Chương 26: Dịch Quỷ
Nghe bảo hết tuần Thẩm Trường An sẽ đi làm bình thường trở lại, người làm bên cạnh Đạo Niên nhao nhao mở miệng giữ cậu. Thái độ nhiệt tình ấy chỉ mong Thẩm Trường An từ nay về sau ở lại đây đừng đi nữa.
“Cậu Thẩm, ở đây nhiều phòng, hoàn cảnh và không khí tốt thế này, còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà cậu thích, hay là cậu ở lại thêm ít hôm nữa nhé?” Lưu Mao liệt kê lợi ích của việc ở đây cho Thẩm Trường An, chỉ kém trực tiếp duỗi tay giữ cậu ở nguyên tại chỗ.
“Anh Lưu à, lần sau tôi lại tới, dù gì chúng ta cũng ở cùng một thành phố, cũng không xa.” Lúc tới, hai tay Thẩm Trường An trống trơn, khi đi lại có thêm mấy bộ quần áo, còn có cả túi rau quả thịt thà to bự. Hành vi này của cậu chính là tống tiền tiêu chuẩn.
“Xa thì không xa, nhưng cậu đi rồi, tiên sinh chắc chắn sẽ không nỡ”
“Ngày nào tôi và Đạo Niên cũng liên lạc, cuối tuần tôi sẽ tới tìm anh ấy chơi.” Thẩm Trường An nói xong câu đó thì ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Niên im lặng không nói ở trên hành lang tầng hai, “Đạo Niên nhỉ?”
Đạo Niên nhìn cậu chằm chằm mấy giây: “Lên đây.”
Thẩm Trường An bước nhanh lên tầng, ngồi xuống trước mặt Đạo Niên: “Sao thế?”
Một sợi dây chuyền nam màu bạc được đeo lên cổ cậu, Đạo Niên thu tay về: “Quà sinh nhật.”
“Sinh nhật của tôi là…” Thẩm Trường An ngẩn người, từ sau khi ba mẹ qua đời, cậu vẫn luôn trải qua sinh nhật theo lịch dương, bởi vì cậu không bao giờ nhớ được ngày âm, cũng không có ai tận tâm nhớ giúp cậu. Cậu đang định nói sinh nhật của mình không phải mấy ngày này, thì chợt nhớ ra sinh nhật âm lịch là vào tháng này.
Lấy điện thoại ra xem lịch, hai ngày sau chính là sinh nhật của cậu theo lịch âm.
“Cảm ơn…” Dây chuyền dán vào cổ lành lạnh, Thẩm Trường An ngửa đầu nhìn Đạo Niên, nở nụ cười dịu dàng, “Cảm ơn anh nhé, Đạo Niên.”
Đạo Niên không biết nói gì, nhìn hai mắt Thẩm Trường An sáng long lanh, vươn tay xoa đỉnh đầu cậu: “Tối về sớm chút, hai ngày này ở bên chỗ tôi.”
“Hửm?” Thẩm Trường An ngây ra, ý là mời cậu ở lại hả?
“Qua hết sinh nhật hẵng đi.” Đạo Niên quay đầu, đảo mắt qua đám người dưới tầng, “Nhiều người, náo nhiệt.”
“Thế, thế thì làm phiền mọi người quá.” Thẩm Trường An hơi ngại, sinh nhật của mình mà lại để bạn bè liên tục bận tâm, có vẻ không thích hợp cho lắm thì phải?
“Không phiền không phiền.” Lưu Mao ở tầng dưới thức thời lắc đầu ngay, “Chúng tôi đều rất mong cậu Thẩm ở đây thêm một thời gian nữa.”
Đạo Niên hất cằm, nhìn về phía Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An nháy mắt hiểu ý anh, ý của anh là “xem đi, bọn họ đều không cảm thấy phiền”.
Hiểu ra rồi, Thẩm Trường An bỗng bật cười, cụng trán vào đầu gối của Đạo Niên: “Đạo Niên à, sao mà anh đáng yêu thế?”
Đạo Niên chớp mắt, dường như không hiểu anh “đáng yêu” chỗ nào.
Thấy anh như thế, Thẩm Trường An lập tức cười ra tiếng, đứng dậy xoay người xuống tầng, ra tới cửa quay đầu lại thấy Đạo Niên vẫn ở trên hành lang nhìn mình, cậu vẫy tay với anh: “Buổi tối tôi sẽ về sớm.”
Đạo Niên điềm nhiên dời mắt đi như không có việc gì, giống như ban nãy chỉ tùy tiện liếc một cái.
Về phần Lưu Mao thì mau chóng xách đống quà đã đóng gói cho Thẩm Trường An đi, sợ Thẩm Trường An về mà thấy lại nghĩ vẫn nên về nhà mình thì tốt hơn.
Sau khi Thẩm Trường An rời đi, cửa lớn chậm rãi đóng lại, căn nhà khôi phục dáng vẻ yên tĩnh thường ngày.
Tấm thảm mềm mại biến ảo thành đám mây, cầu thang xoắn ốc biến thành thềm mây hư ảo, ngay cả đèn thủy tinh trên trần nhà cũng mất trụ treo, biến thành ngôi sao to cỡ nắm tay, lẳng lặng trôi bồng bềnh giữa không trung.
“Thưa tiên sinh, Tật Dịch Quỷ đã xuôi nam, có khả năng đi qua thành phố Ngô Minh.” Lưu Mao cúi mình trang nghiêm, “Tu sĩ loài người đã lập thần đàn, cầu xin Na Thần (1) giúp đỡ.”
“Na Thần?” Đạo Niên dường như đang nghĩ đây là thần gì.
“Na Thần là thần chức chuyên diệt Dịch Quỷ, kể từ khi Na Thần cuối cùng tan biến một trăm năm trước thì không có thần mới sinh ra.” Lưu Mao xấu hổ cười một tiếng, “Tuy bây giờ nhân gian vẫn có nghi thức cúng Na Thần, nhưng đa phần biểu hiện dưới hình thức văn nghệ, cũng không có quá nhiều sức mạnh tín ngưỡng, rất khó sinh ra thần mới.”
Đạo Niên phẩy tay một cái, không trung hiện ra rất nhiều hình ảnh. Trong đó có bác sĩ tăng ca cứu chữa bệnh nhân, có nhà khoa học nghiên cứu số liệu, còn cả thương nhân đầu tư nghiên cứu dược phẩm, vô số bệ thí nghiệm, thiết bị y tế.
“Bọn họ dựa vào chính mình có thể làm tốt hơn.” Đạo Niên mở một hình ảnh trong đó, người phụ nữ cao tuổi suy yếu đeo máy thở, dùng bàn tay run rẩy viết công thức thí nghiệm, mấy người trẻ tuổi vây quanh bà khóc khe khẽ.
Bọn họ gọi bà lão này là “cô giáo”.
Ngón trỏ chấm một cái, hình ảnh biến mất, Đạo Niên nhìn về phía Lưu Mao và những người khác đứng trang nghiêm trước mặt mình, “Các ngươi nhìn rõ chưa?”
Lưu Mao im lặng.
“Con người rất thông minh, không cần đến thần linh như các ngươi tưởng.” Đạo Niên nhắm mắt lại, trên khuôn mặt đẹp đẽ không tìm ra tỳ vết tràn đầy vẻ lạnh lùng vô tình, “Có chăng, một số thần linh, cần con người hơn.”
Cả phòng đều im lặng, lúc đám người ngẩng đầu lên lần nữa, trên hành lang nào còn bóng dáng Đạo Niên. Mọi người hơi khó hiểu, ý của tiên sinh là con người lạnh lùng vô tình, không cần thần linh nữa thì quẳng ra sau đầu. Hay là cảm thấy một vài thần linh không có năng lực, nếu như không được con người cần đến thì không duy trì được cơ thể thần?
Vừa về tới văn phòng, Thẩm Trường An lập tức được các đồng nghiệp thân thiết hỏi thăm. Thậm chí Trần Phán Phán còn hào phóng chia cho cậu mấy túi quà vặt cô thích.
Trái lại, chị Quyên bình thường ăn vận đẹp đẽ, hôm nay tinh thần có vẻ không tốt, ngay cả trang điểm cũng không che giấu được sự mệt mỏi của chị.
Thấy Thẩm Trường An đi tới, Cao Thục Quyên nhét cho cậu túi phúc: “Nè, cái này chị mang từ quê lên, mỗi người bọn em một cái, mấy ngày này mang theo bên mình.”
Thẩm Trường An thuận tay nhận lấy, bỏ túi phúc vào trong áo khoác, nói với Cao Thục Quyên: “Em cảm ơn, chị Quyên bận rộn vậy mà vẫn nghĩ tới bọn em. Chị mới từ quê lên, có cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày không?”
“Làm gì có thời gian mà nghỉ…” Cao Thục Quyên cười khổ. Chị đang định nói, bỗng phát giác được gì đó, nhìn kỹ Thẩm Trường An mấy lần, “Trường An này, có phải mấy ngày nay em gặp chuyện gì không?”
“Nhắc tới lại tức, Trường An gặp phải đồ thần kinh đó chị.” Trần Phán Phán kể cho Cao Thục Quyên sự việc hãm cành cạch xảy ra mấy bữa trước, “Chị xem cái loại cặn bã đấy có đáng giận không cơ chứ?”
Cao Thục Quyên muốn nói lại thôi, đối diện với ánh mắt của Thẩm Trường An, một lúc sau chị khẽ gật đầu, “Đúng là đáng giận thật, chị mà ở đây, không mắng cho tổ tông mười tám đời của gã òa khóc thì không thôi.”
“Bản lĩnh của chị, bọn em khẳng định kém xa.” Trần Phán Phán gật đầu lia lịa. Đừng thấy bây giờ chị Quyên rảnh rỗi lau bàn ở bộ phận, giảng giải súp gà tâm hồn cho mọi người, nhưng lúc chị từng làm công tác bảo vệ phụ nữ và trẻ em đã đánh cho vô số thằng đàn ông khốn nạn đến kêu cha gọi mẹ, suýt nữa thì tự vẫn tạ tội.
Nghe đồn cũng bởi vì tài ăn nói của chị sắc sảo quá, bị khiếu nại rất nhiều lần, cho nên mới bị điều tới bộ phận phục vụ dân sinh của họ, trải qua tháng ngày yên tĩnh.
Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn thôi, cô chưa được tận mắt chứng kiến nên khó phán định thật giả.
Mọi người còn chưa nói chuyện được mấy câu, bên cục cảnh sát đã gọi tới bảo lập tức tới điểm tập hợp, thống nhất phân công thời gian và tuyến đường tuần tra.
Bởi vì không đủ nhân lực, không chỉ có bộ phận họ mà ngay cả khu phố cũng điều tạm nhân viên tới. Mọi người đi tới quảng trường tập hợp, nhận thẻ công tác và bảng công việc.
Bởi vì nay là đêm trước Halloween, cho nên cấp trên cố ý bàn giao, hôm nay mọi người vất vả tăng ca một chút.
Chia hai người một tổ đi tuần, phần lớn đều là nam nữ phối hợp, Thẩm Trường An và Cao Thục Quyên một tổ, chủ yếu phụ trách tuyến xe buýt ngoại ô. Qua chín giờ tối, xe buýt ngừng vận chuyển thì đi tới một quảng trường đông người gần đấy hội họp với Đinh Dương và Trần Phán Phán.
Công ty xe buýt vui lắm, mấy năm gần đây trong nước bắt đầu thịnh hành Halloween, mới đầu đây là chuyện tốt, đại biểu cuộc sống của mọi người sung túc, cũng có thời gian và tiền nhàn rỗi để giải trí. Nhưng bởi vì quan niệm của thế hệ trước và giới trẻ khác biệt mà gây ra không ít mâu thuẫn. Bây giờ chính quyền cố ý sắp xếp nhân viên tới giúp đỡ công tác của họ, bọn họ tất nhiên là vỗ tay hoan nghênh rồi.
Thành phố Ngô Minh không tính là lớn, ngoài giờ cao điểm đi làm thì trong xe buýt cũng không mấy chen chúc. Thẩm Trường An thấy sắc mặt chị Quyên thực sự không ổn lắm, lo cơ thể chị không chịu nổi thì để chị ngồi ở phía sau nghỉ ngơi, cậu chịu trách nhiệm giám sát chính.
Mãi cho đến chiều bên cậu cũng không xảy ra chuyện gì, tuy có một vài người trẻ tuổi cố ý ăn diện vì ngày lễ nhưng cũng không có chỗ nào vượt quá giới hạn. Trái lại có một cô nhóc hóa trang thành Vô Diện cố ý tìm cậu chụp ảnh chung, lý do là cậu đẹp trai quá.
Bận rộn hơn nửa ngày, Thẩm Trường An và chị Quyên tranh thủ lúc tài xế xe buýt giao ban, ăn mì ở một cửa tiệm gần đó. Ăn được một nửa, cậu chợt nhớ ra hôm nay còn có người chờ cậu về nhà ăn cơm, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Đạo Niên.
“Tối nay tôi không về được”
“Không hẹn ăn cơm với người khác, buổi tối phải tăng ca, tới khuya mới về được”
“Không cần phải chờ tôi đâu, đi ngủ sớm chút, nhớ uống sữa trước khi ngủ một tiếng đấy”
Cúp điện thoại, Thẩm Trường An thấy chị Quyên ngồi đối diện như cười như không nhìn mình, hơi nghi ngờ: “Ánh mắt chị sao thế chị Quyên?’
“Chị cứ tưởng em còn trẻ chưa có bạn gái cơ, không ngờ trong nhà đã sớm có người chờ em về, thanh niên bây giờ khó lường thật đấy.” Cao Thục Quyên giơ ngón cái với cậu, “Lần sau liên hoan dẫn bạn gái tới đi, để cô ấy ở nhà một mình chờ em về cũng không hay.”
Thẩm Trường An ngẩn ra một lúc mới phản ứng, dở khóc dở cười nói: “Chị Quyên ơi chị hiểu lầm rồi, mấy ngày gần đây em ở nhà bạn, vốn em đã hứa ăn cơm với anh ấy, ai ngờ tối phải tăng ca, em muốn báo sớm cho anh ấy biết.”
“Bạn?”
“Vâng, bạn ạ.” Thẩm Trường An đổ ít dấm vào mì, “Nhưng mà sau này liên hoan, nếu như anh ấy đồng ý, em cũng muốn dẫn anh ấy theo.”
Nghĩ đến căn phòng trống trải của Đạo Niên, Thẩm Trường An luôn không yên lòng, nghĩ hết cách để Đạo Niên tìm được chút thú vị trong cuộc sống.
“Thì ra là vậy.” Cao Thục Quyên áy náy cười bảo, “Xin lỗi nhé, chị hiểu lầm rồi.”
“Không sao ạ, cũng là do chị quan tâm em mà.” Thẩm Trường An há to mồm ăn mì. Loại mì sợi vỉa hè này hương vị rất bình thường, chẳng qua do cậu đói quá nên chén sạch cả bát.
Lúc đi ra khỏi tiệm mì, Cao Thục Quyên hỏi: “Hôm nay chị đi làm, phát hiện cái cây trong sân càng lúc càng rụng lá nghiêm trọng, nghe Phán Phán bảo hình như cái cây đó bị bệnh hả?”
Nghe chị Quyên nhắc đến đây, Thẩm Trường An hơi chột dạ. Sao cậu có thể nói với chị Quyên rằng, cái cây cổ thụ trên trăm năm ấy thành ra vậy là do bị bàn tay cậu đập được. Cho dù cậu nói thế, chỉ sợ người ta cũng chả tin.
Cậu sờ mũi: “Chắc là vậy ạ, hơn nữa mùa thu vốn dễ rụng lá, trông sẽ nghiêm trọng hơn. Có lẽ chờ đến đầu xuân sang năm sẽ dần dần bình thường trở lại.”
“Em nói có lý.” Cao Thục Quyên cụp mắt, chị ở đây quan sát nửa năm, phát hiện cái cây này tu vi cao thâm, thậm chí có thể huyễn hóa thành hình người, cho nên dù chị phát hiện cái cây này câu một hồn một phách của người sống thì cũng không dám tùy tiện ra tay. Ngay lúc chị rốt cuộc thăm dò được tập tính của thụ yêu này, chuẩn bị mời người cùng nghề giúp đỡ cứu một hồn một phách kia ra, lại phát hiện hồn phách của người sống giấu trong lõi cây đã biến mất.
Chị tưởng hồn phách đã bị cây nuốt chửng, ai ngờ hôm sau lại truyền ra tin thần trí Tôn Giá khôi phục bình thường. Lúc ấy chị nghi ngờ, liệu có phải Thẩm Trường An cứu hồn phách ra không. Dù sao người có công đức thâm hậu như thế, rất nhiều yêu ma quỷ quái đi con đường tu hành đứng đắn đều không dám trêu chọc.
Thế nhưng rất nhanh chị lại phát hiện, Thẩm Trường An không tin chuyện quỷ thần, chứng tỏ cậu hoàn toàn không biết dưới toà nhà văn phòng có yêu quái, cũng không biết cách hàng yêu phục quỷ. Nếu thế, làm sao cậu có thể lấy hồn phách của Tôn Giá từ trong tay thụ yêu được?
Vậy nên, rốt cuộc là vị cao thủ phi phàm nào làm việc tốt không để lại tên?
Nếu được, vị cao thủ này có thể làm việc tốt lần nữa, ví dụ như tiêu diệt Tật Dịch Quỷ không?
Đi xe buýt cả ngày, Thẩm Trường An đầu nặng chân nhẹ cùng Cao Thục Quyên chạy tới quảng trường tập hợp. Cậu nhìn rất nhiều người bán hàng xung quanh quảng trường đang làm hoạt động khuyến mãi, lắc đầu: “Mấy người bán hàng này đúng là chỉ mong ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng là lễ tết.”
“Dù sao người bán vui, người tiêu dùng cũng vui là được.” Cao Thục Quyên thấy sắc mặt Thẩm Trường An hơi trắng, “Trường An à, nếu em mệt thì mình tìm chỗ ngồi một lát đã nhé?”
“Em không sao, chẳng qua là ngồi xe lâu, đầu hơi choáng thôi.” Thẩm Trường An day huyệt thái dương, “Mấy tháng này, em không muốn chen chúc đi xe buýt nữa.”
Trên quảng trường, có vài đứa bé được phụ huynh hóa trang thành phù thủy nhỏ, quơ gậy thần chạy tới chạy lui, giống như từng quả bí lùn di động, trông rất đáng yêu.
Thẩm Trường An vừa mới đi được hai bước, một nhóc mập bỗng duỗi gậy thần ra, chỉ vào cậu: “Biến thành bí đỏ.”
“Á, tôi biến thành bí đỏ rồi!” Thẩm Trường An phối hợp ngồi xổm xuống, mở hai tay giả vờ làm lá của bí đỏ. “Vị phù thủy vĩ đại này ơi, xin hỏi khi nào thì ngài biến tôi trở lại làm người?”
Nhóc mập phì cười, chắp cái tay nhỏ sau lưng, đi một vòng quanh Thẩm Trường An: “Được rồi, nể tình mi đáng thương như này, ta sẽ để mi trở lại làm người.”
“Cảm ơn phù thủy vĩ đại.” Thẩm Trường An đứng dậy, thấy cha mẹ nhóc mập định đi qua cảm ơn, cậu xua tay, ra hiệu họ không cần lại đây, quay người đi tới trung tâm quảng trường.
Ở trung tâm quảng trường, không biết là người bán hàng nào đang làm hoạt động khuyến mãi, mời một vài nghệ nhân dân gian vừa hát vừa nhảy múa trên sân khấu. Xung quanh đầy người xem, trong đám đông có nhiều người hóa trang thành động vật, có một số thì hóa trang thành Nhiếp Tiểu Thiến, có người còn hóa trang thành Trư Bát Giới, bị không ít trẻ con sờ bụng.
Cho nên bất kể là ngày lễ nào truyền vào trong nước, người dân đều có thể tận hưởng.
Vất vả lắm mới tìm được mấy người Đinh Dương trong đám đông nhộn nhịp, Thẩm Trường An thấy sắc mặt Đinh Dương trắng bệch, dáng vẻ bị tàn phá nghiêm trọng: “Anh làm sao thế?”
“Say xe ấy mà.” Trần Phán Phán bất đắc dĩ nói, “Buổi chiều được hành khách trên xe quan tâm cả đường, còn được một cụ ông bảy mươi tuổi nhường ghế cho nữa.”
“Bình thường tôi có vậy đâu, tại chiều nay tự nhiên thấy hơi khó chịu, chắc là bị cảm rồi.” Để chứng minh mình là con gà bệnh sức chiến đấu chỉ bằng năm, Đinh Dương vội nói, “Tôi ngồi xe bay của Trường An mà còn không say nữa là, nói chi đến xe buýt.”
“Xe bay, xe bay gì cơ?” Thẩm Trường An vô tội nhìn Đinh Dương, “Em có biết đâu.”
Đinh Dương: “…”
Thẩm Trường An à, không ngờ cậu lại là người như thế.
Đèn neon lấp lánh, mọi người tuần tra cả ngày đều hơi mệt mỏi, ngồi thành hàng cạnh bồn hoa, nhìn đám đông sôi nổi chung quanh, không muốn nhúc nhích.
Chỉ muốn về nhà tắm rửa, sau đó ngủ một giấc thật ngon.
Dịch Quỷ giáng lâm nhân gian, bao giờ cũng đi kèm với sự hoảng sợ và cầu xin của con người. Đương nhiên, đây là đãi ngộ của những Dịch Quỷ trước đây. Lần này Dịch Quỷ mới ra đời đi theo cuồng phong tập kích bất ngờ gần nghìn cây số, sau khi đáp xuống một thành phố, phát hiện nơi này lấp lánh ánh đèn, bốn phía đều là người.
Trong đầu gã có ký ức truyền thừa của Dịch Quỷ các đời, ban đêm của Nhân Gian giới, hình như đâu phải thế này?
Dịch Quỷ sờ sừng thú trên đầu, trên cơ thể lộ mấy nốt phát ban màu đỏ đáng sợ, chuẩn bị hưởng thụ tiếng thét và la khóc của người xung quanh.
Nhưng khiến gã không ngờ là, người đi đường vội vàng lướt qua như thể không nhìn thấy gã. Có người còn lấy điện thoại chụp dáng vẻ của gã, mồm nói “không có đạo đức công cộng” gì đấy.
Dịch Quỷ hơi ngờ vực, gã thật sự tới nhân gian, mà không phải địa ngục đấy chứ?
“Tôi nói nè anh bạn, tuy hôm nay là đêm trước Halloween, mọi người có thể quẩy xả láng nhưng cũng phải có chừng mực thôi. Xung quanh còn có không ít người già trẻ con kia kìa, anh ăn mặc thế này, có tởm quá không đấy?” Một thanh niên đeo sừng trâu đi tới, “Quán bar bên kia có show diễn tối dành riêng cho Halloween đấy, anh qua đó thì thích hợp hơn, quảng trường bên này là khu nghỉ ngơi công cộng, hóa trang đáng sợ quá không ổn lắm đâu.”
“Mà anh cũng ác với mình ghê.” Chàng trai đánh giá gã đàn ông trước mặt này, đầu đeo sừng thú vừa bẩn vừa xấu, da bôi thành màu xanh đen, trên người còn có mủ đậu hiệu quả chân thật hết sức, nhìn nhiều cũng khiến toàn thân không chịu nổi, “Anh đóng giả ai đấy?”
“Ta là Dịch Thần, phàm nhân các ngươi còn không mau tiến cống quỳ lạy?” Dịch Quỷ cười dữ tợn nói, “Miễn là kẻ tới gần ta trăm mét, không tới bảy ngày sẽ mắc bệnh dịch mà chết, chỉ có kẻ thành tâm tế bái ta, mới có thể miễn trừ kiếp nạn.”
“Diễn cũng nhập vai ghê hồn.” Chàng trai chỉ sừng trâu trên đầu, “Tôi còn là Ngưu Ma Vương đây này, biết huynh đệ của tôi là ai không, Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không đấy, đánh cho anh sấp mặt chỉ là chuyện chớp mắt thôi.”
Dịch Quỷ mù mờ, Ngưu Ma Vương và Đấu Chiến Thắng Phật là ai, cả những con người này nữa, vì sao thấy gã mà không sợ?
Tên này nói với gã lâu như thế mà tại sao vẫn chưa bị nhiễm dịch bệnh gã thả ra?
Gã lần nữa hoài nghi, nơi này rốt cuộc có phải nhân gian không?
“Oe!” Cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng khóc của trẻ con, âm thanh to suýt nữa thủng màng nhĩ của Dịch Quỷ.
“Gâu gâu gâu!” Một con cho to màu vàng cụp đuôi, sủa gã từ xa.
“Ai đây, rốt cuộc có đạo đức công cộng không mà hóa trang như này ở quảng trường?”
“Lại chả, cái gì cũng đú đởn theo trào lưu, không phân biệt trường hợp, việc ghê tởm mà cũng tranh làm cơ?”
“Tất cả câm miệng.” Dịch Quỷ thấy những dân đen này dám khoa tay múa chân với mình, gào thét, “Bọn bay mà còn dám nói thêm một câu nữa, ta sẽ khiến cả thành chết hết, chó gà không tha.”
“Ối giời ơi, ối giời ơi.” Một bác gái cất giọng the thé ôm ngực, dáng vẻ sắp xỉu đến nơi, “Gã lại còn đe dọa chúng ta kìa, gã muốn giết người, bệnh tim của tôi sắp tái phát rồi, mau báo cánh sát đi.”
Dịch Quỷ bị đám người kia chọc giận, đưa tay vẩy ra một đống bệnh dịch, sương mù màu xanh tản ra trong không khí, rất nhanh trong phạm vi năm mét đều bị sương mù màu xanh bao phủ.
“Báo cảnh sát mau lên, ở đây có người bị bệnh tâm thần gây nguy hiểm cho an toàn cộng đồng này”
“Ngăn gã lại mau, gã còn vừa chạy vừa vung vẩy thứ gì kìa!”
“Đằng trước bị làm sao mà hò hét ầm ĩ thế nhỉ?” Thẩm Trường An chú ý tới một góc quảng trường truyền đến tiếng ồn ào, nói với ba đồng nghiệp, “Mọi người ngồi một lát nhé, em qua nhìn thử coi sao.”
Cậu đi tới chỗ gây chuyện, thấy mấy đứa nhỏ đang òa khóc, một trong số đó chính là đứa nhóc ban nãy biến cậu thành “bí đỏ”.
Nhóc bí mập nãy hãy còn vui vẻ mà giờ đang nằm sấp trên người bố mẹ khóc đến ná thở, rõ ràng là bị dọa sợ.
Cách chỗ họ không xa có một kẻ ăn mặc hết sức kinh tởm, đang vẩy bột phấn màu xanh ra ngoài, trong không khí có mùi hết sức buồn nôn.
Đã thế gã này còn rất nhanh nhẹn, những người khác không có cách nào lại gần gã.
Không ai biết gã vẩy cái gì, người ở đây tụ tập đông đúc, Thẩm Trường An không chút nghĩ ngợi lao tới chỗ kẻ gây chuyện.
“Trường An ơi, đừng tới gần, đó là…” Cao Thục Quyên đi theo thấy cảnh này, bị dọa đến đổi sắc mặt, muốn ngăn hành động của Thẩm Trường An.
Tốc độ chạy của Thẩm Trường An rất nhanh, cậu kéo cánh tay của gã đàn ông, đập mạnh một cái lên đó. Gã đàn ông phát ra tiếng thét đau đớn chói tai, bột phấn màu xanh trong tay cũng biến mất.
Không biết đối phương dùng đồ trang điểm gì mà sờ lên cánh tay hơi dinh dính. Thẩm Trường An mắc ói, buông cánh tay của gã ra, phi thân đá một phát vào người kẻ nọ. Gã đàn ông ngã phịch xuống đất, phát ra tiếng hôn vang dội giữa đầu và mặt đất.
Thẩm Trường An quay người nở nụ cười dịu dàng với mấy đứa nhỏ khóc đến đỏ mặt tía tai: “Các vị phù thủy và dũng sĩ chớ sợ, ác ma đã bị kỵ sĩ bí đỏ đánh bại rồi, các ngài có muốn lấy gậy thần ra, biến ác ma này thành bí đỏ, sau đó để gã bị các chú cảnh sát mang đi không?”
Thấy cảnh này, Cao Thục Quyên nuốt lời muốn nói vào bụng.
Chị cảm thấy có thể gần đây tu vi của mình hao tổn quá độ, mắt có vấn đề. Cái kẻ bị Thẩm Trường An đạp cái ngã lăn quay, chắc chắn không phải Dịch Quỷ.
Không thể nào, đây không phải là sự thật!
o
Tác giả:
Chị Quyên: Ngại quá, tôi không muốn nói gì hết, làm phiền rồi~
o
Chú thích:
(1) Na thần “傩神”: Là vị thần xua tà, trừ diệt tật bệnh. Na là nghi thức xua đuổi các loài quỷ mang bệnh đến. Đây là một tập tục cổ được thực hiện lúc giao thừa. Ở Trung Quốc, nghệ thuật diễn xướng dân gian có na vũ “儺舞” là loại múa đuổi tà dịch, cũng có na hý “儺戲” trò vui đuổi quỷ dịch; trong đó người diễn đều đeo mặt nạ gỗ và diễn lại tích truyện mời thần xua tà, ban phúc.
“Cậu Thẩm, ở đây nhiều phòng, hoàn cảnh và không khí tốt thế này, còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà cậu thích, hay là cậu ở lại thêm ít hôm nữa nhé?” Lưu Mao liệt kê lợi ích của việc ở đây cho Thẩm Trường An, chỉ kém trực tiếp duỗi tay giữ cậu ở nguyên tại chỗ.
“Anh Lưu à, lần sau tôi lại tới, dù gì chúng ta cũng ở cùng một thành phố, cũng không xa.” Lúc tới, hai tay Thẩm Trường An trống trơn, khi đi lại có thêm mấy bộ quần áo, còn có cả túi rau quả thịt thà to bự. Hành vi này của cậu chính là tống tiền tiêu chuẩn.
“Xa thì không xa, nhưng cậu đi rồi, tiên sinh chắc chắn sẽ không nỡ”
“Ngày nào tôi và Đạo Niên cũng liên lạc, cuối tuần tôi sẽ tới tìm anh ấy chơi.” Thẩm Trường An nói xong câu đó thì ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Niên im lặng không nói ở trên hành lang tầng hai, “Đạo Niên nhỉ?”
Đạo Niên nhìn cậu chằm chằm mấy giây: “Lên đây.”
Thẩm Trường An bước nhanh lên tầng, ngồi xuống trước mặt Đạo Niên: “Sao thế?”
Một sợi dây chuyền nam màu bạc được đeo lên cổ cậu, Đạo Niên thu tay về: “Quà sinh nhật.”
“Sinh nhật của tôi là…” Thẩm Trường An ngẩn người, từ sau khi ba mẹ qua đời, cậu vẫn luôn trải qua sinh nhật theo lịch dương, bởi vì cậu không bao giờ nhớ được ngày âm, cũng không có ai tận tâm nhớ giúp cậu. Cậu đang định nói sinh nhật của mình không phải mấy ngày này, thì chợt nhớ ra sinh nhật âm lịch là vào tháng này.
Lấy điện thoại ra xem lịch, hai ngày sau chính là sinh nhật của cậu theo lịch âm.
“Cảm ơn…” Dây chuyền dán vào cổ lành lạnh, Thẩm Trường An ngửa đầu nhìn Đạo Niên, nở nụ cười dịu dàng, “Cảm ơn anh nhé, Đạo Niên.”
Đạo Niên không biết nói gì, nhìn hai mắt Thẩm Trường An sáng long lanh, vươn tay xoa đỉnh đầu cậu: “Tối về sớm chút, hai ngày này ở bên chỗ tôi.”
“Hửm?” Thẩm Trường An ngây ra, ý là mời cậu ở lại hả?
“Qua hết sinh nhật hẵng đi.” Đạo Niên quay đầu, đảo mắt qua đám người dưới tầng, “Nhiều người, náo nhiệt.”
“Thế, thế thì làm phiền mọi người quá.” Thẩm Trường An hơi ngại, sinh nhật của mình mà lại để bạn bè liên tục bận tâm, có vẻ không thích hợp cho lắm thì phải?
“Không phiền không phiền.” Lưu Mao ở tầng dưới thức thời lắc đầu ngay, “Chúng tôi đều rất mong cậu Thẩm ở đây thêm một thời gian nữa.”
Đạo Niên hất cằm, nhìn về phía Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An nháy mắt hiểu ý anh, ý của anh là “xem đi, bọn họ đều không cảm thấy phiền”.
Hiểu ra rồi, Thẩm Trường An bỗng bật cười, cụng trán vào đầu gối của Đạo Niên: “Đạo Niên à, sao mà anh đáng yêu thế?”
Đạo Niên chớp mắt, dường như không hiểu anh “đáng yêu” chỗ nào.
Thấy anh như thế, Thẩm Trường An lập tức cười ra tiếng, đứng dậy xoay người xuống tầng, ra tới cửa quay đầu lại thấy Đạo Niên vẫn ở trên hành lang nhìn mình, cậu vẫy tay với anh: “Buổi tối tôi sẽ về sớm.”
Đạo Niên điềm nhiên dời mắt đi như không có việc gì, giống như ban nãy chỉ tùy tiện liếc một cái.
Về phần Lưu Mao thì mau chóng xách đống quà đã đóng gói cho Thẩm Trường An đi, sợ Thẩm Trường An về mà thấy lại nghĩ vẫn nên về nhà mình thì tốt hơn.
Sau khi Thẩm Trường An rời đi, cửa lớn chậm rãi đóng lại, căn nhà khôi phục dáng vẻ yên tĩnh thường ngày.
Tấm thảm mềm mại biến ảo thành đám mây, cầu thang xoắn ốc biến thành thềm mây hư ảo, ngay cả đèn thủy tinh trên trần nhà cũng mất trụ treo, biến thành ngôi sao to cỡ nắm tay, lẳng lặng trôi bồng bềnh giữa không trung.
“Thưa tiên sinh, Tật Dịch Quỷ đã xuôi nam, có khả năng đi qua thành phố Ngô Minh.” Lưu Mao cúi mình trang nghiêm, “Tu sĩ loài người đã lập thần đàn, cầu xin Na Thần (1) giúp đỡ.”
“Na Thần?” Đạo Niên dường như đang nghĩ đây là thần gì.
“Na Thần là thần chức chuyên diệt Dịch Quỷ, kể từ khi Na Thần cuối cùng tan biến một trăm năm trước thì không có thần mới sinh ra.” Lưu Mao xấu hổ cười một tiếng, “Tuy bây giờ nhân gian vẫn có nghi thức cúng Na Thần, nhưng đa phần biểu hiện dưới hình thức văn nghệ, cũng không có quá nhiều sức mạnh tín ngưỡng, rất khó sinh ra thần mới.”
Đạo Niên phẩy tay một cái, không trung hiện ra rất nhiều hình ảnh. Trong đó có bác sĩ tăng ca cứu chữa bệnh nhân, có nhà khoa học nghiên cứu số liệu, còn cả thương nhân đầu tư nghiên cứu dược phẩm, vô số bệ thí nghiệm, thiết bị y tế.
“Bọn họ dựa vào chính mình có thể làm tốt hơn.” Đạo Niên mở một hình ảnh trong đó, người phụ nữ cao tuổi suy yếu đeo máy thở, dùng bàn tay run rẩy viết công thức thí nghiệm, mấy người trẻ tuổi vây quanh bà khóc khe khẽ.
Bọn họ gọi bà lão này là “cô giáo”.
Ngón trỏ chấm một cái, hình ảnh biến mất, Đạo Niên nhìn về phía Lưu Mao và những người khác đứng trang nghiêm trước mặt mình, “Các ngươi nhìn rõ chưa?”
Lưu Mao im lặng.
“Con người rất thông minh, không cần đến thần linh như các ngươi tưởng.” Đạo Niên nhắm mắt lại, trên khuôn mặt đẹp đẽ không tìm ra tỳ vết tràn đầy vẻ lạnh lùng vô tình, “Có chăng, một số thần linh, cần con người hơn.”
Cả phòng đều im lặng, lúc đám người ngẩng đầu lên lần nữa, trên hành lang nào còn bóng dáng Đạo Niên. Mọi người hơi khó hiểu, ý của tiên sinh là con người lạnh lùng vô tình, không cần thần linh nữa thì quẳng ra sau đầu. Hay là cảm thấy một vài thần linh không có năng lực, nếu như không được con người cần đến thì không duy trì được cơ thể thần?
Vừa về tới văn phòng, Thẩm Trường An lập tức được các đồng nghiệp thân thiết hỏi thăm. Thậm chí Trần Phán Phán còn hào phóng chia cho cậu mấy túi quà vặt cô thích.
Trái lại, chị Quyên bình thường ăn vận đẹp đẽ, hôm nay tinh thần có vẻ không tốt, ngay cả trang điểm cũng không che giấu được sự mệt mỏi của chị.
Thấy Thẩm Trường An đi tới, Cao Thục Quyên nhét cho cậu túi phúc: “Nè, cái này chị mang từ quê lên, mỗi người bọn em một cái, mấy ngày này mang theo bên mình.”
Thẩm Trường An thuận tay nhận lấy, bỏ túi phúc vào trong áo khoác, nói với Cao Thục Quyên: “Em cảm ơn, chị Quyên bận rộn vậy mà vẫn nghĩ tới bọn em. Chị mới từ quê lên, có cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày không?”
“Làm gì có thời gian mà nghỉ…” Cao Thục Quyên cười khổ. Chị đang định nói, bỗng phát giác được gì đó, nhìn kỹ Thẩm Trường An mấy lần, “Trường An này, có phải mấy ngày nay em gặp chuyện gì không?”
“Nhắc tới lại tức, Trường An gặp phải đồ thần kinh đó chị.” Trần Phán Phán kể cho Cao Thục Quyên sự việc hãm cành cạch xảy ra mấy bữa trước, “Chị xem cái loại cặn bã đấy có đáng giận không cơ chứ?”
Cao Thục Quyên muốn nói lại thôi, đối diện với ánh mắt của Thẩm Trường An, một lúc sau chị khẽ gật đầu, “Đúng là đáng giận thật, chị mà ở đây, không mắng cho tổ tông mười tám đời của gã òa khóc thì không thôi.”
“Bản lĩnh của chị, bọn em khẳng định kém xa.” Trần Phán Phán gật đầu lia lịa. Đừng thấy bây giờ chị Quyên rảnh rỗi lau bàn ở bộ phận, giảng giải súp gà tâm hồn cho mọi người, nhưng lúc chị từng làm công tác bảo vệ phụ nữ và trẻ em đã đánh cho vô số thằng đàn ông khốn nạn đến kêu cha gọi mẹ, suýt nữa thì tự vẫn tạ tội.
Nghe đồn cũng bởi vì tài ăn nói của chị sắc sảo quá, bị khiếu nại rất nhiều lần, cho nên mới bị điều tới bộ phận phục vụ dân sinh của họ, trải qua tháng ngày yên tĩnh.
Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn thôi, cô chưa được tận mắt chứng kiến nên khó phán định thật giả.
Mọi người còn chưa nói chuyện được mấy câu, bên cục cảnh sát đã gọi tới bảo lập tức tới điểm tập hợp, thống nhất phân công thời gian và tuyến đường tuần tra.
Bởi vì không đủ nhân lực, không chỉ có bộ phận họ mà ngay cả khu phố cũng điều tạm nhân viên tới. Mọi người đi tới quảng trường tập hợp, nhận thẻ công tác và bảng công việc.
Bởi vì nay là đêm trước Halloween, cho nên cấp trên cố ý bàn giao, hôm nay mọi người vất vả tăng ca một chút.
Chia hai người một tổ đi tuần, phần lớn đều là nam nữ phối hợp, Thẩm Trường An và Cao Thục Quyên một tổ, chủ yếu phụ trách tuyến xe buýt ngoại ô. Qua chín giờ tối, xe buýt ngừng vận chuyển thì đi tới một quảng trường đông người gần đấy hội họp với Đinh Dương và Trần Phán Phán.
Công ty xe buýt vui lắm, mấy năm gần đây trong nước bắt đầu thịnh hành Halloween, mới đầu đây là chuyện tốt, đại biểu cuộc sống của mọi người sung túc, cũng có thời gian và tiền nhàn rỗi để giải trí. Nhưng bởi vì quan niệm của thế hệ trước và giới trẻ khác biệt mà gây ra không ít mâu thuẫn. Bây giờ chính quyền cố ý sắp xếp nhân viên tới giúp đỡ công tác của họ, bọn họ tất nhiên là vỗ tay hoan nghênh rồi.
Thành phố Ngô Minh không tính là lớn, ngoài giờ cao điểm đi làm thì trong xe buýt cũng không mấy chen chúc. Thẩm Trường An thấy sắc mặt chị Quyên thực sự không ổn lắm, lo cơ thể chị không chịu nổi thì để chị ngồi ở phía sau nghỉ ngơi, cậu chịu trách nhiệm giám sát chính.
Mãi cho đến chiều bên cậu cũng không xảy ra chuyện gì, tuy có một vài người trẻ tuổi cố ý ăn diện vì ngày lễ nhưng cũng không có chỗ nào vượt quá giới hạn. Trái lại có một cô nhóc hóa trang thành Vô Diện cố ý tìm cậu chụp ảnh chung, lý do là cậu đẹp trai quá.
Bận rộn hơn nửa ngày, Thẩm Trường An và chị Quyên tranh thủ lúc tài xế xe buýt giao ban, ăn mì ở một cửa tiệm gần đó. Ăn được một nửa, cậu chợt nhớ ra hôm nay còn có người chờ cậu về nhà ăn cơm, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Đạo Niên.
“Tối nay tôi không về được”
“Không hẹn ăn cơm với người khác, buổi tối phải tăng ca, tới khuya mới về được”
“Không cần phải chờ tôi đâu, đi ngủ sớm chút, nhớ uống sữa trước khi ngủ một tiếng đấy”
Cúp điện thoại, Thẩm Trường An thấy chị Quyên ngồi đối diện như cười như không nhìn mình, hơi nghi ngờ: “Ánh mắt chị sao thế chị Quyên?’
“Chị cứ tưởng em còn trẻ chưa có bạn gái cơ, không ngờ trong nhà đã sớm có người chờ em về, thanh niên bây giờ khó lường thật đấy.” Cao Thục Quyên giơ ngón cái với cậu, “Lần sau liên hoan dẫn bạn gái tới đi, để cô ấy ở nhà một mình chờ em về cũng không hay.”
Thẩm Trường An ngẩn ra một lúc mới phản ứng, dở khóc dở cười nói: “Chị Quyên ơi chị hiểu lầm rồi, mấy ngày gần đây em ở nhà bạn, vốn em đã hứa ăn cơm với anh ấy, ai ngờ tối phải tăng ca, em muốn báo sớm cho anh ấy biết.”
“Bạn?”
“Vâng, bạn ạ.” Thẩm Trường An đổ ít dấm vào mì, “Nhưng mà sau này liên hoan, nếu như anh ấy đồng ý, em cũng muốn dẫn anh ấy theo.”
Nghĩ đến căn phòng trống trải của Đạo Niên, Thẩm Trường An luôn không yên lòng, nghĩ hết cách để Đạo Niên tìm được chút thú vị trong cuộc sống.
“Thì ra là vậy.” Cao Thục Quyên áy náy cười bảo, “Xin lỗi nhé, chị hiểu lầm rồi.”
“Không sao ạ, cũng là do chị quan tâm em mà.” Thẩm Trường An há to mồm ăn mì. Loại mì sợi vỉa hè này hương vị rất bình thường, chẳng qua do cậu đói quá nên chén sạch cả bát.
Lúc đi ra khỏi tiệm mì, Cao Thục Quyên hỏi: “Hôm nay chị đi làm, phát hiện cái cây trong sân càng lúc càng rụng lá nghiêm trọng, nghe Phán Phán bảo hình như cái cây đó bị bệnh hả?”
Nghe chị Quyên nhắc đến đây, Thẩm Trường An hơi chột dạ. Sao cậu có thể nói với chị Quyên rằng, cái cây cổ thụ trên trăm năm ấy thành ra vậy là do bị bàn tay cậu đập được. Cho dù cậu nói thế, chỉ sợ người ta cũng chả tin.
Cậu sờ mũi: “Chắc là vậy ạ, hơn nữa mùa thu vốn dễ rụng lá, trông sẽ nghiêm trọng hơn. Có lẽ chờ đến đầu xuân sang năm sẽ dần dần bình thường trở lại.”
“Em nói có lý.” Cao Thục Quyên cụp mắt, chị ở đây quan sát nửa năm, phát hiện cái cây này tu vi cao thâm, thậm chí có thể huyễn hóa thành hình người, cho nên dù chị phát hiện cái cây này câu một hồn một phách của người sống thì cũng không dám tùy tiện ra tay. Ngay lúc chị rốt cuộc thăm dò được tập tính của thụ yêu này, chuẩn bị mời người cùng nghề giúp đỡ cứu một hồn một phách kia ra, lại phát hiện hồn phách của người sống giấu trong lõi cây đã biến mất.
Chị tưởng hồn phách đã bị cây nuốt chửng, ai ngờ hôm sau lại truyền ra tin thần trí Tôn Giá khôi phục bình thường. Lúc ấy chị nghi ngờ, liệu có phải Thẩm Trường An cứu hồn phách ra không. Dù sao người có công đức thâm hậu như thế, rất nhiều yêu ma quỷ quái đi con đường tu hành đứng đắn đều không dám trêu chọc.
Thế nhưng rất nhanh chị lại phát hiện, Thẩm Trường An không tin chuyện quỷ thần, chứng tỏ cậu hoàn toàn không biết dưới toà nhà văn phòng có yêu quái, cũng không biết cách hàng yêu phục quỷ. Nếu thế, làm sao cậu có thể lấy hồn phách của Tôn Giá từ trong tay thụ yêu được?
Vậy nên, rốt cuộc là vị cao thủ phi phàm nào làm việc tốt không để lại tên?
Nếu được, vị cao thủ này có thể làm việc tốt lần nữa, ví dụ như tiêu diệt Tật Dịch Quỷ không?
Đi xe buýt cả ngày, Thẩm Trường An đầu nặng chân nhẹ cùng Cao Thục Quyên chạy tới quảng trường tập hợp. Cậu nhìn rất nhiều người bán hàng xung quanh quảng trường đang làm hoạt động khuyến mãi, lắc đầu: “Mấy người bán hàng này đúng là chỉ mong ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng là lễ tết.”
“Dù sao người bán vui, người tiêu dùng cũng vui là được.” Cao Thục Quyên thấy sắc mặt Thẩm Trường An hơi trắng, “Trường An à, nếu em mệt thì mình tìm chỗ ngồi một lát đã nhé?”
“Em không sao, chẳng qua là ngồi xe lâu, đầu hơi choáng thôi.” Thẩm Trường An day huyệt thái dương, “Mấy tháng này, em không muốn chen chúc đi xe buýt nữa.”
Trên quảng trường, có vài đứa bé được phụ huynh hóa trang thành phù thủy nhỏ, quơ gậy thần chạy tới chạy lui, giống như từng quả bí lùn di động, trông rất đáng yêu.
Thẩm Trường An vừa mới đi được hai bước, một nhóc mập bỗng duỗi gậy thần ra, chỉ vào cậu: “Biến thành bí đỏ.”
“Á, tôi biến thành bí đỏ rồi!” Thẩm Trường An phối hợp ngồi xổm xuống, mở hai tay giả vờ làm lá của bí đỏ. “Vị phù thủy vĩ đại này ơi, xin hỏi khi nào thì ngài biến tôi trở lại làm người?”
Nhóc mập phì cười, chắp cái tay nhỏ sau lưng, đi một vòng quanh Thẩm Trường An: “Được rồi, nể tình mi đáng thương như này, ta sẽ để mi trở lại làm người.”
“Cảm ơn phù thủy vĩ đại.” Thẩm Trường An đứng dậy, thấy cha mẹ nhóc mập định đi qua cảm ơn, cậu xua tay, ra hiệu họ không cần lại đây, quay người đi tới trung tâm quảng trường.
Ở trung tâm quảng trường, không biết là người bán hàng nào đang làm hoạt động khuyến mãi, mời một vài nghệ nhân dân gian vừa hát vừa nhảy múa trên sân khấu. Xung quanh đầy người xem, trong đám đông có nhiều người hóa trang thành động vật, có một số thì hóa trang thành Nhiếp Tiểu Thiến, có người còn hóa trang thành Trư Bát Giới, bị không ít trẻ con sờ bụng.
Cho nên bất kể là ngày lễ nào truyền vào trong nước, người dân đều có thể tận hưởng.
Vất vả lắm mới tìm được mấy người Đinh Dương trong đám đông nhộn nhịp, Thẩm Trường An thấy sắc mặt Đinh Dương trắng bệch, dáng vẻ bị tàn phá nghiêm trọng: “Anh làm sao thế?”
“Say xe ấy mà.” Trần Phán Phán bất đắc dĩ nói, “Buổi chiều được hành khách trên xe quan tâm cả đường, còn được một cụ ông bảy mươi tuổi nhường ghế cho nữa.”
“Bình thường tôi có vậy đâu, tại chiều nay tự nhiên thấy hơi khó chịu, chắc là bị cảm rồi.” Để chứng minh mình là con gà bệnh sức chiến đấu chỉ bằng năm, Đinh Dương vội nói, “Tôi ngồi xe bay của Trường An mà còn không say nữa là, nói chi đến xe buýt.”
“Xe bay, xe bay gì cơ?” Thẩm Trường An vô tội nhìn Đinh Dương, “Em có biết đâu.”
Đinh Dương: “…”
Thẩm Trường An à, không ngờ cậu lại là người như thế.
Đèn neon lấp lánh, mọi người tuần tra cả ngày đều hơi mệt mỏi, ngồi thành hàng cạnh bồn hoa, nhìn đám đông sôi nổi chung quanh, không muốn nhúc nhích.
Chỉ muốn về nhà tắm rửa, sau đó ngủ một giấc thật ngon.
Dịch Quỷ giáng lâm nhân gian, bao giờ cũng đi kèm với sự hoảng sợ và cầu xin của con người. Đương nhiên, đây là đãi ngộ của những Dịch Quỷ trước đây. Lần này Dịch Quỷ mới ra đời đi theo cuồng phong tập kích bất ngờ gần nghìn cây số, sau khi đáp xuống một thành phố, phát hiện nơi này lấp lánh ánh đèn, bốn phía đều là người.
Trong đầu gã có ký ức truyền thừa của Dịch Quỷ các đời, ban đêm của Nhân Gian giới, hình như đâu phải thế này?
Dịch Quỷ sờ sừng thú trên đầu, trên cơ thể lộ mấy nốt phát ban màu đỏ đáng sợ, chuẩn bị hưởng thụ tiếng thét và la khóc của người xung quanh.
Nhưng khiến gã không ngờ là, người đi đường vội vàng lướt qua như thể không nhìn thấy gã. Có người còn lấy điện thoại chụp dáng vẻ của gã, mồm nói “không có đạo đức công cộng” gì đấy.
Dịch Quỷ hơi ngờ vực, gã thật sự tới nhân gian, mà không phải địa ngục đấy chứ?
“Tôi nói nè anh bạn, tuy hôm nay là đêm trước Halloween, mọi người có thể quẩy xả láng nhưng cũng phải có chừng mực thôi. Xung quanh còn có không ít người già trẻ con kia kìa, anh ăn mặc thế này, có tởm quá không đấy?” Một thanh niên đeo sừng trâu đi tới, “Quán bar bên kia có show diễn tối dành riêng cho Halloween đấy, anh qua đó thì thích hợp hơn, quảng trường bên này là khu nghỉ ngơi công cộng, hóa trang đáng sợ quá không ổn lắm đâu.”
“Mà anh cũng ác với mình ghê.” Chàng trai đánh giá gã đàn ông trước mặt này, đầu đeo sừng thú vừa bẩn vừa xấu, da bôi thành màu xanh đen, trên người còn có mủ đậu hiệu quả chân thật hết sức, nhìn nhiều cũng khiến toàn thân không chịu nổi, “Anh đóng giả ai đấy?”
“Ta là Dịch Thần, phàm nhân các ngươi còn không mau tiến cống quỳ lạy?” Dịch Quỷ cười dữ tợn nói, “Miễn là kẻ tới gần ta trăm mét, không tới bảy ngày sẽ mắc bệnh dịch mà chết, chỉ có kẻ thành tâm tế bái ta, mới có thể miễn trừ kiếp nạn.”
“Diễn cũng nhập vai ghê hồn.” Chàng trai chỉ sừng trâu trên đầu, “Tôi còn là Ngưu Ma Vương đây này, biết huynh đệ của tôi là ai không, Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không đấy, đánh cho anh sấp mặt chỉ là chuyện chớp mắt thôi.”
Dịch Quỷ mù mờ, Ngưu Ma Vương và Đấu Chiến Thắng Phật là ai, cả những con người này nữa, vì sao thấy gã mà không sợ?
Tên này nói với gã lâu như thế mà tại sao vẫn chưa bị nhiễm dịch bệnh gã thả ra?
Gã lần nữa hoài nghi, nơi này rốt cuộc có phải nhân gian không?
“Oe!” Cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng khóc của trẻ con, âm thanh to suýt nữa thủng màng nhĩ của Dịch Quỷ.
“Gâu gâu gâu!” Một con cho to màu vàng cụp đuôi, sủa gã từ xa.
“Ai đây, rốt cuộc có đạo đức công cộng không mà hóa trang như này ở quảng trường?”
“Lại chả, cái gì cũng đú đởn theo trào lưu, không phân biệt trường hợp, việc ghê tởm mà cũng tranh làm cơ?”
“Tất cả câm miệng.” Dịch Quỷ thấy những dân đen này dám khoa tay múa chân với mình, gào thét, “Bọn bay mà còn dám nói thêm một câu nữa, ta sẽ khiến cả thành chết hết, chó gà không tha.”
“Ối giời ơi, ối giời ơi.” Một bác gái cất giọng the thé ôm ngực, dáng vẻ sắp xỉu đến nơi, “Gã lại còn đe dọa chúng ta kìa, gã muốn giết người, bệnh tim của tôi sắp tái phát rồi, mau báo cánh sát đi.”
Dịch Quỷ bị đám người kia chọc giận, đưa tay vẩy ra một đống bệnh dịch, sương mù màu xanh tản ra trong không khí, rất nhanh trong phạm vi năm mét đều bị sương mù màu xanh bao phủ.
“Báo cảnh sát mau lên, ở đây có người bị bệnh tâm thần gây nguy hiểm cho an toàn cộng đồng này”
“Ngăn gã lại mau, gã còn vừa chạy vừa vung vẩy thứ gì kìa!”
“Đằng trước bị làm sao mà hò hét ầm ĩ thế nhỉ?” Thẩm Trường An chú ý tới một góc quảng trường truyền đến tiếng ồn ào, nói với ba đồng nghiệp, “Mọi người ngồi một lát nhé, em qua nhìn thử coi sao.”
Cậu đi tới chỗ gây chuyện, thấy mấy đứa nhỏ đang òa khóc, một trong số đó chính là đứa nhóc ban nãy biến cậu thành “bí đỏ”.
Nhóc bí mập nãy hãy còn vui vẻ mà giờ đang nằm sấp trên người bố mẹ khóc đến ná thở, rõ ràng là bị dọa sợ.
Cách chỗ họ không xa có một kẻ ăn mặc hết sức kinh tởm, đang vẩy bột phấn màu xanh ra ngoài, trong không khí có mùi hết sức buồn nôn.
Đã thế gã này còn rất nhanh nhẹn, những người khác không có cách nào lại gần gã.
Không ai biết gã vẩy cái gì, người ở đây tụ tập đông đúc, Thẩm Trường An không chút nghĩ ngợi lao tới chỗ kẻ gây chuyện.
“Trường An ơi, đừng tới gần, đó là…” Cao Thục Quyên đi theo thấy cảnh này, bị dọa đến đổi sắc mặt, muốn ngăn hành động của Thẩm Trường An.
Tốc độ chạy của Thẩm Trường An rất nhanh, cậu kéo cánh tay của gã đàn ông, đập mạnh một cái lên đó. Gã đàn ông phát ra tiếng thét đau đớn chói tai, bột phấn màu xanh trong tay cũng biến mất.
Không biết đối phương dùng đồ trang điểm gì mà sờ lên cánh tay hơi dinh dính. Thẩm Trường An mắc ói, buông cánh tay của gã ra, phi thân đá một phát vào người kẻ nọ. Gã đàn ông ngã phịch xuống đất, phát ra tiếng hôn vang dội giữa đầu và mặt đất.
Thẩm Trường An quay người nở nụ cười dịu dàng với mấy đứa nhỏ khóc đến đỏ mặt tía tai: “Các vị phù thủy và dũng sĩ chớ sợ, ác ma đã bị kỵ sĩ bí đỏ đánh bại rồi, các ngài có muốn lấy gậy thần ra, biến ác ma này thành bí đỏ, sau đó để gã bị các chú cảnh sát mang đi không?”
Thấy cảnh này, Cao Thục Quyên nuốt lời muốn nói vào bụng.
Chị cảm thấy có thể gần đây tu vi của mình hao tổn quá độ, mắt có vấn đề. Cái kẻ bị Thẩm Trường An đạp cái ngã lăn quay, chắc chắn không phải Dịch Quỷ.
Không thể nào, đây không phải là sự thật!
o
Tác giả:
Chị Quyên: Ngại quá, tôi không muốn nói gì hết, làm phiền rồi~
o
Chú thích:
(1) Na thần “傩神”: Là vị thần xua tà, trừ diệt tật bệnh. Na là nghi thức xua đuổi các loài quỷ mang bệnh đến. Đây là một tập tục cổ được thực hiện lúc giao thừa. Ở Trung Quốc, nghệ thuật diễn xướng dân gian có na vũ “儺舞” là loại múa đuổi tà dịch, cũng có na hý “儺戲” trò vui đuổi quỷ dịch; trong đó người diễn đều đeo mặt nạ gỗ và diễn lại tích truyện mời thần xua tà, ban phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất