Phản Hồi Sai Lầm

Chương 7

Trước Sau
Để trừng phạt cho hành vi chạy trốn của nó, bệnh kiều đã yêu cầu số 886 quỳ gối khẩu giao* cho anh trong bốt điện thoại.

(Khẩu giao/Oral S*x: một cách quan hệ tình dục bằng cách sử dụng môi, lưỡi và răng nhằm kích thích hưng phấn ở bộ phận sinh dục của bạn tình.)

Số 886 gật đầu nói “Được rồi.” Sau đó nó liền quỳ xuống, muốn cởi quần của bệnh kiều ra.

Bệnh kiều: “… Không đúng!!”

886 ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn bệnh kiều, hỏi ngược lại: “Có chỗ nào không đúng vậy?”

“Em hẳn nên từ chối anh, phản kháng anh, sau đó khóc lóc giãy dụa muốn chạy trốn…” Bệnh kiều căm giận nói, “Lúc đó anh mới có lý do để phát bệnh.”

“Được rồi.” Số 886 nghĩ nghĩ, thật khó hiểu ghê, vì thế một bên nó kéo khóa quần của bệnh kiều xuống, một bên miệng lại không ngừng lẩm bẩm, “Không được! Em không thể làm chuyện này! Buông em ra!”

Bệnh kiều trong lòng thống khổ vô cùng…

Tay anh cònchưa đụng vào em! Em không cần chủ động như vậy đâu!

Anh khom lưng xuống, từ trong áo gió lấy ra dây xích cổ rồi đeo cho 886. Anh dùng sức kéo dây da đen trên xích cổ lên, cúi đầu hung hăng cắn lên môi 886.

Dây xích cổ



Đôi môi thật mềm mại, đầu lưỡi cũng vậy.

Nước bọt trong miệng họ còn mang theo vị ngọt của kẹo bông gòn.

Anh mở mắt ra liền nhìn thấy 886 không hề nhắm mắt, đôi con ngươi màu xanh thẳm kia đang chăm chú nhìn anh, bên trong thấp thoáng điểm xuyết chút ánh vàng.

Đôi con ngươi kia như chan chứa một đại dương nhỏ bé, có gió, cũng có ánh nắng.

Bệnh kiều nhìn chằm chằm vào ánh mắt đó, nghĩ: Quả thật rất xinh đẹp.

Trong nháy mắt, anh bỗng nhận ra ánh mắt trong veo lại dịu dàng này lại thuộc về đôi mắt của một người máy, đó là biển nhân tạo, chẳng thể xem là biển thiên nhiên.

Anh buông số 886 ra, nói: “Em đã đồng ý tặng đôi mắt mình cho anh, về sau không được đổi ý đâu.”

Số 886 nói: “Vâng ạ.”

Qua một lúc, số 886 nhận thấy vẻ mặt suy sụp, chán nản của bệnh kiều, liền vội vàng sửa miệng nói: “Không không không, em sẽ không đưa cho anh đâu, em đổi ý rồi. Sau này em sẽ chạy trốn tới chân trời góc biển để anh chẳng thể tìm được em!”

Bệnh kiều: “… F*ck!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau