Chương 11
Tuy 886 luôn nói mình là một người máy chạy bền, nhưng bệnh kiều vừa không đánh gãy chân nó, cũng không còn đánh nó. Người bị thương còn có thể vào bệnh viện, thế nhưng người máy đến từ vị diện khác như 886 này thì sau khi máy móc bị báo hỏng liền không có khả năng sửa chữa được.
Bệnh kiều còn mua cho nó chiếc di động có thể trả tiền, như vậy nó cũng không cần phải làm xiếc ngay đầu đường để đổi tiền.
Anh biết 886 tuyệt đối sẽ không chạy xa, người trí tuệ nhân tạo bị thiểu năng này còn kết nối với anh khi anh còn đang làm việc, báo trước: “Đây là lần thứ 18 em chạy trốn, xong việc anh nhớ đến quán cà phê bắt em nha.”
Bệnh kiều nhìn chằm chằm theo dõi trên máy tính thì thấy được ly cà phê của 886 đồng bộ với mình, liền dùng mu bàn tay ấn lên môi, thấp giọng cười ngây ngô một mình.
… Căn bệnh duy nhất mà anh mắc phải hiện tại chính là cười ngây ngô khi nhìn các video theo dõi 886.
Anh có dục vọng chiếm hữu cùng khống chế rất mạnh, nhưng đó là một người máy hoàn toàn thuộc về anh, rất nghe lời anh, còn đáng yêu vô cùng. Bạo lực chắc chắn là không được rồi, lỡ như hỏng linh kiện nào thì biết làm sao giờ?
■□■□■□■□■□■□■□■□■□■□■
Bệnh kiều quyết định làm kiểm tra toàn diện cho 886 trước.
Các thiết bị ở đây đều do anh chuyên môn đặt mua, cũng thuê đội ngũ chuyên nghiệp phụ trách điều chỉnh, để tránh giữa đường xuất hiện vấn đề.
Anh mặc áo blouse trắng, xoay người chạm vào mặt 886, người máy dùng mái tóc xoăn cọ vào bàn tay anh, ánh mắt màu xanh thẳm lẳng lặng nhìn anh.
Khi anh chuẩn bị thiết bị, 886 kéo tay áo anh, nói: “Chỉ cần không ngừng lặp lại nội dung vở kịch tuần hoàn chạy trốn rồi lại bị bắt trở về, khiến tuyến thời gian sẽ không bị ngừng lại thì vị diện này mới cần em ở lại đây.”
Bệnh kiều không nói chuyện, anh cầm ngược lấy tay 886.
Bệnh kiều còn mua cho nó chiếc di động có thể trả tiền, như vậy nó cũng không cần phải làm xiếc ngay đầu đường để đổi tiền.
Anh biết 886 tuyệt đối sẽ không chạy xa, người trí tuệ nhân tạo bị thiểu năng này còn kết nối với anh khi anh còn đang làm việc, báo trước: “Đây là lần thứ 18 em chạy trốn, xong việc anh nhớ đến quán cà phê bắt em nha.”
Bệnh kiều nhìn chằm chằm theo dõi trên máy tính thì thấy được ly cà phê của 886 đồng bộ với mình, liền dùng mu bàn tay ấn lên môi, thấp giọng cười ngây ngô một mình.
… Căn bệnh duy nhất mà anh mắc phải hiện tại chính là cười ngây ngô khi nhìn các video theo dõi 886.
Anh có dục vọng chiếm hữu cùng khống chế rất mạnh, nhưng đó là một người máy hoàn toàn thuộc về anh, rất nghe lời anh, còn đáng yêu vô cùng. Bạo lực chắc chắn là không được rồi, lỡ như hỏng linh kiện nào thì biết làm sao giờ?
■□■□■□■□■□■□■□■□■□■□■
Bệnh kiều quyết định làm kiểm tra toàn diện cho 886 trước.
Các thiết bị ở đây đều do anh chuyên môn đặt mua, cũng thuê đội ngũ chuyên nghiệp phụ trách điều chỉnh, để tránh giữa đường xuất hiện vấn đề.
Anh mặc áo blouse trắng, xoay người chạm vào mặt 886, người máy dùng mái tóc xoăn cọ vào bàn tay anh, ánh mắt màu xanh thẳm lẳng lặng nhìn anh.
Khi anh chuẩn bị thiết bị, 886 kéo tay áo anh, nói: “Chỉ cần không ngừng lặp lại nội dung vở kịch tuần hoàn chạy trốn rồi lại bị bắt trở về, khiến tuyến thời gian sẽ không bị ngừng lại thì vị diện này mới cần em ở lại đây.”
Bệnh kiều không nói chuyện, anh cầm ngược lấy tay 886.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất