạc liên hợp, hi vọng các ngươi có thể quên hết ân oán trước kia.” Những lời này không đề cập tới việc Thoan Lưu nhục mạ Kim Hi, còn lấy vai vế áp người, nhưng thân phận Ô Giang còn đó, hiện tại Lạc Mông đã sắp nhập vào Bỉ Mông, vị trí Bộ lạc đã hạ thấp, hắn thật sự không thể tiếp tục cúi thấp người, hạ thấp tôn nghiêm của Lạc Mông.

Thoan Lưu cứng ngắc nghiêm mặt hơi cúi người: “Hôm nay là ta lỗ mãng, hi vọng Kim Hi miện hạ bỏ qua cho.” Lời này không chút thành ý, giống như hai đứa trẻ tiểu học đánh nhau, bị thầy giáo bắt nhận lỗi, căn bản không phải phát ra từ nội tâm, bởi vì hắn không cho rằng mình đã làm sai chuyện gì. Kim Hi mỉm cười sáng sủa, bắt lấy tay Thoan Lưu: “Đương nhiên sẽ không để ý, tương lai hai Bộ lạc còn dài, chúng ta cần phải hảo hảo ở chung.”

Sự tình đã qua, mọi người vui vẻ hoà thuận cùng nhau ăn cơm. Thoan Lưu làm như cố ý kể Hoa Lê từng cố ý tỏ vẻ thân cận với Giống đực trong Bộ lạc, dẫn tới rất nhiều Giống đực hướng y cầu ái, lại đều bị y cự tuyệt, còn có Hoa Lê thích đùa giỡn, “tính cách cởi mở” quan hệ với rất nhiều Giống đực, Kim Hi nghe nhưng vẫn bất động thanh sắc mỉm cười.

“Tính tình Hoa Lê như vậy, Kim Hi miện hạ nhất định thực phiền não đi.” Thoan Lưu cười hỏi, biểu tình mọi người đều có chút bối rối, ở đây đều là những người thông minh trong Bộ lạc, ai lại không biết ý tứ Thoan Lưu nói gần nói xa, Kim Hi hảo tính tình nhịn lâu như vậy, hắn còn được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Ta thích, ta sủng.” Kim Hi hờ hững đáp bốn chứ, khiến Hoa Lê vẫn bất an không yên cả người đỏ bừng cúi đầu, Thoan Lưu nháy mắt nghẹn họng, không nói được nên lời. Nộ Phong lập tức xen vào: “Vậy Hoa Lê liền phó thác cho Kim Hi miện hạ rồi, phải hảo hảo chiếu cố đệ đệ ta a.”

Bữa cơm chấm dứt, Bộ lạc Lạc Mông ban đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim chóc ngẫu nhiên bay qua. Hoa Lê quỳ trên mặt đất gian nan nuốt, Kim Hi nắm tóc y kéo ra sau, răng nanh nho nhỏ của Hoa Lê còn dính chất lỏng sềnh sệch, dâm mị đến cực điểm. Kim Hi kéo y, hung hăng tiến vào thân thể y, buộc Hoa Lê cúi đầu nhìn mình: “Ta là ai?”

Từ khi bữa cơm chấm dứt Kim Hi vốn không nói tiếng nào rốt cục mở miệng, khiến Hoa Lê căng thẳng đến lúc này lập tức trả lời: “Na nhĩ, ngươi là Na nhĩ của ta.” Kim Hi híp mắt, ánh mắt ngày càng sắc bén, cuối cùng bất đắc dĩ hung hăng vỗ cái mông vung cao của Hoa Lê: “Những lời này, ngươi cả đời đều phải nhớ kỹ.”

Một vòng Ngân Nguyệt treo trên không trung, phủ trắng phiến lá trong rừng rậm. Kim Hi đẩy cửa sổ nhìn ánh trăng trên bầu trời, phía sau là Hoa Lê mệt mỏi, vết ứ đọng cùng vết cắn đầy người mang theo ý tứ trừng phạt rõ ràng, ngay cả giữa hai chân cũng tràn đầy “ấn ký”. Kim Hi quay đầu lại nhìn y một cái, ánh mắt thâm u, từ trong túi quần lấy ra một cái còi nhỏ, thạch tiếu chỉ dùng để gọi một loại thạch đầu kiêu cổ quái, hắn ngậm trong miệng, nhưng không có thanh âm.

Ngày hôm sau Ô Giang Đại Tế ti dẫn theo mấy người cấp cao của Lạc Mông ra tiễn Kim Hi rời khỏi Bộ lạc Lạc Mông, từ núi sâu, xuyên qua sơn động bí mật trong núi, chính là thảo nguyên khô hạn, nơi đó cũng là địa bàn của Sóc Mông.

Đại khủng điểu giống như đà điểu, đầu có mào gà, thân cao ba thước, chở nhóm Kim Hi rời khỏi Bộ lạc Lạc Mông. Miệng Kim Hi vẫn ngậm thạch tiếu kia, đến khi một con quái điểu đầu chim trĩ xuất hiện trước mặt hắn, đã tới cửa vào sơn động, Kim Hi đem một tờ giấy nhét vào ống trúc nhỏ trên chân quái điểu, sau đó cho nó cất cánh, quá trình này quá ngắn, trong đám người nghỉ ngơi ở một bên, chỉ có Hi Tư Lạc khéo léo xuất hiện, chặn ánh mắt những người khác.

Trên giấy chỉ viết tám chữ “Hiến tế lưu phụ, Tộc trưởng lưu tử”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau