Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 152

Trước Sau
Editor: QLC

Beta: Fun

Thanh âm của Lạc Tiệm Thanh như tiếng sấm vang vọng trong màn đêm bất tận.

Nhưng mà, rất lâu không có hồi âm.

Thiên Đạo không ngang ngược ngăn trở nữa, lôi đình cũng không bổ xuống, trong bóng tối vô cùng vô tận, chỉ có mình Lạc Tiệm Thanh lẻ loi ngạo nghễ, dáng người thẳng tắp. Y chờ trong giây lát, không thấy có tiếng vọng lại, khóe miệng nhếch lên, y lật tay lấy một ngọc bài đỏ thẫm ra.

Ngọc bài này chính là bảo vật mà hơn trăm năm trước Lạc Tiệm Thanh nhận được trong di tích của Bắc Đẩu chân quân.

Khi ấy Bắc Đẩu chân quân đã nói với Lạc Tiệm Thanh rằng đó là một pháp bảo mà lão vô tình có được, lúc ấy Lạc Tiệm Thanh đã nghi ngờ rồi. Bởi món pháp bảo này quá là kinh khủng, nếu đây thật sự là pháp bảo của Bắc Đẩu chân quân, vậy vì sao Bắc Đẩu chân quân mới tới Nguyên Anh kỳ, còn táng mạng ở Nghi Thiên sơn mạch?

Pháp bảo này chính là ngọc bài chứa đựng công pháp “Cửu Liên đoạt thiên lục”

“Cửu Liên đoạt thiên lục” là do Huyền Linh Tử mượn tay Bắc Đẩu chân quân để đưa cho Lạc Tiệm Thanh, mấy năm này, Lạc Tiệm Thanh một thân một mình, nếu không phải vì có “Cửu Liên đoạt thiên lục”, y không được thiên đạo dung chứa, không thể tu luyện. Nhưng giờ đây, y lạnh lùng nhìn ngọc bài đỏ thẫm này, siết chặt bàn tay bóp nát nó!

Oành!

Lực lượng cường đại tràn ra khỏi ngọc bài, gợi lên từng tầng linh lực.

Mảnh vỡ của ngọc tứ tán qua kẽ tay Lạc Tiệm Thanh, linh lực này cũng không thể tạo thành tổn thương gì với cơ thể của y, chỉ là sau khi ngọc bội vỡ nát mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Nhìn cảnh tượng này, ý cười bên môi Lạc Tiệm Thanh lại đậm hơn vài phần, đôi mắt dần bốc lên lửa giận, đột nhiên, Lạc Tiệm Thanh đánh về phía Thanh Liên ngọc đăng.

Khi bàn tay mang theo linh lực sắp chạm vào Thanh Liên ngọc đăng, rốt cục, một luồng uy áp đáng sợ đã phá tan công kích của Lạc Tiệm Thanh, tạo thành một kết giới bao bọc Thanh Liên ngọc đăng.

Ngay sau đó, Thanh Liên ngọc đăng chầm chậm bay lên, xoay vòng trên không trung.

Nguyên thần Thanh Liên trên ngọc đăng hóa thành một luồng sáng xanh, nhanh chóng bay trở về đan điền Lạc Tiệm Thanh. Nhưng trản đăng kia vẫn lẳng lặng xoay vòng như trước, không có nguyên thần Thanh Liên, nó đã không thể tỏa sáng được nữa, nhưng bấc đèn lại tỏa ra từng luồng đan lực, khiến hai đốm lửa không thể lụi tàn.

Đồng tử trong trẻo phản chiếu lại bấc đèn hẹp dài, hồi lâu sau, Lạc Tiệm Thanh hít một hơi dài nói: “Thanh Quân tiền bối chờ ba vạn năm, chỉ để gặp ngươi một lần. Ngươi vẫn luôn hiện hữu, vì sao… vì sao không gặp y lấy một lần, hoàn thành nguyện vọng duy nhất trong cả cuộc đời của y.”

Phừng!

Trên Thanh Liên ngọc đăng, một đốm lửa nhỏ bỗng lóe sáng.

Tiếng sầm ầm ầm vang vọng trong bóng đêm chấn động cả vùng trời, nhưng lại không có sét đánh xuống. Trên Thanh Liên ngọc đăng bỗng chốc lóe lên một tia sáng, ánh sáng ấy càng ngày càng chói mắt, càng ngày càng lớn, đèn không cháy, nhưng ánh sáng lại bừng cả đất trời.

Lạc Tiệm Thanh nghiêm túc nhìn chăm chú, rốt cuộc y cũng gặp được người ấy.

Khi thân hình hư ảo này xuất hiện trước đất trời, thời gian như ngưng đọng lại, vạn vật ngoài Lạc Tiệm Thanh đều thành hư vô. Y không còn nghe thấy lực lượng đang xoay vần trong màn đêm, không nghe thấy từng nhịp thở của vô vàn tôn giả trên đại địa này, thế giới đang nằm trong tay con người trước mặt đây, chỉ một cái chớp mắt, cũng tựa như vạn năm.

Cửu Liên tôn giả, phong chủ thứ ba của Ngọc Tiêu phong Thái Hoa Sơn, cũng là đại năng cường đại nhất trong thiên địa kể từ khi thần thú tuyệt diệt.

Hắn có ánh mắt sắc bén lãnh liệt, mi mục như khắc, mặt mày tựa hàn sương, khi rũ mắt thì giống biển động cuồn cuộn sôi trào, một thân áo trắng đứng trên đỉnh vạn vật, khí thế phóng khoáng hùng hồn, chỉ là một tia tàn hồn mà đã phải khiến cả khoảng trời co lại sợ hãi, làm kẻ khác phải nín thở dõi theo.

Cả đời này Lạc Tiệm Thanh chưa từng gặp được tu sĩ nào giống vậy, đứng trước con người này, bất kì ai cũng không thể tồn tại dù chỉ là một chút hoài nghi.

Sau khi thấy được Cửu Liên tôn giả, Lạc Tiệm Thanh mới giật mình hiểu ra, vì sao ba vạn năm trước, Thương Nhược yêu tôn tung hoành khắp Huyền Thiên đại lục lại nguyện ý tử chiến đến cùng để đoạt thiên với Cửu Liên; vì sao Mặc gia Mặc Thanh tuyệt thế lại nguyện ý làm bạn cùng Cửu Liên, toàn tâm toàn ý đồng hành.

Trong ảo cảnh của Thương Nhược yêu tôn, Lạc Tiệm Thanh trông thấy sáu mươi tư yêu tôn, thấy hơn tám mươi vị đại năng táng thân nơi cực Bắc, thấy Tử Tụng, thấy Mặc Thanh, nhưng chỉ độc không thấy được khuôn mặt của Cửu Liên.

Mà giờ đây, cuối cùng y cũng đã nhìn thấy.

Cuối cùng cũng đã hiểu được, vì sao một người có thể khiến cho cả Ngọc Tiêu phong sừng sững ba vạn năm cam tâm tình nguyện dùng sinh mệnh của từng phong chủ đi duy trì bản mệnh đăng le lói ấy!

Nhưng dù trong lòng có kinh sợ thế nào, Lạc Tiệm Thanh cũng chỉ trong chớp mắt đã lấy lại bình tĩnh. Y trấn định nhìn vị tôn giả tuyệt thế trước mắt, không kiêu không hèn, hai người đối diện nhau, không sử dụng linh lực, nhưng ngắn ngủi một khắc cũng đã có vô số lần giao phong.

Oành!

Một tiếng nổ vang bên cạnh hai người.

Lạc Tiệm Thanh hơi híp mắt lại, nắm chặt Huyền Linh kiếm và Sương Phù kiếm trong tay, còn chưa kịp làm gì đã thấy Cửu Liên tôn giả cụp mắt, hoài niệm nhìn nạp giới trên tay y, rồi đột ngột phất tay áo lấy cái nạp giới đó đi.

“Trên vật này có khí tức của Mặc Thanh.” Khi hắn mở miệng, nó như tiếng thở dài đầy dịu dàng đến từ viễn cổ: “Y nói, ngươi có thể đoạt thiên.”

Lạc Tiệm Thanh nâng Sương Phù kiếm lên, chỉ vào thân ảnh hư ảo, mũi kiếm ngưng tụ linh lực hùng hồn. Y lạnh lùng nhìn Cửu Liên tôn giả, giọng nói sắc lạnh: “Đúng, ta muốn đoạt thiên. Mà Cửu Liên tôn giả… ngươi chính là thiên!”

Ầm ầm ầm!

Sấm sét nổ đì đùng bổ xuống quanh Lạc Tiệm Thanh và Cửu Liên, nhưng từ đầu tới cuối lại không hề đánh lên hai người họ.

Cửu Liên không trả lời vấn đề của Lạc Tiệm Thanh, hắn khẽ khàng vuốt ve cái nạp giới ấy, bên trong không có vật gì, nhưng hắn lại lưu luyến không nỡ rời mắt.

Lạc Tiệm Thanh kiên nhẫn chờ, Cửu Liên tôn giả chăm chú nhìn cái nạp giới này, đến khi ánh sáng lắng xuống hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi mới chỉ đến Hóa Thần sơ kì, giờ hãy còn quá sớm, ngươi không thể thắng được ta, hay gắng đợi một ngàn năm nữa đi.”

Lạc Tiệm Thanh cụp mắt: “Chẳng lẽ tới Hóa Thần hậu kì là sẽ có thể lĩnh ngộ được hai đoạt cuối cùng sao.”

Cửu Liên chấn động.

Lạc Tiệm Thanh đầy bình tĩnh, y chầm chậm mở miệng nói lên suy đoán của mình: “Ba vạn năm trước, có rất nhiều đại năng đang gần đến đại nạn, ngươi không chờ nổi nữa, nhưng dù thể nào cũng không thể lĩnh ngộ được hai đoạt cuối cùng, vì vậy ngươi liều lĩnh đoạt Thiên. Lúc ấy, ngươi cũng như ta bây giờ, cũng đối mặt với hai lựa chọn mà ta cần phải lựa chọn — là biết khó mà lui, hay tiếp tục tiến lên.”

“Lựa chọn của ngươi là bước tiếp, thế nên, sáu mươi bốn yêu tôn bỏ mạng nơi Khô Sơn, tám mươi mốt tôn giả hồn phi phách tán.”

“Trước khi Mặc Thanh hồn phi phách tán, ngươi từ bỏ mọi thứ, cuối cùng cũng cứu được một tia hồn phách của y.”

“Sau đó, ngươi bắt đầu luyện chế Cửu Liên Thanh Mặc đan.”

Ba vạn năm trước, trong bóng đêm vô tận này, có một bóng trắng hăng hái tiến lên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hắn nhanh chóng vẽ xong năm lá bùa, phá tan hạn chế của thiên đạo với vạn vật, rồi lại đoạt nhật nguyệt, đoạt luân hồi!

Cửu Liên cuối cùng vẫn là Cửu Liên, hắn dễ dàng đi đến nơi đây, chỉ trong chốc lát.

Sau đó ở đoạt thứ tám, hắn mất trăm năm cũng không tiến nổi nửa bước, cuối cùng làm sáu mươi tư yêu tôn tử mạng, tám mươi mốt tôn giả hồn phi phách tán. Vì cứu Tử Tụng yêu tôn, Thương Nhược yêu tôn dù thực lực có hơn Mặc Thanh nhưng vẫn ngã xuống trước y. Mà Mặc Thanh vẫn hết lòng tuân thủ lời hứa, canh giữ ở một huyệt động cách Khô Sơn trăm dặm, đợi Thương Nhược yêu tôn đến thiên đao vạn quả mình, giải hận thù với Cửu Liên.

Khi tia sét cuối cùng sắp bổ vào người Mặc Thanh, Cửu Liên rốt cục cũng không thể chịu được nữa. Hắn chia nguyên thần, thoát khỏi bóng đêm, cứu Mặc Thanh, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào tránh được việc Mặc Thanh đã dầu cạn đèn tắt.



Vì thế, hắn bắt đầu luyện chế cửu phẩm thần đan.

Nghĩ phương pháp luyện đan, tìm linh bảo.

Một viên Cửu Liên Thanh Mặc đan chỉ để cứu nguyên thần của Mặc Thanh, nhưng Mặc Thanh lại không chờ được.

Trước khi lâm chung, Mặc Thanh vẫn giữ đúng lời hứa của mình, trở lại huyệt động cách Khô Sơn trăm dặm, nhắm mắt xuôi tay.

Nếu ngươi muốn trả thù Cửu Liên đến thế, vậy ta sẽ chờ ngươi nơi cách đây trăm dặm. Dù cho có thiên đao vạn quả, thực cốt phệ tâm, Mặc Thanh ta … cũng nguyện thay Cửu Liên gánh chịu!

Một lời hứa, giữ lời đến ba vạn năm. Mặc Thanh táng thân nơi cực Bắc, trầm luân cùng hơn trăm tôn giả.

Đây chính là chân tướng cái chết của một trăm bốn lăm tôn giả nơi cực Bắc.

Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh nói hết như đang kể lại câu chuyện không hề liên quan đến mình, nhưng từng câu từng chữ lại lạnh như băng, đâm sâu vào lòng. Mất mấy chục năm, y từng bước tìm quy tắc phá thiên, cũng dần gắn kết từng chuyện lại với nhau.

Câu nói của Mặc Thanh, ảo cảnh của Thương Nhược yêu tôn, trí nhớ vụn vặt của Thanh Quân.

Mọi thứ, đều đang kể lại một sự thực vô cùng tàn khốc, một sự thực bị mai một sau ba vạn năm.

Viên đan dược đó đã từng nói, khi nó xuất thế, không được ai để mắt tới, nó không chạy trốn, chỉ ngơ ngác trôi nổi cạnh đan lô nhìn người kia đang gào khóc.

Mặc Thanh chết, Cửu Liên đau thương gần chết.

Cửu Liên tôn giả bễ nghễ thiên hạ, Cửu Liên tôn giả cuồng ngạo tuyệt thế, ở thời khắc ấy gần như sụp đổ. Vì sai lầm của hắn, máu nhuộm đỏ nơi cực Bắc; vì sai lầm của hắn, hắn mất đi người bạn thân quan trọng nhất cuộc đời này.

Vào giây phút đó, trên đời này không còn đại năng Hóa Thần kì, trên đời này chỉ còn lại Cửu Liên và cực Bắc thấm đẫm máu tươi.

Trên đỉnh một ngọn núi rộng lớn, một tôn giả áo trắng đứng giữa gió lạnh, tóc dài bay múa trong gió. Hắn nhún mũi chân bay đến đỉnh ngọn núi thứ hai, lấy linh lực làm đàn, gảy Ngọc Tiêu cầm, tấu lên một khúc bi ca.

Một khúc đàn, đánh suốt một trăm bốn mươi lăm năm.

Năm thứ nhất, vì Thương Nhược yêu tôn.

Năm thứ hai, vì Tử Tụng yêu tôn.

Năm thứ ba, vì Minh Già yêu tôn.

Năm thứ tư, năm thứ năm, năm thứ sáu …

Năm một trăm bốn mươi lăm, chỉ dành cho một mình Mặc Thanh.

Tiếng đàn uyển chuyển, đau thương não nề, mỗi tiếng đàn như lấy máu mà gảy, gửi nước mắt vào tiếng đàn.

Tấu xong một khúc, tôn giả áo trắng nắm chặt tay, Ngọc Tiêu cầm vỡ nát. Hắn cầm trường kiếm bay thẳng lên trời, đoạt thiên một mình!

Lạc Tiệm Thanh dùng thanh âm bình tĩnh nhất, vạch trần sự thật tàn nhẫn nhất, từng câu từng chữ y nói không hề có ý mỉa mai, nhưng mỗi câu lại vạch rõ sự thật tàn khốc vào ba vạn năm trước, mỗi chữ như đều đẫm máu. Nhưng khi y nói đến “Ngươi đoạt thiên thành công”, Cửu Liên lại cười khẽ, Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ta là thiên đạo, thiên đạo lại không phải ta.” Cầm nạp giới trong tay, Cửu Liên lạnh nhạt mỉm cười, thản nhiên nói: “Đoạt thứ tám, ta không thể lĩnh ngộ được. Nhưng ta rất sợ chết, ta không muốn giống Mặc Thanh, Thương Nhược, mãi mãi tiêu tán trong đất trời, vì thế ta thành công đoạt thiên, nhưng chỉ … đoạt được một nửa.”

Lạc Tiệm Thanh chấn động.

“Ta đê tiện vô sỉ, ta vô tình vô nghĩa, ta tham sống sợ chết.”

“Ta biết cơ hội chỉ có một lần, ta không chịu từ bỏ nó, vì thế làm Thương Nhược bỏ mạng, làm Tử Tung bỏ mạng, làm hơn trăm tôn giả bỏ mạng, làm Mặc Thanh … bỏ mạng. Khi ta bắt đầu lại lần hai, ta sớm đã biết sẽ không thể thành công, nhưng ta vẫn quyết đoạt thiên, tại thời khắc sắp chết, đối mặt với hai lựa chọn, ta lại sợ.”

“Lạc Tiệm Thanh, nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi chọn hồn phi phách tán, hay là chọn trở thành thiên!”

Lạc Tiệm Thanh im lặng không đáp.

Ánh mắt thâm trầm của Cửu Liên trở nên âm u: “Ta chọn trở thành thiên. Từ nay về sau, thiên đạo tồn tại, Cửu Liên bất diệt, nhưng Cửu Liên không bao giờ… còn là Cửu Liên nữa, ta trường tồn mãi mãi, nhưng lại không có quyền lựa chọn.”

Thiên đạo là Cửu Liên, Cửu Liên cũng là thiên đạo. Hắn đoạt thiên, thiên cũng đoạt hắn.

Cửu Liên và thiên đạo cộng sinh bất diệt, nhưng cũng chỉ là tồn tại, sống sót bằng cách thảm nhất. Hắn nhìn sáu mươi tư ngọn núi đổ sụp trong Khô Sơn, nhìn mỗi trận gió trong Phong Thần hải thổi qua làm tiêu tán hồn phách đại năng nhân tộc; hắn nhìn Mặc gia ngày càng suy tàn, không còn là thế gia đứng đầu, nhìn con cháu Mặc Thanh bị đuổi đến Hàn Mạc hoang nguyên, nhận mọi khổ đau.

Hắn tận mắt nhìn ba vạn năm.

Nhìn nhân tộc và yêu tộc không đội trời chung, nhìn máu tươi hai tộc nhuốm kín Huyền Thiên đại lục.

Ba vạn năm qua, không có ai thành tiên; Ba vạn năm qua, thương hải tang điền!

Tất thảy là vì gì đây? Vì sao thiên đạo lại khắt khe như thế, khắt khe với hàng tỉ sinh linh trên Huyền Thiên đại lục! Vì sao cả Huyền Thiên đại lục, không ai có thể trở thành tiên! Mọi thứ như đều được vạch sẵn, như có ai đã kẻ sẵn vòng vây, khiến vạn vật khắp cõi phải theo quỹ đạo của gã, từng bước một mà đi tới.

Cửu Liên mỉm cười, hắn vẫn cầm cái nạp giới ấy, nói là cười, nhưng lại yếu ớt mỏi mệt. Hắn chỉ là một tàn hồn bám vào “Cửu Liên đoạt thiên lục”, hắn cũng không còn mấy phần linh lực, thậm chí cũng không biết khi nào thì sẽ tiêu tán.

Lạc Tiệm Thanh trầm tư không biết phải nói gì. Suy tư hồi lâu, y vẫn không buông Sương Phù kiếm đang chỉ về Cửu Liên tôn giả, trịnh trọng hỏi: “Ngươi không thể thao túng thiên đạo?”

Cửu Liên khẽ lắc đầu: “Ta nhập vào thiên đạo, đã không phải là ta.”

Lạc Tiệm Thanh lạnh nhạt nói: “Vậy ta phải làm sao mới có thể lật đổ ngươi.”

Cửu Liên nói: “Thực lực của ngươi quá yếu, chỉ mới bằng Minh Già năm ấy, không bằng Mặc Thanh, không bằng Thương Nhược, không bằng ta khi đó, càng không bằng ta đã nhập vào thiên đạo.”

Lạc Tiệm Thanh kiên định lại quyết tuyệt: “Làm sao ta mới có thể lật đổ ngươi!”

Cửu Liên biến sắc: “Lĩnh ngộ đoạt thứ tám mới có thể lật đổ ta. Nhưng ta biết giờ đây ngươi không thể quay đầu lại nữa. Ta trước mắt ngươi chỉ là một tàn hồn, một chấp niệm ngủ say ba vạn năm, không có linh lực. Ta không thể làm gì nhiều cho ngươi, nhưng hôm nay ta sẽ mang ngươi đi tới cuối.”

Trên con đường tối tăm dài đằng đẵng, một trản Thanh Liên ngọc đăng từ từ tiến lên chỉ đường dẫn lối. Trên con đường này, không có lấy một tiếng sấm, làn gió mỏng manh thổi qua hất nhẹ làn tóc Lạc Tiệm Thanh.

Đi đến bước thứ chín, trước mắt Lạc Tiệm Thanh xuất hiện một sợi dây tỏa sáng. Y tránh đi, tiếp tục bước tiếp.

Nhưng càng đi tiếp, những sợi dây như vậy càng nhiều lên, đến cuối cùng đã không còn chỗ có thể tránh, nó tạo thành một màn sáng chắn trước mặt Lạc Tiệm Thanh. Trong màn sáng này, thời gian trôi qua rất nhanh, phản chiếu trong mắt lạc Tiệm Thanh, làm tinh thần y dao động, phút chốc đã trầm luân.



Mở mắt ra, vậy mà là Ngọc Tiêu Phong.

Rừng trúc rậm rạp xào xạc trong gió, hai căn trúc ốc như ẩn như hiện thấp thoáng trong tán cây. Lạc Tiệm Thanh nâng bước đi, đẩy ra từng tán trúc, còn chưa kịp rời khỏi rừng trúc đã thấy một bóng trắng đứng giữa vườn linh dược, dùng linh lực tẩm bổ linh thảo.

Người nọ ngẩng đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói: “Tiệm Thanh, sao lần này lại đi lâu như thế.”

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy người nọ, người ấy ngạc nhiên mở to mắt, còn chưa kịp mở miệng, ảo cảnh đã vỡ vụn.

Khi Lạc Tiệm Thanh mở mắt ra, Cửu Liên tôn giả đang cầm trản Thanh Liên ngọc đăng đứng cạnh bĩnh tĩnh nhìn y. Lạc Tiệm Thanh gật đầu nhìn hắn, Cửu Liên tôn giả cũng khẽ gật đầu, Lạc Tiệm Thanh nâng Sương Phù kiếm lên, dùng linh lực hùng hồn phát động “Cửu Liên đoạt thiên lục”, một kiếm đâm xuyên vầng sáng, tiếp tục bước đi.

Sau đó là tầng sáng thứ hai.

Ảo cảnh lần này là Phong thành ở Vũ Sa quốc, Lạc Tiệm Thanh sánh vai cùng người kia, đang đợi mua phong cao. Khi mua được miếng phong cao rồi, Lạc Tiệm Thanh cắn một cái, rồi mỉm cười chủ động đút cho người kia.

Người nọ hơi sửng sốt, há mồm cắn một miếng nhỏ, Lạc Tiệm Thanh cười hỏi: “Sư phụ, là vị gì vậy?”

Người nọ suy tư một lát, khẽ nói: “Hơi lạnh.”

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười: “Ta thấy nó… thật đắng.”

Ngay sau đó, ảo cảnh vỡ nát.

Từng quầng sáng xuất hiện, thời gian Lạc Tiệm Thanh trầm mê vào ảo cảnh càng dài. Tàn hồn của Cửu Liên cầm đèn bản mệnh im lặng chờ đợi. Ảo cảnh này không làm gì được hắn, hắn cũng không lo Lạc Tiệm Thanh bị trầm mê trong đó, nhưng khi nhìn thấy nét mặt bình tĩnh của Lạc Tiệm Thanh, ánh mắt của hắn ngày càng sâu thẳm.

Khi hai người đi đến cuối đường, một màn sáng chói lòa chắn trước mặt Lạc Tiệm Thanh.

Lúc này đây, Lạc Tiệm Thanh nhắm hai mắt lại, ước chừng ba ngày ba đêm mới lại mở ra.

Khi y mở mắt ra, hai mắt thấm lệ, chớp mắt, nước mắt chảy xuống khóe mi.

Lúc này Cửu Liên không kìm được hỏi: “Thực lực của ngươi không bằng ta hồi trước, bởi vậy khi gặp quầng sáng ký ức này ngươi không thể trực tiếp phá tan. Nhưng ta không ngờ được ngươi lại phá tan ảo cảnh nhanh như thế. Trong ảo cảnh… ngươi thấy gì?”

Khi ngẩng đầu, Lạc Tiệm Thanh đã bình tĩnh lại, ánh mắt tối đen, không hề lay động.

“Ta thấy cái gì? Cửu Liên tôn giả, lần đoạt thiên thứ hai, thực lực giảm mạnh, khi bị quầng sáng này ngăn lại. Khi đó, ngươi thấy gì?”

Cửu Liên hơi ngừng lại, hồi lâu hắn mới lạnh nhạt nói ra bốn chữ: “Mặc Thanh hận ta.”

Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Ngươi mất bao lâu  để ra khỏi ảo cảnh ấy.”

Cửu Liên trấn định: “Ta không thể thoát khỏi nó, cuối cùng lấy lực phá trận, phá nát ảo cảnh.” Ngừng lại, Cửu Liên hỏi: “Vậy còn ngươi?”

Lạc Tiệm Thanh quay đầu liếc qua quầng sáng này, y nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm bình thản, nhưng lại giống như đã sớm chết tâm, không còn có thể khổ đau hơn nữa.

Y nói: “Hai mươi năm trước, để tìm cơ duyên, ta về nơi mộng sát, gặp mộng sát vạn năm. Nó tạo một ảo cảnh, ta ở trong đó tròn mười năm mới có thể phá tan. Giờ đây, ta gặp được ảo cảnh y hệt, trong ảo cảnh ấy, ta mất đi người quan trong nhất đời mình, sau đó ta tìm mọi cách để hắn trở về, nhưng không thể, không thể sống lại được nữa.”

Cửu Liên buông mi: “Là đạo lữ của ngươi sao?”

Lạc Tiệm Thanh bình thản nói: “Là đạo lữ của ta, hắn đã chết nhiều năm rồi. Đời ta giờ không còn vướng bận, chỉ muốn đoạt thiên.”

Nói xong lời này, kiếm quang màu xanh lóe lên phá nát màn sáng.

Xuất hiện trước mắt Lạc Tiệm Thanh là con sông lịch sử kéo dài. Sông này không cuộn trào, nhưng lại nhuốm đầy hơi thở của tháng năm, vô số ký ức trôi nổi trên dòng sông. Giữa con sông này, Lạc Tiệm Thanh thấy Mộ Thiên Tâm, thấy Vệ Quỳnh Âm, thấy Tả Vân Mặc, thấy Giải Tử Trạc …

Còn có Hỏa Du Trùng, Tu Ngân, Văn Long Tử, Triệu Hiền Tử, Quảng Lăng Tử, Ngọc Thanh Tử …

Còn cả Diêm Túc, Quỷ Viêm lão tổ, Bạch Cực, Bạch gia lão tổ, Kiếm Khiếu lão tổ, Minh Hoa tiên tử, Phượng Tư tiên tử, Phật tử, Linh Thượng đại sư …

Có Âm Cơ, có Hào Minh, có Hình Nguy, có Độc Tuyệt Thiên lão …

Có Tần Quy Hạc, Tần Tư Di, Thích Lạc, Vân Hương …

Có Tử Tụng, có Thương Nhược, có Mặc Thanh, có Cửu Liên …

Còn có Mặc Thu.

Và cả …

Vô Âm.

Nhìn bóng áo trắng như hoa ấy, Lạc Tiệm Thanh nâng Huyền Linh kiếm cắt lòng bàn tay mình. Y lấy máu vẽ một đạo bùa trên không trung. Mỗi nét vẽ ra, một người trong dòng sông thời gian lại biến mất.

Đoạn Hồn tông không còn, Thần Kiếm tông không còn, Phi Hoa tông không còn, Quy Nguyên tông chẳng thấy.

Bạch gia mất, Vân gia tiêu tan … Bát đại thế gia đều tan biến.

Sau đó, Yêu tộc tiêu tán.

Ma Đạo cung không còn.

Thái Hoa sơn tiêu tán.

Khi Lạc Tiệm Thanh sắp vẽ nét cuối cùng, giữa sông dài tháng năm, tôn giả áo trắng bỗng xoay người, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng hiện lên một nét cười. Hắn nhìn Lạc Tiệm Thanh, không nói, chỉ lẳng lặng nhìn như thế.

Ngón tay Lạc Tiệm Thanh chậm chạp không hạ xuống, tay y run rẩy, không hạ nổi nét cuối.

Thời gian trôi qua, Cửu Liên im lặng chờ bên cạnh, một giọt nước mắt lại tràn khỏi khóe mắt Lạc Tiệm Thanh.

Nháy mắt! Lạc Tiệm Thanh vẽ nét cuối cùng.

Uỳnh!

Tôn giả áo trắng tan biến, sông kí ức cũng vỡ tan.

Đoạt thứ sáu của “Cửu Liên đoạt thiên lục”, đoạt ngày rạng đêm đông, đoạt mênh mang năm tháng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau