Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 123

Trước Sau
Ngô đồng quả thật là công cụ tu luyện lợi hại.

Tốc độ tu luyện dưới tán cây ngô đồng của Lạc Tiệm Thanh càng lúc càng nhanh, tu vi cũng càng ngày càng tinh thuần củng cố.

Lạc Tiệm Thanh vừa chữa thương cho Huyền Linh Tử vừa tu luyện, nhưng tốc độ tu luyện của y cũng không giảm xuống, Thanh Liên nguyên thần còn xoay tròn nhanh hơn, vận chuyển linh lực cuồn cuộn chảy khắp gân mạch toàn thân.

Xích Quân chân tiên trước khi biến mất đã nói cho Lạc Tiệm Thanh biết, tại hiểm cảnh thứ chín trong Đoạn Tình nhai, nơi nguy hiểm nhất không phải chỗ ngô đồng của nàng, mà là trong một vực sâu hắc ám. Nàng dặn dò Lạc Tiệm Thanh, nếu chưa đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, ngàn vạn lần không được tới đó, nếu không sẽ có nguy cơ ngã xuống.

Lạc Tiệm Thanh cũng không tham lam, dưới tàng cây ngô đồng, có bóng ngô đồng che chở, cuồng phong ở bên ngoài cũng không thổi tới được, còn có thể tiến hành tu luyện, y rất là hưởng thụ.

Hơn nữa Lạc Tiệm Thanh dần dần phát hiện ra, Phượng Hỏa xoay quay nguyên thần hoa sen của mình có thể rời khỏi cơ thể!

Lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh dẫn Phượng Hỏa ra chỉ có một nhúm lửa nhỏ lắc lư trong gió, dường như chỉ một giây sau là tắt. Lạc Tiệm Thanh vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, để nguyên thần Thanh Liên nhiều lần hoà vào Phượng Hỏa, cảm nhận uy lực của Phượng Hỏa, cũng cảm nhận năng lượng của nó tạo thành.

Lần lượt thử nghiệm rồi lần lượt thất bại.

Một ngày, Lạc Tiệm Thanh có thể dùng Phượng Hỏa tạo ra một mũi tên lửa, gắn lên cung, vèo một tiếng băn xa mười dặm. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, không biết mũi tên lửa đánh lên đâu, chỉ thấy một đóa khói lửa xinh đẹp bùng nổ ở nơi tăm tối cách xa ngô đồng.

Linh thức của Xích Quân chân tiên có thể nói là cao nhất đại lục Huyền Thiên, linh thức của nàng chính là cấp bậc tiên nhân. Nếu nàng nói trong hiểm cảnh thứ chín này ngoại trừ vực sâu kia không nên tới gần, những nơi khác cũng không nguy hiểm với Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh cũng yên tâm, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài rèn luyện.

Từng ngày trôi qua như vậy, Lạc Tiệm Thanh canh giữ bên cạnh Huyền Linh Tử, cẩn thận chữa thương cho hắn.

Huyền Linh Tử nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt không còn tái nhợt như trước, nguyên thần tổn thương cũng dần được chữa trị.

Một ngày nọ, Lạc Tiệm Thanh đang ngồi xếp bằng tu luyện, “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” hút lấy linh khí thưa thớt trong hiểm cảnh thứ chín, vận chuyển trong thân thể một đại chu thiên. Đúng vào lúc này, trên người y bỗng vang lên một tiếng xương cọ vào nhau, dừng trong chốc lát, thanh âm này lại vang lên, một dòng năng lượng nồng đậm uỳnh một tiếng từ trên người Lạc Tiệm Thanh khuếch tán ra xung quanh!

Sóng năng lượng đụng vào thân thể ngô đồng, cây đại thụ mấy vạn tuổi nhẹ nhàng đung đưa, lá cây rơi rào rạt. Nó nhanh chóng chìa nhánh cây bảo vệ Huyền Linh Tử đang hôn mê.

Nhưng lực lượng này vẫn tiếp tục khuếch tán, như con sóng lớp sau lại mạnh hơn lớp trước, cuối cùng đã đạt tới một kích toàn lực của Độ Kiếp hậu kỳ!

Đến đây thì dừng lại?

Không!

Kiếm văn Thanh Liên trên trán Lạc Tiệm Thanh lập lòe sáng, một đạo kiếm phong nhìn như mềm nhẹ thực ra rất sắc bén quét qua người y, tránh đi thân cành ngô đồng và Huyền Linh Tử, thế nhưng lại cắt đôi lá ngô đồng rụng đầy đất!

Đám lá rụng kia chính là lá cây thần ngô đồng sống nương tựa với Phượng tộc hoàng nữ!

Cây ngô đồng này có tám vạn năm tuổi thọ, Phượng Hỏa không thể đốt cháy những chiếc lá này, nhưng lại bị kiếm phong cắt đôi!

Lực lượng này đã đạt tới một kích toàn lực của tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ, thậm chí bằng vào kĩ thuật xảo quyệt kia, kiếm phong đã hóa thành sương tuyết, khi thổi qua lá rụng sẽ để lại một tầng băng mỏng, lá rụng chuyển màu khô vàng, trong thời gian ngắn đã bị cướp đi nửa sinh mệnh!

Nhưng còn chưa chấm dứt!

Một tiếng phượng hót trong trẻo vang lên, ngay sau đó lại là một tiếng rồng ngâm.

Một rồng một gió hóa thành hư ảnh từ huyệt Thiên Linh của Lạc Tiệm Thanh bay ra, vờn quanh bay lên trời. Lực lượng cổ xưa vờn quanh trên người hai thần thú, lực lượng kia hoàn toàn phá tan giới hạn huyết mạch, gần tới uy áp huyết mạch tối cao nhất, lá cây ngô đồng xào xạc ào ào rụng xuống.

Mà công kích đáng sợ nhất chính lại một đường kiếm quang màu xanh từ mi tâm Lạc Tiệm Thanh bay ra.

Kiếm quang bay ra từ mi tâm y, càn quét về phía bóng tối trong hiểm cảnh thứ chín. Thanh Liên nở rộ, dẫn theo lực lượng của đất trời, đoạt đi vận mệnh của vạn vật. Chỉ một chiêu thức mà có thể tỏa ra hàng vạn hàng nghìn hào quang, chiếu sáng cả vùng đất mà ngay cả ngô đồng cũng không thể chiếu sáng.

Một kiếm này nhìn như ấm áp dịu dàng lại là Tử Thần lãnh khốc nhất, mỉm cười đoạt đi tính mạng của người khác.

Sương Phù kiếm hóa thành một luồng sáng xanh bay trở về ấn đường Lạc Tiệm Thanh, biến thành một đóa Thanh Liên bảy cánh. Kiếm văn Thanh Liên tinh xảo này đã trở nên sống động như thật.

Lạc Tiệm Thanh chậm rãi mở hai mắt, một tia sáng lướt qua mắt y rồi biến mất. Y nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí đen, lập tức rút kiếm bổ tới một ngọn núi nhỏ ẩn trong bóng đêm cách đó không xa. Ngọn núi kia lập tức vỡ vụn.

Lạc Tiệm Thanh cuối cùng đã tới tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn!

Không biết đã trôi qua bao nhiêu năm, nhưng tính ra hiện giờ y tuyệt đối chưa quá trăm tuổi!

Thiên tài nghịch thiên như vậy, đặt vào thời kì năm vạn năm trước thần thú còn chưa tuyệt diệt cũng là tuyệt thế thiên tài. Vì sao Xích Quân chân tiên quyết định truyền bí pháp Niết Bàn cho Lạc Tiệm Thanh? Bởi vì thiên tài bậc này nếu không phải nhận được đại khí vận từ Thiên Đạo thì chính là có khả năng nghịch thiên cải mệnh!

Người như vậy thì thường có thể xảy ra kỳ tích.

Khi Niết Bàn có xác suất một phần ngàn có thể sinh ra Phượng Hoàng, nếu là người đó xác suất có thể lên một phần trăm!

Lạc Tiệm Thanh đạt tới Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn trước trăm tuổi, chạm tới bình cảnh, chỉ cách Đại Thừa kỳ một bước. Y mang Long Cốt, Phượng Hỏa, còn có nguyên thần hoàn mỹ được Xích Quân chân tiên tán thưởng.

Tại Độ Kiếp sơ kỳ, y lợi dụng chí bảo tông môn, một mình đối kháng với vài Yêu tôn Đại Thừa kỳ. Mà hiện giờ có Long Cốt, Phượng Hỏa cùng với tu vi nửa bước Đại Thừa, thực lực của y đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa kỳ, thậm chí nổi bật nhất trong số tu sĩ Đại Thừa!



Lạc Tiệm Thanh thoáng điều chỉnh khí tức, ổn định lại linh lực hùng hồn trong cơ thể.

Trong hiểm cảnh thứ chín vô biên vô hạn, một gốc cây đại thụ che chắn cho Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử. Trên lá cây lấp lánh ánh lửa đỏ, cả hiểm cảnh thứ chín chỉ có phạm vi xung quanh cây là có ánh sáng, còn lại đều là bóng tối sâu không lường được.

Nhưng ngay bên ngoài hiểm cảnh thứ chín có rất nhiều người tụ tập chuẩn bị đi xuống!

Đã tròn mười năm từ trận đại chiến năm đó!

Trong mười năm này, Nhân tộc và Yêu tộc xô xát rất nhiều, thậm chí suýt nữa khai chiến. Nhưng là đại năng Hóa Thần kỳ duy nhất, Độc Tuyệt Thiên lão đã áp chiến tranh sắp bùng nổ xuống, thậm chí hai tộc còn gặp nhau để bàn bạc cách đi xuống Đoạn Tình nhai tìm kiếm Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử.

Hiện giờ là Âm Cơ liên thủ với Hạo Tinh Tử bày ra một trận pháp tên là Huyễn Thiên trận.

Huyễn Thiên trận do sáu tu sĩ tu vi gần kề tạo thành, là một trận pháp phòng ngự. Năm năm trước, Độc Tuyệt Thiên lão đuổi theo hai người Lạc Tiệm Thanh đi vào tầng thứ chín, từng đụng tới một trận gió hung tàn. Trận gió kia rất mạnh, khiến Độc Tuyệt Thiên lão bị thương, vậy nên lần này tiến vào hiểm cảnh thứ chín, quan trọng nhất chính là phòng ngự.

Hạo Tinh Tử nói: “Hôm nay sáu người các ngươi tiến vào hiểm cảnh thứ chín của Đoạn Tình nhai phải nhớ duy trì đại trận. Không ai biết dưới đáy Đoạn Tình nhai thế nào, cũng không biết hai người kia ở trong đó thế nào. Huyễn Thiên trận có thể hình thành ảo giác ẩn giấu hành tung của sáu người các ngươi, nhưng nếu đối mặt với tồn tại có tu vi cao hơn các ngươi sẽ không có tác dụng.”

Một người cười nói không thèm để ý: “Bản mệnh đăng của Huyền Linh Tử đến giờ vẫn còn le lói, còn nứt một vết to. Nếu hắn khôi phục thực lực, sáu người chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Còn Lạc Tiệm Thanh kia tuy bản mệnh đăng đã khôi phục bình thường, nhưng bằng vào thực lực của y, thêm cả chí bảo của Thái Hoa Sơn các ngươi cũng không là đối thủ của sáu người chúng ta.”

Người nói chính là Nhị trưởng lão của Bạch gia. Đối với người được chọn để tiến vào Đoạn Tình nhai lần này, Nhân tộc và Yêu tộc mỗi bên cử ra ba người. Bởi vì các chư vị phong chủ của Thái Hoa Sơn đều không muốn đi vào, vậy nên Đoạn Hồn tông, Thần Kiếm tông và Bạch gia phái người tiến vào. Còn Yêu tộc, bọn họ phái hải chủ Đệ Nhị hải, hải chủ Đệ Tứ hải và hải chủ Đệ Bát hải đi vào.

Nhìn ba người, Âm Cơ che miệng cười: “Lỡ Lạc Tiệm Thanh kia có tiến bộ, đối mặt với y các ngươi định làm thế nào?”

Lần này không đợi Nhị trưởng lão Bạch gia mở miệng, Tam trưởng lão Đoạn Hồn tông huyênh hoang hất cằm, vung cánh tay: “Bằng vào tiểu súc sinh kia, một luồng kiếm quang của bản tôn là có thể chém y thành hai khúc!” Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau cười, tiếng cười quanh quẩn tại cửa vào hiểm cảnh thứ chín.

Sắc mặt Hạo Tinh Tử biến đổi, cuối cùng lại không mở miệng.

Âm Cơ nâng mắt liếc nhìn bọn họ, chờ sáu người chuẩn bị tiến vào hiểm cảnh thì Âm Cơ trầm mặt, lạnh lẽo nói: “Nếu các ngươi vì khinh thường mà thất bại, đừng mong có người xuống cứu mạng các ngươi!”

Trưởng lão Bạch gia cười ha hả: “Thất bại? Sao có thể!”

Ngay sau đó, sáu người hóa thành sáu luồng sáng bay vào Đoạn Tình nhai. Bọn họ tự động đứng ở sáu điểm trận, sau đó đi vào hiểm cảnh thứ chín, bấm thủ quyết, lấy linh lực làm đường dẫn để tạo ra một trận pháp huyền diệu.

Cửa vào tầng chín của Đoạn Tình nhai rất gần với vực sâu mà Xích Quân chân tiên từng đề cập, sáu người này vừa tiến vào đã gặp phải một trận gió cực kỳ cuồng bạo. Bọn họ sửng sốt, suýt chút nữa bị trận gió tách ra, nhưng chỉ trong tích tắc, lấy Tam trưởng lão Quỷ Cầm cầm đầu, bình tĩnh dùng Huyễn Thiên trận vượt qua xung kích này.

Quỷ Cầm lạnh mặt nói: “Xem ra chúng ta cần chú ý không phải hai người Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, mà là hiểm cảnh thứ chín này!”

Năm người còn lại đồng loạt gật đầu đồng ý.

Sáu người lần này cũng không dám tiếp tục chơi liều, vẫn luôn cẩn thận duy trì trận pháp vượt trận gió. Bọn họ chọn bừa một hướng để đi, vậy mà vận khí rất tốt, hoàn toàn tránh được vị trí vực sâu, trực tiếp đi về hướng ngô đồng.

Dọc theo đường đi, uy lực của trận gió càng ngày càng nhỏ, lúc đầu là cách một canh giờ lại xuất hiện, dần biến thành một ngày một lần, cuối cùng thành bảy ngày không thấy.

Nhị trưởng lão Bạch Chu của Bạch gia nói: “Chúng ta đã rời khỏi phạm vi của trận gió kia. Giống biển Phong Thần ở Cực Bắc Chi Địa, Đoạn Tình nhai này có thể cũng có một vùng biển, gió từ biển thổi qua, giờ chúng ta đã cách xa biển nên gió không thổi tới nữa.”

Hải chủ Đệ Tứ hải nói: “Không sai, đã mười ngày chúng ta không chạm trán tới trận gió kia.”

Bạch Chu nói: “Ở dưới Đoạn Tình nhai rất không tiện. Pháp bảo chiếu sáng của chúng ta không thể chiếu sáng quá ba trượng, rốt cuộc ở nơi tối đen này có cái gì chúng ta không thể biết được. Lỡ có người ẩn trốn đánh lén…”

Quỷ Cầm cười ha ha nói: “Ngươi nghĩ vì sao chúng ta phải bày ra Huyễn Thiên trận? Đó là dùng lực lượng của sáu người để chống đánh lén. Ngoại trừ Huyền Linh Tử, những người khác không thể nhìn ra hành tung của chúng ta, Huyền Linh Tử bị thương nặng như vậy, cho dù hắn muốn đánh lén chúng ta cũng không thể đột phá Huyễn Thiên trận.”

Sáu người lại tiếp tục bay tới phía trước.

Lúc này, ở dưới tàng cây ngô đồng rộng lớn khôn cùng, Lạc Tiệm Thanh đang cẩn thận vận công chữa thương cho Huyền Linh Tử.

Linh lực kéo dài không dứt từ trong cơ thể y truyền tới Huyền Linh Tử, y dùng “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” gợi lên lực lượng “Cửu Liên Bản Tâm Lục” trong thân thể Huyền Linh Tử, hai công pháp đồng mạch sinh ra cộng hưởng, thương thế Huyền Linh Tử khép lại nhanh hơn.

Khi Lạc Tiệm Thanh thu hồi linh lực, ngô đồng liền dùng nhánh cây kéo Huyền Linh Tử lại, dùng lực lượng ôn hòa chữa thương cho hắn.

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười vuốt ve thân cây thô ráp: “Cảm ơn ngươi, ngô đồng.”

Lá cây xào xạc đong đưa như đáp lại Lạc Tiệm Thanh.

Ý cười bên môi Lạc Tiệm Thanh càng tăng lên, y kết thúc nghỉ ngơi, kéo tay Huyền Linh Tử lại chuẩn bị chữa thương cho hắn, lại chợt nghe thấy ngô đồng đang xao động!

Cây cổ thụ bao trùm phạm vi mười dặm điên cuồng rung lá cây, toàn bộ lá rụng bay về một hướng, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một ngọn núi lá nhỏ.

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhìn, ngô đồng càng không ngừng đong đưa, lá rụng rào rào.

Lạc Tiệm Thanh cho dù đã chiếm được bí pháp của Phượng tộc, học được Niết Bàn, những vẫn không phải Phượng tộc. Y không thể tâm ý tương thông với ngô đồng, chỉ có thể cảm nhận được thiện ý của đối phương tới mình, nhưng hiện giờ ngô đồng rất lạ, Lạc Tiệm Thanh lại không rõ thế nào.

Ngô đồng còn đang không ngừng đong đưa lá cây, dồn toàn bộ lá cây lại một chỗ.



Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh nhìn, hai mắt co lại: “Nơi đó là vực sâu? Vực sâu đã xảy ra chuyện?”

Ngô đồng lắc lư dữ dội, Lạc Tiệm Thanh lại đoán: “Có nguy hiểm?”

Ngô đồng đột nhiên dừng một lát, sau đó lại lắc lư dữ dội, để toàn bộ lá cây tụ ở một nơi.

Lạc Tiệm Thanh khẳng định nói: “Thật sự có nguy hiểm. Dồn hết lá rơi về hướng đó, chẳng lẽ hướng kia có nguy hiểm gì?” Trả lời Lạc Tiệm Thanh chính là ngô đồng ngừng lắc lư.

Ý cười trên khuôn mặt tuấn nhã đã không còn, Lạc Tiệm Thanh nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát: “Ngươi đã sinh sống trong Đoạn Tình nhai năm vạn năm, hiểu về nơi này rõ hơn ta. Nhánh cây của ngươi có thể vươn xa mười dặm, phạm vi linh thức cũng rộng hơn ta.” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh trịnh trọng nhìn ngô đồng nói: “Ngô đồng, phiền ngươi chăm sóc sư phụ giúp ta, ta đi một lát sẽ quay lại.”

Ngô đồng rung rung lá cây, dùng rất nhiều nhánh cây che chắn cho Huyền Linh Tử, mà Lạc Tiệm Thanh thì hóa thành một luồng sáng, bay về nơi ngô đồng chỉ.

Lúc này, sáu người duy trì Huyễn Thiên trận bình tĩnh đi tới trước.

Từ lúc bọn họ tiến vào hiểm cảnh thứ chín, ngoại trừ lúc vừa mới xuống gặp một chút nguy hiểm ra thì hoàn toàn không gặp thứ gì quá nguy hiểm. Trước đó bọn họ từng gặp một con hổ lớn màu đen, thực lực cũng đạt tới Đại Thừa kỳ, nhưng sáu người bọn họ liên thủ thì không đáng để lo.

Một vị trưởng lão của Thần Kiếm tông nói: “Mấy ngày nữa là tới kỳ hạn trăm ngày, chúng ta nhất định phải trở về bẩm báo tình huống. Ta nghĩ chúng ta quay về luôn là vừa, dù sao cũng không thấy bóng dáng của bọn họ.”

Quỷ Cầm lại cười một tiếng kỳ quái nói: “Kiếm Vân, có phải ngươi sợ nhìn thấy Huyền Linh Tử không, không dám chạm mặt hắn hả?”

Kiếm Vân biến sắc: “Ngươi!”

Quỷ Cầm cười sang sảng: “Thần Kiếm tông các ngươi từ trước đến nay không phải là tay sai của Thái Hoa Sơn sao? Hiện tại chúng ta đối phó với thái thượng trưởng lão của Thái Hoa Sơn, ngươi không dám động thủ cũng phải thôi, không cần xấu hổ.”

Kiếm Vân rút kiếm tức giận nói: “Quỷ Cầm, ngươi còn dám vũ nhục Thần Kiếm tông ta, hôm nay ta sẽ lấy đầu ngươi!”

“Ha ha ha ha, ở trong này tốt nhất là ngươi không nên động thủ với ta, ta mà lỡ tay giết ngươi cũng có thể đổ cho Huyền Linh Tử giết, ngươi nên suy nghĩ cho kĩ.” Nói xong, Quỷ Cầm quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Chu, ba Yêu tôn kia cũng cười ha hả nhìn Kiếm Vân như trò cười.

Kiếm Vân tức đến đỏ mặt tía tai, lão muốn lập tức rời khỏi nơi này để quay vệ hiểm cảnh thứ tám. Nhưng suy nghĩ một hồi vẫn nhịn xuống cơn tức này, tiếp tục duy trì Huyễn Thiên trận cùng năm người này đi về phía trước.

Quỷ Cầm nói: “Chúng ta quay về cũng được, ở đây không thấy bóng dáng Huyền Linh Tử và tiểu súc sinh kia đâu, đúng là tốn công tốn sức.”

Bạch Chu cũng nói: “Vậy đi hết hôm nay rồi chúng ta quay lại… Hửm? Đó là gì?!”

Đám người Quỷ Cầm lập tức nhìn về phía Bạch Chu chỉ.

Ở phía xa có một quầng sáng màu đỏ nhạt không ngừng chớp tắt, trong bóng đêm khôn cùng khá là bắt mắt.

Quỷ Cầm nói: “Ở trong này cũng có ánh sáng? Chẳng lẽ là Huyền Linh Tử? Chúng ta nhanh chóng qua bên kia nhìn xem!”

Ngay sau đó, sáu người hóa thành một luồng sáng bay về nơi duy nhất phát ra ánh sáng kia.

Cùng lúc đó, Lạc Tiệm Thanh đã bay ra khỏi phạm vi bóng râm của cây ngô đồng, bay qua một dãy núi nhỏ. Nơi này không có ánh sáng, nhưng Lạc Tiệm Thanh đã loanh quanh ở đây một năm, cũng từng rèn luyện thám hiểm trong đó nhiều lần, dù nhắm mắt y cũng có thể đi mà không gặp trở ngại.

Y cẩn thận bay qua một ngọn núi nhỏ, khi sắp bay qua hồ lại kinh ngạc nhìn về hướng Tây Nam cách đó ba dặm, dùng linh thức nhìn thấy ba cục đá, hai mắt trợn to.

Không đúng!

Hôm kia y đến đây rèn luyện vừa lúc phát hiện ba viên đá xếp thành một tam giác đều, nhưng hiện giờ có một viên đá đã lăn xuống chân núi?!

Ở bên này nếu có gió thổi cỏ lay gì ngô đồng đều nói cho Lạc Tiệm Thanh biết.

Chẳng lẽ… có người?!

Lạc Tiệm Thanh đã giấu kín khí tức của mình, cẩn thận đánh giá bốn phía. Linh thức y không phát hiện ra gì, nhưng y mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối, đang đi tới chỗ ngô đồng.

Lạc Tiệm Thanh híp hai mắt lại, lập tức hiểu ra.

Tuyệt đối có người đang ẩn giấu thân hình và khí tức, mình không thể thấy đối phương, nhưng đối phương nhất định tồn tại!

Khóe môi Lạc Tiệm Thanh khẽ cong lên, lấy Sương Phù kiếm ra, kiếm bay về phía trước đâm thủng ngọn núi nhỏ cách đó một dặm.

Uỳnh!

Tiếng núi sụp rơi vào tai đám người Quỷ Cầm, bọn họ kinh ngạc quay đầu lại nhìn, lập tức dùng linh thức quét qua, phát hiện ngọn núi kia.

Quỷ Cầm nói: “Nơi đó có vấn đề!” Vừa dứt lời, sáu người cùng hướng tới ngọn núi nhỏ kia.

Mà trong bóng đêm, Sương Phù kiếm hóa thành một luồng sáng xanh bay về tay Lạc Tiệm Thanh. Y lui về sau mấy bước, giấu mình sau một ngọn núi, hơi cụp mắt, ý cười bên môi càng sâu, trong mắt lại nổi lên hận ý và sát khí đáng sợ.

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau