Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 47

Trước Sau


Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

Tuy đã nói chuyện “Cầu Tiên” cho Huyền Linh Tử nhưng Lạc Tiệm Thanh lại không nói chuyện mình trọng sinh. Không phải y không tin Huyền Linh Tử, chỉ là y không muốn tạo gánh nặng cho đối phương.

Ba quyển “Cầu Tiên” chỉ viết tới đoạn Huyền Linh Tử đưa bảo kiếm bản mệnh của mình cho Lý Tu Thần, muốn hắn tìm Lạc Tiệm Thanh trở về. Lạc Tiệm Thanh không muốn nói cho Huyền Linh Tử biết chuyện mình bị Huyền Linh kiếm đâm xuyên tim. Mấy chuyện đó đã là chuyện đời trước, hiện tại hai người đã ở bên nhau, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy làm tăng thêm khoảng cách.

Hơn nữa trên sách cũng có nói, trong Vạn Thú lĩnh, Lý Tu Thần đạt được một bảo vật có thể ngăn cách liên hệ giữa Huyền Linh kiếm và Huyền Linh Tử. Huyền Linh kiếm tuyệt đối không thể chủ động đánh chết Lạc Tiệm Thanh, bởi vì dù cách xa ngàn dặm thì Huyền Linh Tử cũng có thể cảm nhận được thanh kiếm này. Đây cũng là lý do lúc trước Lạc Tiệm Thanh không nghi ngờ việc Lý Tu Thần trộm kiếm.

Nếu mọi chuyện đều không do Huyền Linh Tử thì không cần phải nghĩ nhiều nữa. Suy nghĩ duy nhất của Lạc Tiệm Thanh hiện tại chính là giết chết Lý Tu Thần.

Ban đầu ở trong di tích Bắc Đẩu, Lạc Tiệm Thanh đã từng ra tay nhưng không thành công. Thiên Đạo không cho phép y làm như vậy, nhưng mối thù giết hai vị sư đệ đã vượt qua hết thảy, khiến Lạc Tiệm Thanh hận không thể bầm thây Lý Tu Thần thành vạn đoạn.

Ngươi muốn đoạt cơ duyên của ngươi sao lại liên lụy tính mạng của những người khác?

Đó là cơ duyên của ngươi, hai vị sư đệ không được hưởng lợi gì, ngược lại còn cản một đạo công kích cho ngươi, phải trả giá bằng sinh mệnh!

Lý Tu Thần, mỗi khi ngươi dùng cơ duyên này để tăng tiến tu vi, ngươi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ áy náy sao!

Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, sắc mặt tu sĩ áo xanh đã lạnh như sắp kết thành băng, kiếm văn Thanh Liên giữa lông mày tản ra uy áp doạ người. Sương Phù kiếm giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh phát ra từng tiếng kiếm ngâm, nó nghe thấy tiếng chủ nhân gọi, vì thế nó muốn kề vai chiến đấu với chủ nhân, chém giết tiểu nhân vô sỉ!

Huyền Linh Tử quan sát Lạc Tiệm Thanh đột nhiên nổi giận, con ngươi hơi co lại, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn buông tiếng thở dài nói: “Trên quyển “Cầu Tiên” kia có nói, Lý Tu Thần chính là nhân vật chính của cả quyển sách này. Tiệm Thanh, ngươi từng nói ngươi đã nhiều lần muốn giết Lý Tu Thần nhưng vì nhiều duyên cớ trùng hợp mà không thể đánh chết. Ngươi có thể hiểu được, đây cũng là Thiên Đạo đang ngăn cản ngươi?”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Nhưng nếu ta cắt đứt mọi khả năng có thể phát sinh, dùng năng lực vượt qua Lý Tu Thần vạn lần, triệu lần đi đánh chết hắn thì hắn cũng không thể trùng hợp tránh thoát nữa!”

Vẻ mặt Huyền Linh Tử hờ hững, hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời mênh mông vô biên vô hạn.

“Nếu là như vậy, sẽ có Thiên Đạo chủ động tới ngăn cản.”

Một câu đủ khiến Lạc Tiệm Thanh bừng tỉnh.

Huyền Linh Tử nói: “Khi ngươi tu luyện tới một cảnh giới nhất định sẽ hiểu, Thiên Đạo có ý thức. Loại ý thức này còn hơn cả người thường. Cho dù không thể nhìn, không thể nghe nhưng không phải không có. Ví dụ như nó sẽ thiên vị người gọi là nhân vật chính kia, tạo ra các loại vận may cho hắn. Nếu ngươi thật sự muốn giết Lý Tu Thần, e là dù đã lập kế hoạch chặt chẽ không cho Lý Tu Thần trốn thoát thì trời sẽ giáng thần lôi ngăn cản ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh xiết chặt nắm tay, không muốn khuất phục nói: “Chẳng lẽ không có cách nào sao?!”

Ánh mắt Huyền Linh Tử chăm chú: “Có, ngươi tới đổi thiên!”

Lạc Tiệm Thanh sửng sốt, hình như đã từng nghe những lời này ở đâu đó, nghĩ kĩ lại, hình như Mặc Thu cũng từng nói như vậy.

Huyền Linh Tử nói tiếp: “Ai nói thiên thì nhất định sẽ là thiên? Nếu ngươi đủ mạnh, ngươi có thể tìm ra căn nguyên của Thiên Đạo. Vì sao không thể khiến Thiên Đạo thay đổi quy tắc, vì sao không thể khiến thế giới này xoay chuyển vì người?! Người tu tiên chúng ta một đường cầu tiên, vô số người chết vì thăm dò Thiên Đạo, cả đời không thể chạm tới chân tướng. Bọn họ không biết, tu chân chân chính là tu chính mình. Tiệm Thanh, vi sư nói với ngươi nhiều năm như vậy, ngươi có thể hiểu được, chỉ có tự mình mạnh lên mới là lực lượng thật sự.”

Từng lời của Huyền Linh Tử như nện tới ngực Lạc Tiệm Thanh.

Một khối ngọc bài đỏ như máu nhẹ nhàng vận chuyển trong đan điền Lạc Tiệm Thanh, tràn ra uy áp. Ngọc bài này thực sự quá quỷ dị, ngay cả nguyên thần Huyền Linh Tử tiến vào cũng không phát hiện tới nó. Lạc Tiệm Thanh biết đây là uy lực của “Cửu Đoạt Thiên Lục”!

Anh ý biết hết đó =)))) ko nói thôi ahihu =)))

“Cửu Đoạt Thiên Lục” là muốn đoạt thiên!

Nếu Thiên Đạo ngăn cản ta giết Lý Tu Thần, nếu Thiên Đạo bất công với thế nhân, ta đây liền chiếm thiên, sửa lại hết thảy!

Trong phút chốc, linh lực trong thân thể Lạc Tiệm Thanh cuồn cuộn vận chuyển. Huyền Linh Tử thấy thế liền sửng sốt, lập tức phẩy tay áo tạo ra một kết giới cho Lạc Tiệm Thanh, mà Lạc Tiệm Thanh cũng ngồi xếp bằng trong đó, tay tạo ra những thủ quyết phức tạp, ngón tay hình thành hư ảnh, bắt đầu điên cuồng đoạt lấy linh khí trong đất trời.

“Cửu Đoạt Thiên Lục” vận chuyển cực nhanh.

Từng dòng lực lượng hư vô từ trong thân thể Lạc Tiệm Thanh trào ra, giống như con rồng dài rít gào lao khỏi kết giới, bắt đầu cướp đoạt linh khí phân tán xung quanh. Chúng nó hung hăng ngang ngược quấn lấy linh khí rồi nhét vào trong cơ thể Lạc Tiệm Thanh.

Linh khí rót vào huyệt thiên linh*, cuồn cuộn như sông lớn, cuồn cuộn như biển khơi.

*Một huyệt trên đỉnh đầu.

Một tầng sáng xanh tỏa ra từ người Lạc Tiệm Thanh, bao phủ y bên trong. Uy lực của “Cửu Đoạt Thiên Lục” dần dần hiện rõ, xung quanh nhà trúc, các quy tắc vô hình đã bắt đầu run rẩy, trên bầu trời có mây đen kéo tới như chuẩn bị giáng sấm sét, chỉ thấy Huyền Linh Tử giậm chân một cái, hai mắt lạnh lùng quát to: “Cút!”

Mây đen do dự hồi lâu cuối cùng vẫn tán đi.



Vì thế Lạc Tiệm Thanh ngồi ở trong kết giới hấp thu linh khí, Huyền Linh Tử thì ở bên cạnh bảo vệ.

Ba mươi ngày sau, Lạc Tiệm Thanh mở mắt ra, cuối cùng cũng tỉnh lại. Trong mắt y lóe qua tia sáng, khí tức toàn thân cũng có biến hóa lớn. Trước khi bế quan, y là Nguyên Anh trung kỳ đại viên mãn. Sau khi bế quan, y trực tiếp xông phá Nguyên Anh hậu kỳ, đạt tới nửa bước Xuất Khiếu!

Bốn đoạt trong “Cửu Đoạt Thiên Lục” hoàn toàn không bị trói buộc, thỏa thích rời khỏi cơ thể y, mang đến uy lực không thể ngăn cản.

Lạc Tiệm Thanh chấm dứt bế quan, trực tiếp kéo Huyền Linh Tử đang ngồi bên cạnh tới, ngẩng đầu đưa lên một cái hôn.

Nhiệt tình như vậy làm Huyền Linh Tử cứng đờ, vậy mà không đáp lại. Lạc Tiệm Thanh cũng chỉ là hôn lướt qua, sau khi buông Huyền Linh Tử ra, y nói: “Sư phụ, hiện tại ta đã là tu vi nửa bước Xuất Khiếu. Ta Kết Anh sớm hơn ngài mười sáu năm. Ngài nói xem, ta đạt tới Xuất Khiếu sớm hơn ngài bao nhiêu năm? Nếu như là… Hóa Thần thì sao?”

Tiếng cười trêu chọc của Lạc Tiệm Thanh vang lên, lúc trước y đã từng nói.

“Nếu ta có tu vi Hóa Thần kỳ, ngươi còn dám đối xử với ta như thế sao?!”

Khi Lạc Tiệm Thanh nói ra câu nói đó thì y mới đạt tới Nguyên Anh kỳ, nhưng hiện giờ y đã sắp tới Xuất Khiếu kỳ.

Đương nhiên, vật đổi sao dời, thế sự biến ảo, hai người bọn họ đã không còn là quan hệ lúc trước, cánh cửa pháp tắc ngăn cách giữa cả hai đã mở ra từ lâu. Nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng không ngại nhắc lại chọc Huyền Linh Tử, ở trên giường y đã không được chút ưu đãi nào rồi thì ở dưới giường cũng phải nhìn đến bộ dạng thẹn thùng của người nọ chứ?

Không để Lạc Tiệm Thanh thất vọng, sắc mặt Huyền Linh Tử vẫn thanh lãnh bình tĩnh như trước nhưng hai tai đã đỏ ửng. Hắn gạt tay Lạc Tiệm Thanh ra lạnh lùng nói: “Tuy nói ngươi đã đạt tới nửa bước Xuất Khiếu nhưng không được tự cao tự mãn, càng phải dốc lòng tu luyện!”

Ai ngờ Huyền Linh Tử vừa dứt lời Lạc Tiệm Thanh đã xán tới ôm, hỏi: “Dốc lòng song tu sao?”

Huyền Linh Tử kinh ngạc nhìn đồ nhi nhà mình, giống như không thể tin được đồ nhi luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, ngoan ngoãn nghe lời lại là người càn rỡ trước mắt đây!

Lạc Tiệm Thanh đang định nói gì tiếp thì Huyền Linh Tử bỗng nhiên đặt tay lên bụng y, khiến dưới thân Lạc Tiệm Thanh căng thẳng.

Huyền Linh Tử nói: “Huyết Linh quả này hình như ngươi đã hấp thu hơn phân nửa?”

Lạc Tiệm Thanh đột nhiên giật mình, theo bản năng hỏi: “Sư phụ, làm sao ngươi biết?!”

Huyền Linh Tử nói: “Năm đó ngươi tới Lưu Diễm cốc, nguyên thần vi sư cũng đi theo. Ở trong Lưu Diễm cốc thấy ngươi suýt chết, vi sư định dùng nguyên thần lực chữa thương cho ngươi, còn chưa ra tay đã thấy Huyết Linh quả bên cạnh ngươi. Trong Huyết Linh quả này ẩn chứa một lượng linh lực lớn, có thể nói là một phần mười hai linh lực của vi sư.”

Lạc Tiệm Thanh kinh hãi trợn to hai mắt: “Một phần mười hai linh lực của ngài?!”

Huyền Linh Tử gật đầu.

Tuy nói Huyền Linh Tử không có phản ứng gì khác lạ, lời nói cũng rất bình thản, nhưng Lạc Tiệm Thanh biết, mọi thứ không đơn giản như vậy. Đây chính là một phần mười hai linh lực của tu sĩ Hóa Thần kỳ duy nhất trong thiên hạ! Có bao nhiêu đáng sợ chứ!

Phải biết, linh lực toàn thân của Lạc Tiệm Thanh gộp lại cũng không bằng một phần vạn của Huyền Linh Tử.

Một phần mười hai linh lực kinh khủng bậc nào, chỉ nghe đã biết!

Lạc Tiệm Thanh đột nhiên ý thức được cái gì, nhíu mi nói: “Sư phụ, lúc trước… hóa ra là ngài đưa Huyết Linh quả này vào trong cơ thể ta?”

Huyền Linh Tử nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai, nó vừa lúc có thể trị thương cho ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Cuối cùng y cũng hiểu vì sao lúc trước Mặc Thu lại muốn giết mình đến vậy.

Huyết Linh quả này mạnh ngoài sự đoán của Lạc Tiệm Thanh, y hấp thu nó từ Kim Đan trung kỳ tới nửa bước Xuất Khiếu cũng chỉ mới hấp thu hết ba phần năm lực lượng trong đó. Nếu không có Huyết Linh quả này, Lạc Tiệm Thanh tuyệt đối không có khả năng tới tu vi nửa bước Xuất Khiếu nhanh như vậy.

… ừm, sau này đối xử với Mặc Thu tốt một chút. Nếu mình vì cứu người mà hôn mê, sau đó lại bị người ta đoạt đi cơ duyên lớn như vậy, đúng là chỉ muốn nghiền đối phương thành tro.

Lạc Tiệm Thanh đang suy nghĩ gì Huyền Linh Tử tất nhiên không biết, nhưng không ảnh hưởng tới việc hắn phát hiện thân thể đồ nhi trong lòng mình đang nóng lên. Tay Huyền Linh Tử vẫn đặt ở bụng Lạc Tiệm Thanh, chỉ một lát sau hắn đã cảm nhận được sự khác thường từ Lạc Tiệm Thanh.

Huyền Linh Tử rủ mắt nhìn thanh niên trong lòng, Lạc Tiệm Thanh thì nâng mắt nhìn hắn.

Hoan ái nhiều ngày liên tục đã khiến hai người hiểu rõ lẫn nhau, mắt thấy Huyền Linh Tử vẫn còn có chút thẹn đỏ mặt không thể chủ động. Lạc Tiệm Thanh giật giật khóe miệng, trực tiếp đẩy sư phụ luôn bó tay bó chân chú ý lễ pháp này vào trong nhà trúc, đè xuống dưới thân, bắt đầu lột quần áo.

Huyền Linh Tử hơi ngẩn ra: “Tiệm Thanh?!”

Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu, phẫn nộ quở trách: “Vừa nói cần dốc lòng song tu đó thôi?”

Huyền Linh Tử á khẩu không trả lời được.

Rõ ràng là dốc lòng tu luyện!



Có điều Lạc Tiệm Thanh dù mạnh đến đâu cũng chỉ dừng lại ở bước lột quần áo, vừa xuống chút nữa đã bị Huyền Linh Tử xoay người áp dưới thân, dịu dàng tiến vào. Nguyên thần của Huyền Linh Tử theo động tác của hắn thăm dò vào đan điền của Lạc Tiệm Thanh. Bên trong nhà trúc, hai thầy trò nếm thử trái cấm, bị nhấn chìm trong biển tình dục; Mà ở trong đan điền Lạc Tiệm Thanh, hai nguyên thần bé xíu cũng dung hợp lại, khó tách khó rời.

Thanh âm ám muội quanh quẩn trong nhà trúc, Lạc Tiệm Thanh cũng không biết sư phụ nhà mình luyện đâu ra tay nghề tốt như vậy, luôn gây sức ép y đến không thể kiềm chế. Mỗi khi y có ý định xoay người áp Huyền Linh Tử xuống đều sẽ bị Huyền Linh Tử tiện thể thay đổi tư thế khác, khoái cảm càng dữ dội hơn.

Nhưng mà Lạc Tiệm Thanh thích nhất vẫn là cảm giác áp người này xuống dưới thân.

Ánh trăng hắt lên trên khuôn mặt thanh lãnh, lộ ra đỏ ửng khó nhẫn nại. Điều này làm Lạc Tiệm Thanh sâu sắc cảm nhận được người này chỉ dao động vì mình, y nắm được người này vào trong tay, y kéo xuống mặt nạ lãnh đạm thờ ơ mà trăm năm qua người nọ vẫn đeo, thấy được trái tim đơn thuần của hắn.

Mỗi lần hai người lăn qua lăn lại đều sẽ không tiết chế.

Mới đầu là Lạc Tiệm Thanh không chịu chấm dứt, về sau lại là Huyền Linh Tử không muốn buông tay.

Đứt quãng làm mười ngày, cho dù là tu vi Hóa Thần kỳ như Huyền Linh Tử cũng có cảm giác mình sắp bị ép khô, thật sự không thể tiếp tục nữa. Vì thế hắn trực tiếp áp tay lên bụng Lạc Tiệm Thanh, thừa dịp người kia đang mờ mịt ngơ ngẩn thì thả ra linh lực ngập trời, để nguyên thần bắt đầu dung hợp thân mật nhất.

Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn xụi lơ, không đứng dậy nổi.

Lúc trước vì suy nghĩ tới cảm giác của Lạc Tiệm Thanh nên khi song tu Huyền Linh Tử đều sẽ khống chế nguyên thần. Lần này lập tức dùng phương pháp song tu mãnh liệt nhất, nhắm thẳng vào căn nguyên, Lạc Tiệm Thanh thoải mái đến ngất đi cũng là chuyện đương nhiên.

Có điều tình huống của Huyền Linh Tử cũng không tốt hơn Lạc Tiệm Thanh bao nhiêu. Hắn cần đưa nguyên thần ra khỏi cơ thể, để vào trong cơ thể Lạc Tiệm Thanh. Điều này làm cho hắn hao tâm tốn sức hơn Lạc Tiệm Thanh, lúc này đột nhiên bị khoái cảm tập kích, hắn cũng mệt mỏi không chịu nổi, đành phải ôm đồ nhi mà mình yêu vào trong lòng, mơ màng ngủ.

Thái Hoa Sơn ánh trăng sáng rọi, trên đỉnh Ngọc Tiêu phong có một bí mật được giấu kín.

Phía Bắc Vân Châu cách xa mấy vạn dặm là một vùng đất hoang vu. Nơi này là thiên đường của ma tu, ở trong này không có nhân sĩ chính đạo đuổi giết ma tu, ma tu có thể thả lỏng một hơi. Mà ở trung tâm mảnh đất này chính là một tòa cung điện hoa lệ chói mắt.

Ma Đạo cung đứng sừng sững trên Quần Ma sơn ở trung tâm ma thành, toàn bộ đều là màu đỏ, phảng phất như bị máu nhuộm thành.

Đêm khuya ngày hôm đó, đúng là lúc không người, một luồng uy áp khủng bố từ Ma Đạo cung tản ra, áp bách khiến ma tu trong bán kính trăm dặm đều ầm ầm ngã xuống đất không dám nhúc nhích. Uy áp kia nghiền ép khoảng một khắc đồng hồ mới chậm rãi tán đi.

Khi uy áp này biến mất, trên Ngọc Tiêu phong, Huyền Linh Tử đột nhiên mở mắt đứng dậy nhìn về phía Ma Đạo cung. Hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Lạc Tiệm Thanh bừng tỉnh lôi kéo lọn tóc đen rũ xuống của Huyền Linh Tử khàn khàn hỏi: “Sư phụ?”

Huyền Linh Tử lúc này mới tiếp tục nằm xuống, ôm lấy eo thon gầy của đồ nhi: “Không sao.”

Lạc Tiệm Thanh hơi nhíu mi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Huyền Linh Tử suy nghĩ một lát mới nói: “Ma Tôn sắp đột phá Hóa Thần kỳ.”

Lạc Tiệm Thanh trợn to hai mắt: “Sao có thể? Không phải ngài đã nói Ma Tôn giết quá nhiều người, cả đời này không có khả năng đột phá Hóa Thần kỳ sao?”

Huyền Linh Tử lắc đầu: “Ngoại trừ chuyện liên quan tới Lý Tu Thần thì Thiên Đạo rất công bằng. Cửu tử nhất sinh, mọi chuyện đều có một đường sinh cơ. Đời này Ma Tôn có thể đột phá Hóa Thần kỳ, nhưng chỉ là có cơ hội mà thôi, vừa rồi y vẫn chưa đột phá, gần đụng tới tấm màn ngăn cách giữa Hóa Thần kỳ. Ma Tôn tu luyện hơn hai ngàn bảy trăm năm, tuổi thọ của tu sĩ Đại Thừa kỳ là ba ngàn năm, nếu trong vòng ba trăm năm y có thể đạt tới Hóa Thần kỳ thì có thể phá giải đại nạn, đạt được hai ngàn năm tuổi thọ, có được cơ hội sống.”

Trước mắt Lạc Tiệm Thanh lập tức hiện lên núi thây biển máu lúc trước thấy được ở Sầm Châu, nhưng y lại nghĩ tới Mặc Thu và Vân Hương, còn có mình của đời trước.

Lạc Tiệm Thanh buông tiếng thở dài, nói: “Ngài cũng nói đời này Ma Tôn giết rất nhiều người, những đã là chuyện hơn một nghìn năm trước. Y với ngài đã trả giá rất nhiều vì hòa bình của nhân tộc. Nếu thật sự có thể đột phá thì đó cũng là mạng của y.”

Huyền Linh Tử hơi gật đầu: “Không sai. Nếu y có thể đột phá thì đối với nhân tộc ta cũng là một chuyện may mắn. Chỉ cần y đột phá, khế ước giữa chúng ta và yêu tộc chỉ còn là giấy vụn, nhân tộc không bao giờ phải sợ hãi hay cảnh giác yêu tộc nữa. Vi sư cũng có thể rời Thái Hoa Sơn du lịch chung quanh cùng ngươi.”

Vừa nghe lời này, hai mắt Lạc Tiệm Thanh sáng ngời: “Thật chứ?”

Huyền Linh Tử không tự chủ được cong môi cười khẽ nói: “Phải, nếu đúng là như vậy thì yêu tộc sẽ không phải là đối thủ của nhân tộc.”

Lạc Tiệm Thanh không nhịn được nói: “Ta đây có thể hy vọng Ma Tôn nhanh nhanh đột phá Hóa Thần kỳ không.”

Huyền Linh Tử bất đắc dĩ nhìn đồ nhi nhà mình, ôm y chặt thêm, hai người không nghĩ chuyện xa xôi nữa, tiếp tục ôm nhau ngủ.

Trong những ngày kế tiếp, Huyền Linh Tử bắt đầu cẩn thận dạy Lạc Tiệm Thanh “Liên Khai Nhất Kiếm”.

“Liên Khai Nhất Kiếm” tuy nói là kiếm chiêu trong “Cửu Liên Bản Tâm Lục” mà Nguyên Anh kỳ có thể sử dụng, nhưng lực sát thương quá lớn, linh lực tiêu hao cũng lớn, nên khó có thể khống chế. Hiện giờ Lạc Tiệm Thanh tới nửa bước Xuất Khiếu mới có thể bảo đảm chắc chắn.

Vào ban ngày, hai thầy trò cẩn thận luyện kiếm. Trời vừa tối chính là lúc song tu.

Hai người đều cấm dục nhiều năm. Huyền Linh Tử không cần nhiều lời, Lạc Tiệm Thanh cũng phải hơn bốn mươi năm không chạm tới chuyện như vậy, tất nhiên lại càng không thể vãn hồi. Theo từng đêm song tu, tu vi Lạc Tiệm Thanh dần dần được củng cố, khoảng cách tới Xuất Khiếu kỳ chỉ còn có một bước, đột nhiên đụng phải bình cảnh.

Mà lúc này chính là thời gian mười năm một lần Thái Hoa Sơn mở cửa thu đồ đệ mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau