Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 128

Trước Sau
Tuy thực lực hiện tại của Lạc Tiệm Thanh khá mạnh, ngang ngửa với tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, nhưng y có rất nhiều hạn chế. Thời gian tu luyện ngắn khiến ai cũng trầm trồ, nhưng đồng thời y lại không có quá nhiều thời gian nghiên cứu luyện khí, luyện đan hay bày trận.

Những mảng này Huyền Linh Tử đều học, còn rất am hiểu luyện đan. Lạc Tiệm Thanh thì chỉ biết da lông, đối mặt với Thiên Kình Phá Hải trận thì bó tay, chỉ có thể bày kế để các tôn giả tự tách nhau ra. Nếu những tôn giả này ý chí kiên định không mắc mưu thì Lạc Tiệm Thanh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ quay về bẩm báo tình huống dưới Đoạn Tình nhai.

Dưới tàng cây ngô đồng, Lạc Tiệm Thanh vừa vận công chữa thương vừa âm thầm suy tính chuyện kế tiếp.

Nếu có Thiên Kình Phá Hải trận nghĩa là có Âm Cơ. Lạc Tiệm Thanh đến giờ vẫn phải kinh sợ trước những mưu kế của Yêu tôn Âm Cơ, dựa theo kế hoạch của Âm Cơ, rất có thể người tiếp theo đi xuống sẽ là Độc Tuyệt Thiên lão.

Mười năm trước lúc Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử trốn xuống hiểm cảnh thứ chín thì Độc Tuyệt Thiên lão cũng xuống theo.

Khi đó vực sâu ở gần cửa vào đúng lúc bạo phát một trận cuồng phong, Độc Tuyệt Thiên lão bị đánh trúng, lão lập tức quay về hiểm cảnh thứ tám để chữa thương. Mà Huyền Linh Tử vì cứu Lạc Tiệm Thanh đã lấy thân để ngăn cản công kích, thương thế càng thêm nghiêm trọng, hai người cũng bởi vậy mà tách ra.

Dựa theo tính cách cẩn thận của Độc Tuyệt Thiên lão, lần sau tiến vào hiểm cảnh thứ chín nhất định sẽ mười phần nắm chắc.

Lạc Tiệm Thanh đứng dưới tán cây ngô đồng ngắm nhìn bóng tối bao phủ. Y lẳng lặng nhìn hồi lâu, bỗng nâng tay bắt được thứ gì đó.

Thứ này đột ngột từ không trung rơi xuống, không chỉ Lạc Tiệm Thanh, ngay cả ngô đồng hiểu rất rõ hiểm cảnh thứ chín cũng không phát hiện ra. Khi thứ này xuất hiện trong tay Lạc Tiệm Thanh thì ngô đồng không ngừng lắc lư chạc cây, phát ra tiếng xào xạc như biểu lộ kinh ngạc.

Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó, dịu dàng nói: “Không sao đâu, thứ này… vốn kì quái như thế.”

Ngô đồng dần dần yên tĩnh lại, Lạc Tiệm Thanh cũng bắt đầu mở sách ra đọc.

Y xem rất chậm, cẩn thận nghiền ngẫm toàn bộ nội dung trong sách. Y rốt cục thấy được đại nạn ở Cực Bắc Chi Địa, cũng thấy Khô Sơn sụp đổ. Trên sách nói sau khi Huyền Linh Tử phản bội chính đạo, sa đọa thành ma, đôi bên đã ước chiến tại Cực Bắc Chi Địa.

Khi đó Yêu tộc đột nhiên đột kích, Nhân tộc không kịp phòng bị. Âm Cơ tranh thủ lúc Khô Sơn sụp đổ để bày kế, một tháng ngắn ngủn đã mất đi tam châu, chết mấy tỷ người phàm.

Trong “Cầu Tiên 5” có nói, Huyền Linh Tử vào lúc đó bỗng “Lương tâm trỗi dậy”, hắn tạm thời ngừng tranh đấu với nhân sĩ chính đạo, bắt đầu giúp Nhân tộc đối kháng Yêu tộc. Trong sách, sau khi Huyền Linh Tử đọa nhập ma đạo, dù không hạ giai nhưng vẫn là Hóa Thần sơ kỳ, mà Độc Tuyệt Thiên lão cũng không tấn giai tới Thiên giai.

Trận chiến này kéo dài tới một trăm hai mươi năm.

Lý Tu Thần lúc đầu còn kề vai chiến đấu với các tu sĩ Thái Hoa Sơn, về sau thấy chiến tranh kéo dài nên gã rời đi, lấy thân phận tán tu lén ám sát Yêu tộc. Số gã rất may, giết yêu thú nào là yêu thú đó rơi ra đủ loại bảo vật, thậm chí còn lấy được một chiếc chìa khóa trên người một Yêu tộc Hợp Thể kỳ.

Nhờ chiếc chìa khóa này mà Lý Tu Thần chiếm được kho báu, từng bước thăng cấp lên Hợp Thể kỳ!

Trận chiến ấy Lý Tu Thần chiến công hiển hách, được Nhân tộc ngợi khen, nhưng Huyền Linh Tử vẫn nhất quyết muốn giết gã. Rơi vào đường cùng, Lý Tu Thần liên tục trốn chạy, sau đó gặp được các loại mỹ nữ, các loại kỳ ngộ.

Phần cuối quyển sách này là hồi kết của trận chiến hai tộc. Huyền Linh Tử chiến đấu với Độc Tuyệt Thiên lão ở Vọng châu, đôi bên hết sức căng thẳng. Sau khi Huyền Linh Tử nhập ma thì thực lực tăng mạnh, nhưng hắn không biết rằng Âm Cơ đã bày ra một loạt bẫy rập chờ hắn bước vào.

Lạc Tiệm Thanh rất muốn biết chuyện về sau, Huyền Linh Tử có sao không, thế nhưng quyển sách lại dừng ở đây, không nhìn ra gì khác.

Phượng hỏa nóng cháy trên tay Lạc Tiệm Thanh đốt trụi cuốn sách.

Lạc Tiệm Thanh trầm lặng nhìn tro bụi rơi đầy đất, một cơn gió nhẹ phất qua thổi bay tro bụi, mọi thứ như chưa bao giờ tồn tại.

Lạc Tiệm Thanh có một linh cảm kỳ quái, y cảm thấy sau trận chiến sẽ xảy ra chuyện. Đời trước sau khi y chết, chẳng lẽ sư phụ y có thể nối lại tình cảm với chính đạo, bỏ qua cho Lý Tu Thần?

Nếu ở trên Đoạn Tình nhai Huyền Linh Tử có năng lực giết mấy trăm tu sĩ chính đạo thì hắn nhất định không bỏ qua cho Lý Tu Thần, cũng không thể mặc cho Lý Tu Thần mang theo cái gọi là bảo vật tới cứu hắn!

Đúng vậy, đoạn cuối “Cầu Tiên 5” có một phục bút: Lý Tu Thần đi cứu Huyền Linh Tử!

Phục bút này quá rõ ràng, Lạc Tiệm Thanh đọc lướt qua đã thấy, bởi vậy nên y càng muốn biết sau khi Huyền Linh Tử thấy Lý Tu Thần sẽ phản ứng thế nào.

Lạc Tiệm Thanh cười bất đắc dĩ đi đến ngồi cạnh Huyền Linh Tử. Y cầm tay Huyền Linh Tử, phủ bàn tay còn lại của mình lên, bắt đầu vận chuyển linh lực cho đối phương. Cảm nhận linh lực đang không ngừng chữa trị gân mạch và đan điền bị tổn hại của đối phương, ý cười bên môi Lạc Tiệm Thanh càng sâu.

Y thở dài một tiếng, nói: “Chuyện đời trước ta cũng không quá tò mò, bởi vì ta tin tưởng ngươi.”

Những lời này bị tiếng lá cây át đi không thể nghe thấy.

Nhưng ngay sau đó, ngô đồng bỗng lắc lư. Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, ai ngờ ngô đồng chỉ lắc lư vài cái rồi lại thôi, trở về trạng thái ban đầu.

Lạc Tiệm Thanh căng thẳng hỏi: “Ngô đồng, lại có người tới đây sao?”

Ngô đồng không có động tác gì.

Dựa theo thói quen chung sống nhiều năm giữa Lạc Tiệm Thanh và ngô đồng, khi ngô đồng không phản ứng nghĩa là đồng ý.

Nhưng không hiểu sao Lạc Tiệm Thanh vẫn cảm thấy quái dị, y hỏi lại: “Vậy sao vừa rồi ngươi lại phản ứng mạnh vậy.” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh lại hỏi: “Thật sự không có người sao?”

Ngô đồng vẫn không có phản ứng.

Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, nhưng không nói gì nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ba ngày sau, khi Lạc Tiệm Thanh vẫn đang chữa thương cho Huyền Linh Tử thì bỗng nhiên y rùng mình, “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển. “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” vốn không chịu sự khống chế của Lạc Tiệm Thanh, luôn tự động hút linh khí đất trời, đồng thời cũng dẫn dắt y cảm nhận quy tắc của Thiên Đạo.

Những quy tắc này Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa thể nắm trong tay, nhưng y đã có thể chạm vào, đây cũng là một trong những nguyên nhân y tu luyện nhanh như vậy. Xin hỏi trên đời này ai có thể trực tiếp chạm vào quy tắc Thiên Đạo?



Chỉ có Lạc Tiệm Thanh.

Thế nhưng khi Lạc Tiệm Thanh đang cảm nhận những quy tắc của Thiên Đạo, y lại nhận thấy một đường nhân quả tới Thiên Đạo cực kỳ đậm! Nếu như đường nhân quả của người bình thường tới Thiên Đạo chỉ là một tia sáng, thì đường nhân quả của người này có thể sánh ngang với ánh sáng mặt trời, chói mắt vô cùng.

Đồng tử Lạc Tiệm Thanh co lại, trong đầu lập tức hiện ra một cái tên.

Người có thể khiến Thiên Đạo để ý, khiến Thiên Đạo coi trọng, thế gian này chỉ có một người!

Lạc Tiệm Thanh lập tức ngẩng đầu nói với ngô đồng: “Ngô đồng, mong ngươi bảo vệ sư phụ ta.”

Ngô đồng chìa lá cây nhẹ nhàng bao lấy Huyền Linh Tử, còn Lạc Tiệm Thanh lại lập tức bay đi.

Chỉ một lát sau Lạc Tiệm Thanh đã tìm thấy hai người!

Hai người này may mắn hơn chín người Quỷ Trăn nhiều, bọn họ liếc mắt một cái đã thấy ánh sáng từ cây ngô đồng, sau đó đi thẳng tới nơi này. Một người trong đó Lạc Tiệm Thanh không nhận ra, nhưng có thể cảm nhận được đối phương ít nhất là Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, mà người còn lại…

“Lý Tu Thần!”

Lạc Tiệm Thanh lập tức ẩn mình sau một ngọn núi, lén lút đánh giá đối phương.

Khiến Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc là Lý Tu Thần và nhân tu xa lạ kia không sử dụng trận pháp gì, thoải mái đi tới chỗ cây ngô đồng. Bọn họ không kiêng kị gì hết, hoàn toàn không sợ có người sẽ giết bọn họ như giết đám Đệ Nhị hải chủ và Quỷ Trăn.

Lạc Tiệm Thanh tuy không tinh trận pháp, nhưng vẫn có thể nhận ra có trận pháp hay không.

Tiếp tục cẩn thận quan sát một lát, con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, một đạo kiếm quang trực tiếp bổ tới. Vốn là kiếm quang màu xanh này nhắm thẳng tới thức hải của nhân tu xa lạ kia, nhưng người kia đã nhận ra nguy hiểm, nhanh chóng tránh sang nửa bước, kiếm quang liền đâm xuyên qua vai lão khiến gã đau đớn kêu lên.

“Là ai! Là ai lại dám đánh lén bản tôn!”

Một bóng xanh lam xuất hiện trước mắt Lý Tu Thần và người lạ kia, bọn họ kinh hãi mở to mắt.

Lạc Tiệm Thanh khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khiêm tốn như một quân tử nho nhã. Y cũng không ngại việc để lộ bản thân trước mặt hai người này, bởi vì y biết hai người này tuyệt đối không có khả năng rời khỏi đây.

Nhân tu xa lạ kia tuy là Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn nhưng trong tay Lạc Tiệm Thanh đã có tính mạng hai tôn giả có cùng cảnh giới. Còn Lý Tu Thần… Lạc Tiệm Thanh tự nhận Thiên Đạo sẽ dùng đủ cách để cứu Lý Tu Thần, mình tạm thời không thể giết hắn, nhưng nhốt hắn dưới Đoạn Tình nhai không cho chạy thoát thì Lạc Tiệm Thanh vẫn có thể làm được.

Nhân tu xa lạ kia lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Lạc Tiệm Thanh kia?”

Lạc Tiệm Thanh nhướn mi: “Ngươi là ai?”

“Bản tôn là ai ngươi không có tư cách biết.” Nhân tu xa lạ kia ngoài miệng nói rất cuồng vọng nhưng lại nắm chặt trường côn trong tay, rõ ràng là gã rất đề phòng Lạc Tiệm Thanh. Gã nói: “Ngươi có dám đấu với bản tôn!”

Nghe vậy Lạc Tiệm Thanh có chút giật mình. Y hỏi lại: “Đấu với ngươi?”

Tu sĩ kia tự hào hất cằm nói: “Không sai, bản tôn cho ngươi một cơ hội để đấu với bản tôn.”

Lạc Tiệm Thanh cười khổ xua tay, thở dài nói: “Các ngươi có vẻ không rõ tình hình hiện tại.”

Tu sĩ kia ngẩn người: “Ngươi nói cái gì?”

Nụ cười sáng lạn nở rộ bên môi, nhất thời trăm hoa đua nở say lòng người, y hờ hững nói: “Hiện giờ không phải ngươi đấu với ta, mà là… ta sẽ lấy mạng ngươi trong ba chiêu.”

Tu sĩ kia trợn to hai mắt: “Càn rỡ!”

Vừa dứt lời, tu sĩ kia bỗng đánh lén. Gã quơ trường côn trong tay, ngàn vạn côn ảnh đánh về phía Lạc Tiệm Thanh, nhưng Lạc Tiệm Thanh chỉ nhẹ nhàng nâng Sương Phù kiếm, “Uỳnh ——” một tiếng, một chuỗi lửa rực rỡ phủ lên Sương Phù kiếm, đánh lên côn ảnh.

Ầm!

Côn ảnh đầy trời bị ngọn lửa đánh tan, tu sĩ kia không dám tin nói: “Sao có thể!”

Lý Tu Thần lại hô lớn: “Sao ngươi lại có phượng hỏa! Đó là phượng hỏa của ta!”

Lạc Tiệm Thanh nghe vậy liền ngẩn ra, chuyển mắt nhìn Lý Tu Thần một cái, sau đó không để ý tới hắn nữa.

Lạc Tiệm Thanh cầm Sương Phù kiếm, mũi chân điểm một cái đánh tới tu sĩ xa lạ kia. Một kiếm này nhìn thì bình thường, nhưng ánh sáng trên thân kiếm lại phản chiếu ra ánh lửa. Lửa này càng cháy càng to, khi va chạm với trường côn đã khiến cả dãy núi chấn động, vang vọng tiếng nổ.

Lòng bàn tay Lạc Tiệm Thanh rách toạc đổ máu nhưng y chỉ lui về sau ba bước đã ổn định lại thân thể. Mà tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn kia lùi về sau hơn mười bước, cả người là máu, càng không ngừng hộc máu, trên trường côn đã xuất hiện một vết nứt, gã không ngừng thở hổn hển vận chuyển linh lực để khôi phục.

Nhưng Lạc Tiệm Thanh đâu cho đối thủ có cơ hội!

Y vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, lấy uy lực của Minh Quang Thanh Ngọc châu bổ ra một đường kiếm ảnh màu xanh.

Một kiếm này xuyên qua thức hải tu sĩ xa lạ kia, gã cứng đờ, thức hải vỡ nát. Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng khua Sương Phù kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lý Tu Thần. Ai ngờ tu sĩ kia lúc hấp hối lại nói: “Lý… Lý Tu Thần, ngươi mau…”

Một kiếm của Lý Tu Thần đâm tới cắt nát miệng tu sĩ xa lạ kia, người nọ rốt cuộc không thể nói nốt câu nói đó. Chiêu thức quá đột ngột khiến Lạc Tiệm Thanh không kịp phản ứng, y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tu sĩ kia trợn to hai mắt, ánh mắt nhìn Lý Tu Thần như nhìn quái vật.



Lý Tu Thần thu lại kiếm, cảnh giác nhìn Lạc Tiệm Thanh.

Tươi cười trên mặt Lạc Tiệm Thanh vẫn như vài chục năm trước lúc Lý Tu Thần mới vào Thái Hoa Sơn, y vững vàng đi về phía hắn.

Khí chất thanh nhã lãnh đạm từ trên người Lạc Tiệm Thanh tỏa ra, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế càng thêm chói mắt. Mỗi bước đi của y đều có thể khiến tâm tình người khác run rẩy, phong thái như bậc đế vương, lịch sự tao nhã, kể cả khi máu từ lòng bàn tay chảy ra cũng không hề đáng sợ, ngược lại như chu sa điểm xuyết.

Loại khí chất này mặc cho tu vi Lý Tu Thần tiến bộ nhanh đến đâu, cảnh giới cao tới đâu cũng không thể có được.

So sánh với người trước mắt này, hắn vĩnh viễn là một đệ tử mới không có tiếng tăm gì ở Thái Hoa Sơn, còn đối phương là thủ đồ ăn trên ngồi trước, truyền nhân của Ngọc Tiêu phong.

Trên mặt Lý Tu Thần hiện lên vẻ ghen tị và đỏ mặt xấu hổ, tất cả đều rơi vào mắt Lạc Tiệm Thanh, nhưng không khiến y sinh ra cảm xúc gì. Y chỉ buông con ngươi, lãnh đạm nhìn Lý Tu Thần, nghe đối phương nói như vậy: “Muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được, cho dù ngươi giết ta cũng sẽ có người thay ta báo thù!”

Nghe vậy, sắc mặt Lạc Tiệm Thanh cổ quái, y cười cười hỏi ngược lại: “Ai nói ta muốn giết ngươi?”

Lý Tu Thần lập tức ngây người: “Ngươi không giết ta?”

Ý cười bên môi Lạc Tiệm Thanh càng sâu, y kéo dài giọng hỏi: “Ta có thể giết ngươi?”

Lý Tu Thần trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy một đường kiếm quang sắc bén chọc thẳng mắt trái, mắt trái của hắn đã bị đâm thủng!

“A!!!”

Đau đớn dữ dội khiến Lý Tu Thần kêu gào thảm thiết, hắn hận không thể lăn lộn ngay tại chỗ, nhưng kiếm quang của Lạc Tiệm Thanh lại đánh úp tới, lần này lại chém đứt cánh tay trái của hắn!

“A! Đau!!!”

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười nhìn hắn, bằng vào mắt phải vẫn còn nguyên, Lý Tu Thần nhìn nụ cười dịu dàng của Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy như nụ cười của quỷ. Nụ cười kia nhìn như xinh đẹp, lại cất giấu kịch độc chí mạng.

“Ngươi… ngươi không phải là người, ngươi là ma quỷ! Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy! Chúng ta dù sao cũng là sư huynh đệ!”

Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, sau đó chợt nhớ tới, dựa theo trí nhớ của Lý Tu Thần thì mình chưa từng gây sự gì với hắn. Chuyện trong di tích Bắc Đẩu chân quân Lý Tu Thần đã quên hết, giữa hai người quả thật không có thù hận gì.

Nhưng mà câu hỏi của Lý Tu Thần, Lạc Tiệm Thanh lười trả lời.

Y nhẹ nhàng vung kiếm chém đứt cánh tay Lý Tu Thần, máu phun ra như suối.

Lý Tu Thần lần này đã đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, nhưng khi Lạc Tiệm Thanh nhìn thấy bộ dáng này của hắn lại có chút kinh ngạc. Y mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhớ ngày đó y chỉ là muốn đánh Lý Tu Thần, Thiên Đạo đã dẫn thần lôi tới ngăn cản, sao hiện giờ y đã chọc mù mắt Lý Tu Thần, cũng chém đứt hai tay hắn mà Thiên Đạo lại không phản ứng gì?

Chuyện khác thường ắt có biến!

Lạc Tiệm Thanh trấn định nhìn Lý Tu Thần, cũng không dẫn hắn tới chỗ cây ngô đồng mà chỉ đứng trong dãy núi nhìn đối phương.

Đau đến đâu cũng sẽ thành thói quen. Dù sao Lý Tu Thần hiện tại đã tới Hợp Thể kỳ, dù bị chặt đứt hai tay, mù mắt thì hắn cũng không chết được, nhưng hắn không ngừng chửi mắng Lạc Tiệm Thanh: “Ngươi muốn giết cứ giết, là sư huynh đệ đồng môn sao ngươi lại tra tấn ta như vậy!”

Lạc Tiệm Thanh cười nhạt nhìn hắn: “Nếu là sư huynh đệ đồng môn, ta đây càng nên giữ chút tình nghĩa lưu ngươi một mạng.”

“Ngươi!” Lý Tu Thần đảo mắt chửi ầm lên: “Tên súc sinh này! Ngươi phản bội tông môn, ngươi bị người trong thiên hạ khinh thường, ngươi chính là yêu vật, ngươi sẽ hại chết chúng ta! Ngươi là súc sinh!”

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười đứng đối diện Lý Tu Thần, mặc cho hắn mắng như không nghe thấy gì.

Mắng một hồi Lý Tu Thần cũng thấy mệt, hắn khàn giọng mắng: “Ngươi đồ không biết xấu hổ, gian díu với sư phụ của mình, đồ loạn luân, hai người các ngươi đều không biết xấu hổ, đồ điếm, có mẹ sinh không có mẹ dạy…”

Đến cuối cùng thì Lý Tu Thần đã không còn giữ lễ nghĩa gì hết, lời thô tục nào cũng có thể nói ra.

Nghe đến mấy câu này, ý cười trên mặt Lạc Tiệm Thanh biến mất. Y không thèm để ý mấy lời mắng chửi thô tục của tiểu nhân Lý Tu Thần này, nhưng Lý Tu Thần không nên chửi mẹ y, lại càng không nên chửi tới Huyền Linh Tử.

Nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng không phải người dễ xúc động, y lạnh giọng nói: “Ngươi muốn chết như vậy sao?”

Lý Tu Thần hơi sửng sốt dừng mắng.

Lạc Tiệm Thanh lại cong khóe môi: “Nói thử xem vì sao ngươi một lòng muốn chết? Ngươi đã biểu hiện rõ ràng như vậy thì ta đây không ngại hỏi ngươi nguyên nhân.”

Sắc mặt Lý Tu Thần trắng bệch, hắn lắp bắp phản bác: “Ngươi mới muốn chết, đồ súc sinh, ngươi… A!!!”

Lạc Tiệm Thanh chém nát miệng người kia khiến hắn không thể nói được nữa.

Thế giới trở nên yên lặng, Lạc Tiệm Thanh vốn định tìm hiểu thông tin từ Lý Tu Thần nên mới không chém luôn miệng hắn, hiện tại y sẽ mặc kệ đối phương. Ai ngờ khi Lý Tu Thần thấy miệng mình đã nát lại muốn tự bạo!

Con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, linh lực ngập trời ùa đến ngăn chặn mọi cử động của Lý Tu Thần khiến hắn không thể nhúc nhích.

Lạc Tiệm Thanh nhét một viên Thanh Thần đan vào trong miệng Lý Tu Thần, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn chết như vậy, chắc chắn là có phương pháp ve sầu thoát xác. Ở trước mặt ta ngươi đừng hòng chết, bắt đầu từ hôm nay, cứ cách một nén nhang ta sẽ cắt một miếng thịt trên người ngươi; cách nửa canh giờ sẽ lột một tấc da của ngươi. Ngày ngươi nói tình huống bên ngoài cho ta biết sẽ là ngày… ngươi được giải thoát.”

Lý Tu Thần kinh hoảng nhìn Lạc Tiệm Thanh, sợ hãi ngã xuống đất.

Lạc Tiệm Thanh cong môi, tươi cười lại không mang độ ấm giống như đang nhìn một vật chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau