Phản Diện Hắn Bị Bắt Làm Đoàn Sủng

Chương 2: Âm mưu của y

Trước Sau
Nói xong, trong lòng Bạch Tử An có chút chột dạ, Moebius là nhân vật phản diện cao cấp hơn mình, y bị mình cự tuyệt, có thẹn quá hóa giận hay không, nhỡ dùng kiếm chém đứt tay chân cậu thì sao?

Tuy rằng hiện tại y sẽ không ra tay.

"Được." Moebius mỉm cười nói: "Tôi vì em mà chuẩn bị canh cá tuyết, nhất định phải nếm thử."

Úi? Chuyện này cứ vậy mà xong rồi, Bạch Tử An cho rằng y phải lên cơn chứ, một câu cầu hôn, câu sau nhảy sang canh cá tuyết, quá mức tự nhiên rồi đi. Quả nhiên là phản diện số một, hôn nhân cũng là bàn cờ lợi thế đối với y, vì lợi dụng muốn cậu y cũng tự ép buộc chính mình.

Đủ tàn nhẫn.

Người hầu bưng bữa tối tới, Moebius đẩy tới một cái bát sứ nhỏ màu trắng: "Canh cá tuyết."

Bạch Tử An cúi đầu mở nắp ra, chiếc bát sứ trắng đựng đầy nước canh màu trắng sữa, mùi sữa nồng đậm phả vào mặt, trong nháy mắt hình như thấy hơi đói bụng, cậu dùng muỗng đảo đảo, không phát hiện ra tung tích của cá, đang nghi hoặc liền nghe thấy Moebius nói: "Canh cá tuyết non, đều hầm nhừ thành canh."

Bạch Tử An nếm thử một ngụm, canh cá tuyết trong miệng cực kỳ mượt mà, không hề có mùi tanh của cá, ngược lại thơm ngon vô cùng.

Bạch Tử An uống thêm vài thìa nữa, cậu nghe Moebius chậm rì rì nói: "Cá tuyết nhỏ rất khó bắt, nó rất được tôn sùng ở đế quốc, em biết vì sao không?"

"Vì sao?" Bạch Tử An vừa uống vừa hỏi.

Moebius thâm thúy nheo đôi mắt nhiễm ý cười bỡn cợt: "Tráng dương."

"Khụ khụ khụ khụ."

Bạch Tử An che miệng ho khan, hai má ửng hồng nhàn nhạt, vừa nghe hai chữ tráng dương trong đầu cậu đều là hổ x, lộc x, chén canh cá đột nhiên không thấy thơm nữa.

Cậu đẩy bát canh, lạnh lùng nói: "Thứ tốt thế này thân vương điện hạ vẫn nên giữ lại tự mình hưởng đi."

Bạch Tử An hoài nghi có phải y đang cố tình trả thù không, lại không có chứng cớ.

Moebius cười nhạo một tiếng: "Lừa em đấy, ăn cá tuyết sẽ giúp em cao lên."

Bạch Tử An: Lại bị xúc phạm.

Ở thế giới hiện thực Bạch Tử An chăm chỉ uống sữa bò, nhảy cao, kết quả chỉ đạt đến chiều cao 1m78, sau khi xuyên thư cho rằng tinh thần lực cấp SSS ít nhất mình có thể nhìn phong cảnh ở độ cao 1m88, Bạch Tử An ước lượng, ồ hố, còn lùn hơn 3cm, Bạch Tử An vô cùng đau đớn, tại sao vai phản diện cấp thấp không xứng có được chiều cao 1m88?

Vì thế cậu kéo bát canh về, uống một ngụm lớn.

Sau khi ăn xong, hai người đi dạo ở hoa viên, trời đã dần tối, đèn đường trôi nổi trên không trung, hai bên đường có một loại thực vật gọi là chuông gió, phàm là có người tới gần, chúng nó sẽ phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, rất có ý cảnh.

Mobis mời cậu ăn tối, cậu không có chút ngạc nhiên nào, nam chủ của cuốn tiểu thuyết tạm thời rời khỏi chiến tuyến vì bị chấn thương, đến đại học đế quốc học tập, căn cứ cấp tinh thần lực SS của nam chủ cùng với lý lịch quân đội đáng tự hào đồng ý cho nam chủ nhập học, kỳ thật cấp tinh thần lực của nam chủ là SSS, hắn trầm ổn, vẫn luôn che giấu thực lực thật sự của mình, giả heo ăn thịt hổ.

*Giả heo ăn thịt hổ 扮猪吃老虎: Ý chỉ những kẻ đóng kịch lừa người khác rằng mình yếu đuối, vô hại.

Mà Bạch Tử An sắm vai hổ con kia.

Bạch Tử An tự cổ vũ, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp con ngươi màu xanh lam của Mobis, cách cậu một khoảng ngắn, Bạch Tử An bị hoảng sợ, thân thể ngửa ra sau, gót giày vừa hay đạp trúng kẽ hở giữa hai viên đá, trời đất quay cuồng.

Khoảnh khắc sắp hôn môi cùng với mặt đất, Bạch Tử An nghĩ cách làm thế nào ngã sấp một cách ưu nhã phù hợp với thân phận quý tộc của mình.

Moebius kịp thời dùng lực ôm eo cậu.

Bạch Tử An đột nhiên nhào vào trong ngực Moebius, cậu vừa rồi không chú ý, Moebius cư nhiên cao hơn cậu hơn nửa cái đầu, quả nhiên là nhân vật phản diện cao cấp, dáng người cũng cao như vậy.

"Quá gầy." Bạch Tử An cảm giác đôi tay dưới thắt lưng nhéo nhéo thịt eo: "Lỏng tay."

Bạch Tử An: "Ha hả, cảm ơn điện hạ quan tâm."

Bạch Tử An tránh thoát, miễn cưỡng tiến lên phía trước vài bước, giọng nói bình tĩnh: "Nói chính sự, anh muốn nói gì với tôi."

Moebius điều chỉnh rất nhanh, lấy ra một phần tư liệu: "Đại học Đế quốc phá lệ tuyển chọn một người xuất thân bình dân."

Bạch Tử Anh không quay đầu: "Đây không phải chuyện lạ, mỗi năm đại học đế quốc đều tuyển chọn thường dân."

Nhưng dù vậy, tỉ lệ giữa quý tộc và thường dân là 9 trên 1, đại học đế quốc là học viện cao cấp nhất của đế quốc có thể chuyển vận vô số nhân tài, ngưỡng của của nó cực cao, nếu muốn nhập học làm học sinh của học viện yêu cầu phải đạt cấp tinh thần lực từ cấp B trở lên, nhưng vẫn có một quy tắc giấu dưới mặt nước, nếu học sinh xuất thân hiển hách thì yêu cầu sẽ mở rộng hơn rất nhiều.

"Tư liệu cho thấy cậu ta có tinh thần lực cấp SS."

"Thì sao."

"Tôi cho người điều tra tố chất thân thể và ghi chép huấn luyện trong quá khứ của cậu ta, kết luận cậu ta có thể đột phá tinh thần lực cấp SSS trước 22 tuổi."

Moebius thực vừa lòng nhìn thiếu niên đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, giọng nói âm trầm có thể tích thủy.



"Anh nói cái gì?"

Bạch Tử An đoạt đi tư liệt trên tay y, lật xem.

Đây là một phần báo cáo thí nghiệm của đại học đế quốc, thanh niên tóc đen xinh đẹp trên trang giấy khiến Bạch Tử An nhìn ra đặc biệt chói mắt, cậu bỏ qua vài tờ số liệu cùng phép tính rậm rạp, trực tiếp xem kết luận.

Kết luận được đánh dấu bằng chữ đỏ: Cực kỳ thiên phú, có khả năng đột phá tinh thần lực lên đến cấp SSS trong ba năm.

Ha hả, tinh thần lực của người ta hiện tại chính là cấp SSS, giả heo ăn thịt hổ là nghệ thuật truyền thống của nam chủ.

Nhưng cốt truyện yêu cầu, Bạch Tử An vẫn giả bộ bày sắc mặt xanh mét, bộ dáng tức giận đến cực điểm.

Mấy con chữ này làm con mắt Bạch Tử An đau đớn sâu sắc.

Moebius nhướng mày: "Tinh thần lực cấp SSS, hậu sinh khả úy."

*Hậu sinh khả úy 后生可畏: Về nghĩa đen có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc anh cha, hay người trẻ càng có nhiều khả năng phát triển hơn thế hệ trước, rất đáng mong đợi.

Bạch Tử An nắm chặt tư liệu, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sắc mắt khó coi đến dọa người: "Lâm Trường Trạch, là ai."

Moebius hiển nhiên có chuẩn bị, y nhấn máy truyền tin trên cổ tay, trên không trung xuất hiện màn hình ảo màu lam, nhẹ nhàng vuốt, tư liệu về Lâm Trường Trạch truyền sang máy truyền tin của Bạch Tử An.

"Cảm ơn anh, điện hạ." Bạch Tử An lạnh lùng nói, cậu buông lỏng tay, vụn giấy màu trắng bị gió thổi đi, rơi phất phới trên mặt đất: "Thiên tài điêu tàn khiến lòng người tiếc hận. Tôi còn có việc, xin cáo từ trước."

Moebius nhìn bóng lưng Bạch Tử An đi xa, lại nhìn những mảnh báo cáo nhỏ bị Bạch Tử An dùng sức ép rơi trên mặt đất, trong con ngươi hiện lên ánh sáng không rõ, y gợi lên khóe miệng cười.

Trở lại công tước phủ, Bạch Tử An dùng sức ngã lên giường lớn, nhấc chăn lên cuốn mình thành cái bánh cuốn trứng.

A, vẫn là nằm trên giường thoải mái nhất.

"Thiếu gia, quần áo ngày mai của ngài tôi đã chuẩn bị xong rồi." Lạc Phàm cầm quần áo lễ phép gõ cửa.

Bạch Tử An lăn, chui ra từ trạng thái bánh cuốn, sửa lại tóc.

"Vào đi."

Cửa tự động mở ra, Lạc Phàm cầm quần áo bước vào, dưới ánh đèn hình dáng hắn sắc bén, môi mỏng hơi mím, con ngươi màu xám nhàn nhạt.

Hắn treo áo khoác của Bạch Tử An lên, điều chỉnh ánh sáng xuống mức tối, khom lưng nói: "Ngủ ngon, thiếu gia, còn có..."

"Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn thiếu gia."

Bạch Tử An cười nhạo, trong lời nói mang theo châm chọc: "Cũng không nhìn lại cậu là chó nhà ai, cút đi."

Trong mắt Lạc Phàm bình tĩnh, giống như không nghe thấy ý khắc nghiệt trong lời của Bạch Tử An, cung kính cúi đầu lui ra.

Cửa vừa đóng lại, Bạch Tử An thở dài, Lạc Phàm ở trong tiểu thuyết không lên sân khấu quá nhiều, phỏng chừng là nhân vật nhỏ bé không quan trọng, cậu xuyên tới đây hai ngày đã hiểu rõ tình huống của Lạc Phàm.

Lạc Phàm xuất thân thường dân, lại có được tinh thần lực bẩm sinh cấp SS, không thể không nói là tiền đồ vô lượng, hắn ký kết hiệp nghị với Bạch gia, Bạch gia giúp bồi dưỡng hắn, mà hắn sẽ phục vụ Bạch gia cả đời. Nhưng hắn chỉ học ở đại học đế quốc một năm liền thôi học rồi tiến vào Bạch gia,

Nguyên nhân rất đơn giản, nguyên chủ không muốn hắn tiếp tục, nguyên chủ sợ một ngày nào đó Lạc Phàm sẽ tiến hóa thành cấp tinh thần lực SSS, chắn đi hào quang nổi bật của mình.

Có rất nhiều cách phục vụ cho Bạch gia, làm một người hầu nho nhỏ có phải không biết trọng nhân tài hay không.

Cậu nói bóng nói gió với quản gia, đối phương vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thiếu gia, đây không phải điều ngài phân phó sao?"

Bạch Tử An:....

Khiến một thiếu niên có hoài bão lớn phí thời gian cả đời trong ngôi nhà cao cửa rộng này, thật quá đáng, Bạch Tử An vỗ cái gối đầu, cậu hiện tại vừa thấy Lạc Phàm liền thấy chột dạ không dám nhìn hắn.

Tội lỗi tội lỗi.

Về sau tìm cách đưa hắn ra ngoài.

Bạch Tử An lắc đầu, mở máy tính bảng, ngày mai nam chủ lên sàn rồi, làm nhân vật phản diện cậu đương nhiên phải chuẩn bị một chút.

.............

Ngày hôm sau.

Xì——



Trên đấu trường cơ giáp màu trắng chém một kích cuối cùng, Trùng tộc kêu rên một tiếng ầm ầm ngã xuống đất.

Thời gian trên màn hình lớn dừng lại ở sáu phút mười lăm giây, cơ giáp màu trắng một gối xuống đất, khoang điều khiển trước ngực mở ra, một thiếu niên tóc vàng xinh đẹp uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy ra, tiếng reo hò nổ ra từ khán đài xung quanh.

"Sáu phút mười lăm giây, kỷ lục mới!"

Bạch Tử An đi thang máy đến khán đài, tùy tùng của nguyên chủ dâng lên một chai nước, lấy lòng nói: "Bạch thiếu gia, một kích cuối cùng của ngài thật linh hoạt, sáu phút mười lăm giây không phải ai cũng phá vỡ được."

Câu cuối cùng cậu ta nói phá lệ lớn tiếng, bảo đảm tất cả mọi người đều nghe thấy.

Bạch Tử An không để ý đến cậu ta, tìm chỗ ngồi xuống, Tim là đứa con trai thứ bảy của vị bá tước nào đó có thiên phú bình thường, là tùy tùng của nguyên chủ, phụ trách vai phụ khôi hài. Không phải Bạch Tử An không muốn uống nước, mà là cổ họng cậu sắp bốc khói, cánh tay cậu bây giờ mềm như sợi mì, uống không được rơi trên mặt đấy làm cậu mất mặt ném qua một bên.

Trong mắt Bạch Tử An còn chưa rút hết hưng phấn, lái cơ giáp thật... quá kích thích!

Vẻ ngoài lưu loát của cơ giáp, tràn ngập những đòn thế đầy uy lực, mỗi một kích Bạch Tử An chém ra đều cảm thấy mình có thể làm vỡ núi sông, cậu bất tri bất giác dùng toàn lực.

Cơ giáp quả nhiên là sự lãng mạn của nam nhân!

Duy nhất một thứ không được hoàn mỹ chính là Trùng thú phun ra chất dịch màu vàng dính toàn thân cơ giáp, trên người Bạch Tử An như dính dính nhớp nháp, có chút ghê tởm.

Bạch Tử An trước còn lo lắng cho mình làm một thanh niên năm tốt được xã hội chủ nghĩa chiếu rọi làm thế nào để lái cơ giáp, nhưng lúc cậu kết nối hoàn toàn với cơ giáp. cậu liền biết kế tiếp bản thân phải làm gì, làm cách nào phóng đạn, đây là ký ức tiềm tàng mà nguyên chủ lưu lại.

Mặt đất màu trắng của đấu trường chậm rãi hạ xuống, lại nâng lên cho tới khi xác của Trùng tộc không thấy đâu nữa.

Hôm nay là buổi huấn luyện thực chiến hai lần trong một học kỳ, thông thường học viên ở đại học đế quốc đều đối chiến với Trùng tộc giả thuyết (hư cấu), mà giả chung quy vẫn là giả, chỉ có đối chiến chân chính mới có thể thực nghiệm ra trình độ và tiềm lực chân thật của học viên.

Đương nhiên, để không thương tổn đến những vị thiếu gia tiểu thư được nuông chiều, trong trái tim của Trùng thú đều gắn bom, có nhân viên thời thời khắc khắc chú ý tình huống, lúc cần thiết sẽ kíp bom nổ.

Hơn nữa Trùng thú được chọn toàn bộ là cường độ cấp B, lực công kích kỳ thực không cao hành động ra tay công kích cũng cồng kềnh, là em trai Trùng thú cùng cấp bậc.

Bạch Tử An lặng lẽ dịch sang bên phải, những học viên chờ thi tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, tạo thành một nhóm nhỏ, thanh niên tóc đen dựa trên tường có chút cô đơn lẻ loi.

Bạch Tử An đưa mắt nhìn, gần một bên sườn mặt của Bạch Tử An vừa chịu chất dịch ô nhiễm từ cái miệng khổng lồ của Trùng thú trong nháy mắt được tinh lọc.

Thanh niên tóc ngắn màu đen, dáng người thon dài, thẳng tắp như thanh trúc, toàn thân trên dưới không có đường cong dư thừa nào, sạch sẽ nhanh nhẹn, khuôn mặt tuấn dật anh khí, hắn thực dễ dàng làm người liên tưởng đến thanh kiếm sắc bén xuyên qua sương mù hoặc là trường đào chờ người điều khiển.

Mặt, khí chất, là nam chính không thể nghi ngờ.

"Người tiếp theo, Lâm Trường Trạch."

Thanh niên chuyển động.

"A, a, cậu biết cái người đang dựa tường kia là ai không?" Bạch Tử An nghe hai người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ.

"Từ quân đội Tật Phong, một thường dân, cậu lại không phải không biết mỗi năm quân đội Tật Phong đều sẽ cử ra một người."

"A, không chính thức a. Chậc chậc chậc, làm sao đại học đế quốc đến rác rưởi cũng nhận vậy."

Bạch Tử An nghe rất rõ ràng, rác rưởi? Những con em quý tộc này lớn lên dưới nhiều tác nhân tiến hóa khác nhau, bất quá chỉ giết được một hai con Trùng thú liền cảm thấy bản thân tài trí hơn người, thời điểm nam chính lên chiến trường bọn họ còn đang nằm trong chăn mềm ngủ ngon lành.

Hai người nói hăng say, liền nghe thấy Bạch thiếu gia ngồi phía trước bọn họ nói: "Câm miệng, ồn muốn chết."

Hai người ngoan ngoãn ngậm miệng, không nói đến gia thế của Bạch Tử An hơn hai người bọn họ một bậc, cậu còn là tinh thần lực giả cấp SSS trẻ tuổi nhất, bọn họ căn bản không thể trêu vào.

Rốt cuộc an tĩnh rồi.

Lâm Trường Trạch bông dưng dừng bước chân, lão sư đi theo bên người hắn lải nhải giảng những điều cần chú ý cũng dừng lại, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Chỉ cảm thấy thú vị thôi." Hắn thấp giọng cười.

Cùng lúc đó, máy truyền tin của Bạch Tử An nhận được tin nhắn.

"Đã hoàn thành nhiệm vụ."

Bạch Tử An nhìn thoáng qua, trong tiểu thuyết nguyên chủ sai người tiêm một liều thuốc kích thích vào Trùng thú sẽ đối chiến với nam chính, lại ở khoang điều khiển cơ giáp của hắn động tay động chân, nhằm ý đồ dùng Trùng thú hại chết nam chính, nhưng nam chính vẫn là nam chính, hắn chẳng những sống sót còn giết chết Trùng thú cuồng hóa, vừa lúc tướng quân đế quốc cũng đang quan sát trận chiến, tức khắc coi trọng nam chính, sau này hai người còn trở thành bạn tốt, lại nói tiếp cơ hội lần này là nguyên chủ tạo ra, nguyên chủ hối hận đến ruột đều xanh.

Bạch Tử An đứng lên, dựa vào lan can nhìn xuống dưới, cơ giáp màu trắng đứng sữa sân, qua mười giây nữa, Trùng thú cuồng hóa sẽ chạy như điên đến xé nát hắn, cho dù nhân viên có kịp thời kíp bom nổ, hắn cũng sẽ mất hết mặt mũi, Bạch Tử An nhếch khóe miệng cười tà mị ——

Muốn đối nghịch với tôi...

Hệ thống 66 bồi thêm một câu: Tất nhiên bị nam chính vả mặt đánh đến khi mẹ ruột cũng nhận không ra....

Bạch Tử An: Tuy rằng là sự thật, nhưng mày không cần phá hư khí phách kiêu ngạo ngạo mạn của bổn phản diện!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau