Chương 10
10 - Trạm Linh
Sự xuất hiện của kịch tình quân giống như nhặt xà bông vậy, mi vĩnh viễn sẽ không biết lúc nào thì bị cắm, cắm vào là dưa leo hay gậy sắt cũng chẳng hay.
Tần Tu bày tỏ hoa cúc của y đã bị kịch tình quân bạo nổ, hơn nữa lần nào cũng bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhân vật chính đại nhân ơi, lẽ ra mi phải trải qua trăm cay nghìn đắng, đánh bại Đông Viêm cung, tiêu diệt Kiền Gia, uy hiếp tranh đoạt với người, ôm trong ngực cốc chủ Khanh Nguyệt đại mỹ nhân của đệ nhất cốc, phi thân tiến lên thì bị đánh lén, máu rơi vào trên thân kiếm mới được nhận chủ, sau khi lấy được kiếm thì bí cảnh sụp đổ, may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc cơ mà?... Bây giờ kịch tình sao lại đơn giản thế! Con bà nó chứ!
Chờ một chút! Sụp đổ!
Tần Tu mắng một tiếng, vội vàng phóng tới một tòa kiếm khác, bị bao trong hơi nóng còn khó chịu hơn ngâm nước sôi. Nhưng Tần Tu gắng gượng xem thường hơi nước chui vào da thịt, leo nhanh lên đồi kiếm, nhanh chóng cắn mạnh hổ khẩu một cái rồi vội vàng đem máu kia cà cà lên kiếm. Y dùng sức rút kiếm ra ngoài, nhưng dẫu cho hao phí nhiều sức lực, kiếm kia nhưng vẫn không nhúc nhích.
Má nó! Mi chỉ là một thanh kiếm còn kén chọn huyết thống!
Một miếng thịt to đặt ở trước mắt nhưng có động cũng không nhúc nhích được, suýt chút nữa là Tần Tu tức phát khóc, chẳng lẽ đúng là nhân vật phản diện phải bị nhân vật chính đè cả đời?
Không đúng! Nói thế nào thì Tần Tu cũng đã nghiên cứu phe phản diện kĩ càng, về sau thực lực không hề chênh lệch với nhân vật chính, mặc dù tác giả không nói tỉ mỉ trong nguyên tác, song dòng máu có thể tiếp nhận thượng cổ truyền thừa sao có thể kém nhân vật chính bao nhiêu.
Suy nghĩ lóe lên, Tần Tu lập tức vận hành khởi công pháp, lần lượt đẩy linh khí toàn thân lên trán, hết luồng này đến luồng khác linh khí bị ép ra từ mi tâm, điểm sáng nhỏ đến không thể nhận ra bắt đầu dồi dào, đợi đến khi lớn như sao trên trời đêm xa xôi, Tần Tu gần như mệt lả.
Đây là phương pháp rèn luyện tinh nguyên nguyên thủy nhất, máu tươi tuy đã hiếm thấy, nhưng tinh nguyên càng thuần túy hơn máu tươi, ngưng luyện máu tươi tuy cũng làm giảm tu vi nhưng chẳng qua chỉ là yếu đi một hồi. Cho dù là bất đắc dĩ cần dùng đến tinh nguyên, rất nhiều người cũng sẽ mở lò luyện đan chuẩn bị các kiểu, mà loại rèn luyện phương pháp Tần Tu sử dụng gây tổn thương to lớn với cơ thể tu sĩ, lần sau tu hành lui bước là nhất định.
Một chút tinh nguyên kia rơi vào trên chuôi kiếm, chậm rãi mở ra một tầng nông cạn, từng điểm từng điểm dung nhập vào, kiếm đen đục ngầu rốt cuộc có chút động tĩnh, hắc mang u ám bắt đầu lưu chuyển. Đồi kiếm cũng run rẩy phụ họa hưởng ứng theo, độ rung ngày một lớn cho đến khi đồi kiếm tản ra thì kiếm kia cuối cùng cũng động. Tần Tu vội vàng dùng hai tay ôm lấy chuôi kiếm rút ra ngoài, lần này ung dung rất nhiều, dùng một chút lực là được. Tinh thiết ma sát kêu vang một tiếng, thanh kiếm đen kia mới lộ ra toàn bộ—— toàn kiếm là màu đen thâm thúy, không có bất kỳ hoa văn trang sức nào.
Tần Tu cũng không đoái hoài xem kiếm, bởi khi hai cây kiếm rút ra thì nơi này sẽ sụp đổ! Trong nguyên tác, nhân vật chính mạng treo trên dây cũng bởi vì rút lui không kịp, thiếu chút nữa là vạn kiếm xuyên tâm khi kiếm trì sụp đổ.
Chân vừa dứt đất, Ông Bạch Thuật liền thu kiếm dẫn đầu chạy về hướng xa, kêu to: "Tần sư ca đi mau, nơi này sẽ sụp đổ."
Tần Tu lộn mèo tại chỗ, nhảy lên một cái liều mạng chạy đi.
Thiên địa bắt đầu lay động, kiếm cắm trên vách đá bốn phía cũng lay động, thật giống như tùy thời sẽ rớt xuống đâm y một phát lạnh thấu tim. Vòng vo hết mấy vòng, trước mặt rốt cuộc trống trải, cùng lúc đó, đồi kiếm kia hoàn toàn sụp đổ, ngàn thanh kiếm giống như bị dẫn dắt, nhắm thẳng vào phương hướng trốn chạy của hai người Tần Tu, bay lên không trung kêu oong oong một tiếng, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai lao đến
Hai người đều biết phía sau có chuyện gì, chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh. Đáng tiếc một người mới vừa đông máu, một kẻ rèn luyện tinh nguyên, linh lực gần như khô kiệt, tốc độ chạy trốn tất nhiên không có nhanh bằng kiếm bay.
Đột nhiên Ông Bạch Thuật chạy trước chợt thắng xe, "Dừng lại!"
Dừng cái đéo gì! Còn dừng nữa là kiếm xuyên tim mi chết mẹ! Hơn nữa y cũng dừng không kịp, trực tiếp đụng vào sau lưng Ông Bạch Thuật, hai người cùng nhau ngã về phía trước.
"Ngươi!"
Lần này Tần Tu mới phát giác có gì đó sai sai, thân thể không đập phải đất thật, ngưng thần nhìn một cái, dưới đáy là vực sâu vạn trượng, là kiểu mà khi dòm xuống chỉ thấy đen tận hư vô...
"Đù má! ——" hoảng sợ gào thét từ trong miệng Tần Tu bay ra.
Thiếu chút nữa là Ông Bạch Thuật bị y chọc cười, đời trước trải qua vô số hiểm cảnh lại không chết, sau khi sống lại không bị kiếm đâm thành mẹt thì trượt chân rớt vực cũng ngoẻo. Rốt cuộc đây là chuyện quái gì...
Tần Tu mắng xong một câu đù má cũng cảm thấy không chân thật, lúc này mới phát hiện không đúng, dưới đáy vẫn đen thùi lùi, hoàn toàn không có dấu hiệu của lòng đất. Làm ơn đừng nói cho y biết đây là động không đáy...
Nghĩ đến mình thất thố trước một đứa bé, Tần Tu có chút lúng túng, quay đầu nhìn về phía Ông Bạch Thuật, cảm thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nhân vật chính đại nhân toát ra vẻ ruồng bỏ đồng đội heo, ánh mắt đang nhìn mình thật giống như còn tràn đầy sát khí.
"..." ^_^
Trong nguyên tác không đề cập đến chỗ này có động không đáy, đoán chừng lúc ấy đoàn người nhân vật chính đã sắp đến nguyên anh kỳ sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Dẫu sao thế giới này sẽ tự động bổ toàn phải không?
Hai người đều biết, dù là động không đáy hàng thật cũng không thể cứ rơi xuống như vậy. Gần như là đồng thời, hai thanh kiếm một đen một trắng bay lên hung hăng cắm vào vách đá. Chỉ thấy hỏa tinh bắn ra bốn phía, kiếm cắm ở vách đá kéo ra một kẽ hở, thanh âm kiếm nhọn phá đá làm màng nhĩ đau nhức. Hai người cầm thật chặc chuôi kiếm không dám buông lỏng, ước chừng lại rơi xuống hơn mười trượng mới hoàn toàn dừng lại.
Tần Tu thở ra một hơi thật mạnh, lòng bàn tay tê rần đã không còn tri giác. Y ngửa đầu nhìn lên đã thấy Ông Bạch Thuật tòng teng ngay trên mình.
"Tần sư ca, ổn hông?" Ông Bạch Thuật cúi đầu xuống hỏi.
Tần Tu gật đầu một cái coi như đáp lại, cũng không biết tiếp theo nên làm gì, chỉ là tuyệt đối không thể cứ treo như vậy.
Ông Bạch Thuật bỗng nhiên buông ra tay phải nắm kiếm, vỗ chuôi kiếm một cái làm thanh kiếm thêm lún sâu vào vách đá. Sau đó đưa tay phải xuống, nói: "Tần sư ca, đi lên."
Tần Tu ngẩn người, chợt kịp phản ứng, nắm chặt chuôi kiếm phóng người lên, một tay chính xác níu lại tay Ông Bạch Thuật, một cái tay khác thì chợt rút ra thanh kiếm đang cắm vào vách đá, trong nháy mắt lại cắm vào vách đá cạnh Khinh Quân, hai cây kiếm tạo thành một giá đỡ đơn giản.
Tần Tu xoay người nhảy lên trên thân kiếm, thuận tay đem Ông Bạch Thuật kéo lên.
Giẫm trên cái giá tạo thành bởi hai kiếm, hai người tạm thời an toàn. Bất quá khoảng cách thân kiếm có hạn, Tần Tu dựa vào vách tường, Ông Bạch Thuật thì chen trong ngực hắn, có lẽ bởi vì cảm giác dưới chân không thật, hai người cũng nắm chặc đối phương.
Đột nhiên truyền tới một tia dị động, Tần Tu nuốt nước miếng một cái, khô khốc nói: "Mấy thanh kiếm kia... hình như cũng xuống."
"Cùng... bóp ngọc phù đi."
Tần Tu nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, khinh miệt mười phần, "Ngươi cho là Mộc đại sư huynh của ngươi có thể ứng phó cái này?" Boss phản diện to bự còn không đối phó được thì nói gì tiểu phản diện nho nhỏ. Đám tiểu sư đệ này, cả ngày cho là Mộc Tử Vân không gì không thể, suy nghĩ này là bệnh, phải trị!
"..."
Vô luận là Tần Tu đời trước hay đời này, đối với đại sư huynh đều mang địch ý rất nặng. Cho nên... Hắn nên vì đại sư huynh diệt trừ uy hiếp tiềm ẩn này sao?
"Nhưng mà, ngọc phù là tuyệt đối phải bóp." Tần Tu cúi đầu tươi cười với Ông Bạch Thuật, một đôi mắt phượng bắt đầu lớn hàm chứa ý cười, tựa như sao nhỏ trên trời sáng rồi lại sáng, lộ ra kia hai hàng răng trắng như tuyết.
Đang lúc Ông Bạch Thuật vẫn còn ngẩn ra,Tần Tu đã sớm cầm ngọc phù bên hông hắn, nhẹ nhàng bóp vỡ, "Gặp lại."
Giọng nói kia có thể tính êm ái, nhưng mà động tác vừa đoạn tuyệt vừa ác liệt, lời nói mới rơi xuống Tần Tu liền thuận tay rút ra thanh kiếm của mình, tự thân rớt xuống vực sâu.
Sau khi bóp vỡ ngọc phù cũng không còn tư cách ở tầng sáu Tàng Kinh Các, Tần Tu xuất kỳ bất ý một chiêu để cho Ông Bạch Thuật sống qua một đời phải cười, "Khi còn bé đã giảo hoạt như vậy, khó trách."
Bạch quang thoáng hiện giữa không trung, Ông Bạch Thuật biết đó là sư huynh truyền tống tới. Bất quá, hắn tung người nhảy xuống, rút ra Khinh Quân, cũng rơi xuống nơi vực sâu kia. Một thiếu niên mới hơn mười tuổi còn không sợ, hắn lại sợ cái gì?
Lần này Tần Tu rơi xuống đã không còn luống cuống, còn cầm kiếm tỉ mỉ ngắm nhìn—— chỗ tay cầm lạnh như ngọc, đây là một thanh trường kiếm đen toàn thân, không hề lộ ra mủi nhọn như Khinh Quân, nó trầm ổn mà an tĩnh. Dù Tần Tu đã sớm biết kiếm này vô địch cũng không cảm nhận được sự sắc bén của nó, mà là một loại phong cách cổ xưa khó có thể dùng lời diễn tả, tang thương cùng thâm thúy, nó nội liễm đến mức ngay cả kiếm quang lưu chuyển cũng u ám.
"Trạm trạm nhiên, hắc sắc dã, không bằng kêu mi là Trạm Linh đi." Tần Tu vuốt ve thân kiếm thấp giọng tự nói.
Sự xuất hiện của kịch tình quân giống như nhặt xà bông vậy, mi vĩnh viễn sẽ không biết lúc nào thì bị cắm, cắm vào là dưa leo hay gậy sắt cũng chẳng hay.
Tần Tu bày tỏ hoa cúc của y đã bị kịch tình quân bạo nổ, hơn nữa lần nào cũng bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhân vật chính đại nhân ơi, lẽ ra mi phải trải qua trăm cay nghìn đắng, đánh bại Đông Viêm cung, tiêu diệt Kiền Gia, uy hiếp tranh đoạt với người, ôm trong ngực cốc chủ Khanh Nguyệt đại mỹ nhân của đệ nhất cốc, phi thân tiến lên thì bị đánh lén, máu rơi vào trên thân kiếm mới được nhận chủ, sau khi lấy được kiếm thì bí cảnh sụp đổ, may mắn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc cơ mà?... Bây giờ kịch tình sao lại đơn giản thế! Con bà nó chứ!
Chờ một chút! Sụp đổ!
Tần Tu mắng một tiếng, vội vàng phóng tới một tòa kiếm khác, bị bao trong hơi nóng còn khó chịu hơn ngâm nước sôi. Nhưng Tần Tu gắng gượng xem thường hơi nước chui vào da thịt, leo nhanh lên đồi kiếm, nhanh chóng cắn mạnh hổ khẩu một cái rồi vội vàng đem máu kia cà cà lên kiếm. Y dùng sức rút kiếm ra ngoài, nhưng dẫu cho hao phí nhiều sức lực, kiếm kia nhưng vẫn không nhúc nhích.
Má nó! Mi chỉ là một thanh kiếm còn kén chọn huyết thống!
Một miếng thịt to đặt ở trước mắt nhưng có động cũng không nhúc nhích được, suýt chút nữa là Tần Tu tức phát khóc, chẳng lẽ đúng là nhân vật phản diện phải bị nhân vật chính đè cả đời?
Không đúng! Nói thế nào thì Tần Tu cũng đã nghiên cứu phe phản diện kĩ càng, về sau thực lực không hề chênh lệch với nhân vật chính, mặc dù tác giả không nói tỉ mỉ trong nguyên tác, song dòng máu có thể tiếp nhận thượng cổ truyền thừa sao có thể kém nhân vật chính bao nhiêu.
Suy nghĩ lóe lên, Tần Tu lập tức vận hành khởi công pháp, lần lượt đẩy linh khí toàn thân lên trán, hết luồng này đến luồng khác linh khí bị ép ra từ mi tâm, điểm sáng nhỏ đến không thể nhận ra bắt đầu dồi dào, đợi đến khi lớn như sao trên trời đêm xa xôi, Tần Tu gần như mệt lả.
Đây là phương pháp rèn luyện tinh nguyên nguyên thủy nhất, máu tươi tuy đã hiếm thấy, nhưng tinh nguyên càng thuần túy hơn máu tươi, ngưng luyện máu tươi tuy cũng làm giảm tu vi nhưng chẳng qua chỉ là yếu đi một hồi. Cho dù là bất đắc dĩ cần dùng đến tinh nguyên, rất nhiều người cũng sẽ mở lò luyện đan chuẩn bị các kiểu, mà loại rèn luyện phương pháp Tần Tu sử dụng gây tổn thương to lớn với cơ thể tu sĩ, lần sau tu hành lui bước là nhất định.
Một chút tinh nguyên kia rơi vào trên chuôi kiếm, chậm rãi mở ra một tầng nông cạn, từng điểm từng điểm dung nhập vào, kiếm đen đục ngầu rốt cuộc có chút động tĩnh, hắc mang u ám bắt đầu lưu chuyển. Đồi kiếm cũng run rẩy phụ họa hưởng ứng theo, độ rung ngày một lớn cho đến khi đồi kiếm tản ra thì kiếm kia cuối cùng cũng động. Tần Tu vội vàng dùng hai tay ôm lấy chuôi kiếm rút ra ngoài, lần này ung dung rất nhiều, dùng một chút lực là được. Tinh thiết ma sát kêu vang một tiếng, thanh kiếm đen kia mới lộ ra toàn bộ—— toàn kiếm là màu đen thâm thúy, không có bất kỳ hoa văn trang sức nào.
Tần Tu cũng không đoái hoài xem kiếm, bởi khi hai cây kiếm rút ra thì nơi này sẽ sụp đổ! Trong nguyên tác, nhân vật chính mạng treo trên dây cũng bởi vì rút lui không kịp, thiếu chút nữa là vạn kiếm xuyên tâm khi kiếm trì sụp đổ.
Chân vừa dứt đất, Ông Bạch Thuật liền thu kiếm dẫn đầu chạy về hướng xa, kêu to: "Tần sư ca đi mau, nơi này sẽ sụp đổ."
Tần Tu lộn mèo tại chỗ, nhảy lên một cái liều mạng chạy đi.
Thiên địa bắt đầu lay động, kiếm cắm trên vách đá bốn phía cũng lay động, thật giống như tùy thời sẽ rớt xuống đâm y một phát lạnh thấu tim. Vòng vo hết mấy vòng, trước mặt rốt cuộc trống trải, cùng lúc đó, đồi kiếm kia hoàn toàn sụp đổ, ngàn thanh kiếm giống như bị dẫn dắt, nhắm thẳng vào phương hướng trốn chạy của hai người Tần Tu, bay lên không trung kêu oong oong một tiếng, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai lao đến
Hai người đều biết phía sau có chuyện gì, chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh. Đáng tiếc một người mới vừa đông máu, một kẻ rèn luyện tinh nguyên, linh lực gần như khô kiệt, tốc độ chạy trốn tất nhiên không có nhanh bằng kiếm bay.
Đột nhiên Ông Bạch Thuật chạy trước chợt thắng xe, "Dừng lại!"
Dừng cái đéo gì! Còn dừng nữa là kiếm xuyên tim mi chết mẹ! Hơn nữa y cũng dừng không kịp, trực tiếp đụng vào sau lưng Ông Bạch Thuật, hai người cùng nhau ngã về phía trước.
"Ngươi!"
Lần này Tần Tu mới phát giác có gì đó sai sai, thân thể không đập phải đất thật, ngưng thần nhìn một cái, dưới đáy là vực sâu vạn trượng, là kiểu mà khi dòm xuống chỉ thấy đen tận hư vô...
"Đù má! ——" hoảng sợ gào thét từ trong miệng Tần Tu bay ra.
Thiếu chút nữa là Ông Bạch Thuật bị y chọc cười, đời trước trải qua vô số hiểm cảnh lại không chết, sau khi sống lại không bị kiếm đâm thành mẹt thì trượt chân rớt vực cũng ngoẻo. Rốt cuộc đây là chuyện quái gì...
Tần Tu mắng xong một câu đù má cũng cảm thấy không chân thật, lúc này mới phát hiện không đúng, dưới đáy vẫn đen thùi lùi, hoàn toàn không có dấu hiệu của lòng đất. Làm ơn đừng nói cho y biết đây là động không đáy...
Nghĩ đến mình thất thố trước một đứa bé, Tần Tu có chút lúng túng, quay đầu nhìn về phía Ông Bạch Thuật, cảm thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nhân vật chính đại nhân toát ra vẻ ruồng bỏ đồng đội heo, ánh mắt đang nhìn mình thật giống như còn tràn đầy sát khí.
"..." ^_^
Trong nguyên tác không đề cập đến chỗ này có động không đáy, đoán chừng lúc ấy đoàn người nhân vật chính đã sắp đến nguyên anh kỳ sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Dẫu sao thế giới này sẽ tự động bổ toàn phải không?
Hai người đều biết, dù là động không đáy hàng thật cũng không thể cứ rơi xuống như vậy. Gần như là đồng thời, hai thanh kiếm một đen một trắng bay lên hung hăng cắm vào vách đá. Chỉ thấy hỏa tinh bắn ra bốn phía, kiếm cắm ở vách đá kéo ra một kẽ hở, thanh âm kiếm nhọn phá đá làm màng nhĩ đau nhức. Hai người cầm thật chặc chuôi kiếm không dám buông lỏng, ước chừng lại rơi xuống hơn mười trượng mới hoàn toàn dừng lại.
Tần Tu thở ra một hơi thật mạnh, lòng bàn tay tê rần đã không còn tri giác. Y ngửa đầu nhìn lên đã thấy Ông Bạch Thuật tòng teng ngay trên mình.
"Tần sư ca, ổn hông?" Ông Bạch Thuật cúi đầu xuống hỏi.
Tần Tu gật đầu một cái coi như đáp lại, cũng không biết tiếp theo nên làm gì, chỉ là tuyệt đối không thể cứ treo như vậy.
Ông Bạch Thuật bỗng nhiên buông ra tay phải nắm kiếm, vỗ chuôi kiếm một cái làm thanh kiếm thêm lún sâu vào vách đá. Sau đó đưa tay phải xuống, nói: "Tần sư ca, đi lên."
Tần Tu ngẩn người, chợt kịp phản ứng, nắm chặt chuôi kiếm phóng người lên, một tay chính xác níu lại tay Ông Bạch Thuật, một cái tay khác thì chợt rút ra thanh kiếm đang cắm vào vách đá, trong nháy mắt lại cắm vào vách đá cạnh Khinh Quân, hai cây kiếm tạo thành một giá đỡ đơn giản.
Tần Tu xoay người nhảy lên trên thân kiếm, thuận tay đem Ông Bạch Thuật kéo lên.
Giẫm trên cái giá tạo thành bởi hai kiếm, hai người tạm thời an toàn. Bất quá khoảng cách thân kiếm có hạn, Tần Tu dựa vào vách tường, Ông Bạch Thuật thì chen trong ngực hắn, có lẽ bởi vì cảm giác dưới chân không thật, hai người cũng nắm chặc đối phương.
Đột nhiên truyền tới một tia dị động, Tần Tu nuốt nước miếng một cái, khô khốc nói: "Mấy thanh kiếm kia... hình như cũng xuống."
"Cùng... bóp ngọc phù đi."
Tần Tu nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, khinh miệt mười phần, "Ngươi cho là Mộc đại sư huynh của ngươi có thể ứng phó cái này?" Boss phản diện to bự còn không đối phó được thì nói gì tiểu phản diện nho nhỏ. Đám tiểu sư đệ này, cả ngày cho là Mộc Tử Vân không gì không thể, suy nghĩ này là bệnh, phải trị!
"..."
Vô luận là Tần Tu đời trước hay đời này, đối với đại sư huynh đều mang địch ý rất nặng. Cho nên... Hắn nên vì đại sư huynh diệt trừ uy hiếp tiềm ẩn này sao?
"Nhưng mà, ngọc phù là tuyệt đối phải bóp." Tần Tu cúi đầu tươi cười với Ông Bạch Thuật, một đôi mắt phượng bắt đầu lớn hàm chứa ý cười, tựa như sao nhỏ trên trời sáng rồi lại sáng, lộ ra kia hai hàng răng trắng như tuyết.
Đang lúc Ông Bạch Thuật vẫn còn ngẩn ra,Tần Tu đã sớm cầm ngọc phù bên hông hắn, nhẹ nhàng bóp vỡ, "Gặp lại."
Giọng nói kia có thể tính êm ái, nhưng mà động tác vừa đoạn tuyệt vừa ác liệt, lời nói mới rơi xuống Tần Tu liền thuận tay rút ra thanh kiếm của mình, tự thân rớt xuống vực sâu.
Sau khi bóp vỡ ngọc phù cũng không còn tư cách ở tầng sáu Tàng Kinh Các, Tần Tu xuất kỳ bất ý một chiêu để cho Ông Bạch Thuật sống qua một đời phải cười, "Khi còn bé đã giảo hoạt như vậy, khó trách."
Bạch quang thoáng hiện giữa không trung, Ông Bạch Thuật biết đó là sư huynh truyền tống tới. Bất quá, hắn tung người nhảy xuống, rút ra Khinh Quân, cũng rơi xuống nơi vực sâu kia. Một thiếu niên mới hơn mười tuổi còn không sợ, hắn lại sợ cái gì?
Lần này Tần Tu rơi xuống đã không còn luống cuống, còn cầm kiếm tỉ mỉ ngắm nhìn—— chỗ tay cầm lạnh như ngọc, đây là một thanh trường kiếm đen toàn thân, không hề lộ ra mủi nhọn như Khinh Quân, nó trầm ổn mà an tĩnh. Dù Tần Tu đã sớm biết kiếm này vô địch cũng không cảm nhận được sự sắc bén của nó, mà là một loại phong cách cổ xưa khó có thể dùng lời diễn tả, tang thương cùng thâm thúy, nó nội liễm đến mức ngay cả kiếm quang lưu chuyển cũng u ám.
"Trạm trạm nhiên, hắc sắc dã, không bằng kêu mi là Trạm Linh đi." Tần Tu vuốt ve thân kiếm thấp giọng tự nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất