Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết
Chương 39
Binh lính chuẩn bị bao vây được Lâu Bạch và Ngụy Đồ Thanh thì La Thần Nghi chạy đến mà ứng cứu không quên xỉa xói
“ Ngụy Đồ Thanh ngươi tàn tạ quá đấy…”
Chàng cau mày” Cái tên chết tiệt này…Ta chưa ch* “
La Thần Nghi nhìn Ngụy Đồ Thanh” Ngươi ra thủ phạm giết Cảnh Tống Khang chưa?”
“Là bọn chúng “ chàng hướng mắt về thành của nước Lâu Lam
La Thần Nghi nhìn Lâu Bạch” Ra là bọn chúng ư? Thế tên cõng ngươi là bạn hay thù vậy? “
“ Hắn là người tốt…” Ngụy Đồ Thanh đáp
La Thần Nghi dặn dò
“ Vậy ngươi mau đưa Ngụy Đồ Thanh về nước Ngũ giúp ta nhé, ta sẽ cầm chân bịn chúng rồi quay về sau…”
“ Một mình ngươi trụ nổi không? “ Ngụy Đồ Thanh lo lắng
La Thần Nghi nhìn Ngụy Đồ Thanh lại thấy hình bóng của Đông Ly Á mà giúp chàng có thêm dũng khí để chiến đấu “ Ta trụ được…Mau quay về đi mọi người lo lắng cho ngươi lắm…”
Ngụy Đồ Thanh nhìn La Thần Nghi
“ Đừng ch* đấy…”
“ Biết rồi…Mau cút đi…” dứt lời chàng tiến đến mà giúp Ngụy Đồ Thanh cầm chân đám binh lính
“ Gặp phải tên liều rồi…” Ngụy Đồ Thanh cảm thán
Lâu Bạch vội vàng cõng Ngụy Đồ Thanh chạy khỏi chiến trường đó không quên cảm ơn La Thần Nghi “ Đa tạ vị huynh đệ nhé… Ta sẽ đưa Ngụy Đồ Thanh về một cách an toàn”
Đi được một đoạn thì bọn họ cũng đã về đến phủ của Ngụy Đồ Thanh, Lâu Bạch mệt nhọc mà thở hổn hển “ Này…về rồi”
Giọng Ngụy Đồ Thanh có vẻ yếu ớt hẳn đi “ Vậy sao? Đa tạ ngươi…Lâu Bạch”
“ Được rồi, để ta đưa ngươi vào trong “ Lâu Bạch cõng Ngụy Đồ Thanh vào trong phủ thì gặp phải Tiêu Tần đang canh gác
Tiêu Tần nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Đồ Thanh lập tức chạy đến đỡ chàng
“ VƯƠNG GIA!! Ngài cuối cùng cũng về rồi “
Chàng nói với giọng rất bé “ Ừm…ta về rồi…”
“ Mau gọi thái y đi…” Lâu Bạch ra lệnh rồi đưa Ngụy Đồ Thanh vào phòng
Tiêu Tần lập tức chạy đi tìm thái y với tâm trạng bồn chồn “ Sao vương gia lại có nhiều vết thương như vậy? Với thân thể của ngài ấy còn đang rất yếu bị thương như vậy chắc ngài ấy yếu hẳn mất…”
Thái y đến băng bó vết thương cho Ngụy Đồ Thanh xong rồi rời đi chàng đang nằm ngủ với dáng vẻ mệt mỏi, khi biết thủ phạm chính là nước Lâu Lam Tiêu Tần rất tức giận nhìn Ngụy Đồ Thanh một lát rồi xoay người rời đi
Ngoài thành Ngũ Sở được thuộc hạ điều tra thông báo thì biết rằng nước Lâu Lam là hung thủ giết người và bắt Ngụy Đồ Thanh nên đi cùng Tiêu Tần đến nước Lâu Lam hỏi chuyện
Lúc này La Thần Nghi đang cố gắng cầm cự thì tướng quân của nước Lâu Lam không cho chàng chút hi vọng sống xót nào khi đã bước chân vào nước mình liền ra lệnh giết ch* chàng với số lượng binh lính nhiều hơn điều này khiến La Thần Nghi không thể tiêu diệt hết được tưởng rằng sẽ thất bại dưới tay của bọn này thì Ngũ Sở và Tiêu Tần đến đúng lúc giải quyết binh lính giúp chàng phần nào đang thắc mắc thì Ngũ Sở lên tiếng “ Cầm chân bọn chúng cũng lâu đấy, không hổ danh là thị vệ của muội muội ta “
Tiêu Tần nhìn La Thần Nghi với lòng cảm tạ “ Ngươi cũng cầm chân bọn chúng để Lâu Bạch có thể đưa Vương Gia của ta thoát khỏi đây phải không? “
La Thần Nghi biết Ngụy Đồ Thanh đã về một cách an toàn lòng thầm mừng “ Ngụy Đồ Thanh an toàn trở về rồi sao? Vậy thì tốt rồi… như vậy Đông Ly Á cũng không lo lắng nữa “
Tiêu Tần nhìn tướng quân của nước Lâu Lam mà quát “ Cái tên chết tiệt kia sao ngươi dám hành động thô lỗ với vương gia của ta? Đụng vào vương gia thì ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi đâu “
La Thần Nghi đứng bên cạnh bỗng nhiên có cảm giác lạnh sống lưng quay lại nhìn Ngũ Sở đang toả ra nhiều ám khí nhìn Tiêu Tần
Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Tần” Ai là của ngươi chứ? “
Tiêu Tần biết bản thân nói tự do trước mặt Ngũ Sở nên cúi đầu tạ lỗi “ Thần mạo phạm xin hoàng thượng thứ tội”
“ Các ngươi thật ngu ngốc quá rồi, Ngụy Đồ Thanh thật giả cũng không biết phân biệt sao? “ Tướng quân chế giễu nhìn Ngũ Sở
Tiêu Tần quát “ Ngươi nói gì? Vương gia vẫn là vương gia dù có là người khác cải trang thì ta cũng sẽ nhận ra “
“ Ngươi nói Ngụy Đồ Thanh hiện tại không phải là Ngụy Đồ Thanh thật hả? Nói hàm hồ gì không biết…Vậy ngươi lấy bằng chứng đâu mà khẳng định người hiện tại không phải là Ngụy Đồ Thanh thật sự? “ La Thần Nghi nhìn tướng quân muốn ông ta có bằng chứng thuyết phục hơn
“ Ta đã nhận ra hắn rất khác Ngụy Đồ Thanh của trước kia từ lúc hắn dám hủy bỏ hôn ước với con gái ta rồi. Chả lẽ các ngươi cũng không nhận ra sao? “
“ Ngụy Đồ Thanh vẫn sẽ là Ngụy Đồ Thanh thôi “
Lâu Nguyệt bước đến chế giễu” Sao ngươi lại tin tưởng hắn như vạy? Hắn chắc chắn đang âm mưu chuyện gì đó nên mới tạo lớp vỏ ngoài như vậy để lấy lòng ngươi thôi tên hoàng đế ngu xuẩn”
Tiêu Tần ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lâu Nguyệt như muốn giết ch* cô ta ngày lập tức” Cô dám xúc phạm hoàng thượng sao? Thật đáng ch* mà. Hoàng thượng người đừng đụng tay vào mấy tên này sẽ bẩn tay mất cứ để thần lo liệu bọn chúng “ dứt lời chàng lao vào mà chém giết không chút cảm xúc như muốn xả cơn giận dữ trong lòng
“ Ngụy Đồ Thanh ngươi tàn tạ quá đấy…”
Chàng cau mày” Cái tên chết tiệt này…Ta chưa ch* “
La Thần Nghi nhìn Ngụy Đồ Thanh” Ngươi ra thủ phạm giết Cảnh Tống Khang chưa?”
“Là bọn chúng “ chàng hướng mắt về thành của nước Lâu Lam
La Thần Nghi nhìn Lâu Bạch” Ra là bọn chúng ư? Thế tên cõng ngươi là bạn hay thù vậy? “
“ Hắn là người tốt…” Ngụy Đồ Thanh đáp
La Thần Nghi dặn dò
“ Vậy ngươi mau đưa Ngụy Đồ Thanh về nước Ngũ giúp ta nhé, ta sẽ cầm chân bịn chúng rồi quay về sau…”
“ Một mình ngươi trụ nổi không? “ Ngụy Đồ Thanh lo lắng
La Thần Nghi nhìn Ngụy Đồ Thanh lại thấy hình bóng của Đông Ly Á mà giúp chàng có thêm dũng khí để chiến đấu “ Ta trụ được…Mau quay về đi mọi người lo lắng cho ngươi lắm…”
Ngụy Đồ Thanh nhìn La Thần Nghi
“ Đừng ch* đấy…”
“ Biết rồi…Mau cút đi…” dứt lời chàng tiến đến mà giúp Ngụy Đồ Thanh cầm chân đám binh lính
“ Gặp phải tên liều rồi…” Ngụy Đồ Thanh cảm thán
Lâu Bạch vội vàng cõng Ngụy Đồ Thanh chạy khỏi chiến trường đó không quên cảm ơn La Thần Nghi “ Đa tạ vị huynh đệ nhé… Ta sẽ đưa Ngụy Đồ Thanh về một cách an toàn”
Đi được một đoạn thì bọn họ cũng đã về đến phủ của Ngụy Đồ Thanh, Lâu Bạch mệt nhọc mà thở hổn hển “ Này…về rồi”
Giọng Ngụy Đồ Thanh có vẻ yếu ớt hẳn đi “ Vậy sao? Đa tạ ngươi…Lâu Bạch”
“ Được rồi, để ta đưa ngươi vào trong “ Lâu Bạch cõng Ngụy Đồ Thanh vào trong phủ thì gặp phải Tiêu Tần đang canh gác
Tiêu Tần nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Đồ Thanh lập tức chạy đến đỡ chàng
“ VƯƠNG GIA!! Ngài cuối cùng cũng về rồi “
Chàng nói với giọng rất bé “ Ừm…ta về rồi…”
“ Mau gọi thái y đi…” Lâu Bạch ra lệnh rồi đưa Ngụy Đồ Thanh vào phòng
Tiêu Tần lập tức chạy đi tìm thái y với tâm trạng bồn chồn “ Sao vương gia lại có nhiều vết thương như vậy? Với thân thể của ngài ấy còn đang rất yếu bị thương như vậy chắc ngài ấy yếu hẳn mất…”
Thái y đến băng bó vết thương cho Ngụy Đồ Thanh xong rồi rời đi chàng đang nằm ngủ với dáng vẻ mệt mỏi, khi biết thủ phạm chính là nước Lâu Lam Tiêu Tần rất tức giận nhìn Ngụy Đồ Thanh một lát rồi xoay người rời đi
Ngoài thành Ngũ Sở được thuộc hạ điều tra thông báo thì biết rằng nước Lâu Lam là hung thủ giết người và bắt Ngụy Đồ Thanh nên đi cùng Tiêu Tần đến nước Lâu Lam hỏi chuyện
Lúc này La Thần Nghi đang cố gắng cầm cự thì tướng quân của nước Lâu Lam không cho chàng chút hi vọng sống xót nào khi đã bước chân vào nước mình liền ra lệnh giết ch* chàng với số lượng binh lính nhiều hơn điều này khiến La Thần Nghi không thể tiêu diệt hết được tưởng rằng sẽ thất bại dưới tay của bọn này thì Ngũ Sở và Tiêu Tần đến đúng lúc giải quyết binh lính giúp chàng phần nào đang thắc mắc thì Ngũ Sở lên tiếng “ Cầm chân bọn chúng cũng lâu đấy, không hổ danh là thị vệ của muội muội ta “
Tiêu Tần nhìn La Thần Nghi với lòng cảm tạ “ Ngươi cũng cầm chân bọn chúng để Lâu Bạch có thể đưa Vương Gia của ta thoát khỏi đây phải không? “
La Thần Nghi biết Ngụy Đồ Thanh đã về một cách an toàn lòng thầm mừng “ Ngụy Đồ Thanh an toàn trở về rồi sao? Vậy thì tốt rồi… như vậy Đông Ly Á cũng không lo lắng nữa “
Tiêu Tần nhìn tướng quân của nước Lâu Lam mà quát “ Cái tên chết tiệt kia sao ngươi dám hành động thô lỗ với vương gia của ta? Đụng vào vương gia thì ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi đâu “
La Thần Nghi đứng bên cạnh bỗng nhiên có cảm giác lạnh sống lưng quay lại nhìn Ngũ Sở đang toả ra nhiều ám khí nhìn Tiêu Tần
Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Tần” Ai là của ngươi chứ? “
Tiêu Tần biết bản thân nói tự do trước mặt Ngũ Sở nên cúi đầu tạ lỗi “ Thần mạo phạm xin hoàng thượng thứ tội”
“ Các ngươi thật ngu ngốc quá rồi, Ngụy Đồ Thanh thật giả cũng không biết phân biệt sao? “ Tướng quân chế giễu nhìn Ngũ Sở
Tiêu Tần quát “ Ngươi nói gì? Vương gia vẫn là vương gia dù có là người khác cải trang thì ta cũng sẽ nhận ra “
“ Ngươi nói Ngụy Đồ Thanh hiện tại không phải là Ngụy Đồ Thanh thật hả? Nói hàm hồ gì không biết…Vậy ngươi lấy bằng chứng đâu mà khẳng định người hiện tại không phải là Ngụy Đồ Thanh thật sự? “ La Thần Nghi nhìn tướng quân muốn ông ta có bằng chứng thuyết phục hơn
“ Ta đã nhận ra hắn rất khác Ngụy Đồ Thanh của trước kia từ lúc hắn dám hủy bỏ hôn ước với con gái ta rồi. Chả lẽ các ngươi cũng không nhận ra sao? “
“ Ngụy Đồ Thanh vẫn sẽ là Ngụy Đồ Thanh thôi “
Lâu Nguyệt bước đến chế giễu” Sao ngươi lại tin tưởng hắn như vạy? Hắn chắc chắn đang âm mưu chuyện gì đó nên mới tạo lớp vỏ ngoài như vậy để lấy lòng ngươi thôi tên hoàng đế ngu xuẩn”
Tiêu Tần ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lâu Nguyệt như muốn giết ch* cô ta ngày lập tức” Cô dám xúc phạm hoàng thượng sao? Thật đáng ch* mà. Hoàng thượng người đừng đụng tay vào mấy tên này sẽ bẩn tay mất cứ để thần lo liệu bọn chúng “ dứt lời chàng lao vào mà chém giết không chút cảm xúc như muốn xả cơn giận dữ trong lòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất